Kiếm Có Lời Nói
Chương 19
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trăng nghiêng trầm lắng giấu vào hơi nước.
Dưới nước trong suốt sáng tỏ, tĩnh mịch không có tiếng động. Sư Yển Tuyết nói ngủ là ngủ, cũng không quan tâm tới bên cạnh có thêm một Phong Thính Lan.
Bàn tay của Phong Thính Lan ở bên người Sư Yển Tuyết, mới đầu lòng bàn tay chỉ treo ở trên bụng độ linh lực căn nguyên cho hắn, đợi sau khi phát hiện Sư Yển Tuyết ngủ rất sâu rồi, dần dần có hơi ngứa lòng. Bàn tay treo ở bên trên càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp xuống, cuối cùng nhân lúc Sư Yển Tuyết ngủ sâu, thật cẩn thận mà sờ sờ.
Hô hấp của Sư Yển Tuyết mềm mại kéo dài, kèm theo phần bụng mềm mại có hơi phập phồng, Phong Thính Lan không nhịn được nín thở, trừng lớn mắt lên, rõ ràng dưới lòng bàn tay có chút động tĩnh không bình thường, có thứ nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay hắn. Tim Phong Thính Lan đập cực nhanh, kinh ngạc đến không đè nén nổi vui mừng trong lòng.
Rồng ngâm trầm thấp, Phong Thính Lan hóa ra nguyên thân thể, đuôi rồng vòng qua giường ngọc, long tức nồng đậm ấm áp chặt chẽ ôm lấy Sư Yển Tuyết. Cái đầu lớn của Huyền Long gác ở bên tay của Sư Yển Tuyết, nhẹ nhàng chạm chạm, lại yên ổn vắt lên mép giường, hài lòng mỹ mãn nhắm mắt lại.
Thời gian ngàn năm, chẳng qua cũng là một cái chớp mắt mà thôi.
Sư Yển Tuyết tỉnh lại không hề báo trước, trong mắt vẫn lộ ra buồn ngủ mờ mịt, lúc ngồi dậy kinh động đến Phong Thính Lan ở bên cạnh.
Bóng rồng biến đi, Phong Thính Lan ngồi bên giường, đưa tay đỡ lấy Sư Yển Tuyết, cũng có chút nghi hoặc nói: "Sao rồi?"
Sư Yển Tuyết trầm mặc không nói, rất lâu mới ngẩng đầu lên, nói: "Không sao, không muốn ngủ nữa." Hắn đứng dậy phất hồ nước ra, bên ngoài vừa lúc mặt trời ấm áp. Sư Yển Tuyết đưa tay che mắt lại, chầm chậm thở ra một hơi, đang muốn đi về phía trước, cổ tay liền bị người kéo chặt.
Phong Thính Lan do dự nói: "Thần Quân, cần ta bế người đi không?"
Sư Yển Tuyết nghi hoặc nhìn hắn một cái: "Đầu bị nước ngâm hỏng rồi hả?"
"Không phải..." Phong Thính Lan chớp chớp mắt, có chút không được tự nhiên nhìn bụng của Sư Yển Tuyết một cái: "Ta cảm thấy nó lớn lên khá nhiều rồi, sợ Thần Quân cảm thấy mệt."
Sư Yển Tuyết theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, trứng rồng đó quả thực là lớn lên rồi. Vốn bụng chỉ hơi hơi nhô lên, bây giờ đã căng lên tròn xoe, thấy Sư Yển Tuyết trút khí lạnh, không nhịn được mà đưa tay kết pháp thuật nhỏ che đi.
"Thần Quân..." Phong Thính Lan lại muốn hỏi thêm một lần, lời còn chưa nói ra miệng đã bị Sư Yển Tuyết vung tay ra. Đôi mắt hắn mong chờ nhìn ống tay áo của Sư Yển Tuyết vung ra một cái, bước đi như bay.
Núi Lăng Dương không có cung điện, chỉ có san sát tiểu lâu. Sư Yển Tuyết muốn nhìn sông, liền dựng ở bên hồ một tòa lầu. Sư Yển Tuyết muốn nhìn núi, liền dựng một tòa lầu ở đỉnh núi. Tùy theo tâm nguyện, thất điên bát đảo. Tiểu lâu cũng đơn giản, khung trúc xanh, cứ như vậy mà hai ba tầng, yên sa màn trướng, bùn tím bếp lò, vừa nhìn đã thấy đầy đủ mọi thứ.
Phong Thính Lan đứng ở ngoài lầu ngửa đầu trầm tư, Sư Yển Tuyết đã ngồi ở trước cửa sổ lầu hai cúi người xuống nói: "Nhìn gì đấy, chưa từng thấy lầu trúc nhỏ sao?"
"Quen mắt." Phong Thính Lan hơi nhíu mày, trán ẩn ẩn đau.
Sư Yển Tuyết dừng lại một chút, không nói chuyện, chỉ buông mắt nhìn hắn. Nửa người hắn thò ra ngoài cửa sổ, một sợi tóc đen buông xuống trước người, cổ tay trắng đến gần như trong suốt vắt lên cửa sổ, lẳng lặng nhìn Phong Thính Lan, rất lâu sau mới nói: "Đừng nhìn nữa, lên đây."
Phong Thính Lan nghe lời mà lên lầu ngồi xuống bên cạnh Sư Yển Tuyết.
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết chạm chạm sang một bên, ý bảo hắn cách xa một chút: "Ta muốn khởi động một trận phát suy diễn chút chuyện, ta ở một bên áp trận giúp ta."
Trong lòng Phong Thính Lan xiết lại: "Thần Quân, cơ thể của người..."
Sư Yển Tuyết xua xua tay: "Trong lòng ta hiểu rõ." Dứt lời liền khoanh chân ngồi ngay ngắn, năm ngón tay hướng tim, mượn gió mát của lầu trúc khởi động một trận gió suy diễn. Thuật suy diễn, như bóc tơ rút kén, theo quy luật của thời gian lội ngược dòng lên, thấy trước được chuyện xảy ra trong tương lai.
Phong Thính Lan không biết Sư Yển Tuyết muốn suy diễn chuyện gì, chỉ ở một bên nhìn, nhìn gió cuồn cuộn nổi lên tay áo và sợi tóc của Sư Yển Tuyết, thấy hắn nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dày như mành chiếu ra một bóng mờ nhỏ, mặc dù dáng người của hắn thẳng tắp như trúc, nhưng rõ ràng là lại gầy đi rất nhiều.
Phong Thính Lan nhìn có chút thất thần, đầu tim thình thịch một cái, thức hải bỗng chui ra chút tàn ảnh vụn nát, đồng tử đen trầm lắng của Huyền Long xiết lại, giống như bắt ược một tia kí ức, chấn động đến hô hấp của hắn đình trệ trong nháy mắt.
Cũng trong nháy mắt này, trận pháp gió đột nhiên ngừng lại, sắc mặt Sư Yển Tuyết hơi nhợt đi, một đường máu dọc theo khóe môi chảy ra ngoài. Trong đầu Phong Thính Lan nhất thời trống rỗng, tàn ảnh gì đó đều không sót lại chút gì hết, còn chưa hồi phục tinh thần đã nhào lên trên ôm lấy Sư Yển Tuyết lung lay sắp đổ vào trong lòng.
"Không sao." Sư Yển Tuyết đẩy Phong Thính Lan ra, khó chịu ho lên vài tiếng ép vị tanh ngọt trong miệng xuống.
"Đây gọi là trong lòng có hiểu rõ!" Trong lòng Phong Thính Lan quýnh lên, nhíu mày lớn tiếng mắng.
Sư Yển Tuyết bị hắn mắng đến ngẩn người, trong lúc nhất thời quên mất muốn nói gì. Phong Thính Lan trở lại thái độ bình thường, nghĩ lại thì rùng mình, đưa tay vòng qua khuỷu chân của Sư Yển Tuyết bế người lên, yên yên ổn ổn mà đặt lên ghế nằm trúc xanh bên cạnh.
"Rốt cuộc là muốn suy diễn cái gì?" Phong Thính Lan thở dài một hơi hỏi.
Sư Yển Tuyết bình tĩnh lau máu ở khóe môi, tầm mắt nhìn ra dãy núi bên ngoài cửa sổ: "Ta muốn xem phía Nam Minh Lĩnh Ma Tộc có động tĩnh gì, đáng tiếc bị thiên cơ che mắt, cái gì cũng không nhìn ra."
"Vì sao muốn nhìn về phía Nam Minh Lĩnh?"
Vẻ mặt Sư Yển Tuyết lộ ra vẻ ngưng trọng, trầm tư trong chốc lát, nói: "Ta không biết, có lẽ có việc sắp xảy ra. Ta không nhìn được bên đó, cũng không vạch được thiên cơ." Hắn thở dài nhìn về phía Phong Thính Lan, nói: "Ngươi trở về Tử Tiêu thiên đình đi, bảo Thiên Đế tìm người suy diễn lần nữa." Hôm nay hắn không được rồi, linh lực căn nguyên tổn hại nặng nề, chỉ nhìn về phía Nam Minh Lĩnh một cái mà suýt nữa bị phản phệ.
Phong Thính Lan cầm lòng không đậu mà tới gần Sư Yển Tuyết một chút, nhẹ nhàng dùng long tức trấn an hắn: "Ta sẽ truyền âm nói chuyện này cho phụ hoàng, nhưng người đừng nghĩ bảo ta về Tử Tiêu thiên đình. Trước khi trứng rồng trong bụng Thần Quân ra đời, ta sẽ không đi đâu hết."
Sư Yển Tuyết dựa trên ghế nằm, khép mắt nới lỏng tinh thần, nói: "Tùy ngươi."
Phong Thính Lan nhìn hoa văn hoa lan nhạt trên ống tay áo của Sư Yển Tuyết, không nhịn được nói: "Sư phụ ta cũng thích nhất hoa thương khung."
Sư Yển Tuyết lảo đảo lắc lắc một chút trên ghế nằm, thoáng mở mắt ra, nói: "Sư phụ nào của ngươi?"
Ánh mắt Phong Thính Lan dịu dàng hơn rất nhiều: "Đương nhiên là Lan Khê Quân Tễ Khinh Vân."
Sư Yển Tuyết nâng cằm, giống như có chút suy tư nói: "Ngươi nói một chút cho bổn tọa xem, một kiếm tu như hắn dạy ngươi được cái gì, lại khiến ngươi bái vào môn hạ của hắn?"
"Mặc dù người không dạy ta cái gì, cũng là sư phụ của ta." Phong Thính Lan kéo căng khóe môi, không thể phủ nhận.
Sư Yển Tuyết thở dài một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa, mệt mỏi muốn ngủ nói: "Làm sư phụ của ngươi có gì tốt? Huyền Long các ngươi là không có lương tâm nhất trên đời này."
Phong Thính Lan muốn phản bác, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sư Yển Tuyết, trong lòng mềm xuống, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Sao lại nói thế? Trong bụng Thần Quân không chính xác thì sau này cũng là một tiểu huyền long."
(Editor: Hừ! Rồng đen không có lương tâm thật!)
"Đừng." Sư Yển Tuyết đưa tay phủ lên bụng, giống như cầu nguyện lẩm bẩm: "Đầu Huyền Long không được... Lại không đẹp..."
Phong Thính Lan: "..."
Sư Yển Tuyết nghĩ một chút: "Ta thấy dáng vẻ đó của ca ca ngươi cũng không tồi, Thanh Long được, màu sắc hoa văn xinh đẹp."
Phong Thính Lan kinh hãi, trong lòng chua xót, rầu rĩ nói: "Sao Huyền Long không được? Huyền Long là cường hãn nhất trong Long Tộc, tuy đại ca đẹp mắt, nhưng đó là vì có được huyết mạch của quân phụ. Ta và Thần Quân tất nhiên sẽ không thể sinh ra Thanh Long được."
Biết được không thể sinh ra Thanh Long, Sư Yển Tuyết vẫn có chút thất vọng. Có lẽ vẻ thất vọng trên mặt hắn quá mức rõ rệt, kích thích đến Phong Thính Lan.
Phong Thính Lan vừa giận vừa tủi thân đưa tay sờ sờ bụng Sư Yển Tuyết, nói: "Bảo bảo, bất kể con có màu sắc hoa văn gì, ta cũng yêu thương con."
Sư Yển Tuyết đánh móng rồng của Phong Thính Lan ra, cười như không cười nói: "Tiểu gia hỏa của bổn tọa không nhọc điện hạ bận tâm."
Phong Thính Lan xoa xoa vết đỏ trên tay, muốn nói lại thôi.
Sư Yển Tuyết thở dài một hơi, khép mắt lắc lắc ghế nằm, nhẹ giọng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, đây là bổn tọa dùng Canh Kim để đổi. Phong Thính Lan, chuyện tốt trên thế gian này dù sao cũng không thể để ngươi chiếm toàn bộ được."
Gió mát lướt nhẹ qua vạt áo của Sư Yển Tuyết, Phong Thính Lan tĩnh tọa một lúc lâu, bất thình lình gọi: "Thần Quân."
Sư Yển Tuyết nửa tỉnh nửa mê, lẫn cơn buồn ngủ hàm hàm hồ hồ đáp lại một tiếng.
"Thần Quân từng tới nhân gian chưa?" Ánh mắt Phong Thính Lan rơi trên mặt Sư Yển Tuyết, trầm giọng hỏi.
Sư Yển Tuyết không đáp lời, tiểu lâu yên tĩnh chỉ có gió lướt qua tay áo hơi có tiếng động. Rất lâu sau, mới nghe thấy Sư Yển Tuyết nói: "Không có."
***
Trăng nghiêng trầm lắng giấu vào hơi nước.
Dưới nước trong suốt sáng tỏ, tĩnh mịch không có tiếng động. Sư Yển Tuyết nói ngủ là ngủ, cũng không quan tâm tới bên cạnh có thêm một Phong Thính Lan.
Bàn tay của Phong Thính Lan ở bên người Sư Yển Tuyết, mới đầu lòng bàn tay chỉ treo ở trên bụng độ linh lực căn nguyên cho hắn, đợi sau khi phát hiện Sư Yển Tuyết ngủ rất sâu rồi, dần dần có hơi ngứa lòng. Bàn tay treo ở bên trên càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp xuống, cuối cùng nhân lúc Sư Yển Tuyết ngủ sâu, thật cẩn thận mà sờ sờ.
Hô hấp của Sư Yển Tuyết mềm mại kéo dài, kèm theo phần bụng mềm mại có hơi phập phồng, Phong Thính Lan không nhịn được nín thở, trừng lớn mắt lên, rõ ràng dưới lòng bàn tay có chút động tĩnh không bình thường, có thứ nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay hắn. Tim Phong Thính Lan đập cực nhanh, kinh ngạc đến không đè nén nổi vui mừng trong lòng.
Rồng ngâm trầm thấp, Phong Thính Lan hóa ra nguyên thân thể, đuôi rồng vòng qua giường ngọc, long tức nồng đậm ấm áp chặt chẽ ôm lấy Sư Yển Tuyết. Cái đầu lớn của Huyền Long gác ở bên tay của Sư Yển Tuyết, nhẹ nhàng chạm chạm, lại yên ổn vắt lên mép giường, hài lòng mỹ mãn nhắm mắt lại.
Thời gian ngàn năm, chẳng qua cũng là một cái chớp mắt mà thôi.
Sư Yển Tuyết tỉnh lại không hề báo trước, trong mắt vẫn lộ ra buồn ngủ mờ mịt, lúc ngồi dậy kinh động đến Phong Thính Lan ở bên cạnh.
Bóng rồng biến đi, Phong Thính Lan ngồi bên giường, đưa tay đỡ lấy Sư Yển Tuyết, cũng có chút nghi hoặc nói: "Sao rồi?"
Sư Yển Tuyết trầm mặc không nói, rất lâu mới ngẩng đầu lên, nói: "Không sao, không muốn ngủ nữa." Hắn đứng dậy phất hồ nước ra, bên ngoài vừa lúc mặt trời ấm áp. Sư Yển Tuyết đưa tay che mắt lại, chầm chậm thở ra một hơi, đang muốn đi về phía trước, cổ tay liền bị người kéo chặt.
Phong Thính Lan do dự nói: "Thần Quân, cần ta bế người đi không?"
Sư Yển Tuyết nghi hoặc nhìn hắn một cái: "Đầu bị nước ngâm hỏng rồi hả?"
"Không phải..." Phong Thính Lan chớp chớp mắt, có chút không được tự nhiên nhìn bụng của Sư Yển Tuyết một cái: "Ta cảm thấy nó lớn lên khá nhiều rồi, sợ Thần Quân cảm thấy mệt."
Sư Yển Tuyết theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, trứng rồng đó quả thực là lớn lên rồi. Vốn bụng chỉ hơi hơi nhô lên, bây giờ đã căng lên tròn xoe, thấy Sư Yển Tuyết trút khí lạnh, không nhịn được mà đưa tay kết pháp thuật nhỏ che đi.
"Thần Quân..." Phong Thính Lan lại muốn hỏi thêm một lần, lời còn chưa nói ra miệng đã bị Sư Yển Tuyết vung tay ra. Đôi mắt hắn mong chờ nhìn ống tay áo của Sư Yển Tuyết vung ra một cái, bước đi như bay.
Núi Lăng Dương không có cung điện, chỉ có san sát tiểu lâu. Sư Yển Tuyết muốn nhìn sông, liền dựng ở bên hồ một tòa lầu. Sư Yển Tuyết muốn nhìn núi, liền dựng một tòa lầu ở đỉnh núi. Tùy theo tâm nguyện, thất điên bát đảo. Tiểu lâu cũng đơn giản, khung trúc xanh, cứ như vậy mà hai ba tầng, yên sa màn trướng, bùn tím bếp lò, vừa nhìn đã thấy đầy đủ mọi thứ.
Phong Thính Lan đứng ở ngoài lầu ngửa đầu trầm tư, Sư Yển Tuyết đã ngồi ở trước cửa sổ lầu hai cúi người xuống nói: "Nhìn gì đấy, chưa từng thấy lầu trúc nhỏ sao?"
"Quen mắt." Phong Thính Lan hơi nhíu mày, trán ẩn ẩn đau.
Sư Yển Tuyết dừng lại một chút, không nói chuyện, chỉ buông mắt nhìn hắn. Nửa người hắn thò ra ngoài cửa sổ, một sợi tóc đen buông xuống trước người, cổ tay trắng đến gần như trong suốt vắt lên cửa sổ, lẳng lặng nhìn Phong Thính Lan, rất lâu sau mới nói: "Đừng nhìn nữa, lên đây."
Phong Thính Lan nghe lời mà lên lầu ngồi xuống bên cạnh Sư Yển Tuyết.
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết chạm chạm sang một bên, ý bảo hắn cách xa một chút: "Ta muốn khởi động một trận phát suy diễn chút chuyện, ta ở một bên áp trận giúp ta."
Trong lòng Phong Thính Lan xiết lại: "Thần Quân, cơ thể của người..."
Sư Yển Tuyết xua xua tay: "Trong lòng ta hiểu rõ." Dứt lời liền khoanh chân ngồi ngay ngắn, năm ngón tay hướng tim, mượn gió mát của lầu trúc khởi động một trận gió suy diễn. Thuật suy diễn, như bóc tơ rút kén, theo quy luật của thời gian lội ngược dòng lên, thấy trước được chuyện xảy ra trong tương lai.
Phong Thính Lan không biết Sư Yển Tuyết muốn suy diễn chuyện gì, chỉ ở một bên nhìn, nhìn gió cuồn cuộn nổi lên tay áo và sợi tóc của Sư Yển Tuyết, thấy hắn nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dày như mành chiếu ra một bóng mờ nhỏ, mặc dù dáng người của hắn thẳng tắp như trúc, nhưng rõ ràng là lại gầy đi rất nhiều.
Phong Thính Lan nhìn có chút thất thần, đầu tim thình thịch một cái, thức hải bỗng chui ra chút tàn ảnh vụn nát, đồng tử đen trầm lắng của Huyền Long xiết lại, giống như bắt ược một tia kí ức, chấn động đến hô hấp của hắn đình trệ trong nháy mắt.
Cũng trong nháy mắt này, trận pháp gió đột nhiên ngừng lại, sắc mặt Sư Yển Tuyết hơi nhợt đi, một đường máu dọc theo khóe môi chảy ra ngoài. Trong đầu Phong Thính Lan nhất thời trống rỗng, tàn ảnh gì đó đều không sót lại chút gì hết, còn chưa hồi phục tinh thần đã nhào lên trên ôm lấy Sư Yển Tuyết lung lay sắp đổ vào trong lòng.
"Không sao." Sư Yển Tuyết đẩy Phong Thính Lan ra, khó chịu ho lên vài tiếng ép vị tanh ngọt trong miệng xuống.
"Đây gọi là trong lòng có hiểu rõ!" Trong lòng Phong Thính Lan quýnh lên, nhíu mày lớn tiếng mắng.
Sư Yển Tuyết bị hắn mắng đến ngẩn người, trong lúc nhất thời quên mất muốn nói gì. Phong Thính Lan trở lại thái độ bình thường, nghĩ lại thì rùng mình, đưa tay vòng qua khuỷu chân của Sư Yển Tuyết bế người lên, yên yên ổn ổn mà đặt lên ghế nằm trúc xanh bên cạnh.
"Rốt cuộc là muốn suy diễn cái gì?" Phong Thính Lan thở dài một hơi hỏi.
Sư Yển Tuyết bình tĩnh lau máu ở khóe môi, tầm mắt nhìn ra dãy núi bên ngoài cửa sổ: "Ta muốn xem phía Nam Minh Lĩnh Ma Tộc có động tĩnh gì, đáng tiếc bị thiên cơ che mắt, cái gì cũng không nhìn ra."
"Vì sao muốn nhìn về phía Nam Minh Lĩnh?"
Vẻ mặt Sư Yển Tuyết lộ ra vẻ ngưng trọng, trầm tư trong chốc lát, nói: "Ta không biết, có lẽ có việc sắp xảy ra. Ta không nhìn được bên đó, cũng không vạch được thiên cơ." Hắn thở dài nhìn về phía Phong Thính Lan, nói: "Ngươi trở về Tử Tiêu thiên đình đi, bảo Thiên Đế tìm người suy diễn lần nữa." Hôm nay hắn không được rồi, linh lực căn nguyên tổn hại nặng nề, chỉ nhìn về phía Nam Minh Lĩnh một cái mà suýt nữa bị phản phệ.
Phong Thính Lan cầm lòng không đậu mà tới gần Sư Yển Tuyết một chút, nhẹ nhàng dùng long tức trấn an hắn: "Ta sẽ truyền âm nói chuyện này cho phụ hoàng, nhưng người đừng nghĩ bảo ta về Tử Tiêu thiên đình. Trước khi trứng rồng trong bụng Thần Quân ra đời, ta sẽ không đi đâu hết."
Sư Yển Tuyết dựa trên ghế nằm, khép mắt nới lỏng tinh thần, nói: "Tùy ngươi."
Phong Thính Lan nhìn hoa văn hoa lan nhạt trên ống tay áo của Sư Yển Tuyết, không nhịn được nói: "Sư phụ ta cũng thích nhất hoa thương khung."
Sư Yển Tuyết lảo đảo lắc lắc một chút trên ghế nằm, thoáng mở mắt ra, nói: "Sư phụ nào của ngươi?"
Ánh mắt Phong Thính Lan dịu dàng hơn rất nhiều: "Đương nhiên là Lan Khê Quân Tễ Khinh Vân."
Sư Yển Tuyết nâng cằm, giống như có chút suy tư nói: "Ngươi nói một chút cho bổn tọa xem, một kiếm tu như hắn dạy ngươi được cái gì, lại khiến ngươi bái vào môn hạ của hắn?"
"Mặc dù người không dạy ta cái gì, cũng là sư phụ của ta." Phong Thính Lan kéo căng khóe môi, không thể phủ nhận.
Sư Yển Tuyết thở dài một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa, mệt mỏi muốn ngủ nói: "Làm sư phụ của ngươi có gì tốt? Huyền Long các ngươi là không có lương tâm nhất trên đời này."
Phong Thính Lan muốn phản bác, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sư Yển Tuyết, trong lòng mềm xuống, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Sao lại nói thế? Trong bụng Thần Quân không chính xác thì sau này cũng là một tiểu huyền long."
(Editor: Hừ! Rồng đen không có lương tâm thật!)
"Đừng." Sư Yển Tuyết đưa tay phủ lên bụng, giống như cầu nguyện lẩm bẩm: "Đầu Huyền Long không được... Lại không đẹp..."
Phong Thính Lan: "..."
Sư Yển Tuyết nghĩ một chút: "Ta thấy dáng vẻ đó của ca ca ngươi cũng không tồi, Thanh Long được, màu sắc hoa văn xinh đẹp."
Phong Thính Lan kinh hãi, trong lòng chua xót, rầu rĩ nói: "Sao Huyền Long không được? Huyền Long là cường hãn nhất trong Long Tộc, tuy đại ca đẹp mắt, nhưng đó là vì có được huyết mạch của quân phụ. Ta và Thần Quân tất nhiên sẽ không thể sinh ra Thanh Long được."
Biết được không thể sinh ra Thanh Long, Sư Yển Tuyết vẫn có chút thất vọng. Có lẽ vẻ thất vọng trên mặt hắn quá mức rõ rệt, kích thích đến Phong Thính Lan.
Phong Thính Lan vừa giận vừa tủi thân đưa tay sờ sờ bụng Sư Yển Tuyết, nói: "Bảo bảo, bất kể con có màu sắc hoa văn gì, ta cũng yêu thương con."
Sư Yển Tuyết đánh móng rồng của Phong Thính Lan ra, cười như không cười nói: "Tiểu gia hỏa của bổn tọa không nhọc điện hạ bận tâm."
Phong Thính Lan xoa xoa vết đỏ trên tay, muốn nói lại thôi.
Sư Yển Tuyết thở dài một hơi, khép mắt lắc lắc ghế nằm, nhẹ giọng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, đây là bổn tọa dùng Canh Kim để đổi. Phong Thính Lan, chuyện tốt trên thế gian này dù sao cũng không thể để ngươi chiếm toàn bộ được."
Gió mát lướt nhẹ qua vạt áo của Sư Yển Tuyết, Phong Thính Lan tĩnh tọa một lúc lâu, bất thình lình gọi: "Thần Quân."
Sư Yển Tuyết nửa tỉnh nửa mê, lẫn cơn buồn ngủ hàm hàm hồ hồ đáp lại một tiếng.
"Thần Quân từng tới nhân gian chưa?" Ánh mắt Phong Thính Lan rơi trên mặt Sư Yển Tuyết, trầm giọng hỏi.
Sư Yển Tuyết không đáp lời, tiểu lâu yên tĩnh chỉ có gió lướt qua tay áo hơi có tiếng động. Rất lâu sau, mới nghe thấy Sư Yển Tuyết nói: "Không có."
Bình luận truyện