Kiếm Pháp Vương Giả
Chương 87: Ép Buộc!
– Không cần!
Mọi người ở đây cho là có thể làm chứng một đoạn lương duyên, trong rạp lại truyền tới thanh âm lạnh lùng của An Ngọc Mị, tuy lạnh lùng nhưng vẫn quyến rũ như cũ.
Vẻ mặt vốn là mỉm cười của Nghiêm Ứng Long lập tức ngưng trọng, chiết phiến lay động trong tay cũng ngừng lại, tựa hồ bị đả kích thật sâu. Hắn miễn cưỡng giật giật miệng lưỡi, lộ ra nụ cười, nói:
– An tiểu thư, tại hạ...
– Thứ mà An Ngọc Mị ta cần, ta sẽ tự mua!
Phốc!
Phía dưới nhất thời truyền đến một mảnh thanh âm chê cười, những võ giả Tụ Linh Cảnh kia không dám, cũng không có nhiều người tham dự cạnh tranh Phong Linh Quả, lúc trước chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng, trong lòng âm thầm hâm mộ, bây giờ thấy Nghiêm Ứng Long đụng nhằm cây đinh tự nhiên nhìn có chút hả hê.
Sắc mặt của Nghiêm Ứng Long trở nên âm trầm, vung tay lên, hắc liêm trước mặt rũ xuống, hắn gõ gõ tay vịn của cái ghế, lẩm bẩm nói:
– An Ngọc Mị, ngươi đã cô phụ một phen tâm ý của ta, cũng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc! Ta không có nhiều thời giờ từ từ chơi cùng ngươi như vậy! Đi, thi hành kế hoạch thứ hai!
– Rõ!
Thanh âm lúc trước mang chút khàn khàn nói.
Mã Khoan Quân lại bắt đầu đấu giá Nguyệt Châu, lần này liên tục lấy được hai quả, chia ra lấy giá tiền 8000 cùng 6000 để thành giao, làm cho người phía trước giận đến lỗ mũi cũng lệch, một trước một sau bất quá năm phút đồng hồ, hắn đã xài hơn 2000 đồng linh thạch!
2000 đồng a!
Sau đó, là miếng Phong Linh Quả thứ hai.- 1 vạn!
An Ngọc Mị trực tiếp hô lên giá cao có thể làm cho đại bộ phận người tuyệt vọng.
– 1 vạn hai!
Chu Hằng rốt cục gia nhập chiến đoàn, hiện tại chỉ có hai quả Phong Linh Quả, mà của hắn còn đang tăng cao, vì vậy giới hạn thấp nhất của mỗi miếng Phong Linh Quả trong lòng đã tăng lên tới 25000 đồng linh thạch.
Mặc dù một người chỉ có thể ăn một quả Phong Linh Quả, nhưng hắn cũng không ngại thu về hai qủa, một quả cho chính mình, một quả cho Chu Định Hải, hắn tin tưởng cha của mình khẳng định có thể đột phá Tụ Linh Cảnh.
– 1 vạn 5!
An Ngọc Mị lạnh lùng nói.Tất cả mọi người rất có hăng hái thưởng thức cuộc chiến giá tiền mới, không ít người thậm chí cho là Chu Hằng cũng giống Nghiêm Ứng Long, là muốn chính mình giành được Phong Linh Quả sau đó đưa cho An Ngọc Mị để làm cho đối phương vui lòng.
Tặng người ta? Thiên tài ngại linh thạch nhiều mà phỏng tay sao?
– 1 vạn 8!
Chu Hằng tài đại khí thô nói, quả thật, sau khi có Bảo Nguyệt Kính, hắn tương đương với có một chậu châu báu, mỗi ngày ít nhất là có 1000 linh thạch vào tay, có thể so với có một tòa mỏ linh thạch!
– 1 vạn 9!
Trong thanh âm của An Ngọc Mị có nhiều vẻ tức giận, hiển nhiên, linh thạch trên người nàng khẳng định chưa đầy 2 vạn, cho nên biên độ tăng giá mới có thể nhỏ xuống, cho nên mới không hề ra giá nữa sau khi Nghiêm Ứng Long hô lên giá 2 vạn.
– 2 vạn!
Một mảnh yên lặng như tờ, ai cũng không nghĩ tới quả Phong Linh Quả thứ hai không ngờ cũng có thể được mua với giá cao 2 vạn linh thạch.
Cái này xong, một viên Phong Linh Quả cuối cùng ai có thể tranh được An Ngọc Mị? Các cường giả Sơ Phân Cảnh trong rạp cũng là sầu mi khổ kiểm, trước đó ai có thể nghĩ tới, những đại lão bọn họ không ngờ chẳng qua là tới để làm người xem.
– Tiếp theo là đấu giá viên Nguyệt Châu thứ tư!
Viên Nguyệt Châu thứ tư được mua với giá chín ngàn linh thạch!
Nguyên nhân rất đơn giản, các đại lão Sơ Phân Cảnh cảm thấy một quả Phong Linh Quả cuối cùng hợp lại không hơn được An Ngọc Mị, như vậy không thể làm gì khác hơn là nhắm mục tiêu ngay ở hai khỏa Nguyệt Châu còn sót lại, vậy nên thuận thế tăng giá của Nguyệt Châu tới như thế.
– Các vị, các vị, bây giờ là một quả Phong Linh Quả cuối cùng!
Mã Khoan Quân thập phần hưng phấn, hôm nay tổng giá trị của vật phẩm trong tay hắn đưa ra không sai biệt lắm có thể đột phá 10 vạn linh thạch!
– 1 vạn!
Thanh âm quyến rũ của An Ngọc Mị lập tức vang lên, ngọt ngào, trêu chọc lòng người.
– 2 vạn!
Chu Hằng trực tiếp hô lên giá tiền để cho An Ngọc Mị tuyệt vọng.
Toàn trường yên lặng như tờ lần nữa..
Bọn họ cho dù không có nhớ kỹ thanh âm Chu Hằng, cũng có thể phân biệt ra thanh âm của hắn truyền tới từ đâu, không phải là người mua quả Phong Linh Quả thứ hai sao? Tiểu tử này thật là độc ác, đã có một Phong Linh Quả, còn muốn cạnh tranh, chẳng lẽ không biết Phong Linh Quả ăn nhiều vô ích sao?
Trong rạp, An Ngọc Mị cũng là giận dữ, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Chu Hằng còn có thể giết tới dọa chính mình một hồi!
Làm sao bây giờ?
Phòng đấu giá cũng không có quy củ ghi nợ, nếu là người người cũng như thế, vậy còn đấu giá cái rắm a! Nàng tổng cộng mang theo 19000 linh phiếu, trừ một bộ phận nhỏ là nàng kiếm được thông qua Diệu Hương Lâu, những phần khác đều gia sản của An Nhược Trần!
Lão tử hắn lại nói giỡn với nàng, đây nhưng đều là đồ cưới của nàng, xài thì sẽ không có! Lại không nghĩ rằng không ngờ không thể bỏ ra, đây là ông trời già muốn cho nàng cả đời không ai thèm lấy sao?
Không phục thì thế nào? Phòng đấu giá chỉ nhận tiền không nhận người, chẳng lẽ nàng phải mang An Nhược Trần ra để dọa người?
Đừng nói đây căn bản là vô dụng, Thiên Bảo Các bối cảnh cường đại đáng sợ, bản thân nàng cũng không phải là người có loại tính cách này!
Nhẫn!
An Ngọc Mị giận đến hô hấp dồn dập, nàng tự nhiên cho là Chu Hằng đang cố ý chọc giận mình, nếu không nào có người ra giá cao như vậy để mua hai quả Phong Linh Quả, một là không đáng giá, hai là một người ăn không hết hai quả Phong Linh Quả.
– Chúng ta đi!
Nàng đứng lên đi ra ngoài.
– Rõ, tiểu thư!
Tỳ nữ vốn là đứng hầu ở sau ghế dựa của nàng lập tức đáp lời, chẳng qua là trong ánh mắt của tỳ nữ nhìn về phía bóng lưng nàng mang theo một chút do dự.
An Ngọc Mị rời đi tự nhiên không thể nào ảnh hưởng buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, viên Nguyệt Châu thứ 5 cũng phá vỡ kỉ lục, bán ra với giá 1 vạn 1, nếu như tính toán, Chu Hằng mặc dù tốn hết 4 vạn linh thạch, nhưng hắn cũng không phải móc ra một khối nào, ngược lại còn có thể có chút thu nhập.
Sau khi thanh toán, hắn thu hồi hai quả Phong Linh Quả chứa ở trong hộp ngọc, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt viễn độn ra mấy dặm, để cho người có chút không cam lòng muốn đánh cướp chỉ có thể lực bất tòng tâm.
...
Trong một chiếc xe ngựa tinh sảo, An Ngọc Mị một tay cầm chén rượu, một bên hận hận nghĩ Chu Hằng, vô cùng quyến rũ.
Đột nhiên nàng đầu nàng cảm thấy cháng váng, đang muốn để chén rượu xuống, một tia khí lực trong tay cũng không dùng được, cái chén rớt xuống trên bàn, lăn xuống dưới, may là bên trong buồng xe trải thảm thật dầy, cũng không có bị vỡ.
Bành!
Nàng cũng không có sức ngồi nữa, thoáng cái đã úp sấp trên bàn.
– Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?
Nàng tỳ nữ lập tức hô gấp.
Đúng lúc này, phía ngoài vang lên tiếng kêu sợ hãi của tuấn mã, xe ngựa lập tức ngừng lại, nhưng ngay sau đó vang lên thanh âm giao thủ ngắn ngủi, tiếp theo cửa buồng xe mở ra, một người nam tử mặc cẩm y đi tới.
Chính là Nghiêm Ứng Long!
– An tiểu thư, tại hạ ngưỡng mộ ngươi đã lâu, đặc biệt tới mời ngươi đi một chuyến!
Hắn mở chiết phiến ra, bộ dáng rất là tiêu sái.
An Ngọc Mị ngay cả khí lực búng ngón tay cũng không có, chẳng qua là dùng ánh mắt tuyệt vọng mà tức giận nhìn chằm chằm tỳ nữ của nàng. Trên người nàng có khối ngọc bài, chính là An Nhược Trần đích thân chế ra, chỉ cần bóp vỡ, An Nhược Trần sẽ lập tức chạy tới!
Nhưng nàng bây giờ căn bản không có khí lực này!
Hiển nhiên, Nghiêm Ứng Long chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí biết nàng có vũ khí bí mật này, nên thuốc ngã nàng! Mà có thể biết những thứ này, lại có thể làm được điều này, chỉ có thị nữ thiếp thân nhất của nàng.
Tại sao? Tại sao lại phản bội chính mình!Nàng khe khẽ nhu động khêu gợi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm tỳ nữ kia.
– An tiểu thư, người thì sẽ có nhược điểm!
Nghiêm Ứng Long khẽ mỉm cười, vung chiết phiến lên, phốc một cái, mặt quạt xẹt qua cổ thị nữ kia, một cái đầu người xinh đẹp lập tức bay vút lên, máu tươi tuôn ra.
Hai tròng mắt động nhân của An Ngọc Mị không khỏi co rút lại, dù nói thế nào, nàng và thị nữ kia cũng sớm chiều chung sống hơn ba năm, cho dù bị đối phương phản bội vẫn là có cảm tình tồn tại.
– Nàng có một đệ đệ, bất quá bị ta bắt, cho nên mới phải len lén bỏ thuốc ngươi! Bất quá, mặc dù là bị ép buộc, nhưng phản bội chính là phản bội, liền để nàng đi Địa phủ gặp mặt đệ đệ của nàng!
Nghiêm Ứng Long nhàn nhạt nói.
Nam nhân này thật ác độc!
Trong lòng An Ngọc Mị lạnh như băng, đối phương trăm phương ngàn kế làm ra, hiển nhiên là đánh chủ ý tới nàng! Đánh chủ ý cũng không khó tưởng tượng, khống chế nàng để đạt tới mục đích khống chế An Nhược Trần.
Mà khống chế nàng như thế nào? An Ngọc Mị tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nàng là nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ tuyệt đỉnh, rơi vào tay của đàn ông sẽ có kết quả gì tốt?
– An tiểu thư, nơi này thật không có tình cảm, ta dẫn ngươi đi khách sạn nghỉ ngơi một chút đi!
Nghiêm Ứng Long xách cổ áo An Ngọc Mị, sưu sưu sưu, thân hình hắn nhảy gấp, rất nhanh liền đi tới một cái khách sạn, tiến vào căn phòng tốt mà người hầu đã sớm thuê.
An Nhược Trần đối với bảo bối độc nữ này vô cùng yêu thương, không bao lâu nữa sẽ phát hiện An Ngọc Mị mất tích, chắc chắn sẽ dẫn động vị cường giả Ích Địa tam trọng thiên căm giận ngút trời, đến lúc đó tất cả mọi người bao gồm cả cửu đại phong ở bên trong đúng là đối tượng hoài nghi!
Hải Sơn Tông mặc dù cường đại, nhưng sẽ không chọi cứng cùng một vị cường giả Ích Địa tam trọng thiên, nếu như hắn mang theo An Ngọc Mị trở về, không bao lâu nữa cũng sẽ bị điều tra ra!
Mà khách sạn Thiên Hàng Thành nhìn như nguy hiểm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngược lại sẽ không có người nghĩ đến. Dĩ nhiên, đây nhất định cũng dấu diếm không được bao lâu, nhưng đến lúc đó, An Ngọc Mị khẳng định đã bị hắn dạy dỗ tới phục phục thiếp thiếp!
Tất cả người tham dự chuyện này cũng đã bị hắn diệt khẩu, mà hắn muốn làm chính là chinh phục An Ngọc Mị, bắt đầu từ thân thể, rồi đến tâm.
Không có biện pháp a, lão Đại lão Nhị bọn họ đã liên thủ đối phó hắn, phụ thân lại để mặc cho huynh đệ bọn họ nội đấu, tin chắc chỉ có nhân tài mạnh nhất, vô cùng tàn nhẫn mới xứng để thừa kế vị trí tông chủ Hải Sơn Tông, nếu như không thể tìm được một cường lực trợ giúp, hắn nhất định phải chết!
Thời gian có hạn, đợi không được a!
Hắn âm thầm thở dài, mỹ nữ giống như An Ngọc Mị hắn cũng muốn chinh phục tâm đối phương trước, sau đó hưởng thụ thân thẻ yêu mị động nhân của đối phương, nhưng ai bảo An Ngọc Mị không chút do dự cự tuyệt ý tốt của hắn?
– An tiểu thư, đây là giải dược, rất nhanh thì có thể sự khôi phục khí lực. Bất quá, bên trong ta còn tăng thêm một chút vật khác, ừm, sẽ không có hại đối với thân thể của ngươi, chẳng qua là cho ngươi đặc biệt muốn lên giường cùng nam nhân mà thôi!
Nghiêm Ứng Long khẽ mỉm cười, nhét một quả đan dược màu đỏ sậm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của An Ngọc Mị, thuốc này vừa tiếp xúc, An Ngọc Mị cả người vô lực căn bản không thể phun ra, lập tức chảy xuống theo thực quản của nàng.
Dược tính rất nhanh đã phát tác, hai mắt An Ngọc Mị trở nên mê ly, giống như bao phủ một tầng hơi nước, càng phát ra vẻ đẹp mê người.
– Ha ha ha! Để cho ta hảo hảo thưởng thức An Ngọc Mị lãnh diễm cao ngạo biến thành dâm phụ là thế nào! Ăn Xuân Mị Đan, mặc ngươi là nữ nhân lạnh như băng đi nữa, thấy nam nhân cũng sẽ phóng túng. Mỗi ngày một viên, ta không tin sẽ không phá hủy được sự chống cự của ngươi!
Lúc này, vừa lúc Chu Hằng trở lại.
Mọi người ở đây cho là có thể làm chứng một đoạn lương duyên, trong rạp lại truyền tới thanh âm lạnh lùng của An Ngọc Mị, tuy lạnh lùng nhưng vẫn quyến rũ như cũ.
Vẻ mặt vốn là mỉm cười của Nghiêm Ứng Long lập tức ngưng trọng, chiết phiến lay động trong tay cũng ngừng lại, tựa hồ bị đả kích thật sâu. Hắn miễn cưỡng giật giật miệng lưỡi, lộ ra nụ cười, nói:
– An tiểu thư, tại hạ...
– Thứ mà An Ngọc Mị ta cần, ta sẽ tự mua!
Phốc!
Phía dưới nhất thời truyền đến một mảnh thanh âm chê cười, những võ giả Tụ Linh Cảnh kia không dám, cũng không có nhiều người tham dự cạnh tranh Phong Linh Quả, lúc trước chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng, trong lòng âm thầm hâm mộ, bây giờ thấy Nghiêm Ứng Long đụng nhằm cây đinh tự nhiên nhìn có chút hả hê.
Sắc mặt của Nghiêm Ứng Long trở nên âm trầm, vung tay lên, hắc liêm trước mặt rũ xuống, hắn gõ gõ tay vịn của cái ghế, lẩm bẩm nói:
– An Ngọc Mị, ngươi đã cô phụ một phen tâm ý của ta, cũng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc! Ta không có nhiều thời giờ từ từ chơi cùng ngươi như vậy! Đi, thi hành kế hoạch thứ hai!
– Rõ!
Thanh âm lúc trước mang chút khàn khàn nói.
Mã Khoan Quân lại bắt đầu đấu giá Nguyệt Châu, lần này liên tục lấy được hai quả, chia ra lấy giá tiền 8000 cùng 6000 để thành giao, làm cho người phía trước giận đến lỗ mũi cũng lệch, một trước một sau bất quá năm phút đồng hồ, hắn đã xài hơn 2000 đồng linh thạch!
2000 đồng a!
Sau đó, là miếng Phong Linh Quả thứ hai.- 1 vạn!
An Ngọc Mị trực tiếp hô lên giá cao có thể làm cho đại bộ phận người tuyệt vọng.
– 1 vạn hai!
Chu Hằng rốt cục gia nhập chiến đoàn, hiện tại chỉ có hai quả Phong Linh Quả, mà của hắn còn đang tăng cao, vì vậy giới hạn thấp nhất của mỗi miếng Phong Linh Quả trong lòng đã tăng lên tới 25000 đồng linh thạch.
Mặc dù một người chỉ có thể ăn một quả Phong Linh Quả, nhưng hắn cũng không ngại thu về hai qủa, một quả cho chính mình, một quả cho Chu Định Hải, hắn tin tưởng cha của mình khẳng định có thể đột phá Tụ Linh Cảnh.
– 1 vạn 5!
An Ngọc Mị lạnh lùng nói.Tất cả mọi người rất có hăng hái thưởng thức cuộc chiến giá tiền mới, không ít người thậm chí cho là Chu Hằng cũng giống Nghiêm Ứng Long, là muốn chính mình giành được Phong Linh Quả sau đó đưa cho An Ngọc Mị để làm cho đối phương vui lòng.
Tặng người ta? Thiên tài ngại linh thạch nhiều mà phỏng tay sao?
– 1 vạn 8!
Chu Hằng tài đại khí thô nói, quả thật, sau khi có Bảo Nguyệt Kính, hắn tương đương với có một chậu châu báu, mỗi ngày ít nhất là có 1000 linh thạch vào tay, có thể so với có một tòa mỏ linh thạch!
– 1 vạn 9!
Trong thanh âm của An Ngọc Mị có nhiều vẻ tức giận, hiển nhiên, linh thạch trên người nàng khẳng định chưa đầy 2 vạn, cho nên biên độ tăng giá mới có thể nhỏ xuống, cho nên mới không hề ra giá nữa sau khi Nghiêm Ứng Long hô lên giá 2 vạn.
– 2 vạn!
Một mảnh yên lặng như tờ, ai cũng không nghĩ tới quả Phong Linh Quả thứ hai không ngờ cũng có thể được mua với giá cao 2 vạn linh thạch.
Cái này xong, một viên Phong Linh Quả cuối cùng ai có thể tranh được An Ngọc Mị? Các cường giả Sơ Phân Cảnh trong rạp cũng là sầu mi khổ kiểm, trước đó ai có thể nghĩ tới, những đại lão bọn họ không ngờ chẳng qua là tới để làm người xem.
– Tiếp theo là đấu giá viên Nguyệt Châu thứ tư!
Viên Nguyệt Châu thứ tư được mua với giá chín ngàn linh thạch!
Nguyên nhân rất đơn giản, các đại lão Sơ Phân Cảnh cảm thấy một quả Phong Linh Quả cuối cùng hợp lại không hơn được An Ngọc Mị, như vậy không thể làm gì khác hơn là nhắm mục tiêu ngay ở hai khỏa Nguyệt Châu còn sót lại, vậy nên thuận thế tăng giá của Nguyệt Châu tới như thế.
– Các vị, các vị, bây giờ là một quả Phong Linh Quả cuối cùng!
Mã Khoan Quân thập phần hưng phấn, hôm nay tổng giá trị của vật phẩm trong tay hắn đưa ra không sai biệt lắm có thể đột phá 10 vạn linh thạch!
– 1 vạn!
Thanh âm quyến rũ của An Ngọc Mị lập tức vang lên, ngọt ngào, trêu chọc lòng người.
– 2 vạn!
Chu Hằng trực tiếp hô lên giá tiền để cho An Ngọc Mị tuyệt vọng.
Toàn trường yên lặng như tờ lần nữa..
Bọn họ cho dù không có nhớ kỹ thanh âm Chu Hằng, cũng có thể phân biệt ra thanh âm của hắn truyền tới từ đâu, không phải là người mua quả Phong Linh Quả thứ hai sao? Tiểu tử này thật là độc ác, đã có một Phong Linh Quả, còn muốn cạnh tranh, chẳng lẽ không biết Phong Linh Quả ăn nhiều vô ích sao?
Trong rạp, An Ngọc Mị cũng là giận dữ, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Chu Hằng còn có thể giết tới dọa chính mình một hồi!
Làm sao bây giờ?
Phòng đấu giá cũng không có quy củ ghi nợ, nếu là người người cũng như thế, vậy còn đấu giá cái rắm a! Nàng tổng cộng mang theo 19000 linh phiếu, trừ một bộ phận nhỏ là nàng kiếm được thông qua Diệu Hương Lâu, những phần khác đều gia sản của An Nhược Trần!
Lão tử hắn lại nói giỡn với nàng, đây nhưng đều là đồ cưới của nàng, xài thì sẽ không có! Lại không nghĩ rằng không ngờ không thể bỏ ra, đây là ông trời già muốn cho nàng cả đời không ai thèm lấy sao?
Không phục thì thế nào? Phòng đấu giá chỉ nhận tiền không nhận người, chẳng lẽ nàng phải mang An Nhược Trần ra để dọa người?
Đừng nói đây căn bản là vô dụng, Thiên Bảo Các bối cảnh cường đại đáng sợ, bản thân nàng cũng không phải là người có loại tính cách này!
Nhẫn!
An Ngọc Mị giận đến hô hấp dồn dập, nàng tự nhiên cho là Chu Hằng đang cố ý chọc giận mình, nếu không nào có người ra giá cao như vậy để mua hai quả Phong Linh Quả, một là không đáng giá, hai là một người ăn không hết hai quả Phong Linh Quả.
– Chúng ta đi!
Nàng đứng lên đi ra ngoài.
– Rõ, tiểu thư!
Tỳ nữ vốn là đứng hầu ở sau ghế dựa của nàng lập tức đáp lời, chẳng qua là trong ánh mắt của tỳ nữ nhìn về phía bóng lưng nàng mang theo một chút do dự.
An Ngọc Mị rời đi tự nhiên không thể nào ảnh hưởng buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, viên Nguyệt Châu thứ 5 cũng phá vỡ kỉ lục, bán ra với giá 1 vạn 1, nếu như tính toán, Chu Hằng mặc dù tốn hết 4 vạn linh thạch, nhưng hắn cũng không phải móc ra một khối nào, ngược lại còn có thể có chút thu nhập.
Sau khi thanh toán, hắn thu hồi hai quả Phong Linh Quả chứa ở trong hộp ngọc, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt viễn độn ra mấy dặm, để cho người có chút không cam lòng muốn đánh cướp chỉ có thể lực bất tòng tâm.
...
Trong một chiếc xe ngựa tinh sảo, An Ngọc Mị một tay cầm chén rượu, một bên hận hận nghĩ Chu Hằng, vô cùng quyến rũ.
Đột nhiên nàng đầu nàng cảm thấy cháng váng, đang muốn để chén rượu xuống, một tia khí lực trong tay cũng không dùng được, cái chén rớt xuống trên bàn, lăn xuống dưới, may là bên trong buồng xe trải thảm thật dầy, cũng không có bị vỡ.
Bành!
Nàng cũng không có sức ngồi nữa, thoáng cái đã úp sấp trên bàn.
– Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?
Nàng tỳ nữ lập tức hô gấp.
Đúng lúc này, phía ngoài vang lên tiếng kêu sợ hãi của tuấn mã, xe ngựa lập tức ngừng lại, nhưng ngay sau đó vang lên thanh âm giao thủ ngắn ngủi, tiếp theo cửa buồng xe mở ra, một người nam tử mặc cẩm y đi tới.
Chính là Nghiêm Ứng Long!
– An tiểu thư, tại hạ ngưỡng mộ ngươi đã lâu, đặc biệt tới mời ngươi đi một chuyến!
Hắn mở chiết phiến ra, bộ dáng rất là tiêu sái.
An Ngọc Mị ngay cả khí lực búng ngón tay cũng không có, chẳng qua là dùng ánh mắt tuyệt vọng mà tức giận nhìn chằm chằm tỳ nữ của nàng. Trên người nàng có khối ngọc bài, chính là An Nhược Trần đích thân chế ra, chỉ cần bóp vỡ, An Nhược Trần sẽ lập tức chạy tới!
Nhưng nàng bây giờ căn bản không có khí lực này!
Hiển nhiên, Nghiêm Ứng Long chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí biết nàng có vũ khí bí mật này, nên thuốc ngã nàng! Mà có thể biết những thứ này, lại có thể làm được điều này, chỉ có thị nữ thiếp thân nhất của nàng.
Tại sao? Tại sao lại phản bội chính mình!Nàng khe khẽ nhu động khêu gợi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm tỳ nữ kia.
– An tiểu thư, người thì sẽ có nhược điểm!
Nghiêm Ứng Long khẽ mỉm cười, vung chiết phiến lên, phốc một cái, mặt quạt xẹt qua cổ thị nữ kia, một cái đầu người xinh đẹp lập tức bay vút lên, máu tươi tuôn ra.
Hai tròng mắt động nhân của An Ngọc Mị không khỏi co rút lại, dù nói thế nào, nàng và thị nữ kia cũng sớm chiều chung sống hơn ba năm, cho dù bị đối phương phản bội vẫn là có cảm tình tồn tại.
– Nàng có một đệ đệ, bất quá bị ta bắt, cho nên mới phải len lén bỏ thuốc ngươi! Bất quá, mặc dù là bị ép buộc, nhưng phản bội chính là phản bội, liền để nàng đi Địa phủ gặp mặt đệ đệ của nàng!
Nghiêm Ứng Long nhàn nhạt nói.
Nam nhân này thật ác độc!
Trong lòng An Ngọc Mị lạnh như băng, đối phương trăm phương ngàn kế làm ra, hiển nhiên là đánh chủ ý tới nàng! Đánh chủ ý cũng không khó tưởng tượng, khống chế nàng để đạt tới mục đích khống chế An Nhược Trần.
Mà khống chế nàng như thế nào? An Ngọc Mị tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nàng là nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ tuyệt đỉnh, rơi vào tay của đàn ông sẽ có kết quả gì tốt?
– An tiểu thư, nơi này thật không có tình cảm, ta dẫn ngươi đi khách sạn nghỉ ngơi một chút đi!
Nghiêm Ứng Long xách cổ áo An Ngọc Mị, sưu sưu sưu, thân hình hắn nhảy gấp, rất nhanh liền đi tới một cái khách sạn, tiến vào căn phòng tốt mà người hầu đã sớm thuê.
An Nhược Trần đối với bảo bối độc nữ này vô cùng yêu thương, không bao lâu nữa sẽ phát hiện An Ngọc Mị mất tích, chắc chắn sẽ dẫn động vị cường giả Ích Địa tam trọng thiên căm giận ngút trời, đến lúc đó tất cả mọi người bao gồm cả cửu đại phong ở bên trong đúng là đối tượng hoài nghi!
Hải Sơn Tông mặc dù cường đại, nhưng sẽ không chọi cứng cùng một vị cường giả Ích Địa tam trọng thiên, nếu như hắn mang theo An Ngọc Mị trở về, không bao lâu nữa cũng sẽ bị điều tra ra!
Mà khách sạn Thiên Hàng Thành nhìn như nguy hiểm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngược lại sẽ không có người nghĩ đến. Dĩ nhiên, đây nhất định cũng dấu diếm không được bao lâu, nhưng đến lúc đó, An Ngọc Mị khẳng định đã bị hắn dạy dỗ tới phục phục thiếp thiếp!
Tất cả người tham dự chuyện này cũng đã bị hắn diệt khẩu, mà hắn muốn làm chính là chinh phục An Ngọc Mị, bắt đầu từ thân thể, rồi đến tâm.
Không có biện pháp a, lão Đại lão Nhị bọn họ đã liên thủ đối phó hắn, phụ thân lại để mặc cho huynh đệ bọn họ nội đấu, tin chắc chỉ có nhân tài mạnh nhất, vô cùng tàn nhẫn mới xứng để thừa kế vị trí tông chủ Hải Sơn Tông, nếu như không thể tìm được một cường lực trợ giúp, hắn nhất định phải chết!
Thời gian có hạn, đợi không được a!
Hắn âm thầm thở dài, mỹ nữ giống như An Ngọc Mị hắn cũng muốn chinh phục tâm đối phương trước, sau đó hưởng thụ thân thẻ yêu mị động nhân của đối phương, nhưng ai bảo An Ngọc Mị không chút do dự cự tuyệt ý tốt của hắn?
– An tiểu thư, đây là giải dược, rất nhanh thì có thể sự khôi phục khí lực. Bất quá, bên trong ta còn tăng thêm một chút vật khác, ừm, sẽ không có hại đối với thân thể của ngươi, chẳng qua là cho ngươi đặc biệt muốn lên giường cùng nam nhân mà thôi!
Nghiêm Ứng Long khẽ mỉm cười, nhét một quả đan dược màu đỏ sậm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của An Ngọc Mị, thuốc này vừa tiếp xúc, An Ngọc Mị cả người vô lực căn bản không thể phun ra, lập tức chảy xuống theo thực quản của nàng.
Dược tính rất nhanh đã phát tác, hai mắt An Ngọc Mị trở nên mê ly, giống như bao phủ một tầng hơi nước, càng phát ra vẻ đẹp mê người.
– Ha ha ha! Để cho ta hảo hảo thưởng thức An Ngọc Mị lãnh diễm cao ngạo biến thành dâm phụ là thế nào! Ăn Xuân Mị Đan, mặc ngươi là nữ nhân lạnh như băng đi nữa, thấy nam nhân cũng sẽ phóng túng. Mỗi ngày một viên, ta không tin sẽ không phá hủy được sự chống cự của ngươi!
Lúc này, vừa lúc Chu Hằng trở lại.
Bình luận truyện