Kiếm Chủng

Chương 20: Hàng Long Phục Hổ như vẫn làm



Tên gốc hán việt: Hàng long phục hổ tự đẳng nhàn

Từ lúc khai linh đến nay Kim Tượng Đế gặp vô số kiếp nạn, nhiều lần sinh tử nhưng không một yêu, một linh hay một người nào khiến hắn phải hận như vậy.

“Sư huynh, Sư môn của chúng ta ở nơi nào?” Kim Tượng Đế nhìn sư huynh tóc đã trắng xóa hỏi

“Tây Ngưu Hạ Châu”

Kim Tượng Đế không biết Tây Ngưu Hạ Châu ở đâu, thậm chí còn chưa từng nghe thấy. Mấy ngày nay, Hoa Thanh Dương cứ đuổi phía sau không rời tuy vẫn chưa thể đuổi kịp nhưng Tuệ Ngôn sư huynh của Kim Tượng Đế vẫn không dám dừng lại điều tức và vì phải liên tục sử dụng phép thuật chạy trốn cho nên càng ngày càng già yếu.

Đến giờ Kim Tượng Đế vẫn không thể tiếp nhận chuyện như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ lần thứ nhất nhìn thấy Tuệ Ngôn sư huynh cưỡi mây bay tới, khi đó y vẫn còn trẻ. Lúc đó trong lòng hắn nghĩ mọi người trong Đạo Môn đều rất đáng sợ, cao cao tại thượng, tùy ý giết chóc. Cho nên lòng đề phòng của Kim Tượng Đế rất lớn nhưng hiện giờ hồi tưởng lại thì Tuệ Ngôn có một cảm giác hòa nhã như dung nhập vào gió vào mây. Còn là người tu đạo đầu tiên cười với Kim Tượng Đế nữa.

Nhớ lại khi đó rồi nhìn vị sư huynh đến đi đường còn phải khom người như bây giờ trong lòng càng thêm hi vọng gã Hoa Thanh Dương dừng việc đuổi giết mình và sư huynh

Lần trước ở trước Ma Thiên Động, Thanh Y bị gã dùng kiếm giết chết, Kim Tượng Đế tuy bị sát khí của gã chấn nhiếp nhưng vẫn dám hỏi tên của gã. Rồi khi Thanh Y hỏi vì sao hắn làm thế thì hắn nghĩ rằng khi mình pháp lực cao nhất định phải tới tìm gã. Nhất định phải hỏi gã vì sao giết chóc bừa bãi như vậy, vì sao phải làm thế.

Còn lúc này thì Kim Tượng Đế lại hi vong Hoa Thanh Dương vĩnh viễn biến mất.

“Nếu hắn không biến mất thì liệu sư huynh có tiếp tục già đi rồi chết không?” Trong lòng của Kim Tượng Đế nghĩ vậy, cảm giác của hắn từ xưa tới nay vẫn luôn nhạy cảm, có thể thấy được khí tức của Tuệ Ngôn đang yếu dần.

Cứ đi thẳng về phía trước, xuyên núi, vượt đèo, qua sông, thậm chí có khi cũng đi ngang qua thành trì của nhân gian thì cũng không dám ngừng lại. Kim Tượng Đế không biết đã đ đươc bao xa, cũng không biết hiện giờ là ở đâu. Chỉ biết sư huynh từng ngày từng ngày già nua, cơ hồ mỗi khi ngẩng đầu nhìn Tuệ Ngôn thì Kim Tượng Đế có thể chứng kiến gương mặt y già hơn một chút. Điều này khiến hắn ít khi ngẩng đầu, không dám tiếp tục nhìn.

“Nghỉ ngơi đi sư huynh, gã Hoa Thanh Dương kia có lẽ không còn đuổi nữa” Kim Tượng Đế không nhịn được lo lắng nói.

Tuệ Ngôn lắc đầu, y không nói gì, tựa như nói xong sẽ khiến thân thể của y hao tổn linh khí. Thịt trên gương mặt đã dần nhăn nheo, con mắt thanh tú cũng đã vẩn đục, không hề có cái khí chất đồng kỳ trần hòa kỳ quang nữa, không còn giống như gió mát, trên người bắt đầu có tạp chất.

Trong lòng Kim Tượng Đế rất lo.

“Nếu có một ngày ta chết đi thì ngươi phải một mình về sơn môn” Bỗng có một ngày Tuệ Ngôn nói với Kim Tượng Đế.

“Không, sư huynh, ngươi không thể chết, chỉ cần trở về sư môn ngươi sẽ khôi phục, gã Hoa Thanh Dương kia cũng không dám đuổi nữa” Kim Tượng Đế vội nói.

Tuệ Ngôn chỉ cười, Kim Tượng Đế không nghĩ rằng y đang cười mà cảm thấy y có cảm giác bất đắc dĩ và cô đơn.

Thời tiết đã vào xuân, muôn hoa khoe thắm, khắp núi nhuộm hồng.

Trước kia thì mùa này chính là lúc mà Kim Tượng Đế cao hứng nhất vì có rất nhiều thức ăn. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy những bông hoa này có chút lạnh lẽo, đẹp như máu, tựa như đang tế bái cái gì đó.

Đột nhiên có một con độc xà cản đường.

Độc Xà màu trắng đen, thô nhám như thùng nước, nằm chính giữa đường. Kim Tượng Đế trước mặt nó chẳng qua chỉ là tiểu bất điểm, không có chút thu hút nào.

Đây là một con rắn linh sẽ kết kim đan biến hóa, trong lòng Kim Tượng Đế kinh hãi, vội giục Tuệ Ngôn đi đường vòng. Tuệ Ngôn bất động bởi y cảm giác được độc xà đã nhắm vào y rồi, cho dù trốn cũng không thể tránh được một trận đại chiến.

Trong ánh mắt lo lắng của Kim Tượng Đế, Tuệ Ngôn duỗi một ngón tay già nua, một chút linh quang xuất hiện trên đầu ngón tay của y, chuyển động trong không trung.

Đúng lúc này độc xà nhổ ra một viên nội đan màu đen đỏ, chỉ trong chốc lát gió tanh nổi, một luồng áp lực khiến người ta hít thở không thông tràn tới, nội đan lên, khói đen sinh, bao phủ cả một vùng không gian.

Kim Tượng Đế đứng không vững, tựa như sẽ bị gió cuốn mất vội lắc mình trườn tới sau lưng Tuệ Ngôn, uy áp phô thiên cái thế lập tức biến mất, thân thể già yếu của Tuệ Ngôn đột nhiên giống như núi lớn vậy, ngăn cản cuồng phong, chặn toàn bộ áp lực lại.

Nội đan trôi trên không trung, bỗng có ngọn lửa đen đỏ xuất hiện, Kim Tượng Đế nhìn thấy nó thì trong lòng có cảm giác lạnh người, chỉ cảm thấy ngọn lửa này cực kì âm độc, nếu đụng tới thì nhất định sẽ sống không bằng chết.

Nhưng khi hỏa diễm mới sinh ra còn chưa kịp biến thành biển lửa thì đã bị một tấm linh võng (lưới linh lực) bao trùm. Linh võng là do Tuệ Ngôn vẽ linh phù biến thành, nội đan bị Linh võng bao vây lập tức vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, giống như là dầu ở trong nước. Độc xà cách đó không xa phát lên những tiếng Xi..Xiiii, trong ánh mắt âm lãnh hiện lên sự sợ hãi.

Chỉ thấy nó mở miệng lớn tựa như muốn thu hồi nội đan. Tuy Kim Tượng Đế không cảm thấy gì nhưng nghe thấy tiếng gió gào thét, cây cối bốn phía cũng giống như cỏ đồng thời đổ về phía cự xà.

Trong truyền thuyết thì sau khi rắn hóa thành thuồng lồng thì có thể thở ra mây, hít ra gió. Con rắn này còn chưa hóa thuồng luồng mà cũng đã có được một chút năng lực này rồi.

Tuệ Ngôn không nói một lời, chỉ khẽ vẫy tay, linh võng và nội đan đã thu nhỏ lại rơi vào trong tay hắn. Cự xà vừa sợ vừa giận gào lên một tiếng rồi lao tới.

Nó muốn đoạt lại đan, đối với một con yêu còn chưa biến hóa thì nội đan là căn cơ của việc tu hành, nếu nội đan bị người đoạt tuy tính mạng không đáng ngại nhưng mấy trăm năm tu hành sẽ hóa thành hư vô. Nó đương nhiên là không cam lòng.

Tuệ Ngôn đứng nguyên tại chỗ, trong hư không vẽ một cái sau đó có một sợi linh ti lơ lửng trên không.

“Trảm”

Sợi linh ti tựa như có sinh mạng, phá không lao tới rồi hóa thành một thanh kiếm chém thẳng xuống người cự xà. Cự xà ỷ vào việc lân giáp cứng rắn nên không thèm tránh né mà còn lao tới nên bị thanh kiếm biến hóa từ linh ti kia chém trúng.

Đầu của cự xà lập tức rơi xuống, một vòi máu như suối phun bắn lên không trung. Đầu của cự xà lăn trên mặt đất, thân hình vẫn còn đang giãy giụa. Còn linh ti chăt đứt đầu nó cũng hòa vào trong máu tươi đầy trời, dòng máu tươi tựa như có tính mạng chuyển động trong hư không rồi ngưng kết thành một cánh cửa máu. Tuệ Ngôn cầm Kim Xà dưới đất lên, bước vào trong cửa máu rồi biến mất, cửa máu sau khi Tuệ Ngôn biến mất thì hóa thành một vũng máu chảy chảy trên đất.

Thân rắn mất đầu giãy giụa trên mặt đất một lúc rồi sau cũng cũng ngừng lại. Máu rắn cũng cứng lại thành một màu đen, một đạo nhân áo trắng lăng không xuất hiện, gã nhìn máu rắn trên mặt đất, trên mặt không có chút biểu lộ nào, mặt lạnh như áo báo của gã vậy.

Gã phảng phất như một người không có bất cứ tình cảm nào, lạnh như băng như kiếm.

“Sư huynh nếu như chúng ta giảng đạo lý với Hoa Thanh Dương thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta chứ” Kim Tượng Đế hỏi Tuệ Ngôn

“Hắn là một kẻ trong lòng chỉ có đại đạo, tình và dục đều đã bị hắn chém đứt” Tuệ Ngôn nói, thanh âm già nua.

“Một lòng cầu đạo thì hắn có thể bế quan tu hành cần gì phải giết chúng ta” Kim Tượng Đế nghi hoặc

“Trong lòng hắn thì chúng ta là những sinh vật nhiễu loạn thiên địa, cản trở hắn thành đạo. Nếu chúng ta không tu hành thì thôi chứ đã tu hành thì là kẻ loạn càn khôn thiên địa cho nên hắn phải giết” Tuệ Ngôn nói.

“Chúng ta tu hành có quan hệ gì với hắn đâu, tại sao trên đời này lại có người như vậy được” Kim Tượng Đế không lý giải nổi nên thanh âm không tự chủ được mà trở nên cao vút.

“Nếu ngươi gặp được kẻ dựa vào pháp lực mà mê hoặc lòng người trong nhân gian tự cho mình thành thần thì liệu ngươi có muốn xen vào không” Tuệ ngôn hỏi

“Ta không biết” Kim Tượng Đế nghĩ một lúc rồi nói.

“Ngươi có lẽ sẽ xen vào, chúng ta là người tu hành không thể nhiễu loạn nhân gian cũng không thể thị cường lăng nhược. Còn trong mắt Hoa Thanh Dương thì chúng ta là kẻ làm loạn thiên địa.”

“Tại sao lại thế, chúng ta có làm gì đâu”

“Mọi thứ đều khó mà nói rõ được bằng không thì tu đạo đâu cần tới pháp thuật. Nhân gian cũng không còn có chiến tranh nữa, người với người cũng sẽ không câu tâm đấu giác, ngươi cho rằng ngươi đúng, hắn cũng cho rắng hắn đúng. Đó chính là tu đạo của minh, cùng là đồng môn sư huynh đệ, cùng theo sư phụ tu hành nhưng tu thành pháp tượng là độc nhất vô nhị trên thế gian, cho dù là những người cùng tu Tam Thanh đạo tôn pháp tượng cũng vậy, kỳ thực ngay tại lúc lý giải đạo pháp tu hành cũng đã khác nhau rồi” Tuệ Ngôn thả bước trong núi bỗng nhiên phía trước có một con mãnh hổ xuất hiện.

Mãnh hổ mở miệng gầm gừ với Tuệ Ngôn, y cũng há miệng nhưng không có thanh âm gì vang lên tuy nhiên con mãnh hổ kia lập tức trở nên ngoan ngoãn… Tuệ Ngôn vừa mới sải bước thì đã ngồi trên lưng nó.

“Đi về phía tây” Tuệ Ngôn mở miệng nói, mãnh hổ lập tức nhảy dựng lên mở tốc lao về phía tây.

Kim Tượng Đế con đang suy tư những lời nói khi trước thì Tuệ Ngôn đã tiếp tục: “Trước kia Thanh Y cô nương muốn dẫn ngươi đi điểm hóa phải không?”

“Vâng, nàng nói Sư Đà Vương của Sư Đà Lĩnh giỏi làm phép, sau khi điểm hóa thì có thể tu luyện pháp quyết” Kim Tượng Đế đáp

“Kỳ thực nàng nói không sai chỉ là trong đạo môn cũng có rất nhiều pháp môn quan tưởng có thể giúp yêu các ngươi biến hóa.” Tuệ Ngôn nói

“Pháp môn quan tưởng là gì? Có thể làm được gì, có thể thổ nạp linh khí để biến hóa ư?” Kim Tượng Đế vội hỏi.

“Pháp môn quan tưởng cũng không phải là pháp quyết tu hành để thổ nạp linh khí mà là một loại tu luyện thần niệm, pháp thuật của một người mạnh yếu cũng không phải chỉ dựa vào pháp lực đâu”

“Pháp thuật không dựa vào pháp lực thì làm sao thi triển được?”

“Pháp lực của một người có sâu bao nhiêu cũng có giới hạn cả, ngươi có biết phải làm sao để được gọi là chân nhân không?”

“Ta từng nghe Thanh Y nói là một người trong có thể dẫn Cam Lộ từ Cửu Thiên vào trong Tử Phủ, ngoài có thể dẫn động lực lượng của thiên địa thành pháp thuật thì được gọi là chân nhân”

“Nàng nói không sai, bất quá chính xác phải là trong tụ Chân Linh, ngoài cảm Thiên Địa thì có thể gọi là Chân Nhân. Chỉ là dẫn Cam Lộ từ Cửu Thiên ngưng tụ thành Chân Linh hay cảm nhận thiên địa mà thi pháp cũng không phải cố gắng luyện khí thổ nạp là được. Còn phải dựa vào quan tưởng, quan tưởng tuy không thể gia tăng pháp lực của bản thân nhưng lại có thể tu thần”

Tuệ Ngôn phảng phất như mang danh sư huynh nhưng gánh trách nhiệm của sư phụ, dạy bảo Kim Tượng Đế từng chút từng chút một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện