Kiến Long
Chương 128: Thích nô
Sửa sang lại xiêm y đi ra ngoài, người đã chờ ở bên ngoài. Đều là nô lệ có số khá cao, thường xuyên ở trong tay như Phong Tuế, ít ra mặt như Thập Lục, mười mấy người này là người có tiếng tăm, nhất hô bách ứng [1], có uy tín nhất trong các nô lệ.
[1] Nhất hô bách ứng: được nhiều người ủng hộ
Hàng ngàn nô lệ, Cố Phù Du không thể quản từng người, mệnh lệnh thông thường, luôn luôn là thông qua mười mấy người này thông báo xuống dưới. Có thể nói những người này là cầu nối giữa Cố Phù Du và chúng nô lệ.
Mười mấy người này tụ tập lại một chỗ, lần trước là khi đánh lên Tam Thập Tam Trọng Thiên, lần này đây nhìn thấy mọi người, trong lòng còn cho rằng là xảy ra chuyện lớn gì, bọn họ không có được bất kỳ tin tức nào, đều nhìn ba người Phong Tuế, Lão Thất và Nhập Tam để tìm hiểu. Bình thường có chuyện gì, đều là ba người này biết nhiều nhất.
Phong Tuế rất có phong thái thủ lĩnh, nhấc cằm lên, tuy rằng đang cười, ở trong mắt mọi người cũng đặc biệt nghiêm túc: "Làm sao, sợ à?"
Trước đây chúng nô lệ nào dám hỏi nhiều như vậy, xưa nay luôn là chỉ Đông đi Đông, chỉ Tây đi Tây, không dám hỏi nhiều một câu.
Mọi người xô đẩy Thập Lục tiến lên, Thập Lục gãi đầu, cười nói: "Phong đại ca, đâu có, chỉ là mấy ngày nay an nhàn quen rồi, các huynh đệ có hơi lười biếng, nếu như thật sự có chuyện lớn, sớm để bọn họ thao luyện thật tốt trước, miễn cho làm sai việc lúc mấu chốt, làm hỏng chuyện của đại nhân."
Cũng không phải là an nhàn quen rồi, không có huấn luyện quan, không có mệnh lệnh cưỡng ép, không có chủ nô coi bọn họ như dã thú, làm cho bọn họ chém giết lẫn nhau, Cố Phù Du "nuôi thả" bọn họ, tháng ngày ở Tam Thập Tam Trọng Thiên đối với bọn họ trước đây mà nói chính là mộng đẹp, khó có thể tưởng tượng được, như ngâm mình ở trong rượu, xương cốt đều say mềm.
Lão Thất nói: "Lớn hơn nữa cũng chỉ là đánh với hai châu Đông Tây, đại nhân phân phó như thế nào, chúng ta làm như thế nấy là được."
Đang nói chuyện, thấy Cố Phù Du đi ra, mọi người gọi một tiếng: "Đại nhân."
Sau đó thấy được Chung Mị Sơ đi theo ở phía sau, cũng không kinh ngạc, mấy ngày nay Chung Mị Sơ ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, bọn họ cũng đều biết, bọn họ còn biết Cố Phù Du và Chung Mị Sơ như hình với bóng, thấy nhiều không còn lạ, lại gọi một tiếng: "Bệ hạ."
Chỉ có Phong Tuế nhìn thấy hai người, khó có thể kiểm soát được biểu cảm rối rắm cùng ánh mắt quan sát trên mặt, cuối cùng yên lặng dời đi: "..."
Mọi người lòng tràn đầy cho rằng đại chiến sắp tới, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, chờ Cố Phù Du lên tiếng.
Cố Phù Du bộ dạng buồn ngủ, đôi mắt nửa mở, giống như chưa tỉnh ngủ: "Ta tìm các ngươi tới là muốn hỏi các ngươi..." Ngừng lại một lúc.
Phong Tuế nói: "Sư tôn chính là phiền não vì chuyện của hai châu Đông Tây sao." Tuy hắn biết được Chung Mị Sơ đã đi trước nói chuyện, nhưng cũng không rõ ràng lắm đàm luận cụ thể như thế nào, cho rằng là không thể đàm luận được.
Lời của Phong Tuế vừa dứt, quần chúng tâm tình xúc động phẫn nộ. "Đại nhân không cần ưu sầu, loại người vong ân phụ nghĩa đó, không sợ hắn tới, cho dù chúng ta chảy khô máu, mài bể xương cốt, cũng cho đại nhân trả lại cơn giận này!"
"Đúng, muốn đánh thì đánh, thuộc hạ nguyện làm tiên phong!"
Cố Phù Du xoa xoa mi tâm, đưa tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại, nói: "Ta muốn giải trừ khế ước nô lệ trên người các ngươi, các ngươi muốn giải trừ khế ước này ở đâu?"
Lời vừa dứt, đột nhiên im ắng.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa như cần chứng thực ý mà mình vừa mới nghe, thế nhưng thấy trên mặt đối phương đều là biểu tình kinh ngạc.
Thấy không có một chút phản ứng, Cố Phù Du nghi hoặc nhìn sang: "Sao?"
Phong Tuế cảm thấy cổ họng ngứa, thanh âm ngưng đọng: "Lời này của sư tôn, là có ý gì..."
Cố Phù Du nghĩ thầm, là nàng nói chưa đủ rõ ràng sao? "Giải trừ khế ước nô lệ, sau này các ngươi sẽ không khác gì người bình thường, cũng không có ai có thể ép buộc các ngươi làm bất cứ chuyện gì, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, năm châu bốn biển, đều là thiên địa của chư quân, thỏa thích ngao du."
Phản ứng tức thời của mọi người là mờ mịt hoang mang, bàng hoàng chần chừ. Đây vốn nên là giấc mơ cả đời của nô lệ, không, ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ..
Sự tồn tại của bọn họ đã có mấy ngàn năm lịch sử, mấy ngàn năm qua, bọn họ chưa từng được cứu ra khỏi nước sôi lửa bỏng, có lẽ có mấy người may mắn, gặp được người thiện lương, không đối xử với bọn họ như nô lệ, nhưng dấu ấn trên lưng không bị tiêu trừ, bản chất vẫn luôn là nô lệ.
Sự tồn tại của nô lệ này, dùng quá tốt. Lòng người dễ đổi thay, khó khăn nhất là khống chế, ai cũng không thể đảm bảo người bên cạnh vĩnh viễn trung thành, thế nhưng nô lệ sẽ thế, chỉ cần khế ước còn, bọn họ sẽ tuyệt đối phục tùng, cho dù ngươi tu vi Luyện Khí, hắn tu vi Phân Thần, hắn cũng không vi phạm mệnh lệnh của ngươi được.
Trong tay Cố Phù Du có hàng ngàn nô lệ, tu vi như Phong Tuế, như Lão Thất, đã là Động Hư, như Nhập Tam, dù chưa trưởng thành, nhưng tư chất vô hạn, đây là một món của cải khổng lồ, chỉ cần khế ước còn, đây là một nhóm người có thể dời núi lấp biển, có thể vì nàng mà lên trời xuống biển, có thể vì một câu nói của nàng mà liều mình, cả đời chỉ hầu hạ một mình nàng.
Ai có thể cam tâm từ bỏ, ai cũng không muốn từ bỏ.
Cho dù chỉ là một giả thiết động trời này —— Cố Phù Du nguyện ý từ bỏ. Mấy ngàn năm qua, cũng không có ai từng giải trừ khế ước nô lệ, chỉ sợ ngay cả người Tả gia cũng không biết giải như thế nào.
Chính là bởi vì vậy, khi mọi người nghe được lời này thì mới cảm thấy mê muội không hiểu, tuy nghe được cả câu hoàn chỉnh, nhưng lại không hiểu được ý của nó.
Cố Phù Du nhìn thấy trên mặt mọi người vẫn là biểu tình không tin tưởng, có lẽ là đồng cảm như bản thân cũng bị, có chút đau lòng. Lúc trước bị ấn xuống khế ước này, đối với nàng mà nói, như hủy thiên diệt địa, cho nên sau đó tỉnh lại, được toàn bộ quyển Kỳ Môn, việc đầu tiên làm đó là làm sáng tỏ bí ẩn khế ước nô lệ này.
Có lẽ nàng thật sự là khắc tinh của Tả gia, bị ấn xuống khế ước, đối với thứ này có hiểu biết sâu sắc đến tận xương.
Giọng nói của Cố Phù Du hơi nhu hòa chút, nói với Lão Thất và Liễu Nương: "Các ngươi không muốn giải trừ khế ước? Hẳn là không hy vọng hài tử sau này bởi cha nương là nô lệ mà bị bắt nạt chứ."
Một câu nói khiến đôi mắt Liễu Nương đỏ lên, dựa vào trong lòng Lão Thất. Nữ nhi của hai người đã chào đời. Con của nô lệ cũng sẽ bị đóng dấu khế ước nô lệ. Ngày đó khi hài nhi chào đời, hai người đã vì điều này mà đau lòng một hồi.
Cha nương yêu con cái, thì lại vì đó mà suy nghĩ sâu xa.
Bản thân là nô lệ, không thể thay đổi, thậm chí quen rồi, thế nhưng nhìn nữ nhi làm cho người thương yêu ở trong lòng ngực, vừa chào đời đã phải cúi đầu cho đến cuối đời, đau lòng không thể chịu nổi, đối diện rơi lệ. Chỉ có một chút an ủi rằng chủ tử là Cố Phù Du, sẽ không để cho nữ nhi khổ sở như bọn họ còn nhỏ.
Hiện tại Cố Phù Du không có ý định đóng dấu khế ước nô lệ lên nữ nhi của bọn họ, thậm chí muốn giải trừ khế ước của bọn họ, tâm thần hỗn loạn, làm sao không chờ mong.
Chỉ là giấc mơ quá đẹp, quá ngọt, quá không chân thật.
Cố Phù Du nhìn Phong Tuế, cười nói: "Điều kiện ban đầu ta bảo ngươi bái sư, chính là muốn dạy ngươi làm thế nào giải trừ khế ước nô lệ, quá nhiều chuyện, trì hoãn đến nay, ngươi cũng không biết nhắc."
Phong Tuế cúi đầu, âm thầm cười khổ hai tiếng. Hắn cũng không phải không nhớ, thứ nhất trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, thứ hai hắn cũng có nửa phần không tin Cố Phù Du có thể thả nô lệ trong tay, Cố Phù Du đối xử với nô lệ so với tất cả người trên đời đã đủ rộng lượng, hắn không muốn vì chuyện này cùng Cố Phù Du cãi nhau không nể mặt, cho nên vẫn luôn gác lại, muốn tìm thời điểm tốt, nghĩ kỹ lời để nói, rồi mới nói với nàng.
Cố Phù Du không có phụ lòng hắn.
Cố Phù Du nhìn mọi người, hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn đường đường chính chính đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, được người khác tôn trọng?"
Mọi người thở dố.c, nếu đổi lại là trước đây, bọn họ không dám nghĩ. Nhưng ở trên Tam Thập Tam Trọng Thiên, được tự do, liền khát vọng càng nhiều.
Bọn họ không phải không nhìn thấy. Những gia chủ thế gia đó, ngoại trừ Tiêu Trung Đình, trong mắt ít nhiều ngậm lấy khinh thường. Mọi người chân chân thật thật cảm thấy thấp kém một bậc.
Bọn họ cũng xác thật kém hơn người một bậc, vốn dĩ sẽ không để ý chuyện như vậy. Có lẽ là đi theo Cố Phù Du lâu rồi, cũng dưỡng được một chút tính khí ngỗ ngược, chỉ phục một mình Cố Phù Du, thật sự không phục những gia chủ thế gia đó, không muốn hạ thấp mình.
Không muốn sau khi mình rời khỏi đây, bị người trên đời này coi như hạ nhân mà sai khiến, coi thường.
Dần dần, bọn họ tin Cố Phù Du thật sự muốn giải trừ khế ước nô lệ.
Tim đập dồn dập, máu chảy kịch liệt, khiến cho tứ chi ngứa ngáy đến tận xương tủy, đứng thẳng không được, bọn họ không nhịn được nuốt nước miếng, nắm chặt tay, cảm thấy hai tay như nhũn ra.
Hốc mắt Thập Lục nóng lên, lắp bắp hỏi: "Vậy chúng ta, sau khi chúng ta giải trừ khế ước nô lệ phải làm gì?"
Cố Phù Du nói: "Tất nhiên là muốn làm gì thì làm."
Có người khác gấp không thể chờ được: "Dấu ấn sau lưng sẽ biến mất?"
"Sau này cũng không khác gì người bình thường?"
"Đại, đại nhân, có thể thành hôn với nữ tử bình thường không?"
Những người này rối ren háo hức, nhiệt tình phấn khích. Hỏi một ít chuyện rõ rành rành, giống như học sinh lần đầu được tiên sinh dẫn ra ngoài chơi xuân đạp thanh.
Là một bên hiếu kỳ và khát khao với một thiên địa mới: "Tiên sinh, tiên sinh, đi đạp thanh có thể mang theo diều không?"
Hơn mười người này lan truyền tin tức xuống. Chúng nô lệ nhận được tin tức này, từ hoài nghi luống cuống đến ngây ngất mừng như điên, đến cuối cùng là căng thẳng.
Bọn họ làm nô lệ, ngắn thì chừng mười năm, lâu thì chừng trăm năm, nhất thời phải thay đổi thân phận, được tự do hoàn toàn, được một cuộc sống mới, điều này làm cho bọn họ hoang mang, lo sợ, nghi hoặc.
Thực sự hỗn loạn một trận, cuối cùng chọn thành Bạch Lộc là nơi mọi người giải trừ khế ước nô lệ.
Thành Bạch Lộc này có ý nghĩa đặc thù đối với tất cả nô lệ, từ nơi này bị đeo lên xiềng xích, vậy thì từ trong lồng giam này, giành lấy cuộc sống mới, dang cánh bay cao.
Trong khoảng thời gian này, Chung Mị Sơ đã ủy thác Thanh Triết đi chuyển đạt với Tiên Tông, dùng Đỗ Phán trao đổi Cố Phù Du thích quyền, Lý Minh Tịnh lời nói ám muội một hồi, cuối cùng đồng ý rồi.
Khi đi lùng bắt Đỗ Phán, Viên Sơn được ăn diện một phen lại lặng yên giáng lâm trên hai châu Đông Tây. Hai châu Đông Tây trở nên náo nhiệt, Nhị Tông không rảnh quan tâm chuyện khác, đợi đến khi tỉnh táo lại thì cả thiên hạ đều đã biết chuyện Cố Phù Du thích nô thành Bạch Lộc. Đây là chuyện sau này.
Ngày hôm đó chúng nô lệ di chuyển về phía Đông, tập trung tại thành Bạch Lộc, từ sau khi bọn họ rời khỏi thành Bạch Lộc, thành trì trống vắng chưa từng có một trận náo nhiệt như ngày hôm nay.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về quảng trường phía Đông, lá phong ngoài thành vẫn nở rộ như thường lệ, cũng như đang thiêu đốt trái tim của bọn họ, có nô lệ khẩn trương đến tay chân tê dại, không ngừng tự nói chuyện một mình, có nô lệ khẩn trương đến một câu cũng không thể nói được.
Ngoại trừ những nô lệ này, Cố Phù Du chỉ dẫn theo Chung Mị Sơ và Trai tiên sinh đến.
Sau khi quảng trường phía Đông sụp đổ, vô cùng trống trải, cũng đủ chứa được tất cả nô lệ. Giữa quảng trường có một khoảng đất trống, Cố Phù Du đứng ở đó, chúng nô lệ quay xung quanh nàng.
Trai tiên sinh một tay ôm một danh sách dày, một tay giơ quạt lên che bớt ánh nắng, nàng hỏi: "Cố Phù Du giải trừ tất cả khế ước nô lệ cùng một lúc, nàng chịu nổi không?"
Chung Mị Sơ đứng bên cạnh nàng, dường như không nghe thấy, thân thể như ngọc, lặng lẽ nhìn bóng người của Cố Phù Du.
Khi chúng nô lệ đến, thấp giọng nói chuyện với nhau, hơn một ngàn người, giống như đàn ong. Giờ phút này yên tĩnh lại, chúng nô lệ cổ họng nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng chê nặng, mặc dù không nhìn thấy bóng người của Cố Phù Du, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng của nàng.
Cố Phù Du rạch cánh tay, máu tươi chảy như suối, ròng ròng chảy xuống, rơi xuống gạch đá trắng, tự mình tràn ra, hội tụ thành một hoa văn phức tạp.
Nhịp tim của mọi người đạt đến một đỉnh cao khác, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, có lẽ không thể thành công, có lẽ chờ mong thất bại, làm sao có thể thật sự giải trừ khế ước, ngàn năm qua cũng không có chuyện này, sau khi giải trừ khế ước muốn làm gì, có gì khác...
Hồng quang dần nở rộ.
Cố Phù Du nói: "Như lột da rút xương, khó có thể chịu đựng." Mặc dù có nhiều người, nhìn không thấy biên giới bên ngoài, nhưng những người ở trong góc vẫn có thể nghe được rõ ràng giọng nói của nàng.
Không biết ai kêu lên một câu: "Đại nhân, đây không đáng là gì!"
Phía trước phía sau đáp lại đứng lên, hét to rung trời, lại làm cho lòng người bình tĩnh lại.
Cố Phù Du mỉm cười, hoa văn bên dưới tung bay ra những sợi tơ màu máu, hàng trăm hàng ngàn sợi, bay về hai phía Bắc Nam, bay vào trong cơ thể mọi người.
Mọi người thân ở trong cuộc, không thấy rõ ràng. Trai tiên sinh và Chung Mị Sơ lại nhìn đến rõ ràng, trái phải hàng ngàn sợi tơ máu, lan rộng trên không trung, giống như một đôi cánh chim màu máu, đập cánh đợi bay lên.
Sợi tơ máu kia vừa tiến vào trong cơ thể, sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt, cắn chặt răng. Đau đớn đó đúng như lời Cố Phù Du nói, lột da rút xương, phía sau lưng bỏng rát, như bị lửa thiêu đốt.
Một nửa người không nhịn được ngã quỵ trên đất, kêu gào ra tiếng, cổ đỏ bừng, gân xanh nổi lên, cơ bắp co rút.
Bầu trời đỏ như máu, tiếng người gào thét, tựa như Địa Ngục.
Thân hình thướt tha của Cố Phù Du đứng vững vàng ở trung tâm, máu tươi vẫn còn đang chảy. Ban đầu đóng dấu khế ước, phải lấy máu đầu ngón tay của người, dung hòa vào bên trong cơ thể của chủ nhân, sợi máu tươi đó duy trì khế ước, nhiều lần xoay vòng ở trong tay người Tả gia, đã đến trong tay nàng, giờ phút này nàng phải trả lại tất cả.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt, bởi vì huyết quang đầy trời, cũng hiện ra màu đỏ quỷ dị.
Chung Mị Sơ ở nơi xa nhìn, vẫn không nói chuyện, chỉ nhíu mày.
Thời gian kéo dài một chén trà, mặc dù ngắn, đối với mọi người mà nói, lại dài như trăm năm. Bao nhiêu nô lệ như được vớt ra từ trong nước.
Hồng quang tiêu tan, nô lệ mềm nhũn ngã trên đất loạng choạng bò dậy.
Phong Tuế không thể chờ được nữa, cởi áo ra, xoay người.
Lão Thất mở to hai mắt, cổ họng trượt xuống, nước mắt không nhịn được thoáng chốc chảy ra, kêu to: "Đại ca, không còn, không còn nữa!"
Lần lượt có người cởi áo xác nhận, có người gấp không chờ nổi nữa đã xé rách xiêm y, xác nhận lẫn nhau, không thể tin, đưa tay sờ, dấu ấn vĩnh viễn bất diệt kia, thật sự không thấy bóng dáng.
Cố Phù Du lảo đảo lùi lại một bước, mới vừa đứng vững, máu chảy quá nhiều, đầu có hơi choáng váng, lại không biết vì sao bất ngờ kích động, chỉ tay lên trời, hét lớn: "Từ nay về sau, đầu thai làm người!"
Câu nói này giống như một cái cửa xả lũ, bao nhiêu người nháy mắt tan vỡ, gào khóc, lại bao nhiêu người ngửa mặt lên trời cười như điên.
Ngàn ngàn vạn vạn người, ngàn ngàn vạn vạn loại tâm tình, ngàn ngàn vạn vạn loại tâm tình lại là phức tạp như nhau, kỳ thật trong lòng cũng không hiểu tại sao lại khóc, tại sao lại cười.
Chung Mị Sơ giương tay, vì bọn họ mà giáng xuống một cơn mưa.
Mưa to xối xả, rửa sạch duyên trần, mặc cho bọn họ làm càn kêu gào.
...
[1] Nhất hô bách ứng: được nhiều người ủng hộ
Hàng ngàn nô lệ, Cố Phù Du không thể quản từng người, mệnh lệnh thông thường, luôn luôn là thông qua mười mấy người này thông báo xuống dưới. Có thể nói những người này là cầu nối giữa Cố Phù Du và chúng nô lệ.
Mười mấy người này tụ tập lại một chỗ, lần trước là khi đánh lên Tam Thập Tam Trọng Thiên, lần này đây nhìn thấy mọi người, trong lòng còn cho rằng là xảy ra chuyện lớn gì, bọn họ không có được bất kỳ tin tức nào, đều nhìn ba người Phong Tuế, Lão Thất và Nhập Tam để tìm hiểu. Bình thường có chuyện gì, đều là ba người này biết nhiều nhất.
Phong Tuế rất có phong thái thủ lĩnh, nhấc cằm lên, tuy rằng đang cười, ở trong mắt mọi người cũng đặc biệt nghiêm túc: "Làm sao, sợ à?"
Trước đây chúng nô lệ nào dám hỏi nhiều như vậy, xưa nay luôn là chỉ Đông đi Đông, chỉ Tây đi Tây, không dám hỏi nhiều một câu.
Mọi người xô đẩy Thập Lục tiến lên, Thập Lục gãi đầu, cười nói: "Phong đại ca, đâu có, chỉ là mấy ngày nay an nhàn quen rồi, các huynh đệ có hơi lười biếng, nếu như thật sự có chuyện lớn, sớm để bọn họ thao luyện thật tốt trước, miễn cho làm sai việc lúc mấu chốt, làm hỏng chuyện của đại nhân."
Cũng không phải là an nhàn quen rồi, không có huấn luyện quan, không có mệnh lệnh cưỡng ép, không có chủ nô coi bọn họ như dã thú, làm cho bọn họ chém giết lẫn nhau, Cố Phù Du "nuôi thả" bọn họ, tháng ngày ở Tam Thập Tam Trọng Thiên đối với bọn họ trước đây mà nói chính là mộng đẹp, khó có thể tưởng tượng được, như ngâm mình ở trong rượu, xương cốt đều say mềm.
Lão Thất nói: "Lớn hơn nữa cũng chỉ là đánh với hai châu Đông Tây, đại nhân phân phó như thế nào, chúng ta làm như thế nấy là được."
Đang nói chuyện, thấy Cố Phù Du đi ra, mọi người gọi một tiếng: "Đại nhân."
Sau đó thấy được Chung Mị Sơ đi theo ở phía sau, cũng không kinh ngạc, mấy ngày nay Chung Mị Sơ ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, bọn họ cũng đều biết, bọn họ còn biết Cố Phù Du và Chung Mị Sơ như hình với bóng, thấy nhiều không còn lạ, lại gọi một tiếng: "Bệ hạ."
Chỉ có Phong Tuế nhìn thấy hai người, khó có thể kiểm soát được biểu cảm rối rắm cùng ánh mắt quan sát trên mặt, cuối cùng yên lặng dời đi: "..."
Mọi người lòng tràn đầy cho rằng đại chiến sắp tới, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, chờ Cố Phù Du lên tiếng.
Cố Phù Du bộ dạng buồn ngủ, đôi mắt nửa mở, giống như chưa tỉnh ngủ: "Ta tìm các ngươi tới là muốn hỏi các ngươi..." Ngừng lại một lúc.
Phong Tuế nói: "Sư tôn chính là phiền não vì chuyện của hai châu Đông Tây sao." Tuy hắn biết được Chung Mị Sơ đã đi trước nói chuyện, nhưng cũng không rõ ràng lắm đàm luận cụ thể như thế nào, cho rằng là không thể đàm luận được.
Lời của Phong Tuế vừa dứt, quần chúng tâm tình xúc động phẫn nộ. "Đại nhân không cần ưu sầu, loại người vong ân phụ nghĩa đó, không sợ hắn tới, cho dù chúng ta chảy khô máu, mài bể xương cốt, cũng cho đại nhân trả lại cơn giận này!"
"Đúng, muốn đánh thì đánh, thuộc hạ nguyện làm tiên phong!"
Cố Phù Du xoa xoa mi tâm, đưa tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại, nói: "Ta muốn giải trừ khế ước nô lệ trên người các ngươi, các ngươi muốn giải trừ khế ước này ở đâu?"
Lời vừa dứt, đột nhiên im ắng.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa như cần chứng thực ý mà mình vừa mới nghe, thế nhưng thấy trên mặt đối phương đều là biểu tình kinh ngạc.
Thấy không có một chút phản ứng, Cố Phù Du nghi hoặc nhìn sang: "Sao?"
Phong Tuế cảm thấy cổ họng ngứa, thanh âm ngưng đọng: "Lời này của sư tôn, là có ý gì..."
Cố Phù Du nghĩ thầm, là nàng nói chưa đủ rõ ràng sao? "Giải trừ khế ước nô lệ, sau này các ngươi sẽ không khác gì người bình thường, cũng không có ai có thể ép buộc các ngươi làm bất cứ chuyện gì, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, năm châu bốn biển, đều là thiên địa của chư quân, thỏa thích ngao du."
Phản ứng tức thời của mọi người là mờ mịt hoang mang, bàng hoàng chần chừ. Đây vốn nên là giấc mơ cả đời của nô lệ, không, ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ..
Sự tồn tại của bọn họ đã có mấy ngàn năm lịch sử, mấy ngàn năm qua, bọn họ chưa từng được cứu ra khỏi nước sôi lửa bỏng, có lẽ có mấy người may mắn, gặp được người thiện lương, không đối xử với bọn họ như nô lệ, nhưng dấu ấn trên lưng không bị tiêu trừ, bản chất vẫn luôn là nô lệ.
Sự tồn tại của nô lệ này, dùng quá tốt. Lòng người dễ đổi thay, khó khăn nhất là khống chế, ai cũng không thể đảm bảo người bên cạnh vĩnh viễn trung thành, thế nhưng nô lệ sẽ thế, chỉ cần khế ước còn, bọn họ sẽ tuyệt đối phục tùng, cho dù ngươi tu vi Luyện Khí, hắn tu vi Phân Thần, hắn cũng không vi phạm mệnh lệnh của ngươi được.
Trong tay Cố Phù Du có hàng ngàn nô lệ, tu vi như Phong Tuế, như Lão Thất, đã là Động Hư, như Nhập Tam, dù chưa trưởng thành, nhưng tư chất vô hạn, đây là một món của cải khổng lồ, chỉ cần khế ước còn, đây là một nhóm người có thể dời núi lấp biển, có thể vì nàng mà lên trời xuống biển, có thể vì một câu nói của nàng mà liều mình, cả đời chỉ hầu hạ một mình nàng.
Ai có thể cam tâm từ bỏ, ai cũng không muốn từ bỏ.
Cho dù chỉ là một giả thiết động trời này —— Cố Phù Du nguyện ý từ bỏ. Mấy ngàn năm qua, cũng không có ai từng giải trừ khế ước nô lệ, chỉ sợ ngay cả người Tả gia cũng không biết giải như thế nào.
Chính là bởi vì vậy, khi mọi người nghe được lời này thì mới cảm thấy mê muội không hiểu, tuy nghe được cả câu hoàn chỉnh, nhưng lại không hiểu được ý của nó.
Cố Phù Du nhìn thấy trên mặt mọi người vẫn là biểu tình không tin tưởng, có lẽ là đồng cảm như bản thân cũng bị, có chút đau lòng. Lúc trước bị ấn xuống khế ước này, đối với nàng mà nói, như hủy thiên diệt địa, cho nên sau đó tỉnh lại, được toàn bộ quyển Kỳ Môn, việc đầu tiên làm đó là làm sáng tỏ bí ẩn khế ước nô lệ này.
Có lẽ nàng thật sự là khắc tinh của Tả gia, bị ấn xuống khế ước, đối với thứ này có hiểu biết sâu sắc đến tận xương.
Giọng nói của Cố Phù Du hơi nhu hòa chút, nói với Lão Thất và Liễu Nương: "Các ngươi không muốn giải trừ khế ước? Hẳn là không hy vọng hài tử sau này bởi cha nương là nô lệ mà bị bắt nạt chứ."
Một câu nói khiến đôi mắt Liễu Nương đỏ lên, dựa vào trong lòng Lão Thất. Nữ nhi của hai người đã chào đời. Con của nô lệ cũng sẽ bị đóng dấu khế ước nô lệ. Ngày đó khi hài nhi chào đời, hai người đã vì điều này mà đau lòng một hồi.
Cha nương yêu con cái, thì lại vì đó mà suy nghĩ sâu xa.
Bản thân là nô lệ, không thể thay đổi, thậm chí quen rồi, thế nhưng nhìn nữ nhi làm cho người thương yêu ở trong lòng ngực, vừa chào đời đã phải cúi đầu cho đến cuối đời, đau lòng không thể chịu nổi, đối diện rơi lệ. Chỉ có một chút an ủi rằng chủ tử là Cố Phù Du, sẽ không để cho nữ nhi khổ sở như bọn họ còn nhỏ.
Hiện tại Cố Phù Du không có ý định đóng dấu khế ước nô lệ lên nữ nhi của bọn họ, thậm chí muốn giải trừ khế ước của bọn họ, tâm thần hỗn loạn, làm sao không chờ mong.
Chỉ là giấc mơ quá đẹp, quá ngọt, quá không chân thật.
Cố Phù Du nhìn Phong Tuế, cười nói: "Điều kiện ban đầu ta bảo ngươi bái sư, chính là muốn dạy ngươi làm thế nào giải trừ khế ước nô lệ, quá nhiều chuyện, trì hoãn đến nay, ngươi cũng không biết nhắc."
Phong Tuế cúi đầu, âm thầm cười khổ hai tiếng. Hắn cũng không phải không nhớ, thứ nhất trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, thứ hai hắn cũng có nửa phần không tin Cố Phù Du có thể thả nô lệ trong tay, Cố Phù Du đối xử với nô lệ so với tất cả người trên đời đã đủ rộng lượng, hắn không muốn vì chuyện này cùng Cố Phù Du cãi nhau không nể mặt, cho nên vẫn luôn gác lại, muốn tìm thời điểm tốt, nghĩ kỹ lời để nói, rồi mới nói với nàng.
Cố Phù Du không có phụ lòng hắn.
Cố Phù Du nhìn mọi người, hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn đường đường chính chính đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, được người khác tôn trọng?"
Mọi người thở dố.c, nếu đổi lại là trước đây, bọn họ không dám nghĩ. Nhưng ở trên Tam Thập Tam Trọng Thiên, được tự do, liền khát vọng càng nhiều.
Bọn họ không phải không nhìn thấy. Những gia chủ thế gia đó, ngoại trừ Tiêu Trung Đình, trong mắt ít nhiều ngậm lấy khinh thường. Mọi người chân chân thật thật cảm thấy thấp kém một bậc.
Bọn họ cũng xác thật kém hơn người một bậc, vốn dĩ sẽ không để ý chuyện như vậy. Có lẽ là đi theo Cố Phù Du lâu rồi, cũng dưỡng được một chút tính khí ngỗ ngược, chỉ phục một mình Cố Phù Du, thật sự không phục những gia chủ thế gia đó, không muốn hạ thấp mình.
Không muốn sau khi mình rời khỏi đây, bị người trên đời này coi như hạ nhân mà sai khiến, coi thường.
Dần dần, bọn họ tin Cố Phù Du thật sự muốn giải trừ khế ước nô lệ.
Tim đập dồn dập, máu chảy kịch liệt, khiến cho tứ chi ngứa ngáy đến tận xương tủy, đứng thẳng không được, bọn họ không nhịn được nuốt nước miếng, nắm chặt tay, cảm thấy hai tay như nhũn ra.
Hốc mắt Thập Lục nóng lên, lắp bắp hỏi: "Vậy chúng ta, sau khi chúng ta giải trừ khế ước nô lệ phải làm gì?"
Cố Phù Du nói: "Tất nhiên là muốn làm gì thì làm."
Có người khác gấp không thể chờ được: "Dấu ấn sau lưng sẽ biến mất?"
"Sau này cũng không khác gì người bình thường?"
"Đại, đại nhân, có thể thành hôn với nữ tử bình thường không?"
Những người này rối ren háo hức, nhiệt tình phấn khích. Hỏi một ít chuyện rõ rành rành, giống như học sinh lần đầu được tiên sinh dẫn ra ngoài chơi xuân đạp thanh.
Là một bên hiếu kỳ và khát khao với một thiên địa mới: "Tiên sinh, tiên sinh, đi đạp thanh có thể mang theo diều không?"
Hơn mười người này lan truyền tin tức xuống. Chúng nô lệ nhận được tin tức này, từ hoài nghi luống cuống đến ngây ngất mừng như điên, đến cuối cùng là căng thẳng.
Bọn họ làm nô lệ, ngắn thì chừng mười năm, lâu thì chừng trăm năm, nhất thời phải thay đổi thân phận, được tự do hoàn toàn, được một cuộc sống mới, điều này làm cho bọn họ hoang mang, lo sợ, nghi hoặc.
Thực sự hỗn loạn một trận, cuối cùng chọn thành Bạch Lộc là nơi mọi người giải trừ khế ước nô lệ.
Thành Bạch Lộc này có ý nghĩa đặc thù đối với tất cả nô lệ, từ nơi này bị đeo lên xiềng xích, vậy thì từ trong lồng giam này, giành lấy cuộc sống mới, dang cánh bay cao.
Trong khoảng thời gian này, Chung Mị Sơ đã ủy thác Thanh Triết đi chuyển đạt với Tiên Tông, dùng Đỗ Phán trao đổi Cố Phù Du thích quyền, Lý Minh Tịnh lời nói ám muội một hồi, cuối cùng đồng ý rồi.
Khi đi lùng bắt Đỗ Phán, Viên Sơn được ăn diện một phen lại lặng yên giáng lâm trên hai châu Đông Tây. Hai châu Đông Tây trở nên náo nhiệt, Nhị Tông không rảnh quan tâm chuyện khác, đợi đến khi tỉnh táo lại thì cả thiên hạ đều đã biết chuyện Cố Phù Du thích nô thành Bạch Lộc. Đây là chuyện sau này.
Ngày hôm đó chúng nô lệ di chuyển về phía Đông, tập trung tại thành Bạch Lộc, từ sau khi bọn họ rời khỏi thành Bạch Lộc, thành trì trống vắng chưa từng có một trận náo nhiệt như ngày hôm nay.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về quảng trường phía Đông, lá phong ngoài thành vẫn nở rộ như thường lệ, cũng như đang thiêu đốt trái tim của bọn họ, có nô lệ khẩn trương đến tay chân tê dại, không ngừng tự nói chuyện một mình, có nô lệ khẩn trương đến một câu cũng không thể nói được.
Ngoại trừ những nô lệ này, Cố Phù Du chỉ dẫn theo Chung Mị Sơ và Trai tiên sinh đến.
Sau khi quảng trường phía Đông sụp đổ, vô cùng trống trải, cũng đủ chứa được tất cả nô lệ. Giữa quảng trường có một khoảng đất trống, Cố Phù Du đứng ở đó, chúng nô lệ quay xung quanh nàng.
Trai tiên sinh một tay ôm một danh sách dày, một tay giơ quạt lên che bớt ánh nắng, nàng hỏi: "Cố Phù Du giải trừ tất cả khế ước nô lệ cùng một lúc, nàng chịu nổi không?"
Chung Mị Sơ đứng bên cạnh nàng, dường như không nghe thấy, thân thể như ngọc, lặng lẽ nhìn bóng người của Cố Phù Du.
Khi chúng nô lệ đến, thấp giọng nói chuyện với nhau, hơn một ngàn người, giống như đàn ong. Giờ phút này yên tĩnh lại, chúng nô lệ cổ họng nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng chê nặng, mặc dù không nhìn thấy bóng người của Cố Phù Du, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng của nàng.
Cố Phù Du rạch cánh tay, máu tươi chảy như suối, ròng ròng chảy xuống, rơi xuống gạch đá trắng, tự mình tràn ra, hội tụ thành một hoa văn phức tạp.
Nhịp tim của mọi người đạt đến một đỉnh cao khác, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, có lẽ không thể thành công, có lẽ chờ mong thất bại, làm sao có thể thật sự giải trừ khế ước, ngàn năm qua cũng không có chuyện này, sau khi giải trừ khế ước muốn làm gì, có gì khác...
Hồng quang dần nở rộ.
Cố Phù Du nói: "Như lột da rút xương, khó có thể chịu đựng." Mặc dù có nhiều người, nhìn không thấy biên giới bên ngoài, nhưng những người ở trong góc vẫn có thể nghe được rõ ràng giọng nói của nàng.
Không biết ai kêu lên một câu: "Đại nhân, đây không đáng là gì!"
Phía trước phía sau đáp lại đứng lên, hét to rung trời, lại làm cho lòng người bình tĩnh lại.
Cố Phù Du mỉm cười, hoa văn bên dưới tung bay ra những sợi tơ màu máu, hàng trăm hàng ngàn sợi, bay về hai phía Bắc Nam, bay vào trong cơ thể mọi người.
Mọi người thân ở trong cuộc, không thấy rõ ràng. Trai tiên sinh và Chung Mị Sơ lại nhìn đến rõ ràng, trái phải hàng ngàn sợi tơ máu, lan rộng trên không trung, giống như một đôi cánh chim màu máu, đập cánh đợi bay lên.
Sợi tơ máu kia vừa tiến vào trong cơ thể, sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt, cắn chặt răng. Đau đớn đó đúng như lời Cố Phù Du nói, lột da rút xương, phía sau lưng bỏng rát, như bị lửa thiêu đốt.
Một nửa người không nhịn được ngã quỵ trên đất, kêu gào ra tiếng, cổ đỏ bừng, gân xanh nổi lên, cơ bắp co rút.
Bầu trời đỏ như máu, tiếng người gào thét, tựa như Địa Ngục.
Thân hình thướt tha của Cố Phù Du đứng vững vàng ở trung tâm, máu tươi vẫn còn đang chảy. Ban đầu đóng dấu khế ước, phải lấy máu đầu ngón tay của người, dung hòa vào bên trong cơ thể của chủ nhân, sợi máu tươi đó duy trì khế ước, nhiều lần xoay vòng ở trong tay người Tả gia, đã đến trong tay nàng, giờ phút này nàng phải trả lại tất cả.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt, bởi vì huyết quang đầy trời, cũng hiện ra màu đỏ quỷ dị.
Chung Mị Sơ ở nơi xa nhìn, vẫn không nói chuyện, chỉ nhíu mày.
Thời gian kéo dài một chén trà, mặc dù ngắn, đối với mọi người mà nói, lại dài như trăm năm. Bao nhiêu nô lệ như được vớt ra từ trong nước.
Hồng quang tiêu tan, nô lệ mềm nhũn ngã trên đất loạng choạng bò dậy.
Phong Tuế không thể chờ được nữa, cởi áo ra, xoay người.
Lão Thất mở to hai mắt, cổ họng trượt xuống, nước mắt không nhịn được thoáng chốc chảy ra, kêu to: "Đại ca, không còn, không còn nữa!"
Lần lượt có người cởi áo xác nhận, có người gấp không chờ nổi nữa đã xé rách xiêm y, xác nhận lẫn nhau, không thể tin, đưa tay sờ, dấu ấn vĩnh viễn bất diệt kia, thật sự không thấy bóng dáng.
Cố Phù Du lảo đảo lùi lại một bước, mới vừa đứng vững, máu chảy quá nhiều, đầu có hơi choáng váng, lại không biết vì sao bất ngờ kích động, chỉ tay lên trời, hét lớn: "Từ nay về sau, đầu thai làm người!"
Câu nói này giống như một cái cửa xả lũ, bao nhiêu người nháy mắt tan vỡ, gào khóc, lại bao nhiêu người ngửa mặt lên trời cười như điên.
Ngàn ngàn vạn vạn người, ngàn ngàn vạn vạn loại tâm tình, ngàn ngàn vạn vạn loại tâm tình lại là phức tạp như nhau, kỳ thật trong lòng cũng không hiểu tại sao lại khóc, tại sao lại cười.
Chung Mị Sơ giương tay, vì bọn họ mà giáng xuống một cơn mưa.
Mưa to xối xả, rửa sạch duyên trần, mặc cho bọn họ làm càn kêu gào.
...
Bình luận truyện