Kiêm Gia Khúc

Chương 15: Cái gọi là phiền toái



Chân Thiển Thanh bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể tự nhiên vận động. Giản Già mấy ngày nay trở về có vẻ trễ, bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa lúc trước khi nàng xin phép cũng đã cùng lão bản có ước định muốn nàng kèo dài thời gian xem bệnh, nên mặc dù nàng lo lắng cho chân của Thiển Thanh đang bị thương chưa lành, nhưng Giản Già cũng không có biện pháp.

Trong phòng ấm áp, Thiển Thanh luôn luôn sợ lạnh đang ngồi ở mép giường giúp Giản Già sửa quần áo. Sau đó chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo, có tiếng hỗn loạn, tiếng nữ nhân rống giận. Thiển Thanh run run, kim lập tức liền đâm vào tay.

Hắn có chút tò mò đi xuống giường đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem. Phía trước sân một đám người vây quanh, một nam tử rủ rượi trên mặt tuyết. Gương mặt quen thuộc làm cho Thiển Thanh hít một hơi, vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ liên tục không ngớt, nữ nhân luôn luôn đôn hậu thành thật bình thường lại như phát điên, trên mặt vặn vẹo đáng sợ, hai mắt đỏ bừng, nắm tóc của Triệu Thải kéo đi về phía trước, miệng ác độc mắng chửi “Ngươi kẻ tiện nhân này…… không biết liêm sỉ! Xem ta có đánh chết ngươi không!”

Triệu Thải cả khuôn mặt cơ hồ chôn trong truyết cũng không rên một tiếng, tùy ý thê chủ đánh chửi.Nhưng Thiển Thanh biết, trong ánh mắt kia, nhất định là tuyệt vọng không thể nói ra.

“Ngươi nói coi, lão Tiền cũng là một người rất tốt, như thế nào lại lấy phải một phu thị không biết xấu hổ như vậy?”

“Xứng đáng a, dám chạy, lần này không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng……”

“Lão Tiền này khi độc ác lên so với Lâm Kiếm Gia còn lợi hại hơn,’nàng’ sẽ không đánh chết người chứ?”

“Làm sao có thể, thật vất vả mua về, như thế nào bỏ được……”

Người trong thôn đều một bộ dạng chuyện không liên quan tới mình nên đứng ở một bên xem náo nhiệt, ánh mắt vừa thương hại lại khinh thường. Nữ nhân họ Tiền xuống tay càng ngoan độc, liên tục đánh đá. Thiển Thanh nhìn thấy mà người rét run.

Hắn muốn mở miệng lớn tiếng la lên đừng đánh, nhưng trong tiềm thức lại tuôn trào một sự sợ hãi. Cảnh tượng kia, nhìn như thế nào cũng giống tình cảnh của mình trước kia……

Đều bị đòn hiểm, đều bị người trong thôn vây xem náo nhiệt, đều không ai giúp……

Đều tuyệt vọng.

Thiển Thanh nắm chặt vạt áo, trước mắt biến thành màu đen.

“Sao lại thế này?”

Một giọng nữ lạnh lùng thản nhiên từ phía trước truyền tới. Từ trấn Nam Kiều trở về Giản Già nhìn phía trước nhà một mảnh hỗn loạn, sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.

“Như thế nào tất cả đều ở trước sân nhà của ta?”

Giản Già ánh mắt đảo qua cảnh hỗn loạn dị thường, cảm thấy hiểu được vài phần. Vừa định vào cửa, có một lực lao vào làm cho nàng không khỏi lui về phía sau vài bước.

Người tới chôn ở trong lòng nàng hai tay gắt gao ôm nàng, như là muốn hấp thu ấm áp.

Giản Già có chút kinh ngạc nhìn Thiển Thanh luôn nội liễm thẹn thùng nhưng lại ở bên ngoài chủ động thân cận mình như thế, nhưng nàng vẫn tự nhiên ôm lại đối phương, thấp giọng hỏi “Làm sao vậy?”

Thiển Thanh lắc đầu, tay ôm nàng càng chặt.

Giản Già nhíu mi “Sợ hãi sao?”

Do dự sau một lúc lâu, Thiển Thanh gật nhẹ đầu.

Thiển Thanh trên người chỉ mặc áo đơn. Giản Già cởi xuống ngoại sam của mình đem Thiển Thanh bao lấy. Nàng ôm hắn đi về phía trước nơi có người đang không ngừng mắng chửi, nói “ Chuyện nhà của các ngươi liền tự trở về mà giải quyết, không cần ở trước cửa nhà của ta.”

Tiền Phương này (tên của nữ nhân họ Tiền đóa) bình thường là người thực thành thật, nếu có người hỏi cũng chỉ là hàm hậu cười cười. Thế nhưng bây giờ ‘nàng’ lại có bộ dàng ác độc như vậy cũng làm cho Giản Già có chút giật mình.

Tiền Phương nổi giận đùng đùng nhưng nhìn mắt Giản Già, lại như thế nào cũng không dám đối kháng với nàng vì Lâm Kiếm Gia này so với ‘nàng’ thì càng ngoan độc gấp mười lần. Vì thế liền nắm lấy Triệu Thải chuẩn bị trở về.

Nam tử vẫn quỳ rạp trên mặt đất xuyên thấu qua mái tóc tán loạn ghen ghét nhìn thoáng qua Thiển Thanh đang được bảo hộ ở trong lòng Giản Già, ánh mắt bỗng nhiên âm trầm đáng sợ, sau đó ánh mắt chợt lóe, lập tức xông đến.

Nguyên bản người trong thôn nghĩ đến nơi này đã không còn náo nhiệt để xem nữa đang chuẩn bị rời đi thì lập tức lại nghị luận trở lại. Tiền Phương khuôn mặt ngăm đen lại âm trầm thêm, cơ hồ là cắn răng hỏi Giản Già “Lâm! Kiếm! Gia! Đây là có chuyện gì?!”

Sao lại thế này, Giản Già chính mình cũng muốn biết vì sao lại thế này.

Nam tử đang gắt gao kéo lấy vạt áo của nàng trong mắt bắn ra quang cơ hồ có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ. Khóe miệng còn mang theo máu tươi lộ ra một tia ý cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Thiển Thanh trong lòng Giản Già nói “ Mệnh của ngươi vì sao lại tốt như vậy?”

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thì tất cả của ngươi hiện tại đang có được đều là của ta, nhưng là vì sao…… nàng cố tình quên đi hết thảy?

Tay của Triệu Thải muốn nắm lấy Thiển Thanh, lại bị Giản Già tránh đi, cả người quỳ rạp trên mặt đất, miệng lầu bầu lầm bầm những điều thật không minh bạch “ Đứa nhỏ của ngươi đều do ta làm cho chết, nhưng vì sao cuộc sống của ngươi so với ta vẫn tốt hơn? Vì sao a……?”

Nghe thấy hai chữ đứa nhỏ, sắc mặt Thiển Thanh lập tức trở nên trắng bệch, gở ra cánh tay của Giản Già đang ôm mình, hắn đi qua bắt lấy Triệu Thải hỏi “Ngươi nói cái gì?! Triệu Thải, ngươi nói cái gì đứa nhỏ?!”

Triệu Thải “ha ha” cười hai tiếng, thanh âm thấp đến nỗi chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được. “Ngươi cho là hài tử của ngươi như thế nào lại mạc danh kỳ diệu (tự nhiên, vô cớ không thể hiểu được) mất đi? Là ta a…… Ta mua thuốc cho ngươi ăn a…… A…… Ha ha……”

“Ngươi điên rồi…… Ngươi điên rồi!”

Thiển Thanh không ngừng lắc đầu “Vì sao?! Không phải ngươi Triệu Thải, không phải! Chúng ta cùng bị bán tới nơi này, ta đã cho rằng hai chúng ta là bằng hữu……”

Bằng hữu? Triệu Thải nhìn Giản Già ngồi xổm xuống đem Thiển Thanh sắp hỏng mất kéo vào lòng không ngừng an ủi, mà ánh mắt nhìn mình lại càng phát lãnh liệt, không khỏi cười lạnh.

“Bằng hữu! Là ngươi cướp đi mọi thứ thuộc về ta! Là ngươi! Nếu không…… Nếu không hiện tại người được hạnh phúc phải là ta mới đúng!” Ánh mắt Triệu Thải càng thêm điên cuồng, ngược lại nhìn về phía Giản Già “Ta là Tiểu Thải a, ngươi vì sao không nhớ rõ? Vì sao lại quên ta? Nếu không chúng ta đã thực hạnh phúc a……”

Giản Già nhìn ánh mắt nóng bỏng của Triệu Thải, đem Thiển Thanh vì liên tiếp nghe thấy điều ngoài ý muốn mà kinh ngạc phát ngốc, gắt gao ôm vào người, lạnh nhạt nói “Sẽ không.”

“Cái gì?” ánh mắt Triệu Thải lộ ra ý tứ nghi hoặc.

“Ngươi nói là Thanh Nhi đoạt đi hết thảy của ngươi, như vậy,vào thời điểm hắn chịu đòn hiểm bị ngược đãi, ngươi vì sao không đến tìm ta nói đây là cuộc sống ngươi?”

Giản Già nhìn Triệu Thải chật vật, ngữ khí lạnh lùng “Khi đó ngươi ở nơi nào? Mắt lạnh nhìn náo nhiệt? Hoặc là may mắn vì ta không có nhận ra ngươi, không dây dưa với ngươi?”

“Ta……” Triệu Thải ngượng ngùng, ánh mắt né tránh.

“Triệu Thải,” Giản Già nhìn hắn, nói tiếp “Thời điểm Thanh Nhi có thai đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Ngươi thế nhưng có thể bởi vì đố kỵ mà xuống tay hại người. Ngươi thật sự là điên rồi.”

“Không phải!”

Triệu Thải sắc nhọn kêu to “Ngươi thì biết cái gì?!Bởi vì ta sinh không được đứa nhỏ. ngươi có biết súc sinh Tiền Phương kia như thế nào tra tấn ta không?! Ta không sai. Không sai!”

Tiền Phương khuôn mặt chữ điền, sắc mặt cứng ngắc, tiến lên muốn ngăn chặn miệng Triệu Thải, gầm nhẹ “Ngươi câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy!”

Triệu Thải liều mạng tránh tay của Tiền Phương, kiệt lực muốn giữ chặt lấy Giản Già đang ôm Thiển Thanh về phòng “Kiếm Gia! Kiếm Gia ngươi cứu ta…… Ta là Tiểu Thải a…… Là Tiểu Thải mà ngươi nói sẽ bảo hộ a……”

Giản Già dừng bước, quay trở lại liếc mắt một cái, chậm rãi, lại vô cùng rõ ràng nói –

“Đời này người mà ta muốn bảo hộ, chỉ có Thiển Thanh.”

Kỳ thật khi bị bán tới Tam Li thôn, lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thải liền nhận ra Lâm Kiếm Gia.

Tuy bộ dáng nghèo túng nhưng là khuôn mặt kia, cặp mắt kia, lại mang theo hương vị mà Lâm gia độc hữu.(hương vị mà chỉ Lâm gia mới có)

Triệu Thải không dám nhận mặt ‘nàng’, bởi vì Lâm Kiếm Gia kia thoạt nhìn rất đáng sợ, thô bạo đến cực điểm, khí chất văn nhã trước đây đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

Sau đó mọi chuyện chứng minh ‘hắn’ không nhìn nhận ‘nàng’ thật là đúng. Bởi vì Thiển Thanh cơ hồ mỗi ngày đều bị đánh, ‘hắn’ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chính ‘hắn’ vẫn rất là may mắn đi……

Thê chủ đối với ‘hắn’ lúc đầu cũng không tệ lắm, là một người thành thật nhân hậu. Nàng muốn nhanh chóng một đứa nhỏ, nhưng ‘hắn’ vẫn chậm chạp không có. Tìm đại phu đến xem mới biết được là chính mình không thể sinh.

Nữ nhân họ Tiền tức giận đánh ‘hắn’, tất cả vết thương đều ở dưới quần áo. Nhưng ‘hắn’ có thể chịu đựng không sao bởi vì có một người so với ‘hắn’ còn thảm hơn nhiều.

Nhưng sau đó, Thiển Thanh lại có đứa nhỏ.

Trong đầu ‘hắn’ trở nên lộn xộn hết,’hắn’ mơ hồ mua dược, hạ ở trong nước rồi cho Thiển Thanh uống, dù hắn sợ hãi nhưng vẫn ra tay.

Nghe tiếng Thiển Thanh khóc cầu Giản Già tha cho hắn, ‘hắn’ có chút cảm giác được giải hận.

Nhưng sau đó……

Sau đó mọi chuyện không còn giống như trước nữa.

Nữ tử kia chỉ biết đối với Thiển Thanh ôn nhu vì sao người đó không phải là ‘hắn’?

Vì sao a……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện