Kiếp Trạng Nguyên
Chương 11
Edit: Yuuki Titan
“Khụ khụ.”
Bởi vì khóc lâu, rất dùng lực, mất đi quá nhiều nước, Tiểu Trúc Tử nằm ở trên giường, một màn hồng sắc hiện trên khuôn mặt, Tiểu Trúc Tử cũng không dám hy vọng Đường Tự có hảo tâm mà cho mình một chén nước. Thầm nghĩ bây giờ cũng đã quá nửa đêm, tri giác của chính mình liền khôi phục lại tốt hơn. Ít nhất chính mình là có thể chiếu cố chính mình.
Lúc này Đường Tự mặc một áo khoác bước xuống giường.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Trúc Tử nghe Đường Tự đứng ở trong viện thét lên.
“Cẩu nô tài, khóc cái gì khóc? Khóc có ích gì sao, còn không đi mời đại phu.”
Những lời này tại lẳng lặng trong bóng đêm có vẻ hết sức lớn tiếng.
Đường Tự làm xong hí ( diễn kịch), liền đi không xa lấy một ít nước ấm đem vào phòng, rồi sau đó ngồi trở lại trên giường, cố ý tại trước mắt Tiểu Trúc Tử khinh chước.
Tiểu Trúc Tử trừng mắt nhìn, chỉ có nuốt nước miếng.
“Khát? Rất muốn uống nước đi?”
Đường Tự biết rõ còn cố hỏi, Tiểu Trúc Tử không biết nên như thế nào đáp cho tốt, nói không khát, đó là gạt người, hơn nữa còn phạm vào tội khi danh, thật không biết Phò mã đến thời điểm nào phạt mình? Nói khát? Trải qua hai ngày như vậy, Tiểu Trúc Tử không trông cậy Phò mã có hảo tâm đem nước cho mình uống, nhất định là phải chuyện gì ấn dấu bên dưới. Nhưng câu hỏi của chủ tử lại không thể không trả lời, vì lương tâm chính mình Tiểu Trúc Tử quyết định nói thật.
“Khát, hy vọng có thể uống nước.”
“Xem như hôm nay ngươi biết nghe lời, ta cho ngươi uống nước một chút. Mở miệng.”
Tiểu Trúc Tử mở miệng, nhưng không đợi đến mép chén tiếp xúc với miệng, chỉ nhìn thấy Đường Tự cúi đầu nhấp một ngụm nước cúi đầu, đứng cách mình không đến một thước. Sau đó chính mình còn chưa phản ứng đã bị cái miệng kia phun vào trong miệng mình.
Tiểu Trúc Tử sững sờ, thậm chí quên cả đem nước nuốt xuống.
Phò mã gia, thật đúng là dễ nhìn, lông mi thật dài, mắt hai mí,miệng hồng nhuận hình thoi.
Tiểu Trúc Tử không có kinh diễm (kinh hoảng) lâu lắm , vừa mở ra miệng liền bị Đường Tự dùng hai căn ngón tay để lên lên.
“Miệng được lớn mở như vậy, cho ngươi nước uống rồi, ngươi không cần dùng cái chén của ta, miệng ngươi sẽ không còn sạch sẽ nữa, nếu đưa cái chén cho ngươi dùng, ta còn như thế nào uống?”
“Nô tài không có.”
“Hảo, ta nói này, buổi sáng ngày mai khi ngươi đi chuẩn bị bữa sáng, có người hỏi tối qua trong này xảy ra chuyện gì, ngươi liền nói rằng bệnh cũ công chúa phát tác, liền đi lấy thuốc từ chỗ ngự y về cho công chúa uống, nếu có hỏi vì sao có tiếng khóc ngươi liền nói rằng là do đám nô tài lo lắng cho công chúa nên khóc, còn bị ta mắng, sau đó liền mau trở về, nhớ kỹ đừng nói lỡ lời, không thì ngươi biết rõ hậu quả.”
Đường Tự cầm lấy ngọn nến sớm đã tắt, dùng đầu nến cọ cọ niệu đạo Tiểu Trúc Tử.
“Nô…. Nô tài biết.”
Tiểu Trúc Tử lắp bắp.
Đường Tự thực vừa lòng mà dựa vào bên người Tiểu Trúc Tử, nhàn nhã lấy tay đem ngọn nến chu du trên người Tiểu Trúc Tử.
Đường Tự chạm vào hai nhũ châu nổi trước ngực Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử theo bản năng nâng bả vai như là muốn chống cự, nhưng là khi nâng đến một nửa lại để xuống, bởi vì khi chạm vào đùi trong của mình liền không chống cự được.
“Chân của ngươi sáng mai làm sao đi?”
“Chủ tử yên tâm, nô tài có thể bò đi.”
“Người khác sẽ nghi ngờ. Đến, ngươi cho ta xem xem, sách thuốc của ta tuy không giống như các đại phu khác nhưng cũng có thể sử dụng được.”
Đường Tự lôi kéo Tiểu Trúc Tử trên đùi hoạt động vài cái, sau đó theo gân cốt xoa bóp trong chốc lát, Tiểu Trúc Tử chân thật đúng là khôi phục tri giác.
“Vấn đề nhỏ, đều là do ngươi bình thường không chịu vận động nhiều, về sau nên luyện tập thêm, tính mềm dẻo quá kém.”
“Nô tài nhớ kỹ.”
“Ha ha.”
Đường Tự cười nhạo nằm xuống, trước lúc ngủ trong lòng còn cười trộm, hắn chưa thấy qua nô tài nào ngốc như vậy, chủ tử nói cái gì là cái ấy, Tiểu Trúc Tử liền nhận là đúng. Đặc biệt là khi tức giận, không dám nói cái gì cả, bộ dáng ủy khuất đến cực điểm, khiến hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả ái, càng xem càng muốn nhìn.
“Khụ khụ.”
Bởi vì khóc lâu, rất dùng lực, mất đi quá nhiều nước, Tiểu Trúc Tử nằm ở trên giường, một màn hồng sắc hiện trên khuôn mặt, Tiểu Trúc Tử cũng không dám hy vọng Đường Tự có hảo tâm mà cho mình một chén nước. Thầm nghĩ bây giờ cũng đã quá nửa đêm, tri giác của chính mình liền khôi phục lại tốt hơn. Ít nhất chính mình là có thể chiếu cố chính mình.
Lúc này Đường Tự mặc một áo khoác bước xuống giường.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Trúc Tử nghe Đường Tự đứng ở trong viện thét lên.
“Cẩu nô tài, khóc cái gì khóc? Khóc có ích gì sao, còn không đi mời đại phu.”
Những lời này tại lẳng lặng trong bóng đêm có vẻ hết sức lớn tiếng.
Đường Tự làm xong hí ( diễn kịch), liền đi không xa lấy một ít nước ấm đem vào phòng, rồi sau đó ngồi trở lại trên giường, cố ý tại trước mắt Tiểu Trúc Tử khinh chước.
Tiểu Trúc Tử trừng mắt nhìn, chỉ có nuốt nước miếng.
“Khát? Rất muốn uống nước đi?”
Đường Tự biết rõ còn cố hỏi, Tiểu Trúc Tử không biết nên như thế nào đáp cho tốt, nói không khát, đó là gạt người, hơn nữa còn phạm vào tội khi danh, thật không biết Phò mã đến thời điểm nào phạt mình? Nói khát? Trải qua hai ngày như vậy, Tiểu Trúc Tử không trông cậy Phò mã có hảo tâm đem nước cho mình uống, nhất định là phải chuyện gì ấn dấu bên dưới. Nhưng câu hỏi của chủ tử lại không thể không trả lời, vì lương tâm chính mình Tiểu Trúc Tử quyết định nói thật.
“Khát, hy vọng có thể uống nước.”
“Xem như hôm nay ngươi biết nghe lời, ta cho ngươi uống nước một chút. Mở miệng.”
Tiểu Trúc Tử mở miệng, nhưng không đợi đến mép chén tiếp xúc với miệng, chỉ nhìn thấy Đường Tự cúi đầu nhấp một ngụm nước cúi đầu, đứng cách mình không đến một thước. Sau đó chính mình còn chưa phản ứng đã bị cái miệng kia phun vào trong miệng mình.
Tiểu Trúc Tử sững sờ, thậm chí quên cả đem nước nuốt xuống.
Phò mã gia, thật đúng là dễ nhìn, lông mi thật dài, mắt hai mí,miệng hồng nhuận hình thoi.
Tiểu Trúc Tử không có kinh diễm (kinh hoảng) lâu lắm , vừa mở ra miệng liền bị Đường Tự dùng hai căn ngón tay để lên lên.
“Miệng được lớn mở như vậy, cho ngươi nước uống rồi, ngươi không cần dùng cái chén của ta, miệng ngươi sẽ không còn sạch sẽ nữa, nếu đưa cái chén cho ngươi dùng, ta còn như thế nào uống?”
“Nô tài không có.”
“Hảo, ta nói này, buổi sáng ngày mai khi ngươi đi chuẩn bị bữa sáng, có người hỏi tối qua trong này xảy ra chuyện gì, ngươi liền nói rằng bệnh cũ công chúa phát tác, liền đi lấy thuốc từ chỗ ngự y về cho công chúa uống, nếu có hỏi vì sao có tiếng khóc ngươi liền nói rằng là do đám nô tài lo lắng cho công chúa nên khóc, còn bị ta mắng, sau đó liền mau trở về, nhớ kỹ đừng nói lỡ lời, không thì ngươi biết rõ hậu quả.”
Đường Tự cầm lấy ngọn nến sớm đã tắt, dùng đầu nến cọ cọ niệu đạo Tiểu Trúc Tử.
“Nô…. Nô tài biết.”
Tiểu Trúc Tử lắp bắp.
Đường Tự thực vừa lòng mà dựa vào bên người Tiểu Trúc Tử, nhàn nhã lấy tay đem ngọn nến chu du trên người Tiểu Trúc Tử.
Đường Tự chạm vào hai nhũ châu nổi trước ngực Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử theo bản năng nâng bả vai như là muốn chống cự, nhưng là khi nâng đến một nửa lại để xuống, bởi vì khi chạm vào đùi trong của mình liền không chống cự được.
“Chân của ngươi sáng mai làm sao đi?”
“Chủ tử yên tâm, nô tài có thể bò đi.”
“Người khác sẽ nghi ngờ. Đến, ngươi cho ta xem xem, sách thuốc của ta tuy không giống như các đại phu khác nhưng cũng có thể sử dụng được.”
Đường Tự lôi kéo Tiểu Trúc Tử trên đùi hoạt động vài cái, sau đó theo gân cốt xoa bóp trong chốc lát, Tiểu Trúc Tử chân thật đúng là khôi phục tri giác.
“Vấn đề nhỏ, đều là do ngươi bình thường không chịu vận động nhiều, về sau nên luyện tập thêm, tính mềm dẻo quá kém.”
“Nô tài nhớ kỹ.”
“Ha ha.”
Đường Tự cười nhạo nằm xuống, trước lúc ngủ trong lòng còn cười trộm, hắn chưa thấy qua nô tài nào ngốc như vậy, chủ tử nói cái gì là cái ấy, Tiểu Trúc Tử liền nhận là đúng. Đặc biệt là khi tức giận, không dám nói cái gì cả, bộ dáng ủy khuất đến cực điểm, khiến hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả ái, càng xem càng muốn nhìn.
Bình luận truyện