Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 33: Quang Âm Bách Đại



Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, ta dùng cây gậy sắt này để làm gì?

Lại thấy gậy sắt vào tay đệ tử, vang lên tiếng loong coong, một lưỡi dao sắc bén lấp lánh ánh bạc bắn ra từ đầu gậy!

“Là trường thương!” Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên mừng rỡ hô.

Thân thương đúc bằng sắt lấy từ thiên thạch, vô cùng cứng rắn nhưng rất nhẹ, mũi thương phá vỡ bóng đêm, từng tia sáng như cầu vồng trên lụa trắng, cực kỳ oai phong.

Tễ Tiêu không đáp, hai tay nắm chặt hai đoạn thân thương, hơi dùng sức, lại nghe cách một tiếng, mũi thương thu về. Mà ở giữa thân thương bị tách ra, chia làm hai, mỗi đầu bắn ra một lưỡi dao sắc bén.

Hắn trái phải mỗi tay cầm một nửa, tựa như hai thanh đoản kiếm.

Mạnh Tuyết Lý ánh mắt sáng rỡ: “Mau cho ta thử chút!”

Hóa ra là một binh khí có thể thay đổi hình dạng!

Mạnh Tuyết Lý lưu loát cởi áo khoác ngoài, vứt cho đệ tử. Đồng thời nhận lấy hai thanh đoản kiếm, chạm vào nhau, bắn ra tia lửa nhỏ, tiếng vang kéo dài, không khỏi cất cao giọng: “Thật là thần binh!”

Tễ Tiêu mỉm cười, nghĩ thầm thứ này còn có thể biến thành cái khác nữa, với sự thông minh của tiểu đạo lữ, sau khi tới tay chắc chắn sẽ biết.

Mạnh Tuyết Lý dậy lên hứng thú, cảm thấy trong viện không đủ rộng rãi, không thi triển được, cầm song kiếm nhảy lên mái nhà.

Tễ Tiêu bị dọa sợ hết hồn: “Chậm chút, coi chừng.”

Mạnh Tuyết Lý giống như không nghe thấy, bay nhảy giữa đầu cành cây và nóc nhà mái cong, giống như một con chim yến linh hoạt, đề khí, chạy về phía đỉnh núi.

Tễ Tiêu bó tay cười cười, cũng vận lên chân nguyên đuổi theo y.

Ánh trăng trong sáng rơi xuống Trường Xuân Phong, cá chép trong ao tự tại bơi lội, rừng hoa đào giống như được phủ một tầng sáng bạc. Gió rừng thổi tán lá xào xạc, hết đợt này đến đợt khác, hai người bay vút, thân hình lúc lên lúc xuống, đảo mắt đã tới gần Quan Cảnh Đài.

Mạnh Tuyết Lý hai tay chặp lại, song kiếm trở thành trường thương, đột nhiên mũi thương chĩa xuống đất, mượn lực nhảy lên, thân hình nháy mắt đề lên bảy tám trượng, nhảy lên thảm cỏ trên Quan Cảnh Đài.

“Ầm!”

Nơi mũi thương rơi xuống, bên cạnh sơn đạo phía sau, cây cổ thụ ngã gục.

Tễ Tiêu thấy y nhập tâm, không khỏi theo sát, bảo vệ ở bên cạnh y.

Xung quanh đỉnh núi biển mây cuồn cuộn tụ hội, gió đêm đập vào mặt, khiến quần áo tung bay trong gió.

Trận pháp “Vạn cổ trường xuân” vào ban đêm, ánh sáng nhu hòa càng thêm rõ ràng, bao phủ trên đỉnh đầu, giao thoa với ánh trăng phía tây biển mây.

Mạnh Tuyết Lý cầm trường thương nhìn xung quanh, cảm xúc phập phồng, lần nữa thở dài nói: “Thật là thần binh!”

Lưỡi dao sắc bén trong tay hắn vạch qua từng vệt sáng bạc, thảm cỏ bùn đất tung bay, tia lửa văng khắp nơi. Thân pháp chiêu thức không tên không phái, tùy theo tâm ý mà động.

Từ lúc y từ bỏ yêu thân, chuyển kiếp làm người, luôn cảm thấy binh khí nhân gian không hợp ý mình, không linh hoạt tiện lợi bằng yêu thân.

Đao rìu kiếm kích y có thể dùng, cũng có cách sử dụng đặc biệt của riêng mình, vốn định sau này tùy tiện phối hợp với một thanh kiếm đủ sắc bén là được. Ai ngờ đêm nay được kỳ binh, có thể nói như hổ thêm cánh, như cá gặp nước.

Binh khí này có thể thay đổi thành trường côn, hoặc trường thương, hoặc song kiếm, lưỡi dao sắc bén có thể làm phi tiêu, giống như làm ra là để cho y vậy.

Tễ Tiêu đứng bên cạnh, nghiêm túc chăm chú nhìn y.

Nếu bàn về bản lĩnh lời ngon tiếng ngọt, thủ đoạn trêu ghẹo người khác, một trăm Kiếm Tôn cộng lại, cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ.

Tễ Tiêu chỉ hiểu luyện kiếm, tất cả những suy nghĩ độc đáo thông minh, đều dùng cho việc liên quan đến chiến đấu.

Nhưng nếu không có một Tễ Tiêu như vậy, cũng chưa chắc sẽ có binh khí tuyệt thế vô song, chỉ thích hợp với một mình Mạnh Tuyết Lý này. Đổi người khác tới dùng, không những mất đi linh hoạt, mà còn bị nó làm cho mệt mỏi, trói buộc bản thân.

Sau nửa đêm, gió núi càng dữ dội hơn, bóng trăng bị biển mây che đậy, Mạnh Tuyết Lý mới tận hứng.

Thảm cỏ của Quan Cảnh Đài trở nên hỗn loạn, khe sâu giăng khắp nơi, giống như bị người tùy ý vạch lên.

Mạnh Tuyết Lý ngồi xuống đất, cảm thán hài lòng.

Tễ Tiêu đi lên trước, ngồi bên cạnh y.

Mạnh Tuyết Lý nhìn hắn, thần thái chuyên chú, nhưng hai tròng mắt dường như còn chứa vệt nước trong suốt: “Tễ Tiêu trước khi đi nói, muốn tặng ta một món quà, ta nghĩ rằng là ngươi. Thì ra không phải, là binh khí này.” Tễ Tiêu còn truyền lại cách dùng binh khí cho con trai, có thể thấy rất dụng tâm.

Lần này y không nhắc đến “đạo lữ của ta”, mà gọi là Tễ Tiêu.

Tễ Tiêu không hiểu cau mày, đang định truy hỏi, lại thấy Mạnh Tuyết Lý nháy mắt, một giọt lệ rơi xuống.

Tễ Tiêu giật mình, đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống nói: “Khóc cái gì!”

Hắn cũng không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, chỉ nói:

“Chỉ là một binh khí kỳ môn, khí phôi tài liệu không sánh bằng Sơ Không Vô Nhai, không đáng để ngươi khóc!”

Nước mắt của Mạnh Tuyết Lý như từng chuỗi hạt châu, từng giọt rơi xuống: “Gì mà có đáng giá hay không? Nhân gian có câu, “Bảo vật dễ tìm, tình lang khó kiếm”, khí phôi tài liệu có gì mà hiếm có, trong lòng hắn có ta, mới có thể làm ra thần bình hợp ý ta đến vậy. Ngươi, ngươi không hiểu.”

Tễ Tiêu ngơ ngác.

Một thứ cảm xúc không nói rõ được nảy lên trong lòng hắn.

Giống như nơi mềm mại nhất ở sâu trong nội tâm, nhưng cực kỳ xa lạ, bị linh điêu dùng móng vuốt nhỏ, cào nhẹ một cái.

Hắn giơ tay muốn lau đi nước mắt cho Mạnh Tuyết Lý, lại bị y nghiêng đầu né tránh.

Mạnh Tuyết Lý qua loa lau mặt.

Tễ Tiêu theo hắn xin lỗi: “Được rồi được rồi, ta không hiểu.”

“Ngươi đừng khóc nữa, đặt tên cho nó đi.” Tễ Tiêu nói.

Mạnh Tuyết Lý lau nước mắt, cũng cảm thấy mất mặt. Mất hết uy nghiêm của sư trưởng, trưởng bối.

Y rũ mắt, lẳng lặng quan sát kỳ binh. Dưới ánh sáng của trận pháp “Vạn cổ trường xuân”, thân thương lóe lên ánh sáng bạc nhàn nhạt.

Mạnh Tuyết Lý nói: “Tiên hiền có câu,”Phu thiên đại giả, vạn vật chi nghịch lữ dã, quang âm giả, bách đại chi quá khách dã” (Vòng trời đất chẳng qua quán trọ; Còn thời gian, khách của trăm đời) “. Bảo kiếm của đạo lữ ta tên là Sơ Không Vô Nhai, ý rằng thiên địa bao la, vô biên vô tận.”

“Thanh kỳ binh này của ta, gọi là “Quang Âm Bách Đại”, mang ý thời gian vội vã trôi qua, làm khách trăm năm, ta luôn nhớ đến hắn.”

Tễ Tiêu cười nói: “Quang Âm Bách Đại phối với Sơ Không Vô Nhai, rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện