Kiếm Ảnh Trọng Lâu
Chương 47
Dừng một lát rốt cục suy nghĩ cẩn thận, mấy câu biểu đạt kia nguyên lai là ý như vậy, cảnh tượng như vậy.
Phản ứng đầu tiên không phải là khủng hoảng, mà là một tia tức giận khó có thể nói rõ.
Cơ quan sẽ làm cung điện bị hủy diệt…… Sớm biết như vậy Hoàng Di Nguyệt để hắn mở ra cơ quan kia hơn phân nửa không phải thứ tốt, nhưng mà phụ thân là không phải thật sự nghĩ tới, chính mình trơ mắt nhìn chỗ của y san thành bình địa mà người của y lại không biết tung tích, đó sẽ là cảm giác gì.
Nhưng lửa giận mặc dù hừng hực thiêu đốt, lại dập tắt vô cùng nhanh, cảm giác uể oải phập phồng lên xuống.
Thiên Không ôm cánh tay, nghiền ngẫm nói:” Đột nhiên lại không tức giận? Ân…… Đi, ta mang ngươi đi qua nhìn xem?”
Mộc Thanh Lưu vô thanh vô tức yên lặng đuổi kịp. Sau nửa ngày, rầu rĩ nói:” Cha ta nói qua sẽ không có việc gì, ta cũng muốn tin tưởng y.” Thanh âm trầm thấp gãy gọn, tựa như lầm bầm lầu bầu.
” Sau đó?”
“…… Nhưng y thường xuyên gạt ta, cho nên nếu tin tưởng lời của y bất quá là chính mình ngốc.” (= =|||||)
Thanh niên từ chối cho ý kiến, vuốt vuốt tóc người bên cạnh, gật gù an ủi.” Rất sớm đã cảm thấy ngươi còn rất giỏi về tự ôm sai lầm.”
Mộc Thanh Lưu liếc gã một cái, sau đó chuyên chú sau chỗ rẽ, một trận toái thạch loạn ngói. Bọn họ trong phế tích ghé qua, kiến trúc ngày xưa không biết cỡ nào hùng vĩ đồ sộ lại nhận không ra nguyên hình. Nếu nói là tìm người, lại càng không thấy dấu vết để lại.
” Xem đi, ta đã nói cái gì cũn tìm không thấy,” Người bên cạnh chỉ lo gắt gao chằm chằm vào trước mắt mà không xem dưới chân, Thiên Không một bên phân tâm chiếu cố hắn một bên nói,” Ám đạo trong Tư Không phủ thông hướng nơi khác rối phức tạp, ngươi cũng đừng quá hi vọng.”
Mộc Thanh Lưu thầm nghĩ: Nếu không phải nghĩ còn có người ở đây, ta hiện tại đã sớm tìm cái xẻng bắt đầu đào người. (- -|||)
” Tước khi tới tìm ngươi, ta đã từng phóng xà cổ xuống dưới tìm kiếm.”
Thấy bộ dáng Mộc Thanh Lưu vãnh tai cảnh giác, Thiên Không âm thầm mỉm cười, lại có chút không có hảo ý mà lặng im không nói về chuyện này “ Thanh Lưu từ nay về sau đổi lại làm nhi tử nhà ta a, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết, như thế nào?”
Trên mặt Mộc Thanh Lưu theo thói quen mang theo ôn nhu thiếu chút nữa bị kéo ra mấy cái vết rách.
Thanh niên thoả mãn mà thu tay lại. Vung quyền ra xách lên người nào đó tựa hồ đang lo lắng không để ý hình tượng, bay ra ngoài Tư Không phủ.
Tư Không phủ thâm trạch đại viện, mặc dù ở vùng đất Phù Liễu thành phồn hoa, bên trong phát sinh một hồi huyết chiến lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến dân sinh thị tỉnh — chỉ nói có người vây phủ, mà không biết bên trong thế nào.
Thiên Không tùy ý tìm một tửu lâu, trực tiếp nhảy vào lầu hai, mạnh mẽ đả sát phong cảnh. Một vò rượu vài món ăn, chỉ có chính gã một mình thích ý hưởng thụ, Mộc Thanh Lưu bị cường kéo vào chỉ nghiêng nửa người dán trên bàn, nóng bỏng mà khát vọng chú thị gã.
” Thanh Lưu, kỳ thật dùng trạng thái hiện tại của lâu chủ căn bản không thể thắng Đái Cửu Khuyết đang ở thời kì hưng thịnh.” Thiên Không vuốt vuốt chung rượu, tựa hồ có chút không yên lòng trông về Tư Không phủ thanh lãnh tĩnh lặng phía xa, ánh mặt trời mãnh liệt khiến người không khỏi nhắm lại hai mắt.
Mộc Thanh Lưu lẳng lặng nghe. Không vội mà lo lắng, cũng không vội vã phản bác.
Thiên Không ung dung cười, nói:” Nhưng mà ta tìm được thi thể Đái Cửu Khuyết, cùng với mấy thánh trùng ta phát ra ngay lúc đó. Chỉ có người luyện võ mới dùng nội lực đi cảm giác đối thủ, người tu thuật sẽ dùng linh trí cảm giác người tu thuật. Ta đoán…… Chẳng lẽ lâu chủ dùng tu vi của chính mình cứu ngươi, cho nên phế bỏ toàn thân linh lực?” Tuy là một câu hỏi, thanh niên lại hỏi đến khí định thần nhàn, chín phần chắc chắc chỉ có một phần suy đoán.
Mộc Thanh Lưu vốn đã có cơn tức, vừa nghe” Cứu ngươi phế bỏ linh lực”, thì hai mắt trong nháy mắt bay lên hai đám lửa. Giả cười liên tục, nói:” Thiên Không có chuyện không ngại nói thẳng.”
Thanh niên cũng không nói tiếp, không vì vấn đề của mình mà làm bất luận giải thích gì. Chỉ ngưng thần nhìn dưới cửa không biết từ khi nào thì tụ tập một đám Hắc y nhân, đám người kia ai cũng vẻ mặt tôn kính mà thành kính nhìn qua phương hướng của gã.
Thiên Không cười nói:” Đái Cửu Khuyết đi rồi ném đám người kia cột cho ta…… Thanh Lưu, lần ly biệt này không biết khi nào gặp lại. Chỉ có điều ta có thể cam đoan, ngươi…… không cần phải lo lắng.” thứ ngươi lo lắng không chắc là sự thật.
………………
Mộc Thanh Lưu học bộ dáng Thiên Không nhìn qua ngoài cửa sổ người đến người đi, cũng đồng dạng bị ánh mặt trời đâm vào không mở ra được hai mắt, đột nhiên phát hiện động tác như vậy lại khiến trong đầu người càng ngày càng thoáng đãng. Đồng dạng, phiền não cũng tan thành mây khói.
Thiên Không nói: Đái Cửu Khuyết thật sự quá dựa vào chú thuật, lại xem thường võ thuật chi lưu. Mà lâu chủ khi đó cũng như người bình thường, làm hắn không thể dùng linh lực để cảm giác. Nếu là trong lâu phòng hắc ám sắp sụp đổ, lại có mấy thánh trùng với tốc độ di động vượt khỏi mắt không thể thấy đi nhiễu loạn, khiến cho hắn buông lỏng cảnh giác, xác thực là có cơ hội trong nháy mắt có thể giết chết được Đái Cửu Khuyết.
Mộc Thanh Lưu kỳ thật đối với chuyện đánh đánh giết giết cũng không mẫn cảm, sau khi cẩn thận tự hỏi mới kịp phản ứng tất cả nguyên lý bên trong.
Thiên Không thở dài: Ngươi biết lý do duy nhất Đái Cửu Khuyết không có cảnh giác là gì không? Khi đó lâu chủ nhất định là làm cho mình bị trọng thương trí mạng.
Thiên Không vội vàng an ủi: Dựa vào hiểu biết của ta đối với võ công Bạch Mi cốc, y đã bị thương, lúc này nhất định tranh thủ thời gian tại mật đạo Tư Không phủ tìm một nơi bí ẩn dùng để ngủ say tu dưỡng, sớm ngày khôi phục thể lực.
Thiên Không bất đắc dĩ nói: Ngươi không cần phải có bộ dạng này…… Lâu chủ nhất định là thương thế không thể chậm trễ mới không có lập tức trở về.
Thiên Không thúc thủ vô sách, vô trách nhiệm nói: Ngươi hiện tại chờ là được, nhìn năng lực y khôi phục như thế nào a, chờ một hai tháng cũng rất bình thường, một năm hai năm vẫn chưa trở lại thì tự tử cũng không muộn. (an ủi kiểu gì thế pa = =)
Mộc Thanh Lưu nâng chung trà ném qua, Thiên Không nương theo động tác tránh né bay ra ngoài cửa sổ, tiếu dung sáng lạn trong ánh mặt trời. Nhanh chóng từ trong tay áo móc ra một quyển trục vứt đến trong ngực Mộc Thanh Lưu.
Mộc Thanh Lưu mở ra nhìn, là bản đồ cơ quan cứ điểm mật đạo Tư Không phủ.
Đặc điểm của bạch y thanh niên là luôn mỉm cười, thanh âm mang theo sung sướng xa xa truyền đến: Chờ không được muốn tự tử cũng là có thể.
Vì vậy khi Lam Như Tất mang Lan Âm đi đến lầu hai tửu ***, thì chỉ thấy có người dùng hơn phân nửa thân thể thò ra ngoài cửa sổ, trong tay giơ một chồng chén đĩa liều mạng hướng ra phía ngoài liên tục ném.
Lam Như Tất kinh hỉ nói:” Một ngày không thấy Tiểu Thanh Lưu sáng sủa không ít…… Bất quá, bên ngoài có thể toàn là người nha.”
Mộc Thanh Lưu lúc này mới từ trong tâm tình hoặc bi hoặc nộ khôi phục lại, mới biết hình tượng đã mất. Có người đăng đăng chạy lên thang lầu, làm hổ gầm:” Tên tiểu thỏ tử nào ném dưa muối lên đầu gia gia!”
Lam Như Tất đang định giúp sư điệt nhà mình điều đình, lại mờ mịt thấy hai ngón tay của cả hai người chỉ thẳng vào chính mình. (=]]]]]]])
Có người như có huyết hải thâm thù trừng mắt hắn.
Lãnh mỹ nhân Lan Âm nhà hắn nói:” Chính là hắn.”
Tiểu sư điệt nhà hắn chọt chọt đầu của hắn, ôn nhu cười nói:” Trong này của ca ca ta không bình thường, ngươi đừng cùng hắn so đo.”
Dưới hiệu ứng của mỹ nhân, người nọ ngoan ngoãn rời đi. Dù sao có sinh khí như thế nào, cũng không thể thực cùng một sỏa tử (kẻ ngốc) phân cao thấp.
Lam Như Tất chưa kịp bình nội đối ngoại đã bị Mộc Thanh Lưu kéo dài tới bên cạnh bàn, sau đó đề tài đã kéo đến trên người Nhị sư huynh, vì vậy chỉ có thể ngồi chăm chú nghe. Tán thưởng phần tích lực của Thiên Không Bà La môn giáo, cảm thán Nhị sư huynh cả gan làm loạn.
” Sau đó, ngươi kỳ thật như không quá lo lắng?”
Mộc Thanh Lưu lắc đầu, biểu lộ thoải mái. Đùa giỡn nói:” Cha ta trong lòng ta luôn luôn là người không có gì làm không được.”
Mặc dù y lần này thật sự có điều không thể, cũng không phải không thể gặp lại. Cũng như Thiên Không đã âm thầm an ủi, nếu không phải như Thiên Không dự đoán, hoàng tuyền cửu u (tăm tối) cũng vẫn có thể tìm được.
Mặc dù lúc ban đầu Thiên Không kể lể, trong nội tâm thoáng chút đau đớn, hiện tại lại rốt cục suy nghĩ cẩn thận.
Lam Như Tất đồng ý gật đầu.” Đúng, ngươi đừng thấy bộ dáng sư huynh bình thường nhiều cuồng vọng, kỳ thật làm việc vẫn là rất kế hoạch chu đáo chặt chẽ hết sức cẩn thận. Sau đó? Hiện tại ngươi không có ý định đi các nơi trong mật đạo tìm xem…… Ân…… Hơn một trăm?!”
Mộc Thanh Lưu tiếp tục lắc đầu.” Ta chờ y a.”
Cũng chưa hoàn toàn thoải mái.
Tìm? Chỉ có một chữ, lại bảo hắn nghĩ cũng không thể nghĩ nhiều. Thí dụ như, tìm không thấy? Thí dụ như, tìm thấy kết quả không muốn tìm thấy nhất. Nguyên lai hắn sợ hãi như thế.
Phản ứng đầu tiên không phải là khủng hoảng, mà là một tia tức giận khó có thể nói rõ.
Cơ quan sẽ làm cung điện bị hủy diệt…… Sớm biết như vậy Hoàng Di Nguyệt để hắn mở ra cơ quan kia hơn phân nửa không phải thứ tốt, nhưng mà phụ thân là không phải thật sự nghĩ tới, chính mình trơ mắt nhìn chỗ của y san thành bình địa mà người của y lại không biết tung tích, đó sẽ là cảm giác gì.
Nhưng lửa giận mặc dù hừng hực thiêu đốt, lại dập tắt vô cùng nhanh, cảm giác uể oải phập phồng lên xuống.
Thiên Không ôm cánh tay, nghiền ngẫm nói:” Đột nhiên lại không tức giận? Ân…… Đi, ta mang ngươi đi qua nhìn xem?”
Mộc Thanh Lưu vô thanh vô tức yên lặng đuổi kịp. Sau nửa ngày, rầu rĩ nói:” Cha ta nói qua sẽ không có việc gì, ta cũng muốn tin tưởng y.” Thanh âm trầm thấp gãy gọn, tựa như lầm bầm lầu bầu.
” Sau đó?”
“…… Nhưng y thường xuyên gạt ta, cho nên nếu tin tưởng lời của y bất quá là chính mình ngốc.” (= =|||||)
Thanh niên từ chối cho ý kiến, vuốt vuốt tóc người bên cạnh, gật gù an ủi.” Rất sớm đã cảm thấy ngươi còn rất giỏi về tự ôm sai lầm.”
Mộc Thanh Lưu liếc gã một cái, sau đó chuyên chú sau chỗ rẽ, một trận toái thạch loạn ngói. Bọn họ trong phế tích ghé qua, kiến trúc ngày xưa không biết cỡ nào hùng vĩ đồ sộ lại nhận không ra nguyên hình. Nếu nói là tìm người, lại càng không thấy dấu vết để lại.
” Xem đi, ta đã nói cái gì cũn tìm không thấy,” Người bên cạnh chỉ lo gắt gao chằm chằm vào trước mắt mà không xem dưới chân, Thiên Không một bên phân tâm chiếu cố hắn một bên nói,” Ám đạo trong Tư Không phủ thông hướng nơi khác rối phức tạp, ngươi cũng đừng quá hi vọng.”
Mộc Thanh Lưu thầm nghĩ: Nếu không phải nghĩ còn có người ở đây, ta hiện tại đã sớm tìm cái xẻng bắt đầu đào người. (- -|||)
” Tước khi tới tìm ngươi, ta đã từng phóng xà cổ xuống dưới tìm kiếm.”
Thấy bộ dáng Mộc Thanh Lưu vãnh tai cảnh giác, Thiên Không âm thầm mỉm cười, lại có chút không có hảo ý mà lặng im không nói về chuyện này “ Thanh Lưu từ nay về sau đổi lại làm nhi tử nhà ta a, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết, như thế nào?”
Trên mặt Mộc Thanh Lưu theo thói quen mang theo ôn nhu thiếu chút nữa bị kéo ra mấy cái vết rách.
Thanh niên thoả mãn mà thu tay lại. Vung quyền ra xách lên người nào đó tựa hồ đang lo lắng không để ý hình tượng, bay ra ngoài Tư Không phủ.
Tư Không phủ thâm trạch đại viện, mặc dù ở vùng đất Phù Liễu thành phồn hoa, bên trong phát sinh một hồi huyết chiến lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến dân sinh thị tỉnh — chỉ nói có người vây phủ, mà không biết bên trong thế nào.
Thiên Không tùy ý tìm một tửu lâu, trực tiếp nhảy vào lầu hai, mạnh mẽ đả sát phong cảnh. Một vò rượu vài món ăn, chỉ có chính gã một mình thích ý hưởng thụ, Mộc Thanh Lưu bị cường kéo vào chỉ nghiêng nửa người dán trên bàn, nóng bỏng mà khát vọng chú thị gã.
” Thanh Lưu, kỳ thật dùng trạng thái hiện tại của lâu chủ căn bản không thể thắng Đái Cửu Khuyết đang ở thời kì hưng thịnh.” Thiên Không vuốt vuốt chung rượu, tựa hồ có chút không yên lòng trông về Tư Không phủ thanh lãnh tĩnh lặng phía xa, ánh mặt trời mãnh liệt khiến người không khỏi nhắm lại hai mắt.
Mộc Thanh Lưu lẳng lặng nghe. Không vội mà lo lắng, cũng không vội vã phản bác.
Thiên Không ung dung cười, nói:” Nhưng mà ta tìm được thi thể Đái Cửu Khuyết, cùng với mấy thánh trùng ta phát ra ngay lúc đó. Chỉ có người luyện võ mới dùng nội lực đi cảm giác đối thủ, người tu thuật sẽ dùng linh trí cảm giác người tu thuật. Ta đoán…… Chẳng lẽ lâu chủ dùng tu vi của chính mình cứu ngươi, cho nên phế bỏ toàn thân linh lực?” Tuy là một câu hỏi, thanh niên lại hỏi đến khí định thần nhàn, chín phần chắc chắc chỉ có một phần suy đoán.
Mộc Thanh Lưu vốn đã có cơn tức, vừa nghe” Cứu ngươi phế bỏ linh lực”, thì hai mắt trong nháy mắt bay lên hai đám lửa. Giả cười liên tục, nói:” Thiên Không có chuyện không ngại nói thẳng.”
Thanh niên cũng không nói tiếp, không vì vấn đề của mình mà làm bất luận giải thích gì. Chỉ ngưng thần nhìn dưới cửa không biết từ khi nào thì tụ tập một đám Hắc y nhân, đám người kia ai cũng vẻ mặt tôn kính mà thành kính nhìn qua phương hướng của gã.
Thiên Không cười nói:” Đái Cửu Khuyết đi rồi ném đám người kia cột cho ta…… Thanh Lưu, lần ly biệt này không biết khi nào gặp lại. Chỉ có điều ta có thể cam đoan, ngươi…… không cần phải lo lắng.” thứ ngươi lo lắng không chắc là sự thật.
………………
Mộc Thanh Lưu học bộ dáng Thiên Không nhìn qua ngoài cửa sổ người đến người đi, cũng đồng dạng bị ánh mặt trời đâm vào không mở ra được hai mắt, đột nhiên phát hiện động tác như vậy lại khiến trong đầu người càng ngày càng thoáng đãng. Đồng dạng, phiền não cũng tan thành mây khói.
Thiên Không nói: Đái Cửu Khuyết thật sự quá dựa vào chú thuật, lại xem thường võ thuật chi lưu. Mà lâu chủ khi đó cũng như người bình thường, làm hắn không thể dùng linh lực để cảm giác. Nếu là trong lâu phòng hắc ám sắp sụp đổ, lại có mấy thánh trùng với tốc độ di động vượt khỏi mắt không thể thấy đi nhiễu loạn, khiến cho hắn buông lỏng cảnh giác, xác thực là có cơ hội trong nháy mắt có thể giết chết được Đái Cửu Khuyết.
Mộc Thanh Lưu kỳ thật đối với chuyện đánh đánh giết giết cũng không mẫn cảm, sau khi cẩn thận tự hỏi mới kịp phản ứng tất cả nguyên lý bên trong.
Thiên Không thở dài: Ngươi biết lý do duy nhất Đái Cửu Khuyết không có cảnh giác là gì không? Khi đó lâu chủ nhất định là làm cho mình bị trọng thương trí mạng.
Thiên Không vội vàng an ủi: Dựa vào hiểu biết của ta đối với võ công Bạch Mi cốc, y đã bị thương, lúc này nhất định tranh thủ thời gian tại mật đạo Tư Không phủ tìm một nơi bí ẩn dùng để ngủ say tu dưỡng, sớm ngày khôi phục thể lực.
Thiên Không bất đắc dĩ nói: Ngươi không cần phải có bộ dạng này…… Lâu chủ nhất định là thương thế không thể chậm trễ mới không có lập tức trở về.
Thiên Không thúc thủ vô sách, vô trách nhiệm nói: Ngươi hiện tại chờ là được, nhìn năng lực y khôi phục như thế nào a, chờ một hai tháng cũng rất bình thường, một năm hai năm vẫn chưa trở lại thì tự tử cũng không muộn. (an ủi kiểu gì thế pa = =)
Mộc Thanh Lưu nâng chung trà ném qua, Thiên Không nương theo động tác tránh né bay ra ngoài cửa sổ, tiếu dung sáng lạn trong ánh mặt trời. Nhanh chóng từ trong tay áo móc ra một quyển trục vứt đến trong ngực Mộc Thanh Lưu.
Mộc Thanh Lưu mở ra nhìn, là bản đồ cơ quan cứ điểm mật đạo Tư Không phủ.
Đặc điểm của bạch y thanh niên là luôn mỉm cười, thanh âm mang theo sung sướng xa xa truyền đến: Chờ không được muốn tự tử cũng là có thể.
Vì vậy khi Lam Như Tất mang Lan Âm đi đến lầu hai tửu ***, thì chỉ thấy có người dùng hơn phân nửa thân thể thò ra ngoài cửa sổ, trong tay giơ một chồng chén đĩa liều mạng hướng ra phía ngoài liên tục ném.
Lam Như Tất kinh hỉ nói:” Một ngày không thấy Tiểu Thanh Lưu sáng sủa không ít…… Bất quá, bên ngoài có thể toàn là người nha.”
Mộc Thanh Lưu lúc này mới từ trong tâm tình hoặc bi hoặc nộ khôi phục lại, mới biết hình tượng đã mất. Có người đăng đăng chạy lên thang lầu, làm hổ gầm:” Tên tiểu thỏ tử nào ném dưa muối lên đầu gia gia!”
Lam Như Tất đang định giúp sư điệt nhà mình điều đình, lại mờ mịt thấy hai ngón tay của cả hai người chỉ thẳng vào chính mình. (=]]]]]]])
Có người như có huyết hải thâm thù trừng mắt hắn.
Lãnh mỹ nhân Lan Âm nhà hắn nói:” Chính là hắn.”
Tiểu sư điệt nhà hắn chọt chọt đầu của hắn, ôn nhu cười nói:” Trong này của ca ca ta không bình thường, ngươi đừng cùng hắn so đo.”
Dưới hiệu ứng của mỹ nhân, người nọ ngoan ngoãn rời đi. Dù sao có sinh khí như thế nào, cũng không thể thực cùng một sỏa tử (kẻ ngốc) phân cao thấp.
Lam Như Tất chưa kịp bình nội đối ngoại đã bị Mộc Thanh Lưu kéo dài tới bên cạnh bàn, sau đó đề tài đã kéo đến trên người Nhị sư huynh, vì vậy chỉ có thể ngồi chăm chú nghe. Tán thưởng phần tích lực của Thiên Không Bà La môn giáo, cảm thán Nhị sư huynh cả gan làm loạn.
” Sau đó, ngươi kỳ thật như không quá lo lắng?”
Mộc Thanh Lưu lắc đầu, biểu lộ thoải mái. Đùa giỡn nói:” Cha ta trong lòng ta luôn luôn là người không có gì làm không được.”
Mặc dù y lần này thật sự có điều không thể, cũng không phải không thể gặp lại. Cũng như Thiên Không đã âm thầm an ủi, nếu không phải như Thiên Không dự đoán, hoàng tuyền cửu u (tăm tối) cũng vẫn có thể tìm được.
Mặc dù lúc ban đầu Thiên Không kể lể, trong nội tâm thoáng chút đau đớn, hiện tại lại rốt cục suy nghĩ cẩn thận.
Lam Như Tất đồng ý gật đầu.” Đúng, ngươi đừng thấy bộ dáng sư huynh bình thường nhiều cuồng vọng, kỳ thật làm việc vẫn là rất kế hoạch chu đáo chặt chẽ hết sức cẩn thận. Sau đó? Hiện tại ngươi không có ý định đi các nơi trong mật đạo tìm xem…… Ân…… Hơn một trăm?!”
Mộc Thanh Lưu tiếp tục lắc đầu.” Ta chờ y a.”
Cũng chưa hoàn toàn thoải mái.
Tìm? Chỉ có một chữ, lại bảo hắn nghĩ cũng không thể nghĩ nhiều. Thí dụ như, tìm không thấy? Thí dụ như, tìm thấy kết quả không muốn tìm thấy nhất. Nguyên lai hắn sợ hãi như thế.
Bình luận truyện