Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 29: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng



Trong gió đêm ở Trường Xuân Phong, Mạnh Tuyết Lý mang hai tên đệ tử chọn chỗ ở.

Đại đệ tử Tễ Tiêu ở ngay bên cạnh viện của y, chỉ cách vẻn vẹn một bức tường. Mạnh Tuyết Lý vui mừng vừa nghĩ thầm, đứa trẻ này còn thật dính người, xem ra đã thừa nhận ta.

Vừa cảm thấy khó xử, hay là bố trí một trận pháp ngăn trở giữa hai viện? Người tu hành ngũ giác nhạy bén, có động tĩnh gì hai bên đều biết, chẳng phải xấu hổ.

Ta ngược lại không thành vấn đề, có gì mà chưa thấy qua, chỉ sợ đứa bé này da mặt mỏng.

Nhị đệ tử Ngu Khởi Sơ ở lầu các nhỏ cạnh con suối, bên ngoài rừng đào.

Hắn nghe Mạnh Tuyết Lý nói, nơi này cách tĩnh thất bế quan của Kiếm Tôn rất gần, hy vọng có thể dính chút tiên khí.

Ngày này tâm trạng thay đổi nhanh chóng, quả thật khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Bóng cây đu đưa hắt lên cửa sổ, hắn nương theo ánh trăng bảng lảng, suối chảy róc rách nhắm mắt ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt, Ngu Khởi Sơ mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy bên gáy ngứa ngáy, theo bản năng đưa tay lên gãi, nhưng chạm phải một đám lông bù xù.

Hắn giật mình tỉnh táo lại.

Trong lòng bàn tay là một con chuột kim tiền, lớn bằng chén trà, vừa nhẹ vừa mềm, da lông nhu thuận bóng mượt, đường vân ám trắng đan xen, cặp mắt tròn trịa ti hí đen bóng.

Một người một chuột trừng mắt nhìn nhau.

Chuột kim tiền được Mạnh Tuyết Lý nuôi trong rừng đào, một ổ bảy con. Bọn nó lấy hoa đào rơi dưới tàng cây làm thức ăn, vô cùng hiểu tính người, dịu ngoan, ưa sạch sẽ.

Ngu Khởi Sơ nghĩ, chắc là đưa nhau đến bên suối chải lông rửa mặt, con này lạc đàn, cũng không biết làm cách nào, chui vào chăn của hắn. May mắn dáng ngủ hắn đàng hoàng, không có thói quen xoay tới xoay lui.

Ngu Khởi Sơ giơ chuột nhỏ lên: “Ngươi thật là đẹp, là màu trắng.”

Chuôt kim tiền hoảng sợ nhảy dựng lên: “Chít chít chít?”

Ngu Khởi Sơ liếc nhìn sắc trời chưa sáng, cười nói: “Ta biết, ngươi là tới kêu ta rời giường.”

Khí hậu trên Hàn Sơn lạnh lẽo khô ráo, chăn lại ấm áp thoải mái, thức dậy toàn bằng ý chí. Khi còn ở Luận Pháp Đường sáng sớm hắn hay tham ngủ, cho nên thường xuyên trốn giờ đọc sách sớm.

Ai ngờ buổi sáng đầu tiên tới Trường Xuân Phong, giống như trở lại quê hương phía nam, chưa đến giờ Mẹo đã tỉnh.

Mặt trời chưa lên, trên bầu trời mặc lam mặt trăng treo ở phía tây, sương mù trắng xóa trôi lơ lửng giữa núi rừng, Ngu Khởi Sơ bước lên từng bậc thang.

Đường đi lối lại trên Trường Xuân Phong đều như vậy, tuy quanh co nhưng không dốc, dời bước đổi cảnh, tựa như được thiết kế tỉ mỉ, mà hòa hợp với cái đẹp của tự nhiên tạo hóa.

Chuột nhỏ thò đầu ra từ vạt áo của hắn, híp mắt, hưởng thụ gió mát chải lông. Khi đi ngang qua rừng đào, Ngu Khởi Sơ thả chuột kim tiền xuống: “Về nhà đi.”

Chuột nhỏ cắn cắn đầu ngón tay hắn, quay đầu chạy vào biển hoa, như một làn khói mất dạng.

Quan Cảnh Đài ở đỉnh núi. Nơi cao nhất ở Trường Xuân Phong, cao mà không lạnh.

Khi hắn bước lên bậc đá cuối cùng, bầu trời khoáng đạt bỗng nhiên ánh vào mi mắt. Hắn nhìn thấy vầng sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu, tựa như một cái chén lưu ly khổng lồ úp ngược, chính là ánh sáng nhạt khi “Vạn cổ trường xuân” vận hành.

Biển mây cuồn cuộn, các ngọn núi khác của Hàn Sơn tuyết trắng bao trùm, đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện, giống như từng chuôi kiếm sắc ra khỏi vỏ, hàn quang bức người.

Ngẩng lên là trời cúi xuống là đất, vạn vật sáng tỏ thông suốt.

Cái gọi là “Quan Cảnh Đài”, thì ra không phải một đài cao bằng đá, hoặc một đình các quay về phía biển mây.

Toàn bộ đỉnh núi Trường Xuân Phong, là một thảm cỏ vô cùng rộng rãi bằng phẳng. Ngu Khởi Sơ phỏng đoán, lớn đến mức có thể phi ngựa.

“Ngươi tới rồi.” Mạnh Tuyết Lý ngồi trên thảm cỏ mềm mại, tay cầm túi vải ăn điểm tâm, tóc dính sương mù ẩm ướt.

Ngu Khởi Sơ lấy lại tinh thần, hoảng sợ nói: “Không phải chứ, sớm như vậy, phơi sương đón gió?”

“Sớm sao? Hiện tại đúng là giờ Mẹo.” Mạnh Tuyết Lý chia cho hắn một chiếc bánh hoa đào.

Ngu Khởi Sơ vừa ăn vừa nghĩ, còn nói lên lớp, quả nhiên là đến xem mặt trời mọc.

“Nơi này không phải Quan Cảnh Đài đi?”

Mạnh Tuyết Lý hàm hồ nói: “Chính là nó, đạo lữ của ta làm. Hắn dùng kiếm gọt một cái.”

Ngu Khởi Sơ nhắm mắt tưởng tượng, một đạo kiếm quang giữa biển mây, đất rung núi chuyển, đá lớn băng rơi, đỉnh núi bị gọt phẳng. Không nhịn được rùng mình.

Ngày Tễ Tiêu mang Mạnh Tuyết Lý về Trường Xuân Phong, Mạnh Tuyết Lý thấy cây cối trong núi cao lớn, cành lá xum xuê, tầm mắt bị che khuất.

Y thích bóng cây, nhưng muốn một nơi có thể ngắm toàn cảnh bầu trời sao. Lại cảm thấy mình được voi đòi tiên, thấp giọng nói: “Nếu phiền toái, thì không cần. Nóc nhà cũng rất tốt.”

Tễ Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Không phiền.”

Mạnh Tuyết Lý cảm kích quỳ mọp: “Đa tạ chân nhân!”

Mạnh Tuyết Lý nhớ lại chuyện xưa, khe khẽ thở dài. Ngay sau đó đứng dậy, lùi lại hai bước: “Đừng ăn quá no, rút kiếm đi.”

Ngu Khởi Sơ thoáng sửng sốt: “Thật à?”

Hắn biết Mạnh Tuyết Lý có bản lĩnh, bởi vì tận mắt thấy đối phương đánh thắng Chu Vũ, nhưng bản lĩnh đến mức nào, hắn còn chưa có khái niệm rõ ràng.

Đột nhiên thấy Mạnh Tuyết Lý bày tư thế, không khỏi tò mò. Vì vậy vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy “Lâm Trì Liễu” ra.

Nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm nhẹ nhàng mềm dẻo chập chờn trong gió sớm.

Ngu Khởi Sơ hỏi: “Kiếm của ngươi đâu?”

Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Không cần. Ngươi ta không dùng chân nguyên, giống như người phàm vũ phu, chỉ hóa giải chiêu thức.”

Ngu Khởi Sơ gật đầu, cũng cười nói: “Vậy phải nói trước, ngươi không thể ỷ vào cảnh giới cao hơn ta, lấy chân nguyên chèn ép ta. Trước đây khi ở nhà, ta từng luyện kiếm thức cơ sở, ít nhiều cầm nã thủ, hai mươi tư quyền cước….Sư phụ cẩn thận!”

Còn chưa dứt lời, bóng kiếm đã ra, muốn nhân lúc Mạnh Tuyết Lý chưa kịp chuẩn bị, bất ngờ tấn công y, nhưng e ngại đồng bạn bị thương, giữ lại ba phần lực.

Ngu Khởi Sơ thấy Mạnh Tuyết Lý vẫn không nhúc nhích, sợi tóc bên trán bị kiếm khí hất lên, thầm nghĩ không tốt, kiếm vừa đâm ra, gương vỡ khó lành, bỗng nhiên trong chớp mắt, cổ tay cầm kiếm chợt đau nhức.

Bên tai vang lên tiếng quát khẽ: “Nghiêm túc một chút!”

Ngu Khởi Sơ nhanh chóng xoay người, chăm chú nhìn lại, Mạnh Tuyết Lý đã cướp được kiếm, chính là lâm Trì Liễu.

Mạnh Tuyết Lý trả lại thanh kiếm cho hắn: “Lại lần nữa.”

Ngu Khởi Sơ khiếp sợ lùi về chỗ cũ, tập trung tinh thần, nhuyễn kiếm bên tay phải khẽ run, ánh sáng bạc lóa mắt, đâm thẳng vào mặt Mạnh Tuyết Lý, nhưng chỉ là hư chiêu, tay trái đồng thời tung ra một quyền quét ngang, quyền phong như sấm. Ai ngờ nắm đấm rơi vào khoảng không, cánh tay phải đau nhức, giống như yếu huyệt nơi cổ tay phải đang đụng mạnh vào bàn tay của Mạnh Tuyết Lý.

Bàn tay trắng nõn, nhỏ yếu kia, như kềm sắt hung hăng siết chặt.

Hắn thầm nghĩ hỏng rồi, quả nhiên hai tay trống trơn, “Lâm Trì Liễu” lại ở trong tay đối phương.

Ngu Khởi Sơ lúc này mới biết tại sao Mạnh Tuyết Lý lại nói không cần kiếm, chỉ cần bọn họ giao thủ, kiếm của hắn, sẽ trở thành kiếm của Mạnh Tuyết Lý. Cõ lẽ chênh lệch giữa hai người, xa xa vượt qua tưởng tượng của hắn.

Nhưng hắn tâm tính thiếu niên, bướng bỉnh bị kích phát: “Lại lần nữa!”

….

Phía tây bóng trăng mờ dần dần biến mất, phía đông cuối tầm mắt, một vầng sáng màu vàng quất lặng lẽ trồi lên sau tầng mây.

Ngu Khởi Sơ mất sức tê liệt nằm trên đất, thảm cỏ mềm mại như bông vải, khiến hắn muốn lún sâu vào: “Tay phải của ta muốn gãy đến nơi rồi…”

Hắn khó nhọc quay đầu, cách đó không xa, Mạnh Tuyết Lý chắp tay đứng trong nắng sớm, sau lưng biển mây cuồn cuộn. Thân hình đơn bạc, nhưng khó hiểu lại lộ vẻ cao lớn.

Từ lần đầu đối chiến đến giờ, Mạnh Tuyết Lý chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dựa vào xoay người, né tránh, mà khiến hắn không còn sức nào đánh trả.

“Tại sao mỗi một bước của ngươi đều nhanh hơn so với ta?” Ngu Khởi Sơ không nói lên được cảm giác đó, “Ta chiêu tiếp theo chưa tới, ngươi đã ở nơi đó chờ ta.”

Mạnh Tuyết Lý kéo hắn ngồi dậy: “Rất đơn giản, xem ánh mắt, vẻ mặt thay đổi của ngươi, ta sẽ biết ngươi muốn đánh bên trái hay bên phải. Ngươi mới vừa giơ tay lên, ta đã biết ngươi muốn ra quyền hay ra chưởng. Ta dành trước một bước đánh trả, cho nên nhanh hơn ngươi.”

Ngu Khởi Sơ suy sụp: “Đơn giản chỗ nào?!”

Mạnh Tuyết Lý: “Đợi đến khi ngươi luyện đến mức độ ra chiêu không cần suy tính, chỉ bằng phản ứng thân thể, liền đơn giản.”

“Chiêu ban nãy của ngươi, gọi là gì?” Hắn thấy Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt mờ mịt, “Chính là chiêu không quay đầu lại, trở tay đoạt kiếm của ta đó!”

Mạnh Tuyết Lý: “Không có tên, đánh bừa thôi.”

Ngu Khởi Sơ nghĩ thầm, trực giác chiến đấu đáng sợ: “Ta muốn học!”

Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Muốn học? Vậy sau này không thể tham ngủ.”

Ngu Khởi Sơ muốn khóc: “Ai tham ngủ người ấy là chó!”

“Tốt lắm! Ngươi không dùng chân nguyên, chạy qua rừng đào, hoa đào không dính người, để luyện thành thân pháp. Lúc nổi gió cầm kiếm đâm hoa, phải đâm trúng nhụy hoa, không chạm đến cánh hoa, để luyện chính xác. Lại thêm cô đọng chân nguyên vận chuyển, Luyện Khí kỳ có thể thắng Phá Chướng, Phá Chướng kỳ có thể thắng Tiểu Thừa.” Mạnh Tuyết Lý nói, “Bản lĩnh này của vi sư, không có đường tắt, toàn bằng khổ công, ngươi có chịu luyện hay không?”

Ngu Khởi Sơ nói: “Ta luyện!”

Hắn thầm nghĩ, Mạnh Tuyết Lý chỉ lớn hơn mình một tuổi, cho dù thiên tư trác tuyệt, chăm chỉ từ trong bụng mẹ, mình cũng không sợ. Cố gắng cần cù luyện nó hai mươi năm, hai mươi năm sau, chưa dám nói sẽ vượt qua Mạnh Tuyết Lý, nhưng ít nhất có thể đánh ngang tay với người. Đạo đồ mênh mông, lấy trăm năm tính toán, hai mươi năm không thiệt thòi.

Ngu Khởi Sơ truy hỏi: “Mới nãy ngươi nói Phá Chướng có thể thắng Tiểu Thừa, vậy sau Tiểu Thừa thì sao?”

Mạnh Tuyết Lý trầm ngâm nói: “Chiến đấu sau Tiểu Thừa, chính là đấu đạo pháp, đạo tâm. Ta tạm thời còn chưa biết nói với ngươi như thế nào….Tóm lại đối thủ cảnh giới càng cao, kỹ thuật chiến đấu càng dư thừa, nếu gặp người như đạo lữ ta, cường giả Thánh Nhân cảnh, hắn thậm chí không cần ra tay, tâm niệm khẽ động, liền hóa thành vạn thiên kiếm ảnh, loại kỹ xảo chiến đấu này của ta, sẽ vô dụng.”

Yêu tộc lệ thuộc vào huyết mạch thiên phú, hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn so với nhân tộc, không nói “Đạo pháp”, “đạo tâm”. Mạnh Tuyết Lý một lần nữa làm người, trước mắt chỉ có cảm ngộ mơ hồ, không dám dạy bừa, tránh làm hại đến người ta.

“Thánh Nhân cảnh? Vậy quá xa vời.” Ngu Khởi Sơ sau khi nghe xong thở dài, “Nếu ta luyện thành kỹ xảo thiếp thân cận chiến của ngươi, thăng cấp liên tục, há chẳng phải bễ nghễ dưới Tiểu Thừa cảnh, trận nào cũng thắng.”

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, giọng nói trầm xuống:

“Nào có chân chính cao thủ trận nào cũng thắng? Cho dù vô địch khắp thiên hạ, cũng có lúc lật thuyền trong mương. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, trong tay ngươi có kiếm, người khác có thiên la địa võng. Nhất định không thể ỷ vào chiến lực cao cường, mà mất đi lòng cảnh giác.”

Ngu Khởi Sơ giãy dụa đứng lên, đàng hoàng hành lễ: “Sư phụ!”

Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Được rồi. Hôm nay nói hơi nhiều, ngươi trở về ngủ một giấc, suy nghĩ kỹ lại…”

Y đứng dậy vỗ vai Ngu Khởi Sơ, ánh mắt lại hướng về phía thiếu niên đứng ở cách đó không xa: “Đình Vân tới rồi. Vẫn chưa đến giờ Thìn, thật sớm.”

“Ta không ngủ được, ở nơi này từ từ suy ngẫm cũng thế.” Ngu Khởi Sơ lắc đầu.

Thiếu niên đón nắng mai mà đến: “Mạnh trưởng lão nói cái gì?”

Mạnh Tuyết Lý nhíu mày: “Không gọi sư phụ gọi trưởng lão làm gì, không thì ngươi học theo Tiểu Ngu, gọi ta là Mạnh ca.” Trước mặt người ngoài, không thể để ngươi gọi là “cha” đi.

Tễ Tiêu:”…”

Tễ Tiêu thấp giọng nói: “Tuyết Lý.”

Mạnh Tuyết Lý khẽ run: “Cũng được.”

Y thay đổi suy nghĩ, Tiếu Đình Vân dù sao cũng là con trai của Tễ Tiêu, chưa biết chừng chân nhân đã từng dạy dỗ hắn.

Mạnh Tuyết Lý: “Đình Vân, ngươi cảm thấy cái gì là đấu đạo pháp, đạo tâm?”

Tễ Tiêu hơi nhíu mày, không biết bắt đầu từ đâu.

Mạnh Tuyết Lý cho rằng hắn căng thẳng: “Ban nãy ta và Tiểu Ngu nói chuyện phiếm, vừa hay hàn huyên đến chỗ này. Ngươi lấy Tễ Tiêu Chân Nhân làm ví dụ, tùy tiện nói một chút là được.”

Chuyện liên quan đến “luận đạo”, Tễ Tiêu cảm giác thái độ của tiểu đạo lữ không được tự nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:

“Khi Thánh Nhân cảnh cùng người khác đối chiến, tâm niệm kiên định là chủ yếu, thủ đoạn thần thông là chính, binh khí pháp khí là phụ…”

Ngu Khởi Sơ không hiểu: “Sao binh khí lại là phụ, “Tễ Tiêu lâm Hàn Sơn, ly thiên tam thước tam”, bởi vì Sơ Không Vô Nhai vừa hay ba thước ba, mọi người thường nói, trước mặt Sơ Không Vô Nhai chư kiếm cúi đầu, chẳng lẽ là nói láo?”

Tễ Tiêu cười đáp: “Không tính là nói láo. Nhưng “chư kiếm cúi đầu” không chỉ dựa vào bản thân uy thế của thần binh. Kiếm của kẻ địch chỉ ở trong vỏ đua tiếng, không nghe sai khiến, không dám ra khỏi vỏ, bởi vì kiếm của bọn họ thành thật hơn con người. Binh khí không chiến mà khuất phục, chính là đấu đạo tâm.”

“Ngươi và Tễ Tiêu so đấu, kiếm của ngươi, cũng là kiếm của Tễ Tiêu. Nếu hắn muốn mượn kiếm từ trong thiên địa, thì vạn dặm bên ngoài, đều là kiếm của Tễ Tiêu.”

Ngu Khởi Sơ hoảng hốt mà đứng, giống như nghe hiểu, lại dường như căn bản không hiểu.

Lúc nhớ lại vô số lần chiến đấu ban nãy, lúc lại tưởng tượng vô số thanh kiếm vạn dặm chuyển kiếp, giăng kín bầu trời.

Hắn mơ hồ cảm giác, mình chạm tới thứ vượt qua nhận biết, bầu trời trên đầu đột nhiên càng thêm to lớn, càng thêm bát ngát.

Tựa như chục năm đời người khi trước, chỉ là vô tri vô giác quanh quẩn trong mê cung, lần mò đường ra. Bỗng nhiên mọc thêm đôi cánh, từ trên không nhìn xuống, nơi bản thân mình từng đi qua.

Mạnh Tuyết Lý xúc động: “Sơ Nhập Đạo, tốt lắm.”

“Đừng quấy rầy hắn, chúng ta xuống núi.” Tễ Tiêu nói.

Mạnh Tuyết Lý mỉm cười: “Ngươi cũng rất tốt.” Tương lai kế thừa y bát của cha ngươi.

Tễ Tiêu thấy tiểu đạo lữ vui vẻ, cũng cười cười: “Sư phụ dạy tốt.”

Mạnh Tuyết Lý: “Đi, sư phụ mang ngươi đi nhìn bảo bối!”



Thành trì dưới chân Hàn Sơn, gọi là “Hàn Môn Thành”, người phàm và người tu hành cùng tồn tại.

Rất lâu trước kia, nơi này chỉ có hơn chục hộ gia đình, vì có Hàn Sơn Kiếm Phái khai tông lập phái, thanh danh lan xa, mới dần dần lớn mạnh, thôn biến thành trấn, trấn biến thành thành.

Người trẻ tuổi từ xa vạn dặm tới bái sư cầu đạo, phong trần mệt mỏi, dù sao cũng phải ở trọ, rửa mặt, thay quần áo, còn có thương đội từ nam chí bắc, quán rượu cửa hàng san sát.

Cây cao đón gió, có Hàn Sơn Kiếm Phái trấn giữ, ban lệnh cấm đánh nhau, không cho phép động đao kiếm trong thành, Hàn Môn Thành đương nhiên sẽ thái bình hơn các nơi khác.

Tán tu phương bắc sẽ ước hẹn ở chỗ này trao đổi, phòng đấu giá, hiệu cầm đồ cho người tu hành cũng lục tục khai trương, không cần lo lắng gặp phải cuồng đồ giết người đoạt bảo, làm ăn đương nhiên càng ngày càng lớn.

Mạnh Tuyết Lý ba năm không rời khỏi Hàn Sơn, lần đầu tiên tới Hàn Môn Thành, như chim non sổng chuồng, hớn hở nhìn đám đông qua lại: “Thật nhiều người!”

Tễ Tiêu sợ y bị va chạm, che chở y tiến về phía trước: “Ngày lễ phàm tục, mùng một đầu năm.”

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi không biết, Luận Pháp Đương nghỉ học, Tiểu Ngu bảo ta vào thành uống rượu, Hồng Vận Lâu gì gì đó, sao lúc ấy ta không đi nhỉ.”

“Bên dưới tránh ra chút, đốt pháo!”

Trên đường đám đông tươi cười tản ra, Mạnh Tuyết Lý ngẩng đầu nhìn, cửa sổ tầng hai của một cửa hàng mở ra, cây trúc nhỏ dài đưa ra ngoài cửa sổ, treo một chuỗi dây pháo đỏ dài.

Đỉnh đầu vang lên tiếng đùng đoàng, Mạnh Tuyết Lý kéo Tễ Tiêu, vừa cười to, vừa hòa vào dòng người tán loạn.

Tễ Tiêu thầm nghĩ ngươi là người tu hành, ngươi chạy cái gì, nhưng không gạt ra. Mặc cho Mạnh Tuyết Lý kéo hắn chạy như điên, chạy khỏi khói pháo cùng xác pháo đầy đất.

Mạnh Tuyết Lý nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, muốn ăn cơm lại muốn mua đồ, rốt cuộc còn nhớ lại việc chính.

Y mang Tễ Tiêu chạy đến đường chính, cửa hàng đầu tiên chính là một hiệu cầm đồ bề ngoài bắt mắt, biển đen sơn vàng, viết bốn chữ rồng bay phượng múa “Hanh Thông Tụ Nguyên”.

Ngoài cửa là đôi câu đối “Sinh ý thịnh vượng thông tứ hải, tài nguyên quảng tiến đạt bát phương”, nhìn chữ viết có thể thấy là tác phẩm của cùng một người.

Tiệm cầm đồ “Hanh Thông Tụ Nguyên” lớn nhất Hàn Môn Thành, quả thật rất nổi tiếng.

Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ khi còn trẻ chi tiêu nhiều, hay túng thiếu, thường xuyên tới nơi này bán pháp khí, đan dược, đổi chút linh thạch. Mấy năm gần đây, đại đệ tử Kinh Địch đang nổi của Minh Nguyệt Hồ, cũng từng ở chỗ này cầm kiếm mua rượu.

Trước khi Kiếm Tôn mất, ở đây định kỳ cử hành hội đấu giá, luôn có một hai món ” tranh chữ của Kiếm Tôn thật thật giả giả” tuồn ra, nhiều lần bán được giá cao.

Tễ Tiêu nhìn tấm biển ở cửa, nghĩ thầm đã hơn một trăm năm, mà vẫn chưa đổi.

Mạnh Tuyết Lý nhảy qua ngạch cửa, quay đầu lại thấy đứa bé sợ run tại chỗ, vội vàng giải thích: “Không phải ta muốn bán ngươi! Ta không thể nào bán ngươi!”

Tễ Tiêu mờ mịt: “A?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện