Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 111: Cẩm y dạ hành
“Trong tranh của ngươi, không có chồn.” Chim loan thấp giọng hỏi, “Là Linh Sơn Đại Vương không cho phép ngươi vẽ sao? Bởi vì nguyên thân của Tuyết Sơn Đại Vương là chồn, cho nên hắn không thích chồn?”
Trong điện không có đèn đuốc, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nghiêng nghiêng chiếu vào.
Từ vách tường bốn xung quanh đến nóc điện hình vòm, trong bích họa ở đại điện có mười triệu con yêu vật hình thù khác nhau, sắc nét đến từng cái lông tơ.
Mắt của yêu được vẽ bằng sơn vàng lấp lánh, dưới ánh trăng màu bạc, vô số cặp mắt yêu hiện ra thần thái lạnh lùng, giống như đang sống vậy.
Chim loan từ lúc nhìn thấy bích họa và “họa sĩ cung đình”, những bóng dáng kia luôn hiện lên trong đầu nàng, không xua đi được. Nàng biết mình không nên tới nữa, rất nguy hiểm, nhưng bích họa giống như có ma lực kỳ dị, hấp dẫn nàng, khiến nàng sợ sệt lại trông ngóng. Vạn Yêu Chi Yến càng ngày càng tới gần, sắp đến ngày các tiểu yêu hiến nghệ, nhưng mà khi nàng luyện múa, luyện ca hát đều mất tập trung.
“Vị họa sĩ kia là yêu tốt, hắn nhất định sẽ không nói ra.” Ôm ý nghĩ như vậy, chim loan rốt cuộc lấy hết dũng khí, nhân dịp đêm tối lẻn vào trong điện, tán gẫu với “họa sĩ cung đình”.
Thường xuyên qua lại, bọn họ trở nên quen thuộc.
Họa sĩ nghe vậy cười cười, giữa chân mày lại hiện ra ưu sầu nhàn nhạt.
Vẻ mặt hắn ôn hòa, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tức giận.
Hắn nói: “Trước đây ta cũng từng vẽ.”
Họa sĩ lấy từ trong tay áo ra một bức tranh cuộn, từ từ mở ra.
Chỉ thấy trên giấy vẽ hơi ố vàng, mưa tuyết bay tán loạn đầy trời, hàn mai chênh chếch, một con chồn nhỏ màu trắng vùi bên cạnh đống tuyết, sau lưng là bầu trời đêm cùng núi tuyết trắng ngần.
Con chồn này có cặp mắt linh động, ngọc tuyết đáng yêu, khiến yêu thấy mà quên buồn phiền.
Chim loan thở dài nói: “Bức tranh này thật đẹp! So với những loài yêu khác, cũng đẹp hơn.”
Lúc vẽ bức tranh này, Linh Sơn Đại Vương không có giấy tốt mực tốt, kỹ năng vẽ cũng chưa thuần thục như bây giờ, nhưng bút pháp tinh tế, chứa đầy tình cảm, đúng là bức tranh mà hắn đắc ý nhất.
Kiệt tác hài lòng như vậy, lại không có yêu thưởng thức, không yêu nào ca ngợi. Chẳng phải là đáng tiếc như cẩm y dạ hành, minh châu phủ bụi hay sao.
Chim loan nói: “Thật là đáng tiếc. Ta xem bức bích họa này, cũng thiếu một con chồn.”
Họa sĩ lại nói: “Có yêu sắp đến.”
Chim loan ngẩn ra, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài điện, nàng kinh hồn bạt vía, vội vã bay ra cửa sổ thủy tinh, còn không quên bổ sung nói: “Tối mai ta lại tới tìm ngươi chơi!”
Họa sĩ đứng một mình giữa cung điện rộng lớn, nhìn bốn vách tường: “Đúng vậy, còn thiếu một con chồn.”
Hắn dọc theo vách tường mà đi, giống như đang thưởng thức tác phẩm của mình, suy nghĩ ở nơi nào thích hợp vẽ thêm, vẽ thêm một con chồn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, yêu tướng vào điện quỳ mọp xuống đất: “Đại Vương.”
Linh Sơn Đại Vương không quay đầu lại, vẫn đang nhìn bích họa: “Nói.”
Chó sói xám yêu tướng cân nhắc nói: “Hổ tướng tự điều động yêu binh dưới quyền, đi về phía Bạch Hà Thành, có nên truyền lệnh triệu hồi hắn hay không?”
Linh Sơn Đại Vương lắc đầu: “Để cho hắn đi, ăn một lần đau, mới biết khả năng của mình.”
…
Gió đêm thổi qua, mây trôi tụ tán, bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, khiến đỉnh Trấn Yêu Tháp xa xa lúc sáng lúc tối.
Mạnh Tuyết Lý tỉnh rượu, suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Y hỏi Chử Hoa: “Bạch Hà Đại Vương đang chiêu mộ yêu giỏi leo treo, bay lượn? Tốt nhất là có thể lên trời?”
Chử Hoa không hiểu Mạnh trưởng lão tại sao lại đột nhiên nghĩ đến điều này, buồn bực đáp: “Đúng vậy.”
Mạnh Tuyết Lý: “Các ngươi xem bầu trời có cái gì?”
Bích Du: “Có mây.”
“Còn gì nữa không?”
Nguyễn Khôi: “Sao và trăng sáng.”
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Còn có Trấn Yêu Tháp nữa.”
Tháp cao từ dưới đất mọc lên. Yêu bị khóa lại, liền ở trên trời, ở giữa mây và trăng sao.
Chử Hoa run lập cập: “Ý của Mạnh trưởng lão là….Bạch Hà Đại Vương muốn lên Trấn Yêu Tháp?”
“Trấn Yêu Tháp” không phải phong cảnh nên xem ở bờ sông Bạch Hà, mà là nhà lao nguy hiểm nhất ở Yêu giới.
Yêu muốn lên tháp chỉ có một mục đích – cứu ra yêu phản bội.
Nguyễn Khôi và Bích Du đối mặt, giống như bị suy đoán này này hù dọa: “Nếu bị Linh Sơn Đại Vương phát hiện, chẳng phải muốn phát binh ra trận? Bạch Hà và Linh Sơn đại chiến với nhau?”
Mạnh Tuyết Lý ý thức được những lời mình nói không ổn, bán yêu nhát gan, đêm hôm khuya khoắt quả thực không thích hợp nhắc đến những thứ này, có chuyện thì để đến ban ngày nói, ít nhất phải cho lao động trẻ em ngủ ngon giấc.
Mạnh Tuyết Lý: “Ta đoán bừa thôi. Đã không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi bán yêu rời đi, ban công an tĩnh lại. Gió thổi khiến bức rèm vang lên tiếng động thanh thúy, Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý sóng vai mà đừng, yên lặng nhìn về nơi xa.
Mạnh Tuyết Lý nắm tay Tễ Tiêu: “Lúc ngươi cứu ta, ta cam kết với ngươi khi làm người, sẽ ăn chay, quên đi quá khứ, ai ngờ đều không làm được.”
Tễ Tiêu nhìn y, nhàn nhạt nói: “Đạo lữ vốn là một thể. Có thể vì ngươi chia sẻ, ta cam tâm tình nguyện, ngươi không nên nghĩ như vậy.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng nhận sai: “Là ta nghĩ lầm rồi, ngươi đừng giận ta.”
Tễ Tiêu nhìn Trấn Yêu Tháp, giọng nói mềm nhẹ: “Hai con yêu kia có từng quen biết ngươi?”
Những lời này không đầu không đuôi, Mạnh Tuyết Lý lại nghe hiểu. Tễ Tiêu bằng lòng giúp y quên đi quá khứ, tình nguyện lý giải quá khứ của y, giống như y thường xuyên hâm mộ ghen tỵ với Hồ Tứ, bởi vì hắn ở xuất hiện trong thời niên thiếu của Tễ Tiêu.
Mạnh Tuyết Lý trầm ngâm nói: “Giao tình không sâu. Nhưng bạch hạc, tử hồ là thuộc hạ của Linh Sơn Đại Vương, bọn họ nhất định biết, năm đó trước và sau khi Linh Sơn Đại Vương độc giết ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Rắn lớn, linh điêu, khổng tước, vốn là ba người bạn thân.
Ba năm trước, y bị rắn lớn phản bội, bị đuổi giết tới Giới Ngoại Chi Địa. Lúc chuyện xảy ra, Tước Tiên Minh còn đang du ngoạn ở nhân gian, nếu nói ai rõ ràng nhất việc “rắn lớn sắp đặt đọc giết linh điêu như thế nào”, tất nhiên là năm vị yêu tướng dưới quyền, có quan hệ thân cận nhất vứi Linh Sơn Đại Vương.
Rắn lớn từ khi nào nảy lòng tham, khi nào suy tính, khi nào bắt đầu hành động bố trí, mình lại không hề có cảm giác, suy nghĩ cẩn thận, mọi nơi đều khả nghi. Hoặc là nói, rắn lớn tại sao phải phản bội, mình đã làm chuyện gì có lỗi với hắn?
Ký ức đó quá đau đớn, Mạnh Tuyết Lý trước nay không muốn nhớ lại, thậm chí ôm tâm tình trốn tránh “ta đã làm ngươi, chuyện cũ cần gì nhắc lại”, không muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Tại sao bây giờ lại bằng lòng nhớ lại? Bởi vì sau khi có Tễ Tiêu, cuộc sống đủ ngọt ngào, y không sợ bất kỳ đau khổ nào nữa.
Tễ Tiêu nói: “Nếu ngươi muốn lên tháp hỏi, ta đi cùng ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý không trả lời, sao y có thể để đạo lữ mạo hiểm?
Y ôm cổ Tễ Tiêu nói sang chuyện khác: “Ngày lành cảnh đẹp, lãng phí sẽ bị trời phạt, chúng ra ngủ thôi.”
…
Phòng của ba con bán yêu cách vách, trong phòng trang trí giống hệt phòng của Mạnh Tuyết Lý Tễ Tiêu.
Bích Du đóng cửa lại, hưng phấn khi lần đầu tiên được ở phòng ngắm cảnh xa hoa, cũng bị lo lắng thay thế.
“Ta cảm thấy suy đoán của Mạnh trưởng lão có lý.” Chử Hoa nói, “Bạch Hà Đại Vương hàng năm ở dưới đáy sông, tại sao đột nhiên lại muốn lên trời? Thời gian lại vừa hay trước lúc diễn ra Vạn Yêu Đại Hội?”
Nguyễn Khôi trời sinh cẩn thận: “Chuyện của đại yêu, rất khó suy nghĩ rõ ràng. Chúng ta đêm nay xuất hàng, ngày mai phải rời khỏi Bạch Hà Thành!”
Bích Du nói với Chử Hoa: “Sau đó ngươi đi cùng chúng ta, đến Hắc Sơn Trại, ngươi tìm đến tiểu nhị Ám Hành bên đó tránh gió, nếu như Bạch Hà hết thảy vẫn ổn, ngươi hẵng trở lại.”
Những năm trước đây Yêu giới liên tục xảy ra chiến tranh, Ám Hành các nơi tiếp ứng lẫn nhau, đã là chuyện bình thường.
Chử Hoa gãi tai mèo: “Được. Tối nay xuất hàng, ngày mai cùng nhau chạy!”
Trong một căn phòng khác, Mạnh Tuyết Lý đang kéo đạo lữ ngã xuống giường. Giường nước đặc biệt của khách sạn Bạch Hà Thành, vỏ ngoài bóng loáng ngao luyện từ da cá giao, bên trong đổ đầy nước ấm, phía trên phủ một lớp giao sa thật mỏng, mềm mại thoải mái. Người vừa nằm xuống, tiếng nước chảy khẽ vang, còn có thể xuyên thấu qua giao sa, cảm nhận được ấm áp, giường nước đầy đặn.
Y đè lên đạo lữ, muốn cởi bỏ áo ngoài thắt lưng của Tễ Tiêu, thậm chí có phần nôn nóng, vì sợ đối phương dửng dưng mở miệng, yêu cầu “luyện kiếm”, “tu hành”,….
Thật may Tễ Tiêu không có.
Tễ Tiêu mặc cho Mạnh Tuyết Lý cởi, vẻ mặt ôn hòa bao dung.
Nhìn khuôn mặt như của thánh nhân này, Mạnh chồn ngược lại cảm thấy tội lội, có tật giật mình qua loa giải thích:
“Ta chỉ ôm ngươi ngủ, không làm gì khác. Cởi áo khoác ra, ngủ tương đối thoải mái. Tối nay không tĩnh tọa, chúng ta thể nghiệm “Giường nước Bạch Hà”, đây cũng là đặc sản. Tới cũng đã tới rồi…”
Trong điện không có đèn đuốc, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nghiêng nghiêng chiếu vào.
Từ vách tường bốn xung quanh đến nóc điện hình vòm, trong bích họa ở đại điện có mười triệu con yêu vật hình thù khác nhau, sắc nét đến từng cái lông tơ.
Mắt của yêu được vẽ bằng sơn vàng lấp lánh, dưới ánh trăng màu bạc, vô số cặp mắt yêu hiện ra thần thái lạnh lùng, giống như đang sống vậy.
Chim loan từ lúc nhìn thấy bích họa và “họa sĩ cung đình”, những bóng dáng kia luôn hiện lên trong đầu nàng, không xua đi được. Nàng biết mình không nên tới nữa, rất nguy hiểm, nhưng bích họa giống như có ma lực kỳ dị, hấp dẫn nàng, khiến nàng sợ sệt lại trông ngóng. Vạn Yêu Chi Yến càng ngày càng tới gần, sắp đến ngày các tiểu yêu hiến nghệ, nhưng mà khi nàng luyện múa, luyện ca hát đều mất tập trung.
“Vị họa sĩ kia là yêu tốt, hắn nhất định sẽ không nói ra.” Ôm ý nghĩ như vậy, chim loan rốt cuộc lấy hết dũng khí, nhân dịp đêm tối lẻn vào trong điện, tán gẫu với “họa sĩ cung đình”.
Thường xuyên qua lại, bọn họ trở nên quen thuộc.
Họa sĩ nghe vậy cười cười, giữa chân mày lại hiện ra ưu sầu nhàn nhạt.
Vẻ mặt hắn ôn hòa, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tức giận.
Hắn nói: “Trước đây ta cũng từng vẽ.”
Họa sĩ lấy từ trong tay áo ra một bức tranh cuộn, từ từ mở ra.
Chỉ thấy trên giấy vẽ hơi ố vàng, mưa tuyết bay tán loạn đầy trời, hàn mai chênh chếch, một con chồn nhỏ màu trắng vùi bên cạnh đống tuyết, sau lưng là bầu trời đêm cùng núi tuyết trắng ngần.
Con chồn này có cặp mắt linh động, ngọc tuyết đáng yêu, khiến yêu thấy mà quên buồn phiền.
Chim loan thở dài nói: “Bức tranh này thật đẹp! So với những loài yêu khác, cũng đẹp hơn.”
Lúc vẽ bức tranh này, Linh Sơn Đại Vương không có giấy tốt mực tốt, kỹ năng vẽ cũng chưa thuần thục như bây giờ, nhưng bút pháp tinh tế, chứa đầy tình cảm, đúng là bức tranh mà hắn đắc ý nhất.
Kiệt tác hài lòng như vậy, lại không có yêu thưởng thức, không yêu nào ca ngợi. Chẳng phải là đáng tiếc như cẩm y dạ hành, minh châu phủ bụi hay sao.
Chim loan nói: “Thật là đáng tiếc. Ta xem bức bích họa này, cũng thiếu một con chồn.”
Họa sĩ lại nói: “Có yêu sắp đến.”
Chim loan ngẩn ra, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài điện, nàng kinh hồn bạt vía, vội vã bay ra cửa sổ thủy tinh, còn không quên bổ sung nói: “Tối mai ta lại tới tìm ngươi chơi!”
Họa sĩ đứng một mình giữa cung điện rộng lớn, nhìn bốn vách tường: “Đúng vậy, còn thiếu một con chồn.”
Hắn dọc theo vách tường mà đi, giống như đang thưởng thức tác phẩm của mình, suy nghĩ ở nơi nào thích hợp vẽ thêm, vẽ thêm một con chồn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, yêu tướng vào điện quỳ mọp xuống đất: “Đại Vương.”
Linh Sơn Đại Vương không quay đầu lại, vẫn đang nhìn bích họa: “Nói.”
Chó sói xám yêu tướng cân nhắc nói: “Hổ tướng tự điều động yêu binh dưới quyền, đi về phía Bạch Hà Thành, có nên truyền lệnh triệu hồi hắn hay không?”
Linh Sơn Đại Vương lắc đầu: “Để cho hắn đi, ăn một lần đau, mới biết khả năng của mình.”
…
Gió đêm thổi qua, mây trôi tụ tán, bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, khiến đỉnh Trấn Yêu Tháp xa xa lúc sáng lúc tối.
Mạnh Tuyết Lý tỉnh rượu, suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Y hỏi Chử Hoa: “Bạch Hà Đại Vương đang chiêu mộ yêu giỏi leo treo, bay lượn? Tốt nhất là có thể lên trời?”
Chử Hoa không hiểu Mạnh trưởng lão tại sao lại đột nhiên nghĩ đến điều này, buồn bực đáp: “Đúng vậy.”
Mạnh Tuyết Lý: “Các ngươi xem bầu trời có cái gì?”
Bích Du: “Có mây.”
“Còn gì nữa không?”
Nguyễn Khôi: “Sao và trăng sáng.”
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Còn có Trấn Yêu Tháp nữa.”
Tháp cao từ dưới đất mọc lên. Yêu bị khóa lại, liền ở trên trời, ở giữa mây và trăng sao.
Chử Hoa run lập cập: “Ý của Mạnh trưởng lão là….Bạch Hà Đại Vương muốn lên Trấn Yêu Tháp?”
“Trấn Yêu Tháp” không phải phong cảnh nên xem ở bờ sông Bạch Hà, mà là nhà lao nguy hiểm nhất ở Yêu giới.
Yêu muốn lên tháp chỉ có một mục đích – cứu ra yêu phản bội.
Nguyễn Khôi và Bích Du đối mặt, giống như bị suy đoán này này hù dọa: “Nếu bị Linh Sơn Đại Vương phát hiện, chẳng phải muốn phát binh ra trận? Bạch Hà và Linh Sơn đại chiến với nhau?”
Mạnh Tuyết Lý ý thức được những lời mình nói không ổn, bán yêu nhát gan, đêm hôm khuya khoắt quả thực không thích hợp nhắc đến những thứ này, có chuyện thì để đến ban ngày nói, ít nhất phải cho lao động trẻ em ngủ ngon giấc.
Mạnh Tuyết Lý: “Ta đoán bừa thôi. Đã không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi bán yêu rời đi, ban công an tĩnh lại. Gió thổi khiến bức rèm vang lên tiếng động thanh thúy, Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý sóng vai mà đừng, yên lặng nhìn về nơi xa.
Mạnh Tuyết Lý nắm tay Tễ Tiêu: “Lúc ngươi cứu ta, ta cam kết với ngươi khi làm người, sẽ ăn chay, quên đi quá khứ, ai ngờ đều không làm được.”
Tễ Tiêu nhìn y, nhàn nhạt nói: “Đạo lữ vốn là một thể. Có thể vì ngươi chia sẻ, ta cam tâm tình nguyện, ngươi không nên nghĩ như vậy.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng nhận sai: “Là ta nghĩ lầm rồi, ngươi đừng giận ta.”
Tễ Tiêu nhìn Trấn Yêu Tháp, giọng nói mềm nhẹ: “Hai con yêu kia có từng quen biết ngươi?”
Những lời này không đầu không đuôi, Mạnh Tuyết Lý lại nghe hiểu. Tễ Tiêu bằng lòng giúp y quên đi quá khứ, tình nguyện lý giải quá khứ của y, giống như y thường xuyên hâm mộ ghen tỵ với Hồ Tứ, bởi vì hắn ở xuất hiện trong thời niên thiếu của Tễ Tiêu.
Mạnh Tuyết Lý trầm ngâm nói: “Giao tình không sâu. Nhưng bạch hạc, tử hồ là thuộc hạ của Linh Sơn Đại Vương, bọn họ nhất định biết, năm đó trước và sau khi Linh Sơn Đại Vương độc giết ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Rắn lớn, linh điêu, khổng tước, vốn là ba người bạn thân.
Ba năm trước, y bị rắn lớn phản bội, bị đuổi giết tới Giới Ngoại Chi Địa. Lúc chuyện xảy ra, Tước Tiên Minh còn đang du ngoạn ở nhân gian, nếu nói ai rõ ràng nhất việc “rắn lớn sắp đặt đọc giết linh điêu như thế nào”, tất nhiên là năm vị yêu tướng dưới quyền, có quan hệ thân cận nhất vứi Linh Sơn Đại Vương.
Rắn lớn từ khi nào nảy lòng tham, khi nào suy tính, khi nào bắt đầu hành động bố trí, mình lại không hề có cảm giác, suy nghĩ cẩn thận, mọi nơi đều khả nghi. Hoặc là nói, rắn lớn tại sao phải phản bội, mình đã làm chuyện gì có lỗi với hắn?
Ký ức đó quá đau đớn, Mạnh Tuyết Lý trước nay không muốn nhớ lại, thậm chí ôm tâm tình trốn tránh “ta đã làm ngươi, chuyện cũ cần gì nhắc lại”, không muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Tại sao bây giờ lại bằng lòng nhớ lại? Bởi vì sau khi có Tễ Tiêu, cuộc sống đủ ngọt ngào, y không sợ bất kỳ đau khổ nào nữa.
Tễ Tiêu nói: “Nếu ngươi muốn lên tháp hỏi, ta đi cùng ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý không trả lời, sao y có thể để đạo lữ mạo hiểm?
Y ôm cổ Tễ Tiêu nói sang chuyện khác: “Ngày lành cảnh đẹp, lãng phí sẽ bị trời phạt, chúng ra ngủ thôi.”
…
Phòng của ba con bán yêu cách vách, trong phòng trang trí giống hệt phòng của Mạnh Tuyết Lý Tễ Tiêu.
Bích Du đóng cửa lại, hưng phấn khi lần đầu tiên được ở phòng ngắm cảnh xa hoa, cũng bị lo lắng thay thế.
“Ta cảm thấy suy đoán của Mạnh trưởng lão có lý.” Chử Hoa nói, “Bạch Hà Đại Vương hàng năm ở dưới đáy sông, tại sao đột nhiên lại muốn lên trời? Thời gian lại vừa hay trước lúc diễn ra Vạn Yêu Đại Hội?”
Nguyễn Khôi trời sinh cẩn thận: “Chuyện của đại yêu, rất khó suy nghĩ rõ ràng. Chúng ta đêm nay xuất hàng, ngày mai phải rời khỏi Bạch Hà Thành!”
Bích Du nói với Chử Hoa: “Sau đó ngươi đi cùng chúng ta, đến Hắc Sơn Trại, ngươi tìm đến tiểu nhị Ám Hành bên đó tránh gió, nếu như Bạch Hà hết thảy vẫn ổn, ngươi hẵng trở lại.”
Những năm trước đây Yêu giới liên tục xảy ra chiến tranh, Ám Hành các nơi tiếp ứng lẫn nhau, đã là chuyện bình thường.
Chử Hoa gãi tai mèo: “Được. Tối nay xuất hàng, ngày mai cùng nhau chạy!”
Trong một căn phòng khác, Mạnh Tuyết Lý đang kéo đạo lữ ngã xuống giường. Giường nước đặc biệt của khách sạn Bạch Hà Thành, vỏ ngoài bóng loáng ngao luyện từ da cá giao, bên trong đổ đầy nước ấm, phía trên phủ một lớp giao sa thật mỏng, mềm mại thoải mái. Người vừa nằm xuống, tiếng nước chảy khẽ vang, còn có thể xuyên thấu qua giao sa, cảm nhận được ấm áp, giường nước đầy đặn.
Y đè lên đạo lữ, muốn cởi bỏ áo ngoài thắt lưng của Tễ Tiêu, thậm chí có phần nôn nóng, vì sợ đối phương dửng dưng mở miệng, yêu cầu “luyện kiếm”, “tu hành”,….
Thật may Tễ Tiêu không có.
Tễ Tiêu mặc cho Mạnh Tuyết Lý cởi, vẻ mặt ôn hòa bao dung.
Nhìn khuôn mặt như của thánh nhân này, Mạnh chồn ngược lại cảm thấy tội lội, có tật giật mình qua loa giải thích:
“Ta chỉ ôm ngươi ngủ, không làm gì khác. Cởi áo khoác ra, ngủ tương đối thoải mái. Tối nay không tĩnh tọa, chúng ta thể nghiệm “Giường nước Bạch Hà”, đây cũng là đặc sản. Tới cũng đã tới rồi…”
Bình luận truyện