Kiếp Trạng Nguyên
Chương 8
Edit: Yuuki Titan
Đường Tự vòng qua Tiểu Trúc Tử ngồi trên giường.
“Lại đây.”
Tiểu Trúc Tử muốn đứng dậy đi qua.
“Ta có nói, ngươi có thể đứng lên sao?”
Tiểu Trúc Tử lại quỳ xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Đường Tự, không đứng dậy thì đi qua bằng cách a?
“Bò lại đây, hoặc là quỳ đi tới đây còn muốn ta dạy cho ngươi sao?”
Tiểu Trúc Tử sử dụng tay chân bò đến bên chân Đường Tự, sợ đến chậm lại bị làm khó dễ.
“Chủ tử có cái gì phân phó?”
Thanh âm của Tiểu Trúc Tử có chút run rẩy.
“Cởi giày.” Đường Tự một chân giơ lên phía trước chóp mũi Tiểu Trúc Tử
. Tiểu Trúc Tử hít một ngụm khí lớn mới đem giày từ trên chân hắn cởi xuống đến.
“Đem bồn nước đến ta muốn ngủ.”
Tiểu Trúc Tử quỳ gối có chút do dự, múc nước mà phải quỳ thì làm sao được a? Như vậy có chút khó khăn, hai tay như thế sao có thể bò đến? Tiểu Trúc Tử nhìn nhìn phương hướng phòng tắm, tự hỏi này chính mình phải quỳ thêm bao lâu.
Tiểu Trúc Tử quay đầu ngẩn người một chút, Đường Tự một chân đá vào trên đầu mình, thiếu chút nữa đem mình đạp đến ngã lăn ra. Thân thể Tiểu Trúc Tử hơi nghiêng về một phía, lại dựng đứng lên.
“Phát ngốc cái gì? Nhanh đi, thật sự là nô tài tay chân không nhanh nhẹn, trách không được ở trong cung thời chỉ có thể đi hầu hạ hoa cỏ.”
“Chủ tử, nô tài quỳ rồi đi như thế nào?”
“Ai bảo ngươi quỳ, đứng lên nhanh đi. Nói chuyện với ngươi sớm muộn gì cũng phát điên mất.”
Tiểu Trúc Tử sợ Đường Tự sửa lại chủ ý, đứng lên chạy đi lấy nước.
Tiểu Trúc Tử đầu tiên là lấy một chậu nước cho Đường Tự rửa tay, sau đó lại đi lấy một chậu cho hắn rửa chân, vốn tưởng rằng hầu hạ hắn rửa mặt xong chính mình có thể thoải mái mà đi ngủ sớm, không nghĩ đến chậu nước rửa chân lại làm cho Đường Tự bất mãn.
“Rất lạnh.”
Đường Tự vừa nhấc chân đem chậu nước đá đá lăn, nước từ chậu vẩy ra, Tiểu Trúc Tử quỳ trên mặt đất bị nước thấm ướt vào quần. Nước này không được, Tiểu Trúc Tử mặc kệ quần đã ướt sũng đi ra ngoài đem một chậu nước khác đến.
“Quá nóng, ngươi muốn bỏng chết ta sao?”
“Nô tài không dám.”
“Ngươi không dám? Lấy nước khác bưng đến.”
————————-
Tiểu Trúc Tử quỳ gối chỗ đó, đem chậu nước đến trước ngực. Ngón chân Đường Tự nhấc ra khỏi chậu, chậu nước liền đổ trên người Tiểu Trúc Tử, quần áo mỏng manh dán trên làn da Tiểu Trúc Tử, liền hiện ra cơ thể gầy yếu. Tiểu Trúc Tử ủy khuất mà đôi mắt đỏ lên. Lại chỉ dám cúi đầu chịu đựng. Đường Tự một chân nâng cằm Tiểu Trúc Tử lên.
“Như thế nào? Ủy khuất? Quần áo cảm thấy khó chịu?”
Đối với Đường Tự đột nhiên quan tâm đến, Tiểu Trúc Tử thậm chí không dám nghĩ đến, tay nắm chặt quần áo ướt sũng chính mình.
“Đem quần áo cởi sạch.”
Tiểu Trúc Tử cẩn thận phòng bị vẫn là không tránh thoát đi. May mắn hiện tại là mùa hè, không sợ sẽ cảm mạo, muốn biết một tiểu nô tài sinh bệnh, chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Trúc Tử mới cởi hết quần áo, liền bị Đường Tự nhấc lên giường, sử dụng vạt áo thật dài trói trụ hai tay, đem trói trên đầu giường.
Đường Tự một bên thoát quần áo chính mình, oán hận nói.(người oán hận phải là Tiểu Trúc chứ a)
“Ta hôm nay thực không vui, biết sao không? Công chúa đã tìm được, nàng lại chết, mà Hoàng đế bảo ta phát tang còn muốn ta túc trực bên linh cữu ba ngày, cũng ép ta thề về sau không cưới thê chỉ nạp thiếp, cũng không được đem việc này tiết lộ ra ngoài,nếu có vi phạm nhất định sẽ bị trời phạt,có người nào còn trong sạch nguyện ý đem nhi nữ gả cho người làm thiếp, nói cách khác phu nhân tương lai của ta chỉ có thể là người hạ đẳng. Con hát, kỹ nữ, cùng ngươi so sánh, thân mình của ngươi ít ra còn sạch sẽ chút, người cảm kích đều chết, chỉ còn lại ngươi, ta, còn có Hoàng đế. Ta muốn đem ngươi đưa trở về cung, ngươi chỉ còn đường chết. Ta có năng lực tự bảo, mà ta nhìn ngươi lại có chút cao hứng, ngươi có biết vì sao không?”
“Nô tài biết.”
Đường Tự ngồi xổm xuống giường, đem nam vật chính mình chạm chóp mũi Tiểu Trúc Tử.
“Ngươi muốn lấy lòng ta, khiến ta phải có cảm giác ngươi có ích, ta mới có thể giữ ngươi lại.”
Đường Tự vòng qua Tiểu Trúc Tử ngồi trên giường.
“Lại đây.”
Tiểu Trúc Tử muốn đứng dậy đi qua.
“Ta có nói, ngươi có thể đứng lên sao?”
Tiểu Trúc Tử lại quỳ xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Đường Tự, không đứng dậy thì đi qua bằng cách a?
“Bò lại đây, hoặc là quỳ đi tới đây còn muốn ta dạy cho ngươi sao?”
Tiểu Trúc Tử sử dụng tay chân bò đến bên chân Đường Tự, sợ đến chậm lại bị làm khó dễ.
“Chủ tử có cái gì phân phó?”
Thanh âm của Tiểu Trúc Tử có chút run rẩy.
“Cởi giày.” Đường Tự một chân giơ lên phía trước chóp mũi Tiểu Trúc Tử
. Tiểu Trúc Tử hít một ngụm khí lớn mới đem giày từ trên chân hắn cởi xuống đến.
“Đem bồn nước đến ta muốn ngủ.”
Tiểu Trúc Tử quỳ gối có chút do dự, múc nước mà phải quỳ thì làm sao được a? Như vậy có chút khó khăn, hai tay như thế sao có thể bò đến? Tiểu Trúc Tử nhìn nhìn phương hướng phòng tắm, tự hỏi này chính mình phải quỳ thêm bao lâu.
Tiểu Trúc Tử quay đầu ngẩn người một chút, Đường Tự một chân đá vào trên đầu mình, thiếu chút nữa đem mình đạp đến ngã lăn ra. Thân thể Tiểu Trúc Tử hơi nghiêng về một phía, lại dựng đứng lên.
“Phát ngốc cái gì? Nhanh đi, thật sự là nô tài tay chân không nhanh nhẹn, trách không được ở trong cung thời chỉ có thể đi hầu hạ hoa cỏ.”
“Chủ tử, nô tài quỳ rồi đi như thế nào?”
“Ai bảo ngươi quỳ, đứng lên nhanh đi. Nói chuyện với ngươi sớm muộn gì cũng phát điên mất.”
Tiểu Trúc Tử sợ Đường Tự sửa lại chủ ý, đứng lên chạy đi lấy nước.
Tiểu Trúc Tử đầu tiên là lấy một chậu nước cho Đường Tự rửa tay, sau đó lại đi lấy một chậu cho hắn rửa chân, vốn tưởng rằng hầu hạ hắn rửa mặt xong chính mình có thể thoải mái mà đi ngủ sớm, không nghĩ đến chậu nước rửa chân lại làm cho Đường Tự bất mãn.
“Rất lạnh.”
Đường Tự vừa nhấc chân đem chậu nước đá đá lăn, nước từ chậu vẩy ra, Tiểu Trúc Tử quỳ trên mặt đất bị nước thấm ướt vào quần. Nước này không được, Tiểu Trúc Tử mặc kệ quần đã ướt sũng đi ra ngoài đem một chậu nước khác đến.
“Quá nóng, ngươi muốn bỏng chết ta sao?”
“Nô tài không dám.”
“Ngươi không dám? Lấy nước khác bưng đến.”
————————-
Tiểu Trúc Tử quỳ gối chỗ đó, đem chậu nước đến trước ngực. Ngón chân Đường Tự nhấc ra khỏi chậu, chậu nước liền đổ trên người Tiểu Trúc Tử, quần áo mỏng manh dán trên làn da Tiểu Trúc Tử, liền hiện ra cơ thể gầy yếu. Tiểu Trúc Tử ủy khuất mà đôi mắt đỏ lên. Lại chỉ dám cúi đầu chịu đựng. Đường Tự một chân nâng cằm Tiểu Trúc Tử lên.
“Như thế nào? Ủy khuất? Quần áo cảm thấy khó chịu?”
Đối với Đường Tự đột nhiên quan tâm đến, Tiểu Trúc Tử thậm chí không dám nghĩ đến, tay nắm chặt quần áo ướt sũng chính mình.
“Đem quần áo cởi sạch.”
Tiểu Trúc Tử cẩn thận phòng bị vẫn là không tránh thoát đi. May mắn hiện tại là mùa hè, không sợ sẽ cảm mạo, muốn biết một tiểu nô tài sinh bệnh, chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Trúc Tử mới cởi hết quần áo, liền bị Đường Tự nhấc lên giường, sử dụng vạt áo thật dài trói trụ hai tay, đem trói trên đầu giường.
Đường Tự một bên thoát quần áo chính mình, oán hận nói.(người oán hận phải là Tiểu Trúc chứ a)
“Ta hôm nay thực không vui, biết sao không? Công chúa đã tìm được, nàng lại chết, mà Hoàng đế bảo ta phát tang còn muốn ta túc trực bên linh cữu ba ngày, cũng ép ta thề về sau không cưới thê chỉ nạp thiếp, cũng không được đem việc này tiết lộ ra ngoài,nếu có vi phạm nhất định sẽ bị trời phạt,có người nào còn trong sạch nguyện ý đem nhi nữ gả cho người làm thiếp, nói cách khác phu nhân tương lai của ta chỉ có thể là người hạ đẳng. Con hát, kỹ nữ, cùng ngươi so sánh, thân mình của ngươi ít ra còn sạch sẽ chút, người cảm kích đều chết, chỉ còn lại ngươi, ta, còn có Hoàng đế. Ta muốn đem ngươi đưa trở về cung, ngươi chỉ còn đường chết. Ta có năng lực tự bảo, mà ta nhìn ngươi lại có chút cao hứng, ngươi có biết vì sao không?”
“Nô tài biết.”
Đường Tự ngồi xổm xuống giường, đem nam vật chính mình chạm chóp mũi Tiểu Trúc Tử.
“Ngươi muốn lấy lòng ta, khiến ta phải có cảm giác ngươi có ích, ta mới có thể giữ ngươi lại.”
Bình luận truyện