Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 52



“Si nhi[2], còn không mau tỉnh lại!”

Lời nói giống như cảnh tỉnh, khiến ta giật mình khỏi giấc mộng.

Bốn phía tiên khí lượn lờ, bạch hạc nhẹ nhàng bay, trước toà lư hương đã tắt, gió yên bụi lắng, mà ta lúc này đang nằm dài trên một khối đá dưới gốc cây bồ đề, bên cạnh có một bình rượu trái vải nghiêng đổ phân nửa xuống đất, mùi hương rượu từ miệng bình bay tới, ngây ngất nói không nên lời.

A, ta nằm mơ sao? Trên má còn có nước mắt vương lại, nước mắt nhân gian, ta vì ai mà rơi?

“Ngọc Kinh ca ca…”

Tiếng gọi của Tiểu Long phá vỡ trầm tư của ta, ta xoay người ngồi dậy, một phiến lá trùng hợp từ trên cành rơi xuống, lướt qua mái tóc trước trán ta, chầm chậm nhẹ nhàng dung nhập vào bụi đất.

Tâm trí trong chớp mắt chợt trở nên nghi hoặc, dường như có một người rất trọng yếu đã thoáng xuất hiện trong mộng của ta, đó hẳn là người ta rất muốn dùng hết sức giữ lại, thế nhưng – hắn là ai?

Tiểu Long đi tới, nhặt bình rượu ngọc kia lên, lại dùng khúc mía trong tay gõ nhẹ lên đầu ta.

“Ngọc Kinh ca ca, ngươi thật quá đáng, Tôn Giả muốn ngươi trông chừng lư hương, nhưng ngươi lại ở đây lén uống rượu, còn say rượu bất tỉnh, Tôn Giả đã trở về rồi, ngươi cứ chờ bị phạt đi.”

“A…”

Nhớ ra rồi, ta thừa dịp Tôn Giả đi đến đại hội luận kinh của các La Hán, trộm một bình rượu vải của ngài, ở đây nhấm nháp giết thời gian, không ngờ cuối cùng lại say mèm, ngay cả Tôn Giả trở về lúc nào cũng không biết.

“Đi, theo ta đến chỗ Tôn Giả chịu phạt.”

“Ừ.”

Hì hì, tốt nhất là phạt ta uống hết nửa bình rượu trái cây còn lại, để ta lại trộm qua kiếp phù du nửa ngày nhàn.

Tôn Giả đang tụng kinh trong La Hán điện, nhìn thấy gương mặt tươi cười của ngài, ta vội vàng chạy lên, kéo thiền y[3] của ngài, cười nói: “Chúc mừng Tôn Giả luận kinh trở về, các La Hán khác nhất định thua Tôn Giả rồi, cho nên Tôn Giả mới vui vẻ như vậy nha.”

“Tôn Giả mới không có tranh cường hiếu thắng như ngươi đâu, Ngọc Kinh ca ca, ngươi cũng đừng nghĩ lấy lòng nữa, lười biếng nhất định phải bị phạt, nhìn xem La Hán đường của chúng ta đã bám bao nhiêu bụi bặm, Tôn Giả, người nên phạt Ngọc Kinh ca ca quét dọn đi.”

“Bụi bậm ở tại trong lòng, Tiểu Long, ngươi trước hết nên quét dọn bụi bậm trong lòng ngươi đã.”

Ta hời hợt bắt bẻ lại một câu, nói đến luận kinh thuyết pháp, Tiểu Long chưa chắc đã là đối thủ của ta, nhưng mà hắn lại là toạ kỵ[4] của La Hán, cho nên có thể theo La Hán tham gia đại hội luận kinh năm trăm năm mới có một lần, mà ta, lại bị bỏ lại coi chừng Phật đường.

Tiểu Long bị lời của ta chận lại khiến gương mặt nhỏ đỏ bừng, Tôn Giả không nói gì cả, chỉ là nhìn ta mỉm cười.

Nhìn vào đôi mắt trí tuệ thâm thuý của ngài, trong lòng ta giật mình, giống như gợi lại một điều gì đó rất xa xưa.

Vừa rồi ta mơ một giấc mơ rất kỳ quái, trong mơ ta vì một nam nhân rất anh tuấn suất khí rơi lệ, nhưng mà nhất thời nhớ không được hình dạng và tên gọi của hắn.

Tiểu Long biến sắc mặt, vội vàng đem bình ngọc trong tay đưa cho ta nói: “Được rồi, không thèm giành rượu trái cây với ngươi nữa, toàn bộ cho ngươi hết.”

Không để ý tới bình rượu đưa tới trước mặt ta, ta nhìn chằm chằm Tôn Giả hỏi: ” Tôn Giả, con vừa mơ một giấc mơ rất dài rất dài, có phải ngài đi đã lâu lắm không?”

Tôn Giả mỉm cười vuốt vuốt mái tóc trước trán của ta.

“Mộng là hư ảo, làm sao biết được con lúc này có đang nằm mơ hay không?”

Ta lại bắt đầu nghi hoặc.

“Đúng vậy… Đều là mộng…”

Tiểu Long nhịn không được lại kéo ống tay áo của ta, đem bình rượu nhét vào tay ta nói: “Thực là hư, hư là thực, chỉ là một giấc mộng mà thôi, ngươi cả ngày đều mơ tưởng hão huyền, cũng đâu thấy ngươi để tâm như vậy đâu.”

“Thế nhưng…”

Vì sao trong lòng cứ luôn hoảng hốt không yên?

Ta ngơ ngác tiếp lấy bình rượu của Tiểu Long, lại không biết làm sao trượt tay, bình ngọc dương chi rơi thẳng xuống đất.

Âm thanh trong trẻo xoay tròn bên tai, những mảnh ngọc trắng muốt trong khoảnh khắc nát bấy đầy đất, hương rượu thoang thoảng kia khiến tâm trí ta cũng bắt đầu hoang mang.

Cúi xuống định nhặt lại những mảnh vỡ, không ngờ trước vạt áo có cái gì đó rơi ra, ánh vàng loé lên, rơi xuống bên cạnh những mảnh ngọc.

Là một vòng vàng buộc tóc, ta vô thức vươn tay cầm lên, xúc cảm ấm ấm khiến tay ta run lên, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu mãnh liệt xoay tròn, những hình ảnh quen thuộc cấp tốc hiện lên trong đầu, tiếp theo gương mặt quen thuộc níu giữ trong nội tâm kia cũng rõ ràng lên.

Tô đại ca…

Ta biết vòng vàng này, nó là vương miện của Bích Phệ, là ta đưa cho Tô đại ca làm vật đính ước…

Nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Thì ra kia cũng không phải là mộng, mà là những gì ta đã chân chân thực thực trải qua ở nhân gian.

Tiểu Long đột nhiên ở một bên nổi giận nói: “Tô Hoán Hoa, hắn dĩ nhiên dám gian lận!”

Không sai, là Tô đại ca đã động tay động chân, hắn sợ sau này sẽ không thể tìm được ta nữa, sợ ta sẽ quên hắn, cho nên ở một khoảnh khắc cuối cùng khi ta đem ngọc đan truyền cho hắn, hắn đã đem vòng vàng nhét vào trong ngực ta, Hắc Bạch Vô Thường không biết, Tiểu Long không biết, ngay cả Tôn Giả cũng bị hắn qua mặt rồi.

Tô đại ca, ngươi thật thông minh.

Một khi nhớ lại Tô đại ca, ta cũng không thể kiềm chế được nữa.

Ta muốn đi tìm Tô đại ca, không biết ta đã về đây bao lâu, Tô đại ca tìm không được ta, nhất định sẽ rất sốt ruột…

Nắm chặt vòng vàng trong tay, ta chạy ra ngoài, ai biết vừa chạy tới đại môn, liền thấy phía trước có sắc vàng loé lên, tiếp theo ta liền bị một luồng sức mạnh vô hình bắn về, té ngã xuống đất.

Bất chấp đau đớn toàn thân, ta đứng lên lại chạy ra phía ngoài, kết quả lại bị bắn trở về, té ngã váng đầu hoa mắt, chỉ nghe Tiểu Long ở phía sau than thở: “Ngọc Kinh ca ca, đừng phí sức nữa, Tôn Giả đã thi pháp, ngươi không ra được đâu.”

Quay đầu lại, ta nhìn thấy ánh mắt bình thản của Tôn Giả đang hướng về phía ta, trong lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối.

Thì ra ở Miêu Cương cho ta rượu trái cây chính là ngài, lúc khách *** Giang Nam bị cháy xuất hiện điểm hoá ta cũng là ngài, ngài là Tôn Giả Tân La Bạt La Đa, là Thừa Lộc La Hán, một trong số mười tám vị La Hán, chủ nhân của ta.

“Thả con đi ra ngoài, con muốn đi gặp Tô đại ca!”

“Ngọc Kinh ca ca, ngươi tỉnh lại đi, Tô Hoán Hoa chỉ là người thường, thế nhưng thu được ngọc đan và linh khí của ngươi, đã đứng ngoài tam giới ngũ hành, ngươi nghịch thiên hành sự, đạo hạnh nghìn năm đã bị huỷ hoại, nếu không có Tôn Giả mang ngươi về Cực Lạc, ngươi đã sớm tiên tan thần hình rồi, ngươi tham Thiền mấy nghìn năm, vậy mà ngay cả sinh tử cũng nhìn không thấu, ở nơi này còn vọng chấp!”

Dựa lưng vào bức tường vô hình vô sắc kia, ta từ từ trượt ngã xuống đất.

Tiểu Long nói không sai, chỉ có ở thế giới Cực Lạc vượt khỏi tử vong cùng luân hồi này ta mới có thể tiếp tục tồn tại, nếu như ra khỏi mảnh thiên địa này, đừng nói là đi gặp Tô đại ca, chỉ sợ trong khoảnh khắc ta liền hôi phi yên diệt.

Vì sao?

Vì sao trời cao cho ta linh hồn bất tử bất diệt, lại không thể cho ta một phần chân ái vô cùng đơn giản?

“Ngọc Kinh, si tâm là khổ, tưởng niệm là khổ, dục cầu là khổ, tình hận là khổ, thế gian này tất cả đều là khổ, sao không rộng mở tuệ nhãn, quay về với bản tâm vô cấu vô trần của con?”

Ta ngẩng đầu, si ngốc nhìn Tôn Giả, trong mắt ngài tràn ngập vô hạn trí tuệ cùng bi mẫn từ ái, ngài nhìn ta, giống như nhìn một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện.

Vô trần vô cấu? Ta đã trải qua bao nhiêu chuyện vui sướng cùng đau lòng như vậy, làm sao còn có khả năng quay về tâm tư ban đầu ngây thơ phổ tuệ kia nữa?



[1] Dịch giả: người phục dịch

[2] Si nhi: đứa trẻ khờ dại

[3] Thiền y: áo của thiền sư

[4] Toạ kỵ: vật cưỡi

Kiếp này đã định

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện