Kiêm Gia Khúc

Chương 20: Nói cửa ải cuối năm [ tróc trùng ]



Con thỏ được đặt tên là tiểu viên, là Thiển Thanh tự mình đặt tên như vậy, Giản Già hỏi hắn vì sao muốn kêu tên này, Thiển Thanh mỉm cười “Là ngẫu nhiên nghĩ đến.”

Tiểu viên.

Hy vọng, chúng ta có thể viên mãn.

Con thỏ lớn rất nhanh, không quá hai ngày thì bộ dáng so với tiểu cầu lúc trước đả rất khác biệt. Giản Già thường xuyên tò mò nhìn chằm chằm tiểu viên, rất là nghi hoặc Thiển Thanh đến tột cùng là cho nó ăn cái gì, mới khiến cho nó lớn nhanh như vậy.

Con thỏ cũng trừng mắt nhìn nàng, hai đứa nhìn lẫn nhau.

Sau đó Giản Già sẽ chuyển tầm mắt nhìn Thiển Thanh, ngữ khí rất là bất mãn “Làm sao nó có thể ăn như vậy. Nó là thỏ hay là heo đây?”

Ở trong hậu viện nhà Giản Già có một gốc cây đào, có lẽ là đã chết héo lâu năm rồi, năm trước đã bị Giản Già chặt xuống gỗ đào được đặt ở một góc sáng sủa trong sân, nàng nói là sẽ hữu dụng (có việc cần dùng tới, có tác dụng)

Thiển Thanh rất ngạc nhiên, lại không có mở miệng hỏi nó hữu dụng chỗ nào, mỗi lần đều mang một chút nghi hoặc nhìn khúc gỗ mỗi ngày đều được đục đẽo kia, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra nó có lợi chỗ nào.

Bởi vì tới gần lễ mừng năm mới, lão bản Hồi Xuân Đường cũng muốn về nhà thăm người thân, Giản Già cũng rảnh rỗi hơn, mỗi ngày chỉ cần sửa sang lại dược liệu, luyện chữ, thật khó có được mấy ngày im lặng như vậy.

Lúc ở bên cửa sổ luyện chữ, tiểu viên ghé vào một bên “Răng rắc, răng rắc” cắn cải củ, Giản Già lạnh lùng nhìn, thấp giọng nói “Ăn đi, ú lên liền đem ngươi đi nấu.”

“Ba” một tiếng cải củ mà tiểu viên đang cầm trong móng vuốt liền rơi xuống.

Từ đó tiểu viên luôn không nguyện ý tới gần Giản Già, chỉ ở bên người Thiển Thanh, bởi vì — an toàn.

Trong thôn bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, ngày lễ mừng năm mới vui mừng nhất đương nhiên là mấy dứa nhỏ, mỗi đứa đều cầm một cái đén lồng nhỏ màu đỏ chạy tới chạy lui. Thiển Thanh mỗi lần nghe được tiếng cười của bọn nhỏ đều không tự giác cười rộ lên theo.

Ngày ba mươi Từ Công trong thôn chạy tới, Giản Già đang ở trong viện mang củi bổ ra, trên mặt là một lớp phấn trắng thật dày làm Giản Già hoảng sợ. Từ Công vừa thấy Giản Già liền nhiệt tình chào đón, còn không ngừng nói “Chúc mừng, chúc mừng.”

Giản Già không dấu vết cách hắn xa một chút, nhíu mày nói “Ngươi là?”

Từ Công cười hai tiếng, phẩy cái khan trong tay một chút “Lâm Kiếm Gia ngươi đùa giỡn cái gì, ngay cả ta mà cũng không biết hay sao. Nói cho ngươi biết nha, lần này ngươi gặp may mắn rồi, công tử Triệu gia ở trấn Nam Kiều coi trọng ngươi, Lâm đại phu, ngươi hiện tại đã là danh nhân rồi nha.”

“Triệu gia gì, ta không biết, ngươi đi đi.”

“Uy, ngươi đùa giỡn cái gì,” Từ Công lộ ra một cái biểu tình giật mình “Ngươi ở Nam Kiều lâu như vậy mà ngay cả Triệu gia cũng không biết, đó là một nhà giàu có nha. Ngươi không phải muốn thể hiện chút bản lĩnh trở nên nổi bật kiếm một người thật tốt sao? Như thế nào, hiện tại cơ hội tới thì lại mất hứng sao?

Giản Già sắc mặt trầm xuống, ném thứ gì đó trong tay, lạnh lùng nói “Đi ra ngoài!”

Từ Công sắc mặt cứng đờ “Lâm Kiếm Gia, ngươi nói cái gì?”

“Ta nói,” Giản Già nói từng chữ một “ Cút, ra, ngoài!”

“Ngươi! Ngươi……” Từ Công lớn tiếng la lên “Đừng tưởng rằng ngươi thành đại phu thì hay lắm! Lâm Kiếm Gia, ngươi trước kia là người như thế nào ai mà không biết! hiện tại có người muốn cầu hôn còn bày đặt làm giá, đắc ý cái gì!”

“Ta nói một lần cuối cùng, đi ra ngoài!”

Giản Già sắc mặt khó coi đến cực điểm, Từ Công run lên, không dám nói gì nữa, hùng hùng hổ hổ ly khai. Vốn đang ở trong phòng gói bánh trẻo, Thiển Thanh đi ra, tò mò hỏi “Thê chủ, làm sao vậy? Ai tới?”

“Không có việc gì,” sắc mặt Giản Già dịu đi một chút “Gói xong bánh rồi sao?”

“Tốt lắm.”

Thiển Thanh cười cười, vỗ vỗ tay “Vào đi, gỗ đủ dùng là được rồi, trời rất lạnh.”

“Lạnh còn đứng ở cửa.” Giản Già trách cứ một câu, kéo Thiển Thanh vào nhà, cầm tay đối phương “Nha, tay của ta so với tay của chàng lạnh hơn, phải làm ấm cho tay ta.”

Thiển Thanh không khỏi nở nụ cười, thuận theo cầm lấy tay của Giản Già, chậm rãi làm cho no ấm lên.

Bóng đêm rất nhanh buông xuống. Ban đêm sao rất nhiều. Trong thôn, tiếng pháo vang thành một mảnh, cái thôn yên tĩnh trong núi nhỏ khó có được thời điểm náo nhiệt như vậy.

Ăn xong bánh trẻo, quấn cho Thiển Thanh một lớp quần áo thật dày, Giản Già liền lôi kéo hắn đến trong viện xem sao, mặc dù có chút lạnh, nhưng vẫn rất cao hứng.

Thiển Thanh ý cười trong suốt ngửa đầu, Giản Già nghiêng mặt nhìn gò má thanh tú của hắn, kéo tay Thiển Thanh, đem thứ gì đó đã được chuẩn bị lâu ngày đeo vào cho hắn.

Thiển Thanh kinh ngạc nâng cổ tay lên, trên cổ tay là một cái vòng tay bằng gỗ đào, hình dáng điêu khắc tinh xảo.

“Đây là……”

Thiển Thanh nhớ tới khúc gỗ đào vẫn để trong viên kia nhất thời hiểu được.

Vòng tay bóng loáng, hẳn là đã dùng không ít thời gian khắc thành, Giản Già cúi đầu nhìn Thiển Thanh “Thích không?”

Trong mắt hắn dâng lên sương mù, mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Thích là tốt rồi,” Giản Già giống như nhẹ nhàng thở ra, cười nói “Ta đã khắc hỏng rồi vài cái rồi, chỉ sợ chàng sẽ không thích.”

“Sẽ không.”

Thiển Thanh chậm rãi nói “Chỉ cần là nàng đưa, mặc kệ là cái gì, ta đều sẽ quý trọng.”

Sự bường bỉnh trong mắt của hắn làm cho Giản Già có một loại cảm giác mê muội. Giản Già cúi đầu xuống, chậm rãi đặt môi mình ên đôi môi lạnh lẽo của đối phương, chậm rãi mút vào, triển miên. Cánh tay đang ôm hắn cũng dần dần xiết chặt, rõ ràng ban đêm lạnh như nước, thân thể lại ngày càng nóng như lửa.

“Quay về phòng thôi.” thanh âm Giản Già khàn khàn, ái muội ở bên tai Thiển Thanh nói nhỏ “Ta muốn chàng.”

Cho dù thấy không rõ, Giản Già cũng biết mặt hắn nhất định là đã đỏ rực. Một lúc lâu Thiển Thanh mới nhẹ nhàng lên tiếng “…… Ân.”

Năm nay thật là một năm rất ấm áp.

Ngày đầu năm mới mấy đứa nhỏ trong thôn bắt đầu đi từng nhà chúc tết, nhưng mà Lâm gia thì không có ai dám tới. Bởi vì trong nhà giống như không bao giờ có ngày hội, ngày ngày như một ngày, âm u tối tăm, cho dù là lễ mừng năm mới cũng sẽ nghe được tiếng khóc cùng thanh âm đánh chửi.

Giản Già vốn nghĩ sẽ không có người đến chúc tết. Nàng cùng người trong thôn cũng không thân thiết, lúc gặp mặt chỉ là gật gật đầu mà thôi, hơn nữa còn có ảnh hưởng từ trước của Lâm Kiếm Gia. Vậy mà sàng sớm lại có người gõ cửa nhà nàng.

Tiếng đập cửa mặc dù rất nhẹ, nhưng Thiển Thanh nghe thấy. Mở cửa thì thấy bên ngoài là một tiểu cô nương. ‘Nàng’ thấy cửa mở thì sắc mặt có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng nói “Chúc…… Phát…… Phát tài, hồng, hồng bao…… cho, cho xin.” ( Kiqi: hồng bao là tiền lì xì ngày tết của mình đó. Nó đựng trong cái bao màu đỏ đứng hok? Vì vậy mà thành hồng bao)

Thiển Thanh cười cười, đem hồng bao hôm trước có chuẩn bị nhưng không nghĩ tới thật sự dùng đến đưa cho nàng.

Lúc đòng cửa lại thì nghe trong viện ồn ào một trận.

“Ngươi thật sự đi! Không thể nào, nhà nàng thật sự cho hồng bao a?”

“Oa, thúc thúc của ta nói Lâm đại phu sẽ cho hồng bao thật sự là đúng vậy nha!”

“Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn hồng bao……”

“Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng đi!”

Cửa lại bị gõ vang tiếng đông lớn hơn trước rất nhiều chứng tỏ hiên bên ngoài hiện đang tự tập rất nhiều.

Thiển Thanh đem cửa mở ra, bên ngoài lô nhô một đám toàn là trẻ con, trăm miệng một lời nói “Tân niên tốt lành! Cho xin hồng bao!”

Lúc đang đem hồng bao phát cho mấy đứa nhỏ, Giản Già vừa vặn từ trong phòng đi ra, một đám nhóc con liền “vèo” chạy đến vô tung vô ảnh.

Giản Già bật cười “Ta hẳn là nên chờ chàng phát hồng bao cho bọn xong rồi hãy đi ra, chậc……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện