Kiêm Gia Khúc

Chương 37: Chính như ánh nến…



Bởi vì là mùa xuân, nên trời thường có mưa, lúc Giản Già từ Lâm gia trở về thì mưa liền rơi xuống, cũng thượng một lần như vậy mưa to , mưa bụi rất nhỏ mật, triền triền miên miên lung thành vụ bình thường. (rôi cái khúc tả cảnh mưa rơi này ta đơ hình làm phiền Sunny nha)

Giản Già đi được một lúc, ngoại sam đều đã sũng nước, bởi vì đi nhanh, áo lại dài nên vạt áo cũng ướt một vạt.

Lúc còn cách Tam Li thôn một khoảng khá xa nữa, Giản Già ngẩng đầu thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh rất quen thuộc, trong lòng nhảy dựng, sao đó lắc đầu. rời vừa tối vừa lạnh như vậy hẳn là hắn sẽ không…

Nhưng lúc đi tới gần hơn, thanh âm của nam tử cách màn mưa vang lên “…… Giản Già?”

Quả nhiên là Thiển Thanh.

Giản Già nhăn mi, bước nhanh qua. Hắn hiển nhiên là nhớ những gì nàng đã nói muốn hắn chú ý để không bị cảm lạnh nên mang một cái áo choàng dày cầm theo một cái ô giấy dầu, lúc thấy Giản Già thì trong mắt toát ra ý cười vui sướng.

“Nàng đã ướt đẫm rồi.” Thiển Thanh đem ô che lên trên đầu Giản Già, sau đó lấy ra khăn tay lau nước mưa trên mặt đối phương, nói “Ta còn đang lo lắng nàng sẽ không về bằng đường này. Thật may là gặp được.”

Giản Già tiếp nhận ô, chạm vào ngón tay Thiển Thanh một chút, sau đó nắm toàn bộ ở trong tay, ngón tay hắn lạnh như băng, rõ ràng là đã đợi thật lâu.

“Lạnh không?”

“Không” Thiển Thanh cười cười “ Lúc ta đi ra ngoài đã mặc áo rất dày chỉ là tay để bên ngoải nên có chút lạnh mà thôi.”

Giản Già không thèm nhắc lại, một bàn tay đem ô che lên, tay kia thì đem Thiển Thanh gắt gao ôm vào trong lòng, nghiêng thân mình che đi mưa bụi. Giữa trời chiều khóe miệng nàng gợi lên, thật là nhu hòa dị thường.

Giản Già hôn xuống bên mặt Thiển Thanh, cúi đầu nói “Cám ơn.”

“Umh?” Thiển Thanh không có nghe rõ, ngẩng mặt hỏi “Nàng vừa mới nói cái gì?”

“Không có gì,” Giản Già cánh tay nắm thật chặt, nói “Chúng ta nhanh trở về đi, mưa càng lúc càng lớn.”

Cám ơn ngươi đã cho ta một gia đình ấm áp như thế.

Thanh Nhi, cám ơn.

Sau khi vào nhà Thiển Thanh đem nước nóng đã nấu sẵn vào, để cho Giản Già tẩy đi hàn khí. Giản Già đưa tay nắm lấy chóp mũi đối phương, cười nói “Thân thể của ta so với chàng thì tốt hơn nhiều, chàng mau tắm trước đi.”

“Như vậy không được……” Thiển Thanh lắc đầu, đem quần áo sạch sẽ đưa cho Giản Già “Nàng ở ngoải lâu như vậy, nhất định lả rất lạnh, vẫn nên đi tắm trước cho ấm đi.”

Giản Già không có ý tốt mà nói “Vậy cùng nhau tắm là được rồi.”

Mặt Thiển Thanh nhất thời đỏ lên, không ngừng xua tay “Giản….. Giản Già nàng đùa giỡn cái gì a, ta, ta còn phải đi cho tiểu Viên ăn…… Ta đi ra ngoài trước, nàng từ từ tắm……”

Nói còn chưa nói xong, Thiển Thanh liền cúi đầu hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.

Uy(cho ăn/ đút ăn) tiểu Viên?

Giản Già quét mắt nhìn viên cầu nào đó đang ngồi tại một góc sáng sủa mà gặm đồ “rang rắc”, hạ khóe miệng –

Con thỏ chết tiệt, ngươi hãy chống mắt chờ xem.

Cho tới lúc đi ngủ mặt Thiển Thanh vẫn còn đỏ ửng, ngồi ở trước gương đồng chải đầu nhưng đôi lúc lại vụng trộm liếc Giản Già một cái sau đó lại làm như không có việc gì tiếp tục chải.

Giản Già tựa vào đầu giường đọc sách, làm bộ không có chú ýánh mắt của Thiển Thanh. Dựa vào ánh nến Thiển Thanh lại mở cái hộp mà Giản Già cho hắn cho dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn nhìn thêm một chút nữa, một chút nữa….

“Thích vậy sao?”

Giản Già không biết khi nào đã bỏ sách xuống đi tới phía sau Thiển Thanh, lấy mộc trâm (cây trêm gỗ) trong tráp (cái hộp gỗ hình chữ nhật hoặc hình vuông có nhiều ngăn thường dung để trang sức hoặc đồ trang điểm_ở trên ta edit thành cái hộp nhưng thấy cũng hok dung lắm nên sửa lại) ra, nói “Sao lại không mang?”

Thiển Thanh có chút ngượng ngùng, thanh âm rất nhỏ “…… Ân, luyến tiếc.”

Giản Già bật cười, lấycây lược gỗ trong tay Thiển Thanh, nhẹ nhàng đem tóc Thiển Thanh vấn (búi) lên, vấn thành một cái kế, sau đó đem mộc trâm cắm lên, nhìn bóng người trong gương đồng nói “Rất đẹp.”

Thiển Thanh cúi đầu, vụng trộm cười.

“Thanh Nhi, chàng hi vọng điều gì nhất?”

“Hi vọng nhất?”

Thiển Thanh có điểm kinh ngạc ngẩng mặt. ánh mắt trong suốt của Giản Già phát ra ánh sáng mang chút thần bí nói “Có không? Ta dạy cho chàng một phương pháp có thể giúp chàng thực hiện nguyện vọng.”

Thiển Thanh tò mò,“umh” một tiếng.

Giản Già lấy từ dưới giường một thứ không biết là cái gì, sau đó dặt trên bàn rồi lấy bút viết mấy chữ, tiếp theo đem bút đưa cho Thiển Thanh, nói “Có nguyện vọng gì, thì hãy viết lên đó.”

Thiển Thanh ánh mắt lóe lên, gục đầu xuống “Ta…… Ta không.”

“Không có vấn đề gì,” Giản Già cầm lấy bàn tay đang muốn rút về của hắn, đem bút đặt trong tay Thiển Thanh nói “Vẽ cũng được, chỉ cần đó là những gì chàng muốn là được rồi.”

Thiển Thanh chần chờ tiếp nhận, sau đó ở mặt trên vẽ vài nét bútnho nhỏ,rồi vội vàng buông xuống “Như vậy là được rồi.”

Giản Già đem áo choàng mặc vào cho Thiển Thanh, sau đó kéo Thiển Thanh vào trong viện, đùa nghịch một chút, rồi dùng hỏa chiết châm một ngọn nên bên trong thứ gì đó giống như đèn lồng, thứ đó liền nhẹ nhàng bay lên.

Thiển Thanh rất kinh ngạc, ngay cả áo choàng rơi xuống cũng không biết.

Giản Già đi tới đem Thiển Thanh gói kỹ lưỡng một lần nữa, sau đó ôm vào trong ngực nói “Cái này gọi là đèn Khổng Minh (đèn kéo quân. Khỏi giải thích nữa nha ai hok bít vui lòng gu go đại thúc thẳng tiến nha.).”

“Thật thần kỳ……”

“Thích không?”

Thiển Thanh gật đầu, Giản Già ôm lấy hắn, ở bên tai Thiển Thanh nói “Sau này hàng năm sinh nhật chàng ta đều làm một cái cho chàng hứa nguyện, nhất định sẽ thành hiện thực.”

Thiển Thanh mím môi mỉm cười.

Kỳ thật nguyện vọng của ta đã thực hiện được rồi.

Chính là ở cùng một chỗ với nàng.

Vĩnh viễn không tách rời.

“Ngươi là phế vật! Phế vật! Khụ khụ……”

Trong phòng ngủ ồn ào hỗn loạn, Lâm Tuyên chống thân mình thở gấp gáp, tay chỉa chỉa Lâm Giản Chi, sắc mặt biến xanh. Trên đất là một chén trà bể nát, Lâm Giản Chi quỳ trên mặt đất, thái dương một mảng bầm xanh, cúi đầu không nói lời nào.

“Giản chi, ta mất rất nhiều tâm lực mới có thể khiến cho ngươi trở thành người thừa kế Lâm gia. Ngươi hiện tại nói cho ta biết, ngươi không muốn…… Khụ khụ, ngươi muốn tức chết ta sao?! A?! Ngươi muốn cho ta chết nhanh hơn có phải hay không?!”

“Cô ngươi đừng nóng, Giản Chi chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nàng sẽ không làm như vậy,” Tiêm Hòa ở một bên giúp Lâm Tuyên thuận khí, sau đó nhìn Lâm Giản Chi một cái “Giản chi, còn không mau nhận sai?”

Lâm Giản Chi dừng một lúc lâu, vẫn thấp giọng nói “…… Thực xin lỗi, nương.”

Lâm Tuyên nhắm mắt, nói “Giản Chi, ta cũng biết cục diện hiện tại khiến cho ngươi luống cuống tay chân, nhưng…… Ngươi mới là chủ của Lâm gia! Không phải Lâm Kiếm Gia! Nàng đã bị đuổi!”

Lâm Tuyên ôm ngực, hung tợn nhìn chằm chằm nữ nhi của mình “Giản chi, ta sẽ chết, nhưng Lâm gia không thể suy sụp, cho nên chỉ có thể là ngươi!”

“Nhưng thứ đó……”

“Chuyện đó ngươi không cần quan tâm,” Lâm Tuyên một lần nữa nằm lại trên giường, vừa ho vừa nói “Ta sẽ lấy lại, không thể tưởng tượng được vị tỷ tỷ vô năng kia của ta lại giấu nó đi. Nếu không phải năm đó có người phát hiện thì làm sao biết được nó lại ở chỗ của Lâm Kiếm Gia……”

“Nương,” Lâm Giản Chi dừng lại một chút, gian nan nói “Nàng…… Dù sao cũng đã cứu ngươi……”

“Đã cứu ta? Không, không phải,” Lâm Tuyên nở nụ cười, quỷ dị mà lãnh liệt “Là ta mạng lớn nên mới có thể sống thêm ba tháng, nàng cũng chỉ là một thầy thuốc vô danh mà thôi, a……”

“Giản nhi ngươi đừng lo lắng, chờ ta lấy lại thứ phải thuộc về ngươi, ngươi liền cùng Tiêm Hòa thành thân, đến lúc đó…… Ngươi chính là chủ nhân Lâm gia…… Không ai có thể cướp đi, không ai……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện