Kiêm Gia Khúc

Chương 22: Nói có quen biết



Tam Li thôn là một địa phương nhỏ nên có thể không biết. Lâm gia năm đó mặc dù không thể nói là hào môn thế gia, nhưng cũ là dòng dõi thư hương, nhiều thế hệ là danh gia vọng tộc. Người Lâm gia cũng đều là những kẻ có học thức có phong độ văn nhân nhã sĩ. Danh môn như vậy, nhưng tự nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài cái ung nhọt, biến chất không ra gì.

Thực bất hạnh, Lâm Kiến Gia chính là cái ung nhọt đó

Hồi Xuân Đường bắt đầu việc buôn bán, lão bản cũng không có một chút không khí vui mừng của ngày hội, ngược lại bộ dáng có chút uể oải không phấn chấn.

Tiểu nhị rất kỳ quái, đi qua hỏi nàng “Lão bản, ngươi không sao chứ?”

“Ta có thể có chuyện gì,” Lão bản trắng mắt liếc tiểu nhị một cái “Chậc, nam nhân a, thật sự là khó hiểu.”

Tiểu nhị cười hì hì không nói, khỏi nghĩ cũng biết lão bản lại bị phu thị làm tình làm tội, đáng thương……

Giản Già ngồi ở một bên kiểm kê thuốc, nghe hai người đối thoại liền cười nhẹ, trên tay vẫn không ngừng.

Lão bản nhìn Giản Già tiếp theo thở dài, nói với tiểu nhị “Ngươi xem xem Lâm đại phu người ta, không chỉ biết y thuật, ngay cả giấy tờ người ta đều có thể xem hiểu được. Ngươi thì sao, chỉ biết ăn cơm trắng.” (ăn cơm trắng tức là làm biếng rảnh rỗi đó)

“Không phải đâu lão bản,” Tiểu nhị hé ra khuôn mặt khổ qua “Ta là một người rất là chịu khó nha a……”

Lão bản hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới tiểu nhị ai thanh oán khí, xoay người đi về hậu đường.

Lúc bệnh nhân tới, Giản Già thu thập các thứ thật tốt bắt đầu bắt mạch, viết phương thuốc, bệnh nhân liên tục nói cảm ơn rồi đi về. Lúc này ngoài cửa tiến vào một nữ tử khoảng hai mươi tuổi, một hàn khí trong đôi mắt bắn ra bốn phía đánh giá Hồi Xuân Đường một phen. Giản Già ngẩng đầu nhìn lướt qua đối phương, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Tiểu nhị ở một bên thì thào tự nói “Như thế nào…… lớn lên có chút giống Lâm đại phu a……”

Quả thật, mặt mày hình dáng thực tương tự, nhưng trên người người tới là một loại ngạo khí cả vú lấp miệng em, còn Giản Già lại là lạnh lùng lạnh nhạt hờ hững, vì vậy làm cho hai người khác xa nhau.

Tiểu nhị lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nghênh đón, cười hớ hớ hỏi “Ngài là mua thuốc hay là bắt mạch?”

Nữ tử “hừ” một tiếng, sau đó nhìn nhìn Giản Già vẫn đang ở một bên cúi đầu viết chữ, khinh thường nói “Đó là đại phu xem chuẩn của các người?”

Tiểu nhị gật đầu, vội hỏi “Người xem chẩn?”

“Không phải ta,” Nữ tử không kiên nhẫn, nói tiếp “Nghe nói Hồi Xuân Đường có Lâm đại phu y thuật cao minh, nhà của ta có người sinh bệnh cấp tính, ta muốn nàng đi xem bệnh, tiền không là vấn đề.”

“Nhưng…… nhưng là……” Tiểu nhị có chút khó xử “Lâm đại phu không đi ra ngoài xem bệnh.”

Nữ tử cười lạnh một chút, ở trên bàn thả xuống một tờ ngân phiếu trăm lượng “Nhiêu đó chắc là đủ đi?”

Tiểu nhị vội vàng lắc đầu “Tiền không phải vấn đề, chẳng qua đây là quy củ của Lâm đại phu, không đi ra ngoài chuẩn bệnh.”

Từ lần ngoại lệ đó vì phụ thân Tiểu Kha chẩn mạch liền bị người quấn quít lấy không buông, Giản Già liền không bao giờ đi ra ngoài chuẩn bệnh nữa.

“Ngươi!” Nữ tử giận dữ, đi tới trước mặt Giản Già, nhìn Giản Già cúi đầu viết chữ,“ba” một tiếng vỗ lên mặt bàn mấy tấm ngân phiếu.

“Uy! Ngươi nếu thật sự trị được bệnh cho người nhà ta, tiền chữa bệnh cho ngươi gấp nhiều lần!”

Giản Già chậm chạp đem bút lông đặt lên, đứng dậy, nhìn đối phương nói “Thật có lỗi, ta không đi ra ngoài chuẩn bệnh.”

Nữ tử vốn tràn đầy tức giận, không kiên nhẫn lập tức trở nên ngạc nhiên, vươn tay chỉa chỉa Giản Già, nói chuyện cũng liền lắp bắp “Ngươi…… Ngươi, ngươi……”

Giản Già không để ý tới đối phương cứ “Ngươi” không dứt, quay đầu nói với tiểu nhị “Trời không còn sớm, ta phải trở về.”

“Lâm Kiếm Gia!”

Cái người vừa “Ngươi” không dứt tuôn ra một tiếng rống to, kéo lấy vạt áo Giản Già, ánh mắt có chút đỏ lên, tuy nhiên có thể khẳng định là nó hoàn toàn không có tí bà con nào với cái gọi là xúc động.

Nữ tử gắt gao nhìn chằm chằm Giản Già, nghiến răng nghiến lợi “Ngươi như thế nào lại ở đây?!”

Giản Già ánh mắt lạnh lùng, một tay cởi bỏ bàn tay đang nắm lấy mình, vỗ vỗ tay áo lạnh nhạt nói “Ta không biết ngươi.”

“Ngươi không biết ta?” Nữ tử kia như là nghe được chuyên rất buồn cười “ha ha” cười vài tiếng, sau đó hung tợn nói “Lâm Kiếm Gia, ngươi không cần giả bộ, ngươi lại muốn làm cái gì? Còn muốn quấn quít lấy Tiêm Hòa. Ta nói cho ngươi biết, ngươi sau khi bị đuổi ra khỏi Lâm gia, Tiêm Hòa liền đính hôn, hơn nữa là cùng ta đính ước! Hơn nữa chúng ta lập tức sẽ thành thân, ngươi đừng mơ còn có thể đùa giỡn cái gì!”

Giản Già nhíu mày, lãnh đạm đánh giá nữ tử kia một chút, sau đó nói với tiểu nhị “Loại người này đầu óc có vấn đề có thể trực tiếp đuổi đi, ta trị không được.”

“Lâm! Kiếm! Gia!”

Không hề để ý tới người ở phía sau lửa giận tận trời, Giản Già xoay người ra khỏi Hồi Xuân Đường.

……

Cái gọi là hỗn loạn, chính là ở cùng một thời điểm, gặp phải những ngươi mà mình không bao giờ muốn nhìn thấy.

Lúc Giản Già trở về ngoài ý muốn phát hiện Thiển Thanh thế nhưng không ở nhà. Đồ ăn đã làm xong đặt ở trên bàn còn tỏa nhiệt khí, hẳn là vừa mới đi ra ngoài không bao lâu. Thiển Thanh rất ít khi ra ngoài, mỗi lần nàng trở về sẽ thấy hắn đứng ở cửa chờ, như thế nào hôm nay lại không ở nhà?

Giản Già ở trong phòng vòng vo hai vòng, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài nhìn xem. Thôn cũng nhỏ, Thiển Thanh hẳn là sẽ không đi xa……

Quả nhiên, ở cạnh sông nhỏ gần đó liền thấy Thiển Thanh, bất quá, bên người còn có một người không nên xuất hiện.

Tiểu Kha.

Nam hài xinh đẹp trên mặt tràn đầy nước mắt, kéo lấy cổ tay áo của Thiển Thanh không biết là đang cầu xin cái gì. Thiển Thanh cúi đầu xuống nên biểu tình không thể nhìn rõ, thân thể cứng ngắc đứng ở nơi đó.

Giản Già nghi hoặc nhíu mày, mấy ngày nay đều không có thấy Tiểu Kha, làm sao hôm nay hắn có thể tìm đến Thanh Nhi?

Nàng lúc nãy còn muốn đi qua, lại nghe thấy Tiểu Kha giống như bị bệnh tâm thần thét chói tai “Ta van cầu ngươi! Van cầu ngươi! Ta là thật sự thích Lâm đại phu. Ta sẽ không cùng ngươi tranh cái gì, ta chỉ là muốn ở bên người Lâm đại phu mà thôi. Ta chỉ làm thị là được rồi…… Thật sự. Ngươi giúp giúp ta đi……”

Thiển Thanh vẫn cương trực, không nhúc nhích, môi gắt gao mím chặt.

Tiểu Kha thấy Thiển Thanh không có phản ứng, cắn răng một cái, quỳ trên mặt đất, ánh mắt bướng bỉnh “Thiển ca ca, cha ta muốn đem ta gã cho người ta không thích, ta không muốn! Ta biết Lâm đại phu chỉ sủng một mình ngươi. Ngươi giúp giúp ta, nói với Lâm đại phu đi cầu hôn được không? Ta thật sự sẽ không tranh cái gì hết ah. Ta sẽ không tranh thủ tình cảm, ta chỉ nuốn chiếu cố Lâm đại phu……”

Thiển Thanh ánh mắt dao động một chút, sau một lúc lâu, cúi đầu nói “Thực xin lỗi.”

“Ta không thể……”

Tha thứ cho lòng tham của hắn, nhưng nàng đã từng nói với hắn, vĩnh viễn sẽ đối với hắn rất tốt, vĩnh viễn không ruồng bỏ, cho nên, hắn sẽ không chủ động buông tay.

Tiểu Kha thật không ngờ sẽ bị cự tuyệt rõ ràng như thế, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cắn răng giọng căm hận nói “Thiển Thanh ca ca, ngươi cùng Lâm đại phu thành thân lâu như vậy lại không có hài tử. Lâm đại phu sớm hay muộn cũng sẽ nạp tiểu thị. Đến lúc đó nếu đó là một người lợi hại, ngươi phải làm sao bây giờ?!”

Thiển Thanh sắc mặt trắng nhợt, há miệng lại nói không ra lời, tay cũng bắt đầu nắm chặt.

“Ta không thích hài tử.”

Thanh âm của nữ tử truyền tới làm cho hai người giật nảy mình. Thiển Thanh lo sợ không yên xoay người lại. Giản Già bước đến bên người Thiển Thanh, đem đối phương ôm vào trong lòng trấn an, ở bên miệng hắn hôn một cái, thấp giọng nói “Ta thật cao hứng.”

Thật cao hứng, vì chàng đã nắm thật chặt mà không buông tay giao cho người khác.

Giản Già ngẩng đầu, nhìn Tiểu Kha vẫn quỳ trên mặt đất “Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không cưới ngươi.”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Kha tràn đầy không cam lòng, lẩm bẩm nói “Vì sao?”

Vì sao? Trên thế giới nào có nhiều cái vì sao như vậy.

Giản Già cười cười, vừa muốn nói gì đó chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm nhao nhao ồn ào. Nàng xoay người trở lại liền thấy là cái nữ tử không lâu trước đó bị nàng nói thành đần độn.

Còn chưa tới trước mặt nàng, nữ tử kia đã hướng Giản Già lớn tiếng nói “Lâm kiêm gia! Ta cuồi cùng cũng tìm được ngươi! Ngươi cho là ngươi trốn ở chỗ này liền bình an vô sự sao? Nằm mơ!”

“Giản Chi, đừng nói như vậy……” bên người Lâm Giản Chi là một nam tử văn nhã, con mắt sáng như sao, thập phần xinh đẹp, đang sợ hãi kéo lấy ống tay áo Lâm Giản Chi “Kiếm Gia dù sao cũng là đường tỷ của ngươi……”

“Ta mới không có một đường tỷ vô lại như vậy!” Lâm Giản Chi phẫn nộ rống lên một tiếng, nói đó nói với người kế bên “Tiêm Hòa ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo! Thẩm thẩm các nàng đều có ở đây, ngươi sợ cái gì?”

Đúng lúc nơi này đang hỗn loạn lại có một kẻ làm cho Giản Già thêm đau đầu không biết từ chỗ nào xông ra. Từ Công vẫn là vẻ mặt trắng như tờ giấy, cười hớ hớ vung khăn tay, tiến đến chỗ Giản Già nói “A, hôm nay thực náo nhiệt a. Vừa vặn a Lâm đại phu, có kiện chuyện tốt có thể khiến mọi người cùng nhau vui vẻ nha. Triệu gia công tử nói,’hắn’ nguyện ý làm bình phu, mong ngài đi cầu hôn nha.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cái gì?!” Lâm Giản Chi rống lên “Thật sự có người nguyện ý gả cho nàng? Ngươi có biết nàng là loại người nào hay không? Ngươi đây là hại công tử nhà người ta!”

Từ Công trắng mắt liếc Lâm Giản Chi một cái “Ngài nói cái gì vậy, Lâm đại phu không chỉ y thuật cao siêu còn yêu phu. Đã có không biết bao nhiêu nam nhân xếp hàng muốn gả cho nàng. Ah, cái người đang nước mặt đầy mặt kia chính là một trong số đó..”

Lâm Giản Chi nhìn Tiểu Kha thanh tú xinh đẹp, trong mắt cơ hồ có lửa bốc lên “Các ngươi đều choáng váng đầu óc hết cả rồi!”

“Kiếm Gia……”

Tiêm Hòa trong mắt chứa lệ, sợ hãi kêu lên “Ngươi…… Ngươi đã quên ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện