Kiến Long

Chương 75



Chung Mị Sơ kêu một tiếng: "A Phúc, lại đây."

Cố Phù Du đang nói chuyện với Nghi Nhi, nghe được tiếng gọi của Chung Mị Sơ, không khỏi nhìn sang. Chấn Mão đi đến bên cạnh Chung Mị Sơ, cúi đầu xuống, dụi dụi trán lên người Chung Mị Sơ, lỗ tai quét qua cằm Chung Mị Sơ, vành tai mềm mại bị đè xu.ống.

Chung Mị Sơ dùng tay xoa xoa đỉnh đầu nó. A Phúc cho dù là cùng người thân mật, cũng không nhiệt tình bằng trước đây, lỗ mã.ng thoa thoa trên người người khác.

Một nửa nguyên nhân là nó lớn rồi, nó chung quy là Chấn Mão, trong xương có kiêu ngạo cùng lạnh lùng. Một nửa nguyên nhân còn lại thì phải trách nàng, nàng không có chăm sóc tốt nó. Sau khi nàng cùng đoàn người phó hội trưởng trở về Đông Hải, dưỡng thương một thời gian, điên rồ một trận, khoảng thời gian đó đều là do Long tộc coi chừng A Phúc, Long tộc cũng chỉ xem nó là tọa kỵ của nàng mà nuôi thôi. Không giống như Cố Phù Du, sẽ cùng A Phúc quậy phá, cùng nhau điên, thời gian đó có lẽ là tháng ngày rực rỡ nhất của A Phúc. Chờ nàng khôi phục lại như cũ, đến xem A Phúc thì tính tình A Phúc đã lầm lì đi rất nhiều.

Chung Mị Sơ nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai A Phúc. "A Man." Gọi Cố Phù Du lại đây.

Cố Phù Du thế nhưng có chút khẩn trương, đứng ở trước mặt A Phúc, mấy lần bất an siết chặt tay. Chung Mị Sơ nói: "Ngươi chạm vào nó đi."

Thanh âm êm ái khiến Cố Phù Du ổn định lại, nàng chậm rãi đưa tay ra, chạm vào chóp mũi ấm áp của A Phúc. A Phúc không có trốn, nàng đưa tay xuống, xoa xuống đến cằm, cơ thể bước tới, muốn ôm nó.

A Phúc lùi lại. Cánh tay Cố Phù Du còn cứng lại ở trên không, mất mát chậm rãi buông xuống. Chung Mị Sơ nói: "A Phúc có lẽ là không quen, từ từ đi."

Cố Phù Du không nói gì. Mới vừa rồi trong nháy mắt, nàng nhớ lại một chuyện, đó là cảnh tượng mà nàng đã tưởng tượng ra trong đầu sau khi Cố Song Khanh mô tả cho nàng.

Cố Song Khanh nói rằng khi nàng mới mấy tuổi, Cố Vạn Bằng ra ngoài làm việc, bởi vì bị thương, qua một quãng thời gian rất dài mới về nhà. Lúc ấy, nàng đã quên hắn, không nhận ra Cố Vạn Bằng là cha nàng. Cố Vạn Bằng thân cận với nàng, nàng lúc nào cũng trốn rất xa.

Cố Song Khanh nói với nàng những thứ này, kỳ thật nàng đều không nhớ rõ. Sau khi Cố Song Khanh nói xong, nàng tự mình tưởng tượng ra hình ảnh, đó là Cố Vạn Bằng đến ôm nàng, nàng chống cự chạy đi.

Nàng luôn oán giận rằng Cố Vạn Bằng không đủ dịu dàng, thời gian ở bên nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí ở trong trí nhớ của nàng, Cố Vạn Bằng chưa từng ôm nàng. Khi Cố Song Khanh nói những điều này với nàng, nàng đã có thể hiểu, hiểu được Cố Vạn Bằng bị thương, tình cảnh khó khăn, không phải cố ý không trở về, nhưng nàng vẫn thương hại chính mình, thương tiếc cho bản thân cô độc đó.

Cố Song Khanh nói: "A Man, một ngày nào đó muội sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ của người."

Một ngày nào đó muội sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ của người.

Những lời này vang vọng ở trong đầu của nàng, đánh thật mạnh vào trong lòng nàng.

Nàng không phải cố ý bỏ lại A Phúc, nhưng quả thật đã bỏ nó đi bảy trăm năm, khi quay trở về gặp nó, nó không nhận ra mình, không thân cận mình.

Bây giờ nàng và chuyện đã xảy ra với Cố Vạn Bằng đã xảy ra một lần nữa, chỉ là lần này, nàng bị vận mệnh sắp đặt ở vị trí của Cố Vạn Bằng. Đồng cảm như bản thân cũng bị, cùng lắm cũng chỉ là như thế này thôi.

Nàng cuối cùng cũng đã rõ ràng rồi, nhưng quá muộn.

Chung Mị Sơ thấy sắc mặt Cố Phù Du trắng bệch, kêu: "A Man, ngươi không cần gấp gáp, A Phúc đều sẽ lại thân cận ngươi." Nàng cũng không thể biết những chuyện đột nhiên dâng lên trong lòng Cố Phù Du, không thể biết nỗi thống khổ chân chính của nàng.

Trước đây có lẽ Cố Phù Du sẽ nói với nàng, làm nũng với nàng, tìm kiếm an ủi, bây giờ sẽ không.

Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ, không thể để cho Tiêu Trung Đình đợi lâu, ta đi gặp hắn."

"Ngươi..."

Cố Phù Du cũng không cho Chung Mị Sơ cơ hội nói chuyện, xoay người trực tiếp đi về hướng đại sảnh. Giọng nói của Chung Mị Sơ rơi xuống, không nhìn về hướng Cố Phù Du rời đi, biểu tình như pháo hoa nở trên bầu trời đêm, tịch liêu vắng vẻ.

Sau khi Nghi Nhi phá xác còn quá nhỏ tuổi, không thể hiểu rõ vui buồn ẩn nhẫn của người lớn. Nàng đi đến trước mặt Chung Mị Sơ, gọi: "Nương thân."

Chung Mị Sơ rũ mắt nhìn nàng: "Sao vậy?"

Nghi Nhi dang tay ra, muốn ôm. Chung Mị Sơ cúi người bế nàng lên. Nghi Nhi ôm cổ Chung Mị Sơ, "Ha ha" cười khẽ vài tiếng, nói: "Con rất là nhớ người."

Chung Mị Sơ dịu dàng nói: "Ta chỉ rời đi hơn tháng."

Khi nàng đi tìm ám điểm của Du Tẩu thương hội, tuy dặn dò phó hội trưởng không được truyền tin tức của nàng cho Đông Hải, nhưng biết sớm muộn gì bọn họ cũng phải báo cho Đông Hải, Long tộc sớm muộn gì cũng tìm được nàng, nàng cũng không muốn tránh, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Nghi Nhi cùng A Phúc chạy đến, trực tiếp tìm được đây.

Nàng đoán có lẽ là có Đế Tuấn bày mưu đặt kế, Đế Tuấn sợ nàng không muốn trở về, cho nên để Nghi Nhi cùng A Phúc đến đây, làm cho nàng mềm lòng.

Nghi Nhi ậm ừ nói: "Con chính là rất nhớ người mà." Hai bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt Chung Mị Sơ lên, nghiêm túc hỏi: "Tằng tổ [1] nói người cào thương ngực của nương thân, vết thương có lành chưa, có còn đau không."

[1] Tằng tổ: ông cố

Chung Mị Sơ nói: "Đã khép lại."

Nghi Nhi thấy Chung Mị Sơ lúc nào cũng nhìn về phía đại sảnh, hỏi: "Nương thân, A Man nương thân đi làm gì vậy?"

"Có khách đến, nàng đi tiếp khách nói chuyện."

Nghi Nhi ghé sát vào tai Chung Mị Sơ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi nghe lén nàng nói chuyện, có được không."

Chung Mị Sơ rũ mi cười nhạt vài tiếng, nói: "Được."

Chung Mị Sơ nói với bốn người Tinh Hán: "Các ngươi canh giữ ở đây." Rồi ôm Nghi Nhi đi về hướng đại sảnh, sau khi tới gần đại sảnh, có thể nghe được tiếng nói chuyện, hai người cũng không đi vào, dựa vào cột ngồi trên lan can hành lang.

Chung Mị Sơ đặt Nghi Nhi ở trên đùi, đặt ngón trỏ lên miệng, làm động tác im lặng. Nghi Nhi bắt chước động tác im lặng, cười dựa vào trong lòng ng.ực nàng.

Bên trong đại sảnh, Cố Phù Du đã cùng Tiêu Trung Đình hàn huyên, trò chuyện dần dần vào chủ đề. Tiêu Trung Đình nói: "Chung cô nương nói Thanh Quân đại nhân muốn gặp ta, cũng không biết Tiêu Trung Đình có chỗ nào hơn người, khiến cho Thanh Quân đại nhân phí sức như vậy."

Hắn thân là tướng quân thủ thành của thành Bạch Lộc, đương nhiên đã sớm nhận được tin tức, nói có một con Thanh Loan như vậy, chính là khách quý của Tả gia, được tông chủ tiếp đãi long trọng, muốn đến thành Bạch Lộc chọn nô lệ, bảo bọn họ tiếp đón đàng hoàng.

Người làm bạn với Tả gia, hắn luôn luôn thấy ngứa mắt, chính hắn cũng dựa vào Tả gia, đó là hắn chỉ có thể như thế, nhưng con Thanh Loan này tu vi không thấp, bối cảnh càng là không thấp, lại nguyện ý bước vào trong hồ nước đục Nam Châu này, không phải là cá mè một lứa với Tả gia, thì chính là có mục đích.

Ban đầu hắn cũng không để ý đến những điều này. Hắn chỉ là thành chủ của một thành nhỏ, cách loại người này vô cùng xa. Chỉ là không ngờ đến hôm nay, Thanh Loan này có thể lao động ân nhân của hắn đến tìm hắn. Trong lòng hắn liền cảm thấy nguyên nhân Thanh Loan này tiến vào Tả gia chính là loại sau. Cũng bởi vì Chung Mị Sơ và suy đoán của hắn, hắn nói chuyện với Thanh Loan còn tính là khách khí.

Cố Phù Du dựa vào ghế, vẻ mặt ngẩn ra, còn đang suy nghĩ chuyện trong viện, nghe hắn nói như thế, thờ ơ cười nói: "Khoảng thời gian trước ta đi ngang qua thành Vạn Thông, được Tả thành chủ mời, vào phủ thành chủ ở một thời gian, gặp được một vị cô nương, lông mày dương liễu, một đôi mắt phượng, dung mạo thanh lệ, rất hợp mắt, cho nên đã trò chuyện với nàng một phen."

Tiêu Trung Đình nghe nàng nói về người này, trong lòng mơ hồ có suy đoán, tuy rằng che giấu kỹ, nhưng vẫn để Cố Phù Du nhìn ra sự chờ đợi trong mắt hắn, hắn đang chờ Cố Phù Du nói tiếp.

"Ta trò chuyện với vị cô nương kia một phen, phát hiện nàng không chỉ có tư chất thượng giai, kiến thức cũng phi phàm, chỉ tiếc mệnh không tốt, gả vào Tả gia làm thị thiếp."

Sắc mặt của Tiêu Trung Đình xám xịt có thể thấy bằng mắt thường. Cố Phù Du nhìn hắn một lúc, vỗ nhẹ vào tay vịn, nói: "Ta vì chuyện này mà thở dài, chỉ trích phụ thân nàng vì cầu vinh hoa, lấy nữ nhi làm quân cờ, hủy đi hạnh phúc cả đời của nàng. Cô nương đó phản bác, nói cũng không phải là như vậy..."

Cố Phù Du nói đến chỗ này, cố ý dừng lại, ra vẻ điểm mấu chốt, rồi nói: "Cho nên lòng ta sinh tò mò, muốn gặp người cha này của nàng."

Tiêu Trung Đình ép lông mày ngước mắt, lúc này đã không khách khí như lúc trước: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Cố Phù Du đứng dậy, đầu tiên là cười: "Trăm năm trước Tiêu gia kết oán với Tả gia, sau khi Tả gia thống nhất Nam Châu, muốn thanh toán ân oán, thành của Tiêu gia là cái đầu tiên bị khai đao. Tiêu gia hoặc là cần thể diện, hoặc là cần mạng."

Cố Phù Du đi vòng quanh Tiêu Trung Đình một vòng, cuối cùng đứng lại ở bên cạnh hắn, nói: "Tiêu thành chủ vì tính mạng của cả nhà, vì bá tánh khắp thành, nguyện ý chịu nỗi nhục bò háng, rất tốt, ngươi nhân đức! Ngươi ngăn cản lệnh muội, không cho nàng gả vào Tả gia, ngươi hiếu kính! Lệnh nữ tự chủ gả vào Tả gia, ngươi ngầm động ý hành động này, hy sinh một người bảo vệ ngàn người, ngươi đại nghĩa!"

Tiêu Trung Đình lùi lại hai bước, hai tay vịn lên bàn trà, cầm chén trà kia trong tay, bộp một tiếng bóp nát tan, máu tươi chảy từ trong tay ra. Thanh Loan nói, tất cả đều là lời ca ngợi hắn, nhưng khi hắn nghe vào trong tai, xuyên thấu tâm can, cực kỳ trào phúng.

Đôi mắt hắn đỏ bừng, gân xanh trên cổ động đậy, một hồi hô hấp ngắn ngủi như dã thú khẽ kêu. Tiêu Diên tự vẫn, là nỗi hận cả đời hắn. Hắn hận Tiêu Diên, hận Tả gia, càng hận bản thân mình.

Cố Phù Du lại không buông tha hắn, xoay cổ tay, duỗi ngón tay cái, nói với Tiêu Trung Đình: "Tiêu thành chủ có tình có nghĩa, quả thật là đại anh hùng!"

Tiêu Trung Đình đột nhiên trừng mắt lườm Cố Phù Du, hai mắt mở to, mắt hiện ra tơ máu, tựa như muốn ăn thịt người. Đại anh hùng cái gì, đại anh hùng đưa nữ nhi vào hang cọp, đại anh hùng hủy hoại cuộc đời nàng, đại anh hùng biết rõ nàng chịu khổ lại không dám lên tiếng, không dám có hành động, còn phải vì địch mà bán mạng.

Rất nhiều người không hiểu, muốn khen hắn, khen hắn có gia quốc tình cảm, có sự đảm đương của người đứng đầu một thành, bỏ một người vì mọi người, anh minh đại nghĩa, những thứ đó đều là lời phù phiếm, hắn không hề cảm thấy có vinh dự một chút nào, những lời nói đó ngược lại giống như dao, từng câu đâm vào trong tim.

Nếu có khả năng, ai không muốn gia quốc song toàn.

Lồng ng.ực Tiêu Trung Đình phập phồng, một lúc sau, hắn cúi đầu, nói: "Thanh Quân đại nhân quá khen, Tiêu mỗ chỉ là làm chuyện một thành chủ nên làm."

Cố Phù Du nói: "Tiêu thành chủ hiện giờ rất trầm ổn đấy." Nàng làm sao không biết những lời mình nói ra đâm vào tim Tiêu Trung Đình, nàng vốn là vì thăm dò mới nói ra những lời đó.

Nàng không muốn hợp tác với người vẫn còn một lòng nhiệt huyết dâng trào liều mạng hò hét ngoài sáng với Tả gia, Tiêu Trung Đình nhất định phải trầm ổn hơn thời niên thiếu, nhưng nàng lại cần Tiêu Trung Đình thù hận Tả gia như lúc trước, Tiêu Trung Đình không phụ sự kỳ vọng của nàng. Sau hơn trăm năm để cho hắn càng thêm ẩn nhẫn, mà nữ nhi Tiêu Trĩ vẫn ở Tả gia chịu khổ đã quyết định hắn vĩnh viễn sẽ không quên thù của Tiêu Diên, quên đi mối hận với Tả gia.

Tiêu Trung Đình nhíu mày lại: "Thanh Quân đại nhân có ý gì?"

Cố Phù Du cười nói: "Tiêu thành chủ, bảy trăm năm trước, Tả gia giới nghiêm Nam Châu, phong tỏa thành trì khắp nơi, kiểm tra người qua đường, ngày ấy, đa tạ ngươi thả ba người chúng ta rời đi."

Lời này không đầu không đuôi. Tiêu Trung Đình không có rõ ràng nàng đang nói cái gì, chỉ là ánh mắt dần dần sáng lên. Bảy trăm năm trước đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Tả gia trước tiên chiếm được Huyền Diệu Môn, sau đó diệt thành Tiêu Dao, ngày đó các gia tộc lòng mang oán hận với Tả gia vốn định thừa thế xông lên, hưởng ứng cùng Huyền Diệu Môn và thành Tiêu Dao, cùng nhau đối kháng Tả gia, Tiêu gia bọn họ cũng ở trong đó. Ai ngờ Tả gia hành động quá nhanh, bọn họ vừa mới nhận được tin tức, Huyền Diệu Môn và thành Tiêu Dao đã lần lượt rơi vào tay Tả gia.

Chuyện này có ấn tượng sâu sắc với hắn, cho nên đối với khoảng thời gian đó, Tả gia giới nghiêm, Tiêu gia phong thành, hắn cũng nhớ rõ, hình như là vì đuổi bắt bốn tên đệ tử của Huyền Diệu Môn. Hắn thả ba người rời đi, lúc người đi đường đó gần đi, có một người quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn không nhớ rõ khuôn mặt của người đó, chỉ để lại ấn tượng về thân phận người đó. Nếu không phải người đó bị Tả gia truy lùng khắp nơi, lại cùng với Chung Mị Sơ đã cứu mạng hắn và Tiêu Diên, những năm này có tiếp xúc với Chung Mị Sơ nên cũng nhớ tới nàng, bảy trăm năm này đủ để hắn quên mất tên mình, nếu vậy thì, tên họ người người đó cũng đã mơ mơ hồ hồ rồi: "Cố... Phù Du?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện