Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 74: Nước lũ rút
Editor: ChieuNinh
Có thức ăn, Dạ lại có manh mối "tuyệt thực", nhưng mà bị Lỗ Đạt Mã thành công lấy thế công nước mắt "trấn áp" rồi.
Sáu ngày sau đó, bọn họ lại hết lương thực.
Lỗ Đạt Mã lại vén rèm da thú lên một lần nữa, đây là lần thứ bảy của ngày hôm nay nàng nhìn ra ngoài, mà vẫn không có thứ gì rớt xuống. Lỗ Đạt Mã cảm giác cử chỉ của mình có phần hơi điên rồ.
Từ lúc lần trước đó, trên đỉnh núi lao xuống một con heo rừng, Lỗ Đạt Mã phát hiện mình có chút giống kẻ ngốc "ôm cây đợi thỏ". Mỗi ngày liền mong đợi từ phía trên lại rớt xuống cái gì đó có thể ăn.
Thấy mưa rơi có chút nhỏ, nhưng mà Lỗ Đạt Mã không vui mừng nổi, cái này cũng không thể giải quyết vấn đề bọn họ cạn lương thực. Trên mặt nước nổi không ít xác chết trôi, đều là động vật bị trận này mưa to mang tới tạo thành nước lũ mà chết chìm.
Lỗ Đạt Mã phát hiện có chút rất kỳ quái, tuy nói những thi thể ngâm trong nước đã vài ngày, nhưng cũng không đến trình độ rửa nát thấy xương, nhiều lắm là chính là cái bụng trướng khí, thi thể sưng vù. Chẳng lẽ cơn lũ này có cái gì huyền diệu? Dù sao cũng không thể lợi hại hơn mưa a xít ở thế giới cũ của mình chứ!
Nàng vén rèm, dò đầu, muốn suy nghĩ ra nguyên cớ.
"Đạt Mã? Đạt Mã?"
Dạ thấy nàng cau mày, đứng rất lâu ở cửa động, muốn kéo nàng đi vào.
"Dạ! Ngươi mau nhìn, đây là cái gì?"
Lỗ Đạt Mã trở tay giữ chặt bàn tay Dạ duỗi đến, để cho hắn nhìn chỗ cách đó không xa trong nước lũ.
Một thi thể dê sừng hươu, ở trong nước lũ chìm chìm nổi nổi, giống như bị thứ gì lôi kéo, sau đó đột nhiên chìm vào trong nước một cái, mấy hơi sau đó mới lại nổi lên thì trước đó thi thể coi như nguyên vẹn vào lúc này lại có một nữa thay đổi thành xương trắng.
Trong nước có quái thú!
Đây là ý niệm đầu tiên dần hiện ra trong đầu Lỗ Đạt Mã, sau đó lại cảm thấy mình đã xem quá nhiều phim khoa học viễn tưởng, ý tưởng này quá không đáng tin.
Rắn? Cự Mãng?
Cũng không đúng, nếu như là rắn, lấy phương thức bọn nó ăn mồi sẽ trực tiếp nuốt thức ăn vào bụng, mà sẽ không cắn xé.
Như vậy, có phải là dầu con rùa hay không?
Cái này rất có thể.
Nếu đúng như vậy, có phải là có ý nghĩa nàng và Dạ lại có ăn hay không?
Tuy nói vật kia dầu mở béo nguậy, khó ăn, nhưng có để ăn dù sao cũng mạnh hơn đói bụng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nhưng mà, lấy công cụ gì bắt đây, là một vấn đề.
Nàng có lưới cá, nhưng mồi thì sao? Cái gì làm mồi?
Đối với động vật ăn thịt mà nói, mồi tốt nhất chính là mùi tanh máu tươi.
Nhưng mà, máu từ đâu mà đến? Lỗ Đạt Mã cũng không muốn "tự tàn", càng không muốn "tàn" Dạ.
Ài...... Nàng đột nhiên nhớ tới, mấy ngày trước Dạ dọn dẹp con heo rừng từ trên trời giáng xuống thì bị máu bắn lên tạp dề da thú, nàng còn chưa có ném, không biết có thể dùng được hay không.
Lỗ Đạt Mã buông rèm chạy về trong động lục ra tạp dề da thú của Dạ và lưới cá.
Dạ đứng ở bên cạnh nhìn xem không hiểu ra sao.
Lỗ Đạt Mã cầm một sợi dây da thú to dài cột chặt tạp dề mang máu, sau đó ném vào trong nước, kéo lại, không để cho nó bị nước lũ trôi mất. Sau đó, nhét lưới cá vào trong tay Dạ, nói với hắn, một lát nếu như thấy trong nước nhảy ra bọt nước liền tung lưới.
Dạ ngây ngốc sững sờ gật đầu, theo nàng đi ra ngoài.
Hai người đội trong mưa to đứng ở trên bình đài, Lỗ Đạt Mã bắt được một cành cây khô mọc nghiêng ra trên vách đá dựng đứng, cố định mình. Nàng vẫn còn có chút lo lắng, ngộ nhỡ là cá quái thú gì đó, kéo mình vào trong nước ăn luôn thì sao.
Nói cho Dạ: "Chuẩn bị!"
Sau đó, nàng lấy tạp dề da thú nhuốm máu ném vào trong nước.
Không ngoài Lỗ Đạt Mã dự liệu, quả nhiên chung quanh tạp dề da thú có bọt nước nổi lên.
Dạ ném lưới cá xuống thật nhanh.
Thu lưới lên rồi, Lỗ Đạt Mã mới nhìn rõ, trong lưới có mười mấy con cá dài đến nửa xích. Bọn nó ra sức quẫy đạp ở trong lưới cá, miệng khi đóng khi mở, lộ ra đầy răng nhọn, vảy trên thân nhỏ mà mịn, cái bụng là màu đỏ, phần lưng xám ngắt.
Đây rõ ràng là nàng đã thấy, bộ dạng là cá chim bụng đỏ ăn thịt. Bọn nó tới từ đâu? Lỗ Đạt Mã vô cùng khẳng định, trong dòng suối nhỏ trong thung lũng không có loại cá này, nếu không mình và Dạ không biết đã bị bọn nó cắn chết bao nhiêu hồi. Như vậy, rất có thể bọn nó là theo nước lũ từ con sông chỗ khác bơi tới rồi......
Nàng hỏi ra thắc mắc của mình, câu trả lời là Lỗ Đạt Mã bị Dạ nhét về trong động. Mà hắn thì đứng ở trên bình đài, đập chết từng con từng con trong lưới cá, sau đó làm sạch vảy cá và nội tạng.
Hoàn hồn trở lại Lỗ Đạt Mã bắt đầu nấu nước, theo như nghe nói thì thịt của cá chim ăn thịt là hết sức mỹ vị.
Không lâu sau, Dạ liền cầm cá chim ăn thịt được thu thập xong đi vào.
Rất nhanh, hai người bọn họ liền được một bữa ăn thật ngon.
Lỗ Đạt Mã lại khẳng định một lần nữa —— có thể ăn cơm no thật là một chuyện rất hạnh phúc!
Trong những ngày kế tiếp, nàng và Dạ liền bắt đầu cuộc sống ngày ngày ăn cá.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, những con cá tương tự cá chim ăn thịt này hết sức vô cùng hung ác, chỉ cần là có đồ rơi trong nước lũ, bọn nó cũng sẽ từ dưới đáy nước thật nhanh bơi lên cắn vài cái. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Như vậy, ngược lại không cần nàng lại phí tâm chuyện mồi câu, chỉ là lưới cá đáng thương của nàng, thường bị răng nhọn của bọn nó cắn đứt, cách mỗi hai ngày nàng đều phải sửa chữa lưới cá một lần.
Hôm nay, Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên cạnh chậu than mượn ánh sáng tu sửa lưới cá, Dạ đi tới gần, cầm lấy lưới cá, đưa lên cá hắn mới vừa nướng xong.
"Đạt Mã, tốt!"
Lỗ Đạt Mã giương mắt liếc hắn, cũng không khách khí nhận lấy cá nướng liền ăn liên tục.
Trong lòng hài lòng: tốt! Ta đương nhiên tốt lắm, không có ta, ngươi còn nấp ở trong động ôm bụng đói đi ngủ đấy.
"Dạ, trước kia ngươi có thấy qua cá như vậy không?"
Dạ nghe lắc đầu một cái.
Chưa từng thấy qua?
Lỗ Đạt Mã nhíu nhíu mày, nàng vẫn tò mò, những tiểu tử hung tàn này là từ đâu tới. Là trước kia đã có, hay là năm nay đột nhiên xuất hiện đây? Nếu như hàng năm thời điểm mưa như thác đổ bọn nó cũng sẽ xuất hiện, như vậy nước lũ thối lui rồi, bọn nó cũng sẽ trở lại nơi ở trước kia. Nhưng nếu năm nay đột nhiên xuất hiện, chờ nước lũ rút lui đi rồi, bọn nó có thể ở trong dòng suối nhỏ định cư hay không? Nói như vậy, cuộc sống của nàng và Dạ sẽ phải bị quấy nhiễu rồi.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã phát hiện, mình hỏi Dạ cũng là hỏi vô ích.
Một là, trước khi gặp phải nàng, Dạ căn bản không có ăn qua cá, có lẽ cũng sẽ không quan tâm.
Còn nữa, sau khi nước lũ dâng lên, không có chỗ đi săn bắt thức ăn, theo thói quen của người này, nhất định hắn sẽ nấp ở trong động ngủ để vượt qua mùa mưa đáng ghét này.
Nghi vấn không nhận được đáp án, Lỗ Đạt Mã liền không suy nghĩ thêm nữa.
Theo mưa rơi mỗi ngày một qua, đã càng ngày càng nhỏ. Thời điểm khi Lỗ Đạt Mã ghi nhận lịch Man Hoang đến mùa hè ngày thứ hai trăm ba mươi bảy, trận mưa to kéo dài lê thê này rốt cuộc cũng đã ngừng.
Khi mây đen tan hết, giữa ngọn cây thoáng hiện vệt ánh nắng đầu tiên, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng nhìn thấy thiên sứ đang mỉm cười.
Chỉ là đợi nước lũ rút lui còn phải mất nhiều thời gian. Lỗ Đạt Mã và Dạ vẫn chỉ có thể nấp ở trong sơn động.
Mà mấy ngày này, cá chim ăn thịt nàng và Dạ dựa vào để sinh tồn lại biến mất không thấy không giải thích được.
Đi đâu rồi hả?
Lỗ Đạt Mã rất tò mò, cục cưng trong óc lại xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi.
Không có cá ăn thịt, Lỗ Đạt Mã và Dạ lại bắt đầu gặp phải vấn đề đói bụng.
Cũng may đã trải qua tình huống cạn lương thực hai lần, Lỗ Đạt Mã giữ lại chút cẩn thận, mỗi lần nhiều bắt cá, nàng đều nuôi dưỡng ở trong thùng gỗ to. Diendanlequydon~ChieuNinh Số lượng không ít, trừ đi thời điểm bọn nó đói bụng tự giết lẫn nhau hao tổn số lượng, hẳn là có thể để cho bọn họ chịu đựng được năm sáu ngày, khi đó nước lũ coi như chưa có lui hết, cũng có thể có khả năng đi ra ngoài rồi.
Khi bầu trời không còn tiếp tục mưa nữa, Lỗ Đạt Mã phát hiện, vấn đề của bọn họ lại tới.
Không có thức ăn, có thể ăn vỏ cây, nhưng không có nước làm thế nào?
Thời điểm trời mưa bọn họ có thể uống nước mưa, ở thế giới này không khí sạch sẽ, nước mưa cũng trong suốt không có ô nhiễm, chỉ cần đun sôi là có thể uống.
Mà bây giờ, không có nước mưa, trước mắt chỉ có nước lũ đục ngầu trôi đầy xác chết. Không cần kính hiển vi, Lỗ Đạt Mã dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được, lúc này trong nước nhất định có thật nhiều lăng quăng trùng hút máu mang theo vi khuẩn gây bệnh......
Chỉ cần suy nghĩ một chút, cả người Lỗ Đạt Mã liền nổi da gà lên. Nếu như uống những thứ này vào trong bụng......
Ặc......
Lỗ Đạt Mã tâm muốn chết cũng đều có rồi.
Phải nghĩ biện pháp.
Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên chậu than, chống cằm, vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, Dạ đang lấy nước lũ từ bên ngoài đi vào, chuẩn bị đun nóng uống.
Nhìn động tác Dạ tự nhiên như thế, có lẽ, trước kia hắn mỗi ngày đều uống nước như vậy. Hắn cũng khỏe mạnh sống những năm này, như vậy mình cũng có thể uống phải không?
Suy nghĩ một chút, Lỗ Đạt Mã lại hủy bỏ cái ý niệm này. Đầu tiên, mình không có thân thể và dạ dày cường tráng như vậy; còn nữa, nhất định đối với mấy cái này Dạ cũng đã có kháng thể. Dù sao trước khi không có gặp được mình, hắn ăn thịt sống, uống nước lã thôi. Mà mình từ nhỏ ăn uống đều trải qua chế biến, có thể nói là trải qua tầng tầng trừ độc, cho nên căn bản dạ dày không thể thích ứng.
Như vậy, có biện pháp gì đây?
Chậu than đang đun sôi nước trong nồi mai rùa cứng, nước đã đun nóng, đang sôi "ùng ục ùng ục" lăn lộn bọt nước, hơi nước như đám sương tràn ngập ở trong không trung.
Đột nhiên con ngươi Lỗ Đạt Mã sáng lên, nàng có biện pháp rồi.
Nàng phải làm một cái chưng cất khí đơn giản.
Tìm trong động nửa ngày mới phát hiện, có thể dùng nồi mai rùa lớn nhỏ đồng bộ còn có cái thớt bằng gỗ bọn họ dùng làm cái bàn. Nàng nhìn về phía Dạ nói liên tục khoa tay múa chân, cộng thêm hình vẽ, để cho hắn giúp mình đào rỗng ở chính giữa cái thớt gỗ lớn. Diendanlequydon~ChieuNinh Dưới đáy đào thành một cái tương tự như cái phễu, phía trên phủ lên tấm ván gỗ, như vậy thì thành một cái thùng gỗ quái dị.
Dạ rất thông minh, khả năng lý giải tốt, hơn nữa tay cũng khéo, rất nhanh, "chưng cất khí" Lỗ Đạt Mã muốn đã làm xong rồi. Hắn tò mò nhìn Lỗ Đạt Mã, không biết nàng muốn làm cái gì.
Lỗ Đạt Mã chỉ huy hắn gác thùng gỗ quái dị này ở trên nồi mai rùa.
Như vậy, hơi nước theo cái giống như dưới đáy cái phễu bay vào trong thùng gỗ rỗng ruột, gặp lạnh liền ngưng kết thành nước, ở lại trong thùng gỗ.
Như vậy chưng cất lặp lại hai lần, Lỗ Đạt Mã mới dám yên tâm uống.
Tuy rằng phiền toái, nhưng mà, cầu được bình an vô sự, không phải sao? Tại điều kiện ác liệt như vậy, nơi thiếu bác sĩ thiếu thuốc, có thể tránh khỏi ngã bệnh là cực kỳ tốt nhất, ai mà biết được lúc nào thì cái mạng nhỏ của mình gặp sự cố chứ, đúng không?
Có cái "chưng cất khí" này, Dạ lại biến thành cục cưng tò mò.
Lúc đó hắn không có chuyện gì thường muốn vén nắp vung gỗ lên nhìn một chút, khói này làm thế nào biến thành nước, đã bị phỏng mấy lần cũng không chịu nhớ. Sau đó, hắn dứt khoát mở nắp ra, không hề đậy lên nữa.
Đương nhiên như bạn nghĩ, hơi nước đều đã bay đi, không có giọt nước đọng lại.
Dạ cảm thấy rất kỳ quái, hắn nháy mắt với Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, cho hắn một cái cốc đầu, sau đó, nói cho hắn tại sao.
Dạ nghe qua, hẳn là hiểu được. Hắn xấu hổ gãi gãi đầu, đậy nắp gỗ trở về. Sau đó xoay người cười ngây ngô về phía Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã đưa tay nhéo lỗ tai của hắn.
Sau đó, cá ăn thịt bị bọn họ ăn hết, nước lũ còn chưa có rút hết, Dạ mỗi ngày trừ uống chút nước, thì trở thành đại miêu cuộn tròn lại ngủ. Lỗ Đạt Mã không có bản lãnh này của hắn, ăn vỏ cây hai ngày. Mùi vị thanh thanh chát chát, ăn không khó khăn lắm, chỉ là mảnh gỗ vụn cào cuống họng. Lỗ Đạt Mã an ủi mình, coi như ăn mía thôi.
Dạ phát hiện nàng nhai thứ gì đó, còn cau mày, bộ dáng rất thống khổ, đưa đầu tới gần ngửi một cái. Sau đó thì rất tức giận chạy ra khỏi động.
Làm cho Lỗ Đạt Mã không giải thích được. Chờ tới khi nhớ tới thời điểm đuổi theo ra thì Dạ đã biến mất ở trong nước lũ mịt mờ. Lỗ Đạt Mã bắt đầu lo lắng. Dạ giống như tuyệt đại đa số động vật họ mèo, là không thích lội trong nước, như vậy sẽ làm ướt da lông xinh đẹp của bọn nó, làm chúng nó cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa, khó bảo đảm bên trong vùng rừng rậm này không có miệng sông ngầm khác, ngộ nhỡ nước xoáy hút Dạ vào thì làm thế nào? Còn nữa, nơi này của bọn họ thì không thấy được cá ă thịt rồi, nhưng địa phương khác thì sao?
Càng nghĩ Lỗ Đạt Mã lại càng lo lắng, nàng đứng trên bình đài ở cửa động, nhìn nơi xa.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy chính nàng cũng sắp biến thành "hòn vọng phu" rồi.
Phi phi! Lại nghĩ đâu đâu. Lỗ Đạt Mã cho mình một cái tát.
Lại giương mắt thì liền nhìn được một bóng dáng Tiểu Hắc ở trên tán cây lộ ra trên mặt nước, thỉnh thoảng còn có thể giẫm hụt chân rơi vào trong nước. Nhưng mà rất nhanh, bóng đen sẽ từ trong nước nhanh chóng bơi tới trên cây.
Dần dần cách rất gần, Lỗ Đạt Mã thấy rõ ràng, đó là Dạ, trong miệng của hắn hình như ngậm một nhánh cây đại thụ.
Càng đến gần sơn động bọn họ ở, cây cối lại càng thưa thớt, cuối cùng, Dạ dứt khoát nhảy xuống nước bơi về.
Trước kia Dạ xuống nước đều là hình người, thỉnh thoảng lấy hình thái Tiểu Báo ngâm nước, tất cả đều là lặn xuống nước, bò hai cái là có thể ngoi lên. Lỗ Đạt Mã vẫn là đầu tiên nhìn thấy động vật họ mèo bơi lội, dường như không có gì khác biệt với chó bơi, càng thêm không liên quan gì tới ưu nhã. Diendanlequydon~ChieuNinh Nàng cảm thấy đột nhiên mình lý giải vì cái gì động vật họ mèo không thích nước, đối với gia hỏa kiêu ngạo như bọn nó, tại sao có thể bại lộ một mặt bất nhã của mình ở trước mắt người khác chứ.
Ặc......
Lỗ Đạt Mã phát hiện, mình lại đi vào cõi thần tiên có chút xa.
Lúc hoàn hồn lại, Dạ đã đứng ở trước mắt của nàng, cành cây hắn ngậm trong miệng là một nhánh trái cây, có bảy tám trái lớn nhỏ, dộ dạng như quả táo, màu tím.
Mới vừa rồi dáng vẻ Dạ tức giận đi ra ngoài, là tìm thức ăn cho mình?
Sau một trận mưa to kéo dài như vậy, trái cây có thể may mắn ở lại đầu cành chắc hẳn rất khó tìm đi, cho nên hắn mới đi lâu như vậy?
Như vậy cho nên Dạ tức giận không phải là đối với nàng, mà là tức giận bản thân hắn rồi hả?
Lỗ Đạt Mã nghĩ một chút cũng không sai, Dạ là đang tức giận chính hắn.
Hắn giận chính mình bỏ quên Lỗ Đạt Mã, nàng là vật nhỏ yếu ớt như vậy làm sao có thể cũng giống như mình, mấy ngày không ăn gì cũng không thành vấn đề chứ.
Mà để cho vật nhỏ mình bảo vệ cùng đói bụng, không thể không ăn thứ gì đó khó ăn như vậy, làm tự ái giống đực của hắn bị khiêu khích nghiêm trọng.
Thật ra thì nói trắng ra là, hắn đang đau lòng Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã nhìn mấy cái trái cây, sững sờ hai giây, đột nhiên liền đánh về phía mèo bự ướt sũng trước mặt, mãnh liệt cọ cọ.
Khi nước lũ hoàn toàn rút đi, đã là mười ngày sau rồi.
Lỗ Đạt Mã không muốn Dạ mạo hiểm đi ra ngoài nữa, chỉ khi nào đói không chịu được, mới gặm hai trái cây.
Trái cây này có vỏ rất dầy, mùi vị giống như cây mận nàng đã từng ăn qua, có lẽ không phải cái loại quen thuộc đó, chua chua chát chát. Nhưng mà, có ăn nàng đã rất thỏa mãn rồi.
Hết chương 74.
Có thức ăn, Dạ lại có manh mối "tuyệt thực", nhưng mà bị Lỗ Đạt Mã thành công lấy thế công nước mắt "trấn áp" rồi.
Sáu ngày sau đó, bọn họ lại hết lương thực.
Lỗ Đạt Mã lại vén rèm da thú lên một lần nữa, đây là lần thứ bảy của ngày hôm nay nàng nhìn ra ngoài, mà vẫn không có thứ gì rớt xuống. Lỗ Đạt Mã cảm giác cử chỉ của mình có phần hơi điên rồ.
Từ lúc lần trước đó, trên đỉnh núi lao xuống một con heo rừng, Lỗ Đạt Mã phát hiện mình có chút giống kẻ ngốc "ôm cây đợi thỏ". Mỗi ngày liền mong đợi từ phía trên lại rớt xuống cái gì đó có thể ăn.
Thấy mưa rơi có chút nhỏ, nhưng mà Lỗ Đạt Mã không vui mừng nổi, cái này cũng không thể giải quyết vấn đề bọn họ cạn lương thực. Trên mặt nước nổi không ít xác chết trôi, đều là động vật bị trận này mưa to mang tới tạo thành nước lũ mà chết chìm.
Lỗ Đạt Mã phát hiện có chút rất kỳ quái, tuy nói những thi thể ngâm trong nước đã vài ngày, nhưng cũng không đến trình độ rửa nát thấy xương, nhiều lắm là chính là cái bụng trướng khí, thi thể sưng vù. Chẳng lẽ cơn lũ này có cái gì huyền diệu? Dù sao cũng không thể lợi hại hơn mưa a xít ở thế giới cũ của mình chứ!
Nàng vén rèm, dò đầu, muốn suy nghĩ ra nguyên cớ.
"Đạt Mã? Đạt Mã?"
Dạ thấy nàng cau mày, đứng rất lâu ở cửa động, muốn kéo nàng đi vào.
"Dạ! Ngươi mau nhìn, đây là cái gì?"
Lỗ Đạt Mã trở tay giữ chặt bàn tay Dạ duỗi đến, để cho hắn nhìn chỗ cách đó không xa trong nước lũ.
Một thi thể dê sừng hươu, ở trong nước lũ chìm chìm nổi nổi, giống như bị thứ gì lôi kéo, sau đó đột nhiên chìm vào trong nước một cái, mấy hơi sau đó mới lại nổi lên thì trước đó thi thể coi như nguyên vẹn vào lúc này lại có một nữa thay đổi thành xương trắng.
Trong nước có quái thú!
Đây là ý niệm đầu tiên dần hiện ra trong đầu Lỗ Đạt Mã, sau đó lại cảm thấy mình đã xem quá nhiều phim khoa học viễn tưởng, ý tưởng này quá không đáng tin.
Rắn? Cự Mãng?
Cũng không đúng, nếu như là rắn, lấy phương thức bọn nó ăn mồi sẽ trực tiếp nuốt thức ăn vào bụng, mà sẽ không cắn xé.
Như vậy, có phải là dầu con rùa hay không?
Cái này rất có thể.
Nếu đúng như vậy, có phải là có ý nghĩa nàng và Dạ lại có ăn hay không?
Tuy nói vật kia dầu mở béo nguậy, khó ăn, nhưng có để ăn dù sao cũng mạnh hơn đói bụng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nhưng mà, lấy công cụ gì bắt đây, là một vấn đề.
Nàng có lưới cá, nhưng mồi thì sao? Cái gì làm mồi?
Đối với động vật ăn thịt mà nói, mồi tốt nhất chính là mùi tanh máu tươi.
Nhưng mà, máu từ đâu mà đến? Lỗ Đạt Mã cũng không muốn "tự tàn", càng không muốn "tàn" Dạ.
Ài...... Nàng đột nhiên nhớ tới, mấy ngày trước Dạ dọn dẹp con heo rừng từ trên trời giáng xuống thì bị máu bắn lên tạp dề da thú, nàng còn chưa có ném, không biết có thể dùng được hay không.
Lỗ Đạt Mã buông rèm chạy về trong động lục ra tạp dề da thú của Dạ và lưới cá.
Dạ đứng ở bên cạnh nhìn xem không hiểu ra sao.
Lỗ Đạt Mã cầm một sợi dây da thú to dài cột chặt tạp dề mang máu, sau đó ném vào trong nước, kéo lại, không để cho nó bị nước lũ trôi mất. Sau đó, nhét lưới cá vào trong tay Dạ, nói với hắn, một lát nếu như thấy trong nước nhảy ra bọt nước liền tung lưới.
Dạ ngây ngốc sững sờ gật đầu, theo nàng đi ra ngoài.
Hai người đội trong mưa to đứng ở trên bình đài, Lỗ Đạt Mã bắt được một cành cây khô mọc nghiêng ra trên vách đá dựng đứng, cố định mình. Nàng vẫn còn có chút lo lắng, ngộ nhỡ là cá quái thú gì đó, kéo mình vào trong nước ăn luôn thì sao.
Nói cho Dạ: "Chuẩn bị!"
Sau đó, nàng lấy tạp dề da thú nhuốm máu ném vào trong nước.
Không ngoài Lỗ Đạt Mã dự liệu, quả nhiên chung quanh tạp dề da thú có bọt nước nổi lên.
Dạ ném lưới cá xuống thật nhanh.
Thu lưới lên rồi, Lỗ Đạt Mã mới nhìn rõ, trong lưới có mười mấy con cá dài đến nửa xích. Bọn nó ra sức quẫy đạp ở trong lưới cá, miệng khi đóng khi mở, lộ ra đầy răng nhọn, vảy trên thân nhỏ mà mịn, cái bụng là màu đỏ, phần lưng xám ngắt.
Đây rõ ràng là nàng đã thấy, bộ dạng là cá chim bụng đỏ ăn thịt. Bọn nó tới từ đâu? Lỗ Đạt Mã vô cùng khẳng định, trong dòng suối nhỏ trong thung lũng không có loại cá này, nếu không mình và Dạ không biết đã bị bọn nó cắn chết bao nhiêu hồi. Như vậy, rất có thể bọn nó là theo nước lũ từ con sông chỗ khác bơi tới rồi......
Nàng hỏi ra thắc mắc của mình, câu trả lời là Lỗ Đạt Mã bị Dạ nhét về trong động. Mà hắn thì đứng ở trên bình đài, đập chết từng con từng con trong lưới cá, sau đó làm sạch vảy cá và nội tạng.
Hoàn hồn trở lại Lỗ Đạt Mã bắt đầu nấu nước, theo như nghe nói thì thịt của cá chim ăn thịt là hết sức mỹ vị.
Không lâu sau, Dạ liền cầm cá chim ăn thịt được thu thập xong đi vào.
Rất nhanh, hai người bọn họ liền được một bữa ăn thật ngon.
Lỗ Đạt Mã lại khẳng định một lần nữa —— có thể ăn cơm no thật là một chuyện rất hạnh phúc!
Trong những ngày kế tiếp, nàng và Dạ liền bắt đầu cuộc sống ngày ngày ăn cá.
Lỗ Đạt Mã phát hiện, những con cá tương tự cá chim ăn thịt này hết sức vô cùng hung ác, chỉ cần là có đồ rơi trong nước lũ, bọn nó cũng sẽ từ dưới đáy nước thật nhanh bơi lên cắn vài cái. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Như vậy, ngược lại không cần nàng lại phí tâm chuyện mồi câu, chỉ là lưới cá đáng thương của nàng, thường bị răng nhọn của bọn nó cắn đứt, cách mỗi hai ngày nàng đều phải sửa chữa lưới cá một lần.
Hôm nay, Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên cạnh chậu than mượn ánh sáng tu sửa lưới cá, Dạ đi tới gần, cầm lấy lưới cá, đưa lên cá hắn mới vừa nướng xong.
"Đạt Mã, tốt!"
Lỗ Đạt Mã giương mắt liếc hắn, cũng không khách khí nhận lấy cá nướng liền ăn liên tục.
Trong lòng hài lòng: tốt! Ta đương nhiên tốt lắm, không có ta, ngươi còn nấp ở trong động ôm bụng đói đi ngủ đấy.
"Dạ, trước kia ngươi có thấy qua cá như vậy không?"
Dạ nghe lắc đầu một cái.
Chưa từng thấy qua?
Lỗ Đạt Mã nhíu nhíu mày, nàng vẫn tò mò, những tiểu tử hung tàn này là từ đâu tới. Là trước kia đã có, hay là năm nay đột nhiên xuất hiện đây? Nếu như hàng năm thời điểm mưa như thác đổ bọn nó cũng sẽ xuất hiện, như vậy nước lũ thối lui rồi, bọn nó cũng sẽ trở lại nơi ở trước kia. Nhưng nếu năm nay đột nhiên xuất hiện, chờ nước lũ rút lui đi rồi, bọn nó có thể ở trong dòng suối nhỏ định cư hay không? Nói như vậy, cuộc sống của nàng và Dạ sẽ phải bị quấy nhiễu rồi.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã phát hiện, mình hỏi Dạ cũng là hỏi vô ích.
Một là, trước khi gặp phải nàng, Dạ căn bản không có ăn qua cá, có lẽ cũng sẽ không quan tâm.
Còn nữa, sau khi nước lũ dâng lên, không có chỗ đi săn bắt thức ăn, theo thói quen của người này, nhất định hắn sẽ nấp ở trong động ngủ để vượt qua mùa mưa đáng ghét này.
Nghi vấn không nhận được đáp án, Lỗ Đạt Mã liền không suy nghĩ thêm nữa.
Theo mưa rơi mỗi ngày một qua, đã càng ngày càng nhỏ. Thời điểm khi Lỗ Đạt Mã ghi nhận lịch Man Hoang đến mùa hè ngày thứ hai trăm ba mươi bảy, trận mưa to kéo dài lê thê này rốt cuộc cũng đã ngừng.
Khi mây đen tan hết, giữa ngọn cây thoáng hiện vệt ánh nắng đầu tiên, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng nhìn thấy thiên sứ đang mỉm cười.
Chỉ là đợi nước lũ rút lui còn phải mất nhiều thời gian. Lỗ Đạt Mã và Dạ vẫn chỉ có thể nấp ở trong sơn động.
Mà mấy ngày này, cá chim ăn thịt nàng và Dạ dựa vào để sinh tồn lại biến mất không thấy không giải thích được.
Đi đâu rồi hả?
Lỗ Đạt Mã rất tò mò, cục cưng trong óc lại xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi.
Không có cá ăn thịt, Lỗ Đạt Mã và Dạ lại bắt đầu gặp phải vấn đề đói bụng.
Cũng may đã trải qua tình huống cạn lương thực hai lần, Lỗ Đạt Mã giữ lại chút cẩn thận, mỗi lần nhiều bắt cá, nàng đều nuôi dưỡng ở trong thùng gỗ to. Diendanlequydon~ChieuNinh Số lượng không ít, trừ đi thời điểm bọn nó đói bụng tự giết lẫn nhau hao tổn số lượng, hẳn là có thể để cho bọn họ chịu đựng được năm sáu ngày, khi đó nước lũ coi như chưa có lui hết, cũng có thể có khả năng đi ra ngoài rồi.
Khi bầu trời không còn tiếp tục mưa nữa, Lỗ Đạt Mã phát hiện, vấn đề của bọn họ lại tới.
Không có thức ăn, có thể ăn vỏ cây, nhưng không có nước làm thế nào?
Thời điểm trời mưa bọn họ có thể uống nước mưa, ở thế giới này không khí sạch sẽ, nước mưa cũng trong suốt không có ô nhiễm, chỉ cần đun sôi là có thể uống.
Mà bây giờ, không có nước mưa, trước mắt chỉ có nước lũ đục ngầu trôi đầy xác chết. Không cần kính hiển vi, Lỗ Đạt Mã dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được, lúc này trong nước nhất định có thật nhiều lăng quăng trùng hút máu mang theo vi khuẩn gây bệnh......
Chỉ cần suy nghĩ một chút, cả người Lỗ Đạt Mã liền nổi da gà lên. Nếu như uống những thứ này vào trong bụng......
Ặc......
Lỗ Đạt Mã tâm muốn chết cũng đều có rồi.
Phải nghĩ biện pháp.
Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên chậu than, chống cằm, vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, Dạ đang lấy nước lũ từ bên ngoài đi vào, chuẩn bị đun nóng uống.
Nhìn động tác Dạ tự nhiên như thế, có lẽ, trước kia hắn mỗi ngày đều uống nước như vậy. Hắn cũng khỏe mạnh sống những năm này, như vậy mình cũng có thể uống phải không?
Suy nghĩ một chút, Lỗ Đạt Mã lại hủy bỏ cái ý niệm này. Đầu tiên, mình không có thân thể và dạ dày cường tráng như vậy; còn nữa, nhất định đối với mấy cái này Dạ cũng đã có kháng thể. Dù sao trước khi không có gặp được mình, hắn ăn thịt sống, uống nước lã thôi. Mà mình từ nhỏ ăn uống đều trải qua chế biến, có thể nói là trải qua tầng tầng trừ độc, cho nên căn bản dạ dày không thể thích ứng.
Như vậy, có biện pháp gì đây?
Chậu than đang đun sôi nước trong nồi mai rùa cứng, nước đã đun nóng, đang sôi "ùng ục ùng ục" lăn lộn bọt nước, hơi nước như đám sương tràn ngập ở trong không trung.
Đột nhiên con ngươi Lỗ Đạt Mã sáng lên, nàng có biện pháp rồi.
Nàng phải làm một cái chưng cất khí đơn giản.
Tìm trong động nửa ngày mới phát hiện, có thể dùng nồi mai rùa lớn nhỏ đồng bộ còn có cái thớt bằng gỗ bọn họ dùng làm cái bàn. Nàng nhìn về phía Dạ nói liên tục khoa tay múa chân, cộng thêm hình vẽ, để cho hắn giúp mình đào rỗng ở chính giữa cái thớt gỗ lớn. Diendanlequydon~ChieuNinh Dưới đáy đào thành một cái tương tự như cái phễu, phía trên phủ lên tấm ván gỗ, như vậy thì thành một cái thùng gỗ quái dị.
Dạ rất thông minh, khả năng lý giải tốt, hơn nữa tay cũng khéo, rất nhanh, "chưng cất khí" Lỗ Đạt Mã muốn đã làm xong rồi. Hắn tò mò nhìn Lỗ Đạt Mã, không biết nàng muốn làm cái gì.
Lỗ Đạt Mã chỉ huy hắn gác thùng gỗ quái dị này ở trên nồi mai rùa.
Như vậy, hơi nước theo cái giống như dưới đáy cái phễu bay vào trong thùng gỗ rỗng ruột, gặp lạnh liền ngưng kết thành nước, ở lại trong thùng gỗ.
Như vậy chưng cất lặp lại hai lần, Lỗ Đạt Mã mới dám yên tâm uống.
Tuy rằng phiền toái, nhưng mà, cầu được bình an vô sự, không phải sao? Tại điều kiện ác liệt như vậy, nơi thiếu bác sĩ thiếu thuốc, có thể tránh khỏi ngã bệnh là cực kỳ tốt nhất, ai mà biết được lúc nào thì cái mạng nhỏ của mình gặp sự cố chứ, đúng không?
Có cái "chưng cất khí" này, Dạ lại biến thành cục cưng tò mò.
Lúc đó hắn không có chuyện gì thường muốn vén nắp vung gỗ lên nhìn một chút, khói này làm thế nào biến thành nước, đã bị phỏng mấy lần cũng không chịu nhớ. Sau đó, hắn dứt khoát mở nắp ra, không hề đậy lên nữa.
Đương nhiên như bạn nghĩ, hơi nước đều đã bay đi, không có giọt nước đọng lại.
Dạ cảm thấy rất kỳ quái, hắn nháy mắt với Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, cho hắn một cái cốc đầu, sau đó, nói cho hắn tại sao.
Dạ nghe qua, hẳn là hiểu được. Hắn xấu hổ gãi gãi đầu, đậy nắp gỗ trở về. Sau đó xoay người cười ngây ngô về phía Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã đưa tay nhéo lỗ tai của hắn.
Sau đó, cá ăn thịt bị bọn họ ăn hết, nước lũ còn chưa có rút hết, Dạ mỗi ngày trừ uống chút nước, thì trở thành đại miêu cuộn tròn lại ngủ. Lỗ Đạt Mã không có bản lãnh này của hắn, ăn vỏ cây hai ngày. Mùi vị thanh thanh chát chát, ăn không khó khăn lắm, chỉ là mảnh gỗ vụn cào cuống họng. Lỗ Đạt Mã an ủi mình, coi như ăn mía thôi.
Dạ phát hiện nàng nhai thứ gì đó, còn cau mày, bộ dáng rất thống khổ, đưa đầu tới gần ngửi một cái. Sau đó thì rất tức giận chạy ra khỏi động.
Làm cho Lỗ Đạt Mã không giải thích được. Chờ tới khi nhớ tới thời điểm đuổi theo ra thì Dạ đã biến mất ở trong nước lũ mịt mờ. Lỗ Đạt Mã bắt đầu lo lắng. Dạ giống như tuyệt đại đa số động vật họ mèo, là không thích lội trong nước, như vậy sẽ làm ướt da lông xinh đẹp của bọn nó, làm chúng nó cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa, khó bảo đảm bên trong vùng rừng rậm này không có miệng sông ngầm khác, ngộ nhỡ nước xoáy hút Dạ vào thì làm thế nào? Còn nữa, nơi này của bọn họ thì không thấy được cá ă thịt rồi, nhưng địa phương khác thì sao?
Càng nghĩ Lỗ Đạt Mã lại càng lo lắng, nàng đứng trên bình đài ở cửa động, nhìn nơi xa.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy chính nàng cũng sắp biến thành "hòn vọng phu" rồi.
Phi phi! Lại nghĩ đâu đâu. Lỗ Đạt Mã cho mình một cái tát.
Lại giương mắt thì liền nhìn được một bóng dáng Tiểu Hắc ở trên tán cây lộ ra trên mặt nước, thỉnh thoảng còn có thể giẫm hụt chân rơi vào trong nước. Nhưng mà rất nhanh, bóng đen sẽ từ trong nước nhanh chóng bơi tới trên cây.
Dần dần cách rất gần, Lỗ Đạt Mã thấy rõ ràng, đó là Dạ, trong miệng của hắn hình như ngậm một nhánh cây đại thụ.
Càng đến gần sơn động bọn họ ở, cây cối lại càng thưa thớt, cuối cùng, Dạ dứt khoát nhảy xuống nước bơi về.
Trước kia Dạ xuống nước đều là hình người, thỉnh thoảng lấy hình thái Tiểu Báo ngâm nước, tất cả đều là lặn xuống nước, bò hai cái là có thể ngoi lên. Lỗ Đạt Mã vẫn là đầu tiên nhìn thấy động vật họ mèo bơi lội, dường như không có gì khác biệt với chó bơi, càng thêm không liên quan gì tới ưu nhã. Diendanlequydon~ChieuNinh Nàng cảm thấy đột nhiên mình lý giải vì cái gì động vật họ mèo không thích nước, đối với gia hỏa kiêu ngạo như bọn nó, tại sao có thể bại lộ một mặt bất nhã của mình ở trước mắt người khác chứ.
Ặc......
Lỗ Đạt Mã phát hiện, mình lại đi vào cõi thần tiên có chút xa.
Lúc hoàn hồn lại, Dạ đã đứng ở trước mắt của nàng, cành cây hắn ngậm trong miệng là một nhánh trái cây, có bảy tám trái lớn nhỏ, dộ dạng như quả táo, màu tím.
Mới vừa rồi dáng vẻ Dạ tức giận đi ra ngoài, là tìm thức ăn cho mình?
Sau một trận mưa to kéo dài như vậy, trái cây có thể may mắn ở lại đầu cành chắc hẳn rất khó tìm đi, cho nên hắn mới đi lâu như vậy?
Như vậy cho nên Dạ tức giận không phải là đối với nàng, mà là tức giận bản thân hắn rồi hả?
Lỗ Đạt Mã nghĩ một chút cũng không sai, Dạ là đang tức giận chính hắn.
Hắn giận chính mình bỏ quên Lỗ Đạt Mã, nàng là vật nhỏ yếu ớt như vậy làm sao có thể cũng giống như mình, mấy ngày không ăn gì cũng không thành vấn đề chứ.
Mà để cho vật nhỏ mình bảo vệ cùng đói bụng, không thể không ăn thứ gì đó khó ăn như vậy, làm tự ái giống đực của hắn bị khiêu khích nghiêm trọng.
Thật ra thì nói trắng ra là, hắn đang đau lòng Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã nhìn mấy cái trái cây, sững sờ hai giây, đột nhiên liền đánh về phía mèo bự ướt sũng trước mặt, mãnh liệt cọ cọ.
Khi nước lũ hoàn toàn rút đi, đã là mười ngày sau rồi.
Lỗ Đạt Mã không muốn Dạ mạo hiểm đi ra ngoài nữa, chỉ khi nào đói không chịu được, mới gặm hai trái cây.
Trái cây này có vỏ rất dầy, mùi vị giống như cây mận nàng đã từng ăn qua, có lẽ không phải cái loại quen thuộc đó, chua chua chát chát. Nhưng mà, có ăn nàng đã rất thỏa mãn rồi.
Hết chương 74.
Bình luận truyện