Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 49: Liên tục tấn cấp (3)



Bát Trọng đối với Thập Trọng, nếu Phàn Hồng thua trận chiến này thì không chỉ bị loại thê thảm mà còn bị xếp trước số 127. Mà điểm mấu chốt chính là Thập Trọng mà bại trong tay Bát Trọng thì coi như mất hết mặt mũi, nếu xuất hiện điều gì sai lầm thì hắn về sau đừng mong ngẩng đầu lên trước mặt chúng đệ tử tu vi Thập Trọng nữa rồi.

Phàn Hồng đề cao tinh thần, phóng tất cả khí tức trên người ra ngoài, bộc lộ tài năng. Trên đỉnh đầu hắn tựa hồ có một bóng kiếm hư ảo, phóng lên trời tạo thành một cỗ khí lưu nhàn nhạt, chứng minh Phàn Hồng phi thường xem trọng Huyền Thiên, cũng biểu hiện thực lực Huyền Thiên cường đại.

Rất nhanh, Huyền Thiên liền đi lên lôi đài, đứng cách Huyền THiên 10m.

Huyền THiên nói:

- Sư đệ Hoàng Thiên, thỉnh Hồng sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.

Đang lúc nói chuyện, Huyền Thiên đã rút kiếm sau lưng, cầm trong tay.

Đây chính là lần thứ nhất Huyền Thiên sử dụng kiếm tại giải thi đấu bài danh lần này.

Chúng đệ tử ngoại môn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Huyền Thiên đối mặt với đệ tử tu vi Thập Trọng cự đầu mà vẫn không dùng kiếm thì mới khiến người ngạc nhiên, khi ấy thì quả thật là rợn cả người.

Phàn Hồng nói:

- Hoàng Thiên sư đệ, thỉnh! Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn

Vừa nói xong, một thanh âm "Xoẹt!" vang lên, Phàn Hồng cũng rút kiếm ra.

Kiếm rộng khoảng hai ngón tay, dài 3,2 thước. Còn chưa rót nội lực vào mà đã ẩn ẩn sáng lên, sau đó là lóe sáng vô cùng. Đây quả thực là một thanh kiếm tốt, so với Danh Kiếm Hoàng Giai thượng phẩm thì còn cao hơn một cấp. Đồng dạng với Hàn Tuyết Kiếm của Huyền Thiên, trong thân kiếm đều có dấu hiệu của Kim loại đặc thù.

Phàn Hồng giữ vững thân hình, mặc dù đã rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng vẫn không tấn công, hắn thân là đệ tử tu vi Thập Trọng Cự Đầu, đối với Huyền Thiên tu vi thấp hơn hắn 2 cảnh giới thì hắn tự nhiên sẽ không xuất thủ trước dưới ánh mắt bao người, tránh xảy ra điều tiếng.

Huyền Thiên nói:

- Phàn Hồng sư huynh, cẩn thận.

Đang lúc nói chuyện, thân thể Huyền Thiên đã lướt về phía trước, giống như một con báo săn vồ mồi. Trong chốc lát, thân thể hắn bắn về phía trước, Hàn Tuyết Kiếm không xuất khỏi vỏ trong tay chỉa thẳng lên, đâm ra nghiêng nghiêng.

- Cái gì? ĐỐi mặt với Phàn Hồng sư huynh tu vi Thập Trọng mà Hoàng Thiên vẫn không rút kiếm ra khỏi vỏ?

Một đệ tử tu vi Cửu Trọng kinh hô kêu lên.

Hành động của Huyền Thiên đã vượt qua dự liệu của mọi người.

Nguyên lai tưởng rằng khi Huyền Thiên cầm kiếm trong tay thì hắn sẽ rút kiếm ra, kết quả là hắn đúng là sử dụng kiếm nhưng vẫn chưa rút kiếm ra, trực tiếp dùng vỏ kiếm công kích về phía Tần Phàm.

Nếu như vậy thì dù là Thập Trọng cũng không phát huy ra được uy lực của Lục, Thất Trọng.

Nói cách khác, giờ phút này Huyền Thiên chỉ sử dụng một nửa thực lực để quyết đấu với Phàn Hồng.

Phàn Hồng chính là đệ tử tu vi Thập Trọng cự đầu, mà tu vi Huyền Thiên chỉ mới là Bát Trọng nhưng vẫn không toàn lực ứng phó, cái này khiến chúng đệ tử ngoại môn vô cùng rung động trong nội tâm.

- Hoàng Thiên quá điên cuồng rồi, ngay cả Phàn sư huynh cũng khinh thường, hắn nhất định sẽ thảm bại a.

- Đúng vậy a, tu vi Thập Trọng Cự đầu, thực lực thập phần cường đại nhưng Hoàng Thiên hắn thật sự quá kiêu ngạo rồi. Quả thực vô cùng vô tri, hắn sẽ phải trá giá vì hành động ngu xuẩn này!

- Hoàng Thiên không rút kiếm ra khỏi vỏ, ngươi đoán hắn có thể chịu được mấy kiếm của Phàn Hồng sư huynh?

- Một mực không rút kiếm khỏi vỏ, 10 kiếm tất bại. Nếu rút kiếm ra thì có thể ngăn trở được nhất thời, nhưng cũng khó vượt quá 100 chiêu.

- Ngươi xem trọng Hoàng Thiên hắn quá rồi. Hắn khinh địch, không biết cao thấp như thế, nếu không rút kiếm ra khỏi vỏ thì tối đa chỉ 5 kiếm đã bại trong tay Phàn Hồng sư huynh. Nếu rút kiếm ra thì cũng chống đỡ được không quá 50 chiêu.

...

...

Những người nghị luận chủ yếu là đệ tử tinh anh tu vi Bát Trọng, Cửu Trọng. Còn những đệ tử Bát Trọng trở xuống thì chỉ biết khiếp sợ, bọn hắn không có tư cách đánh giá.

Xa xa, những đệ tử tinh anh cự đầu như Bạch Triển Hạc, Trương Long, Dương Đỉnh Quân, ... nguyên một đám đều cau mày, tuy bọn hắn khá xem trọng Hoàng Thiên, so với đệ tử Cửu Trọng tinh anh thì có phần hơn nhưng trong lòng bọn hắn Huyền Thiên vô luận như thế nào cũng không thể sánh bằng bọn hắn. GIờ phút này, đối mặt với Phàn Hồng, Huyền THiên vẫn không rút kiếm ra khỏi vỏ, thực lực chỉ có một nửa. Nếu Huyền Thiên hắn quả thực có thực lực như vậy thì cơ hồ có thể tranh đoạt top 10, so với bất kỳ vị đệ tử cự đầu nào thì cũng đều có tư cách quyết đấu.

Cái này khiến các vị đệ tử cự đầu khác không cách nào tiếp nhận trong nội tâm.

- Phàn Hồng, ngươi cần phải nhanh chóng kết thúc hắn. Ba kiếm, tối đa ba kiếm phải đánh bại Hoàng Thiên, nếu không thì mặt mũi đệ tử tu vi Thập Trọng chúng ta cũng đều bị ngươi bôi bẩn hết.

Không ít đệ tử cự đầu khác yên lặng thì thầm trong nội tâm.

...

Mà lúc này, trong nội tâm Phàn Hồng cũng cảm nhận đồng dạng như các đệ tử cự đầu khác. Thấy Huyền Thiên vẫn không rút kiếm ra mà dùng vỏ kiếm đâm tới, hắn lập tức giận dữ, thầm nghĩ ta đã xem ngươi là đối thủ, toàn lực ứng phó mà ngươi vẫn xem thường ta. Ngay cả kiếm cũng không rút ra mà muốn tỷ thí với ta, thật sự quá cuồng vọng. Nếu không để ngươi nếm mùi lợi hại một chút thì ngươi quả thực là coi trời bằng vung rồi.

Bất quá, tuy Phàn Hồng tức giận trong lòng nhưng sau đó liền tiêu tán nhanh chóng, lúc này chính là một hồi kinh hãi.

Một kiếm đâm tới này của Tần Phàm thoạt nhìn có chút giống với thức mở đầu Như Phong Khởi của Truy Phong Kiếm Pháp.

Nhưng một chiêu này so với Như Phong Khởi lại cao minh hơn rất nhiều. Không khí tách ra hai bên, sinh ra hai đạo khí lưu, kiếm kia dù chưa ra khỏi vỏ nhưng vỏ kiếm cũng như một thanh kiếm rồi, mãnh liệt đâm tới tới lui lui giữa hai đạo khí lưu. Phàn Hồng liếc nhìn mà không cách nào phân biệt quỹ đạo kiếm này của Huyền Thiên.

Không biết đâm tới từ chỗ nào thì làm sao có thể ngăn cản?

Vạn nhất ngăn cản sai vị trí thì kiếm của đối phương đã trực tiếp đâm vào thân thể mình rồi. Tuy kiếm của Huyền Thiên còn chưa rút ra khỏi vỏ nhưng nếu bị Huyền Thiên đâm trúng thì hiển nhiên Phàn Hồng sẽ thua cuộc.

Chính vì Huyền Thiên chỉ cần đánh bại chứ không phải đánh chết Phàn Hồng nên hắn căn bản không rút kiếm ra.

Trong nháy mắt, Phàn Hồng đã tỉnh táo lại, cảm giác Huyền THiên không phải khinh thường hắn mà là xác thực có thực lực không giống bình thường.

Đối mặt với vỏ kiếm đang đâm tới của Huyền Thiên, Phàn Hồng lập tức rút lui về phía sau hai bước, điều này vượt quá dự liệu của mọi người. Hắn đâm kiếm trong tay ra về phía trước, thủ đoạn chấn động, mũi kiếm lóe ra chín đóa kiếm hoa.

Hai tiếng keng keng giòn tan vang lên, hai kiếm đã đánh trúng vỏ kiếm của Huyền Thiên, khiến kiếm thế của Huyền Thiên bị ngăn trở. Bảy đóa kiếm pháp còn lại như Thất Kiếm đồng thời đâm về phía Huyền Thiên.

Một kiếm phản kích này của Phàn Hồng vô cùng tốt, nguyên một đám lớn đệ tử ngoại môn đều chấn động, trong mắt lộ ra vẻ kinh bạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện