Kiêm Gia Khúc

Chương 42: Đúng như tố nhan…



Thiển Thanh rất ít khi xuất hiện ở Lâm Thủy Đường, phần lớn thời gian đều ở trong tiểu viện đợi, cho nên lúc Tiểu Lục thấy Thiển Thanh đi ra thì rất kinh ngạc.

“Thiển công tử, lão bản đi ra ngoài xem dược liệu, phải một lúc nữa mới trở về.”

Nghe thấy Tiểu Lục nói, Thiển Thanh có chút thất vọng, nhỏ giọng nói “Vậy…… Ta ở trong này ngồi chờ nàng có được không?”

“Đương nhiên có thể,” Tiểu Lục cười hớ hớ đưa ghế dựa đến“Ngài đừng ngồi gần cửa quá, gió lớn dễ bị lạnh, lão bản sẽ sốt ruột.”

Thiển Thanh ngượng ngùng cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lâu lâu nhìn trộm ngoài cửa một chút.

Ở gần Lâm Thủy Đường vẫn luôn rất lặng, rất ít có người sinh sự, nhưng hôm nay…… Tựa hồ có chút ngoại lệ.

“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi đừng chạy! Xem ta bắt được ngươi còn không đánh chết ngươi!”

Một tiểu cô nương dơ bẩn hoảng loạn chạy vào, bị Tiểu Lục đúng lúc ngăn lại “Đứa nhỏ nhà ai vậy ha? Nơi này là hiệu thuốc, đừng náo loạn.”

Tiểu cô nương đem mấy đồng tiền với mấy thứ linh tinh vụn vặt tất cả đều đưa cho Tiểu Lục, vội vàng nói “Vị đại nhân này, ta muốn bốc một thang thuốc trị thương hàn, làm phiền ngươi……”

Không đợi tiểu cô nương nói xong, có mấy người phụ nhân đuổi theo kéo lấy áo ‘nàng’, miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ “Nha đầu chết tiệt kia, dám ăn trộm! Xem ta có đem ngươi lên quan phủ không!”

Tiểu cô nương giãy dụa muốn thoát, nhưng vẫn không buông tay Tiểu Lục mà hô lên “Van cầu ngươi giúp ta, ta thật sự rất vội……”

“Gấp cái gì! Nha đầu chết tiệt kia, mau theo ta đi!”

“Tỷ tỷ của ta sinh bệnh cấp tính! Van cầu các ngươi để cho ta bốc thuốc trước! Sau đó các ngươi muốn sao cũng được!”

Mấy nữ nhân bị trộm tiền hiển nhiên là không quan tâm ai có bệnh hay không bệnh, chỉ muốn lôi tiểu cô nương kia ra ngoài. Thiển Thanh nhìn đứa nhỏ quật cường trước mắt, không đành lòng bèn đi qua “Các ngươi…… Các ngươi thả ‘nàng’ ra trước đã, nàng trộm bao nhiêu tiền, ta liền thay ‘nàng’ bồi thường cho các ngươi là được……”

Những người đó nghe xong ngẩn ra, trong đó có một người cười lạnh mà lên tiếng “Ngươi muốn chõ mõm vào, như thế nào, ngươi muốn thay nàng bồi tiền?”

Thiển Thanh có chút không được tự nhiên gật gật đầu, thấp giọng nói “Các ngươi thả nàng, ta thay nàng bồi tiền.”

“A, thật là có người tốt a” Nữ tử đang nói chuyện đánh giá Thiển Thanh một phen, không có hảo ý nheo mắt nói “Nhưng chúng ta lại không thiếu tiền, ngươi chỉ cần chơi đùa với chúng ta một chút, thế nào hả?”

“Thúi lắm!”

Tiểu Lục ngăn Thiển Thanh lại, nổi giận đùng đùng mắng “Cút ra ngoài cho ta! Các ngươi xem nơi này là nơi nào!”

Tiểu Lục vừa dứt lời, đã bị người một cước đá sang một bên, người vừa động thủ “chậc chậc” hai tiếng nói “Chúng ta ở tại Lâm huyện này đã lâu cũng không có ai dám đối với chúng ta như vậy, ngươi thật là lá gan không nhỏ a.”

Nói xong còn muốn đi lên thêm mấy đá, lại bị tiểu cô nương kia giữ lại, cắn xuống.

“Dựa vào ngươi!”

Đứa nhỏ nhỏ gầy lập tức bị quăng ra ngoài, nữ nhân vẻ mặt hung ác nhu nhu bả vai, nhịn không được mắng.

Thiển Thanh bị tình cảnh hỗn loạn trước mắt dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói “Các ngươi không xem vương pháp ra gì sao? Đi ra ngoài! Bằng không ta gọi người tới!”

“Thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lại rất lợi hại,” Nữ nhân kia nở nụ cười hèn mọn, muốn đi qua sờ mặtThiển Thanh, thèm nhỏ dãi nói “Chậc, thật sự là chọc người yêu thương a.”

Lâm Thủy Đường rất ầm ĩ, người qua đường đều ghé thành một vòng ở xa xa, ba người này có tiếng là ác bá, không ai dám trêu chọc.

Thiển Thanh nắm lấy quần áo, trong mắt là kích động không che dấu được, chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, thê chủ sẽ trở về…… sẽ trở về…… Một bàn tay đè lên bụng.

“Như thế nào mỗi lần tìm đến Lâm Kiếm Gia, đều có thể xem náo nhiệt?”

Một nữ tử tuấn lãng dựa vào cạnh cửa, trong lòng ôm một thanh kiếm, rất có hứng thú nhìn trên dưới Thiển Thanh một phên, ngữ khí trêu chọc “Ngươi chính là phu thị bảo bối của Lâm Kiếm Gia?”

Thiển Thanh không biết làm sao, theo bản năng gật đầu.

“Sớm nghe nói Lâm kiêm gia yêu phu như mạng, như thế nào tại thời điểm mấu chốt như vậy lại không có ở đây?” Nữ tử lắc đầu, giống như tiếc hận mà nói “Tới không dung thời điểm ah. Nếu không có thể thấy nàng nổi bão rồi.”

Một nam tử nhàn tĩnh xinh đẹp đi theo bên người nữ tử muốn đưa tay kéo ống tay áo của ‘nàng’, lại bị né tránh, đành phải dấu đi vẻ mặt ảm đạm mà nói “Thê…… Trần Ảnh, vị công tử kia sắc mặt thật không tốt, đừng nói giỡn……”

Trần Ảnh liễm mi, ánh mắt lạnh lạnh lùng, không có nói tiếp.

Ba nữ nhân kia nghe thấy nam tử kêu ‘nàng’là Trần Ảnh, không khỏi đưa mắt kiếm trong tay ‘nàng’, nhìn thấy trên vỏ kiếm có khắc hai chữ “Trần Ảnh” lạnh lùng mà phóng túng, sắc mặt đại biến “Ngươi…… Ngươi là ‘Trần Ảnh kiếm’?”

“Như thế nào mỗi người đều hỏi ta những lời này,” Trần Ảnh miết môi, hướng mấy người đối diện ngoắc ngoắc ngón tay “Đến đây đi, các ngươi cùng tiến lên đi, tốc chiến tốc thắng.”

“Ta…… Chúng ta không…… Không đánh,” Ba nữ nhân cùng nhau cười làm lành “Đúng, thực xin lỗi…… Đại hiệp, chúng ta thật không biết ngài biết mấy người trong điếm này, về sau chúng ta không dám……”

Nói xong, cũng không chờ Trần Ảnh phản ứng liền nhanh chân chạy mất, lại bị vẻ mặt sắc lạnh ánh mắt đáng sợ của Giản Già chặn lại.

Giản Già không biết đã trở về khi nào trên lung cõng cái giỏ, quần áo thanh sam đứng ở nơi đó,sâu trong đáy mắt một mảnh ám sắc, khẽ gật đầu với Trần Ảnh “Đa tạ.”

Trần Ảnh không thèm để ý khoát tay.

Sau đó nàng dường như không có việc gì đi đến bên người Thiển Thanh, đem người vẫn còn kinh hồn chưa bình tĩnh lại ôm vào trong lòng, thấp giọng hỏi “Có làm chàng bị thương không?”

“…… Không có.”

Thiển Thanh gắt gao ôm lấy thắt lưng Giản Già, lúc này tâm mới dần hạ xuống.

Trong Lâm Thủy Đường có chút loạn thất bát tao(lộn xộn), Tiểu Lục bị đá đau không thể đứng dậy, nữ hài tử mang tới phiền toái ôm cánh tay bị thương vẻ mặt quật cường, Giản Già đảo qua một lượt, sau đó nói “đi theo ta vào.”

“Di?” Trần Ảnh nhìn sắc mặt Giản Già không thay đổi, kinh ngạc nói “Ngươi cứ như vậy buông tha mấy người kia?”

Ôm Thiển Thanh, Giản Già đi vài bước mới lạnh nhạt nói “Làm sao có thể.”

Vừa dứt lời, ba nữ nhân ngoài cửa liền thống khổ khóc thét lên. “Tay của ta! Đau quá a! Tại sao có thể như vậy……”

“Cứu mạng a…… Đau quá a……”

“Chúng ta không dám nữa…… tha cho chúng ta đi!”

Cho tới sau khi đi vào tiểu viện phía sau, Trần Ảnh vẫn còn kinh ngạc, tò mò đánh giá Giản Già một lúc lâu mới nói “Ngươi làm cái gì?”

“Một chút dược mà thôi.”

“Lợi hại!” Trần Ảnh bày ra một bộ thần sắc bội phục “Chậc, xem ra thật sự là không thể đắc tội đại phu.”

Đem Thiển Thanh đặt lên trên nhuyễn tháp trong viện, Giản Già vẫn không buông tay Thiển Thanh ra. Sắc mặt nàng tuy rằng bình thường nhưng bàn tay ôn hòa vẫn vỗ về an ủi, làm cho Nhan Tô bên người Trần Ảnh vẻ mặt ảm đạm.

Những ôn nhu như thế này ‘hắn’ cũng từng được hưởng nhưng bây giờ, lại đánh mất……

Giản Già lục hòm thuốc, xuất ra một lọ dược đưa cho Tiểu Lục nói “Trở về xoa một chút, hôm nay đa tạ ngươi.”

“Đừng có khách khí như vậy a lão bản, đây là công việc của ta thôi……” Tiểu Lục nói, một bên vẫn đau tới nhăn mặt.

Vừa nhận dược xong, Tiểu Lục lại phát hiện đầu sỏ gây ra mọi việc thế nhưng cũng đi theo vào. Nữ hài tử nhìn chằm chằm vào Trần Ảnh, ánh mắt nóng bỏng.

“Hắc, tiểu hài tử, ngươi sao cũng vào đây? Mau đi ra!”

Tiểu cô nương cắn môi, giương mắt nhìn Trần Ảnh nói “Ta muốn bái ngươi làm sư phụ!”

“A?” Trần Ảnh sửng sốt, bật cười “Tiểu nha đầu, ta chưa bao giờ thu đồ đệ.”

“Ta nhất định sẽ làm ngươi thu nhận ta!” Tiểu cô nương ánh mắt bướng bỉnh, lại quay đầu nói với Giản Già “Sự tình hôm nay là do ta sai! Tiền thuốc ta nhất định sẽ trả cho các ngươi! Làm ơn, xin giúp ta!”

Giản Già không có nhìn‘nàng’, vẻ mặt lạnh lùng. Thiển Thanh không đành lòng nhìn thần sắc khẩn thiết của nữ hài tử, nhẹ nhàng kéo tay Giản Già, nhỏ giọng nói “…… Giản Già, nàng liền giúp ‘nàng’ đi, được không?”

“……”

“Là ta ‘ không tốt tùy tiện chọc tới những người đó, đứa nhỏ này…… Chỉ là vì tỷ tỷ của nàng, Giản Già, giúp nàng đi được không?”

“……”

“Giàn Già, làm ơn……”

Giản Già nhíu mi thở dài, nói với Tiểu Lục “Đi bốc thuốc cho ‘nàng’ đi.”

Trần Ảnh ở một bên cười ha ha, vừa cười vừa lắc đầu “Lâm Kiếm Gia a Lâm Kiếm Gia, không thể tưởng tượng được lời đồn đãi ngươi yêu phu như mạng thực không phải giả a, ha ha, bội phục, bội phục.”

“Như nhau.”

Trần Ảnh nhất thời đông cứng, á khẩu không trả lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện