Kiến Trúc Sư

Chương 53



“Tình cảm không được sự chúc phúc của bố mẹ rất đau khổ”, Tiền Tâm Nhất đã nghe câu này cả trăm lần từ kẻ nói nhiều hóa thân từ Vương Nhất Phong sau khi uống say.

Trần Tây An đeo dép lê đuổi theo, đứng trên hành lang ôm Tiền Tâm Nhất, tặng anh một nụ hôn ngay giữa ban ngày ban mặt. Tiền Tâm Nhất vừa hôn say mê vừa đề phòng. Ngay khi hành lang vang lên tiếng bước chân, anh đẩy đầu lưỡi Trần Tây An ra, nhưng lại bị Trần Tây An hút đầu lưỡi cắn một cái. Cảm giác tê tê mang theo đau đớn, anh “phì” một tiếng, chẳng hay biết vài giọt nước bọt đã bay vào miệng đối phương. Anh túm tóc Trần Tây An kéo ra ngoài.

***

“Em không biết, anh ơi, em sợ lắm.”

Lúc tỉnh táo, sếp Vương luôn chê bai người vợ hóng đây một tí, kia một tí của mình. Nhưng một khi uống rượu say lại trở thành ông chồng si tình. Anh ta nói vợ theo mình sống khó khăn cỡ nào, bao nhiêu năm qua mình đã nợ cô ấy rất nhiều.

Hết chương 53

Lưu Dịch Dương ấp úng:

Câu chuyện tình của bọn họ quả thực cũng chẳng dễ dàng gì. Khi yêu nhau, Vương Nhất Phong nghèo thì thôi, vấn đề là ở vùng thôn quê thường chú trọng vai vế. Chị của Vương Nhất Phong và chú họ Tưởng Nhất Vân là một đôi. Bọn họ không chỉ có quan hệ thân thích mà còn cách biệt vai vế. Qua lại với nhau gần mười năm, cuối cùng bị cái “vai vế” chẳng liên quan gì tới hôn nhân cận huyết thống ngăn cản.

Tiền Tâm Nhất đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một cuộc kháng chiến trường kỳ và gian nan, nhưng anh không ngờ mọi chuyện sẽ xấu hổ thế này. Dẫu vậy, xấu hổ đến mấy vẫn chẳng thể giận nổi… có lẽ bố mẹ Trần Tây An vốn dĩ đã thuộc về thiểu số, khá khác so với người thường.

Nghe Vương Nhất Phong nói, năm ấy Tưởng Nhất Vân quyết tâm phải đăng ký kết hôn cùng anh ta, nhà vợ trọng thể diện nên hỗ trợ 200 đồng của hồi môn, tới một cái cũng đi về luôn. người trong thôn đều coi bọn họ là trò cười. Bấy giờ anh ta mới xin nghỉ công việc ổn định trong doanh nghiệp nhà nước, ra ngoài lang bạt kiếm sống.

Tiền Tâm Nhất nghe xong nổi giận đùng đùng, giọng nói cao vút lên:

Trần Tây An chỉnh lại cổ áo khoác giúp anh:

Công ơn cha mẹ lớn như đất trời, mà đất trời không đồng ý, lòng ai dễ chịu cho được.

Lưu Dịch Dương sịt nước mũi một tiếng rõ to, “vâng” bằng giọng mũi.

Trần Tây An xoa xoa tai anh:

– Cảm ơn Tiểu Tiền, năng, năng lực thích ứng của cô nhanh lắm.

Tiền Tâm Nhất đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một cuộc kháng chiến trường kỳ và gian nan, nhưng anh không ngờ mọi chuyện sẽ xấu hổ thế này. Dẫu vậy, xấu hổ đến mấy vẫn chẳng thể giận nổi… có lẽ bố mẹ Trần Tây An vốn dĩ đã thuộc về thiểu số, khá khác so với người thường.

Tiền Tâm Nhất không chịu nổi ồn, kéo điện thoại xa mười centimet. Chờ Lưu Dịch Dương bắt đầu nấc mới áp vào tai:

Trên mặt không có vết bầm tím, cảm xúc cũng tự nhiên, xem ra là không bị đánh, cũng không bị ép cung, Tiền Tâm Nhất thở phào một hơi, phất tay bảo hắn đi làm việc đi. Trần Tây An lại rụt đầu vào trong bếp.

Tiền Tâm Nhất thấp thỏm gõ cửa nhà Trần Tây An. Người ra mở cửa là Tập Quyên. Hai người vừa nhìn thấy nhau, ánh mắt hai bên vô thức lảng tránh. Tiền Tâm Nhất chào một tiếng, Tập Quyên với đôi mắt sưng húp nghiêng người nhường anh bước vào.

“Lưu Dịch Dương, em ăn nhiều óc heo quá rồi đúng không? Lão bảo không được nói là em không nói đấy à, lão bảo em đi… thôi bỏ đi không nói nữa, em gọi điện thoại cho anh vì muốn anh làm gì đây?”

Lưu Dịch Dương cố gắng nhịn tiếng nức nở, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Giáo… giáo viên bút lông… suốt… suốt ngày sờ chiếp chiếp của em… còn… còn  vươn đầu lưỡi cho… cho vào miệng em, anh ơi em sợ lắm.”

Tập Quyên là một người phụ nữ có giáo dục và một trái tim mềm. Nửa đời học tập, nửa đời làm nghiên cứu khoa học cho nên thực ra bà rất đơn thuần. Bà không làm được chuyện hà khắc như đóng sầm cửa lại, bây giờ quay vào sofa ngồi cũng không biết phải nói gì với Tiền Tâm Nhất.

Trần Tây An như thể đã hẹn trước với bố mình, không ai bước ra ngoài phòng khách, Tiền Tâm Nhất và mẹ vợ ngồi đối diện nhau, chẳng ai nói gì chừng hơn mười phút, cuối cùng Tập Quyên là người đầu tiên phá vỡ im lặng.

Tiền Tâm Nhất đặt chiếc hộp bánh quẩy lên bàn trà, ánh mắt đảo quanh, phát hiện bố Trần Tây An đang ở trong phòng sách, còn Trần Tây An thì ló đầu ra khỏi bếp, vừa nhìn thấy anh thì lập tức cười cong mi, trông bần bần.

“Nhớ con khỉ!” Tiền Tâm Nhất mắng, “Anh cho em một phút, không nói thì anh cúp máy đấy. Về sau đừng gọi cho anh nữa.”

Trên mặt không có vết bầm tím, cảm xúc cũng tự nhiên, xem ra là không bị đánh, cũng không bị ép cung, Tiền Tâm Nhất thở phào một hơi, phất tay bảo hắn đi làm việc đi. Trần Tây An lại rụt đầu vào trong bếp.

Tập Quyên cầm lấy giấy, ôm mặt nức nở nói:

Từ hôm qua đến bây giờ, hắn không có điện thoại, không có mạng internet, cũng không vò đầu bứt tóc tìm cách liên lạc với Tiền Tâm Nhất. Hắn chỉ ở nhà nấu nhiều bữa nhỏ hầu hạ bố mẹ, hai người thích ăn gì hắn làm món đó. Song, cơ hội cũng thật hiếm hoi, bố mẹ hắn chẳng có lòng dạ ăn uống. Nhìn dáng vẻ ung dung nhàn nhã của hắn, mây đen trong lòng hai người càng dày đặc hơn… Thế này chắc hắn đã quyết tâm rồi.

Lưu Dịch Dương bị anh dọa sợ, giọng nói nhỏ đi:

Không có chất vấn hay những lời lẽ cay nghiệt, ngược lại vành mắt đỏ sưng đỏ của Tập Quyên còn khiến Tiền Tâm Nhất cảm thấy không đành lòng. Tiền Tâm Nhất ngồi im lặng, trong lòng trách mình nhanh chân: Ai bảo mày đến làm gì!

“Thì, thì, thì… ba chữ Kim kia cấu.”

Trần Tây An như thể đã hẹn trước với bố mình, không ai bước ra ngoài phòng khách, Tiền Tâm Nhất và mẹ vợ ngồi đối diện nhau, chẳng ai nói gì chừng hơn mười phút, cuối cùng Tập Quyên là người đầu tiên phá vỡ im lặng.

Tiền Tâm Nhất vừa thầm mặc niệm “nó còn là trẻ con, nó mới năm tuổi”, vừa khó khăn sắp xếp lại thông tin:

– Tiểu Tiền, cô rất thích cháu. – Bà càng nói, giọng điệu càng thay đổi, nước mắt cũng trào ra – Cô đã hỏi rồi, là Trần Tây An theo đuổi cháu, cô không có tư cách trách cháu, nhưng cô lo lắng cho nó, cô không thể khống chế… Cô xin lỗi, bây giờ cô không muốn nhìn thấy mặt cháu, cháu để cô quen dần một thời gian đã có được không?

Lưu Dịch Dương ngoan ngoãn nói:

Lưu Dịch Dương méo miệng ngập ngừng:

Tiền Tâm Nhất thở dài, cảm thấy thật kỳ diệu. Chưa nhắc tới chuyện anh chỉ là nước xa, không cứu được lửa gần, chỉ nói về mối quan hệ tám trăm năm không gặp, vậy mà Lưu Dịch Dương lại cầu cứu anh, đúng là thần kỳ. Anh nói:

Bà chưa nói câu nào nặng lời, kỳ thực Tiền Tâm Nhất cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng một thời gian là bao lâu?

Đặt vào trong công việc, anh không xác nhận được chính xác từng giây sẽ không buông tay. Đáng tiếc đây là chuyện tình cảm, nhìn thấy bà khóc, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy có lỗi vừa đau lòng, lập tức xin hàng, rút liền năm tờ giấy đưa cho bà:

Mỗi nhà Trần Tây An đều quăng cả đống sách, Tiền Tâm Nhất lục lọi một hồi, phát hiện ra chẳng có quyển Chicken Soup nào, hết sách triết học lại tới sách kiến trúc. Anh cầm một cuốn sách Kết cấu kiến trúc cổ đại Trung Quốc có kèm hình ảnh minh họa. Đọc xong về kết cấu ghép mộng gỗ tinh xảo khéo léo xong, anh bỗng dưng cảm thấy kiến trúc hiện đại thật khô khan.

Nghe Vương Nhất Phong nói, năm ấy Tưởng Nhất Vân quyết tâm phải đăng ký kết hôn cùng anh ta, nhà vợ trọng thể diện nên hỗ trợ 200 đồng của hồi môn, tới một cái cũng đi về luôn. người trong thôn đều coi bọn họ là trò cười. Bấy giờ anh ta mới xin nghỉ công việc ổn định trong doanh nghiệp nhà nước, ra ngoài lang bạt kiếm sống.

***

– Vâng, vâng, vâng, cháu đi ngay đây ạ, cô đừng khóc nữa.

“Cảm ơn anh, mua~.”

Tập Quyên cầm lấy giấy, ôm mặt nức nở nói:

– Cảm ơn Tiểu Tiền, năng, năng lực thích ứng của cô nhanh lắm.

Câu chuyện tình của bọn họ quả thực cũng chẳng dễ dàng gì. Khi yêu nhau, Vương Nhất Phong nghèo thì thôi, vấn đề là ở vùng thôn quê thường chú trọng vai vế. Chị của Vương Nhất Phong và chú họ Tưởng Nhất Vân là một đôi. Bọn họ không chỉ có quan hệ thân thích mà còn cách biệt vai vế. Qua lại với nhau gần mười năm, cuối cùng bị cái “vai vế” chẳng liên quan gì tới hôn nhân cận huyết thống ngăn cản.

Lần này Tiền Tâm Nhất không thể dùng chiêu “chúng ta cứ từ từ không vội” như đối phó với em trai mình, anh chỉ đành dở khóc dở cười đồng ý, đứng dậy chuẩn bị đi về.

Bà chưa nói câu nào nặng lời, kỳ thực Tiền Tâm Nhất cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng một thời gian là bao lâu?

Trần Tây An đeo dép lê đuổi theo, đứng trên hành lang ôm Tiền Tâm Nhất, tặng anh một nụ hôn ngay giữa ban ngày ban mặt. Tiền Tâm Nhất vừa hôn say mê vừa đề phòng. Ngay khi hành lang vang lên tiếng bước chân, anh đẩy đầu lưỡi Trần Tây An ra, nhưng lại bị Trần Tây An hút đầu lưỡi cắn một cái. Cảm giác tê tê mang theo đau đớn, anh “phì” một tiếng, chẳng hay biết vài giọt nước bọt đã bay vào miệng đối phương. Anh túm tóc Trần Tây An kéo ra ngoài.

– Anh điên rồi à! – Còn hôn nữa sẽ có phản ứng đấy.

“Được rồi … bé, bé cưng, chúng ta không khóc nữa. Nói mọi chuyện rõ ràng, đừng có nấc mãi như thế, được không?

Công ơn cha mẹ lớn như đất trời, mà đất trời không đồng ý, lòng ai dễ chịu cho được.

Trần Tây An nắm cằm anh xoay mặt anh qua, giả vờ ngắm bên trái rồi lại bên phải:

Chẳng qua anh đã quá xem nhẹ cái lão thợ dạy bút lông ấu d4m Lưu Dịch Dương, lão là đã phạm tội rất nhiều lần, có thể làm tới mức không để lại dấu vết. Để tóm đầu được tên ấu d4m này, anh đã phải nán lại thành phố B cho tới tận ngày mùng bốn Tết.

“Em đợi đã! Mông đau? Tại sao mông lại đau?”

Hết chương 53

– Kiểm tra xem có giận hay không, giận đủ rồi thì lập tức xả ra.

“Giáo viên bút lông là ai?”

– Thần kinh! – Tiền Tâm Nhất đập tay hắn ra – Giận cái gì! Mẹ anh đã xin em thế rồi, em tổn thọ mất.

Đặt vào trong công việc, anh không xác nhận được chính xác từng giây sẽ không buông tay. Đáng tiếc đây là chuyện tình cảm, nhìn thấy bà khóc, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy có lỗi vừa đau lòng, lập tức xin hàng, rút liền năm tờ giấy đưa cho bà:

Trần Tây An xoa xoa tai anh:

Tiền Tâm Nhất cau mày lật chăn ra:

– Bà ấy mau quên như em thôi, không buồn được mấy đâu, đừng lo.

“Tình cảm không được sự chúc phúc của bố mẹ rất đau khổ”, Tiền Tâm Nhất đã nghe câu này cả trăm lần từ kẻ nói nhiều hóa thân từ Vương Nhất Phong sau khi uống say.

“Được rồi, cứ ngồi đó đi, chờ anh gọi điện thoại đến cho em.”

– Anh không hiểu đâu. – Tiền Tâm Nhất phất tay – Trời xanh không bỏ qua ai hết, chờ đến lúc mẹ em tới cầu xin anh thì anh sẽ hiểu thôi. Mẹ anh nói rất đúng, bà ấy cần thời gian để làm quen với chuyện này, em cũng cần thời gian để thích ứng.

Trần Tây An chỉnh lại cổ áo khoác giúp anh:

Tiền Tâm Nhất hận không thể đánh chết lão ta:

– Thích ứng cho tốt, đừng có ăn mì suốt, bố mẹ anh còn ở đây mấy ngày nữa. Khi nào bọn họ đi rồi anh sẽ làm chất tạo bọt cho em ăn, mời Hoàng thượng khởi giá.

Trần Tây An nắm cằm anh xoay mặt anh qua, giả vờ ngắm bên trái rồi lại bên phải:

Tiền Tâm Nhất “chậc” một tiếng, đút tay vào túi bước đi.

***

Tiền Tâm Nhất đến tay không. Anh không chuẩn bị ở lại thành phố B lâu dài, tuy nhiên trước khi đi anh có để một tờ giấy trong nhà, đề phòng Trần Tây An tới bất ngờ lại không tìm được anh.

Dường như lưu Dịch Dương không hiểu được vấn đề anh muốn hỏi:

Không nấu mì thì thực sự không biết phải ăn gì nữa. Sau khi trải qua khoảng thời gian ồn ào, một mình ăn cơm rất tẻ nhạt. Tiền Tâm Nhất ở trong nhà hai ngày chẳng liên lạc với thế giới ngoài kia, chán tới mức ngồi học từ đơn tiếng Anh.

Mỗi nhà Trần Tây An đều quăng cả đống sách, Tiền Tâm Nhất lục lọi một hồi, phát hiện ra chẳng có quyển Chicken Soup nào, hết sách triết học lại tới sách kiến trúc. Anh cầm một cuốn sách Kết cấu kiến trúc cổ đại Trung Quốc có kèm hình ảnh minh họa. Đọc xong về kết cấu ghép mộng gỗ tinh xảo khéo léo xong, anh bỗng dưng cảm thấy kiến trúc hiện đại thật khô khan.

Khi anh chán tới mức sắp mọc cỏ, anh nhận được cuộc gọi từ em trai. Ở đầu bên kia điện thoại, Lưu Dịch Dương khóc ầm ĩ, bình thường cậu nhóc chỉ khóc nho nhỏ như muỗi kêu, tình huống này thực sự khác thường.

“Anh tới đây có được không?”

Tiền Tâm Nhất hỏi mấy câu cũng chỉ được đáp lại bằng tiếng khóc, anh cau mày ngồi bật dậy khỏi sofa:

“Lưu Dịch Dương, em khóc cái gì?”

Có lẽ do giọng của anh quá nghiêm túc, Lưu Dịch Dương sợ hãi nức nở, nhưng vẫn giấu giếm:

“Anh ơi, em nhớ anh, anh tới thăm em có được không?”

“Nhớ con khỉ!” Tiền Tâm Nhất mắng, “Anh cho em một phút, không nói thì anh cúp máy đấy. Về sau đừng gọi cho anh nữa.”

Tiền Tâm Nhất cười một tiếng:

– Anh điên rồi à! – Còn hôn nữa sẽ có phản ứng đấy.

Lưu Dịch Dương cố gắng nhịn tiếng nức nở, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Giáo… giáo viên bút lông… suốt… suốt ngày sờ chiếp chiếp của em… còn… còn  vươn đầu lưỡi cho… cho vào miệng em, anh ơi em sợ lắm.”

Tiền Tâm Nhất nghe xong nổi giận đùng đùng, giọng nói cao vút lên:

– Tiểu Tiền, cô rất thích cháu. – Bà càng nói, giọng điệu càng thay đổi, nước mắt cũng trào ra – Cô đã hỏi rồi, là Trần Tây An theo đuổi cháu, cô không có tư cách trách cháu, nhưng cô lo lắng cho nó, cô không thể khống chế… Cô xin lỗi, bây giờ cô không muốn nhìn thấy mặt cháu, cháu để cô quen dần một thời gian đã có được không?

“Em nói ai sờ chiếp chiếp em!”

Lúc tỉnh táo, sếp Vương luôn chê bai người vợ hóng đây một tí, kia một tí của mình. Nhưng một khi uống rượu say lại trở thành ông chồng si tình. Anh ta nói vợ theo mình sống khó khăn cỡ nào, bao nhiêu năm qua mình đã nợ cô ấy rất nhiều.

Lưu Dịch Dương “oa” một tiếng khóc ầm lên, sợ tới mức nói năng lộn xộn:

“Không… không ai hết.”

“Thì là… giáo viên dạy viết chữ bằng bút lông.”

Màng nhĩ Tiền Tâm Nhất như nổ tung, thấy cậu nhóc khóc khàn cả giọng, anh vội vàng dịu dọng, học theo cách dỗ dành trẻ con của Trần Tây An:

Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ, cái này mà anh còn phải hỏi mày sao? Nhưng ngoài miệng thì kiên nhẫn ra vẻ đã hiểu:

“Được rồi … bé, bé cưng, chúng ta không khóc nữa. Nói mọi chuyện rõ ràng, đừng có nấc mãi như thế, được không?

– Kiểm tra xem có giận hay không, giận đủ rồi thì lập tức xả ra.

Tiền Tâm Nhất “chậc” một tiếng, đút tay vào túi bước đi.

Lưu Dịch Dương càng khóc dữ hơn, trẻ con là vậy, càng được dỗ thì lại càng tủi thân.

Màng nhĩ Tiền Tâm Nhất như nổ tung, thấy cậu nhóc khóc khàn cả giọng, anh vội vàng dịu dọng, học theo cách dỗ dành trẻ con của Trần Tây An:

Tiền Tâm Nhất không chịu nổi ồn, kéo điện thoại xa mười centimet. Chờ Lưu Dịch Dương bắt đầu nấc mới áp vào tai:

Tiền Tâm Nhất thấp thỏm gõ cửa nhà Trần Tây An. Người ra mở cửa là Tập Quyên. Hai người vừa nhìn thấy nhau, ánh mắt hai bên vô thức lảng tránh. Tiền Tâm Nhất chào một tiếng, Tập Quyên với đôi mắt sưng húp nghiêng người nhường anh bước vào.

“Khóc xong chưa? Nói chuyện được không, anh rất bận.”

Lưu Dịch Dương sịt nước mũi một tiếng rõ to, “vâng” bằng giọng mũi.

“Họ Vương, tên là, tên là ba chữ kim chồng lên nhau, nam, tuổi ạ, tóc trắng rồi, khoảng năm mươi… mấy. Hoa khôi lớp em cũng là học sinh của ông ấy. Nhưng bọn em chỉ học lớp một kèm một thôi. Em không biết ông ấy… có sờ những bạn khác nữa không.”

– Vâng, vâng, vâng, cháu đi ngay đây ạ, cô đừng khóc nữa.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy nóng hết cả não:

“Giáo viên bút lông là ai?”

Lưu Dịch Dương yếu ớt lại khóc lên:

Dường như lưu Dịch Dương không hiểu được vấn đề anh muốn hỏi:

“Em nên nói với bố mẹ. Nói xong sẽ giải quyết được vấn đề.”

“Thì là… giáo viên dạy viết chữ bằng bút lông.”

Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ, cái này mà anh còn phải hỏi mày sao? Nhưng ngoài miệng thì kiên nhẫn ra vẻ đã hiểu:

“Người kia tên là gì? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Ngoại trừ em còn có học sinh nào nữa không, người đó còn sờ ai nữa?”

Lưu Dịch Dương trả lời lắp ba lắp bắp:

Từ hôm qua đến bây giờ, hắn không có điện thoại, không có mạng internet, cũng không vò đầu bứt tóc tìm cách liên lạc với Tiền Tâm Nhất. Hắn chỉ ở nhà nấu nhiều bữa nhỏ hầu hạ bố mẹ, hai người thích ăn gì hắn làm món đó. Song, cơ hội cũng thật hiếm hoi, bố mẹ hắn chẳng có lòng dạ ăn uống. Nhìn dáng vẻ ung dung nhàn nhã của hắn, mây đen trong lòng hai người càng dày đặc hơn… Thế này chắc hắn đã quyết tâm rồi.

“Họ Vương, tên là, tên là ba chữ kim chồng lên nhau, nam, tuổi ạ, tóc trắng rồi, khoảng năm mươi… mấy. Hoa khôi lớp em cũng là học sinh của ông ấy. Nhưng bọn em chỉ học lớp một kèm một thôi. Em không biết ông ấy… có sờ những bạn khác nữa không.”

Tiền Tâm Nhất vừa thầm mặc niệm “nó còn là trẻ con, nó mới năm tuổi”, vừa khó khăn sắp xếp lại thông tin:

“Ngoại trừ sờ em, hôn em, ông ta còn làm gì nữa? Mẹ có biết chuyện này không? Bố em đâu?”

Tiền Tâm Nhất cảm thấy nóng hết cả não:

Lưu Dịch Dương ấp úng:

Tiền Tâm Nhất hỏi mấy câu cũng chỉ được đáp lại bằng tiếng khóc, anh cau mày ngồi bật dậy khỏi sofa:

Lưu Dịch Dương càng khóc dữ hơn, trẻ con là vậy, càng được dỗ thì lại càng tủi thân.

“Mẹ không biết. Ông, ông ấy nói không được kể cho bố mẹ. Còn nói, nói sẽ nhéo đứt chiêm chiếp của em, anh ơi, mông em đau lắm.”

Lưu Dịch Dương “oa” một tiếng khóc ầm lên, sợ tới mức nói năng lộn xộn:

Ông anh trai đã bước trên con đường sai trái nháy mắt nổi điên:

– Bà ấy mau quên như em thôi, không buồn được mấy đâu, đừng lo.

“Em đợi đã! Mông đau? Tại sao mông lại đau?”

Không có chất vấn hay những lời lẽ cay nghiệt, ngược lại vành mắt đỏ sưng đỏ của Tập Quyên còn khiến Tiền Tâm Nhất cảm thấy không đành lòng. Tiền Tâm Nhất ngồi im lặng, trong lòng trách mình nhanh chân: Ai bảo mày đến làm gì!

Lưu Dịch Dương bị anh dọa sợ, giọng nói nhỏ đi:

“Thì, thì, thì… ba chữ Kim kia cấu.”

“Ngoại trừ sờ em, hôn em, ông ta còn làm gì nữa? Mẹ có biết chuyện này không? Bố em đâu?”

Tiền Tâm Nhất hận không thể đánh chết lão ta:

“Lưu Dịch Dương, em ăn nhiều óc heo quá rồi đúng không? Lão bảo không được nói là em không nói đấy à, lão bảo em đi… thôi bỏ đi không nói nữa, em gọi điện thoại cho anh vì muốn anh làm gì đây?”

– Anh không hiểu đâu. – Tiền Tâm Nhất phất tay – Trời xanh không bỏ qua ai hết, chờ đến lúc mẹ em tới cầu xin anh thì anh sẽ hiểu thôi. Mẹ anh nói rất đúng, bà ấy cần thời gian để làm quen với chuyện này, em cũng cần thời gian để thích ứng.

Lưu Dịch Dương méo miệng ngập ngừng:

“Em không biết, anh ơi, em sợ lắm.”

Tiền Tâm Nhất cười một tiếng:

“Biết sợ rồi à. Sau đó thì sao?”

Lưu Dịch Dương khẩn cầu:

“Lưu Dịch Dương, em khóc cái gì?”

“Anh tới đây có được không?”

Tiền Tâm Nhất thở dài, cảm thấy thật kỳ diệu. Chưa nhắc tới chuyện anh chỉ là nước xa, không cứu được lửa gần, chỉ nói về mối quan hệ tám trăm năm không gặp, vậy mà Lưu Dịch Dương lại cầu cứu anh, đúng là thần kỳ. Anh nói:

“Em nên nói với bố mẹ. Nói xong sẽ giải quyết được vấn đề.”

Lưu Dịch Dương yếu ớt lại khóc lên:

“Em không dám nói, em sợ lắm, em sợ thầy giáo báo thù em… anh ơi, em vẫn đang ở trong nhà vệ sinh lớp học thêm.”

“Người kia tên là gì? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Ngoại trừ em còn có học sinh nào nữa không, người đó còn sờ ai nữa?”

Tiền Tâm Nhất cau mày lật chăn ra:

Tập Quyên là một người phụ nữ có giáo dục và một trái tim mềm. Nửa đời học tập, nửa đời làm nghiên cứu khoa học cho nên thực ra bà rất đơn thuần. Bà không làm được chuyện hà khắc như đóng sầm cửa lại, bây giờ quay vào sofa ngồi cũng không biết phải nói gì với Tiền Tâm Nhất.

Lưu Dịch Dương trả lời lắp ba lắp bắp:

“Được rồi, cứ ngồi đó đi, chờ anh gọi điện thoại đến cho em.”

“Anh ơi, em nhớ anh, anh tới thăm em có được không?”

Lưu Dịch Dương ngoan ngoãn nói:

“Mẹ không biết. Ông, ông ấy nói không được kể cho bố mẹ. Còn nói, nói sẽ nhéo đứt chiêm chiếp của em, anh ơi, mông em đau lắm.”

“Cảm ơn anh, mua~.”

“Em không dám nói, em sợ lắm, em sợ thầy giáo báo thù em… anh ơi, em vẫn đang ở trong nhà vệ sinh lớp học thêm.”

Tiền Tâm Nhất đến tay không. Anh không chuẩn bị ở lại thành phố B lâu dài, tuy nhiên trước khi đi anh có để một tờ giấy trong nhà, đề phòng Trần Tây An tới bất ngờ lại không tìm được anh.

Chẳng qua anh đã quá xem nhẹ cái lão thợ dạy bút lông ấu d4m Lưu Dịch Dương, lão là đã phạm tội rất nhiều lần, có thể làm tới mức không để lại dấu vết. Để tóm đầu được tên ấu d4m này, anh đã phải nán lại thành phố B cho tới tận ngày mùng bốn Tết.

– Thích ứng cho tốt, đừng có ăn mì suốt, bố mẹ anh còn ở đây mấy ngày nữa. Khi nào bọn họ đi rồi anh sẽ làm chất tạo bọt cho em ăn, mời Hoàng thượng khởi giá.

Ông anh trai đã bước trên con đường sai trái nháy mắt nổi điên:Hết chương 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện