Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 62: Kẻ sẽ lấy đầu ngươi
Phốc.
Miệng thổ ra một ngụm máu tươi, Đằng Vân Long bay ngược ra sau.
Huyết Thủ đồ tể đâu có chịu buông tha dễ dàng như vậy, chân vừa chạm đất, lập tức đuổi theo, huênh hoang cười nói:
- Mặc dù Đồ nguyên huyết thủ của ta là võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, nhưng lại chuyên phá nội gia chân khí, huống hồ ngươi mới tụ lực chưa lâu, công pháp lực trên người chỉ phát huy được bảy phần, đâu phải đối thủ của ta, mau chịu chết đi!
- Huyết Thủ đồ tể, ngươi nghĩ ta là cá nằm trên trên thớt, muốn chém muốn giết thế nào cũng được à?
Nghe vậy, mặt Đằng Vân Long ánh lên một tia dữ tợn, trong quá trình bay ngược, giơ tay lấy từ trong lòng ra một miếng đan dược, miếng đan dược này to bằng một trái long nhãn, bề mặt óng ánh trong suốt, bên trong ẩn chứa một chút hồng quang như liệt diễm, lưu chuyển bất định.
Không do dự nuốt viên linh đan, Đằng Vân Long quát khẽ một tiếng, bộ quần áo tím trên người không gió mà bay, rõ ràng đang vận chuyển chân khí.
Một khắc sau.
Sắc mặt Đằng Vân Long trở nên đỏ bừng, gân xanh nổi chằng chịt dưới da, kéo dài tận đến búi tóc.
Huyết Thủ đồ tể thấy vậy giật mình.
- Liệt tâm đan!
Rắc...!
Mặt đất bị dẫm nát, Đằng Vân Long ghìm người, hồng quang nhàn nhạt lượn lờ quanh thân, khí thế kinh nhân nổi lên từ mặt đất không hề thua kém Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì.
- Không sai, chính là Liệt tâm đan của bản môn, một khắc sau khi nuốt vào chân khí toàn thân sôi trào, có thể khiến thực lực tăng lên một cấp, hơn nữa dược hiệu chưa qua, chân khí liên miên không dứt, thương thế trước đó cũng toàn bộ bị áp chế.
Đằng Vân Long vừa nói, đồng thời tay phải đặt ngang, cách đan điền ba tấc, chậm rãi kéo lên trên, tựa như đang làm những chuẩn bị cuối cùng để phát huy Liệt Tâm Đan tới đỉnh phong.
Trước đó, người đứng xem không ít, trong đó không thiếu một số giang hồ độc hành khách, Diệp Trần cũng là một trong số đó.
- Không ngờ lại bị Đệ tử nội môn Tử Dương Tông giành trước, đúng là có chút phiền phức, may mà vẫn ổn, Huyết Thủ đồ tể không phải là kẻ dễ giải quyết, thực lực cùng lắm tương đương Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, nhưng kinh nghiệm thập phần cay độc, có thể phát huy thực lực của mình lên mười một, mười hai phần, cứ duy trì như vậy, dù người đến là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì cũng không làm gì được hắn.
Dắt ngựa đứng sau đoàn người, trong đầu Diệp Trần hiện lên mấy luồng suy nghĩ.
Nhìn dị trạng phát sinh trên người Đằng Vân Long, lại nghe Huyết Thủ đồ tể nhắc đến Liệt Tâm Đan, Diệp Trần còn gì mà không hiểu nữa, tên Đằng Vân Long này vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh, Liệt tâm đan này là đan dược độc hữu của Tử Dương Tông, một năm cũng chỉ luyện chế mấy chục miếng, một miếng mang ra ngoài đều bán được vài vạn lạng bạc, là thứ được rất nhiều võ giả truy phủng.
Từ đó có thể thấy, Đằng Vân Tông bất chấp mọi thứ để giết Huyết Thủ đồ tể, một miếng Liệt Tâm Đan trị giá mấy vạn lạng bạc, trong khi giết chết Huyết Thủ đồ tể cũng chỉ được được bốn ngàn lạng vàng, coi như hòa vốn, không giết thì thiệt, giết xong cũng vô ích.
- Tiểu tử, cho dù ngươi uống Liệt Tâm Đan thì đã sao, chết cho ta.
Đối phương ngay cả Liệt Tâm Đan cũng có, rõ ràng rất được Cao tầng Tử Dương Tông coi trọng, nói không chừng trên người hắn còn nhiều thứ quý trọng, nghĩ đến đây, khí thế trên người Huyết Thủ đồ tể càng thịnh, hung mãnh lao vào Đằng Vân Long.
Xoẹt!
Không khí bị huyết sắc chưởng ấn đánh xuyên qua mang theo từng luồng sóng khí rung động, lao ra với tư thế muốn dùng một chưởng đập chết Đằng Vân Long.
Đằng Vân Long ngửa mặt thét lên một tiếng dài, hồng quang trên người bạo trướng ba phần, sóng chân khí mãnh liệt làm cho những cánh cửa xung quanh thi nhau rung lên bần bật, phát ra những tiếng răng rắc.
- Muốn giết ta, chết đi.
Không lùi không tránh, tay phải Đằng Vân Long vẽ lên hư không một nửa vòng tròn, một khối khí lưu tím hồng hội tụ thành hình, hóa thành một khối quang cầu đánh vào huyết sắc chưởng ấn.
Ầm ầm!
Kiến trúc hai bên vỡ ra mấy khe hở lớn, sóng xung kích đủ để giết chết mãnh hổ phóng xạ khắp nơi, thổi tung những người đứng xem xung quanh.
Hai kẻ giao chiến mỗi người lùi lại ba bước, rồi lại tiếp tục lao vào nhau.
Bành bành bành bành bành...
Chưởng phong gào thét, nhân ảnh chập trùng, khí kình bạo liệt nổ vang đì đùng không dứt, hai người đánh từ Đông sang Tây, lại đánh từ đường vào trong tửu lầu, bất cứ nơi nào cũng là chỗ họ giao thủ.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh đột nhiên lùi lại, đáp xuống một gian nhà dân.
Là Huyết Thủ đồ tể!
- Định kéo dài thời gian, không có cửa đâu!
Đằng Vân Long nhếch miệng cười lạnh, phi thân lao vào đối phương, lăng không chém tới một quyền.
Huyết Thủ đồ tể không có ý tránh né, hai chân giang rộng, tay phải dựng thẳng, trực tiếp đối diện với công kích của Đằng Vân Long.
Đông!
Á!
Sau một tiếng kêu thảm, Đằng Vân Long biến dạng không thành hình người rơi vào vách tửu lầu, mắt trợn tròn như nhìn thấy quỷ, yếu ớt nói:
- Ngươi thật hèn hạ, che giấu thực lực của chính mình. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Hắc hắc, nửa tháng trước ta đã tấn thăng Ngưng Chân Cảnh trung kì, chỉ là sợ bị người cường đại hơn truy sát, cho nên mới che giấu thực lực, như vậy mới có thể tiêu diêu tự tại, lại có thể chơi đùa với đám đệ tử tông môn các ngươi đồng thời kiếm được một món tài phú lớn trên người các ngươi, vui như vậy cớ sao không làm.
Huyết Thủ đồ tể dừng lại một lúc, lại nói:
- Lấy được tài phú trên người ngươi, ta chuẩn bị rời khỏi Thiên Phong Quốc, đi sang một quốc gia khác, sau đó thay tên đổi họ, lúc đó không còn ai tìm được người tên là Huyết Thủ đồ tể nữa, ha ha ha ha...
Nói xong lời cuối cùng, Huyết Thủ đồ tể đắc ý cười vang, thực lực của hắn mặc dù không cao, nhưng gái đẹp chơi qua không ít, trong đó không hiếm tiểu thư đại gia tộc, giết người hắn cũng làm rồi, chí ít có thể lấp đầy một tửu lầu, nhưng hắn quá may mắn, đến bây giờ vẫn chưa chết, hơn nữa tiền tài trên người có trên trăm vạn, đến bất cứ chỗ nào cũng có thể sống thoải mái.
Đằng Vân Long trợn mắt, không cam tâm trút hơi thở cuối cùng, đến lúc chết hắn vẫn hối hận vì đã không trực tiếp chạy trốn, hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, hối hận vì đã gặp phải tên ác đồ âm hiểm giảo hoạt như Huyết Thủ đồ tể.
Nếu như có cơ hội làm lại, hắn nhất định lựa chọn sống thật tốt, không vì một chút danh khí mà mạo hiểm, cuối cùng vứt bỏ tính mạng mình.
Thấy Đằng Vân Long đã chết, Huyết Thủ đồ tể vẫn chưa yên tâm, một chưởng lăng không đập nát lồng ngực đối phương, sau đó mới tiến lại gần, chuẩn bị soát người.
- Đúng là Huyết Thủ đồ tể, tâm kế thật quá thâm trầm.
Từ trong đoàn người vọng ra một giọng nói trong trẻo.
Huyết Thủ đồ tể dừng bước chân, nhìn về phía giọng nói, sắc mặt âm trầm nói:
- Ai?
- Kẻ sẽ lấy đầu ngươi
Diệp Trần chậm rãi bước ra từ đoàn người.
Miệng thổ ra một ngụm máu tươi, Đằng Vân Long bay ngược ra sau.
Huyết Thủ đồ tể đâu có chịu buông tha dễ dàng như vậy, chân vừa chạm đất, lập tức đuổi theo, huênh hoang cười nói:
- Mặc dù Đồ nguyên huyết thủ của ta là võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, nhưng lại chuyên phá nội gia chân khí, huống hồ ngươi mới tụ lực chưa lâu, công pháp lực trên người chỉ phát huy được bảy phần, đâu phải đối thủ của ta, mau chịu chết đi!
- Huyết Thủ đồ tể, ngươi nghĩ ta là cá nằm trên trên thớt, muốn chém muốn giết thế nào cũng được à?
Nghe vậy, mặt Đằng Vân Long ánh lên một tia dữ tợn, trong quá trình bay ngược, giơ tay lấy từ trong lòng ra một miếng đan dược, miếng đan dược này to bằng một trái long nhãn, bề mặt óng ánh trong suốt, bên trong ẩn chứa một chút hồng quang như liệt diễm, lưu chuyển bất định.
Không do dự nuốt viên linh đan, Đằng Vân Long quát khẽ một tiếng, bộ quần áo tím trên người không gió mà bay, rõ ràng đang vận chuyển chân khí.
Một khắc sau.
Sắc mặt Đằng Vân Long trở nên đỏ bừng, gân xanh nổi chằng chịt dưới da, kéo dài tận đến búi tóc.
Huyết Thủ đồ tể thấy vậy giật mình.
- Liệt tâm đan!
Rắc...!
Mặt đất bị dẫm nát, Đằng Vân Long ghìm người, hồng quang nhàn nhạt lượn lờ quanh thân, khí thế kinh nhân nổi lên từ mặt đất không hề thua kém Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì.
- Không sai, chính là Liệt tâm đan của bản môn, một khắc sau khi nuốt vào chân khí toàn thân sôi trào, có thể khiến thực lực tăng lên một cấp, hơn nữa dược hiệu chưa qua, chân khí liên miên không dứt, thương thế trước đó cũng toàn bộ bị áp chế.
Đằng Vân Long vừa nói, đồng thời tay phải đặt ngang, cách đan điền ba tấc, chậm rãi kéo lên trên, tựa như đang làm những chuẩn bị cuối cùng để phát huy Liệt Tâm Đan tới đỉnh phong.
Trước đó, người đứng xem không ít, trong đó không thiếu một số giang hồ độc hành khách, Diệp Trần cũng là một trong số đó.
- Không ngờ lại bị Đệ tử nội môn Tử Dương Tông giành trước, đúng là có chút phiền phức, may mà vẫn ổn, Huyết Thủ đồ tể không phải là kẻ dễ giải quyết, thực lực cùng lắm tương đương Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, nhưng kinh nghiệm thập phần cay độc, có thể phát huy thực lực của mình lên mười một, mười hai phần, cứ duy trì như vậy, dù người đến là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì cũng không làm gì được hắn.
Dắt ngựa đứng sau đoàn người, trong đầu Diệp Trần hiện lên mấy luồng suy nghĩ.
Nhìn dị trạng phát sinh trên người Đằng Vân Long, lại nghe Huyết Thủ đồ tể nhắc đến Liệt Tâm Đan, Diệp Trần còn gì mà không hiểu nữa, tên Đằng Vân Long này vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh, Liệt tâm đan này là đan dược độc hữu của Tử Dương Tông, một năm cũng chỉ luyện chế mấy chục miếng, một miếng mang ra ngoài đều bán được vài vạn lạng bạc, là thứ được rất nhiều võ giả truy phủng.
Từ đó có thể thấy, Đằng Vân Tông bất chấp mọi thứ để giết Huyết Thủ đồ tể, một miếng Liệt Tâm Đan trị giá mấy vạn lạng bạc, trong khi giết chết Huyết Thủ đồ tể cũng chỉ được được bốn ngàn lạng vàng, coi như hòa vốn, không giết thì thiệt, giết xong cũng vô ích.
- Tiểu tử, cho dù ngươi uống Liệt Tâm Đan thì đã sao, chết cho ta.
Đối phương ngay cả Liệt Tâm Đan cũng có, rõ ràng rất được Cao tầng Tử Dương Tông coi trọng, nói không chừng trên người hắn còn nhiều thứ quý trọng, nghĩ đến đây, khí thế trên người Huyết Thủ đồ tể càng thịnh, hung mãnh lao vào Đằng Vân Long.
Xoẹt!
Không khí bị huyết sắc chưởng ấn đánh xuyên qua mang theo từng luồng sóng khí rung động, lao ra với tư thế muốn dùng một chưởng đập chết Đằng Vân Long.
Đằng Vân Long ngửa mặt thét lên một tiếng dài, hồng quang trên người bạo trướng ba phần, sóng chân khí mãnh liệt làm cho những cánh cửa xung quanh thi nhau rung lên bần bật, phát ra những tiếng răng rắc.
- Muốn giết ta, chết đi.
Không lùi không tránh, tay phải Đằng Vân Long vẽ lên hư không một nửa vòng tròn, một khối khí lưu tím hồng hội tụ thành hình, hóa thành một khối quang cầu đánh vào huyết sắc chưởng ấn.
Ầm ầm!
Kiến trúc hai bên vỡ ra mấy khe hở lớn, sóng xung kích đủ để giết chết mãnh hổ phóng xạ khắp nơi, thổi tung những người đứng xem xung quanh.
Hai kẻ giao chiến mỗi người lùi lại ba bước, rồi lại tiếp tục lao vào nhau.
Bành bành bành bành bành...
Chưởng phong gào thét, nhân ảnh chập trùng, khí kình bạo liệt nổ vang đì đùng không dứt, hai người đánh từ Đông sang Tây, lại đánh từ đường vào trong tửu lầu, bất cứ nơi nào cũng là chỗ họ giao thủ.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh đột nhiên lùi lại, đáp xuống một gian nhà dân.
Là Huyết Thủ đồ tể!
- Định kéo dài thời gian, không có cửa đâu!
Đằng Vân Long nhếch miệng cười lạnh, phi thân lao vào đối phương, lăng không chém tới một quyền.
Huyết Thủ đồ tể không có ý tránh né, hai chân giang rộng, tay phải dựng thẳng, trực tiếp đối diện với công kích của Đằng Vân Long.
Đông!
Á!
Sau một tiếng kêu thảm, Đằng Vân Long biến dạng không thành hình người rơi vào vách tửu lầu, mắt trợn tròn như nhìn thấy quỷ, yếu ớt nói:
- Ngươi thật hèn hạ, che giấu thực lực của chính mình. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Hắc hắc, nửa tháng trước ta đã tấn thăng Ngưng Chân Cảnh trung kì, chỉ là sợ bị người cường đại hơn truy sát, cho nên mới che giấu thực lực, như vậy mới có thể tiêu diêu tự tại, lại có thể chơi đùa với đám đệ tử tông môn các ngươi đồng thời kiếm được một món tài phú lớn trên người các ngươi, vui như vậy cớ sao không làm.
Huyết Thủ đồ tể dừng lại một lúc, lại nói:
- Lấy được tài phú trên người ngươi, ta chuẩn bị rời khỏi Thiên Phong Quốc, đi sang một quốc gia khác, sau đó thay tên đổi họ, lúc đó không còn ai tìm được người tên là Huyết Thủ đồ tể nữa, ha ha ha ha...
Nói xong lời cuối cùng, Huyết Thủ đồ tể đắc ý cười vang, thực lực của hắn mặc dù không cao, nhưng gái đẹp chơi qua không ít, trong đó không hiếm tiểu thư đại gia tộc, giết người hắn cũng làm rồi, chí ít có thể lấp đầy một tửu lầu, nhưng hắn quá may mắn, đến bây giờ vẫn chưa chết, hơn nữa tiền tài trên người có trên trăm vạn, đến bất cứ chỗ nào cũng có thể sống thoải mái.
Đằng Vân Long trợn mắt, không cam tâm trút hơi thở cuối cùng, đến lúc chết hắn vẫn hối hận vì đã không trực tiếp chạy trốn, hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, hối hận vì đã gặp phải tên ác đồ âm hiểm giảo hoạt như Huyết Thủ đồ tể.
Nếu như có cơ hội làm lại, hắn nhất định lựa chọn sống thật tốt, không vì một chút danh khí mà mạo hiểm, cuối cùng vứt bỏ tính mạng mình.
Thấy Đằng Vân Long đã chết, Huyết Thủ đồ tể vẫn chưa yên tâm, một chưởng lăng không đập nát lồng ngực đối phương, sau đó mới tiến lại gần, chuẩn bị soát người.
- Đúng là Huyết Thủ đồ tể, tâm kế thật quá thâm trầm.
Từ trong đoàn người vọng ra một giọng nói trong trẻo.
Huyết Thủ đồ tể dừng bước chân, nhìn về phía giọng nói, sắc mặt âm trầm nói:
- Ai?
- Kẻ sẽ lấy đầu ngươi
Diệp Trần chậm rãi bước ra từ đoàn người.
Bình luận truyện