Kiếm Chủng

Chương 28: Viên dung hiển diệu thông tâm chí



Thanh Y vẫn thường khoe trước mặt Kim Tượng Đế rằng mình là yêu đã biến hóa viên mãn, tư chất trác tuyêt, người trong huyền môn đạo phái mà thấy nhất định sẽ thu mình làm đồ đệ. Thế nhưng đời không như mơ, chưa có môn phái nào chịu nhận nàng làm đồ, lúc đầu có thể tự an ủi rằng những người kia cảnh giới quá thấp, không biết hàng. Cho tới khi ở trước cửa Huyền Thiên Môn, nhiều chân nhân tới chúc mừng đại thọ của chưởng giáo Huyền Thiên Môn như vậy nhưng thậm chí còn không có ai liếc mắt nhìn nàng một cái chứ đừng nói là nhận đồ đệ. Lúc này nàng mới biết mình là yêu không được chào đón ở Đạo Môn.

Nhưng rồi nàng đã chờ được tới hôm nay, cuối cùng cũng có người nguyện ý thu nàng làm đồ đệ, mười mấy năm sống trong thiên địa, cầu bái vô số đạo môn, cuối cùng cũng đã thành công.

Nàng ngẩng đầu nhìn ba người trên đỉnh núi, Côn Lôn Càn Nguyên tự tin ôn hòa, Cửu Tiên Sơn Thiên Khải tiên phong đạo cốt, còn có trung niên đạo cô tướng mạo trang nghiêm. Khi Thanh Y đưa mắt nhìn nàng thì đột nhiên hình tướng biến đổi, trở nên thánh khiết phi phàm, bảo tướng trang nghiêm, áo váy màu trắng, lông mày có một nốt chu sa, từ trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thân thiết. Trong tai vang lên một giọng nói: “Nhập môn phái ta sẽ thành đại tự tại”

Nàng nhìn hai người khác thì phát hiện ra Càn Nguyên và Thiên Khải đã biến mất tự lúc nào. Trong lòng hoảng hốt, lập tức hỏi: “Môn phái của người là gì?”

“Linh Sơn, phật môn”

“Vậy được, ta sẽ bái nhập Linh Sơn” Dứt lời liền quỳ xuống, bái ba bái. Khi nàng đứng dậy thì trên đỉnh núi vẫn có ba người đang đứng, Côn Lôn Càn Nguyên sắc mặt vẫn ôn hòa nhưng có phần cứng ngắc. Thiên Khải thì chậm rãi vuốt chòm râu còn đạo cô trung niên thì mỉm cười gật đầu.

Thanh Y không hiểu gì cả chỉ cảm thấy có gì đó không đúng thì đã bái sư rồi. Chỉ nghe Càn Nguyên nói với đạo cô: “Đạo pháp của Bồ Tát tinh diệu thật”

Nữ tử trung niên chỉ mỉm cười không đáp, chỉ thấy nàng vẫy tay một cái, Thanh Y đã tới gần nàng

Thanh Y nghe Càn Nguyên nói mới biết là vừa rồi nàng đã trúng pháp thuật, cũng không thấy Càn Nguyên và Thiên Khải cản mình lại, có lẽ sư phụ của mình cũng rất lợi hại không thua gì Càn Nguyên cả.

Nàng quỳ xuống trước mặt đạo cô lần nữa bái năm lần gọi một tiếng sư phụ, đạo cô trung niên khẽ gật đầu, không nói gì cả. Quay người nhìn về phía xa, Thanh y lúc này mới phát hiện ra đã có thể nhìn thấy Huyền Thiên Môn trong dãy núi lục bình rồi. Mấy ngày nay nàng dốc lòng chạy hơn nữa còn có Phong Độn Thuật, khi trước đi thì lâu nhưng bây giờ chỉ mất có vài ngày.

“Bồ Tát, ngươi nói xem Thông Tí VIên có tới không?” trên mặt Càn Nguyên vẫn giữ vẻ ôn hòa tự tin, phảng phát như không xảy ra chuyện gì.

Thiên Khải thì khẽ vuốt râu đen trước ngực không nói tiếng nào.

“Hoa Thanh Dương trở về Huyền Thiên Môn thì đương nhiên hắn sẽ tới rồi” Đạo cô trung niên hồi đáp

“Vậy Bồ Tát nghĩ vận mệnh của Thông Tí Viên kia ra sao?” Càn Nguyên hỏi

“Có duyên với ngã phật, sẽ trở thành Linh Sơn Đấu Chiến Thắng Phật” Đạo cô trung niên nói, tướng mạo nàng bình phàm, trên mặt cũng không cười thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác thánh khiết trang nghiêm. Phảng phất như chỉ cần nàng nói thì đó sẽ là chân lý.

“Ha ha, Bồ tát có lẽ không biết, ba trăm năm trước trong Côn Lôn Sơn ta có một con Thông Tí Viên chạy ra vẫn chưa thể nào tìm được, không thể tưởng nổi đã có thần thông như vậy, chưởng mon đạo tôn lệnh cho ta bắt nó về núi, tránh làm hại muôn dân trăm họ” Càn Nguyên nói không nhanh không chậm.

“Đã thoát được tức là đã cạn duyên. Thằng chó này tính tình bạo ngược chỉ có phật hiệu mới hóa giải được” Trung niên đạo cô nói.

Càn Nguyên nhìn Huyền Thiên Môn như ẩn như hiện trong mây mù, chắp tay cười nói: “Bồ Tát ở phật môn trong Linh Sơn, trong mắt đượng nhiên chỉ có pháp thuật của phật môn các ngươi, làm sao biết được diệu pháp vô cùng của huyền môn đạo phái”

Đúng lúc này Cửu Tiên Sơn Thiên Khải Chân Nhân nói: “Ha ha, hai vị đạo hữu, đây cũng không phải là nơi luận đạo như tử tiêu cung, cũng không phải là đạo tràng Linh Sơn, nói miệng làm gì, Đại Viên Vương kia đã kết Thái Cổ Ma Viên Pháp Tượng, hắc côn chống trời trong tay sẽ không luận đạo với các vị đâu”

Càn Nguyên mỉm cười, không nói gì, đạo cô trung niên nghiêm sắc mặt cũng không nói gì thêm.

Thanh Y nghe họ nói mới biết Thông Tí Viên là Đại Viên Vương trong lòng khiếp sợ không thôi. Dựa vào ý của họ thì hiển nhiên là muốn thu Đại Viên Vương, điều này khiến lòng Thanh Y rối loạn, trong chốc lát mới định thần được, hạ quyết tâm phải cầu sư phụ cứu Kim Tượng Đế. Dù không thu hắn làm đồ cũng phải để mình mang theo.

Kim Tượng Đế lúc này đang ở cạnh Trí Thông đương nhiên không biết nhưng thứ này.

Trong lòng hắn vô cùng hưng phấn bởi vì Trí Thông mang hắn đi tới Lục Bình Sơn. Tốc độ không nhanh ngược lại còn có vẻ rất chậm hơn nữa Kim Tượng Đế cảm thấy sát khí trên người Trí Thông càng lúc càng yếu, trong lòng nghi hoặc, Trí Thông tựa như có thể đọc ra tâm ý của Kim Tượng Đế nói: “Người tu hành, bất luận tu pháp thuật nào, tu đạo quả nào thì trọng yếu nhất cũng phải là bảo trì nội tâm thanh minh, Linh Đài Tông chúng ta gọi là Linh Đài thanh tĩnh” Trí Thông lúc này không có chút bạo ngược nào, Kim Tượng Đế có cảm giác đó là sự yên tĩnh trước bão táp.

“Tuệ Ngôn sư đệ luôn rất giỏi trong việc này. Bất luận hắn gặp phải chuyện gì, bất luận gặp phải cảnh ngộ nào thì hắn vẫn có thể giữ Linh Đài của mình thanh tĩnh. Cho nên dù gặp phải kẻ có cảnh giới cao hơn mình thì cũng có thể phát huy hết thực lực” Hắc bổng của Trí Thông không biết lúc này đã cất ở đâu, y mặc bộ đạo y thông thường, chân đi giày vài chậm rãi bước đi trong rừng núi.

Tất cả mọi chuyện rơi vào trong tai Kim Tượng Đế đều có cảm giác xa xôi nhưng chân thực.

Đi thêm vài ngày nữa, Trí Thông đột nhiên nhìn lên trời nói: “Sư phụ thường bảo, khi Linh Đài của một người thanh tĩnh thì có thể cảm nhận được phúc họa kiếp nan trong hư không. Trước kia ta chưa từng có cảm giác như thế, không ngờ hôm nay ta lại có thể cảm ứng được.”

“Sư huynh ngươi cảm ứng được cái gì?” Kim Tượng Đế ngẩng đầu khẩn trương.

“Sát ý” Trí Thông nhắm mắt lẳng lặng nói “Tuệ Ngôn có thể trốn được khỏi tay Hoa Thanh Dương lâu như vậy bởi vì Linh Đài của hắn thanh tĩnh, có thể cảm ứng dược sát khí của Hoa Thanh Dương. Đáng tiếc trước đó hắn đã bị trọng thương, lại không có thời gian điều tức nên mới bị Hoa Thanh Dương bắt kịp.

Kim Tượng Đế nghe, trong lòng lo lắng nói: “Sư huynh, đằng trước rất hung hiểm hay chúng ta chờ một chút”

“Ha ha, chờ cái gì, Hoa Thanh Dương nhất định phải chết, Huyền Thiên Môn cũng không bảo vệ hắn được” Trí Thông nói “Ngươi đi cùng ta một chỗ chỉ sợ là sẽ cửu tử nhất sinh, ngươi có sợ không?”

“Không sợ” Kim Tượng Đế đáp vội.

“Tốt, rất tốt, ha ha …” Trí Thông cười to nói “Đệ tử Linh Đài Tông Phương Thốn Sơn chúng ta từ xưa tới nay cũng không nhiều lắm thế nhưng cũng có không ít người kết pháp tượng, đáng tiếc đều đã chết. Nói cách khác, hôm nay chỉ có một mình ta đến thôi. Tuệ Ngôn sư đệ mười năm trước đến Hoa Quả Sơn, nói mình sắp sửa kết pháp tượng, đến lúc đó hi vọng ta sẽ hộ pháp cho hắn, ta thật không ngờ lúc đó lại là lần gặp mặt cuối cùng”

Kim Tượng Đế bị ám ảnh bởi câu tất cả đều đã chết liền vội hỏi: “Sư huynh chuyện gì đã xảy ra vậy tại sao lại chết cả rồi”

Trí Thông lắc đầu nói: “Không biết, khi đạo hạnh của ta còn thấp kém thì có hai vị sư huynh cũng kết pháp tượng, lần lượt rời núi nhưng cũng không trở lại. Sau này ta đạt tới chân nhân cảnh, ra ngoài nghe ngóng mới biết bọn họ đều đã chết, một bị Côn Lôn chưởng môn giết, một bị Linh Sơn Phật tổ độ nhập vào Linh Sơn thành một vị hộ pháp”

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại thế” Kim Tượng Đế không kìm lòng được hỏi.

“Sư phụ nói mọi sự đều có nguyên do chỉ cần chúng ta rời khỏi núi thì cũng đừng trở về núi nữa, cũng đừng nói mình là đệ tử của Linh Đài Tông Phương Thốn Sơn."

“Vì sao?” Kim Tượng Đế đã từng nghe Tuệ Ngôn nói rồi nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi chỉ là đáp án của Trí Thông lại không rõ ràng.

“Sư phụ nói hắn là người sống tạm bợ, đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian, nếu dẫn họa từ ngoài về Phương Thốn Sơn thì chẳng những chẳng giải quyết được gì mà còn khiến sư đệ trong núi phải chết” Trí Thông nói “Cho nên mỗi đệ tử rời núi bất luận có thanh danh lớn như thế nào bên ngoài, bất luận có làm chuyện gì cũng không được xưng là đệ tử của Linh Đài Tông Phương Thốn Sơn

Trí Thông cực kì bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không giống y, thế nhưng y càng bình tĩnh thì càng khiến Kim Tượng Đế cảm thấy bất an.

Y nhìn Kim Tượng Đế nói: “Linh Đài Tông chúng ta có một loại pháp thuật gọi là Hiển Mật Viên Chân Huyền Diệu Quyết, chỉ cần là đệ tử của Linh Đài Tông đều có thể tương dung ý niệm, dùng chung pháp lực. Ngươi có dám cùng ta tiến vào Huyền Thiên Môn tru sát Hoa Thanh Dương không?

“Dùng chung pháp lực sao? Nhưng sư huynh à, ta không có pháp lực” Kim Tượng Đế nói

“Ngươi chỉ cần có tâm lực là được, có bao nhiêu tâm lực thì có thể mượn bấy nhiêu pháp lực trong Thiên Địa” Trí Thông nói xong cũng không đợi Kim Tượng Đế trả lời mà đã điểm ngón tay vào trán hắn. Kim Tượng Đế không có ý tránh né và cũng không tránh né nổi.

Khi Trí Thông điểm trên trán Kim Tượng Đế thì trong tai hắn vang lên một tiếng nổ, phảng phất như trán xuất hiện một lỗ thủng kết nối tới thiên địa. Trong chốc lát hắn cảm thấy trên bầu trời có một dòng chất lỏng tựa như hỏa diễm chảy xuống bao phủ hắn.

Ngay lập tức Kim Tượng Đế cảm thấy mình đang ở trong suối nước nóng, bên ngoài thân thể có một dòng nước ấm lưu chuyển.

“Quan tưởng Linh Đài”

Thanh âm của Trí Thông vang lên ông ông, Kim Tượng Đế lập tức quan tưởng Linh Đài phát hiện Linh Đài của mình đã trở nên vô cùng mênh mông cơ hồ trở thành một vùng thiên địa, trên tầng trời có một đạo thanh khí hạ xuống, bao phủ tuyết sơn. Bên trên tuyết sơn đạo linh phù kỳ ảo sáng lóng lánh, Kim Tượng Đế tựa như cảm thấy trên bầu trời có pháp lực vô cùng vô tận chỉ cần một ý niệm này là có thể sử dụng, loại cảm giác này từ trước tới nay hắn chưa từng có.

Trong Linh Đài của Kim Tượng Đế có một đạo linh phù đột nhiên hạ xuống từ bầu trời, dán tên tuyết sơn ngay bên cạnh tinh không phù của Tuệ Ngôn, trên linh phù là một con ma viên ngửa mặt lên trời gào thét. Hắn lập tức minh bạch nguyên lai Tuệ Ngôn cũng dùng pháp thuật này trên người mình.

“Chỉ cần ta còn sống thì ngươi có thể không ngừng thu nạp pháp lực từ người ta. Ngươi đừng lo tới việc sẽ hút sạch pháp lực của ta bởi ngươi chẳng qua chỉ thu nạp linh khí trong thiên địa mà thôi. Nếu như ta chết thì ngươi còn có thể lĩnh ngộ thần thông bằng pháp tượng phù này, cũng có thể dung nhập với pháp tượng của ngươi sau này”

Trí Thông nhìn hư không phía xa nói: “Đi thôi, trước mộ Tuệ Ngôn sư đệ còn thiếu một cái đầu người và một linh hồn để tế điện”

Trong lòng Kim Tượng Đế đột nhiên dâng lên sát ý vô tận, hắn biết sát ý này là của Trí Thông.

Cùng tương dung với tâm niệm của Trí Thông hắn cũng thấy thứ mà y cảm ứng. Cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt ở phía trước, cảm giác hung hiểm này cực kì rõ ràng khiến Kim Tượng Đế kinh hãi.

“Nếu ngươi sợ thì có thể rời đi, có thể đợi tới lúc kết pháp tượng thì trở lại, cũng có thể quên hết những chuyện đã xảy ra” Trí Thông quay đầu nhìn Kim Tượng Đế khiến cảm xúc của hắn trở nên phập phồng, tự xấu hổ về mình, nghĩ tới Tuệ Ngôn bị Hoa Thanh Dương đẩy vào tử địa lập tức lớn tiếng nói: “Pháp lực của ta tuy không bằng sư huynh nhưng không tiếc yêu thân này, trời đất sập xuống cùng lắm là mất mạng, cho dù hôi phi yên diệt thì cũng sợ gì”

“Tốt, ha ha,… Hôi phi yên diệt thì có sao, tốt lắm. Ta muốn xem có người nào đủ sức khiến Tri Thông này hôi phi yên diệt không”

Trí Thông cười to, sát khí xông tiêu tựa như khói lửa báo động.
(Khói lửa báo hiệu là thứ mà người xưa dùng để truyền tin khi có địch tới, đốt lửa trong các chòi, gió thổi khói bốc lên cao, nhiều chòi nối với nhau chính là điềm báo cho chiến tranh)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện