Kiếm Vương Triều
Quyển 4 - Chương 74: Không thể lãnh khốc được như người
Dịch: bin7121
Không có mây đen nhưng bầu trời bỗng nhiên tối sầm, đó là bởi vì có rất nhiều ánh sáng khác lạ cùng với nguyên khí đã che đi áng mặt trời. Những ánh sáng kì lạ này đủ để khiến cho đa số tu hành giả ở đây cảm thấy run rẩy sợ hãi.
Bởi vì trong quá trình chính bản thân bọn họ tu hành cũng chưa từng tiếp xúc với loại ánh sáng nào có ẩn chứa nguyên khí. Hoặc có thể nói là trong cuộc đời bọn họ chưa từng có cơ hội tiếp xúc với thứ ánh sáng có chứa nguyên khí như vậy. Cũng vì loại ánh sáng này có nguồn gốc từ hư không vô tận, bình thường sẽ không xuất hiện chốn nhân gian.
Ngay khi nhận ra, những tu hành giả cường đại đều sợ hãi cúi đầu xuống. Như thể cúi đầu vẫn chưa đủ để biểu đạt sự kính sợ, thân thể bọn họ cũng hơi khom xuống theo. Có cảm giác như những tu hành giả này đang trở nên nhỏ bé hơn nhiều so với ngày thường.
Về phần đám dân chúng Trường Lăng kia, họ nhìn thấy bầu trời cũng đang tối đi, khi những ánh sáng kì lạ kia xuất hiện, chẳng biết khi nào ở giữa chiến trường lại xuất hiện một thân ảnh nữ nhân hoàn mỹ. Tất cả đều rung động, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống mặt đất.
Không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, nữ nhân hoàn mỹ như thể không nhiễm khí tức bụi trần này chính là nữ chủ nhân của Trường Lăng và cả Vương triều Đại Tần – Hoàng hậu nương nương.
Hoàng Chân Vệ cũng cực kì khiếp sợ nhìn về phía bóng dáng đang che lấp hết ánh sáng mặt trời kia. Giống như tất cả những sắc màu của trời đất này đều tụ tập lên thân ảnh hoàn mỹ đó. Y không thể ngờ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ xuất cung, sẽ xuất hiện ở đây.
Đinh Ninh chẳng ngẩng đầu, hắn ho ra một ngụm máu. Cảm nhận được khí tức quen thuộc này, tuy rằng đã cố gắng khiến cho hai tay không phát run, nhưng cơ thể của hắn như thể lại đang run lên bần bật.
Hắn phát hiện ra rằng, tuy hắn cực kì căm hận kẻ đến từ quận Giao Đông này, kẻ đã cải biến toàn bộ Trường Lăng cùng với Vương triều Đại Tần. Thế nhưng khi thật sự đối mặt với ả lúc này, vẫn là việc vô cùng khó khăn đối với hắn, khó có thể chấp nhận được.
Không biết là hắn không muốn nhìn hay không dám nhìn nữa. Từ đầu đến giờ hắn đều không nhìn ả đến một cái.
Ánh tinh quang che lấp mặt trời. Hoàng hậu nương nương của Vương triều Đại Tần hàng lâm nơi đây.
Bên trong tâm mạch của cung nữ họ Dung, một vòi máu tươi đang chảy xuôi theo vết đâm của tàn kiếm ra nền đất bụi bặm bên dưới. Cung nữ họ Dung không nhìn thấy phi kiếm đâm một nhát cuối cùng vào cơ thể thị, nhưng lúc này, thị lại thấy rõ nữ nhân hoàn mỹ như đang che cả ánh mặt trời đứng phía trước thị.
Trước đó thị cảm thấy toàn bộ cố gắng của mình là vô ích, tất cả đều là sự trống rỗng, thị chỉ cảm thấy buồn cười cho tất cả những việc đã qua, thậm chí cũng chẳng thấy thống khổ chút nào. Thế nhưng lúc này, vào chính thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ngay khi nhìn thấy nữ nhân hoàn mỹ này, thân thể của thị lại bắt đầu run lên. Thị cảm nhận được nỗi thống khổ cực lớn.
Thị bắt đầu hiểu ra được, cả đời này thị đều bị hình bóng của nữ nhân này bao phủ.
Đối với người khác, thậm chí cả bản thân thị cũng thấy, mọi ánh hào quang của thị trước giờ đều đến từ trên thân nữ nhân này, quyền thế của thị cũng đủ lớn đến dọa người. Nhưng lúc trước khi chết, thị mới biết được, bởi vì nữ nhân này quá hoàn mỹ và cường đại, cho nên khi đứng cùng với ả, thị thậm chí không còn là bản thân mình được nữa.
Thị chỉ thấy sợ hãi. Tất cả vẫn luôn là sự sợ hãi đối với ả.
Hoàng hậu nương nương bước tới trước người thị. Nhìn thấy thân thể run lên không ngừng, khóe mắt đang liên tục chảy ra huyết lệ của cung nữ họ Dung, lông mày của ả từ từ chau lại. Như thể trên mặt ả lóe lên một tia sáng khó có thể lý giải.
“Tại sao?”
Ả nhìn cung nữ họ Dung đang cảm nhận nỗi thống khổ cuối cùng của cuộc đời. Ả nhẹ nhàng nói với giọng điệu tiếc nuối pha lẫn chút tức giận: “Ta đã nói chỉ cần ngươi không xuất cung, ta sẽ có thể bảo vệ cho ngươi được bình an. Tại sao ngươi lại phải xuất cung?”
Cung nữ họ Dung nhìn Hoàng hậu. Lẽ ra lúc này thị đã phải chết rồi. Nhưng thị phát hiện ra mình vẫn còn sống, vẫn còn sức để có thể nói chuyện được.
Một cỗ sinh khí từ trong tay áo của Hoàng hậu nương nương tuôn ra, nhập vào cơ thể của thị, thay thế cho sinh khí cuối cùng chảy xuôi trong cơ thể thị. Loại khí tức tiên linh này, vẫn siêu phàm thoát tục như thế, không giống với khí tức của nhân gian. Nhưng cỗ hơi thở này đối với cung nữ họ Dung mà nói thì lại quá quen thuộc. Quen thuộc đến mức trong đầu thị trực tiếp xuất hiện hình ảnh của một cái ao sen, Hoàng hậu nương nương ngày nào cũng hao phí không ít thời gian đứng trước cái ao sen kia.
Trong mắt của người khác, thì cỗ khí tức này chính là một đạo bạch khí thánh khiết.
Đinh Ninh không ngước đầu lên, nhưng hắn cảm nhận được cỗ khí tức này một cách rõ ràng. Hắn cảm nhận được cung nữ họ Dung đáng lẽ đã phải chết rồi thì nay lại được kéo dài hơi tàn, trong lòng hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Người chết thì sẽ không thể nói được, sẽ có thể che giấu được rất nhiều bí mật. Nhưng lúc này, cung nữ họ Dung vẫn chưa chết. Chỉ cần thị nói ra một bí mật, hắn và rất nhiều người trong Trường Lăng này lập tức sẽ phải chết. Hoặc là sẽ có người nhận được kết cục còn thê thảm hơn cả cái chết.
...
Trong đầu cung nữ họ Dung có vô số lời muốn nói.
Dược lực của Linh liên chỉ kéo dài hơi tàn cho thị, cuối cùng thị vẫn sẽ phải chết, nhưng điều đó lại khiến thị trở nên yên lặng hơn so với bất kì lúc nào khác. Thị đã suy nghĩ thông suốt từ những chiêu thức giao thủ cuối cùng của Đinh Ninh. Thị cũng đã hiểu được tại sao Đinh Ninh có thể giết chết mình trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Thì ra là như thế.
Không chỉ bởi vì Tiết Vong Hư, mà còn vì người kia cùng với rất nhiều người khác của Ba Sơn Kiếm Tràng đã chết dưới thủ đoạn của thị.
Thị có cơ hội, có đầy đủ thời gian để nói ra. Nhưng ngay khi nghe được âm thanh tràn đầy tiếc hận của nữ nhân đang đứng che lấp bầu trời trước mặt thị, thị lại không nói ra lời nào, mặc cho thời gian quý trọng trôi qua.
Thị nhớ lại những hình ảnh tốt đẹp từ rất lâu về trước. Nhớ tới trước khi đi theo nữ nhân này, nhớ tới hình ảnh của những người thị đã từng ngưỡng mộ, hình ảnh bọn họ chiến đấu. Thị nhớ tới thời điểm mình và gã trà sư kia gặp nhau, nhớ tới những lúc hai người họ giúp đỡ kiềm chế lẫn nhau, dường như sẽ là như vậy cho đến suốt đời.
Thế nhưng cuối cùng những hình ảnh đó đều biến mất. Cuối cùng tất cả cũng chỉ là trống không.
Ánh mắt thị lại lần nữa chảy ra từng dòng huyết lệ. Thị nhìn nữ nhân hoàn mỹ kia, chủ nhân của thị. Vang lên trong đầu thị là câu nói cuối cùng của ả: “Tại sao ngươi lại phải xuất cung?”
“Bởi vì, ta vẫn không thể lãnh khốc được như người.” Thị nở nụ cười ảm đạm, huyết lệ tuôn rơi. Thị dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng nói ra một câu.
...
Khí tức của Hoàng hậu nương nương đột nhiên dừng lại. Ả ngẩn người tại chỗ.
Ả không ngờ được rằng câu cuối cùng cung nữ họ Dung nói ra sẽ là câu nói như vậy. Bởi vậy mà trong khoảnh khắc đó, thân thể của ả bỗng cảm thấy rét lạnh, cứng đờ. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ xuất hiện thoáng chốc.
Ngay sau đó, lông mày ả chau lại. Toàn bộ sự phẫn nộ, tiếc hận trong ánh mắt ả bỗng biến mất, trở thành vẻ hờ hững. Hoặc có thể nói đã biến thành ánh mắt của Thần Phật không chứa đựng chút nào tình cảm của nhân gian. Có chăng chỉ là sự khống chế đối với thế gian mà không mang theo bất cứ tình cảm cá nhân nào.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết thời gian, không có bất kì khuyết điểm nào, ả hờ hững đánh ánh mắt về phía Đinh Ninh đang cúi đầu ho ra máu trên mặt đất. Tiếp đó ả lạnh lùng lên tiếng: “Ta thấy ngươi vẫn còn lưu thủ, ít nhất thì cũng nể mặt ta.”
Những lời này không đầu không đuôi, hơn nữa còn nói to rõ ràng, toàn bộ tu hành giả ở hiện trường đều có thể nghe rõ. Không ai cảm thấy ả bá đạo, chỉ nghĩ rằng với thân phận của ả thì câu nói như vậy là rất bình thường, đương nhiên.
Thậm chí còn có người bắt đầu nhớ lại lúc ả tỏ rõ hảo ý với Đinh Ninh, nhớ lại những hành động đáp lại của Đinh Ninh. Theo bản năng, bọn họ cảm thấy Đinh Ninh dường như hơi quá phận nếu như hắn không đưa ra được lời giải thích.
Nhưng điều làm cho mọi người ở đây cảm thấy bất ngờ chính là, khi Hoàng hậu nương nương với thân phận cực kỳ tôn quý đã tự mình nói chuyện với hắn. Thì Đinh Ninh chỉ phun ra một ngụm máu rồi khẽ trả lời: “Thật xin lỗi.”
Chỉ là ba chữ, lại khiến cho mọi người đều cảm thấy rét run.
Sau khi Đinh Ninh trả lời, Hoàng hậu nương nương quay người, không nói thêm bất kỳ lời nói nào nữa. Sự thật thì ả cũng chẳng có lời nào để nói nữa.
Ánh mặt trời dần trở lại. Những ánh tinh quang kia dần biến mất. Thân thể Hoàng hậu cũng bắt đầu biến mất cùng với ánh tinh quang đó.
Đinh Ninh vẫn không ngẩng đầu lên.
Đây chính là lần đầu tiên hắn và Hoàng hậu nương nương gặp lại nhau.
Không có mây đen nhưng bầu trời bỗng nhiên tối sầm, đó là bởi vì có rất nhiều ánh sáng khác lạ cùng với nguyên khí đã che đi áng mặt trời. Những ánh sáng kì lạ này đủ để khiến cho đa số tu hành giả ở đây cảm thấy run rẩy sợ hãi.
Bởi vì trong quá trình chính bản thân bọn họ tu hành cũng chưa từng tiếp xúc với loại ánh sáng nào có ẩn chứa nguyên khí. Hoặc có thể nói là trong cuộc đời bọn họ chưa từng có cơ hội tiếp xúc với thứ ánh sáng có chứa nguyên khí như vậy. Cũng vì loại ánh sáng này có nguồn gốc từ hư không vô tận, bình thường sẽ không xuất hiện chốn nhân gian.
Ngay khi nhận ra, những tu hành giả cường đại đều sợ hãi cúi đầu xuống. Như thể cúi đầu vẫn chưa đủ để biểu đạt sự kính sợ, thân thể bọn họ cũng hơi khom xuống theo. Có cảm giác như những tu hành giả này đang trở nên nhỏ bé hơn nhiều so với ngày thường.
Về phần đám dân chúng Trường Lăng kia, họ nhìn thấy bầu trời cũng đang tối đi, khi những ánh sáng kì lạ kia xuất hiện, chẳng biết khi nào ở giữa chiến trường lại xuất hiện một thân ảnh nữ nhân hoàn mỹ. Tất cả đều rung động, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống mặt đất.
Không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, nữ nhân hoàn mỹ như thể không nhiễm khí tức bụi trần này chính là nữ chủ nhân của Trường Lăng và cả Vương triều Đại Tần – Hoàng hậu nương nương.
Hoàng Chân Vệ cũng cực kì khiếp sợ nhìn về phía bóng dáng đang che lấp hết ánh sáng mặt trời kia. Giống như tất cả những sắc màu của trời đất này đều tụ tập lên thân ảnh hoàn mỹ đó. Y không thể ngờ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ xuất cung, sẽ xuất hiện ở đây.
Đinh Ninh chẳng ngẩng đầu, hắn ho ra một ngụm máu. Cảm nhận được khí tức quen thuộc này, tuy rằng đã cố gắng khiến cho hai tay không phát run, nhưng cơ thể của hắn như thể lại đang run lên bần bật.
Hắn phát hiện ra rằng, tuy hắn cực kì căm hận kẻ đến từ quận Giao Đông này, kẻ đã cải biến toàn bộ Trường Lăng cùng với Vương triều Đại Tần. Thế nhưng khi thật sự đối mặt với ả lúc này, vẫn là việc vô cùng khó khăn đối với hắn, khó có thể chấp nhận được.
Không biết là hắn không muốn nhìn hay không dám nhìn nữa. Từ đầu đến giờ hắn đều không nhìn ả đến một cái.
Ánh tinh quang che lấp mặt trời. Hoàng hậu nương nương của Vương triều Đại Tần hàng lâm nơi đây.
Bên trong tâm mạch của cung nữ họ Dung, một vòi máu tươi đang chảy xuôi theo vết đâm của tàn kiếm ra nền đất bụi bặm bên dưới. Cung nữ họ Dung không nhìn thấy phi kiếm đâm một nhát cuối cùng vào cơ thể thị, nhưng lúc này, thị lại thấy rõ nữ nhân hoàn mỹ như đang che cả ánh mặt trời đứng phía trước thị.
Trước đó thị cảm thấy toàn bộ cố gắng của mình là vô ích, tất cả đều là sự trống rỗng, thị chỉ cảm thấy buồn cười cho tất cả những việc đã qua, thậm chí cũng chẳng thấy thống khổ chút nào. Thế nhưng lúc này, vào chính thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ngay khi nhìn thấy nữ nhân hoàn mỹ này, thân thể của thị lại bắt đầu run lên. Thị cảm nhận được nỗi thống khổ cực lớn.
Thị bắt đầu hiểu ra được, cả đời này thị đều bị hình bóng của nữ nhân này bao phủ.
Đối với người khác, thậm chí cả bản thân thị cũng thấy, mọi ánh hào quang của thị trước giờ đều đến từ trên thân nữ nhân này, quyền thế của thị cũng đủ lớn đến dọa người. Nhưng lúc trước khi chết, thị mới biết được, bởi vì nữ nhân này quá hoàn mỹ và cường đại, cho nên khi đứng cùng với ả, thị thậm chí không còn là bản thân mình được nữa.
Thị chỉ thấy sợ hãi. Tất cả vẫn luôn là sự sợ hãi đối với ả.
Hoàng hậu nương nương bước tới trước người thị. Nhìn thấy thân thể run lên không ngừng, khóe mắt đang liên tục chảy ra huyết lệ của cung nữ họ Dung, lông mày của ả từ từ chau lại. Như thể trên mặt ả lóe lên một tia sáng khó có thể lý giải.
“Tại sao?”
Ả nhìn cung nữ họ Dung đang cảm nhận nỗi thống khổ cuối cùng của cuộc đời. Ả nhẹ nhàng nói với giọng điệu tiếc nuối pha lẫn chút tức giận: “Ta đã nói chỉ cần ngươi không xuất cung, ta sẽ có thể bảo vệ cho ngươi được bình an. Tại sao ngươi lại phải xuất cung?”
Cung nữ họ Dung nhìn Hoàng hậu. Lẽ ra lúc này thị đã phải chết rồi. Nhưng thị phát hiện ra mình vẫn còn sống, vẫn còn sức để có thể nói chuyện được.
Một cỗ sinh khí từ trong tay áo của Hoàng hậu nương nương tuôn ra, nhập vào cơ thể của thị, thay thế cho sinh khí cuối cùng chảy xuôi trong cơ thể thị. Loại khí tức tiên linh này, vẫn siêu phàm thoát tục như thế, không giống với khí tức của nhân gian. Nhưng cỗ hơi thở này đối với cung nữ họ Dung mà nói thì lại quá quen thuộc. Quen thuộc đến mức trong đầu thị trực tiếp xuất hiện hình ảnh của một cái ao sen, Hoàng hậu nương nương ngày nào cũng hao phí không ít thời gian đứng trước cái ao sen kia.
Trong mắt của người khác, thì cỗ khí tức này chính là một đạo bạch khí thánh khiết.
Đinh Ninh không ngước đầu lên, nhưng hắn cảm nhận được cỗ khí tức này một cách rõ ràng. Hắn cảm nhận được cung nữ họ Dung đáng lẽ đã phải chết rồi thì nay lại được kéo dài hơi tàn, trong lòng hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Người chết thì sẽ không thể nói được, sẽ có thể che giấu được rất nhiều bí mật. Nhưng lúc này, cung nữ họ Dung vẫn chưa chết. Chỉ cần thị nói ra một bí mật, hắn và rất nhiều người trong Trường Lăng này lập tức sẽ phải chết. Hoặc là sẽ có người nhận được kết cục còn thê thảm hơn cả cái chết.
...
Trong đầu cung nữ họ Dung có vô số lời muốn nói.
Dược lực của Linh liên chỉ kéo dài hơi tàn cho thị, cuối cùng thị vẫn sẽ phải chết, nhưng điều đó lại khiến thị trở nên yên lặng hơn so với bất kì lúc nào khác. Thị đã suy nghĩ thông suốt từ những chiêu thức giao thủ cuối cùng của Đinh Ninh. Thị cũng đã hiểu được tại sao Đinh Ninh có thể giết chết mình trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Thì ra là như thế.
Không chỉ bởi vì Tiết Vong Hư, mà còn vì người kia cùng với rất nhiều người khác của Ba Sơn Kiếm Tràng đã chết dưới thủ đoạn của thị.
Thị có cơ hội, có đầy đủ thời gian để nói ra. Nhưng ngay khi nghe được âm thanh tràn đầy tiếc hận của nữ nhân đang đứng che lấp bầu trời trước mặt thị, thị lại không nói ra lời nào, mặc cho thời gian quý trọng trôi qua.
Thị nhớ lại những hình ảnh tốt đẹp từ rất lâu về trước. Nhớ tới trước khi đi theo nữ nhân này, nhớ tới hình ảnh của những người thị đã từng ngưỡng mộ, hình ảnh bọn họ chiến đấu. Thị nhớ tới thời điểm mình và gã trà sư kia gặp nhau, nhớ tới những lúc hai người họ giúp đỡ kiềm chế lẫn nhau, dường như sẽ là như vậy cho đến suốt đời.
Thế nhưng cuối cùng những hình ảnh đó đều biến mất. Cuối cùng tất cả cũng chỉ là trống không.
Ánh mắt thị lại lần nữa chảy ra từng dòng huyết lệ. Thị nhìn nữ nhân hoàn mỹ kia, chủ nhân của thị. Vang lên trong đầu thị là câu nói cuối cùng của ả: “Tại sao ngươi lại phải xuất cung?”
“Bởi vì, ta vẫn không thể lãnh khốc được như người.” Thị nở nụ cười ảm đạm, huyết lệ tuôn rơi. Thị dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng nói ra một câu.
...
Khí tức của Hoàng hậu nương nương đột nhiên dừng lại. Ả ngẩn người tại chỗ.
Ả không ngờ được rằng câu cuối cùng cung nữ họ Dung nói ra sẽ là câu nói như vậy. Bởi vậy mà trong khoảnh khắc đó, thân thể của ả bỗng cảm thấy rét lạnh, cứng đờ. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ xuất hiện thoáng chốc.
Ngay sau đó, lông mày ả chau lại. Toàn bộ sự phẫn nộ, tiếc hận trong ánh mắt ả bỗng biến mất, trở thành vẻ hờ hững. Hoặc có thể nói đã biến thành ánh mắt của Thần Phật không chứa đựng chút nào tình cảm của nhân gian. Có chăng chỉ là sự khống chế đối với thế gian mà không mang theo bất cứ tình cảm cá nhân nào.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết thời gian, không có bất kì khuyết điểm nào, ả hờ hững đánh ánh mắt về phía Đinh Ninh đang cúi đầu ho ra máu trên mặt đất. Tiếp đó ả lạnh lùng lên tiếng: “Ta thấy ngươi vẫn còn lưu thủ, ít nhất thì cũng nể mặt ta.”
Những lời này không đầu không đuôi, hơn nữa còn nói to rõ ràng, toàn bộ tu hành giả ở hiện trường đều có thể nghe rõ. Không ai cảm thấy ả bá đạo, chỉ nghĩ rằng với thân phận của ả thì câu nói như vậy là rất bình thường, đương nhiên.
Thậm chí còn có người bắt đầu nhớ lại lúc ả tỏ rõ hảo ý với Đinh Ninh, nhớ lại những hành động đáp lại của Đinh Ninh. Theo bản năng, bọn họ cảm thấy Đinh Ninh dường như hơi quá phận nếu như hắn không đưa ra được lời giải thích.
Nhưng điều làm cho mọi người ở đây cảm thấy bất ngờ chính là, khi Hoàng hậu nương nương với thân phận cực kỳ tôn quý đã tự mình nói chuyện với hắn. Thì Đinh Ninh chỉ phun ra một ngụm máu rồi khẽ trả lời: “Thật xin lỗi.”
Chỉ là ba chữ, lại khiến cho mọi người đều cảm thấy rét run.
Sau khi Đinh Ninh trả lời, Hoàng hậu nương nương quay người, không nói thêm bất kỳ lời nói nào nữa. Sự thật thì ả cũng chẳng có lời nào để nói nữa.
Ánh mặt trời dần trở lại. Những ánh tinh quang kia dần biến mất. Thân thể Hoàng hậu cũng bắt đầu biến mất cùng với ánh tinh quang đó.
Đinh Ninh vẫn không ngẩng đầu lên.
Đây chính là lần đầu tiên hắn và Hoàng hậu nương nương gặp lại nhau.
Bình luận truyện