Kiếm Vực Vô Địch

Chương 91: 91: Cảnh Giới Vong Ngã 2




Đây không phải là tự ti mà là nhận rõ hiện thực.

Ở trên đời này, ngoài tình thân ra, tình bạn và ái tình đều cần phải có thực lực làm cơ sở, thậm chí, có thứ tình thân cũng cần có thực lực làm trụ cột.Khi ngươi không có thực lực, có khi cho dù là người thân cũng sẽ khinh thường ngươi.Nghĩ đến những thứ này, Dương Diệp kiềm nén những ý nghĩ kiều diễm trong lòng mà nói:- Thật ngại quá, để cho ngươi chờ lâu!Nghe thấy câu chào của Dương Diệp, Tô Thanh Thi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì lúc Dương Diệp nhìn, nàng đã cảm thấy không thích lắm ánh mắt có tính xâm lược như thế, nhưng mà còn may, Dương Diệp đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Nếu không với tính cách của nàng, hai người rất khó sẽ giữ mối quan hệ tiếp nữa.Tô Thanh Thi vung tay phải lên, trường kiếm màu xanh mang theo một cái bóng xanh lơ lửng trước người nàng, thân thể nàng nhẹ nhàng bay lên, đạp lên trên trường kiếm, sau đó nhìn về phía Dương Diệp mà nói:- Chúng ta đi thôi!Dương Diệp gật đầu, sau đó tung người nhảy lên chỗ phía sau lưng Tô Thanh Thi, vừa lúc ấy một mùi hương nhàn nhạt thoảng vào mặt, làm cho Dương Diệp hơi thất thần, nhưng mà hắn rất nhanh đã khôi phục lại, hắn cũng không muốn để cho nữ tử trước mắt khinh thường mình.Tô Thanh Thi vung tay phải lên, trường kiếm màu xanh phóng lên cao.


Dương Diệp sau lưng Tô Thanh Thi lảo đảo một cái, suýt chút nữa rơi khỏi kiếm, cũng may tay hắn vội vàng nắm được eo lưng của Tô Thanh Thi, bấy giờ mới tránh khỏi bị ngã xuống.Bị Dương Diệp chạm vào, sắc mặt Tô Thanh Thi có hơi mất tự nhiên, nhưng mà nàng cũng không ngăn lại, chỉ là tốc độ ngự kiếm tăng nhanh một chút.Không đến một hồi, hai người đã đến chỗ giao giới của Vạn Xà lâm và U Minh cốc.

Tô Thanh Thi thu hồi kiếm, nhìn về phía Dương Diệp, ý bảo hắn ra tay đi.Dương Diệp gật đầu, sau đó gọi chồn tía ra.

Chồn tía dường như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt to linh động còn chút nhập nhèm.


Nó dụi dụi hai mắt, nhìn sang Tô Thanh Thi, sau đó nhoáng lên xuất hiện trên vai Dương Diệp, cái đầu nhỏ cọ cọ vào gò má của Dương Diệp, dường như đang cầu xin Dương Diệp để cho nó quay về ngủ tiếp vậy!Dương Diệp ôm chồn tía vào trong ngực, nói:- Nhóc con, mi giúp ta một chuyện, sau đó lại đi ngủ, có được không?Chồn tía ai oán nhìn Dương Diệp một cái, nhìn đến Dương Diệp da đầu tê rần, nhóc con trước mắt này thật sự là quá giống người.- Giúp ta chuyện nhỏ này đi, sau khi giúp xong, mi trở về ngủ có được không?Dương Diệp tiếp tục xin xỏ nó.Dương Diệp xin xỏ như thế, tuy rằng nhóc con có chút bất mãn Dương Diệp quấy rầy nó ngủ nhưng vẫn là gật đầu, biểu thị bằng lòng hỗ trợ.Nhìn thấy nhóc con đáp ứng, Dương Diệp vội vàng nói ra chuyện Tô Thanh Thi muốn hắn giúp một tay.Sau một chốc lát, nhóc con vung vung cái móng vuốt nhỏ với Dương Diệp, cứ như đang biểu đạt cái gì đó.Nhìn nhóc con vung vẩy móng vuốt, Dương Diệp thật có hơi đau đầu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nếu như nhóc con có thể nói thì tốt rồi.Lại qua một hồi, Dương Diệp rốt cuộc hiểu rõ ý của nhóc con, sau đó hắn nhìn về phía Tô Thanh Thi mà nói:- Nhóc con muốn chúng ta bắt một vài con huyền thú đến, thể tích càng nhỏ càng tốt.Tô Thanh Thi nhìn nhóc con một cái, sau đó xoay người vọt vào trong U Minh cốc.Khoảng chừng hai khắc sau Tô Thanh Thi đã trở về, mà ở trên tay Tô Thanh Thi có thêm một cái bao túi thật to.

Tô Thanh Thi đi đến trước mặt chồn tía, sau đó mở cái bao màu tím ra.Ở trong bao có khoảng chừng hai mươi con huyền thú nhỏ, những huyền thú này có thể tích vô cùng bé, lớn nhất chỉ bằng nắm tay, nhỏ nhất thì chừng ngón tay cái.

Sau khi cái bao được mở ra, những huyền thú này rối loạn một trận, đang chuẩn bị chạy trốn thì đúng lúc này, nhóc con phát uy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện