Kiếp Trạng Nguyên
Chương 18
Edit: Yuuki Titan
Trở về nhà Đường Tự liền tưởng có thể mang theo Tiểu Trúc Tử trốn vào trong phòng nhưng cuối cùng vẫn là không thể như ý nguyện.
Các quan viên lân cận ở các huyện các tỉnh ở tại nhà hắn chờ đón, đệ đệ hắn cầm một quyển sách nói là chờ hắn xem doanh thu của của họa phường ( nơi bán tranh).
Như thế nào cũng vẫn phiền a, nhưng chính là hắn lại không thể nói ra, trừ bỏ Tiểu Trúc Tử ra,trong mắt mọi người bên ngoài hắn vẫn là Trạng Nguyên khiêm tốn có lễ nghĩa, hắn vẫn muốn giữ hình tượng a.
Đường Tự đầu tiên là cùng các quan viên nói chuyện, thật vất vả đem người đuổi đi, hắn lại bị đệ đệ hắn cản lại.
“Ca, đệ thật sự không phải kinh thuờng tài liệu, nếu không phải lão tổng quản từ bên cạnh trợ giúp họa phường đã có chuyện, vừa hay ca trở về, quyển sách này ca giữ đi.”
“Tục đệ ( em của Đường Tự tên là Đường Tục), ngươi cũng thấy được, huynh trưởng làm tổng đốc Tam Giang còn có rất nhiều chính vụ chờ ta đi xử lý, trong nhà có chuyện trước cùng tổng quản đối phó đi, bây giờ đã rất muộn, đi nhiều ngày đường ta cũng đã mệt chết, ta phải trở về nghỉ ngơi một lát đã.”
“Nhưng là……, ai! Đại ca cả một đường vất vả, tiểu đệ không quấy rầy, vị tiểu huynh đệ này ngươi theo ta, ta gọi người chuẩn bị phòng cho người.”
Đệ đệ Đường Tự -Đường Tục làm bộ muốn mang Tiểu Trúc Tử đi, đã nắm lấy tay Tiểu Trúc Tử.
Đường Tự đem đoạt lại, đệ đệ hắn sửng sốt.
“Khụ……! Tục đệ a không cần, hắn là nô tài từ trong cung công chúa ta mang theo, ta là bị hắn hầu hạ thành thói quen mới nói Hoàng đế cho ta mang theo, tốt nhất là giống như trước đây để chúng ta ngủ cùng nhau đi, ta ở buồng trong y ở gian ngoài, ngươi không cần phải phiền toái.”
Đường Tự vội vàng giải thích để ngừa đệ đệ hắn nghi ngờ.
Đường Tự mang theo Tiểu Trúc Tử trở về phòng, đóng lại cửa phòng Đường Tự sắc mặt lập tức kéo xuống dưới.
“Vừa rồi cái kia là đệ đệ ta, ngươi về sau gọi là nhị thiếu gia, không có việc gì thì cách hắn xa một chút, còn nói việc tắm rửa, hiện tại đều canh giờ, người tốt nhất nên tắm rửa đi, nếu không ngày hôm sau hắn liền sẽ nói ta khắc bạc nô tài, kỳ thật trong nhà có mấy khẩu nhân, ngươi còn thất thần làm cái gì? Trải giường chiếu ngủ.”
“Áo. Chủ tử muốn hay không rửa mặt chải đầu.”
“Ngươi đi xem phòng bếp có còn nước hay không, nếu có thì lấy đến, không có thì thôi, không cần kinh động người khác.”
Tiểu Trúc Tử bước ra phòng ngoài, cũng không biết nơi nào là phòng bếp, đành phải tìm kím chung quanh, gặp được lão tiên sinh, cầm một đống quyển sách không biết là đem đến nơi nào, Tiểu Trúc Tử xem lão tiên sinh sức khỏe không tốt vì thế liền đi lên giúp một phen, giúp ông ấy đem vào phòng, sau đó Tiểu Trúc Tử hỏi vị trí phòng bếp liền bắt đầu đi đến.
Lão tiên sinh ở sau lưng Tiểu Trúc Tử lải nhải nhắc.
“Hảo hài tử a, đáng tiếc.”
Tiểu Trúc Tử gặp được người thứ hai trong phòng bếp là một nữ đầu bếp mập mạp, đầu bếp nữ đem ấm nước đưa cho Tiểu Trúc Tử, đem y từ trên xuống dưới nhìn nửa ngày.
“Ngươi là thái giám?”
“Ân, ta gọi là Tiểu Trúc Tử.”
“Thật ngoan, chính là một người đơn bạc, về sau đại thẩm giúp ngươi hảo hảo bổ bổ.”
“Cám ơn đại thẩm.”
Có người đối với Tiểu Trúc Tử tốt như vậy, khiến Tiểu Trúc Tử không biết như thế nào ứng đối cho tốt, kích hoảng mà chạy ra ngoài, ở chỗ rẽ thiếu chút đã đụng phải Đường Tục, nước sôi trào ra ngoài, văng lên chân Đường Tục một chút, Tiểu Trúc Tử sợ tới mức không nói được, trước kia xảy ra loại tình huống này mặc kệ là gặp chủ tử nào, đều trốn không được mà nhất đốn hảo đánh ( ý chỉ là chỉnh đốn rồi đánh để trừng phạt).
“Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Không có việc gì, cũng trách ta đi đường còn đọc sách, khiến tổng quản nhìn đến lại muốn mắng. Về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần câu nệ, hẳn là ngươi chưa biết phong cảnh ở đây đi, ngày khác cùng đại ca nói mang ngươi đi ra ngoài đi dạo, đã muộn, ngươi mau chóng trở về thôi.”
Tiểu Trúc Tử trở về phòng, nhìn Đường Tục có chút không rõ, huynh đệ một nhà tính tình như thế nào khác nhiều như vậy? Vẫn là trở về phòng người khác nhìn nghĩ nhị thiếu gia cũng cùng hắn chủ tử giống nhau a.
Trở về nhà Đường Tự liền tưởng có thể mang theo Tiểu Trúc Tử trốn vào trong phòng nhưng cuối cùng vẫn là không thể như ý nguyện.
Các quan viên lân cận ở các huyện các tỉnh ở tại nhà hắn chờ đón, đệ đệ hắn cầm một quyển sách nói là chờ hắn xem doanh thu của của họa phường ( nơi bán tranh).
Như thế nào cũng vẫn phiền a, nhưng chính là hắn lại không thể nói ra, trừ bỏ Tiểu Trúc Tử ra,trong mắt mọi người bên ngoài hắn vẫn là Trạng Nguyên khiêm tốn có lễ nghĩa, hắn vẫn muốn giữ hình tượng a.
Đường Tự đầu tiên là cùng các quan viên nói chuyện, thật vất vả đem người đuổi đi, hắn lại bị đệ đệ hắn cản lại.
“Ca, đệ thật sự không phải kinh thuờng tài liệu, nếu không phải lão tổng quản từ bên cạnh trợ giúp họa phường đã có chuyện, vừa hay ca trở về, quyển sách này ca giữ đi.”
“Tục đệ ( em của Đường Tự tên là Đường Tục), ngươi cũng thấy được, huynh trưởng làm tổng đốc Tam Giang còn có rất nhiều chính vụ chờ ta đi xử lý, trong nhà có chuyện trước cùng tổng quản đối phó đi, bây giờ đã rất muộn, đi nhiều ngày đường ta cũng đã mệt chết, ta phải trở về nghỉ ngơi một lát đã.”
“Nhưng là……, ai! Đại ca cả một đường vất vả, tiểu đệ không quấy rầy, vị tiểu huynh đệ này ngươi theo ta, ta gọi người chuẩn bị phòng cho người.”
Đệ đệ Đường Tự -Đường Tục làm bộ muốn mang Tiểu Trúc Tử đi, đã nắm lấy tay Tiểu Trúc Tử.
Đường Tự đem đoạt lại, đệ đệ hắn sửng sốt.
“Khụ……! Tục đệ a không cần, hắn là nô tài từ trong cung công chúa ta mang theo, ta là bị hắn hầu hạ thành thói quen mới nói Hoàng đế cho ta mang theo, tốt nhất là giống như trước đây để chúng ta ngủ cùng nhau đi, ta ở buồng trong y ở gian ngoài, ngươi không cần phải phiền toái.”
Đường Tự vội vàng giải thích để ngừa đệ đệ hắn nghi ngờ.
Đường Tự mang theo Tiểu Trúc Tử trở về phòng, đóng lại cửa phòng Đường Tự sắc mặt lập tức kéo xuống dưới.
“Vừa rồi cái kia là đệ đệ ta, ngươi về sau gọi là nhị thiếu gia, không có việc gì thì cách hắn xa một chút, còn nói việc tắm rửa, hiện tại đều canh giờ, người tốt nhất nên tắm rửa đi, nếu không ngày hôm sau hắn liền sẽ nói ta khắc bạc nô tài, kỳ thật trong nhà có mấy khẩu nhân, ngươi còn thất thần làm cái gì? Trải giường chiếu ngủ.”
“Áo. Chủ tử muốn hay không rửa mặt chải đầu.”
“Ngươi đi xem phòng bếp có còn nước hay không, nếu có thì lấy đến, không có thì thôi, không cần kinh động người khác.”
Tiểu Trúc Tử bước ra phòng ngoài, cũng không biết nơi nào là phòng bếp, đành phải tìm kím chung quanh, gặp được lão tiên sinh, cầm một đống quyển sách không biết là đem đến nơi nào, Tiểu Trúc Tử xem lão tiên sinh sức khỏe không tốt vì thế liền đi lên giúp một phen, giúp ông ấy đem vào phòng, sau đó Tiểu Trúc Tử hỏi vị trí phòng bếp liền bắt đầu đi đến.
Lão tiên sinh ở sau lưng Tiểu Trúc Tử lải nhải nhắc.
“Hảo hài tử a, đáng tiếc.”
Tiểu Trúc Tử gặp được người thứ hai trong phòng bếp là một nữ đầu bếp mập mạp, đầu bếp nữ đem ấm nước đưa cho Tiểu Trúc Tử, đem y từ trên xuống dưới nhìn nửa ngày.
“Ngươi là thái giám?”
“Ân, ta gọi là Tiểu Trúc Tử.”
“Thật ngoan, chính là một người đơn bạc, về sau đại thẩm giúp ngươi hảo hảo bổ bổ.”
“Cám ơn đại thẩm.”
Có người đối với Tiểu Trúc Tử tốt như vậy, khiến Tiểu Trúc Tử không biết như thế nào ứng đối cho tốt, kích hoảng mà chạy ra ngoài, ở chỗ rẽ thiếu chút đã đụng phải Đường Tục, nước sôi trào ra ngoài, văng lên chân Đường Tục một chút, Tiểu Trúc Tử sợ tới mức không nói được, trước kia xảy ra loại tình huống này mặc kệ là gặp chủ tử nào, đều trốn không được mà nhất đốn hảo đánh ( ý chỉ là chỉnh đốn rồi đánh để trừng phạt).
“Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Không có việc gì, cũng trách ta đi đường còn đọc sách, khiến tổng quản nhìn đến lại muốn mắng. Về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần câu nệ, hẳn là ngươi chưa biết phong cảnh ở đây đi, ngày khác cùng đại ca nói mang ngươi đi ra ngoài đi dạo, đã muộn, ngươi mau chóng trở về thôi.”
Tiểu Trúc Tử trở về phòng, nhìn Đường Tục có chút không rõ, huynh đệ một nhà tính tình như thế nào khác nhiều như vậy? Vẫn là trở về phòng người khác nhìn nghĩ nhị thiếu gia cũng cùng hắn chủ tử giống nhau a.
Bình luận truyện