Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh
Quyển 1 - Chương 12
Uyển Nghi tuyệt đối tin tưởng vào tôi, thấy tôi nói đã không làm chuyện
gì, cô ấy cũng không kỳ kèo đeo đẳng tra hỏi thêm về chuyện đó nữa. Uyển Nghi chỉ ngồi xuống ghế sôpha, căm giận đến bầm gan tím ruột nhìn tôi,
sau đó nói với tôi một cách rất chân thành: “Anh không nên mù quáng giao du với cô gái đó! Cô ta không phải là một người tốt! Mẹ cô ta cũng
không phải là người tốt! Lần này em bỏ qua cho anh bởi vì anh không biết lợi hại, nặng nhẹ nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu nhé!”
Cứ hết một câu nói của Uyển Nghi, tôi lại ra sức gật đầu, dường như đã hiểu rất rõ, ngoan ngoãn như một cậu học sinh nhỏ đang được người lớn dạy bảo.
Nói xong, Uyển Nghi đi vào phòng ngủ, vừa lột hết chăn gối, ga giường mà tối qua Mạt Mạt đã dùng bỏ tất vào máy giặt, bỏ lượng bột giặt nhiều hơn gấp mấy lần ngày thường miệng vừa lẩm bẩm những lời hậm hực đại loại như mau mau trả lại quần áo của cô cho cô…
Tôi tò mò sán lại gần Uyển Nghi dò hỏi: “Sao em và cô ấy lại quen nhau?”
“Bọn em từ tiểu học đến trung học đều học cùng một trường, cô ta học kém em hai lớp. Sau đó lại học nhạc cùng một thầy giáo. Cô ta dường như rất có năng khiếu âm nhạc nên theo học chăm chỉ, còn em, lúc đó không cảm thấy hứng thú, học chơi đàn điện tử được nửa năm thì giấu bố mẹ, nghỉ học giữa chừng.”
“Vậy sao em lại nói, cô ấy không phải là người tốt?”
Uyển Nghi lườm tôi một cái, ý tư như muốn nói rằng anh đã bị con hồ li đó hút hồn rồi phải không. Nhưng cô ấy không nói ra ý đó mà chỉ thở vắn than dài nói: “Anh xem, cô ta bây giờ như vậy, không biết đã qua tay bao nhiêu người đàn ông! Liệu có thể là một cô gái trong sáng con nhà gia giáo không? Trước đây, em và cô ta mỗi lần gặp nhau vẫn chào hỏi nhau vài câu, sau đó, nhà cô ta xảy ra chuyện, cô ta liền trở thành một con người như vậy. Hoàn toàn chẳng có lịch sự, chẳng có giáo dục, vô cùng tùy tiện!”
“Vậy tại sao mẹ của cô ấy cũng không phải là một người phụ nữ tốt?” Tôi tiếp tục truy hỏi.
“Cái đó thì em không rõ lắm, em chỉ được nghe qua người lớn nói lại, nói rằng mẹ cô ta là vợ bé, được người ta bao nuôi, nói rằng ngay cả mẹ của Mạt Mạt cũng không biết cha đẻ của cô ta là ai nữa…” Dừng lại một chút, Uyển Nghi lại nói tiếp, “Nghĩ cũng thấy Mạt Mạt quả là đáng thương, nhưng cô ta cũng không nên vì thế mà tự đẩy mình vào chỗ sa đọa đó!”
Câu nói cuối cùng của Uyển Nghi cũng chính là suy nghĩ của tôi – dù cho xã hội có bất công bằng như thế nào đi nữa, em cũng không nên tự hủy hoại bản thân mình như vậy.
Nhớ lại những lời nói như trong cơn mê sảng của Mạt Mạt tối qua sau khi cô ấy uống rượu say, trong lòng tôi không tránh khỏi sự chua xót.
Cố gắng lấy lại tinh thần, tôi đưa Uyển Nghi đi ăn món bò bít tết dù cả ngày hôm đó, ruột gan tôi cứ thấp thỏm không yên. Sợ Uyển Nghi đoán được tâm trạng bất an của mình, tôi vẫn cố gắng nặn ra vài nụ cười và kể vài câu chuyện tếu táo không đầu không cuối gì cả.
Hình ảnh của Ngải Mạt đã chiếm trọn tâm trí tôi lúc đó rồi.
Không biết bây giờ cô ấy đã khỏe hơn chưa, đêm qua uống nhiều như vậy, bây giờ đầu chắc vẫn còn đau lắm, không biết cô ấy đã ăn cơm chưa hay lại đang ngả ngớn trong vòng tay của một người đàn ông khác? Nghĩ đến đó, tâm trạng tôi bỗng nhiên lại cồn cào lo lắng.
Uyển Nghi không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng hứng khởi kể về vài câu chuyện vụn vặt xảy ra trong trường, tôi cũng ậm ừ vài câu theo mạch kể chuyện. Bỗng nhiên, Uyển Nghi lại nhắc tới việc sáng nay gặp Mạt Mạt, dù Uyển Nghi nói về cô ấy tốt hay xấu, tâm trí tôi đã kịp định thần lại, chăm chú lắng nghe.
Khi Uyển Nghi nói Mạt Mạt là một cô gái lêu lổng, không biết quý trọng bản thân mình, tự hủy hoại tuổi thanh xuân, làm hại người khác… Tôi cũng chỉ coi đó là sự đố kị giữa hai người phụ nữ, không hề lưu tâm đến điều đó. Hai mắt hễ khép lại, hình ảnh Mạt Mạt với nụ cười mê hồn lại hiện ra trước mắt tôi.
Vì ngày mai, Uyển Nghi phải thi kiểm tra tiếng Anh cấp 6 nên tôi đưa cô ấy về trường nghỉ sớm, sau đó, lần theo trí nhớ của mình, tôi tìm dường đến với cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” của Mạt Mạt.
Chủ nhân không mời, tôi lại mạo muội tìm đến, vừa không để mua hoa, cũng chẳng có mối bang giao nào thân thiết với chủ nhân cả. Gần đến cửa hàng hoa, tôi mới cảm thấy mình có phần đường đột nhưng vẫn không khống chế được bước chân của mình, vẫn sải từng bước, càng đi càng gần với cửa hàng hoa.
Nếu cô ấy hỏi, tôi sẽ nói rằng cơm xong, nhàn rỗi, chẳng có việc gì thì đi dạo bộ đến đây…
Nghĩ ra được lý do cho cuộc viếng thăm này, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, bước chân cũng dứt khoát và nhanh nhẹn hơn.
Tấm cửa kính đang đóng im ỉm, biển hiệu báo cửa hàng đang mở cũng không có, rõ ràng là chủ nhân của nó không có ở đây.
Tôi cực kỳ thất vọng, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối rồi, hay cô ấy lại đến “Blue 18”?
Tôi vội bắt taxi đi thẳng tới quán rượu, len lỏi tìm kiếm hồi lâu trong đám người hỗn tạp ầm ĩ, không nhìn thấy bóng dáng giai nhân cần tìm đâu, tôi lại xô ngã cả anh bạn Đại T đang trong giờ làm việc.
Đại T nói: “Anh bạn đúng giờ ghê nhỉ! Còn tích cực hơn cả đám nhân viên chúng tôi nữa! Sao, kể lại một chút cuộc hội ngộ đêm qua đi chứ?”
Cậu ấy nhìn tôi cười tinh quái, tôi khó chịu đẩy cậu ấy ra, miệng lẩm bẩm làm gì có cuộc hội ngộ gì chứ, mắt vẫn đảo khắp xung quanh tìm kiếm.
“Cậu tưởng rằng tôi tin cậu chắc? Cô gái hôm qua ôm ghì lấy cậu lợi hại lắm nhé! Khách quen của quán bar này đấy! Đàn ông không phải là đối thủ uống rượu của cô ấy đâu, tôi biết, cô ta rất xinh đẹp, một cô gái như vậy bám theo cậu, thử hỏi cậu còn có thể trong sạch được không?” Đại T lim dim đôi mắt, lắc lắc mái đầu nói.
Tôi nghĩ, thân thể tôi vẫn còn rất trong sạch nhưng trái tim đã không còn thuần khiết nữa rồi. Nghĩ đến điều gì đó, tôi vội hỏi Đại T: “Cô ấy có thường xuyên tìm thiếu gia ở đây để qua đêm không?”
“Việc này chưa từng nghe nói đến…” Đại T nhăn mặt, cố gắng nhớ lại, “Nhưng cô ấy ăn mặc cũng rất bạo dạn đấy chứ! Người đẹp lại hào phóng! Chẳng cần lôi kéo, đàn ông cũng đã vây quanh cô ấy như ruồi nhặng rồi!” Lúc này, dường như Đại T đã đoán ra được điều gì đó, “Sao? Tìm cô ấy thật à? Thôi đi người anh em, cô ấy không phải là mẫu người dành cho đám thường dân như chúng ta đâu!”
“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“…” Đại T suy nghĩ hồi lâu mới thốt lên được hai từ, “trực giác.”
“Xí!”
“Thôi được rồi, được rồi, tôi thấy cậu chưa đập đầu vào tường thì chưa quay lại đâu. Nói cho cậu biết, hôm nay cô ấy sẽ không đến đây, cô ấy chỉ đến quán bar này vào ngày cuối tuần. Mỗi lần đến đều uống rất say rồi đi ra cùng một người đàn ông khác nhau… đúng là dê non sa vào miệng hổ… à không, cô ấy không thể là dê, cô ấy chỉ là hổ mẹ đội lốt dê mà thôi.”
Tôi không buồn nghe Đại T lải nhải, biết rằng hôm nay Mạt Mạt không đến đây, tôi cũng chẳng còn cảm hứng với quán bar nữa nên quay người định bước ra ngoài.
Đại T thay đổi lại cái giọng lôm ca lôm côm ban nãy, nói theo tôi bằng một giọng trầm đục, nghiêm túc: “Đừng làm tổn thương Uyển Nghi!”
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Đại T đang nhìn tôi đầy hàm ý.
Bước ra khỏi quán bar, bầu không khí xung quanh đã trở nên mát mẻ hơn. Tôi vốn chỉ định sẽ đi lòng vòng một chút, đến khi choàng tỉnh, định thần nhìn khung cảnh xung quanh, bước chân vô định đã đưa tôi đến với cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Nhưng nữ chủ nhân đầy bí ẩn của cửa hàng vẫn không có ở đó, cửa hàng không bật đèn, bên trong cửa kính là một màn đen tĩnh lặng.
Tôi đứng đối diện với tấm cửa kính chỉnh trang lại đầu tóc, tôi hy vọng rằng dù Mạt Mạt xuất hiện trước mặt tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng có được vẻ tự tin, thoải mái để nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói rằng, “Hi, em cũng ở đây à?”
Tôi nghiền ngẫm về sự hiểu biết của tôi đối với thân phận của Mạt Mạt – bà chủ cửa hàng bán hoa, người phụ nữ sa đọa nơi quán bar, người đàn bà hư hỏng… nhưng tất cả những hình ảnh không tốt đó đều được những giọt nước mắt mà cô ấy khóc đêm qua cạnh tôi ở bên đường gột rửa sạch sẽ tới nỗi không còn một dấu vết nào cả.
Tôi biết trạng thái của tôi giờ đây đang rơi vào tình huống mất lý trí, tôi cũng không lường được mức độ nguy hiểm của nó, cái đó gọi là đắm chìm.
Nhưng lại là sự đắm chìm một cách can tâm tình nguyện.
Mãi tới khi Mạt Mạt trở về, mãi tới khi cô ấy mỉm cười với người đàn ông đang ngồi thẫn thờ trước cửa hàng hoa của mình, mãi tới khi tôi xúc động bật người đứng dậy, mừng vui khôn xiết rồi lại lúng túng vụng về khi bị cô ấy phát hiện ra sự ngờ nghệch của mình… tôi mới không thể lấy vỏ bọc “bạn bè bình thường” “quan hệ nam nữ trong sáng” để che dấu sự hổ thẹn, áy náy của mình đối với Uyển Nghi.
Tôi giờ đây mới biết rằng, cô gái trước mắt tôi là thuốc độc mà tôi đã bị đắm chìm sâu đến nỗi không còn thuốc để chữa nữa rồi.
Mạt Mạt khi nhìn thấy tôi ngồi chờ trước cửa hàng của cô ấy thì rất ngạc nhiên, sau đó liền cười hiền lành, nói: “Đến lấy quần áo cho bạn gái hả?”
Tôi lại chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót màu đỏ đang ôm lấy đôi chân yêu kiều của cô ấy mà nói một câu không thật với lòng mình, đúng vậy.
Cứ hết một câu nói của Uyển Nghi, tôi lại ra sức gật đầu, dường như đã hiểu rất rõ, ngoan ngoãn như một cậu học sinh nhỏ đang được người lớn dạy bảo.
Nói xong, Uyển Nghi đi vào phòng ngủ, vừa lột hết chăn gối, ga giường mà tối qua Mạt Mạt đã dùng bỏ tất vào máy giặt, bỏ lượng bột giặt nhiều hơn gấp mấy lần ngày thường miệng vừa lẩm bẩm những lời hậm hực đại loại như mau mau trả lại quần áo của cô cho cô…
Tôi tò mò sán lại gần Uyển Nghi dò hỏi: “Sao em và cô ấy lại quen nhau?”
“Bọn em từ tiểu học đến trung học đều học cùng một trường, cô ta học kém em hai lớp. Sau đó lại học nhạc cùng một thầy giáo. Cô ta dường như rất có năng khiếu âm nhạc nên theo học chăm chỉ, còn em, lúc đó không cảm thấy hứng thú, học chơi đàn điện tử được nửa năm thì giấu bố mẹ, nghỉ học giữa chừng.”
“Vậy sao em lại nói, cô ấy không phải là người tốt?”
Uyển Nghi lườm tôi một cái, ý tư như muốn nói rằng anh đã bị con hồ li đó hút hồn rồi phải không. Nhưng cô ấy không nói ra ý đó mà chỉ thở vắn than dài nói: “Anh xem, cô ta bây giờ như vậy, không biết đã qua tay bao nhiêu người đàn ông! Liệu có thể là một cô gái trong sáng con nhà gia giáo không? Trước đây, em và cô ta mỗi lần gặp nhau vẫn chào hỏi nhau vài câu, sau đó, nhà cô ta xảy ra chuyện, cô ta liền trở thành một con người như vậy. Hoàn toàn chẳng có lịch sự, chẳng có giáo dục, vô cùng tùy tiện!”
“Vậy tại sao mẹ của cô ấy cũng không phải là một người phụ nữ tốt?” Tôi tiếp tục truy hỏi.
“Cái đó thì em không rõ lắm, em chỉ được nghe qua người lớn nói lại, nói rằng mẹ cô ta là vợ bé, được người ta bao nuôi, nói rằng ngay cả mẹ của Mạt Mạt cũng không biết cha đẻ của cô ta là ai nữa…” Dừng lại một chút, Uyển Nghi lại nói tiếp, “Nghĩ cũng thấy Mạt Mạt quả là đáng thương, nhưng cô ta cũng không nên vì thế mà tự đẩy mình vào chỗ sa đọa đó!”
Câu nói cuối cùng của Uyển Nghi cũng chính là suy nghĩ của tôi – dù cho xã hội có bất công bằng như thế nào đi nữa, em cũng không nên tự hủy hoại bản thân mình như vậy.
Nhớ lại những lời nói như trong cơn mê sảng của Mạt Mạt tối qua sau khi cô ấy uống rượu say, trong lòng tôi không tránh khỏi sự chua xót.
Cố gắng lấy lại tinh thần, tôi đưa Uyển Nghi đi ăn món bò bít tết dù cả ngày hôm đó, ruột gan tôi cứ thấp thỏm không yên. Sợ Uyển Nghi đoán được tâm trạng bất an của mình, tôi vẫn cố gắng nặn ra vài nụ cười và kể vài câu chuyện tếu táo không đầu không cuối gì cả.
Hình ảnh của Ngải Mạt đã chiếm trọn tâm trí tôi lúc đó rồi.
Không biết bây giờ cô ấy đã khỏe hơn chưa, đêm qua uống nhiều như vậy, bây giờ đầu chắc vẫn còn đau lắm, không biết cô ấy đã ăn cơm chưa hay lại đang ngả ngớn trong vòng tay của một người đàn ông khác? Nghĩ đến đó, tâm trạng tôi bỗng nhiên lại cồn cào lo lắng.
Uyển Nghi không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng hứng khởi kể về vài câu chuyện vụn vặt xảy ra trong trường, tôi cũng ậm ừ vài câu theo mạch kể chuyện. Bỗng nhiên, Uyển Nghi lại nhắc tới việc sáng nay gặp Mạt Mạt, dù Uyển Nghi nói về cô ấy tốt hay xấu, tâm trí tôi đã kịp định thần lại, chăm chú lắng nghe.
Khi Uyển Nghi nói Mạt Mạt là một cô gái lêu lổng, không biết quý trọng bản thân mình, tự hủy hoại tuổi thanh xuân, làm hại người khác… Tôi cũng chỉ coi đó là sự đố kị giữa hai người phụ nữ, không hề lưu tâm đến điều đó. Hai mắt hễ khép lại, hình ảnh Mạt Mạt với nụ cười mê hồn lại hiện ra trước mắt tôi.
Vì ngày mai, Uyển Nghi phải thi kiểm tra tiếng Anh cấp 6 nên tôi đưa cô ấy về trường nghỉ sớm, sau đó, lần theo trí nhớ của mình, tôi tìm dường đến với cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” của Mạt Mạt.
Chủ nhân không mời, tôi lại mạo muội tìm đến, vừa không để mua hoa, cũng chẳng có mối bang giao nào thân thiết với chủ nhân cả. Gần đến cửa hàng hoa, tôi mới cảm thấy mình có phần đường đột nhưng vẫn không khống chế được bước chân của mình, vẫn sải từng bước, càng đi càng gần với cửa hàng hoa.
Nếu cô ấy hỏi, tôi sẽ nói rằng cơm xong, nhàn rỗi, chẳng có việc gì thì đi dạo bộ đến đây…
Nghĩ ra được lý do cho cuộc viếng thăm này, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, bước chân cũng dứt khoát và nhanh nhẹn hơn.
Tấm cửa kính đang đóng im ỉm, biển hiệu báo cửa hàng đang mở cũng không có, rõ ràng là chủ nhân của nó không có ở đây.
Tôi cực kỳ thất vọng, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối rồi, hay cô ấy lại đến “Blue 18”?
Tôi vội bắt taxi đi thẳng tới quán rượu, len lỏi tìm kiếm hồi lâu trong đám người hỗn tạp ầm ĩ, không nhìn thấy bóng dáng giai nhân cần tìm đâu, tôi lại xô ngã cả anh bạn Đại T đang trong giờ làm việc.
Đại T nói: “Anh bạn đúng giờ ghê nhỉ! Còn tích cực hơn cả đám nhân viên chúng tôi nữa! Sao, kể lại một chút cuộc hội ngộ đêm qua đi chứ?”
Cậu ấy nhìn tôi cười tinh quái, tôi khó chịu đẩy cậu ấy ra, miệng lẩm bẩm làm gì có cuộc hội ngộ gì chứ, mắt vẫn đảo khắp xung quanh tìm kiếm.
“Cậu tưởng rằng tôi tin cậu chắc? Cô gái hôm qua ôm ghì lấy cậu lợi hại lắm nhé! Khách quen của quán bar này đấy! Đàn ông không phải là đối thủ uống rượu của cô ấy đâu, tôi biết, cô ta rất xinh đẹp, một cô gái như vậy bám theo cậu, thử hỏi cậu còn có thể trong sạch được không?” Đại T lim dim đôi mắt, lắc lắc mái đầu nói.
Tôi nghĩ, thân thể tôi vẫn còn rất trong sạch nhưng trái tim đã không còn thuần khiết nữa rồi. Nghĩ đến điều gì đó, tôi vội hỏi Đại T: “Cô ấy có thường xuyên tìm thiếu gia ở đây để qua đêm không?”
“Việc này chưa từng nghe nói đến…” Đại T nhăn mặt, cố gắng nhớ lại, “Nhưng cô ấy ăn mặc cũng rất bạo dạn đấy chứ! Người đẹp lại hào phóng! Chẳng cần lôi kéo, đàn ông cũng đã vây quanh cô ấy như ruồi nhặng rồi!” Lúc này, dường như Đại T đã đoán ra được điều gì đó, “Sao? Tìm cô ấy thật à? Thôi đi người anh em, cô ấy không phải là mẫu người dành cho đám thường dân như chúng ta đâu!”
“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“…” Đại T suy nghĩ hồi lâu mới thốt lên được hai từ, “trực giác.”
“Xí!”
“Thôi được rồi, được rồi, tôi thấy cậu chưa đập đầu vào tường thì chưa quay lại đâu. Nói cho cậu biết, hôm nay cô ấy sẽ không đến đây, cô ấy chỉ đến quán bar này vào ngày cuối tuần. Mỗi lần đến đều uống rất say rồi đi ra cùng một người đàn ông khác nhau… đúng là dê non sa vào miệng hổ… à không, cô ấy không thể là dê, cô ấy chỉ là hổ mẹ đội lốt dê mà thôi.”
Tôi không buồn nghe Đại T lải nhải, biết rằng hôm nay Mạt Mạt không đến đây, tôi cũng chẳng còn cảm hứng với quán bar nữa nên quay người định bước ra ngoài.
Đại T thay đổi lại cái giọng lôm ca lôm côm ban nãy, nói theo tôi bằng một giọng trầm đục, nghiêm túc: “Đừng làm tổn thương Uyển Nghi!”
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Đại T đang nhìn tôi đầy hàm ý.
Bước ra khỏi quán bar, bầu không khí xung quanh đã trở nên mát mẻ hơn. Tôi vốn chỉ định sẽ đi lòng vòng một chút, đến khi choàng tỉnh, định thần nhìn khung cảnh xung quanh, bước chân vô định đã đưa tôi đến với cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Nhưng nữ chủ nhân đầy bí ẩn của cửa hàng vẫn không có ở đó, cửa hàng không bật đèn, bên trong cửa kính là một màn đen tĩnh lặng.
Tôi đứng đối diện với tấm cửa kính chỉnh trang lại đầu tóc, tôi hy vọng rằng dù Mạt Mạt xuất hiện trước mặt tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng có được vẻ tự tin, thoải mái để nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói rằng, “Hi, em cũng ở đây à?”
Tôi nghiền ngẫm về sự hiểu biết của tôi đối với thân phận của Mạt Mạt – bà chủ cửa hàng bán hoa, người phụ nữ sa đọa nơi quán bar, người đàn bà hư hỏng… nhưng tất cả những hình ảnh không tốt đó đều được những giọt nước mắt mà cô ấy khóc đêm qua cạnh tôi ở bên đường gột rửa sạch sẽ tới nỗi không còn một dấu vết nào cả.
Tôi biết trạng thái của tôi giờ đây đang rơi vào tình huống mất lý trí, tôi cũng không lường được mức độ nguy hiểm của nó, cái đó gọi là đắm chìm.
Nhưng lại là sự đắm chìm một cách can tâm tình nguyện.
Mãi tới khi Mạt Mạt trở về, mãi tới khi cô ấy mỉm cười với người đàn ông đang ngồi thẫn thờ trước cửa hàng hoa của mình, mãi tới khi tôi xúc động bật người đứng dậy, mừng vui khôn xiết rồi lại lúng túng vụng về khi bị cô ấy phát hiện ra sự ngờ nghệch của mình… tôi mới không thể lấy vỏ bọc “bạn bè bình thường” “quan hệ nam nữ trong sáng” để che dấu sự hổ thẹn, áy náy của mình đối với Uyển Nghi.
Tôi giờ đây mới biết rằng, cô gái trước mắt tôi là thuốc độc mà tôi đã bị đắm chìm sâu đến nỗi không còn thuốc để chữa nữa rồi.
Mạt Mạt khi nhìn thấy tôi ngồi chờ trước cửa hàng của cô ấy thì rất ngạc nhiên, sau đó liền cười hiền lành, nói: “Đến lấy quần áo cho bạn gái hả?”
Tôi lại chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót màu đỏ đang ôm lấy đôi chân yêu kiều của cô ấy mà nói một câu không thật với lòng mình, đúng vậy.
Bình luận truyện