Kiếp Sau
Chương 8
Bức tranh thiếu nữ áo đỏ được bọc kín trong tấm chăn màu xám và đặt trong chiếc taxi chạy về phía trung tâm thành phố. Jonathan để Clara xuống Notting Hill, trên phố Westbourne Grove.
- Anh đi cùng tôi chứ, cô nói, chắc anh không có ý định ăn tối một mình ở khách sạn phải không?
Họ đi lên cầu thang và dừng lại trên bậc thềm, trước cánh cửa bị phá đang mở toang vào căn hộ của Clara. Jonathan yêu cầu cô xuống phố chờ cho tới khi anh kiểm tra chắc chắn căn hộ đã thực sự an toàn và quay lại tìm cô, song, đúng như anh nghĩ, Clara lao ngay vào trong. Phòng khách không hề bị xáo trộn, phòng ngủ cũng không suy suyển chút nào.
Một lát sau họ ngồi trong bếp chờ cảnh sát khám xét khắp căn hộ. các thanh tra không tìm thấy một dấu vân tay nào. Đồ đạc không mất thứ gì; người đội trưởng cho rằng bọn trộm đã bị đánh động trước khi kịp vào trong. Clara một mực phản đối, một số đồ vật đã không còn nằm đúng chỗ của chúng. Cô chỉ chiếc đèn trên bàn ngủ đầu giường, nó đã bị di chuyển đi vài phân, một chiếc chụp đèn trong phòng khách bị xô nghiêng. Sau khi lấy xong lời khai, các nhân viên cảnh sát chào tạm biệt Clara và Jonathan.
- Nếu tôi ở lại đến sáng mai thì có lẽ cô cảm thấy yên tâm hơn chứ? Jonathan hỏi. Tôi sẽ ngủ trên ghế bành phòng khách.
- Không, tôi lấy vài thứ đồ cần thiết rồi sẽ về trang viên.
- Tôi không thể yên tâm để cô lái xe đi lúc này, trời đã tối mà lại còn mưa nữa.
- Tôi thuộc đường như lòng bàn tay rồi, anh cứ yên tâm.Nhưng Jonathan cảm thấy không thể yên lòng chừng nào cô chưa về đến nơi an toàn. Và cứ nghĩ tới việc cô sẽ ở một mình trong tòa dinh thự, anh lại càng cảm thấy lo lắng, anh nhắc đi nhắc lại chuyện đó. Clara nhìn anh trong lúc anh càu nhàu và khuôn mặt cô chợt sáng lên.
Anh lại chắp hai tay sau lưng, anh nhíu mày còn nhiều hơn cả bình thường và làm ra vẻ mặt của một đứa trẻ lên 5, tôi nghĩ là anh sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác cả, anh phải đi cùng tôi thôi!
Clara đi vào phòng ngủ, cô mở ngăn tủ quần áo và sửng sốt, cô nhấc một chồng áo lên, rồi lại nhấc một chồng khác.
- Bọn trộm này đúng là bị loạn trí, cô kêu to gọi Jonathan đang đứng chờ ngoài cửa.
Anh thò đầu vào.
- Chúng đã lấy các kết quả xét nghiệm của tôi!
- Các xét nghiệm nào cơ? Jonathan hỏi.
- Kết quả xét nghiệm công thức máu mà tôi vừa làm tuần trước. tôi chẳng hiểu chúng lấy cái đó để làm gì.
- Có thể đó là câu lạc bộ những người hâm mộ cô.
- Chắc là như vậy, đám này quả thật điên rồ!
Jonathan sửa lại khóa để cánh cửa có thể tạm đóng được rồi họ đi xuống phố, mang theo bức tranh Thiếu nữ áo đỏ. Khi xuống đến vỉa hè, Jonathan dừng lại và nói với Clara.
- Tôi sợ rằng cả ba chúng ta sẽ không thể chui được vào chiếc Austin của cô.
Clara không trả lời mà đưa anh ra phía sau tòa nhà. Trong ngõ nhỏ được lát bằng gạch trơn, một dãy chuồng ngựa cũ đã được sửa thành những ngôi nhà xinh xắn có mặt tiền phủ đầy hoa. Clara kéo một cánh cửa nhà xe lên và nhấn nút chiếc hộp nhỏ lấy từ trong túi. Ánh sáng từ các ngọn đèn pha của một chiếc Land Rover nhấp nháy bừng cả nhà xe.
- Anh có cần tôi giúp để xếp nó vào trong cốp xe không? Cô hỏi và mở nắp thùng phía sau của chiếc xe đi được trên mọi địa hình.
Jonathan đã không nhầm. họ vừa rời khỏi đường cao tốc thì mưa bắt đầu rơi nặng hạt. mặt đường lấp loáng lên dưới bánh xe và những cần gạt nước phải nhọc nhằn lắm để xua bớt nước trên lớp kính. Nhà trọ sau ngã ba gần như biến mất trong bóng đêm, những rãnh nước sâu xuất hiện ngày càng nhiều dọc con đường nhỏ xuyên qua rừng. Mặt đườngmỗi lúc một trở nên khó đi, chiếc xe địa hình lắc hết bên này đến bên kia, trượt hẫng trên lớp bùn dày. Jonathan níu chặt dây nắm phía trên cửa xe, Clara nắm chắc tay lái, cố chống lại những đợt gió mạnh như muốn xô ngã chiếc xe. Những cơn lốc thuồn vào tận trong khoang lái. Cuối cùng thì những thân cây cổ thụ cũng hiện lên trước ánh đèn pha. Cánh cửa sắt của trang viên rộng mở.
- Tôi sẽ đậu xe trong sân, Clara nói thật to. Tôi sẽ mở cửa bếp trước và anh phải ôm bức tranh chạy thật nhanh vào bên trong.
- Đưa chìa khóa cho tôi, Jonathan trả lời.
Không, Clara nhấn giọng, khóa cửa rất khó mở nếu như không quen, anh đừng lo cho tôi.
Những viên sỏi nghiến vào nhau, Clara cho chiếc Land Rover dừng bánh. Cô gần như đánh vật với cánh cửa mới có thể đẩy bật được nó ra ngoài. Vừa mở xong cửa ra vào, cô vội quay về phía Jonathan và ra hiệu cho anh lại chỗ cô.
Jonathan ra khỏi xe và đi về phía nhanh đuôi xe.
Nhanh, nhanh, khẩn trương lên! Clara hét to từ phía cửa tòa lâu đài.
Máu trong người anh như ngừng chảy trong dây lát. Cúi người xuống thùng xe, anh nhìn bàn tay mình đang với lấy bức tranh bọc trong tấm chăn xám và khi Clara hét lên một lần nữa trong bóng đêm: “Nhanh, nhanh, khẩn trương lên”,anh nhận ra giọng nói đã từng vang lên trong cơn mê. Anh đẩy bức tranh về phía hàng ghế sau, đóng thùng xe lại và bước chậm rãi trong luồng sáng phát ra từ ngọn đèn pha. Clara sững sờ nhìn anh, nước mưa tuôn xối xả trên mặt cô. Nhìn ánh mắt anh, cô chợt hiểu và chạy vội về phía anh.
- Em có tin rằng người ta yêu nhau tới mức cái chết cũng không xóa được ký ức không? Em có tin rằng tình cảm sẽ tồn tại vĩnh cửu và mang lại sự sống cho con người không? Em có tin rằng thời gian có thể mãi mãi tái hợp những người yêu nhau mãnh liệt đến đọ không bao giờ mất nhau? Em có tin điều đó không, Clara?
- Em tin rằng em yêu anh. Cô trả lời và ngả đầu vào vai anh.
Jonathan ôm siết cô trong vòng tay, Clara thì thầm vào tai anh.
- Ngay cả giữa ánh sáng và bóng tối.
Họ hôn nhau, nụ hôn đích thực trong vĩnh hằng của họ, như những cảm xúc từ khởi đầu. cây dương già đu mình trong gió, các cánh cửa chớp của tòa lâu đài lần lượt mở tung, và xung quanh họ, mọi vật bắt đầu biến đổi. từ một ô cửa sổ tầng xép, bóng Vladimir mỉm cười.
Đột nhiên, những bìa sách bằng da trên bàn phòng đọc không còn nứt rạn nữa. những tấm ván đánh sáp của các bậc cầu thang sáng bóng lên trong ánh trăng rọi qua những khung cửa sổ phòng khách. ở tầng trên, trong phòng của Clara, những tấm thảm đã trở lại màu sắc ban đầu của chúng. Chiếc váy của cô trượt xuống phía dưới chân, cô bước lại gần Jonathan và áp sát mình vào anh. Họ yêu đương cho tới tận khi trời sáng.
* * *
Ánh ngày lọt vào trong căn phòng. Clara cuộn mình trong tấm chăn Jonathan phủ lên dôi vai cô. Tay cô quơ xung quanh tìm kiếm. cô vươn vai và mở to mắt. chỗ Jonathan nằm trống trơn. Cô chợt vùng dậy. tòa trang viên đã lấy lại vẻ thường nhật của nó. Clara buông rơi tấm chăn, để lộ cả thân mình trong ánh sáng ban mai. Cô bước lại gần cửa sổ và nhìn xuống dưới sân. Khi Jonathan đưa tay vẫy, cô vội lao sang một bên giấu mình sau tấm rèm che.
Jonathan mỉm cười, quay người đi vào trong bếp. Clara đi xuống với anh, trên người khoác một chiếc áo choàng rộng. anh có vẻ bận rộn bên bếp gas. Căn phòng thơm lừng mùi bánh mì nướng. anh hớt lớp bọt sữa nóng bằng một chiếc thìa nhỏ, rót vào cà phê và rắc bột chocolate lên trên cùng. Anh đặt chiếc bát nóng hổi trước mặt Clara.
- Cappucino không đường.
Vẫn còn ngái ngủ, Clara nhô cả mũi vào trong tách và uống một ngụm cà phê.
- Anh có nhìn thấy em bên cửa sổ không? Cô rụt rè hỏi
Hoàn toàn không thấy, Jonathan vừa trả lời vừa loay hoay với một lát bánh mì bị kẹt trong máy nướng bánh, hơn nữa anh cũng sẽ chẳng cho phép mình nhìn, cho đến bây giờ vẫn không hề có chuyện gì xảy ra giữa hai ta.
- Chẳng buồn cười chút nào. Cô làu bàu.
Jonathan rất muốn đặt tay lên vai cô, anh lùi lại.
- Anh biết là chẳng buồn cười chút nào, nhưng dù sao thì chúng ta cũng phải hiểu gì đã xảy đến với mình.
- Anh có địa chỉ của bác sĩ chuyên khoa nào không? Em không muốn thất vọng sớm, nhưng em sợ rằng miêu tả những triệu chứng vừa rồi, có lẽ vị bác sĩ trong làng này sẽ nhốt cả hai ta vào nhà thương điên mất thôi!
Jonathan ném vội vào chậu rửa lát bánh mì cháy đen làm bỏng tay anh
- Anh lại chắp hai tay sau lưng, và dù không nhìn thấy mặt anh song em dám chắc anh đang nheo mắt lại, anh đang nghĩ gì thế? Clara hỏi:
- Trong lần hội thảo anh đã gặp một người đàn bà có lẽ sẽ giúp được chúng ta.
- Bà ấy như thế nào?
- Một nữ giáo sư đang giảng dạy tại Yale, có lẽ anh sẽ tìm được thông tin về bà ta. Sáng thứ sáu này anh sẽ gửi bản báo cáo tới các thành viên trong ban quản trị của Christie’s, rồi đi ngay buổi tối.
- Anh sẽ về Mỹ phải không?
Jonathan quay đi và Clara để anh yên tĩnh một mình. Những việc anh cần thu xếp thuộc về thế giới riêng của anh. Để có được sự bắt đầu, trước hết phải biết nói chia tay.
* * *
Jonathan dành cả buổi sáng để ngồi với Thiếu nữ áo đỏ. Đến trưa, anh quay về London giam mình trong phòng khách sạn, để hoàn thành phần kết luận cho bản báo cáo của anh.
Clara đến chỗ anh khi trời bắt đầu tối. đúng vào lúc anh chuẩn bị gởi thư điện tử cho Peter, cô trang trọng hỏi, anh đã suy nghĩ kĩ về quyết định của mình chưa. Xét nghiệm các chất màu không cho phép thực hiện những so sánh đủsức thuyết phục, tất cả các công việc tại phòng thí nghiệm Louvre cũng không cho những kết quả chính xác tuyệt đối. song Jonathan, người dành trọn cả cuộc đời để nghiên cứu Vladimir Radskin, đã xác định được những kỹ thuật dùng để vẽ tranh, nét bút cũng như chất liệu vải của tác phẩm. niềm tin chắc chắn cũng đủ để anh hoàn toàn chịu trách nhiệm và chấp nhận mọi rủi ro khi đứng ra bảo lãnh. Mặc dù không có được một bằng chứng cụ thể, song anh sẵn sàng mang uy tín cã nhân của một chuyên gia để đảm bảo đây là tác phẩm đích thực. sáng thứ sáu, anh ssẽ trao cho những đồng sự của Peter giấy chứng nhận xác thực bức tranh Thiếu nữ áo đỏ do chính tay anh ký. Anh nhìn Clara và nhấn một nút trên bàn phím. Chưa đấy năm giây sau, một chiếc phong bì nhỏ nhấp nháy trên màn hình của Peter cũng như của tất cả các thành viên ban giám đốc hãng Christie’s.
Tối hôm sau, Clara đưa Jonathan đến tận thềm phòng chờ số 4 của sân bay Heathrow. Anh không muốn cô phải đưa anh tới tận cửa an ninh. Họ chia tay nhau, lòng trĩu nặng.
* * *
Trong khi xe của Clara lăn bánh trên con đường quê nước Anh, chiếc máy bay vạch một vệt trắng dài trên nền trời. cũng đêm đó các trục quay máy in bắt đầu cho ra những cột tin trên NewYork Time, Boston Globe và Figaro:
Bức Tranh Cuối Cùng Của Danh Họa Nga Vừa Được Xác Nhận
Bị thất lạc trong gần 140 năm, bức tranh lớn của danh họa Vladimir Radskin lại xuất hiện. được xác thực bởi chuyên gia thẩm định nổi tiếng Jonathan Gardner, bức tranh này sẽ là một điểm nhấn trong buổi đấu giá danh tiếng được tổ chức bởi nhà đấu giá Christie’s tại Boston vào ngày 21 tháng 6 tới, do chuyên gia đấu giá Peter Gwel điều hành.
Bài viết về sự kiện này của một nhà phê bình nghệ thuật cho tờ Corriere delle Sera đã được in lại toàn bộ trên trang nhất của ba tờ tạp chí nghệ thuật quốc tế. Ban biên tập của 6 mạng truyền hình Châu Âu và Mỹ đã quyết định cử các nhóm phóng viên tới tận nơi.
Jonathan về đến Boston lúc chập tối. khi anh bật di động lên, hộp thư thoại đã đầy đến mức không thể nhận thêm lời nhắn nào nữa. chiếc taxi đưa anh về khu cảng cũ. Anh vào ngồi ở một quán cà phê ngoài trời, nơi đã từng chung biết bao kỷ niệm với Peter, Jonathan gọi cho bạn.
- Cậu có chắc chắn về việc mình làm không? Đó không phải là một phút bốc đồng chứ?
Jonathan áp sát điện thoại vào tai.
- Peter, giá mà cậu biết được điều gì đang đến với tớ.
- Cậu đòi hỏi tớ hơi nhiều rồi đấy! tớ có thể hiểu được tình cảm của cậu, nhưng câu chuyện kỳ quặc cậu vừa kể thì chịu! thậm chí tớ còn không muốn nghe và tốt nhất cậu đừng kể cho bất cứ ai khác nữa, nhất là Anna. Chắc cậu không muốn câu chuyện này được đồn đại khắp thành phố để mọi người cho là cậu điên và tốt nhất là nhốt cậu vào trại, bất kể chỉ còn ba buổi nữa là tới buổi đấu giá.
- Tớ chẳng quan tâm tới buổi đấu giá ấy, Peter ạ.
- Tớ cũng đoán thế, bệnh của cậu nặng rồi đấy! Tớ muốn cậu phải đi chụp phim ngay, không chừng có một dây thần kinh nào đó của cậu bị đứt rồi. cái đám dây thần kinh nhiều khi cũng dễ đứt lắm đấy!
- Peter, cậu có thôi đùa cợt đi không hả? Jonathan nổi cáu.
Hai người chìm vào trong im lặng giây lát, rồi Peter xin lỗi
- Tớ không đùa nữa.
- Tớ đang rất bối rối, chỉ còn hai tuần nữa là đến đám cưới. tớ thậm chí còn không biết nên nói thế nào với Anna.
- Nhưng cậu vẫn phải nói! Chẳng bao giờ quá muộn cả, đừng nên cưới xin trái với lòng mình chỉ vì thiếp mời đã được gửi đi! Nếu đúng là cậu yêu cô người Anh như cậu nói, thì hãy nắm lấy số phận trong tay và hành động đi! Cậu có cảm giác mọi chuyện bế tắc, nhưng giá cậu biết được tớ ghen tị với cậu đến mức nào. Giá cậu biết tớ cũng mong muốn có được một tình yêu như của cậu biết chừng nào. Đừng nên bỏ phí món tặng vật quý giá ấy. Tớ sẽ rút ngắn chuyến đi của mình và rời NewYork ngay ngày mai để về Boston với cậu. Trưa mai chúng ta sẽ gặp nhau tại quán cà phê.
Jonathan lang thang dọc bến cảng. anh nhớ Clara đến quặn lòng và trong vài phút nữa anh sẽ về nhà để nói toàn bộ sự thật với Anna.
Khi anh về, đèn trong nhà đã tắt hết. anh gọi Anna nhưng không có ai trả lời. anh leo lên tận xưởng vẽ của cô. Tới nơi anh nhìn thấy một tập ảnh nằm bừa ra trên bàn làm việc của Anna. Trong một bức ảnh, Clara và anh đang đứng nhìn nhau trên vỉa hè sân bay. Jonathan ôm đầu và ngồi phịch xuống chiếc ghế bành của Anna.
- Anh đi cùng tôi chứ, cô nói, chắc anh không có ý định ăn tối một mình ở khách sạn phải không?
Họ đi lên cầu thang và dừng lại trên bậc thềm, trước cánh cửa bị phá đang mở toang vào căn hộ của Clara. Jonathan yêu cầu cô xuống phố chờ cho tới khi anh kiểm tra chắc chắn căn hộ đã thực sự an toàn và quay lại tìm cô, song, đúng như anh nghĩ, Clara lao ngay vào trong. Phòng khách không hề bị xáo trộn, phòng ngủ cũng không suy suyển chút nào.
Một lát sau họ ngồi trong bếp chờ cảnh sát khám xét khắp căn hộ. các thanh tra không tìm thấy một dấu vân tay nào. Đồ đạc không mất thứ gì; người đội trưởng cho rằng bọn trộm đã bị đánh động trước khi kịp vào trong. Clara một mực phản đối, một số đồ vật đã không còn nằm đúng chỗ của chúng. Cô chỉ chiếc đèn trên bàn ngủ đầu giường, nó đã bị di chuyển đi vài phân, một chiếc chụp đèn trong phòng khách bị xô nghiêng. Sau khi lấy xong lời khai, các nhân viên cảnh sát chào tạm biệt Clara và Jonathan.
- Nếu tôi ở lại đến sáng mai thì có lẽ cô cảm thấy yên tâm hơn chứ? Jonathan hỏi. Tôi sẽ ngủ trên ghế bành phòng khách.
- Không, tôi lấy vài thứ đồ cần thiết rồi sẽ về trang viên.
- Tôi không thể yên tâm để cô lái xe đi lúc này, trời đã tối mà lại còn mưa nữa.
- Tôi thuộc đường như lòng bàn tay rồi, anh cứ yên tâm.Nhưng Jonathan cảm thấy không thể yên lòng chừng nào cô chưa về đến nơi an toàn. Và cứ nghĩ tới việc cô sẽ ở một mình trong tòa dinh thự, anh lại càng cảm thấy lo lắng, anh nhắc đi nhắc lại chuyện đó. Clara nhìn anh trong lúc anh càu nhàu và khuôn mặt cô chợt sáng lên.
Anh lại chắp hai tay sau lưng, anh nhíu mày còn nhiều hơn cả bình thường và làm ra vẻ mặt của một đứa trẻ lên 5, tôi nghĩ là anh sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác cả, anh phải đi cùng tôi thôi!
Clara đi vào phòng ngủ, cô mở ngăn tủ quần áo và sửng sốt, cô nhấc một chồng áo lên, rồi lại nhấc một chồng khác.
- Bọn trộm này đúng là bị loạn trí, cô kêu to gọi Jonathan đang đứng chờ ngoài cửa.
Anh thò đầu vào.
- Chúng đã lấy các kết quả xét nghiệm của tôi!
- Các xét nghiệm nào cơ? Jonathan hỏi.
- Kết quả xét nghiệm công thức máu mà tôi vừa làm tuần trước. tôi chẳng hiểu chúng lấy cái đó để làm gì.
- Có thể đó là câu lạc bộ những người hâm mộ cô.
- Chắc là như vậy, đám này quả thật điên rồ!
Jonathan sửa lại khóa để cánh cửa có thể tạm đóng được rồi họ đi xuống phố, mang theo bức tranh Thiếu nữ áo đỏ. Khi xuống đến vỉa hè, Jonathan dừng lại và nói với Clara.
- Tôi sợ rằng cả ba chúng ta sẽ không thể chui được vào chiếc Austin của cô.
Clara không trả lời mà đưa anh ra phía sau tòa nhà. Trong ngõ nhỏ được lát bằng gạch trơn, một dãy chuồng ngựa cũ đã được sửa thành những ngôi nhà xinh xắn có mặt tiền phủ đầy hoa. Clara kéo một cánh cửa nhà xe lên và nhấn nút chiếc hộp nhỏ lấy từ trong túi. Ánh sáng từ các ngọn đèn pha của một chiếc Land Rover nhấp nháy bừng cả nhà xe.
- Anh có cần tôi giúp để xếp nó vào trong cốp xe không? Cô hỏi và mở nắp thùng phía sau của chiếc xe đi được trên mọi địa hình.
Jonathan đã không nhầm. họ vừa rời khỏi đường cao tốc thì mưa bắt đầu rơi nặng hạt. mặt đường lấp loáng lên dưới bánh xe và những cần gạt nước phải nhọc nhằn lắm để xua bớt nước trên lớp kính. Nhà trọ sau ngã ba gần như biến mất trong bóng đêm, những rãnh nước sâu xuất hiện ngày càng nhiều dọc con đường nhỏ xuyên qua rừng. Mặt đườngmỗi lúc một trở nên khó đi, chiếc xe địa hình lắc hết bên này đến bên kia, trượt hẫng trên lớp bùn dày. Jonathan níu chặt dây nắm phía trên cửa xe, Clara nắm chắc tay lái, cố chống lại những đợt gió mạnh như muốn xô ngã chiếc xe. Những cơn lốc thuồn vào tận trong khoang lái. Cuối cùng thì những thân cây cổ thụ cũng hiện lên trước ánh đèn pha. Cánh cửa sắt của trang viên rộng mở.
- Tôi sẽ đậu xe trong sân, Clara nói thật to. Tôi sẽ mở cửa bếp trước và anh phải ôm bức tranh chạy thật nhanh vào bên trong.
- Đưa chìa khóa cho tôi, Jonathan trả lời.
Không, Clara nhấn giọng, khóa cửa rất khó mở nếu như không quen, anh đừng lo cho tôi.
Những viên sỏi nghiến vào nhau, Clara cho chiếc Land Rover dừng bánh. Cô gần như đánh vật với cánh cửa mới có thể đẩy bật được nó ra ngoài. Vừa mở xong cửa ra vào, cô vội quay về phía Jonathan và ra hiệu cho anh lại chỗ cô.
Jonathan ra khỏi xe và đi về phía nhanh đuôi xe.
Nhanh, nhanh, khẩn trương lên! Clara hét to từ phía cửa tòa lâu đài.
Máu trong người anh như ngừng chảy trong dây lát. Cúi người xuống thùng xe, anh nhìn bàn tay mình đang với lấy bức tranh bọc trong tấm chăn xám và khi Clara hét lên một lần nữa trong bóng đêm: “Nhanh, nhanh, khẩn trương lên”,anh nhận ra giọng nói đã từng vang lên trong cơn mê. Anh đẩy bức tranh về phía hàng ghế sau, đóng thùng xe lại và bước chậm rãi trong luồng sáng phát ra từ ngọn đèn pha. Clara sững sờ nhìn anh, nước mưa tuôn xối xả trên mặt cô. Nhìn ánh mắt anh, cô chợt hiểu và chạy vội về phía anh.
- Em có tin rằng người ta yêu nhau tới mức cái chết cũng không xóa được ký ức không? Em có tin rằng tình cảm sẽ tồn tại vĩnh cửu và mang lại sự sống cho con người không? Em có tin rằng thời gian có thể mãi mãi tái hợp những người yêu nhau mãnh liệt đến đọ không bao giờ mất nhau? Em có tin điều đó không, Clara?
- Em tin rằng em yêu anh. Cô trả lời và ngả đầu vào vai anh.
Jonathan ôm siết cô trong vòng tay, Clara thì thầm vào tai anh.
- Ngay cả giữa ánh sáng và bóng tối.
Họ hôn nhau, nụ hôn đích thực trong vĩnh hằng của họ, như những cảm xúc từ khởi đầu. cây dương già đu mình trong gió, các cánh cửa chớp của tòa lâu đài lần lượt mở tung, và xung quanh họ, mọi vật bắt đầu biến đổi. từ một ô cửa sổ tầng xép, bóng Vladimir mỉm cười.
Đột nhiên, những bìa sách bằng da trên bàn phòng đọc không còn nứt rạn nữa. những tấm ván đánh sáp của các bậc cầu thang sáng bóng lên trong ánh trăng rọi qua những khung cửa sổ phòng khách. ở tầng trên, trong phòng của Clara, những tấm thảm đã trở lại màu sắc ban đầu của chúng. Chiếc váy của cô trượt xuống phía dưới chân, cô bước lại gần Jonathan và áp sát mình vào anh. Họ yêu đương cho tới tận khi trời sáng.
* * *
Ánh ngày lọt vào trong căn phòng. Clara cuộn mình trong tấm chăn Jonathan phủ lên dôi vai cô. Tay cô quơ xung quanh tìm kiếm. cô vươn vai và mở to mắt. chỗ Jonathan nằm trống trơn. Cô chợt vùng dậy. tòa trang viên đã lấy lại vẻ thường nhật của nó. Clara buông rơi tấm chăn, để lộ cả thân mình trong ánh sáng ban mai. Cô bước lại gần cửa sổ và nhìn xuống dưới sân. Khi Jonathan đưa tay vẫy, cô vội lao sang một bên giấu mình sau tấm rèm che.
Jonathan mỉm cười, quay người đi vào trong bếp. Clara đi xuống với anh, trên người khoác một chiếc áo choàng rộng. anh có vẻ bận rộn bên bếp gas. Căn phòng thơm lừng mùi bánh mì nướng. anh hớt lớp bọt sữa nóng bằng một chiếc thìa nhỏ, rót vào cà phê và rắc bột chocolate lên trên cùng. Anh đặt chiếc bát nóng hổi trước mặt Clara.
- Cappucino không đường.
Vẫn còn ngái ngủ, Clara nhô cả mũi vào trong tách và uống một ngụm cà phê.
- Anh có nhìn thấy em bên cửa sổ không? Cô rụt rè hỏi
Hoàn toàn không thấy, Jonathan vừa trả lời vừa loay hoay với một lát bánh mì bị kẹt trong máy nướng bánh, hơn nữa anh cũng sẽ chẳng cho phép mình nhìn, cho đến bây giờ vẫn không hề có chuyện gì xảy ra giữa hai ta.
- Chẳng buồn cười chút nào. Cô làu bàu.
Jonathan rất muốn đặt tay lên vai cô, anh lùi lại.
- Anh biết là chẳng buồn cười chút nào, nhưng dù sao thì chúng ta cũng phải hiểu gì đã xảy đến với mình.
- Anh có địa chỉ của bác sĩ chuyên khoa nào không? Em không muốn thất vọng sớm, nhưng em sợ rằng miêu tả những triệu chứng vừa rồi, có lẽ vị bác sĩ trong làng này sẽ nhốt cả hai ta vào nhà thương điên mất thôi!
Jonathan ném vội vào chậu rửa lát bánh mì cháy đen làm bỏng tay anh
- Anh lại chắp hai tay sau lưng, và dù không nhìn thấy mặt anh song em dám chắc anh đang nheo mắt lại, anh đang nghĩ gì thế? Clara hỏi:
- Trong lần hội thảo anh đã gặp một người đàn bà có lẽ sẽ giúp được chúng ta.
- Bà ấy như thế nào?
- Một nữ giáo sư đang giảng dạy tại Yale, có lẽ anh sẽ tìm được thông tin về bà ta. Sáng thứ sáu này anh sẽ gửi bản báo cáo tới các thành viên trong ban quản trị của Christie’s, rồi đi ngay buổi tối.
- Anh sẽ về Mỹ phải không?
Jonathan quay đi và Clara để anh yên tĩnh một mình. Những việc anh cần thu xếp thuộc về thế giới riêng của anh. Để có được sự bắt đầu, trước hết phải biết nói chia tay.
* * *
Jonathan dành cả buổi sáng để ngồi với Thiếu nữ áo đỏ. Đến trưa, anh quay về London giam mình trong phòng khách sạn, để hoàn thành phần kết luận cho bản báo cáo của anh.
Clara đến chỗ anh khi trời bắt đầu tối. đúng vào lúc anh chuẩn bị gởi thư điện tử cho Peter, cô trang trọng hỏi, anh đã suy nghĩ kĩ về quyết định của mình chưa. Xét nghiệm các chất màu không cho phép thực hiện những so sánh đủsức thuyết phục, tất cả các công việc tại phòng thí nghiệm Louvre cũng không cho những kết quả chính xác tuyệt đối. song Jonathan, người dành trọn cả cuộc đời để nghiên cứu Vladimir Radskin, đã xác định được những kỹ thuật dùng để vẽ tranh, nét bút cũng như chất liệu vải của tác phẩm. niềm tin chắc chắn cũng đủ để anh hoàn toàn chịu trách nhiệm và chấp nhận mọi rủi ro khi đứng ra bảo lãnh. Mặc dù không có được một bằng chứng cụ thể, song anh sẵn sàng mang uy tín cã nhân của một chuyên gia để đảm bảo đây là tác phẩm đích thực. sáng thứ sáu, anh ssẽ trao cho những đồng sự của Peter giấy chứng nhận xác thực bức tranh Thiếu nữ áo đỏ do chính tay anh ký. Anh nhìn Clara và nhấn một nút trên bàn phím. Chưa đấy năm giây sau, một chiếc phong bì nhỏ nhấp nháy trên màn hình của Peter cũng như của tất cả các thành viên ban giám đốc hãng Christie’s.
Tối hôm sau, Clara đưa Jonathan đến tận thềm phòng chờ số 4 của sân bay Heathrow. Anh không muốn cô phải đưa anh tới tận cửa an ninh. Họ chia tay nhau, lòng trĩu nặng.
* * *
Trong khi xe của Clara lăn bánh trên con đường quê nước Anh, chiếc máy bay vạch một vệt trắng dài trên nền trời. cũng đêm đó các trục quay máy in bắt đầu cho ra những cột tin trên NewYork Time, Boston Globe và Figaro:
Bức Tranh Cuối Cùng Của Danh Họa Nga Vừa Được Xác Nhận
Bị thất lạc trong gần 140 năm, bức tranh lớn của danh họa Vladimir Radskin lại xuất hiện. được xác thực bởi chuyên gia thẩm định nổi tiếng Jonathan Gardner, bức tranh này sẽ là một điểm nhấn trong buổi đấu giá danh tiếng được tổ chức bởi nhà đấu giá Christie’s tại Boston vào ngày 21 tháng 6 tới, do chuyên gia đấu giá Peter Gwel điều hành.
Bài viết về sự kiện này của một nhà phê bình nghệ thuật cho tờ Corriere delle Sera đã được in lại toàn bộ trên trang nhất của ba tờ tạp chí nghệ thuật quốc tế. Ban biên tập của 6 mạng truyền hình Châu Âu và Mỹ đã quyết định cử các nhóm phóng viên tới tận nơi.
Jonathan về đến Boston lúc chập tối. khi anh bật di động lên, hộp thư thoại đã đầy đến mức không thể nhận thêm lời nhắn nào nữa. chiếc taxi đưa anh về khu cảng cũ. Anh vào ngồi ở một quán cà phê ngoài trời, nơi đã từng chung biết bao kỷ niệm với Peter, Jonathan gọi cho bạn.
- Cậu có chắc chắn về việc mình làm không? Đó không phải là một phút bốc đồng chứ?
Jonathan áp sát điện thoại vào tai.
- Peter, giá mà cậu biết được điều gì đang đến với tớ.
- Cậu đòi hỏi tớ hơi nhiều rồi đấy! tớ có thể hiểu được tình cảm của cậu, nhưng câu chuyện kỳ quặc cậu vừa kể thì chịu! thậm chí tớ còn không muốn nghe và tốt nhất cậu đừng kể cho bất cứ ai khác nữa, nhất là Anna. Chắc cậu không muốn câu chuyện này được đồn đại khắp thành phố để mọi người cho là cậu điên và tốt nhất là nhốt cậu vào trại, bất kể chỉ còn ba buổi nữa là tới buổi đấu giá.
- Tớ chẳng quan tâm tới buổi đấu giá ấy, Peter ạ.
- Tớ cũng đoán thế, bệnh của cậu nặng rồi đấy! Tớ muốn cậu phải đi chụp phim ngay, không chừng có một dây thần kinh nào đó của cậu bị đứt rồi. cái đám dây thần kinh nhiều khi cũng dễ đứt lắm đấy!
- Peter, cậu có thôi đùa cợt đi không hả? Jonathan nổi cáu.
Hai người chìm vào trong im lặng giây lát, rồi Peter xin lỗi
- Tớ không đùa nữa.
- Tớ đang rất bối rối, chỉ còn hai tuần nữa là đến đám cưới. tớ thậm chí còn không biết nên nói thế nào với Anna.
- Nhưng cậu vẫn phải nói! Chẳng bao giờ quá muộn cả, đừng nên cưới xin trái với lòng mình chỉ vì thiếp mời đã được gửi đi! Nếu đúng là cậu yêu cô người Anh như cậu nói, thì hãy nắm lấy số phận trong tay và hành động đi! Cậu có cảm giác mọi chuyện bế tắc, nhưng giá cậu biết được tớ ghen tị với cậu đến mức nào. Giá cậu biết tớ cũng mong muốn có được một tình yêu như của cậu biết chừng nào. Đừng nên bỏ phí món tặng vật quý giá ấy. Tớ sẽ rút ngắn chuyến đi của mình và rời NewYork ngay ngày mai để về Boston với cậu. Trưa mai chúng ta sẽ gặp nhau tại quán cà phê.
Jonathan lang thang dọc bến cảng. anh nhớ Clara đến quặn lòng và trong vài phút nữa anh sẽ về nhà để nói toàn bộ sự thật với Anna.
Khi anh về, đèn trong nhà đã tắt hết. anh gọi Anna nhưng không có ai trả lời. anh leo lên tận xưởng vẽ của cô. Tới nơi anh nhìn thấy một tập ảnh nằm bừa ra trên bàn làm việc của Anna. Trong một bức ảnh, Clara và anh đang đứng nhìn nhau trên vỉa hè sân bay. Jonathan ôm đầu và ngồi phịch xuống chiếc ghế bành của Anna.
Bình luận truyện