Chương 9: Trăm năm ẩn tu mơ thành tiên
Trong thiên địa có một vùng sơn mạch, từ trên bầu trời nhìn xuống tựa như lục bình, cho nên được gọi là Lục Bình sơn mạch. Trong Lục Bình sơn mạch nơi linh khí tụ tập có một ngọn núi tựa như ghế bành, chỗ tựa lưng là một ngọn núi cao vút tận mây, bên trái là một loạt dãy núi dài như cờ, bên phải có một ngọn núi hình tròn, xanh um tươi tốt như trống xanh.
Trên ngọn núi tựa như ghế bành, có một Đạo môn tiên phái gọi là Huyền Thiên môn, lúc này Huyền Thiên Môn đang tổ chức lễ đại thọ một trăm lẻ tám tuổi của chường môn. Các môn phái giao hảo hoặc tu sĩ của tam sơn ngũ nhạc đều đến chúc thọ. Trong Huyền Thiên môn, trên một tòa tinh các có mấy người đang đứng chỉ trỏ, ung dung nhìn cuộc chiến sinh tử bên ngoài cửa.
Đối với bọn họ thì đây bất quá là một cuộc chiến không quá kịch liệt của những con kiến hôi. Có lẽ đối với hôi hầu thì đó cũng chẳng qua chỉ là một cuộc săn giết khá dễ dàng. Thế nhưng đối với thiếu nữ máu chảy đầy măt đang nằm trên mặt đất thì đây lại là một lần đối diện với sinh tử.
Thiếu nữ giãy giụa trên mặt đất, lui dần về sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng cũng có cố chấp, vẫn chăm chú nhìn vào mắt hôi hầu.
“Ha ha, chỉ là một con tiểu yêu mới biến hóa chưa luyện được đạo pháp, gặp phải tiểu hôi thì chỉ có đường chết thôi.” Trong tinh các có người cười khẽ nói.
Thiếu nữ cũng không đứng dậy mà dùng tay chân chống trên đất giãy giụa lùi về phía sau, máu nàng đã ngừng chảy nhưng vẫn nhuộm đầy y phục sau lưng, nhuộm hồng cả một vùng đất xám trắng. Cũng không biết là vô ý hay cố ý mà hướng nàng lui về đúng là nơi mà Kim Tượng Đế ẩn mình, hơn nữa ngoại trừ lúc đầu nàng kinh hoàng gọi tên Kim Tượng Đế thì về sau cơ bản là cũng không kêu nữa.
Hôi hầu cũng không vội, nó đang hưởng thụ niềm vui khi thấy con mồi giãy giụa.
“Vạn vật sinh linh trên thế gian, hết thảy đều đang giãy giụa, bất kể chúng hay chúng ta, Thiên Địa là lò, Âm Dương là than” Có một người đang ngồi dựa trên lan can của tinh các, cảm thán nói.
Đang khi nói chuyện thì trên quảng trường trước cửa Huyền Thiên Môn, hôi hầu đã tung mình lên, trong miệng phát ra một tràng tiếng kêu hưng phấn. Nó không phát hiện trong một khe đá không xa có một đạo kim quang bắn vọt ra.
“Không tốt” Có người trong Tinh Các nhìn thấy kim quang bắn vọt ra mà không kìm lòng được vội kinh hô.
Nhưng lời y mới dứt thì kim quang đã rơi vào phần gáy của hôi hầu. Sau đó kim quang chảy dần xuống mặt đất, đó là một con Kim Xà, đang muốn chạy thì đã bị hôi hầu phẫn nộ nắm chặt trên tay, một tay nắm đầu, một tay nắm đuôi, muốn kéo đứt thành hai mảnh, đúng lúc này một đạo hoàng mang đã đâm vào trong mắt của nó.
Hoàng mang là một thanh đào mộc kiếm, người cầm kiếm là thiếu nữ máu dính đầy mặt.
Hôi hầu kêu lên thống khổ, hai móng muốn che lấy mắt nhưng rồi lại không dám. Nó có nằm mơ cũng không ngờ, chính mình sẽ chết trong tay của một con mồi nhỏ yếu, nọc độc của rắn trên phần gáy khiến nó cảm thấy hơi thở tử vong, trong lòng nó sợ hãi, muốn giãy giụa nhưng mắt bị đục đau trong tim khiến toàn thân nó nhũn ra, không dùng nổi một chút pháp lực nào. Kim Xà trong tay cũng trượt trên mặt đất, vô ực chạy trốn, chỉ biết giãy giũa lăn lộn. Thiếu nữ liếc mắt nhìn Huyền Thiên Môn, cầm đào mộc kiếm trong tay đâm về phía trước lần nữa, quấy mạnh một cái, sau đó buông ra, tóm lấy Kim Xà sau đó quay người phóng về phía chân núi.
Thiếu nữ chưa học qua pháp thuật bất quá nàng trời sinh đã biết thuận phong thuật, toàn lực bay về chân núi tốc độ cực nhanh, cơ hồ là rơi xuống thẳng tắp. Đối với nàng thì lúc này là lúc chạy thục mạng, nàng không biết sau lưng mình có người đuổi theo không chỉ biết phải rời Huyền Thiên môn càng xa càng tốt.
Vốn phải mất một ngày một đêm mới có thể lên trên đỉnh núi, lúc này chỉ trong khoảnh khắc cũng đã vọt tới dưới chân núi.
Nếu như lúc này trong Tinh Các còn có người thì sẽ thấy thiếu nữ máu tươi đẫm lưng đang lao thẳng tắp xuống núi, cho tới khi nàng chìm vào trong dòng sông chảy xiết kia thì Huyền Thiên môn mới có người chạy tới quảng trường trước cửa, có người chạy đến bên cạnh hôi hầu đang nằm trên mặt đất run rẩy, trong hốc mắt còn có một thanh đào mộc kiếm, móc một bình nhỏ trong ngực ra, đổ một việc đan dược màu vàng cho hôi hầu ăn. Có người thì bay lên trời tìm thiếu nữ nhưng trong mắt hắn chỉ có núi xanh trùng điệp.
Có người thì chấm máu trên nền đất, lấy một con hạc giấy trong ngực ra, bôi máu lên đầu hạc giấy, mặc niệm chú pháp, thổi nhẹ một hơi, con hạc giấy kia lập tức bay lên không trung, bay thẳng tới trên dòng sông rồi dừng lại. Ngay lập tức có người bay dọc theo dòng sông, lại có người chọc tay vào nước, môi khẽ rung, sau đó bàn tay y tựa như hòa tan trong nước rồi đến cánh tay rồi đến người, giống như là một người tuyết dưới ánh mặt trời hóa thành một vũng nước chảy vào sông, biến mất không thấy tăm hơi.
Một lát sau, người đi dọc theo dòng sông đã trở lại, bọn họ đã tới thượng nguồn nhưng không không tìm thấy ai. Lại thêm một lúc lâu, trong nước có một người bằng nước đứng dậy, bước về phía bờ, chỉ vài bước thì từ đầu tới chân đã hóa thành thực thể, khi chân y rời sông chạm đất thì toàn thân đã thành người, quần áo không có một chút ướt át nào. Y nhìn mọi người lắc đầu tỏ vẻ không tìm được.
Thiếu nữ chẳng qua chỉ dừng lại trong sông một chút rồi đã lên bờ trong một khu rừng rậm rạp, sau đó thu liễm khí tức toàn thân rồi bắt đầu chạy trốn. Lúc còn chưa biên hóa thì nàng vẫn sinh hoạt trong rừng núi, có thể tu luyện tới lúc biến hóa thì khả năng che giấu khí tức tự nhiên là có chỗ độc đáo của mình. Sau này khi biến hóa rồi phải hành tẩu trong nhân gian, lúc nào cũng phải chú ý những đạo sĩ hàng ma trừ yêu kia cho nên đối với khả năng che giấu bản thân càng có thêm điều tâm đắc.
Máu tươi và khí tức còn lưu lại trên người cũng bị nước sông rửa sạch, nàng lên bờ rồi cũng không dám dừng lại mà chạy thẳng về một hướng bất kỳ chẳng phân biệt nổi ngày đêm cũng không sử dụng chút pháp lực nào, băng qua một ngọn núi, vượt qua mấy nhánh sông, đi tới hơn một tháng rồi mới ngừng lại.
Khi Kim Tượng Đế tỉnh lại từ trạng thái nữa bất tỉnh nửa ngù thì đang có những gọt nước nhỏ chảy vào trán rồi từ trán chảy vào miệng. Hơi mặn, còn hơi đắng chát nữa. Khi hắn mở mắt ra chứng kiến cái cằm óng ánh của thiếu nữ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây rơi vào trên gương mặt của nàng.
Từ góc độ của Kim Tượng Đế nhìn lên, có thể nhìn thấy dưới cái cằm xinh xắn mượt mà treo một giọt nước mắt trong suốt, đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cái mũi xinh xắn của nàng khẽ động, lúc này đang phát ra từng tiếng khóc rất nhỏ, mỗi bên mắt có một giọt nước mắt óng ánh chảy từ lông mi xuống, lướt qua đôi mắt mềm mại rồi tới cằm sau đó nhỏ vào trán Kim Tượng Đế rồi chảy vào miệng hắn.
“Nàng cũng biết khóc sao” Kim Tượng Đế có chút khó tin, trong lòng hắn, thiếu nữ luôn là người hung ác bá đạo. Bất quá nghĩ tới nàng một lòng cầu đạo, muốn bái nhập Huyền Thiên môn, trước cửa còn khẩn cầu theo chân đám chân nhân cao cao tại thượng nói chuyện, cầu bọn họ thu mình làm đồ đệ để rồi chuốc lấy thất vọng. Đổi lại là hắn thì… Kim Tượng Đế tự nhận rằng mình không làm được.
Lòng đầy khao khát lại bị từng đạo từng đạo ánh mắt cao cao tại thượng lạnh như băng dập tắt. Cuối cùng thiếu chút nữa bị linh thú trong Huyền Thiên môn đoạt lấy tính mạng. Trong lòng Kim Tượng Đế không hiểu sao cảm thấy một chút chua xót Cảm thấy mình phải nói chút gì đó nhưng nghĩ một lát mà cũng không biết phải nói gì, thế rồi lại có một giọt nước mắt nhỏ trên trán của hắn, hắn thuận miệng hỏi: “Cô khóc?”
Thiếu nữ bừng tỉnh, vôi lau đôi má và con mắt nói: “Vừa có côn trùng bay vào trong mắt ta thôi.”
Kim Tượng Đế lập tức nói: “Ta nghe được tiếng khóc của cô, nước mắt của cô cũng chảy vào miệng ta rồi”
Thiếu nữ giận dữ nói: “Đã bảo là không khóc rồi, có côn trùng bay vào mắt thôi.”
Kim Tượng Đế còn định nói thêm thì thiếu nữ đã nắm hắn trong tay, hung ác nói: “Ngươi còn nói nữa, ta sẽ ăn ngươi đấy, biết chưa?” Kim Tượng Đế vội gật đầu, không dám nói thêm nữa nhưng trong lòng nghĩ rằng rõ ràng nàng đã khóc nhưng lại nói dối là không, ấn tượng về thiếu nữ hung ác bá đạo giờ có thêm cả không thành thật nữa.
Thời tiết đã vào thu, trong núi có cây Phong, lá đã chuyển sang màu đỏ, trên mặt đất đã có một lớp lá mới rụng xuống. Thiếu nữ giẫm trên phiến lá, bước chân nhẹ nhàng hơn dường như nàng đã quên hết những gì đã xảy ra trước Huyền Thiên Môn. Đi thẳng tắp về phía nam, miệng không ngớt lời.
Lúc này thì Kim Tượng Đế đã biết tên nàng, đó là một hôm khi ngồi trên một ngọn núi trọc ngắm nắng chiều, thiếu nữ đột nhiên bảo hắn gọi nàng là Thanh Y, cũng nói rằng về sau phải gọi nàng là Thanh Y cô nãi nãi. Kim Tượng Đế nghi hoặc hỏi vì sao thì nàng bảo trên đời này cô nãi nãi nhiều lắm nếu chỉ gọi không như vậy thì làm sao biết ai với ai được.
Những ngày gần đây, Kim Tượng Đế cảm thấy nàng nói rất nhiều, không ngơi mồm. Hắn cũng không biết rằng mình nghe được bao nhiêu, thậm chí cả khi niệm thầm “Thái Thượng vi ngôn” cũng bị nàng quấy rầy.
Bất quá Kim Tượng Đế biết rằng nàng vẫn đang tìm một tiên môn đạo phái nữa, nói cách khác hắn lại phải nghĩ cách đào tẩu rồi, tuy lần trước không thành công nhưng hắn luôn cho rằng đó là vì trốn không đủ xa. Chỉ là thi thoảng nghĩ tới tình cảnh trước Huyền Thiên môn thì luôn tự hỏi mình vì sao khi đó mình không bỏ trốn. Thanh Y cô nãi nãi cũng từng hỏi như vậy, khi đó hắn đáp: “Tiên sư từng nói cứu người cũng là cứu mình”. Lý do này chính hắn cũng không tin bởi trước kia có thể hắn sẽ không làm những chuyện như vậy.
Đột nhiên có một hôm, nàng gặp được một đạo sĩ, Thanh Y lập tức đi theo đạo sĩ tới một ngọn núi, nhìn hắn đi vào một đạo quan. Thanh Y trốn sau một gốc cây hưng phấn thì thầm: “Huyền Thiên biệt viện, đây là đạo quan của Huyền Thiên Môn, bên trong nhất định có pháp quyết tu luyện”
Kim Tượng Đế nghĩ thầm chẳng lẽ nàng còn định đi bái sư nữa sao.
Nhưng khi suy nghĩ đó mới xuất hiện thì Thanh Y đã nhẹ nhàng nhưng gấp gáp nói: “Đạo sĩ ở đây nhất định không có pháp lực cao cường, chúng ta đi vào, trộm một quyển pháp quyết tu luyện ra, sau đó tìm một sơn cốc linh khí dồi dào tu luyện, mấy trăm năm sau là có thể thành tiên rồi”
Bình luận truyện