Kiếm Vương Triều
Quyển 15 - Chương 15: Dõi mắt nhìn quanh, tâm mờ mịt
Dịch: trongkimtrn
Đối với người tu hành thất cảnh (cảnh giới thứ bảy) thì tất cả các trận chiến diễn ra trong khu vực nhà tù này không tính là xa xôi gì.
Tất cả cao thủ tông sư thất cảnh ở nơi đây đều cảm nhận được cái chết của Đỗ Hồng Đàn.
Hơi thở của Đỗ Thanh Lê ngay lập tức biến gấp. Lão nhìn Bạch Sơn Thủy trong tầng gợn sóng mà hét lớn:
— Đừng tưởng rằng các ngươi rồi có thể thoát ra được nơi này...!
— Ta biết.
Tuy nhiên, tiếng hét chói tai của lão đã bị cắt ngang bởi lời nói bình thản của Bạch Sơn Thủy:
— Từ lúc Tinh Hỏa phù bị hủy, một số phù khí cơ quan sẽ tự nhiên thay đổi chức năng của nó, và nhiều cấm chế đã được khởi động. Nhưng bọn ta vẫn còn thời gian nửa tách trà... Ngươi đừng quên rằng còn có người hiểu rõ nơi này hơn các ngươi.
Đỗ Thanh Lê im bặt.
Lão cảm nhận một sự hoảng loạn không hiểu được.
***
Thanh kiếm đỏ thẫm chứa đầy sát khí đáng sợ, ngạo nghễ xé nát bầu không khí âm u trong ngục giam.
— Ngươi nghĩ muốn cái giá gì mới tốt?
Lâm Chử Tửu đứng trên mặt nước đang sôi trào. Ánh sáng màu đỏ thắm ngưng lại trên khuôn mặt hắn, giống như một chiếc mặt nạ đỏ tươi, quỷ dị và xinh đẹp.
Thân Huyền không nói gì thêm.
Một bóng kiếm khổng lồ xuất hiện trong làn nước u ám bên dưới Lâm Chử Tửu.
Một đường kiếm ý kinh người quét qua cánh tay của Thân Huyền, xuyên qua mặt nước, cắt bầu trời, tuôn ra không ngừng.
Lâm Chử Tửu đã xuất kiếm.
Đường kiếm đỏ thẫm và yêu dị chỉ lóe lên một cái, mà tất cả nước dưới người hắn đã biến mất.
Thân hình Thân Huyền bay ngược ra ngoài, gió bỗng nổi lên dọc theo hành lang phía sau, không biết đã bị đẩy lui về nơi nào.
Một cánh tay dừng ở trên không trước mặt Lâm Chử Tửu.
Cánh tay này dừng lại một hơi, sau đó nó hóa thành sương máu, bị hút vào trong kiếm của hắn.
— Cúng tế chỉ một cánh tay cho kiếm của ta. Cái giá này quả là quá nhỏ.
Chỉ một kiếm đã cắt đứt đi một cánh tay của Thân Huyền, kẻ đã khiến vô số người ở Trường Lăng khiếp sợ, nhưng Lâm Chử Tửu có vẻ không hài lòng lắm. với ai đọc truyện mà không like ở B ạch ngọc s ách.
Hắn lắc đầu và cầm kiếm đi về phía bức tường dẫn đến phòng giam bên cạnh.
Bức tường sắt đen cực dày đã bị cắt ra như tờ giấy.
Hắn đi qua.
Ở giữa phòng giam, có một người tu luyện rất trẻ tuổi bị nhốt.
Người này chính là Lý Vân Duệ, kẻ mà đến cả Thân Huyền cũng phải bó tay bất lực.
Lâm Chử Tửu vung kiếm dễ dàng cắt đứt mọi thứ xuyên qua cơ thể Lý Vân Duệ, một tay đỡ y rồi dìu đến phòng giam thứ 3. Sau khi cắt bức tường lần nữa, chuôi kiếm đỏ rực trên tay hắn liền phân tán, chia thành nhiều luồng rồi chui trở lại cơ thể, giống như kiếm được tra vào vỏ.
Sau đó, hắn cũng dựng người Trương Thập Ngũ lên. Với tâm tình kích động, vui mừng đến mức không nói nên lời, Lâm Chử tửu gật đầu và chỉ nói:
— Đi thôi!
***
Khi luồng kiếm khí của Thân Huyền bị vỡ vụn thành gió, phun ra từ vực sâu của thủy lao, có nghĩa là thời cơ đã đến.
Bạch Sơn Thủy cười nhạt một tiếng, nghiêm túc nói với Đỗ Thanh Lê rằng:
— Chỉ là một gã đệ tử mà đã như thế này, thì việc ba triều đại bị Tần diệt trước đây không tính là oan uổng.
Trong khi đang nói, cơ thể của nàng dường như bị gió trong đường hầm thổi bay lên và trôi nhẹ nhàng ra ngoài.
Đỗ Thanh Lê không ra tay.
Bởi vì những lớp bong bóng chí nhu bao quanh Bạch Sơn Thủy vẫn còn đó, kiếm ý của lão không thể phá vỡ được.
Và lý do quan trọng khác là những lời nói của nàng ta khiến lão cảm thấy sợ hãi hơn.
Lão cũng biết người đó đáng sợ như thế nào.
Những kế hoạch được vạch định bởi người đàn ông đó đan xen vào nhau, và không bao giờ thất bại.
Thân thể Bạch Sơn Thủy bay ra khỏi nhà tù.
Tầng tầng lớp lớp bong bóng nước óng ánh khúc xạ ánh sáng như cầu vồng dưới ánh mặt trời, đẹp vô cùng.
Một cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong mắt của vị tướng cầm đầu Đông Lăng quân, nhưng quân lệnh mà hắn ta quát lên lại không hề do dự chút nào.
Trong phút chốc, vô số nhuệ khí (vũ khí sắc bén) xông phá lên không trung.
Vô số đường kiếm quang lạnh lẽo và ánh kim loại bén nhọn lao vào các bong bóng nước bên ngoài Bạch Sơn Thủy.
Tuy nhiên, từng đợt hít ngụm khí lạnh không thể tin được đã vang lên.
Những thanh kiếm, phù khí và mũi tên này không chỉ không thể xuyên thủng được các bong bóng nước, mà còn bị đẩy hết lên cao.
Rồi những cái bong bóng nước sáng lấp lánh như cầu vồng, biến thành những giọt nước trong suốt trong tầm mắt của họ.
Một trận mưa cứ vậy mà rơi.
Trong làn mưa pha lê dày đặc, giọng hát của Bạch Sơn Thủy đã mất đi, nhưng mơ hồ vẫn vọng lại âm điệu vui tươi nhàn nhạt trong tai họ: "Đời ta thích học kiếm, mười năm trú ở hàn đàm (hồ nước lạnh) ..."
Không ít người tu hành ngự kiếm trong Đông Lâm quân mất đi mục tiêu. Bọn họ ngơ ngác nhìn những giọt nước bắn tung tóe trên áo giáp vỡ nát của vị tướng quân ở phía trước, mơ màng trông phi kiếm của mình đang lượn quanh từng mảng sóng nước trên không trung, cả bọn nhanh chóng chìm vào im lặng.
Dù là kẻ địch nhưng họ không thể không kính nể Bạch Sơn Thủy khẳng khái anh hùng.
Trong ấn tượng của họ, trước đây ở Trường Lăng số người anh hùng và nhiệt huyết giống như vậy không biết có bao nhiêu.
Tuy nhiên, theo sự biến mất của những người đó, loại người anh hùng nhiệt huyết này dường như đã biến mất, hoặc là không đứng ở bên họ.
***
Mặc Thủ Thành theo gió mà đi.
Dáng dấp già nua của lão giống như một viên đá bị máy bắn đá trên vọng lâu phóng đi, ném từ tháp pháo này sang tháp pháo khác, xuyên thẳng qua từng khu phố.
Vào lúc này, lão mới ngẩng đầu lên.
Vẫn còn một khoảng cách xa mới đến Đại Phù thủy lao, ít nhất bây giờ lão không thể gây ra bất kỳ mối nguy hiểm nào cho Bạch Sơn Thủy và những người khác.
Tuy nhiên, lão đã cảm nhận được Bạch Sơn Thủy đã rời đi.
Lão đã trễ một bước.
Nếu như lần trước là không biết nơi Bạch Sơn Thủy xuất thủ, nhưng lần này Hoàng hậu nương nương đã đoán trước được chuyện sẽ xảy ra trong thủy lao, làm sao có thể đi trễ một bước đây?
Lông mày nhíu lại thật sâu, lão không tài nào hiểu được.
***
Gặp phải tình cảnh khó hiểu hơn cả Mạc Thủ Thành, là đội kỵ binh giáp đen xông ra từ cổ lăng ở ngoại ô phía đông Trường Lăng.
Chi kỵ binh giáp màu đen này, dù là kỵ mã hay kỵ sĩ đều mặc Huyền giáp (áo giáp đen thẫm màu), bề mặt áo giáp được bao phủ bởi những chữ phù văn huyền bí như những vì sao, thậm chí mặt nạ cũng không thấy lỗ thông hơi.
Một người một ngựa trông vô cùng trầm nặng, nhưng trong quá trình chạy vó ngựa lại không ngưng nghỉ, cứ như cưỡi gió mà đi vậy. Điều này có nghĩa là mỗi binh sĩ trên ngựa đều là một người tu luyện, cảnh giới đều không thấp.
Điều này giống hệt như một đội quỷ binh lao ra từ Địa Ngục u minh.
Đây cũng là đội quân mạnh nhất không thể bàn cãi của vương triều nhà Tần.
Tuy nhiên, đội quân tưởng như không gì có thể ngăn cản được này lại dừng lại vì bàn tay giương lên của một vị tướng quân.
Vị tướng một mực cúi thấp đầu ngẩng đầu lên.
Huyền giáp trên người gã cũng là màu đen, nhưng mặt nạ lại làm bằng bạch kim, cho nên nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo và quỷ dị.
Đôi kiếm cắm xéo ở trên lưng gã lúc này lộ ra sát khí lãnh khốc tới cực điểm.
Trên con đường núi phía trước, giữa những đám mây mù không bình thường, một câu kinh ngạc khó tin vang lên:
— Bạch tướng quân!?
— Quách Đông Sơn?
Vị tướng lãnh đáp lại với giọng điệu không cảm xúc.
Người tu hành đứng trên kiếm quang bay ra khỏi sương mù, nhìn vị tướng và chi quân đội mạnh nhất của Đại Tần có thể giết mình mấy lần, không khỏi thốt lên:
— Chuyện gì đang xảy ra ở đây?!?
***
Một đội quân lớn di chuyển trong vùng hoang dã như một khối.
Đội quân này có khí thế sói cắn hổ vồ, một nửa là Bắc quân Hổ Lang do Lương Liên chỉ huy, nửa còn lại là đội quân Hổ Lang phía Nam do đại tướng quân Tạ Cựu Yên chỉ huy.
Đại tướng Lương Liên bị ám sát ngay trong đại doanh có quân sĩ bảo vệ, đó là một nỗi hổ thẹn khó có thể rửa sạch đối với toàn bộ quân đội Đại Tần, đặc biệt là đội quân Hổ Lang phương Bắc.
Vì vậy, vào lúc này chi quân đội này đi rất gấp.
Bọn họ muốn nhanh chóng đến Đại Phù thủy lao, để hoàn thành quân lệnh được ban xuống.
Tuy nhiên, giống như Quách Đông Sơn nguyên bản phải đi tới Đại Phù thủy lao rồi lại ngăn chặn Sát Thần quân, lúc này ánh mắt của tất cả binh sĩ Hổ Lang Bắc quân lại vô cùng tức giận và tuyệt vọng.
Họ nhìn thấy một cơn bão quen thuộc, kèm theo đó là cảm giác ớn lạnh thấu xương. Bạn đang đọc truyện được dịch trên trang B ạch-ng ọc-s ách.
Cuối hè, sắp sang thu.
Điều chào đón họ vào lúc này là một trận bão tuyết đã từng quét qua Hổ Lang Bắc quân.
Một thân ảnh như đúc bằng gang gầm to lên một tiếng, đúng là vị tướng quân Tạ Cựu Yên.
Y mặc bộ giáp da mềm màu đen và một chiếc áo choàng đen dài đằng sau.
Sau khi cưỡng ép vượt qua cơn bão này, bộ giáp da trên người và chiếc áo choàng đen phía sau y đều bị đóng băng.
Vị tướng lãnh này rung lắc hai chân, băng cứng nứt ra rơi xuống đất.
Tuy nhiên, khi nhìn xung quanh thì y không còn thấy thân ảnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết đâu nữa.
Đối với người tu hành thất cảnh (cảnh giới thứ bảy) thì tất cả các trận chiến diễn ra trong khu vực nhà tù này không tính là xa xôi gì.
Tất cả cao thủ tông sư thất cảnh ở nơi đây đều cảm nhận được cái chết của Đỗ Hồng Đàn.
Hơi thở của Đỗ Thanh Lê ngay lập tức biến gấp. Lão nhìn Bạch Sơn Thủy trong tầng gợn sóng mà hét lớn:
— Đừng tưởng rằng các ngươi rồi có thể thoát ra được nơi này...!
— Ta biết.
Tuy nhiên, tiếng hét chói tai của lão đã bị cắt ngang bởi lời nói bình thản của Bạch Sơn Thủy:
— Từ lúc Tinh Hỏa phù bị hủy, một số phù khí cơ quan sẽ tự nhiên thay đổi chức năng của nó, và nhiều cấm chế đã được khởi động. Nhưng bọn ta vẫn còn thời gian nửa tách trà... Ngươi đừng quên rằng còn có người hiểu rõ nơi này hơn các ngươi.
Đỗ Thanh Lê im bặt.
Lão cảm nhận một sự hoảng loạn không hiểu được.
***
Thanh kiếm đỏ thẫm chứa đầy sát khí đáng sợ, ngạo nghễ xé nát bầu không khí âm u trong ngục giam.
— Ngươi nghĩ muốn cái giá gì mới tốt?
Lâm Chử Tửu đứng trên mặt nước đang sôi trào. Ánh sáng màu đỏ thắm ngưng lại trên khuôn mặt hắn, giống như một chiếc mặt nạ đỏ tươi, quỷ dị và xinh đẹp.
Thân Huyền không nói gì thêm.
Một bóng kiếm khổng lồ xuất hiện trong làn nước u ám bên dưới Lâm Chử Tửu.
Một đường kiếm ý kinh người quét qua cánh tay của Thân Huyền, xuyên qua mặt nước, cắt bầu trời, tuôn ra không ngừng.
Lâm Chử Tửu đã xuất kiếm.
Đường kiếm đỏ thẫm và yêu dị chỉ lóe lên một cái, mà tất cả nước dưới người hắn đã biến mất.
Thân hình Thân Huyền bay ngược ra ngoài, gió bỗng nổi lên dọc theo hành lang phía sau, không biết đã bị đẩy lui về nơi nào.
Một cánh tay dừng ở trên không trước mặt Lâm Chử Tửu.
Cánh tay này dừng lại một hơi, sau đó nó hóa thành sương máu, bị hút vào trong kiếm của hắn.
— Cúng tế chỉ một cánh tay cho kiếm của ta. Cái giá này quả là quá nhỏ.
Chỉ một kiếm đã cắt đứt đi một cánh tay của Thân Huyền, kẻ đã khiến vô số người ở Trường Lăng khiếp sợ, nhưng Lâm Chử Tửu có vẻ không hài lòng lắm. với ai đọc truyện mà không like ở B ạch ngọc s ách.
Hắn lắc đầu và cầm kiếm đi về phía bức tường dẫn đến phòng giam bên cạnh.
Bức tường sắt đen cực dày đã bị cắt ra như tờ giấy.
Hắn đi qua.
Ở giữa phòng giam, có một người tu luyện rất trẻ tuổi bị nhốt.
Người này chính là Lý Vân Duệ, kẻ mà đến cả Thân Huyền cũng phải bó tay bất lực.
Lâm Chử Tửu vung kiếm dễ dàng cắt đứt mọi thứ xuyên qua cơ thể Lý Vân Duệ, một tay đỡ y rồi dìu đến phòng giam thứ 3. Sau khi cắt bức tường lần nữa, chuôi kiếm đỏ rực trên tay hắn liền phân tán, chia thành nhiều luồng rồi chui trở lại cơ thể, giống như kiếm được tra vào vỏ.
Sau đó, hắn cũng dựng người Trương Thập Ngũ lên. Với tâm tình kích động, vui mừng đến mức không nói nên lời, Lâm Chử tửu gật đầu và chỉ nói:
— Đi thôi!
***
Khi luồng kiếm khí của Thân Huyền bị vỡ vụn thành gió, phun ra từ vực sâu của thủy lao, có nghĩa là thời cơ đã đến.
Bạch Sơn Thủy cười nhạt một tiếng, nghiêm túc nói với Đỗ Thanh Lê rằng:
— Chỉ là một gã đệ tử mà đã như thế này, thì việc ba triều đại bị Tần diệt trước đây không tính là oan uổng.
Trong khi đang nói, cơ thể của nàng dường như bị gió trong đường hầm thổi bay lên và trôi nhẹ nhàng ra ngoài.
Đỗ Thanh Lê không ra tay.
Bởi vì những lớp bong bóng chí nhu bao quanh Bạch Sơn Thủy vẫn còn đó, kiếm ý của lão không thể phá vỡ được.
Và lý do quan trọng khác là những lời nói của nàng ta khiến lão cảm thấy sợ hãi hơn.
Lão cũng biết người đó đáng sợ như thế nào.
Những kế hoạch được vạch định bởi người đàn ông đó đan xen vào nhau, và không bao giờ thất bại.
Thân thể Bạch Sơn Thủy bay ra khỏi nhà tù.
Tầng tầng lớp lớp bong bóng nước óng ánh khúc xạ ánh sáng như cầu vồng dưới ánh mặt trời, đẹp vô cùng.
Một cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong mắt của vị tướng cầm đầu Đông Lăng quân, nhưng quân lệnh mà hắn ta quát lên lại không hề do dự chút nào.
Trong phút chốc, vô số nhuệ khí (vũ khí sắc bén) xông phá lên không trung.
Vô số đường kiếm quang lạnh lẽo và ánh kim loại bén nhọn lao vào các bong bóng nước bên ngoài Bạch Sơn Thủy.
Tuy nhiên, từng đợt hít ngụm khí lạnh không thể tin được đã vang lên.
Những thanh kiếm, phù khí và mũi tên này không chỉ không thể xuyên thủng được các bong bóng nước, mà còn bị đẩy hết lên cao.
Rồi những cái bong bóng nước sáng lấp lánh như cầu vồng, biến thành những giọt nước trong suốt trong tầm mắt của họ.
Một trận mưa cứ vậy mà rơi.
Trong làn mưa pha lê dày đặc, giọng hát của Bạch Sơn Thủy đã mất đi, nhưng mơ hồ vẫn vọng lại âm điệu vui tươi nhàn nhạt trong tai họ: "Đời ta thích học kiếm, mười năm trú ở hàn đàm (hồ nước lạnh) ..."
Không ít người tu hành ngự kiếm trong Đông Lâm quân mất đi mục tiêu. Bọn họ ngơ ngác nhìn những giọt nước bắn tung tóe trên áo giáp vỡ nát của vị tướng quân ở phía trước, mơ màng trông phi kiếm của mình đang lượn quanh từng mảng sóng nước trên không trung, cả bọn nhanh chóng chìm vào im lặng.
Dù là kẻ địch nhưng họ không thể không kính nể Bạch Sơn Thủy khẳng khái anh hùng.
Trong ấn tượng của họ, trước đây ở Trường Lăng số người anh hùng và nhiệt huyết giống như vậy không biết có bao nhiêu.
Tuy nhiên, theo sự biến mất của những người đó, loại người anh hùng nhiệt huyết này dường như đã biến mất, hoặc là không đứng ở bên họ.
***
Mặc Thủ Thành theo gió mà đi.
Dáng dấp già nua của lão giống như một viên đá bị máy bắn đá trên vọng lâu phóng đi, ném từ tháp pháo này sang tháp pháo khác, xuyên thẳng qua từng khu phố.
Vào lúc này, lão mới ngẩng đầu lên.
Vẫn còn một khoảng cách xa mới đến Đại Phù thủy lao, ít nhất bây giờ lão không thể gây ra bất kỳ mối nguy hiểm nào cho Bạch Sơn Thủy và những người khác.
Tuy nhiên, lão đã cảm nhận được Bạch Sơn Thủy đã rời đi.
Lão đã trễ một bước.
Nếu như lần trước là không biết nơi Bạch Sơn Thủy xuất thủ, nhưng lần này Hoàng hậu nương nương đã đoán trước được chuyện sẽ xảy ra trong thủy lao, làm sao có thể đi trễ một bước đây?
Lông mày nhíu lại thật sâu, lão không tài nào hiểu được.
***
Gặp phải tình cảnh khó hiểu hơn cả Mạc Thủ Thành, là đội kỵ binh giáp đen xông ra từ cổ lăng ở ngoại ô phía đông Trường Lăng.
Chi kỵ binh giáp màu đen này, dù là kỵ mã hay kỵ sĩ đều mặc Huyền giáp (áo giáp đen thẫm màu), bề mặt áo giáp được bao phủ bởi những chữ phù văn huyền bí như những vì sao, thậm chí mặt nạ cũng không thấy lỗ thông hơi.
Một người một ngựa trông vô cùng trầm nặng, nhưng trong quá trình chạy vó ngựa lại không ngưng nghỉ, cứ như cưỡi gió mà đi vậy. Điều này có nghĩa là mỗi binh sĩ trên ngựa đều là một người tu luyện, cảnh giới đều không thấp.
Điều này giống hệt như một đội quỷ binh lao ra từ Địa Ngục u minh.
Đây cũng là đội quân mạnh nhất không thể bàn cãi của vương triều nhà Tần.
Tuy nhiên, đội quân tưởng như không gì có thể ngăn cản được này lại dừng lại vì bàn tay giương lên của một vị tướng quân.
Vị tướng một mực cúi thấp đầu ngẩng đầu lên.
Huyền giáp trên người gã cũng là màu đen, nhưng mặt nạ lại làm bằng bạch kim, cho nên nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo và quỷ dị.
Đôi kiếm cắm xéo ở trên lưng gã lúc này lộ ra sát khí lãnh khốc tới cực điểm.
Trên con đường núi phía trước, giữa những đám mây mù không bình thường, một câu kinh ngạc khó tin vang lên:
— Bạch tướng quân!?
— Quách Đông Sơn?
Vị tướng lãnh đáp lại với giọng điệu không cảm xúc.
Người tu hành đứng trên kiếm quang bay ra khỏi sương mù, nhìn vị tướng và chi quân đội mạnh nhất của Đại Tần có thể giết mình mấy lần, không khỏi thốt lên:
— Chuyện gì đang xảy ra ở đây?!?
***
Một đội quân lớn di chuyển trong vùng hoang dã như một khối.
Đội quân này có khí thế sói cắn hổ vồ, một nửa là Bắc quân Hổ Lang do Lương Liên chỉ huy, nửa còn lại là đội quân Hổ Lang phía Nam do đại tướng quân Tạ Cựu Yên chỉ huy.
Đại tướng Lương Liên bị ám sát ngay trong đại doanh có quân sĩ bảo vệ, đó là một nỗi hổ thẹn khó có thể rửa sạch đối với toàn bộ quân đội Đại Tần, đặc biệt là đội quân Hổ Lang phương Bắc.
Vì vậy, vào lúc này chi quân đội này đi rất gấp.
Bọn họ muốn nhanh chóng đến Đại Phù thủy lao, để hoàn thành quân lệnh được ban xuống.
Tuy nhiên, giống như Quách Đông Sơn nguyên bản phải đi tới Đại Phù thủy lao rồi lại ngăn chặn Sát Thần quân, lúc này ánh mắt của tất cả binh sĩ Hổ Lang Bắc quân lại vô cùng tức giận và tuyệt vọng.
Họ nhìn thấy một cơn bão quen thuộc, kèm theo đó là cảm giác ớn lạnh thấu xương. Bạn đang đọc truyện được dịch trên trang B ạch-ng ọc-s ách.
Cuối hè, sắp sang thu.
Điều chào đón họ vào lúc này là một trận bão tuyết đã từng quét qua Hổ Lang Bắc quân.
Một thân ảnh như đúc bằng gang gầm to lên một tiếng, đúng là vị tướng quân Tạ Cựu Yên.
Y mặc bộ giáp da mềm màu đen và một chiếc áo choàng đen dài đằng sau.
Sau khi cưỡng ép vượt qua cơn bão này, bộ giáp da trên người và chiếc áo choàng đen phía sau y đều bị đóng băng.
Vị tướng lãnh này rung lắc hai chân, băng cứng nứt ra rơi xuống đất.
Tuy nhiên, khi nhìn xung quanh thì y không còn thấy thân ảnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết đâu nữa.
Bình luận truyện