Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 79: Phiên ngoại 9 (Kết)



Trước khi tan tầm ngày thứ sáu, Hứa Tinh Không cùng Nhan Gia Lâm từ ngoài công tác trở về văn phòng. Trần Uyển Uyển chào hỏi hai người, sau đó đi theo Hứa Tinh Không tới bàn làm việc của cô. Hứa Tinh Không mới vừa ngồi xuống, Trần Uyển Uyển nhân thể ngồi lên bàn làm việc của cô.

Dựa vào ghế, duỗi eo ra, Hứa Tinh Không cười cười, hỏi: "Trưởng phòng Trần có gì chỉ thị?"

Nhận lấy trêu chọc, Trần Uyển Uyển cười, nói: "Muốn hỏi tổng tài phu nhân cuối tuần có thời gian hay không, cùng nhau ra ngoài dạo phố?"

Trần Uyển Uyển hỏi như vậy, Hứa Tinh Không ngay sau đó cười rộ lên, nói: "Cũng đúng, chúng ta hai người đã lâu không đi ra ngoài dạo chung."

Bạn bè Hứa Tinh Không không nhiều, ngày thường cũng ít đi dạo phố, nhưng trước khi kết hôn cô vẫn duy trì cùng Trần Uyển Uyển cách vài tuần cùng đi dạo phố. Không phải để mua sắm cái gì, thuần túy chỉ là thả lỏng.

"Trước khi cậu sinh còn có thể đi dạo vài lần, sau khi sinh cậu liền hoàn toàn không ra ngoài." Trần Uyển Uyển phun tào.

Bị phun tào, Hứa Tinh Không chẳng những không xấu hổ, ngược lại lại nhớ tới con. Tiểu Mộ Không hiện tại ba tuổi, đúng là thích cùng người lớn giao lưu, ngày thường ở nhà ôm cô lải nhải không để yên.

Con nít tư duy khác với người lớn, lời nói đều lộ ra ma lực làm người mỉm cười, Hứa Tinh Không thật thích cùng con trai nói chuyện phiếm.

Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không hơi hơi chựng lại, nói: "Ngày thường đi làm cũng không có thời gian ở với con, liền nghĩ đến khi không đi làm thì chơi với con."

Hứa Tinh Không là thích con nít, mặc kệ trước kia là Khang Khang hay hiện tại là Mộ Không, cô chính mình không bỏ xuống được.

Nhưng Trần Uyển Uyển thì khác, Trần Uyển Uyển tuy rằng cũng thích, nhưng trên người Khang Khang, cô không bỏ toàn bộ tinh lực vào đó.

Phụ nữ ngoại trừ gia đình, còn có sự nghiệp, còn có sinh hoạt của chính mình, muốn cân đối mọi thứ sao có thể đem toàn bộ trứng gà đều bỏ vào trong một cái rổ?

Cũng chưa cho Hứa Tinh Không thời gian do dự, Trần Uyển Uyển nói: "Được rồi, cậu cũng đừng dong dài, sáng thứ bảy tớ đưa Khang Khang đi Vi tuyền, sau đó đi đón cậu. Chúng ta thứ bảy đi dạo phố, làm spa, thả lỏng thả lỏng."

Trong lòng nghĩ cũng không thể quá dính con, Hứa Tinh Không cười cười, nói: "Được."

Để kịp khóa học vẽ của Khang Khang phải đi trước 8 giờ. Từ 7 giờ sáng, Hứa Tinh Không đã bắt đầu chuẩn bị.

Trong nhà tuy rằng có bảo mẫu, nhưng cuối tuần Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh đều ở nhà, cho nên bảo mẫu không cần lại đây. Hứa Tinh Không trước chuẩn bị cơm sáng, ăn chung với Hoài Kinh, sau đó lên lầu chuẩn bị đi.

Cô vừa mới vào cửa, Tiểu Mộ Không ôm một con gấu trúc nhỏ quay cuồng trên giường, đầu tóc hỗn độn, cô đặt mông ngồi ở giường em bé.

Cậu bé ánh mắt còn chút mông lung, đầu ngửa ra sau, đôi mắt híp lại tựa như chưa tỉnh.

Thời gian này Mộ Không cũng nên tỉnh dậy, Hứa Tinh Không cười kêu một tiếng: "Mộ Mộ?"

"A?" Tiểu Mộ Không hoàn hồn nhìn mẹ một cái.

Cúi đầu như suy tư nhân sinh trong chốc lát, Tiểu Mộ Không dường như đã tỉnh, cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, khóe môi gợi lên, đuôi mắt cong cong, cười tủm tỉm mà kêu một tiếng.

"Mommy~"

Kêu xong, cậu mở ra đôi cánh tay nhỏ.

Hiện tại là mùa hè, cậu bé mặc một cái áo ba lỗ trắng để ngủ, lộ ra cánh tay trắng nõn lại có thịt mũm mĩm, thật đáng yêu.

Hứa Tinh Không vừa muốn đi qua, đột nhiên bị nhéo nhéo, cô quay đầu lại, Hoài Kinh cầm trên tay sữa bột vừa pha, nhìn cô nói: "Đi thay quần áo trước đi, hôm nay không phải muốn đi ra ngoài dạo chơi sao?"

Hứa Tinh Không vừa nghe, nháy mắt phản ứng lên, cùng Tiểu Mộ Không nói một câu: "Mộ Mộ, mẹ đi thay quần áo trước, để ba cho con uống sữa ~"

Khi nói chuyện, Hứa Tinh Không đi tới hướng phòng giữ quần áo. Trước khi cô đi, Hoài Kinh kéo mặt cằm cô lại, hôn một chút.

Cánh môi mềm mại chạm vào, trái tim Hứa Tinh Không đập loạn, cô đỏ mặt, sốt ruột nói: "Con đang nhìn."

"Con sao?" Hoài Kinh nâng cằm hướng về phía con.

Vừa mới cười như mặt trời nhỏ, Tiểu Mộ Không như một tượng phật nhỏ ngồi xếp bằng trên giường, đầu đã thấp xuống ngủ trở lại.

Hứa Tinh Không gặp qua không ít con nít, thật sự, chưa bao giờ có gặp qua đứa nhỏ nào ngây ngốc giống con mình. Trong nháy mắt, cô lại có chút không muốn đi ra ngoài.

Nhưng Trần Uyển Uyển đã điện thoại liên tục lại đây, Hứa Tinh Không chạy nhanh vào phòng thay quần áo.

Hoài Kinh nghe Hứa Tinh Không nói chuyện điện thoại cùng Trần Uyển Uyển, anh đi đến giường em bé, đôi tay chống xuống giường, giơ tay rờ rờ khuôn mặt bé.

"Ngứa ~" Tiểu Mộ Không bị thổi mạnh, cổ nhíu lại, hừ hừ hai tiếng.

Nghe giọng con trai, Hoài Kinh nói: "Muốn uống sữa hay không?"

Nghe được có sữa uống, trong nháy mắt Mộ Không chợt hưng phấn, mở mắt ra nói: "Muốn ~"

Mặt mày Hoài Kinh thật nhu, lúc con trai vươn hai tay ra muốn ôm, anh đem cậu bé từ giường ôm vào trong lòng ngực, sau đó đem bình sữa đưa cho cậu.

Tiểu Mộ Không hiện tại ăn cơm là chính, uống sữa ít hơn, dậy sớm uống sữa giống người lớn, chỉ là để bổ sung dinh dưỡng.

Tiểu Mộ Không ôm bình sữa, ghé vào trên vai ba, nhắm mắt lại uống một hồi, dần dần thanh tỉnh lại.

Hứa Tinh Không đã thay xong quần áo ra tới, nhìn thấy Hoài Kinh ôm Tiểu Mộ Không đứng bên cửa sổ. Tiểu Mộ Không một tay ôm bình sữa, một tay vén màn lên, dùng sức kéo màn ra một cái.

Bức màn được mở ra, trong nháy mắt ánh mặt trời ấm áp bên ngoài tiến vào phòng, chiếu vào hai cha con bên cửa sổ. Hai người màu da đều thực trắng, hôm nay cũng mặc quần áo trắng, quần áo cùng làn da như hòa hợp nhất thể. Lúc bức màn mở ra, Tiểu Mộ Không mở to hai mắt, đôi mắt lập lòe, mở miệng thật to, kinh ngạc mà cảm thán "oa" một tiếng.

Hoài Kinh ôm cậu, dưới ánh mặt trời anh tốt đẹp như một thiếu niên, anh nhìn Tiểu Mộ Không, mặt mày đều là ôn nhu, nhàn nhạt mà cong khóe môi cười cười.

Trong làn gió biển thổi nhẹ nhàng qua cửa sổ, Hứa Tinh Không nhìn chồng và con trai mình, tâm tình khó có thể miêu tả.

Lúc Hứa Tinh Không ra tới, Hoài Kinh đã nghe thấy, anh quay đầu lại nhìn cô. Hôm nay Hứa Tinh Không mặc một cái váy liền áo màu xanh lam, nhã nhặn lịch sự.

"Mommy hôm nay thật xinh đẹp ~" Tiểu Mộ Không nhìn Hứa Tinh Không, cậu tránh thoát muốn xuống dưới.

Hoài Kinh quỳ một bên gối trên mặt đất, buông cậu bé xuống, cậu nh ỏ chạy lộc cộc tới trước mặt Hứa Tinh Không, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt cười thành vành trăng non cong cong.

"Mommy là công chúa sao?"

Trong ánh mắt Tiểu Mộ Không lập lòe ánh sao, làm mặt Hứa Tinh Không hơi đỏ lên, đồng thời cô lại cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tiểu Mộ Không, nói: "Con nói xem mẹ có phải không?"

"Phải ~" Giọng Tiểu Mộ Không mang theo ngữ khí thập phần xác định, cậu duỗi tay sờ mặt Hứa Tinh Không, nói: "Công chứa đều giống như mẹ vậy, thật xinh đẹp."

Tim Hứa Tinh Không như được ướp nước đường, ngọt từ yết hầu đến tận đáy lòng.

Cô nhìn Tiểu Mộ Không, mặt có chút xin lỗi, nói: "Mẹ hôm nay không thể chơi với Mộ Không, con hôm nay ở nhà với ba được chứ?"

Nghe mẹ nói hôm nay không ở cùng với mình, trong mắt Tiểu Mộ Không dần dần ảm đạm, cậu có chút không xác định, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoài Kinh. Hoài Kinh thấy cậu nhìn mình thì đứng dậy đi tới bên người hai mẹ con.

Nhìn đến biểu tình của con trai, trong lòng Hứa Tinh Không lại có chút áy náy, cô vừa muốn nói chuyện, Hoài Kinh ôm Tiểu Mộ Không vào trong ngực, nói: "Mộ Không có muốn làm Mommy lúc nào cũng xinh đẹp không?"

Vừa mới cảm thấy ưu sầu, bị Hoài Kinh hỏi một đề tài khác, Tiểu Mộ Không gật đầu nói: "Muốn."

Cậu vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại tư duy còn chưa tính sinh động, lời nói chưa được nhiều.

Hoài Kinh liếc Hứa Tinh Không một cái, nói: "Công chúa nhỏ qua một đoạn thời gian đều phải quay trở về vương quốc của nàng, nếu không quay về, quốc vương sẽ không cao hứng, sẽ làm các nàng ấy không đẹp bằng trước kia."

Hứa Tinh Không: "......"

Đắm chìm trong câu truyện cổ tích bịa đặt của Hoài Kinh, Tiểu Mộ Không tìm tòi trong đầu mình truyện cổ tích đã từng nghe, giống như chưa từng nghe qua chuyện này. Nhưng nếu là ba nói, khẳng định chính là sự thật.

Nghĩ đến đây, Tiểu Mộ Không như là muốn xác nhận, hỏi: "Mommy, thật vậy chăng?"

Cô hôm nay là đi bảo dưỡng cơ thể, trên nguyên lý không sai biệt lắm với ý tứ của Hoài Kinh. Hứa Tinh Không cười gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Nghe đến đó, Tiểu Mộ Không nhăn mày lại, vuốt mặt Hứa Tinh Không nói: "Vậy Mommy đi đi. Lúc đi phải chú ý an toàn, nếu quốc vương đối với mẹ không tốt, mẹ nói cho con biết, con và Daddy đi cứu mẹ."

Nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của Tiểu Mộ Không, còn có liên tiếp dặn dò, trong lòng Hứa Tinh Không thật ấm lại thật mềm. Cô ôm lấy Tiểu Mộ Không, hôn khuôn mặt cậu một chút, cười tủm tỉm: "Cảm ơn bảo bối."

Nhìn hai mẹ con ôm thành một khối, Hoài Kinh thần sắc nhàn nhạt, hỏi: "Anh đâu?"

Hứa Tinh Không mặt đỏ lên, ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Cảm ơn ông xã."

Hoài Kinh nghe xong cảm tạ, hơi liếʍ liếʍ môi dưới, nói: "Hôn hôn của anh đâu?"

Hứa Tinh Không: "......"

8 giờ rưỡi, Trần Uyển Uyển đúng giờ tới nhà Hứa Tinh Không, trong ánh mắt phức tạp của hai cha con, Trần Uyển Uyển nơm nớp lo sợ mà tiếp Hứa Tinh Không đi.

Mới vừa vừa lên xe, Trần Uyển Uyển vỗ vỗ trái tim, nói: "Hai cha con này sẽ không hận tớ mang cậu đi chứ?"

Hứa Tinh Không nhìn kính chiếu hậu, hai cha con còn chưa quay về nhà, cười cười nói: "Sẽ không, nhưng Mộ Mộ nói, cậu nếu đối đãi tớ không tốt, con sẽ cùng Daddy liền tới cứu tớ."

Trần Uyển Uyển run run một chút.

Chờ xe Trần Uyển Uyển đã không còn bóng dáng, vọng thê vọng mẫu hai cho con lúc này mới trở về nhà. Lúc rời giường Tiểu Mộ Không mới chỉ uống sữa, Hoài Kinh đem con đi ăn sáng.

Khác với Hoài Kinh, Tiểu Mộ có điểm kén ăn, bữa sáng cậu thích kiểu Trung quốc, cháo, sủi cảo, hoành thánh hoặc là bánh bao nhân trứng sữa.

Hôm nay Hứa Tinh Không làm tiểu hoành thánh cho cậu.

Đem Tiểu Mộ Không đặt ở ghế em bé, Hoài Kinh đi phòng bếp bưng hoành thánh tới, để một bộ đồ ăn cho cậu. Trước khi ăn cơm, cậu bé nhìn mặt trời bên ngoài, trong lòng có chút bi thương hỏi: "Daddy, Mommy phải chờ mặt trời xuống núi mới có thể trở về sao?"

Ngón tay thon dài lột vỏ trứng gà, Hoài Kinh cắt trứng thành bốn khối bỏ trên dĩa nhỏ, đẩy tới trước mặt con. Làm xong, anh rút khăn giấy ra xoa tay, trầm giọng nói: "Ừ."

Nuốt xuống một ngụm hoành thánh, Tiểu Mộ Không hỏi: "Vậy nếu gọi điện thoại cho Mommy, mẹ sẽ về sớm sao?"

Lúc này mới vừa đi vài phút, Tiểu Mộ Không cảm thấy chính mình bắt đầu nhớ mẹ.

Tuy rằng chăm sóc con còn tính thuận tay, nhưng thời gian anh chăm Tiểu Mộ Không xác thật không nhiều lắm, con trai rõ ràng càng thích ở cùng với mẹ.

Nghĩ đến đây, Hoài Kinh ngón tay gõ gõ cái bàn, đem dời lực chú ý của Tiểu Mộ Không tập trung lên người mình.

Tay bụ bẫm cầm cái muỗng nhỏ, má bên trái vì có một viên hoành thánh mà phình phình ra, cậu bé quay đầu nhìn cha, trong mắt lập lòe nghi hoặc.

Hoài Kinh nhìn Tiểu Mộ Không, nói: "Mẹ vẫn luôn nấu cơm cho chúng ta, chúng ta cũng đi làm cơm cho mẹ đi."

Muốn dời đi sự chú ý của trẻ con chính là mang chúng theo làm chuyện khác. Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Mộ Không sáng lên, hưng phấn mà gật đầu đáp ứng: "Được được!"

Tiểu Mộ Không có chuyện làm liền không còn vẻ nôn nóng như vậy nữa. Hai người ăn cơm xong, Hoài Kinh mang cậu đến thư phòng.

Trong nhà thư phòng hiện tại cũng tạo ra thêm một khoảng dùng để sách báo nhi đồng, bên trong ngoại trừ hai kệ sách còn có một cái giường lười hình con mèo thật to.

"Con phải nấu cho Mommy thịt, rau dưa..." Tiểu Mộ Không vừa mới tiến vào thư phòng liền chạy tới khu thực đơn ăn uống tìm sách.

Trong miệng cậu ba ba không ngừng, dong dài nói phải làm thịt làm cá làm rau dưa, nhưng tên đồ ăn đều không biết, cuối cùng chọn mấy quyển sách báo thật lớn đem đến trước mặt Hoài Kinh, ngẩng đầu nhìn anh, hưng phấn nói: "Daddy, con muốn làm cho Mommy cái này, còn có cái này, còn có cái này......"

Cậu bé gấp không chờ nổi đem từng cuốn đưa lên, vóc dáng nho nhỏ mới đến hơn đầu gối Hoài Kinh. Bởi vì đây toàn là sách báo dày nặng, cậu lấy có chút khó, lúc đưa lên cho Hoài Kinh xem, cả khuôn mặt đã nhăn thành một đoàn.

Hoài Kinh duỗi tay nhận lấy sách, sau đó đi tới tatami bên cạnh ngồi xuống. Anh mới vừa ngồi xuống, chuẩn bị mở sách, cậu bé đã chui vào chỗ trống, linh hoạt chui vào trong lòng ngực Hoài Kinh, ngồi trên đùi anh.

"Cái này!" Tiểu Mộ Không ngoan ngoãn mà ngồi ở trong lòng ngực, tay nhỏ hưng phấn chỉ vào hình ảnh.

"Ừ." Hoài Kinh nhìn thoáng qua trứng xào cà chua, nhìn lướt qua cách làm, giống như rất đơn giản. Cằm anh gác trên đầu Tiểu Mộ Không, nhẹ nhàng cọ xát vài cái, hỏi: "Cái này yêu cầu rau dưa gì?"

Sách nhi đồng là sách học, đều là dễ hiểu, bên cạnh đều có hình ảnh. Tiểu Mộ Không tuy rằng không biết tên gọi đồ ăn, nhưng hình ảnh thì vẫn biết.

Cậu bé hứng thú bừng bừng, chỉ vào hình ảnh bắt đầu nhắc mãi: "Cà chua, trứng gà......"

"Còn làm cái gì?" Hoài Kinh lại cọ một chút lêи đỉиɦ đầu. Lông tóc con nít mềm mại, khi cọ phá lệ thật thoải mái.

Tiểu Mộ Không nghe xong, nghiêm túc mà lật trang, lật trang xong bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt mang theo lo lắng, hỏi: "Con muốn làm thật nhiều, vậy Mommy có thích ăn không?"

"Con thích mẹ làm cơm sao?" Hoài Kinh hỏi.

Tiểu Mộ Không nghiêm túc gật đầu: "Thích nha, Mommy nấu cơm ăn ngon nhaa, nhưng là con nấu cơm không thể ăn......"

"Ừ." Hoài Kinh thừa nhận, anh nhìn sách, lại mở một tờ, nhàn nhạt nói: "Ba nấu cơm ăn ngon."

Nghe Daddy nói xong, Tiểu Mộ Không kinh ngạc, cậu há to miệng, không thể tin tưởng nói: "Thật vậy chăng? Vậy Daddy con có thể ăn một chút cơm ba làm sao?"

"Được." Hoài Kinh nhàn nhạt lên tiếng, nói: "Làm ra tới con giúp ba nếm thử."

Cuối cùng Tiểu Mộ Không chọn cà chua trứng gà, cải dầu nấm hương còn có cá nấu đậu hũ. Xác định thực đơn xong đã là giữa trưa, hai cha con trực tiếp ra cửa, tìm chỗ ăn xong thì đi siêu thị mua sắm cần thiết cho bữa tối.

Tiểu Mộ Không không phải lần đầu tiên tới siêu thị, Hoài Kinh đẩy xe mua sắm, cậu cũng không ngồi trên xe mua hàng mà chạy vội theo, vừa chạy vừa nói chuyện với Hoài Kinh.

"Daddy, muốn mua chocolate cho Mommy, còn có quả quýt đường, còn có......"

Hứa Tinh Không thích ăn kẹo, hai cha con đều biết khẩu vị của cô, cậu bé chạy đến khu kẹo, ôm một đống chocolate đưa vào tay Hoài Kinh.

Tiểu Mộ Không kỳ thật không quá thích kẹo, mua này đó đều là dựa theo khẩu vị của Hứa Tinh Không mà mua. Hoài Kinh cũng không cự tuyệt, tiếp nhận tới rồi đem toàn bộ bỏ vào trong xe mua sắm.

Mua đồ ăn vặt cho mẹ xong, Tiểu Mộ Không như là đã yên tâm, vừa chạy vừa nói: "Đi mua rau dưa đi ~"

Mới vừa chạy hai bước, phía sau Hoài Kinh gọi lại: "Mộ Không......"

Chân ngắn nhỏ dừng lại, Tiểu Mộ Không quay đầu lại nhìn Hoài Kinh, hỏi: "Dạ?"

Hoài Kinh chỉ chỉ một phương hướng khác, nói: "Rau dưa ở nơi đó."

Tiểu Mộ Không không biết đường "a" một tiếng, xoay người bắt đầu hướng tới khu rau dưa, vừa chạy vừa nói: "Cà chua cà chua, ta tới lấy ngươi ~"

Thời gian này, siêu thị không nhiều người lắm, giữa kệ hàng siêu thị ngẫu nhiên sẽ có một hai người đi qua lại, nhìn cậu bé giống như một con thú nhỏ chạy vội qua lại, mấy cô gái trẻ thích đến nỗi móc di động ra chụp quay video.

Tiểu Mộ Không chạy trong chốc lát, tựa hồ biết các cô chụp hình, cậu cười tủm tỉm, quay đầu lại đem ngón tay thành hình cái kéo, đặt ở khóe mắt, thanh âm non nớt kéo dài ra.

"Ca ~ sát ~"

Mấy cô gái trẻ thích đến ức chế không được mà thét chói tai.

Tiểu Mộ Không chụp hình trong chốc lát, nhìn thoáng qua Hoài Kinh đã tới, tay nhỏ phất phất lên, "Xong rồi, xong rồi, em muốn đi mua rau dưa, cùng Daddy làm cơm chiều cho Mommy ~"

Nói xong, cậu bé bước chân ngắn nhỏ chạy qua hướng khu rau dưa.

Tủ đông chứa rau cao quá, Tiểu Mộ Không với không tới, một đôi tay nhỏ nắm tủ, nhón chân nhỏ nỗ lực nhìn. Nhìn nhìn, nhìn không tới liền có chút sốt ruột, cậu quay đầu lại tìm cha giúp đỡ. Cậu vừa quay đầu lại đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lên, cảm nhận được là Hoài Kinh, cậu bé ôm lấy cổ anh, cười đến rụt rụt cổ, kêu lên: "Daddy~"

Tiểu Mộ Không làm nũng, Hoài Kinh ôm cậu thật vững, hỏi: "Nhớ rõ mua cái gì sao?"

"Cái kia!" Tiểu Mộ Không vươn tay nhỏ chỉ qua đi, "oa oa" hai tiếng nói: "Daddy lấy."

Cậu bé tuy nhỏ, nhưng trí nhớ thật kinh người, Hoài Kinh dựa theo tay cậu chỉ, đem toàn bộ rau dưa cần thiết đều mua được.

Mua xong hai cha con cùng nhau trở về nhà.

Mua đồ ăn xong, Tiểu Mộ Không cần phải ngủ trưa, Hoài Kinh kể chuyện xưa một lúc, cậu bé thật mau đã ngủ. Tiểu Mộ Không tuy rằng không thân với Hoài Kinh bằng với Hứa Tinh Không, nhưng phi thường thích cha cho mình cảm giác an toàn.

Sau giờ ngọ, Hoài Kinh duỗi tay vỗ vỗ con trai, chờ con ngủ say, anh cũng nhắm mắt lại ngủ.

Khi Hoài Kinh tỉnh lại đã là bốn giờ chiều. Tiểu Mộ Không đang ngồi bên người anh, đếm đếm lông mi của Hoài Kinh, anh vừa mở mắt ra, cậu bé "nha" một tiếng, lăn long lóc đến bên người Hoài Kinh, cho cha mình một cái ôm thật chặt.

"Daddy, muốn đi nấu cơm."

Hoài Kinh nhìn thoáng qua thời gian, ôm cậu lên, nói: "Đi thôi."

Hai cha con vừa trò chuyện vừa hướng đi xuống dưới nhà, vừa đến cửa thang lầu liền nghe được thanh âm mở cửa. Cửa vừa mở ra, Hứa Tinh Không đi đến, ngẩng đầu lên thấy được trên thang lầu hai cha con đang đứng đó.

"Mommy!" Tiểu Mộ Không kinh hỉ mà kêu lên.

Cuối cùng, kế hoạch hai cha con nấu cơm cho Hứa Tinh Không thất bại. Hứa Tinh Không làm xong cơm chiều, nghe Tiểu Mộ Không kể lại một ngày của bọn họ, kinh ngạc mà nhìn Hoài Kinh nói: "Anh thật sẽ nấu cơm?"

"Đúng nha ~" Tiểu Mộ Không ngồi ở ghế trẻ em, cười hì hì nói: "Daddy nói ba làm đặc biệt ăn ngon nga, còn nói có thể cho con nếm nếm."

Hứa Tinh Không: "......"

Cô dở khóc dở cười mà nhìn Hoài Kinh, nói: "Ít nhiều em trước tiên đã trở lại."

Hoài Kinh nheo nheo mắt.

Hứa Tinh Không đi phòng bếp lấy canh cá, Hoài Kinh theo đuôi cô cùng nhau đi. Cô còn chưa bưng lên canh cá, đã bị anh vòng tay qua kệ bếp, ôm cô vào trong lòng ngực.

Bên tai Hứa Tinh Không đỏ lên, cô quay đầu tủm tỉm cười nhìn anh. Cô vừa quay đầu, trong nháy mắt anh đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn này, hôn thật sự ôn nhu, như là muốn kéo cô nhấn chìm vào trong sự ngọt ngào của anh.

Đợi Hoài Kinh ngẩng đầu, gương mặt Hứa Tinh Không đã hồng thấu, hốc mắt cô ửng đỏ, duỗi tay ôm lấy cổ anh, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoài Kinh vòng quanh eo cô, đem cằm gác trên vai Hứa Tinh Không, môi anh ở bên tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn.

"Nhớ em."

Nghe mấy từ này, trong nháy mắt tim Hứa Tinh Không đập hỗn loạn, cô cười cười, dán mặt vào mặt Hoài Kinh, nhẹ giọng nói: "Mộ Mộ còn không nhớ em như vậy."

"Ừ." Hoài Kinh trầm giọng ứng một câu.

Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, trong mắt đều là ôn nhu.

"Con đương nhiên không có, anh mới là người yêu em nhất trên thế giới này, có anh ở đây, con vĩnh viễn chỉ có thể xếp thứ hai."

~ ~ ~ HOÀN ~ ~ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện