Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 67




Edit: Trúc
 
Âm thanh quanh người mất đi, vạn vật quanh về tĩnh lặng. Trong trăm dặm đã không còn dân cư, tà khí tứ tán rít gào tan đi.
Một người vết thương chồng chất từ bầu trời bị tà khí kéo rơi xuống, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi mở to mắt.
Không có người, cái gì cũng không có, hắn nâng người, gian nan đứng dậy.
Trong đầu hắn trống rỗng, mờ mịt nhìn quanh mình, đây thế giới hoàn toàn không giống nhau với trong nhận biết của hắn. Thế giới… Trong trí nhớ của hắn…
Ký ức...
Hắn nhíu mày, cảm thấy sợ hãi đối với sự trống rỗng này. Hắn biết rõ ràng đây là có nghĩa gì, ngay sau đó hắn phát hiện, hắn... Không có ký ức.
Hắn là ai? Hắn tên gì? Hắn đã làm cái gì? Trong đầu hắn một mảnh mờ mịt.
Gió gào thét mà qua, như khóc như hờn. Hắn nhìn xung quanh mình, tùy ý chọn một phương hướng rồi lảo đảo đi về phía hướng đó. Mới vừa đi không được vài bước, hắn đã nghe được phía sau có âm thanh, hắn xoay người sang chỗ khác thì nhìn thấy một thanh kiếm Bạch Ngọc hơi phát sáng trên thân kiếm vẽ hoa đào, lẳng lặng lơ lửng ở phía sau hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, xoay người rời đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn thấy thanh kiếm kia vẫn còn duy trì khoảng cách vừa rồi, trôi nổi trong không trung, giống như có sinh mệnh vậy.
“Ngươi... Đang đi theo ta à?” Hắn suy nghĩ lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Âm thanh vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện giọng nói của mình giống như là bị bàn ủi là qua dây thanh quản vậy, nghẹn ngào khó nghe.
Hắn sợ tới mức lập tức ngậm miệng, mà kiếm không nói chuyện, bay vòng quanh hắn một vòng, tựa như trả lời khẳng định với hắn.
Hắn cảm giác được kiếm rất vui vẻ, giống như thật khó khăn lắm mới có thể gặp lại. Hắn nâng tay lên, kiếm lập tức ngoan ngoãn bay vào trong tầm tay hắn. Hắn không khỏi cười, nắm kiếm trong tay, cũng bất chấp giọng mình khó nghe, chậm rãi nói: “Vậy ngươi đi theo ta đi. Ngươi tên gì nhỉ...”
Hắn vừa nghĩ, trong đầu nháy mắt hiện lên một cái tên.
Sinh Tử kiếm.
Định nhân Sinh Tử kiếm, thiếu niên Bạch Ngọc tiên.
Có hình ảnh gì đó lướt qua trong đầu hắn, lại như mây mù, làm hắn cảm thấy có chút mơ hồ.
Bụng hắn réo lên ùng ùng, quanh đây ngay cả một gốc cỏ còn sống cũng không có, hắn có chút không nhịn được, biết mình cần nhanh chóng rời đi, tìm một chỗ có người kiếm chút đồ ăn.
Bằng không hắn sẽ đói chết.
Hắn rõ ràng cảm thấy ý niệm này xa xôi mà lại quen thuộc.
Hắn đi về phía trước, một đường đi miệng khô lưỡi khô, cũng không biết là đi bao lâu rồi, cuối cùng cũng thấy được một khoảng rừng.
Hắn đi vào trong rừng, thấy một ít cây ăn quả, lập tức chạy lại gần hái trái cây cho vào mồm cắn. Trái cây dại này vừa đắng lại vừa chát, nhưng mà giờ phút này dạ dày của hắn trống rỗng không có cái gì hết, giống như đã đói bụng mấy trăm năm, ăn vào thứ gì đều cảm thấy ăn ngon, cũng không màng hương vị là gì, cứ vậy nuốt xuống, chỉ cần có thể đỡ đói là được.

Hắn vừa tìm trái cây, vừa đi sâu vào núi, sau khi đi một lúc, cuối cùng hắn thấy phía trước có một dòng suối nhỏ. Cũng không biết là ý miệm từ đầu tới, hắn cảm thấy mình nên tắm rửa, vì thế hắn bèn đi tới bên dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống cúi người vốc lên một vốc nước
Cũng chính trong nháy mắt kia, hắn thấy được ảnh ngược trong nước.
Hoàn toàn nhìn không ra ngũ quan mặt người, trên mặt hắn rậm rạp toàn vảy, mỗi một cái vảy đều to bằng nửa bàn tay, thoạt nhìn sắc nhọn lại bóng loáng, nằm dán ở trên mặt, giống như một con quái thú vậy.
Hắn thét lên thành tiếng á á chói tai, nhưng một lát sau hắn nhớ ra đây là hắn, quái vật trong nước này, là hắn!
Hóa ra hắn là quái vật, nhưng mà không nên như vậy, hắn không nên là dạng này!
Tất cả trái tim hắn đều là sợ hãi, có một ý niệm không thể ức chế tràn ra, không nên như vậy, hắn không nên là quái vật, hắn nên là một nam nhân tuấn mỹ, cường đại, thân phận cao quý, sao lại lưu lạc thành tà vật như vậy?
Mọi người đều sẽ chán ghét hắn, mọi người đều sẽ chán ghét hắn, người kia... Người kia cũng như vậy...
Là người nào?
Hắn bỗng dưng lại nhớ tới, không nhịn được một lần lại một lần tự hỏi mình: “Ai? Là người nào?”
Nhưng hắn nghĩ không ra nổi, hoàn toàn không nghĩ ra, hắn phát ra tiếng a a đau đớn, trong lòng đều là tuyệt vọng, giống như đã nghĩ đến cảnh mọi người cười nhạo cùng nói móc, lại dường như có một ác mộng tuyệt vọng vờn quanh bên người hắn. Cả người hắn run rẩy, cuộn tròn dựa vào cạnh cây, vùi mặt vào hai đầu gối, không nhịn được tự an ủi mình: “Không đâu... Đừng sợ hãi. Mọi người vẫn sẽ thích ta... Nàng cũng sẽ thích ta...”
“Ta không sợ hãi. Ta không phải quái vật. Ta...”
Còn chưa nói hết câu, hắn nghe được một giọng nói nhút nhát sợ sệt vang lên: “Ca ca, ngươi làm sao vậy?”
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, thấy một tiểu cô nương bảy tám tuổi, trên lưng tiểu cô nương này đeo một cái cung tên nhỏ, đơn thuần lại đáng yêu, dường như đứa nhỏ nhà thợ săn. Vốn dĩ nàng ta đầy lo lắng nhìn hắn, nhưng trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu kia, tiểu cô nương lập tức hét ầm lên!
Hắn vươn tay, bối rối nói: “Ngươi đừng sợ... Ngươi đừng...”
Tiểu cô nương ra sức đánh vào tay hắn, xoay người chạy đi. Trong lòng hắn có thứ gì đó ầm ầm sụp xuống, hắn không nhịn được đuổi theo, vừa lảo đảo đuổi theo, vừa gọi nàng ta: “Ngươi đừng sợ mà... Ta sẽ không thương tổn ngươi. Ngươi nhìn ta xem, ngươi nhìn lại ta, ta không phải quái vật, ta thật sự không ghê tởm như vậy...”
Phía sau dường như có tiếng chó săn truyền đến, tiểu cô nương hoảng không chọn đường, đột nhiên hụt chân lăn xuống! Hắn lập tức đuổi theo xuống, cũng vô ý lăn xuống triền núi theo tiểu cô nương!
Tiếng chó săn ở xa phía sau, hắn túm lấy tiểu cô nương, ôm vào trong ngực mình bảo vệ nàng ta, một đường lăn xuống triền núi, đá chọc vào thân thể hắn, hắn hung hăng đụng vào trên thân cây, eo giống như sắp bị chặt đứt. Tiểu cô nương không bị thương gì, ở trong lòng ngực hắn khóc lớn: “Buông ta ra... Đồ quái vật... Mau thả ta ra!”
“Ta không phải...” Hắn dường như nóng lòng muốn được sự tán thành của người khác, kiên trì nói: “Ta không phải, ta không đáng sợ như vậy, không khó coi như vậy...”
Tiểu cô nương cũng không để ý tới hắn, lật người sang bên cạnh chạy mất, hắn chậm rãi đứng dậy tới, ngơ ngác nhìn hướng nàng ta chạy đi, có cái âm thanh vô cùng rõ ràng vang lên.
Nhìn xem, nàng đi mất rồi.
Ngươi đáng sợ như vậy, ngươi là quái vật, ngươi không có gì cả, người khác thấy ngươi là ghê tởm.
Nàng cũng giống vậy, nếu nàng gặp lại ngươi... Nhất định sẽ ghê tởm muốn chết!
Nàng là ai?
Đầu hắn đau muốn nứt ra, nhưng mà khi từ “Nàng” này vang lên, sợ hãi lập tức trào ra trong lòng hắn.
Không muốn bị vứt bỏ, không muốn bị từ bỏ, không muốn làm nàng cảm thấy ghê tởm.
Hắn không phải quái vật, hắn không phải tà vật...
Cái này là vảy!
Trong chớp nhoáng, hắn nhớ tới dáng vẻ trong nước, hắn như phát điên trút tất cả lửa giận lên những cái vảy trên bàn tay mình! Hắn run rẩy vươn tay ra, sống sờ sờ kéo vảy ra, sau đó nhịn đau đớn, hung hăng xé nó xuống!
Trên vảy mang theo da thịt cùng máu tươi, hắn đau đến cả người đều cuộn lại, nhưng mà hắn lại giống như hoàn toàn không biết đau đớn là gì, nhìn vảy trong tay, trong lòng có một loại sung sướng điên cuồng.
Hắn có thể đi xé nó xuống, chờ hắn xé sạch chỗ vảy này, hắn sẽ không phải quái vật! Những người này sẽ không sợ hãi hắn nữa, nàng vẫn sẽ thích hắn.
Hắn ôm lòng mong đợi, nhịn đau, nhổ từng miếng từng miếng vảy trên mặt. Cho đến khi  mặt toàn máu tươi đầm đìa, căn bản không nhìn ra dáng vẻ vốn có. Cuối cùng hắn cũng rút xong một miếng vảy cuối cùng.
Hắn nhìn máu rơi đầy đất cùng những cái vảy bị xé ra, vui sướng đuổi theo phương hướng nữ hài rời đi.
“Ngươi nhìn ta này!” Hắn lớn tiếng gọi nữ hài kia: “Ngươi nhìn xem ta này! Ta không còn những cái vảy này nữa! Ta không phải quái vật!”
Nữ hài tử dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, cho dù trước đó chạy đi lâu như vậy nhưng vẫn rất nhanh bị hắn đuổi kịp. Phía sau nàng ta là một cái lỗ nhỏ, nàng ta không còn chỗ nào trốn bèn tránh ở trong động, nhìn bên người ngoài đi tới đi lui tìm nàng, mang theo giọng nức nở nói: “Ngươi nhìn ta này... Ta không phải quái vật.”
Nữ hài tử run rẩy ngồi xổm trong sơn động, một lát sau, hắn đột nhiên dừng bước chân, dường như đã phát hiện nàng ta.
Hắn ngồi xổm xuống, thật cẩn thận kéo nàng ra trước mặt. Sấm chớp vừa hay hiện lên ở bầu trời phía sau lưng hắn, cả mặt hắn đầy máu, nặn ra một nụ cười lấy lòng với nàng ta, nghiêm túc nói: “Ngươi nhìn ta này, có phải đẹp hơn nhiều rồi không?”
Nữ hài sao chịu nổi loại sợ hãi như vậy? Khóc thét lên ngay tại chỗ, nàng ta gào lên: “Phụ thân! Phụ thân!”
Nước mắt nữ hài dọa hắn ngây người, hắn ngơ ngác nhìn đối phương gào khóc, lúc lâu sau hắn mới chậm rãi phản ứng lại.
Hắn đang làm gì?
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình, có chút mờ mịt.
Tại sao cả người hắn đầy máu như vậy, đuổi theo một đứa nhỏ?!
Hắn kinh sợ đứng bật dậy, vội nói: “Thật xin lỗi... Ta làm ngươi sợ... Thật xin lỗi...”
Lời còn chưa dứt, cổ hắn đã bị người ta đột nhiên đánh vào một cái, trước mắt hắn tối sầm, ngay sau đó đã bị vài người mang theo chó săn đuổi tới, một đại hán đá vào bụng hắn, giận dữ nói: “Thế mà dám bắt nạt nữ nhi của ta, ngươi không muốn sống nữa rồi!”
“Thật xin lỗi...” Hắn cuống quít lên tiếng, không đánh trả. Những người này vây quanh lại, vừa đánh vừa mắng, chó săn đi theo nhào lên cắn xé hắn, hắn ôm người cuộn tròn trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, trước mắt từ từ biến thành màu đen.
Đã lâu sau, một người trong đó nói: “Không phải hắn chết rồi chứ?”

“Không... Không thể nào.” Đại hán kia run rẩy trả lời, hơn nửa ngày, nữ tử trong đó nói: “Nhanh đưa đi tìm đại phu! Nhỡ đâu chết thật thì làm sao bây giờ?”
“Được được được,” Đại hán vội vàng cõng hắn lên, cùng mọi người kéo nữ nhi chạy vào trong thành.
Không lâu sau khi người kia bị thợ săn đưa đi, Tô Thanh Y rốt cuộc cũng được Vân Hư Tử đào ra từ trong phế tích.
Nàng mới vừa mở mắt, lập tức phun ra một búng máu. Vân Hư Tử vội vàng né sang bên cạnh, sau khi nhét cho nàng một viên đan dược thì ông ấy hỏi: “Người đâu?!”
“Ai?” Nhổ máu tụ ra, Tô Thanh Y đã tốt hơn nhiều, nàng nhanh chóng ngồi xuống vận khí, Vân Hư Tử vỗ đùi nói: “Tiêu Tố cùng Tử Thực đâu?!”
Nghe được lời này, sắc mặt Tô Thanh Y trắng nhợt, mở choàng mắt, lập tức cố gắng chống người dậy quét thần thức ra bốn phía!
Thần thức trong nháy mắt bao trùm lên tất cả sinh vật có mặt trong phế tích, nhưng mà quét tới quét lui, lại không có gì hết.
Nàng lại phun ra một búng máu, Trầm Trúc đỡ lấy nàng, vội nói: “Tô đạo hữu đừng tiếp tục vận dụng linh lực, nhanh chữa thương trước đã.”
“Tử Thực đâu?” Tô Thanh Y không để ý tới hắn, túm lấy Vân Hư Tử nói: “Có phải chàng bị ngươi mang đi không?”
“Ngươi choáng váng à? Ta mang hắn đi còn tới hỏi ngươi làm gì?”
Nghe được lời này, rốt cuộc Tô Thanh Y không chịu đựng nổi, gục xuống trong ngực Trầm Trúc.
Chờ Tô Thanh Y tỉnh lại lần nữa, đã là ở một gian khách điếm. Trầm Trúc canh giữ ở bên người nàng, linh khí nàng dư thừa, hơi thở vững vàng, xem ra đã tu dưỡng rất nhiều ngày.
Tô Thanh Y trợn tròn mắt, nhìn nóc giường không có nhúc nhích, chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Tần Tử Thực lại lần nữa không thấy, cũng có thể là vĩnh viễn không thấy.
Nghĩ đến lúc đó hắn hóa rồng, nghĩ đến phương hướng hắn bay lên trời, nghĩ đến rốt cuộc người hạ độc thủ là Tiêu Tố, nàng không nhịn được nhớ tới ngày hôm đó mình đi tìm Tiêu Tố, tiếng vang mà nàng tưởng là ảo giác kia.
Đó là Tử Thực đi...
Tô Thanh Y nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Phía dưới có tiếng ầm ĩ, tựa như là âm thanh cãi cọ.
Trầm Trúc đứng lên đi, đóng cửa sổ, ngăn cách tiếng ồn ào phía dưới, khẳng định nói: “Ngươi tỉnh  rồi!”
Tô Thanh Y không nói lời nào, làm bộ ngủ. Trầm Trúc dùng trượng trúc xanh gõ mặt đất, ngồi vào ghế trên đầu giường nàng, dường như hắn có thể nhìn thấy nàng, dịu dàng mà nghiêm túc nói: “Ta nghe thấy tiếng khóc ngươi.”
“Ngươi gạt người.” Tô Thanh Y mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Ta không khóc thành tiếng.”
Trầm Trúc không nói chuyện, hắn móc một cái khăn từ trong ngực ra, xoa gò má nàng, giống như lúc còn trẻ nhiều năm trước, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, ngươi không khóc thành tiếng.”
“Là ta nghe thấy tiếng ngươi rơi lệ.”
Nghe được lời này, rốt cuộc Tô Thanh Y không nhịn được, đột nhiên nhào vào trong ngực Trầm Trúc, gào khóc thành tiếng.
Giống như nàng vẫn là nữ hài vô lo vô nghĩ của Tinh Vân Môn nhiều năm trước, người trước mặt là đại sư huynh ôn hòa nhất, săn sóc nhất, kiên nhẫn nhất của nàng.
Năm tháng không thay đổi gì cả, không hề có gì đổi thay hết, người thân của nàng đều còn sống, sư phụ còn sống, bọn họ đều yêu thương nàng, che chở nàng.
Nàng ôm hắn khóc lóc thảm thiết, Trầm Trúc vỗ nhẹ lưng nàng.
“Chàng bảo ta quên chàng ấy đi...”
Nàng gào khóc: “Nhưng sao ta có thể quên được đây...”
Nếu tình cảm ở thế kỷ 21 là vì ích kỷ, vì sợ chết mà có vẻ nông cạn, có thể dần dần quên đi qua năm tháng, như vậy sau này ở Tu Chân giới không màng sống chết bảo vệ, cùng tu đại đạo hai trăm năm, làm sao có thể quên?
Đây không phải một phần tình cảm bất chợt đến, đây là tình yêu mà nàng từng chút bảo vệ, bồi dưỡng, đền bù, trưởng thành.
Nàng ở trong tình yêu này mới tạo thành Tô Thanh Y của ngày hôm nay, tình yêu này từng chút từng chút xông vào cuộc sống của nàng, ngươi quay đầu nhìn qua là sẽ phát hiện, thật ra phần tình cảm với người này đã sớm khảm vào trong linh hồn của nàng.
Sở dĩ nàng trưởng thành đến dáng vẻ như hôm nay, sở dĩ độc lập, sở dĩ dũng cảm, sở dĩ nỗ lực, tất cả tính cách đặc thù, đều để lại dấu vết của người kia.
Trầm Trúc nhìn nàng, trong lòng có chút chua xót. Chờ Tô Thanh Y khóc mệt mỏi chậm rãi tỉnh táo lại, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, túm lấy hắn, ngẩng đầu hỏi: “Trận pháp kia là Nhiễm Thù cho ngươi, đúng không?”
“Thanh Y...” Trầm Trúc nhíu mày, Tô Thanh Y đẩy hắn ra, Trầm Trúc đột nhiên lảo đảo một cái, thấy nữ tử mặt đầy nước mắt từ trên giường vọt xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đã sớm biết ta là ai, ngươi còn muốn giả vờ với ta à, sư huynh?”
Trầm Trúc hơi cứng người, lại cố chấp không chịu gọi tên nàng, run rẩy nói: “Bình tĩnh một chút, Thanh Y.”
“Ta có thể bình tĩnh,” Nàng lạnh băng mở miệng: “Nếu các ngươi không hại chàng. Ta hỏi lại ngươi một lần, trận pháp kia có phải Nhiễm Thù giao cho ngươi không?!”
“Trận pháp là người Tinh Vân Môn hợp lực vẽ,” Trầm Trúc nhíu mày mở miệng: “Trước kia đã dùng rất nhiều lần, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nếu có vấn đề, tất nhiên là bởi vì Tiêu Tố sửa lại trận pháp.”
“Phải không?” Tô Thanh Y lạnh giọng mở miệng: “Ta hỏi ngươi một câu, trận pháp này, rốt cuộc có phải Nhiễm Thù đưa hay không?”
“Thanh Y...”
“Gọi Nhiễm Diễm!” Tô Thanh Y đột nhiên hét lên: “Thừa nhận ta là Nhiễm Diễm, thừa nhận ta chết mà sống lại, thừa nhận ta sống sờ sờ đứng ở chỗ này, rất khó à?! Trầm Trúc sư huynh, ngươi nói cho ta xem có phải ngươi cũng hy vọng ta đi tìm chết đúng không?!”
“Sao có thể?!” Trầm Trúc đột nhiên ngẩng đầu, đột nhiên cao giọng: “Ta không hy vọng ngươi chết, ta không hy vọng kỳ ai chết cả, ta hy vọng các ngươi đều tốt, ta hy vọng các ngươi vui vẻ giống như trước kia! Vì sao không thể chứ?”
Tô Thanh Y không nói chuyện, đây là lần đầu tiên nàng thấy Trầm Trúc tức giận.
Đại sư huynh luôn luôn ôn hòa, giờ phút này ngồi dưới đất, mắt bị mù, run rẩy dùng tay che mặt, chật vật khóc thành tiếng: “Ta hy vọng ngươi sống thật tốt... Sống thật tốt... Đi rồi thì đừng về nữa, sống tốt thân phận Tô Thanh Y, ngoan ngoãn làm một đệ tử Thiên Kiếm Tông, không được à?”
“Sư huynh...” Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn Trầm Trúc, nàng chưa bao giờ phát hiện, người trước mặt này sẽ có lúc bùng nổ như vậy, cảm xúc ào ào kéo tới, hắn tuyệt vọng khóc thành tiếng: “Ta muốn bảo vệ ngươi, ta muốn cho ngươi sống thật tốt. Sao ngươi lại không hiểu chứ?”
“Ngươi biết...” Tô Thanh Y run rẩy nói: “Ngươi biết là bọn họ muốn đưa ta trở thành tế phẩm, hoàn thành Sơn Hà tế, phải không?”

Trầm Trúc hơi hơi sửng sốt, dường như không nghĩ tới sẽ nghe được từ này ở trong miệng này. Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi ngồi xổm trước người hắn, nghiêm túc nói: “Từ lúc bắt đầu ngươi đã biết, ta không phải là sư muội vĩnh viễn của ngươi, ta là một tế phẩm, có một ngày ta sẽ rời đi, cho nên ngươi đối tốt với ta, đều là bởi vì đền bù, đúng không?”
Nghĩ đến năm đó Trầm Trúc dịu dàng cùng kiên nhẫn vượt mức bình thường như vậy, nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt người này mang theo ánh mắt thương xót cùng áy náy, cả người Tô Thanh Y run rẩy: “Cho nên ngươi lựa chọn bế quan... Bởi vì ngươi biết kết cục, cho nên ngươi trơ mắt nhìn ta đi tìm chết?!!”
Trầm Trúc không nói gì, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống dưới.
Tô Thanh Y cười to ra tiếng: “Trầm Trúc sư huynh, ngươi cũng cảm thấy ta đáng chết, đúng không?”
“Ta nên đi chết,” Nàng che ngực, hơi dừng lại một chút rồi gào lên: “Ta nên ngoan ngoãn làm tế phẩm, hoàn thành Sơn Hà tế, trấn áp tà khí, sau đó để Tu Chân giới này được hưởng yên bình vạn năm.”
“Ta là thần thể Thuần Dương, nhất phẩm Hỏa linh căn, tu sĩ cấp cao, còn từ nhỏ tu đạo thuần thiện... Từ nhỏ các ngươi dạy ta yêu thương, dạy ta thiện, dạy ta làm người tốt, kết quả chỉ vì các ngươi là người xấu, các ngươi hỏng hết rồi, các ngươi là một đám cặn bã! Rác rưởi! Cho nên các ngươi yêu cầu ta dùng đạo thiện của ta đi cứu vớt các ngươi!”
“Ta nên học Phật Tổ cắt thịt cho chim ưng(*), cắt lấy ta từng miếng từng miếng thịt cho ta đút vào trong miệng các ngươi, như vậy là được rồi phải không?!”
Trầm Trúc không nói gì, nghe lời nàng nói, hắn chậm rãi nở nụ cười, nhỏ giọng cười, làm người nghe mà sởn tóc gáy.
“Ngươi hận ta? Ngươi hận chúng ta?” Hắn ngẩng đầu lên, giống như chẳng sao cả: “Nếu hận, vậy sao ngươi không giết ta? Sao ngươi không rời đám cặn bã rác rưởi chúng ta xa ra? Sao còn luôn muốn đi Tinh Vân Môn, muốn tiếp cận ta, muốn bảo vệ ta? Xảy ra chuyện còn không quên cứu ta?”
“Đều trải qua nhiều như vậy, đều bị phản bội nhiều lần như vậy rồi,” Từng lời của hắn như kiếm sắc từng đao đâm vào trong lòng Tô Thanh Y. Tô Thanh Y đứng tại chỗ, trên mặt bình tĩnh, lẳng lặng chờ trận lăng trì này. Nghe đối phương dùng âm thanh trong trẻo, dịu dàng nói: “Sao ngươi vẫn ngốc như vậy?”
“Luôn muốn về Tinh Vân Môn làm gì? Luôn muốn làm Nhiễm Diễm làm gì? Luôn muốn đi cứu vớt thế giới này, cứu Tu Chân giới này, cứu vớt người khác, làm cái gì?!”
“Ngươi lần lượt nói Nhiễm Thù sai rồi, chất vấn trận pháp này có phải Nhiễm Thù đưa không? Ta nói cho ngươi biết, không phải.”
Trầm Trúc nói, làm trong lòng Tô Thanh Y lạnh như băng, máu tươi đầm đìa.
“Nàng ta là sư muội ta, có một số việc, ta không cần nàng ta làm, ta cũng sẽ làm giúp nàng ta.”
“Trận pháp này là Tinh Vân Môn làm ra, chính là ta sửa.”
Hắn lẳng lặng nhìn Tô Thanh Y, hờ hững nói: “Không liên quan gì Nhiễm Thù cả. Tất cả đều là ta làm.”
“Tất cả đều là ngươi làm?” Tô Thanh Y cười lạnh: “Vậy ngươi nói cho ta xem trận pháp này để làm gì?”
“Dời tà khí đi, hóa người thành Tà Long.”
“Tà khí hóa thành Tà Long?” Nụ cười của Tô Thanh Y càng thêm lạnh băng: “Vậy ngươi cùng Tiêu Tố làm sao quen nhau? Mục đích ngươi làm những cái này là gì? Tiêu Tố là ai?”
“Tiêu Tố là Cung chủ Huyễn Âm Cung, nàng ta muốn hóa Tà Long giúp đạo lữ nàng ta phi thăng, nàng ta là ai, ta không biết. Mục đích của ta là làm loạn Tu Chân giới.”
“Làm loạn Tu Cân giới?” Tô Thanh Y trào phúng: “Vì sao?”
Trầm Trúc trầm mặc không nói, Tô Thanh Y ôn hòa nói: “Có phải sư huynh muốn nói là muốn báo thù cho ta không?”
Trầm Trúc không nói gì, Tô Thanh Y hỏi một vấn đề cuối cùng: “Ta lại muốn biết trận pháp này là một trận pháp huyền giai, sư huynh ngươi chẳng qua chỉ là một trận pháp sư cấp ba, kém huyền giai hai cảnh giới lớn, rốt cuộc ngươi sửa thế nào?”
Sắc mặt Trầm Trúc trắng bệch. Tô Thanh Y đứng dậy: “Sư huynh, xem ra Nhiễm Thù là sư muội ngươi, còn ta đúng là không nên có quan hệ gì đến ngươi.”
“Đền tội nghiêm túc như vậy, nói được đạo lý rõ ràng như vậy, sư huynh thật là quá để bụng, cho dù có chút tội cũng không thể để nàng ta gánh. Ta sẽ đi tìm Nhiễm Thù.”
Nàng đứng dậy, hờ hững nói: “Cho dù san bằng Tinh Vân Môn, ta cũng muốn giết nàng ta.”
“Nhiễm Diễm!!” Cuối cùng Trầm Trúc không nhịn được, sụp đổ lên tiếng: “Vì sao ngươi luôn cảm thấy Nhiễm Thù sai?! Nàng ta là sư muội từ nhỏ lớn lên cùng ngươi! Lúc ngươi nhập Ma, nàng ta chưa bao giờ tin, vì thế xảy ra tranh chấp cùng đông đảo đạo hữu, thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi tông môn; sau khi ngươi chết, nàng ta ngày ngày ở bên Tạ Hàn Đàm chiêu hồn cho ngươi, nơi nơi tìm ngươi, những thứ này ngươi đều không nhìn thấy sao?!”
Trầm Trúc đứng dậy, dùng trượng thanh trúc dò mặt đất, đi về phía nàng, tức giận mắng: “Mắt ta mù, mắt ngươi cũng mù sao?!”
Tô Thanh Y không nói chuyện, lúc lâu sau, nàng nhìn khuôn mặt lo lắng của Trầm Trúc, chậm rãi nói: “Sư huynh, mãi cho đến lúc này, ta mới thật sự biết mắt ngươi mù.”
“Hơn nữa không chỉ mắt ngươi mù mà lòng ngươi cũng mù rồi.”
 
(*) Phật Tổ cắt thịt cho chim ưng: Đức Phật gặp một con chim ưng đuổi bắt một con bồ câu, bồ câu sà xuống tay Đức Phật xin ngài cứu giúp, Đức Phật liền xẻ thịt cánh tay mình cho chim ưng đổi mạng bồ câu nhưng xẻ hết thịt cánh tay mà vẫn không bằng cân nặng bồ câu. Chim ưng hỏi ngài có hối hận không, ngài đáp rằng ngài muốn cứu độ chúng sinh không tiếc chi ít thịt cánh tay, chim ưng không tin cho rằng ngài giả dối, ngài bèn thề rằng nếu lời này của ngài phát ra từ lòng thành thì thịt cánh tay sẽ mọc trở lại. Và thịt trên cánh tay ngài thực sự mọc lại, chim ưng bay đi mất, trước khi đi còn cúi đầu cung kính thi lễ với ngài. Hóa ra chim ưng là vị Đế Thích (Vua Cõi Trời) hóa thành, thử lòng Đức Phật, sau khi trở lại trời hết lời khen ngợi khiến tiếng thơm Đức Phật truyền xa.
 
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện