Kiềm Chế Là Không Thể
Chương 55
Sau khi Hứa Minh Di bị đánh một trận đã không tìm tới gây phiền toái cho bọn họ nữa. Hứa Tinh Không nhớ tới trong bữa tiệc đính hôn của Hứa Tinh Viễn, lúc một nhà bọn họ nói chuyện, Hầu Kinh Phương không đồng ý Hứa Minh Di có quan hệ với Vương Thuấn Sinh. Là người sáng suốt đều biết Vương Thuấn Sinh là tra nam, bà ta sẽ không để con gái mình nhảy vào hố lửa.
Bọn họ biết không thể đem Hứa Minh Di đẩy vào hố lửa, nhưng lúc Vương Thuấn Sinh nɠɵạı ŧìиɧ, cô muốn ly hôn, họ lại khuyên cô nên nhẫn không ly hôn, để tránh cho công việc của con trai mình khó giữ được.
Hứa Minh Di vì tiền cùng Vương Thuấn Sinh thông đồng ở bên nhau, chính là báo ứng đến bọn họ.
Đây không riêng gì một nhà Hứa Thế Phàm báo ứng, mà cũng là báo ứng tới Vương Thuấn Sinh. Hứa Minh Di mang thai tới tìm cô, ý tứ thật rõ ràng là muốn gả cho Vương Thuấn Sinh.
Vương Thuấn Sinh năm ngoái mới vừa làm người khác bụng to đẩy ra ly hôn, năm nay lại làm lớn bụng thêm một cái, lại là em họ của vợ trước. Ở Hoài Thành loại thành phố nhỏ tin tức phong bế như vậy, tin mà truyền ra, Vương Thuấn Sinh có thể không còn làm người được nữa.
Khóc trong lòng ngực mẹ mình một lúc, Hứa Tinh Không thu hồi lại cảm xúc, bắt đầu lo liệu hôn lễ cho Hứa Tinh Viễn. Đối với việc cô đột nhiên trở về, Hứa Tinh Viễn vừa nghi hoặc vừa cao hứng, tuy rằng hôn lễ chỉ có một ngày, nhưng bọn họ cả nhà được ở bên nhau sẽ cảm thấy càng có ý nghĩa.
Khoảng cách hôn lễ chỉ còn có mười ngày, phòng kết hôn phải được chuẩn bị chu đáo trước hôn lễ. Lúc trước Lâm Mỹ Tuệ đã làm chăn đệm mới, còn có vật phẩm, trang trí cho hôn lễ cũng phải được sắp xếp đặt ở hôn phòng.
Sau khi chỉnh lý mọi việc, Hứa Tinh Không cầm chìa khóa khóa cửa chuẩn bị rời đi. Mới vừa ra khỏi cửa đυ.ng phải hai cha con Nhϊếp Cảnh Thanh.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cô gặp họ sau khi trở về.
Con mèo của Hồ Hồ so với lần trước đã béo lên không ít. Cửa bồn hoa đã không chống đỡ được thân hình béo phì của con mèo, nó chui nửa ngày cũng chưa chui vào trong được.
Hồ Hồ có chút sốt ruột muốn duỗi tay ra hỗ trợ cho tiểu béo, mà Nhϊếp Cảnh Thanh đứng ở một bên cẩn thận nhắc nhở một câu: "Hồ Hồ, không thể!"
Nghe giọng của cha mình, Hồ Hồ quay mặt lại nhìn, Nhϊếp Cảnh Thanh đang cười, đôi mắt to mang theo vẻ ôn nhu mà kiên quyết. Vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Hồ Hồ, Nhϊếp Cảnh Thanh nói: "Một mình nó sẽ có thể làm được, con giúp nó sẽ bị nó cào."
Hồ Hồ cái hiểu cái không nghe Nhϊếp Cảnh Thanh nói xong, quay đầu nhìn lại con mèo, bàn tay béo nhỏ nắm lại, nãi thanh nãi khí mà hô: "Phì Phì, cố lên!"
Hứa Tinh Không kinh ngạc một chút, đã lâu không gặp, Hồ Hồ nói chuyện đã tiến bộ lên rất nhiều, đứa trẻ này thật là quá thú vị.
Lúc cô đang quan sát Hồ Hồ, Nhϊếp Cảnh Thanh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hứa Tinh Không. Hai người nhìn nhau, Nhϊếp Cảnh Thanh cười cười, chào hỏi: "Đã trở lại?"
Nhϊếp Cảnh Thanh là người nhiệt tình, nghe anh hỏi như vậy, Hứa Tinh Không cũng tươi cười đáp lễ: "Phải, mấy ngày nữa Tinh Viễn kết hôn, tôi trở về giúp đỡ."
Hứa Tinh Không đi tới ngồi xổm xuống bên người Hồ Hồ. Hồ Hồ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to lóe sáng như hai viên nho đen, thật xinh đẹp.
Trẻ ba bốn tuổi đã bắt đầu biết nhận người, Hồ Hồ hiển nhiên có ấn tượng với Hứa Tinh Không, nhưng không nhớ rõ cô là ai. Chỉ chốc lát sau, cô bé quay đầu sang nhìn ba bên cạnh, tìm kiếm trợ giúp.
Nhϊếp Cảnh Thanh thấy con gái cần giúp đỡ, mặt mày nhu mì cười giới thiệu: "Đây là dì Tinh Không, lúc Tết dì ấy có chụp hình và quay video cho con. Dì xinh đẹp như vậy, Hồ Hồ đã quên sao?"
Nhϊếp Cảnh Thanh EQ rất cao, vừa nhắc nhở Hồ Hồ lại đồng thời khích lệ Hứa Tinh Không, làm người hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, còn đối với anh cảm tình tăng gấp bội.
Hồ Hồ tựa hồ nghĩ ra, quay đầu lại nhìn Hứa Tinh Không, cười tủm tỉm, "Chào dì."
Khuôn mặt cô bé tròn tròn thịt thịt, mắt hai mí lông mi thật dài, còn có đôi mắt di truyền từ Nhϊếp Cảnh Thanh thật to thật đẹp, thật là quá đáng yêu.
Hứa Tinh Không nghe được tiếng chào đến trong lòng nóng lên, cô duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô bé, cười nói: "Chào Hồ Hồ, Hồ Hồ lớn thật nhanh, nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhiều so với trước kia."
Hồ Hồ không hiểu rõ ý tứ, nhưng biết mình đang được khích lệ, cô bé cười. Mà một bên Nhϊếp Cảnh Thanh tiếp lời Hứa Tinh Không: "Đúng vậy, trẻ con giai đoạn này lớn thật mau, vừa lơ đãng nói không chừng đã bỏ lỡ một thứ gì đó."
Hứa Tinh Không chưa từng nuôi con, nhìn Nhϊếp Cảnh Thanh có đủ bộ dáng chăm sóc con trẻ, trong lòng lại một trận hâm mộ.
Nhϊếp Cảnh Thanh nhìn ra được Hứa Tinh Không tươi cười không còn vui như cũ, ngay sau đó chuyển đề tài, "Chuẩn bị kết hôn rất bận sao?"
"Đúng vậy." Hứa Tinh Không tràn đầy cảm xúc gật gật đầu. Kết hôn sự tình nhiều thứ phức tạp, hơn nữa có nhiều thứ không lo được hết cho thật tốt.
Nhϊếp Cảnh Thanh cười, thực tự nhiên hỏi một câu: "Hai ngày này làm gì?"
Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy nói chuyện phiếm với Nhϊếp Cảnh Thanh thật thoải mái, cô cười cười: "Ngày hôm qua tìm vài nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ."
"Vài?" Nhϊếp Cảnh Thanh kinh ngạc mà cười, hỏi: "Phong cách không thích hợp sao?"
"Phải." Hứa Tinh Không gật gật đầu, "Cảm giác không được cao, không giống như đã học qua nhϊếp ảnh."
Hoài Thành là một thành phố nhỏ, nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ đều có phong cách thiên hướng quê cha đất tổ. Hơn nữa, nói là nhϊếp ảnh gia nhưng thực chất chỉ là công ty tổ chức hôn lễ tìm tùy tiện cá nhân bấm bấm máy thôi.
"Tôi có thể mạo muội tự đề cử mình không?" Nhϊếp Cảnh Thanh cười, đôi mắt to đầy vẻ chân thành, "Chuyên nghiệp của tôi có lẽ không tồi."
Anh đột nhiên đề cử chính mình làm Hứa Tinh Không ngây ra một lúc. Cô nhớ rõ trước kia nghe Hứa Tinh Viễn nói, Nhϊếp Cảnh Thanh là nhϊếp ảnh gia có rất nhiều giải thưởng. Chuyên nghiệp xác thật không cần hoài nghi, nhưng nhϊếp ảnh gia lợi hại như vậy tới chụp hôn lẽ có phải quá đại tài tiểu dụng hay không.
Hứa Tinh Không kỳ thật cảm thấy có chút ngượng ngùng, mà xem thần sắc Nhϊếp Cảnh Thanh không giống như là nói giỡn. Hứa Tinh Không có chút do dự, nói: "Dĩ nhiên là có thể, nhưng sẽ không chậm trễ thời gian của anh sao?"
"Sẽ không." Nhϊếp Cảnh Thanh nói, "Gần đây tôi đang làm một chuyên đề có quan hệ đến hôn lễ ở Hoài Thành, chụp ảnh cho hôn lễ Tinh Viễn sẽ không chậm trễ việc hỗ trợ công tác. Hơn nữa làm gần nhà như vậy cũng thuận tiện tôi chăm sóc Hồ Hồ."
Nghe Nhϊếp Cảnh Thanh như vậy, Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn thoáng qua Hồ Hồ, cô bé còn đang giúp con mèo cố lên chui vào trong. Hứa Tinh Không không khách khí nữa, cười nói: "Vậy làm phiền anh."
Buổi tối cả nhà ăn cơm chiều, Hứa Tinh Không bưng đồ ăn ra, đề ra sự tình buổi chiều.
"Nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ định rồi, là hàng xóm nhà em Nhϊếp tiên sinh nói muốn tới hỗ trợ."
Đang ăn cơm, Hứa Tinh Viễn hoảng sợ, mở to hai mắt muốn xác nhận: "Thật hay giả? Anh ta siêu cấp lợi hại nha, em và Đồng Đồng có qua nhà anh ta, ảnh chụp thật quá, quá sức đẹp!"
"Đúng vậy đúng vậy." Chu Đồng Đồng cũng có chút kích động.
Nhìn thái độ kinh hỉ của hai người, Hứa Tinh Không cười nói: "Thật sự, anh ấy nói gần đây đang làm một chuyên đề nhϊếp ảnh trong hôn lễ, lần này vừa vặn hỗ trợ được công tác."
"Oa, lợi hại!" Hứa Tinh Viễn cùng Chu Đồng Đồng liếc nhau, cười nói, "Hôn lễ chúng ta là do nhϊếp ảnh gia trứ danh chụp, có đáng chúc mừng hay không?"
Chu Đồng Đồng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cười tủm tỉm: "Mừng mừng mừng!"
Xem bộ dáng vợ chồng son hưng phấn như vậy, Hứa Tinh Không cười gắp cho Chu Đồng Đồng một miếng xương sườn.
"Anh ta có tiếng như vậy, giá cả khẳng định sẽ thật mắc đi? Đến lúc đó bao nhiêu tiền là thích hợp?" Lâm Mỹ Tuệ muốn hỏi tới.
Tuy rằng Nhϊếp Cảnh Thanh nói là tới chụp hôn lễ là hỗ trợ chuyên đề, nhưng cũng xác thật là tới giúp đỡ, không thể thiếu nhân tình.
"Đến lúc đưa cho Hồ Hồ một cái bao lì xì to đi." Hứa Tinh Không nhìn Lâm Mỹ Tuệ nói, "Trực tiếp đưa tiền nói không chừng làm quan hệ chúng ta thêm xấu hổ."
Có thể mua phòng ở nơi đó, lại là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng, nghĩ đến Nhϊếp Cảnh Thanh hẳn là không thiếu tiền. Loại ân tình hàng xóm như thế này, thích thì hợp lại, nhưng cũng không thể dùng miễn phí người ta.
"Tốt, như vậy được rồi." Lâm Mỹ Tuệ nghe Hứa Tinh Không nói xong, cười cười gật đầu.
Hưng phấn qua đi, Hứa Tinh Viễn nhìn thoáng qua Lâm Mỹ Tuệ, nói: "Nhϊếp tiên sinh người thật sự quá tốt, lớn lên không tồi, tính cách cũng được, còn có con gái. Mẹ, mẹ tìm người tác hợp anh ấy với chị con đi."
Lời nói Hứa Tinh Viễn thật kinh người, Hứa Tinh Không muốn sặc lên. Cô xoay người ra ngoài khụ khụ mấy tiếng, mặt khụ đến đỏ lên. Chu Đồng Đồng chạy nhanh rót cho cô ly nước. Hứa Tinh Không tiếp nhận, nhìn Hứa Tinh Viễn la lên: "Em nói hươu nói vượn cái gì vậy? Không cho em nói bậy, cuối cùng khiến cho quan hệ hàng xóm tệ đi."
Bị chị nói một câu, Hứa Tinh Viễn không để bụng, nói: "Em nói bậy chỗ nào? Em cảm thấy anh ta khá tốt, thành thật kiên định. Dù sao chị nếu có tìm người, đừng tìm những người mở công ty có tiền, loại đàn ông này đều không đáng tin cậy."
Hứa Tinh Không sửng sốt.
Chu Đồng Đồng nhìn thần sắc Hứa Tinh Không không đúng, mày cô nhăn lại, nói với Hứa Tinh Viễn: "Anh cảm thấy anh ta tốt như vậy thì anh đi gả cho anh ta đi, lôi kéo chị em làm gì?"
Hứa Tinh Viễn cũng đã nhận ra Hứa Tinh Không cảm xúc không tốt, vội nói nhanh: "Anh gả cho anh ta, vậy ai cưới em?"
Chu Đồng Đồng mặt đỏ lên.
Hứa Tinh Không nhìn vợ chồng son đấu võ mồm, sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt cũng lộ ra một ý cười.
Lâm Mỹ Tuệ thấy không khí hòa hoãn, do dự một chút, nói: "Hôm nay cô của con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ hôn lễ tế tổ an bài như thế nào. Là bà nội con hỏi."
Ở Hoài Thành, trước hôn lễ bảy ngày sẽ đi tế tổ, báo cho con cháu thành gia lập nghiệp. Đây xem như là một chuyện lớn trước hôn lễ, muốn mang theo cái gì đi tế tổ đều phải cẩn thận chú ý.
Chuyện này, xác thật cần phải có người nhà họ Hứa tham dự, Hứa lão thái để Hứa Thế Đình tới hỏi mà không chính mình tự gọi điện thoại, hẳn là bởi vì Hứa Tinh Không cự tuyệt bà giới thiệu đối tượng xem mắt, hiện tại thật còn tức giận.
Nhắc đến người nhà, Hứa Tinh Viễn mặt dài ra: "Chỉ cần cùng Đồng Đồng đi tới trước mộ ba dập đầu vái lạy, cho ba biết mình có con dâu là được, một hai phải cùng với người nhà họ Hứa làm gì."
"Đây là phong tục." Lâm Mỹ Tuệ khó xử nói, bà nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không: "Bà nội con nói với cô là bà muốn đi. Nếu không để bà đi, còn không chừng bà sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Hơn nữa, cho dù lần này tế tổ không cho người nhà họ Hứa đi, mấy ngày sau Hứa Tinh Viễn kết hôn cũng phải gặp mặt. Là phúc hay là họa, là họa không tránh khỏi.
"Vậy dựa theo phong tục đi." Hứa Tinh Không nói.
"Chị!" Hứa Tinh Viễn mày nhăn lại.
Hứa Tinh Không cười cười, ôn nhu nói: "Nghe mẹ nói đi."
Hứa Tinh Viễn mày càng nhăn.
Cậu thật ra không để bụng cùng người nhà đi tế tổ, nhưng tưởng tượng đến lúc đó thái độ bà nội đối với Hứa Tinh Không làm cho cậu lại giận sôi máu. Hơn nữa lần này gặp mặt còn không chừng bà lại tiếp tục châm chọc mỉa mai như thế nào nữa.
Hôm nay tế tổ bởi vì muốn mang theo đồ dùng hiến tế mộ địa tương đối nhiều, cô nhỏ Hứa Thế Đình phái con trai Dương Chí Hào lái minibus đến hỗ trợ.
Minubus chạy đến trước nhà, Dương Chí Hào mở đuôi sau xe, Hứa Tinh Không và Hứa Tinh Viễn bắt đầu dọn đồ lên xe.
Lần này một nhà Hứa Thế Phàm cũng tới, nhưng chỉ mang theo con trai Hứa Minh Huy lại đây, Hứa Minh Di lần trước bị Lâm Mỹ Tuệ đánh có lẽ sợ, lần này không dám tới.
Hứa Minh Huy lớn hơn so với Hứa Tinh Viễn và Dương Chí Hào, năm nay 25 tuổi, không cao nhưng rất béo. Ăn mặc quần áo hoa văn, trên cổ lại đeo dây xích vàng như xã hội đen.
Cậu ta cũng khác với Hứa Tinh Viễn, Hứa Tinh Viễn là học tra, tính tình cũng không tốt, nhưng thuộc loại người khác mà chọc vào, cậu sẽ đánh cho người nằm xuống, còn Hứa Minh Huy lại là loại người không chọc tới, cậu ta cũng sẽ chọc người, chính xác là loại côn đồ trên phố.
Ham ăn biếng làm chưa nói, còn ngang ngược vô lý. Trước kia ở công ty Thuấn Tinh, vào là em họ của bà chủ công ty, cậu ta hoành hành ngang ngược, còn hiện giờ Hứa Tinh Không và Vương Thuấn Sinh đã ly hôn, ở công ty không được khoái hoạt như trước nữa, hiện tại cậu ta nhìn Hứa Tinh Không sắc mặt không tốt chút nào.
Lúc bọn tiểu bối đang khí thế ngất trời mà chuyển đồ lên xe, cậu ta ngồi ở ghế điều khiển trên chiếc Buick vừa mới mua, hút thuốc xem video.
Tế tổ là sự kiện nghiêm túc, vậy mà cậu ta cười ngả ngớn đến mười phần, vẻ mặt bĩ khí. Mà ở phía sau Hứa Thế Phàm, còn có Hứa lão thái Hầu Kinh Phương đứng đó kiểm tra tế phẩm, cậu ta cũng mặc kệ.
Trước khi kết hôn tế tổ là sự kiện trọng đại, trong tiểu khu mấy bác gái nói chuyện phiếm vừa nhìn vừa hỏi: "Hôm nay tế tổ à?"
Hứa lão thái đối với gia đình Hứa Tinh Không khinh thường thêm khi dễ, nhưng đối người khác lại thật ra hòa hòa khí khí. Nghe các bà hỏi như vậy, Hứa lão thái cười cười nói: "Đúng vậy."
"Ai da, chúng ta đều là nhìn Tinh Viễn lớn lên, mấy ngày nay công phu, cậu ta cũng thành gia lập nghiệp." Một bác gái beo béo khách khí nói.
"Đúng vậy, tụi nhỏ lớn, chúng ta cũng già rồi." Hứa lão thái đang nói chuyện, nhìn thấy Hứa Tinh Không ôm một thùng rượu đã đi tới.
Từ lúc đi đến đây, sắc mặt Hứa lão thái đối với Hứa Tinh Không không có nửa điểm tốt, mà Hứa Tinh Không khen ngược, cô trực tiếp không phản ứng, làm bà càng thêm tức giận.
Ngay từ đầu giới thiệu đối tượng cho Hứa Tinh Không, cô cũng không đi, làm cho hiện giờ người ta nhìn thấy bà còn nói bà khoác lác, nói cái gì bà đến cháu gái của mình đều quản không được.
Nghĩ đến đây, Hứa lão thái giận sôi máu, nhìn Hứa Tinh Không đem thùng rượu để vào trong xe, hừ lạnh một tiếng, "Lần này đi tế tổ, ta là không mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông."
Hầu Kinh Phương nhìn thoáng qua ánh mắt Hứa lão thái, lại nhìn xem Hứa Tinh Không, nói: "Làm sao vậy mẹ? Đêm qua bởi vì chuyện này còn không ngủ được, con cháu đều có phúc của con cháu, mẹ ra tâm xuất lực vì chúng nó, mà chúng nó không cảm kích, liệt tổ liệt tông cũng không đổ lên đầu của mẹ."
Thùng xe đồ vật để đầy, thùng rượu chưa biết để đâu, bình rượu đều là bình thủy tinh, lại không thể đặt ở mặt trên, Hứa Tinh Không đành phải mặt vô biểu tình nghe hai người xướng họa, sau đó đem để ở dưới bên cạnh phần cá.
"Như thế nào không đổ lên đầu ta?" Hứa lão thái hừ lạnh một tiếng, mắt trợn trắng nhìn Hứa Tinh Không đang cong người sắp xếp lại chỗ cá, nói: "Này ly hôn còn không tái giá nhanh lên, thế nào? Đã chết còn muốn chôn ở phần mộ tổ tiên Hứa gia à? Người nhà họ Hứa mặt cũng ném đi, phần mộ tổ tiên họ Hứa không chịu nổi cái mặt này."
Kéo thùng cá sang một bên, Hứa Tinh Không đem thùng rượu đặt lên xe, sức buông có điểm nặng tay, cả xe minibus hơi rung rinh. Hứa Tinh Không không mặc áo khoác, khuôn mặt bởi vì chạy lên chạy xuống cũng trở nên trong trắng hồng hồng, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hứa lão thái đang trợn trắng mắt cùng Hầu Kinh Phương đứng xem kịch vui, nói: "Vậy muốn gả cháu cho những người dưa vẹo táo nứt, thì không mất mặt lão tổ tông sao?"
Hứa Tinh Không nói lời này, ngữ khí phá lệ rắn chắc, Hứa lão thái chưa từng nghe cô nói chuyện như vậy với bà. Bà nhìn Hứa Tinh Không, có chút không thể tin tưởng, tức giận đến ngón tay run rẩy, chỉ vào mặt Hứa Tinh Không, nói: "Ai da, các người phân xử cho ta nha. Ta lo lắng cố sức mà tìm người làm mai cho nó, gả nó ra ngoài, đây đều là vì tốt cho nó mà thôi, vậy mà còn không biết cảm kích!"
Mấy bác gái hàng xóm cũng có chút miệng xấu, sau lưng đi theo nói Hứa Tinh Không không phải. Xem Hứa Tinh Không như vậy, cũng cảm thấy mình nói chuyện với bà nội có chút đại nghịch bất đạo.
Bác gái gầy gầy nói: "Bà nội cháu cũng vì tốt cho cháu thôi."
Một bác gái khác nói: "Đúng vậy, sau khi ly hôn cháu vẫn không thể vẫn ở nhà mẹ đẻ nha, như vậy mẹ cháu đều không dám ngẩng đầu."
Có mấy bác gái duy trì, Hứa lão thái trong nháy mắt có tự tin, mặt nghiêm nói với Hứa Tinh Không: "Cháu còn không biết xấu hổ nói người ta dưa vẹo táo nứt? Ngại người ta lớn lên xấu? Họ không chê cháu đã là tốt rồi. Cháu cũng không xem cháu là cái mặt hàng gì, không thể sinh con còn bị người ly dị, ở cổ đại đây chính là hạ đường. Xem cháu này, có thể tìm được đàn ông muốn cháu đều nên cảm tạ trời đất đi. Như thế nào, cảm thấy điều kiện của mình thật tốt, còn cảm thấy mình có thể tìm được người giống như minh tinh sao?"
Hứa lão thái nói như phóng liên châu, thật chọc giận Hứa Tinh Không, mặt cô so với vừa rồi càng đỏ, vừa muốn nói lại, đột nhiên nghe được một tiếng phanh gấp.
Ý thức cô chuyển đi, tầm mắt nhìn về phía thanh âm phát ra, không riêng gì cô, Hứa lão thái và mấy bác gái, ngay cả Hứa Minh Huy đang xem video trong tay cũng nhìn qua.
Hứa Minh Huy nhìn chiếc xe cách đó không xa, tròng mắt cả kinh trừng trừng lên.
"Cmn, Maserati a!"
Cậu ta vừa nói xong, từ trên chiếc Maserati đỏ bordeux bước xuống một người đàn ông đồ tây giày da.
Người đàn ông xuống xe nhìn quanh, thấy được Hứa Tinh Không sắc mặt đỏ ửng đứng ở chỗ minibus, thanh lãnh trong mắt hiện lên ý cười, đi từ từ tới.
Người đàn ông cao chừng một mét chín, thân hình cao lớn đ ĩnh bạt, không thua người mẫu chút nào. Ngũ quan càng tuấn dật tinh xảo đến không thể bắt bẻ, đôi mắt đào hoa, mũi cao môi mỏng, cả người quý phái.
Buổi sáng 10 giờ, ánh mặt trời chiếu qua lá cây, anh đi giữa nghĩ bóng cây, bước chân vững vàng khí chất xuất trần. Lông mi dài cong, hai tròng mắt màu nâu nhạt phủ một ý cười rạng rỡ.
Hứa Tinh Không vừa mới bị Hứa lão thái nói một phen, tức giận đến tim đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô nhìn người đàn ông đi từng bước từng bước tới, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Chân anh dài, chỉ trong chốc lát đã đến bên người của cô. Đuôi xe minibus hơi thấp, anh một tay đỡ lấy đuôi xe, hơi hơi cúi người đứng trước mặt Hứa Tinh Không, rũ mắt nhìn cô.
Hứa Tinh Không cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh, mũi cô có chút nghẹn, muốn duỗi tay ra sờ sờ mặt anh. Nhưng cô sợ đó là mộng, sờ vào sẽ nát.
Đôi mắt khô khốc, đôi môi khẽ nhếch, thanh âm phát run.
"Anh... sao anh tới đây?"
Giọng nói của cô mang theo nhiều vẻ không xác định, không tin tưởng.
Người đàn ông đứng ngược sáng, ánh mặt trời phủ trên vai anh đáng một vòng sáng, ngũ quan bị chiếu đến trở thành mơ hồ. Thời khắc Hứa Tinh Không cho rằng anh sắp biến mất, người đàn ông mũi gian một tiếng cười hừ, đuôi mắt nheo lại, thanh âm trầm thấp đầy từ tính.
"Tới nói cho em một bí mật mà em không biết."
Ánh mặt trời có chút lóa mắt, Hứa Tinh Không nghe giọng của anh, trong cổ họng sáp lên, tiếng nói căng thẳng.
"Bí mật gì?"
Khóe môi Hoài Kinh cong lên, trong mắt mang theo vẻ ngả ngớn cùng trương dương lần đầu tiên cô thấy anh.
Hoài Kinh vươn tay sờ lên sườn mặt Hứa Tinh Không, nói: "Anh yêu em."
Bọn họ biết không thể đem Hứa Minh Di đẩy vào hố lửa, nhưng lúc Vương Thuấn Sinh nɠɵạı ŧìиɧ, cô muốn ly hôn, họ lại khuyên cô nên nhẫn không ly hôn, để tránh cho công việc của con trai mình khó giữ được.
Hứa Minh Di vì tiền cùng Vương Thuấn Sinh thông đồng ở bên nhau, chính là báo ứng đến bọn họ.
Đây không riêng gì một nhà Hứa Thế Phàm báo ứng, mà cũng là báo ứng tới Vương Thuấn Sinh. Hứa Minh Di mang thai tới tìm cô, ý tứ thật rõ ràng là muốn gả cho Vương Thuấn Sinh.
Vương Thuấn Sinh năm ngoái mới vừa làm người khác bụng to đẩy ra ly hôn, năm nay lại làm lớn bụng thêm một cái, lại là em họ của vợ trước. Ở Hoài Thành loại thành phố nhỏ tin tức phong bế như vậy, tin mà truyền ra, Vương Thuấn Sinh có thể không còn làm người được nữa.
Khóc trong lòng ngực mẹ mình một lúc, Hứa Tinh Không thu hồi lại cảm xúc, bắt đầu lo liệu hôn lễ cho Hứa Tinh Viễn. Đối với việc cô đột nhiên trở về, Hứa Tinh Viễn vừa nghi hoặc vừa cao hứng, tuy rằng hôn lễ chỉ có một ngày, nhưng bọn họ cả nhà được ở bên nhau sẽ cảm thấy càng có ý nghĩa.
Khoảng cách hôn lễ chỉ còn có mười ngày, phòng kết hôn phải được chuẩn bị chu đáo trước hôn lễ. Lúc trước Lâm Mỹ Tuệ đã làm chăn đệm mới, còn có vật phẩm, trang trí cho hôn lễ cũng phải được sắp xếp đặt ở hôn phòng.
Sau khi chỉnh lý mọi việc, Hứa Tinh Không cầm chìa khóa khóa cửa chuẩn bị rời đi. Mới vừa ra khỏi cửa đυ.ng phải hai cha con Nhϊếp Cảnh Thanh.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cô gặp họ sau khi trở về.
Con mèo của Hồ Hồ so với lần trước đã béo lên không ít. Cửa bồn hoa đã không chống đỡ được thân hình béo phì của con mèo, nó chui nửa ngày cũng chưa chui vào trong được.
Hồ Hồ có chút sốt ruột muốn duỗi tay ra hỗ trợ cho tiểu béo, mà Nhϊếp Cảnh Thanh đứng ở một bên cẩn thận nhắc nhở một câu: "Hồ Hồ, không thể!"
Nghe giọng của cha mình, Hồ Hồ quay mặt lại nhìn, Nhϊếp Cảnh Thanh đang cười, đôi mắt to mang theo vẻ ôn nhu mà kiên quyết. Vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Hồ Hồ, Nhϊếp Cảnh Thanh nói: "Một mình nó sẽ có thể làm được, con giúp nó sẽ bị nó cào."
Hồ Hồ cái hiểu cái không nghe Nhϊếp Cảnh Thanh nói xong, quay đầu nhìn lại con mèo, bàn tay béo nhỏ nắm lại, nãi thanh nãi khí mà hô: "Phì Phì, cố lên!"
Hứa Tinh Không kinh ngạc một chút, đã lâu không gặp, Hồ Hồ nói chuyện đã tiến bộ lên rất nhiều, đứa trẻ này thật là quá thú vị.
Lúc cô đang quan sát Hồ Hồ, Nhϊếp Cảnh Thanh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hứa Tinh Không. Hai người nhìn nhau, Nhϊếp Cảnh Thanh cười cười, chào hỏi: "Đã trở lại?"
Nhϊếp Cảnh Thanh là người nhiệt tình, nghe anh hỏi như vậy, Hứa Tinh Không cũng tươi cười đáp lễ: "Phải, mấy ngày nữa Tinh Viễn kết hôn, tôi trở về giúp đỡ."
Hứa Tinh Không đi tới ngồi xổm xuống bên người Hồ Hồ. Hồ Hồ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to lóe sáng như hai viên nho đen, thật xinh đẹp.
Trẻ ba bốn tuổi đã bắt đầu biết nhận người, Hồ Hồ hiển nhiên có ấn tượng với Hứa Tinh Không, nhưng không nhớ rõ cô là ai. Chỉ chốc lát sau, cô bé quay đầu sang nhìn ba bên cạnh, tìm kiếm trợ giúp.
Nhϊếp Cảnh Thanh thấy con gái cần giúp đỡ, mặt mày nhu mì cười giới thiệu: "Đây là dì Tinh Không, lúc Tết dì ấy có chụp hình và quay video cho con. Dì xinh đẹp như vậy, Hồ Hồ đã quên sao?"
Nhϊếp Cảnh Thanh EQ rất cao, vừa nhắc nhở Hồ Hồ lại đồng thời khích lệ Hứa Tinh Không, làm người hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, còn đối với anh cảm tình tăng gấp bội.
Hồ Hồ tựa hồ nghĩ ra, quay đầu lại nhìn Hứa Tinh Không, cười tủm tỉm, "Chào dì."
Khuôn mặt cô bé tròn tròn thịt thịt, mắt hai mí lông mi thật dài, còn có đôi mắt di truyền từ Nhϊếp Cảnh Thanh thật to thật đẹp, thật là quá đáng yêu.
Hứa Tinh Không nghe được tiếng chào đến trong lòng nóng lên, cô duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô bé, cười nói: "Chào Hồ Hồ, Hồ Hồ lớn thật nhanh, nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhiều so với trước kia."
Hồ Hồ không hiểu rõ ý tứ, nhưng biết mình đang được khích lệ, cô bé cười. Mà một bên Nhϊếp Cảnh Thanh tiếp lời Hứa Tinh Không: "Đúng vậy, trẻ con giai đoạn này lớn thật mau, vừa lơ đãng nói không chừng đã bỏ lỡ một thứ gì đó."
Hứa Tinh Không chưa từng nuôi con, nhìn Nhϊếp Cảnh Thanh có đủ bộ dáng chăm sóc con trẻ, trong lòng lại một trận hâm mộ.
Nhϊếp Cảnh Thanh nhìn ra được Hứa Tinh Không tươi cười không còn vui như cũ, ngay sau đó chuyển đề tài, "Chuẩn bị kết hôn rất bận sao?"
"Đúng vậy." Hứa Tinh Không tràn đầy cảm xúc gật gật đầu. Kết hôn sự tình nhiều thứ phức tạp, hơn nữa có nhiều thứ không lo được hết cho thật tốt.
Nhϊếp Cảnh Thanh cười, thực tự nhiên hỏi một câu: "Hai ngày này làm gì?"
Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy nói chuyện phiếm với Nhϊếp Cảnh Thanh thật thoải mái, cô cười cười: "Ngày hôm qua tìm vài nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ."
"Vài?" Nhϊếp Cảnh Thanh kinh ngạc mà cười, hỏi: "Phong cách không thích hợp sao?"
"Phải." Hứa Tinh Không gật gật đầu, "Cảm giác không được cao, không giống như đã học qua nhϊếp ảnh."
Hoài Thành là một thành phố nhỏ, nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ đều có phong cách thiên hướng quê cha đất tổ. Hơn nữa, nói là nhϊếp ảnh gia nhưng thực chất chỉ là công ty tổ chức hôn lễ tìm tùy tiện cá nhân bấm bấm máy thôi.
"Tôi có thể mạo muội tự đề cử mình không?" Nhϊếp Cảnh Thanh cười, đôi mắt to đầy vẻ chân thành, "Chuyên nghiệp của tôi có lẽ không tồi."
Anh đột nhiên đề cử chính mình làm Hứa Tinh Không ngây ra một lúc. Cô nhớ rõ trước kia nghe Hứa Tinh Viễn nói, Nhϊếp Cảnh Thanh là nhϊếp ảnh gia có rất nhiều giải thưởng. Chuyên nghiệp xác thật không cần hoài nghi, nhưng nhϊếp ảnh gia lợi hại như vậy tới chụp hôn lẽ có phải quá đại tài tiểu dụng hay không.
Hứa Tinh Không kỳ thật cảm thấy có chút ngượng ngùng, mà xem thần sắc Nhϊếp Cảnh Thanh không giống như là nói giỡn. Hứa Tinh Không có chút do dự, nói: "Dĩ nhiên là có thể, nhưng sẽ không chậm trễ thời gian của anh sao?"
"Sẽ không." Nhϊếp Cảnh Thanh nói, "Gần đây tôi đang làm một chuyên đề có quan hệ đến hôn lễ ở Hoài Thành, chụp ảnh cho hôn lễ Tinh Viễn sẽ không chậm trễ việc hỗ trợ công tác. Hơn nữa làm gần nhà như vậy cũng thuận tiện tôi chăm sóc Hồ Hồ."
Nghe Nhϊếp Cảnh Thanh như vậy, Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn thoáng qua Hồ Hồ, cô bé còn đang giúp con mèo cố lên chui vào trong. Hứa Tinh Không không khách khí nữa, cười nói: "Vậy làm phiền anh."
Buổi tối cả nhà ăn cơm chiều, Hứa Tinh Không bưng đồ ăn ra, đề ra sự tình buổi chiều.
"Nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ định rồi, là hàng xóm nhà em Nhϊếp tiên sinh nói muốn tới hỗ trợ."
Đang ăn cơm, Hứa Tinh Viễn hoảng sợ, mở to hai mắt muốn xác nhận: "Thật hay giả? Anh ta siêu cấp lợi hại nha, em và Đồng Đồng có qua nhà anh ta, ảnh chụp thật quá, quá sức đẹp!"
"Đúng vậy đúng vậy." Chu Đồng Đồng cũng có chút kích động.
Nhìn thái độ kinh hỉ của hai người, Hứa Tinh Không cười nói: "Thật sự, anh ấy nói gần đây đang làm một chuyên đề nhϊếp ảnh trong hôn lễ, lần này vừa vặn hỗ trợ được công tác."
"Oa, lợi hại!" Hứa Tinh Viễn cùng Chu Đồng Đồng liếc nhau, cười nói, "Hôn lễ chúng ta là do nhϊếp ảnh gia trứ danh chụp, có đáng chúc mừng hay không?"
Chu Đồng Đồng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cười tủm tỉm: "Mừng mừng mừng!"
Xem bộ dáng vợ chồng son hưng phấn như vậy, Hứa Tinh Không cười gắp cho Chu Đồng Đồng một miếng xương sườn.
"Anh ta có tiếng như vậy, giá cả khẳng định sẽ thật mắc đi? Đến lúc đó bao nhiêu tiền là thích hợp?" Lâm Mỹ Tuệ muốn hỏi tới.
Tuy rằng Nhϊếp Cảnh Thanh nói là tới chụp hôn lễ là hỗ trợ chuyên đề, nhưng cũng xác thật là tới giúp đỡ, không thể thiếu nhân tình.
"Đến lúc đưa cho Hồ Hồ một cái bao lì xì to đi." Hứa Tinh Không nhìn Lâm Mỹ Tuệ nói, "Trực tiếp đưa tiền nói không chừng làm quan hệ chúng ta thêm xấu hổ."
Có thể mua phòng ở nơi đó, lại là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng, nghĩ đến Nhϊếp Cảnh Thanh hẳn là không thiếu tiền. Loại ân tình hàng xóm như thế này, thích thì hợp lại, nhưng cũng không thể dùng miễn phí người ta.
"Tốt, như vậy được rồi." Lâm Mỹ Tuệ nghe Hứa Tinh Không nói xong, cười cười gật đầu.
Hưng phấn qua đi, Hứa Tinh Viễn nhìn thoáng qua Lâm Mỹ Tuệ, nói: "Nhϊếp tiên sinh người thật sự quá tốt, lớn lên không tồi, tính cách cũng được, còn có con gái. Mẹ, mẹ tìm người tác hợp anh ấy với chị con đi."
Lời nói Hứa Tinh Viễn thật kinh người, Hứa Tinh Không muốn sặc lên. Cô xoay người ra ngoài khụ khụ mấy tiếng, mặt khụ đến đỏ lên. Chu Đồng Đồng chạy nhanh rót cho cô ly nước. Hứa Tinh Không tiếp nhận, nhìn Hứa Tinh Viễn la lên: "Em nói hươu nói vượn cái gì vậy? Không cho em nói bậy, cuối cùng khiến cho quan hệ hàng xóm tệ đi."
Bị chị nói một câu, Hứa Tinh Viễn không để bụng, nói: "Em nói bậy chỗ nào? Em cảm thấy anh ta khá tốt, thành thật kiên định. Dù sao chị nếu có tìm người, đừng tìm những người mở công ty có tiền, loại đàn ông này đều không đáng tin cậy."
Hứa Tinh Không sửng sốt.
Chu Đồng Đồng nhìn thần sắc Hứa Tinh Không không đúng, mày cô nhăn lại, nói với Hứa Tinh Viễn: "Anh cảm thấy anh ta tốt như vậy thì anh đi gả cho anh ta đi, lôi kéo chị em làm gì?"
Hứa Tinh Viễn cũng đã nhận ra Hứa Tinh Không cảm xúc không tốt, vội nói nhanh: "Anh gả cho anh ta, vậy ai cưới em?"
Chu Đồng Đồng mặt đỏ lên.
Hứa Tinh Không nhìn vợ chồng son đấu võ mồm, sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt cũng lộ ra một ý cười.
Lâm Mỹ Tuệ thấy không khí hòa hoãn, do dự một chút, nói: "Hôm nay cô của con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ hôn lễ tế tổ an bài như thế nào. Là bà nội con hỏi."
Ở Hoài Thành, trước hôn lễ bảy ngày sẽ đi tế tổ, báo cho con cháu thành gia lập nghiệp. Đây xem như là một chuyện lớn trước hôn lễ, muốn mang theo cái gì đi tế tổ đều phải cẩn thận chú ý.
Chuyện này, xác thật cần phải có người nhà họ Hứa tham dự, Hứa lão thái để Hứa Thế Đình tới hỏi mà không chính mình tự gọi điện thoại, hẳn là bởi vì Hứa Tinh Không cự tuyệt bà giới thiệu đối tượng xem mắt, hiện tại thật còn tức giận.
Nhắc đến người nhà, Hứa Tinh Viễn mặt dài ra: "Chỉ cần cùng Đồng Đồng đi tới trước mộ ba dập đầu vái lạy, cho ba biết mình có con dâu là được, một hai phải cùng với người nhà họ Hứa làm gì."
"Đây là phong tục." Lâm Mỹ Tuệ khó xử nói, bà nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không: "Bà nội con nói với cô là bà muốn đi. Nếu không để bà đi, còn không chừng bà sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Hơn nữa, cho dù lần này tế tổ không cho người nhà họ Hứa đi, mấy ngày sau Hứa Tinh Viễn kết hôn cũng phải gặp mặt. Là phúc hay là họa, là họa không tránh khỏi.
"Vậy dựa theo phong tục đi." Hứa Tinh Không nói.
"Chị!" Hứa Tinh Viễn mày nhăn lại.
Hứa Tinh Không cười cười, ôn nhu nói: "Nghe mẹ nói đi."
Hứa Tinh Viễn mày càng nhăn.
Cậu thật ra không để bụng cùng người nhà đi tế tổ, nhưng tưởng tượng đến lúc đó thái độ bà nội đối với Hứa Tinh Không làm cho cậu lại giận sôi máu. Hơn nữa lần này gặp mặt còn không chừng bà lại tiếp tục châm chọc mỉa mai như thế nào nữa.
Hôm nay tế tổ bởi vì muốn mang theo đồ dùng hiến tế mộ địa tương đối nhiều, cô nhỏ Hứa Thế Đình phái con trai Dương Chí Hào lái minibus đến hỗ trợ.
Minubus chạy đến trước nhà, Dương Chí Hào mở đuôi sau xe, Hứa Tinh Không và Hứa Tinh Viễn bắt đầu dọn đồ lên xe.
Lần này một nhà Hứa Thế Phàm cũng tới, nhưng chỉ mang theo con trai Hứa Minh Huy lại đây, Hứa Minh Di lần trước bị Lâm Mỹ Tuệ đánh có lẽ sợ, lần này không dám tới.
Hứa Minh Huy lớn hơn so với Hứa Tinh Viễn và Dương Chí Hào, năm nay 25 tuổi, không cao nhưng rất béo. Ăn mặc quần áo hoa văn, trên cổ lại đeo dây xích vàng như xã hội đen.
Cậu ta cũng khác với Hứa Tinh Viễn, Hứa Tinh Viễn là học tra, tính tình cũng không tốt, nhưng thuộc loại người khác mà chọc vào, cậu sẽ đánh cho người nằm xuống, còn Hứa Minh Huy lại là loại người không chọc tới, cậu ta cũng sẽ chọc người, chính xác là loại côn đồ trên phố.
Ham ăn biếng làm chưa nói, còn ngang ngược vô lý. Trước kia ở công ty Thuấn Tinh, vào là em họ của bà chủ công ty, cậu ta hoành hành ngang ngược, còn hiện giờ Hứa Tinh Không và Vương Thuấn Sinh đã ly hôn, ở công ty không được khoái hoạt như trước nữa, hiện tại cậu ta nhìn Hứa Tinh Không sắc mặt không tốt chút nào.
Lúc bọn tiểu bối đang khí thế ngất trời mà chuyển đồ lên xe, cậu ta ngồi ở ghế điều khiển trên chiếc Buick vừa mới mua, hút thuốc xem video.
Tế tổ là sự kiện nghiêm túc, vậy mà cậu ta cười ngả ngớn đến mười phần, vẻ mặt bĩ khí. Mà ở phía sau Hứa Thế Phàm, còn có Hứa lão thái Hầu Kinh Phương đứng đó kiểm tra tế phẩm, cậu ta cũng mặc kệ.
Trước khi kết hôn tế tổ là sự kiện trọng đại, trong tiểu khu mấy bác gái nói chuyện phiếm vừa nhìn vừa hỏi: "Hôm nay tế tổ à?"
Hứa lão thái đối với gia đình Hứa Tinh Không khinh thường thêm khi dễ, nhưng đối người khác lại thật ra hòa hòa khí khí. Nghe các bà hỏi như vậy, Hứa lão thái cười cười nói: "Đúng vậy."
"Ai da, chúng ta đều là nhìn Tinh Viễn lớn lên, mấy ngày nay công phu, cậu ta cũng thành gia lập nghiệp." Một bác gái beo béo khách khí nói.
"Đúng vậy, tụi nhỏ lớn, chúng ta cũng già rồi." Hứa lão thái đang nói chuyện, nhìn thấy Hứa Tinh Không ôm một thùng rượu đã đi tới.
Từ lúc đi đến đây, sắc mặt Hứa lão thái đối với Hứa Tinh Không không có nửa điểm tốt, mà Hứa Tinh Không khen ngược, cô trực tiếp không phản ứng, làm bà càng thêm tức giận.
Ngay từ đầu giới thiệu đối tượng cho Hứa Tinh Không, cô cũng không đi, làm cho hiện giờ người ta nhìn thấy bà còn nói bà khoác lác, nói cái gì bà đến cháu gái của mình đều quản không được.
Nghĩ đến đây, Hứa lão thái giận sôi máu, nhìn Hứa Tinh Không đem thùng rượu để vào trong xe, hừ lạnh một tiếng, "Lần này đi tế tổ, ta là không mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông."
Hầu Kinh Phương nhìn thoáng qua ánh mắt Hứa lão thái, lại nhìn xem Hứa Tinh Không, nói: "Làm sao vậy mẹ? Đêm qua bởi vì chuyện này còn không ngủ được, con cháu đều có phúc của con cháu, mẹ ra tâm xuất lực vì chúng nó, mà chúng nó không cảm kích, liệt tổ liệt tông cũng không đổ lên đầu của mẹ."
Thùng xe đồ vật để đầy, thùng rượu chưa biết để đâu, bình rượu đều là bình thủy tinh, lại không thể đặt ở mặt trên, Hứa Tinh Không đành phải mặt vô biểu tình nghe hai người xướng họa, sau đó đem để ở dưới bên cạnh phần cá.
"Như thế nào không đổ lên đầu ta?" Hứa lão thái hừ lạnh một tiếng, mắt trợn trắng nhìn Hứa Tinh Không đang cong người sắp xếp lại chỗ cá, nói: "Này ly hôn còn không tái giá nhanh lên, thế nào? Đã chết còn muốn chôn ở phần mộ tổ tiên Hứa gia à? Người nhà họ Hứa mặt cũng ném đi, phần mộ tổ tiên họ Hứa không chịu nổi cái mặt này."
Kéo thùng cá sang một bên, Hứa Tinh Không đem thùng rượu đặt lên xe, sức buông có điểm nặng tay, cả xe minibus hơi rung rinh. Hứa Tinh Không không mặc áo khoác, khuôn mặt bởi vì chạy lên chạy xuống cũng trở nên trong trắng hồng hồng, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hứa lão thái đang trợn trắng mắt cùng Hầu Kinh Phương đứng xem kịch vui, nói: "Vậy muốn gả cháu cho những người dưa vẹo táo nứt, thì không mất mặt lão tổ tông sao?"
Hứa Tinh Không nói lời này, ngữ khí phá lệ rắn chắc, Hứa lão thái chưa từng nghe cô nói chuyện như vậy với bà. Bà nhìn Hứa Tinh Không, có chút không thể tin tưởng, tức giận đến ngón tay run rẩy, chỉ vào mặt Hứa Tinh Không, nói: "Ai da, các người phân xử cho ta nha. Ta lo lắng cố sức mà tìm người làm mai cho nó, gả nó ra ngoài, đây đều là vì tốt cho nó mà thôi, vậy mà còn không biết cảm kích!"
Mấy bác gái hàng xóm cũng có chút miệng xấu, sau lưng đi theo nói Hứa Tinh Không không phải. Xem Hứa Tinh Không như vậy, cũng cảm thấy mình nói chuyện với bà nội có chút đại nghịch bất đạo.
Bác gái gầy gầy nói: "Bà nội cháu cũng vì tốt cho cháu thôi."
Một bác gái khác nói: "Đúng vậy, sau khi ly hôn cháu vẫn không thể vẫn ở nhà mẹ đẻ nha, như vậy mẹ cháu đều không dám ngẩng đầu."
Có mấy bác gái duy trì, Hứa lão thái trong nháy mắt có tự tin, mặt nghiêm nói với Hứa Tinh Không: "Cháu còn không biết xấu hổ nói người ta dưa vẹo táo nứt? Ngại người ta lớn lên xấu? Họ không chê cháu đã là tốt rồi. Cháu cũng không xem cháu là cái mặt hàng gì, không thể sinh con còn bị người ly dị, ở cổ đại đây chính là hạ đường. Xem cháu này, có thể tìm được đàn ông muốn cháu đều nên cảm tạ trời đất đi. Như thế nào, cảm thấy điều kiện của mình thật tốt, còn cảm thấy mình có thể tìm được người giống như minh tinh sao?"
Hứa lão thái nói như phóng liên châu, thật chọc giận Hứa Tinh Không, mặt cô so với vừa rồi càng đỏ, vừa muốn nói lại, đột nhiên nghe được một tiếng phanh gấp.
Ý thức cô chuyển đi, tầm mắt nhìn về phía thanh âm phát ra, không riêng gì cô, Hứa lão thái và mấy bác gái, ngay cả Hứa Minh Huy đang xem video trong tay cũng nhìn qua.
Hứa Minh Huy nhìn chiếc xe cách đó không xa, tròng mắt cả kinh trừng trừng lên.
"Cmn, Maserati a!"
Cậu ta vừa nói xong, từ trên chiếc Maserati đỏ bordeux bước xuống một người đàn ông đồ tây giày da.
Người đàn ông xuống xe nhìn quanh, thấy được Hứa Tinh Không sắc mặt đỏ ửng đứng ở chỗ minibus, thanh lãnh trong mắt hiện lên ý cười, đi từ từ tới.
Người đàn ông cao chừng một mét chín, thân hình cao lớn đ ĩnh bạt, không thua người mẫu chút nào. Ngũ quan càng tuấn dật tinh xảo đến không thể bắt bẻ, đôi mắt đào hoa, mũi cao môi mỏng, cả người quý phái.
Buổi sáng 10 giờ, ánh mặt trời chiếu qua lá cây, anh đi giữa nghĩ bóng cây, bước chân vững vàng khí chất xuất trần. Lông mi dài cong, hai tròng mắt màu nâu nhạt phủ một ý cười rạng rỡ.
Hứa Tinh Không vừa mới bị Hứa lão thái nói một phen, tức giận đến tim đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô nhìn người đàn ông đi từng bước từng bước tới, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Chân anh dài, chỉ trong chốc lát đã đến bên người của cô. Đuôi xe minibus hơi thấp, anh một tay đỡ lấy đuôi xe, hơi hơi cúi người đứng trước mặt Hứa Tinh Không, rũ mắt nhìn cô.
Hứa Tinh Không cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh, mũi cô có chút nghẹn, muốn duỗi tay ra sờ sờ mặt anh. Nhưng cô sợ đó là mộng, sờ vào sẽ nát.
Đôi mắt khô khốc, đôi môi khẽ nhếch, thanh âm phát run.
"Anh... sao anh tới đây?"
Giọng nói của cô mang theo nhiều vẻ không xác định, không tin tưởng.
Người đàn ông đứng ngược sáng, ánh mặt trời phủ trên vai anh đáng một vòng sáng, ngũ quan bị chiếu đến trở thành mơ hồ. Thời khắc Hứa Tinh Không cho rằng anh sắp biến mất, người đàn ông mũi gian một tiếng cười hừ, đuôi mắt nheo lại, thanh âm trầm thấp đầy từ tính.
"Tới nói cho em một bí mật mà em không biết."
Ánh mặt trời có chút lóa mắt, Hứa Tinh Không nghe giọng của anh, trong cổ họng sáp lên, tiếng nói căng thẳng.
"Bí mật gì?"
Khóe môi Hoài Kinh cong lên, trong mắt mang theo vẻ ngả ngớn cùng trương dương lần đầu tiên cô thấy anh.
Hoài Kinh vươn tay sờ lên sườn mặt Hứa Tinh Không, nói: "Anh yêu em."
Bình luận truyện