Kiêm Gia Khúc

Chương 13: Cái gọi là về nhà



Ngày hôm sau vào lúc sáng sớm Giản Già xuất môn (ra khỏi cửa) liền nhìn thấy cả một đất đều là một màu bạc, mặt đất khoác lên một chiếc áo tuyết mỏng manh xinh đẹp.

Bởi vì ngày hôm qua tuyết rơi có chút lớn, không khí rất lạnh, Thiển Thanh ở phía sau Giản Già vừa tiếp xúc với không khí ngoài phòng liền co rụt thân thể lại. Giản Già cảm giác được, lui lại đem cửa đóng lại, nói với Thiển Thanh “Chàng hãy ở trong phòng chờ đi, ta đi ra ngoài mướn một chiếc xe ngựa.”

Thiển Thanh gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ chờ.

Giản Già vừa tới trong viện thì thấy phụ thân của Thiển Thanh đẩy cửa đi ra , ‘hắn’ vừa thấy Giản Già thì ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó nhỏ giọng nói “Lâm…… tiểu, tiểu thư…… Ngươi cùng Thanh Nhi phải đi sao? Ngày hôm qua, ta đã chuẩn bị lương khô…… cho các ngươi……”

Giản Già kiên nhẫn chờ phụ thân Thiển Thanh đem một câu ngắn ngủn lại phải dùng thời gian của mười câu nói ra, sau đó thiện ý mà lễ phép cười nói “Cám ơn.”

Nương của Thiển Thanh còn ở trong phòng ngủ. ‘Nàng’ đối với việc tiểu nhi tử gả cho người nhà giàu có rất là đắc ý nên ngày hôm qua ở yến hội uống không ít rượu. Về phần hôm nay Thiển Thanh phải đi căn bản là đã quăng đến sau đầu, căn bản là hoàn toàn không có dự định đi tiễn.

Chờ Giản Già an bài xe ngựa xong, phụ thân của Thiển Thanh cũng đã chuẩn bị xong các thứ cho bọn họ mang theo đi đường, cũng dặn dò Thiển Thanh một chút. Vừa thấy Giản Già trở về, ’hắn’ lập tức thúc giục Thiển Thanh mau mau lên xe, e sợ làm cho Giản Già tức giận vì động tác của bọn họ quá chậm.

Cho tới lúc xe ngựa đã đi được một đoạn đường rồi Thiển Thanh vẩn có chút không nỡ đẩy màn xe nhoài người nhìn lại phía sau, cắn môi, dưới hốc mắt có chút hồng.

Giản Già vươn tay kéo Thiển Thanh qua, cầm lấy bàn tay đã bị gió thổi đỏ bừng của đối phương, nhẹ giọng hỏi “Như thế nào,chàng luyến tiếc sao?”

Thiển Thanh chần chờ nhìn Giản Già, sau đó gật gật đầu.

Giản Già mỉm cười một chút, nói tiếp “Khi nào chàng muốn trở về, ta lại mang chàng trở về, được không?”

Ngoài ý muốn, Thiển Thanh trầm mặc một chút, thế nhưng sau đó lại lắc lắc đầu.

Giản Già ngây ra một lúc, có chút kinh ngạc hỏi “Vì sao?”

Thiển Thanh cúi đầu, thanh âm rất thấp “Ta chỉ cần có nàng…… là tốt rồi.”

Thiển Thanh tuy đơn thuần nhưng lại rất mẫn cảm. Hắn có thể cảm giác được Giản Già đối với nơi này ẩn nhẫn không vui. Cho nên đối với hắn hiện tại mà nói, chỉ cần là ở bên người Giản Già, vô luận ở đâu hay làm sao thì đều là nhà.

Nghe xong lời này, Giản Già càng sửng sốt, một hồi lâu mới lộ ra một nụ cười sáng lạng như ngọc, nói “Hảo.”

Xe ngựa “kẽo kẹt, kẽo kẹt” tiêu sái (chậm rãi, ung dung) đi gần một canh giờ, bỗng dưng cách đó không xa ẩn ẩn truyền đến âm thanh kì lạ. Thiển Thanh khẩn trương dựa vào Giản Già, nhỏ giọng hỏi “Thê chủ, là cái thanh âm gì vậy?”

Giản Già cũng nhăn mi, cẩn thận nghe xong một hồi, tựa hồ là có thanh âm của người kêu cứu, bèn trấn an vỗ vỗ nam tử bên người. Giản Già ló mặt nói với xa phu đánh xe “Đi đường vòng đi, không cần đi qua đó.”

Nữ tử này, bản tính chính là lãnh huyết.

Xa phu nói một tiếng “Được”, liền đem xe ngựa rẽ theo một hướng khác mà đi.

‘Hắn’ nhìn nữ nhân ngay cả rên rỉ cũng không được, chân tay luống cuống. Thuốc vẫn mang trên người dược dùng hết, bây giờ phát bệnh phải làm sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ……

Nam tử tùy thị bên người đều đang khóc thút thít kêu cứu,nhưng ở vùng hoang vu dã ngoại, sẽ có ai tới cứu ‘bọn hắn’?

“Bên kia có một chiếc xe ngựa đang đi đến đây!”

Khấu nhi kêu một tiếng, ‘hắn’ nhìn theo phương hướng mà Khấu nhi chỉ, quả nhiên là một chiếc xe ngựa, bất quá chiếc xe đó đang có ý đồ chuyển hướng rời đi.

‘Hắn’ khẽ cắn môi, nhấc vạt áo chạy tới, mặc kệ là loại người nào, ‘hắn’ vẫn muốn thử một lần.

‘Hắn’ không biết, về sau ‘hắn’ sẽ hối hận,h ơn nữa là thực hối hận.

Xe ngựa bởi vì tuyết đọng giữ bánh xe lại cho nên xe phải ngừng một hồi lâu mới có thể chuyển động lại. ‘Hắn’ khập khểnh chạy tới lập tức quỳ gối phía trước xe ngựa ngăn đường đi của xe ngựa lại, cầu xin.

“Van cầu các ngươi, thê chủ của nhà ta bị bệnh phát tác, xe ngựa lại hỏng rồi, các người có thể giúp chúng ta được không? Chủ tử của nhà ta nhất định sẽ đáp tạ các ngươi! Giúp chúng ta được không?”

Nói xong, ‘hắn’ bắt đầu dập đầu.

Sau đó, ‘hắn’ nghe được thanh âm mà vĩnh viễn ‘hắn’ cũng không thể quên.

Từ trong xe đi xuống vẫn là nữ tử quen thuộc trong trí nhớ. Nàng vẫn là váy dài thanh sam, dung mạo tuấn nhã, vẫn là ngữ khí lạnh lùng xa cách, nhưng lại làm cho ‘hắn’ đau đớn khắc cốt ghi tâm.

Nàng nói “Thanh Phong? Làm sao có thể là ngươi?”

Thanh Phong cả đời chưa từng hối hận, bao gồm cả khi bán mình lúc trước cũng như lúc được người chuộc thân.

Nhưng hiện tại, ‘hắn’ lại hối hận vì sao muốn cản chiếc xe này, hối hận vì sao lại gặp lại nàng trong tình cảnh này.

Giản Già nhìn Thanh Phong quỳ gối trong tuyết nhíu mày, mở miệng nói “Ngươi đứng lên trước đi.”

Nói xong nàng đem cửa xe đóng lại, tránh cho gió lạnh thổi vào. Người ở bên trong xe ngựa tựa hồ (hình như) hỏi một câu gì đó, chợt nghe nàng thấp giọng trả lời “Chàng ở bên trong đợi ta, bên ngoài lạnh lẽo.”

Trong giọng nói toát ra ôn nhu, làm Thanh Phong đang quỳ trên mặt đất dâng lên sự ghen tị khó có thể ức chế.

Thanh Phong không có đứng dậy, lại càng cúi thấp hơn, hai má cơ hồ dán lên trên mặt đất, gằn từng tiếng khẩn cầu “Lâm đại phu, cầu ngài, cứu thê chủ ta.”

Nam tử này từ nhỏ đã ở thanh lâu nên trong lòng rất rõ ràng nữ tử trước mặt bạc tình bao nhiêu, nàng không phải vô tình, nhưng chung tình của nàng chỉ dành cho một người.

“Ngươi đi đi.”

Giản Già cũng không vì nam tử trước mặt khẩn cầu mà động dung (thay đổi biểu tình trên khuôn mặt), không có biểu tình gì nói “Chúng ta cần phải đi, không cần ở đây chặn đường.”

“Lâm đại phu!” Thanh Phong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, bộ dáng có thể cho bất kì kẻ nào mềm lòng, nức nở nói “Lâm đại phu, ta biết ta không có tư cách cầu ngài. Mạng của Thanh Phong là ngài cứu, Thanh Phong lại không thể báo đáp, nhưng …. ngài…… Ngài là đại phu a! Hành y tế thế trị bệnh cứu người, đây là…… đây là chức trách của ngài a, xin ngài đại phát từ bi cứu thê chủ ta, van cầu ngài! Van cầu ngài!”

Nói xong, tiếp tục dập đầu. Đám người hầu ở bên người bắt đầu khóc theo. Một đám hỗn loạn làm cho trong mắt Giản Già nổi lên không kiên nhẫn.

Giản Già không them tiếp tục để ý tới đám người đang khẩn cầu mình, quay người lại nhấc cửa xe tiến vào xe ngựa,sau đó quay lai nói với xa phu “Xa phu, đi thôi.”

Thiển Thanh ngồi ở trong xe, nghe động tĩnh bên ngoài, lo lắng nắm vạt áo, thấy Giản Già tiến vào liền cuống quít hỏi “Xảy ra chuyện gì? Là ai sinh bệnh sao?”

“Không có việc gì,” Ngồi trở lại bên người Thiển Thanh, Giản Già cười cười nhu nhu đầu đối phương an ủi nói “Rất nhanh sẽ tới nhà. Chàng có mệt mỏi không?”

Thiển Thanh cũng hơi hơi lộ ra một nụ cười, lắc đầu nói “Không sao đâu.”

Giản Già còn muốn nói cái gì, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng kêu sắc nhọn của một nam tử, làm cho Thiển Thanh sợ tới mức run lên một chút.

“Thiển công tử! Thiển công tử van cầu ngươi giúp ta! Cứu thê chủ nhà ta! Van cầu ngươi!”

Nghe thanh âm ấy, ánh mắt Giản Già trầm xuống, đè lại Thiển Thanh đang bất an muốn cuộn mành lên để xem xét. Nàng nhìn Thiển Thanh lắc đầu nói “Không cần để ý đến hắn.”

“Nhưng……”

Thiển Thanh còn muốn nói cái gì,lại thấy thần sắc Giản Già không tốt nên cũng không dám nói nữa. Bên ngoài xe ngựa tiếng kêu lại càng thê lương, thanh âm của xa phu lại truyền vào “Ta nói, vị tiểu thư này, phía trước nhiều người quỳ như vậy, xe ngựa không có biện pháp nào đi được a!”

“Thê chủ……”

Thiển Thanh mím môi, lại mở miệng nói “Ta nghe thấy hình như là thê chủ của hắn bị bệnh đúng không? Chúng ta, chúng ta liền giúp ‘hắn’ đi có được không?”

Đây là lần đầu tiên Thiển Thanh chủ động thỉnh cầu,lại là vì người khác, điều này làm cho Giản Già khó hiểu đồng thời còn có chút khó chịu.

Sau khi nói những lời đó Thiển Thanh có vẻ có chút khẩn trương, cúi đầu thấp giọng nói “ ‘Hắn’ sẽ chết.”

“Ân?”

Giản Già có chút khó hiểu, như vậy là có ý tứ gì?

“ Bởi vì nếu nàng xảy ra chuyện, ta……. ta cũng sẽ chết……”

Đứa ngốc……

Giản Già không khỏi gợi khóe miệng –

Thiển Thanh, chàng thật đúng là tiểu ngốc từ.

“Được” Giản Già đem Thiển Thanh đang cuộn thành một đống kéo vào trong lòng gắt gao ôm sát, cười nói “Ngươi nếu muốn ta cứu, ta liền cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện