Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
Chương 65
Tống Úc khẽ há miệng, cứng đờ tại chỗ, trong đầu “oang”một tiếng.
Không ngờ bố của Cố Thanh Trì lại đột nhiên gọi điện đến.
Thú thật, trong lòng anh cũng không hy vọng Cố Thanh Trì có thể liên lạc được với bố.
Thậm chí u ám ngóng trông, nếu bố Cố Thanh Trì mãi mãi cũng đừng xuất hiện thì tốt… Như vậy có thể bớt được rất nhiều vấn đề phiền phức, anh thực sự sợ đi đối mặt với người nhà của Cố Thanh Trì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bố của hắn ở bên ngoài sống tiêu sái tự tại.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, anh cảm thấy mình rất không biết xấu hổ, rất ích kỷ, cho nên anh chỉ dám để chuyện này ở trong lòng suy nghĩ, cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà Cố Thanh Trì, quấy nhiễu suy nghĩ của Cố Thanh Trì.
Anh biết rõ lo lắng trong lòng Cố Thanh Trì, cũng biết hắn là người lành sẹo quên đau, nếu bị Cố Thanh Trì biết mỗi ngày mình đều đang trộm cầu nguyện bố hắn đừng xuất hiện nữa, đoán chừng…
Cũng sẽ không làm gì anh, tính cách của Cố Thanh Trì quá tốt.
Sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng sẽ thêm một khúc mắc.
Cho nên không cần phải vậy.
Những thứ âm u này nên bị chôn sâu dưới đáy lòng.
“Đây là số của ai?” Cố Thanh Trì nhìn màn hình, “Điện thoại của bố đâu? Dạo này con gọi vô số cuộc cũng không có ai nghe máy.”
“Tao làm mất điện thoại rồi.” Cố Kiên mở miệng đi thẳng vào vấn đề, bảo Cố Thanh Trì chuyển cho 5000 tệ.
Tống Úc ôm gối dựa bĩu môi, im lặng không nói.
“Bây giờ bố ở đâu?” Cố Thanh Trì nhíu mày lại.
“Mày hỏi nhiều thế làm gì, bảo mày chuyển thì mày chuyển, tiền mặt ở trong ngắn kéo trong tủ đầu giường của tao, chìa khóa căn phòng dính dưới bàn ăn.” Cố Kiên lạnh giọng ra lệnh.
“Bây giờ con không ở nhà, ngày mai chuyển cho bố được không?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Mày không ở nhà thì mày ở đâu?” Cố Kiên hỏi.
“Chỗ bạn.” Cố Thanh Trì ngước mắt nhìn thoáng qua Tống Úc.
Tống Úc vặn đồ hộp cho cá ăn, giả vờ như không nghe thấy.
“Tao cần dùng gấp, bây giờ mày về ngay chuyển vào thẻ đuôi là 22115 cho tao.”
Lúc Cố Thanh Trì còn muốn nói gì đó, Tống Úc ngăn cản hắn, dùng khẩu hình nói: “Để anh chuyển giúp em.”
Cố Thanh Trì không nhìn hiểu khẩu hình, nhưng hắn nhìn hiểu ánh mắt Tống Úc, kéo dài âm điệu “À” một tiếng, “Vậy lúc nào bố về? Con có chuyện muốn nói với bố.”
“Chuyện gì? Không thể nói trong điện thoại à?” Cố Kiên hỏi.
“Thì chuyện thẻ căn cước của con thôi…” Cố Thanh Trì gãi gãi ót, khó khăn mở miệng, “Thẻ căn cước trước kia bố làm cho con, con không thể sử dụng.”
Cố Kiên im lặng một lát, thản nhiên nói: “Vậy mày định làm thế nào?”
“Con đã hỏi bạn, phải đến cục công an bảo người ta làm lại, nếu bố vẫn bằng lòng coi con là con của bố, con sẽ….”
“Chuyện này để sau hẵng nói.” Cố Kiên ngắt lời hắn.
Cố Thanh Trì cầm điện thoại xấu hổ một hồi, Tống Úc cau mày, ước gì có thể cướp lấy điện thoại rống một câu, “Ông thôi đi, tốt nhất là ông không cần, ông không cần tôi cần!” Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Quậy một phát nói không chừng ngược lại làm lớn chuyện, anh sợ khiến Cố Thanh Trì bối rối.
“Vậy… đợi tao về rồi lại nói.” Cố Kiên đốt một điếu thuốc, hút một hơi.
“Lúc nào về?” Cố Thanh Trì truy hỏi.
“Hai ngày nữa,” Cố Kiên thở ra một hơi, “Mấy ngày nay có ai đến nhà không?”
Cố Thanh Trì không tiện nói đợt này không ở nhà, nhưng câu hỏi của bố khiến hắn lo lắng, “Không, sao thế bố?”
“Không có gì,” Cố Kiên nghĩ ngợi, lại bỏ thêm một câu, “Trong ngăn kéo của tao còn có một tấm thẻ, mày cất đi giúp tao trước.”
Cố Thanh Trì càng nghe càng hồ đồ, “Bố, có chuyện gì với bố vậy?”
“Mày cứ làm theo lời tao trước, tao sẽ không hại mày.” Cố Kiên không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Thanh Trì gọi lại đã không thể kết nối, không biết là tháo sim hay là nguyên nhân gì khác.
Cố Thanh Trì thất thần nhìn chằm chằm số lạ trên màn hình điện thoại.
Nhiều ngày như vậy, cũng không có tin tức, đột nhiên gọi điện tới, nhưng cũng hoàn toàn không vì vậy mà thở phào, ngược lại cảm thấy trái tim giống như treo giữa không trung, lo lắng không yên.
Những lời bố nói trong điện thoại thực sự quá kỳ lạ, khiến hắn có dự cảm không tốt.
Tại sao bố phải giao thẻ cho hắn giữ?
Những vật này trước kia chưa bao giờ cho hắn đụng vào.
Cũng bởi vì bây giờ hai người họ không có bí mật?
Hắn đã lớn từng này vẫn là lần đầu hy vọng có thể mau mau nhìn thấy bố.
“Là đứa trẻ năm đó hả?” Lư Vệ Quốc ngồi trên giường nhỏ trong khách sạn, ngậm điếu thuốc vừa châm lửa mơ hồ hỏi.
“Ừ.” Cố Kiên gật đầu.
Lư Vệ Quốc kẹp thuốc lá trong tay, mở chai bia, phun mấy vòng khói, “Tin được không?”
Cố Kiên bóc ra một hạt lạc, nhét vào miệng, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tao tin được.”
Lư Vệ Quốc nhìn ông ta một cái, khẽ cười một tiếng, “Tao thật bội phục mày, dám giữ thằng oắt đó ở bên cạnh, mày làm vậy không phải tương đương với trói quả bom hẹn giờ trên người hả? Rốt cuộc năm đó mày nghĩ thế nào?”
Cố Kiên bóp bóp lon nước, “Nói thật, tao cũng rất hối hận.”
Lưu Vệ Quốc uống một hớp bia, “Mày nói với nó thế nào?”
“Nhặt được.” Cố Kiên thản nhiên nói.
“Nó tin thật hả?” Lư Vệ Quốc hơi kinh ngạc trợn mắt một cái.
Cố Kiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nếu như lần này thật sự xảy ra chuyện, chắn chắn nó sẽ không tin tao nữa.” Cố Kiên nhét đầu thuốc lá vào lon nước, giơ tay ném vào thùng rác ở đầu giường.
Lon nước và chai thủy tinh trong thùng rác chạm nhau phát ta tiếng vang rất lớn.
Lư Vệ Quốc nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngủ say trên giường, uống một hơi cạn sạch bia trong tay, vỗ vỗ bả vai Cố Kiên, “Không sao, tao đã liên lạc được với người bên kia rồi, mày thả lỏng tinh thần đi.”
Cố Thanh Trì đặt điện thoại lên bàn, “Vừa nãy anh nói gì với em, em không hiểu được.”
“Anh nói anh chuyển giúp em,” Tống Úc lấy điện thoại nhấn mở phần mềm thanh toán ra, “Số thẻ của bố em là bao nhiêu, anh chuyển tiền qua giúp em, đêm hôm khuya khoắt đừng chạy lung tung.”
Cố Thanh Trì lấy một tờ giấy trong ví ra, bên trên viết rất nhiều số thẻ, có hai tấm thẻ của lão Tào, còn có của một người tài vụ dưới tay lão Tào, còn có của bố.
Hắn chỉ vào dòng thứ hai nói: “Cái này.”
“5000?” Tống Úc nhấn số thẻ xong sau đó nhướng mày hỏi.
“Ừ, chuyển đi.” Cố Thanh Trì xoa xoa đùi hơi cứng ngắc, đổi tư thế ngồi, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm con cá trong rãnh nước.
“Chuyển xong rồi.” Tống Úc giơ điện thoại lên, xiên miếng dưa hấu ăn.
“Ngày mai em về lấy tiền đưa cho anh.” Cố Thanh Trì nói.
“Không sao, không vội, dù sao em lại không chạy được,” Tống Úc cười ôm lấy cổ Cố Thanh Trì, “Xem như lãi, hôn anh một cái.”
Cố Thanh Trì nghiêng đầu mổ mạnh một cái lên môi anh.
“Đi tắm đi.” Tống Úc vỗ vỗ sau lưng hắn.
“Cùng tắm.” Cố Thanh Trì kéo tay anh nói, “Tiết kiệm nước.”
Tống Úc vô cùng khó khăn đèn khóe miệng nhếch lên, rõ ràng mỗi lần tắm cùng nhau mới tốn nước hơn được chưa!
Cố Thanh Trì đẩy cửa thủy tinh phòng tắm ra, vòng ra sau lưng Tống Úc, chậm rãi đẩy quần áo anh lên, “Để em kiểm tra xem, cái bớt kia của anh còn không.”
Tống Úc không tự giác co rúm về phía trước.
Đầu ngón tay ấm áp của Cố Thanh Trì cọ qua làn da, giống như mang theo dòng điện nhỏ bé, mặt Tống Úc đỏ lên, lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ bị gặm trên eo mình.
Màu của “Bớt” đã từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm, nhìn từ xa càng giống bị bỏng thứ gì đó hơn.
“Hơi nhạt rồi, lát nữa thêm màu cho anh.” Cố Thanh Trì cong ngón trỏ, nhẹ nhàng móc một cái trên cằm anh, giơ tay lột quần áo anh.
Tống Úc tiến lên nửa bước, dán chặt vào thân trên trần trụi của Cố Thanh Trì, nghiêng đầu cắn một cái lên cổ hắn… Không xấu hổ không thẹn mà lãng phí tài nguyên nước.
Sau khi xong việc hai người đứng song song bên bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt, Tống Úc ngậm bàn chải đánh răng nói không rõ: “Anh cảm thấy lông mày của em nên sửa lại một tí.”
Cố Thanh Trì nghiêng người về phía trước lại gần gương, “Không phải rất ổn à?”
Tống Úc súc miệng, ngay thẳng nói, “Quá dữ.”
“Tại sao anh không nói là điềm xấu.” Cố Thanh Trì liếc anh một cái.
“Ơ, lời này em nói đúng rồi, lông mày đẹp có thể cải mệnh, anh sửa cho em cái lông mày may mắn thế nào?” Tống Úc quay người lấy khăn lông.
“Nào có con trai sửa…” Cố Thanh Trì nói được một nửa lại nuốt xuống, nhìn Tống Úc trong gương.
“Anh thành thật nói với em vậy,” Tống Úc ném khăn mặt vào bồn rửa mặt, một tay chống nạnh mặt quay về phía Cố Thanh Trì, “Anh đã thấy khó chịu với lông mày của em lâu rồi, em có cho sửa không hả?”
Cố Thanh Trì chép miệng, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi.
Tống Úc nắm lưỡi dao trong tay, chỉ huy Cố Thanh Trì nửa ngồi xổm xuống.
“Anh định sửa thành kiểu dáng gì cho em? Có hình ảnh không?” Cố Thanh Trì cảm thấy chân mỏi nhừ, dứt khoát kéo cái ghế ngồi xuống.
Bản thân trong gương bị Tống Úc che lại, không nhìn thấy mặt.
“Cần gì hình ảnh, bậc thầy nghệ thuật bọn anh đều sửa tùy duyên.” Tống Úc cười nói.
Cố Thanh Trì hơi ngửa đầu ra sau, “Anh đừng sửa cho em nhiều quá, cạo sơ một tí là được rồi.”
“Anh biết,” Tống Úc tách hai chân ra, hơi ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt Cố Thanh Trì, rũ mắt cười một tiếng, “Nhắm mắt lại, cẩn thận lát nữa rơi vào mắt.”
Cố Thanh Trì ngoan ngoan nhắm nghiền hai mắt.
Tống Úc thật sự không nhịn được, trước tiên hôn một cái lên miệng hắn.
Khóe miệng Cố Thanh Trì hơi nhếch lên, “Sửa lông mày còn không quên chiếm hời của khách à?”
“Bớt đi, anh hôn em là hời cho em.” Tống Úc vẫn là lần đầu tiên cẩn thận quan sát lông mày của Cố Thanh Trì như thế, phát hiện trên lông mày của hắn lại còn giấu một nốt ruồi rất nhỏ.
“Lần trước không phải anh nói ai chủ động là người đó chiếm hời hả?” Cố Thanh Trì nhỏ giọng đáp lại, hắn có thể cảm giác được Tống Úc làm rất nhẹ, sửa cũng ở chỗ góc viền, lúc hơi thở quét qua đôi má rất dễ chịu.
Tống Úc cười lên, đổi lông mày bên cạnh, “Đến tiệm cắt tóc sửa lông mày một lần cũng mất hai mươi đấy, anh chỉ hôn em một cái thì có sao… A!”
Khóe miệng Cố Thanh Trì vốn còn mang theo nụ cười, bị Tống Úc hô một tiếng như thế trái tim lập tức run lên, mở mắt ra nhìn anh, “Sao vậy?”
Tống Úc há miệng không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm vào lông mày hắn.
Cố Thanh Trì lập tức ý thức được gì đó, giơ tay sờ lông mày một cái, không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng vừa soi gương mới phát hiện, bên trái thiếu một góc.
“Ui đậu má!” Cố Thanh Trì vuốt ve qua lại lông mày của mình, quay đầu nhìn về phía Tống Úc, “Sao lại thiếu một đoạn!”
Tống Úc rụt cổ một cái, “Nếu không thì… Bên kia cũng cạo một đoạn cho em?”
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt.
Tống Úc móc móng tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Như vậy sẽ đối xứng…”
Không ngờ bố của Cố Thanh Trì lại đột nhiên gọi điện đến.
Thú thật, trong lòng anh cũng không hy vọng Cố Thanh Trì có thể liên lạc được với bố.
Thậm chí u ám ngóng trông, nếu bố Cố Thanh Trì mãi mãi cũng đừng xuất hiện thì tốt… Như vậy có thể bớt được rất nhiều vấn đề phiền phức, anh thực sự sợ đi đối mặt với người nhà của Cố Thanh Trì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bố của hắn ở bên ngoài sống tiêu sái tự tại.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, anh cảm thấy mình rất không biết xấu hổ, rất ích kỷ, cho nên anh chỉ dám để chuyện này ở trong lòng suy nghĩ, cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà Cố Thanh Trì, quấy nhiễu suy nghĩ của Cố Thanh Trì.
Anh biết rõ lo lắng trong lòng Cố Thanh Trì, cũng biết hắn là người lành sẹo quên đau, nếu bị Cố Thanh Trì biết mỗi ngày mình đều đang trộm cầu nguyện bố hắn đừng xuất hiện nữa, đoán chừng…
Cũng sẽ không làm gì anh, tính cách của Cố Thanh Trì quá tốt.
Sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng sẽ thêm một khúc mắc.
Cho nên không cần phải vậy.
Những thứ âm u này nên bị chôn sâu dưới đáy lòng.
“Đây là số của ai?” Cố Thanh Trì nhìn màn hình, “Điện thoại của bố đâu? Dạo này con gọi vô số cuộc cũng không có ai nghe máy.”
“Tao làm mất điện thoại rồi.” Cố Kiên mở miệng đi thẳng vào vấn đề, bảo Cố Thanh Trì chuyển cho 5000 tệ.
Tống Úc ôm gối dựa bĩu môi, im lặng không nói.
“Bây giờ bố ở đâu?” Cố Thanh Trì nhíu mày lại.
“Mày hỏi nhiều thế làm gì, bảo mày chuyển thì mày chuyển, tiền mặt ở trong ngắn kéo trong tủ đầu giường của tao, chìa khóa căn phòng dính dưới bàn ăn.” Cố Kiên lạnh giọng ra lệnh.
“Bây giờ con không ở nhà, ngày mai chuyển cho bố được không?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Mày không ở nhà thì mày ở đâu?” Cố Kiên hỏi.
“Chỗ bạn.” Cố Thanh Trì ngước mắt nhìn thoáng qua Tống Úc.
Tống Úc vặn đồ hộp cho cá ăn, giả vờ như không nghe thấy.
“Tao cần dùng gấp, bây giờ mày về ngay chuyển vào thẻ đuôi là 22115 cho tao.”
Lúc Cố Thanh Trì còn muốn nói gì đó, Tống Úc ngăn cản hắn, dùng khẩu hình nói: “Để anh chuyển giúp em.”
Cố Thanh Trì không nhìn hiểu khẩu hình, nhưng hắn nhìn hiểu ánh mắt Tống Úc, kéo dài âm điệu “À” một tiếng, “Vậy lúc nào bố về? Con có chuyện muốn nói với bố.”
“Chuyện gì? Không thể nói trong điện thoại à?” Cố Kiên hỏi.
“Thì chuyện thẻ căn cước của con thôi…” Cố Thanh Trì gãi gãi ót, khó khăn mở miệng, “Thẻ căn cước trước kia bố làm cho con, con không thể sử dụng.”
Cố Kiên im lặng một lát, thản nhiên nói: “Vậy mày định làm thế nào?”
“Con đã hỏi bạn, phải đến cục công an bảo người ta làm lại, nếu bố vẫn bằng lòng coi con là con của bố, con sẽ….”
“Chuyện này để sau hẵng nói.” Cố Kiên ngắt lời hắn.
Cố Thanh Trì cầm điện thoại xấu hổ một hồi, Tống Úc cau mày, ước gì có thể cướp lấy điện thoại rống một câu, “Ông thôi đi, tốt nhất là ông không cần, ông không cần tôi cần!” Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Quậy một phát nói không chừng ngược lại làm lớn chuyện, anh sợ khiến Cố Thanh Trì bối rối.
“Vậy… đợi tao về rồi lại nói.” Cố Kiên đốt một điếu thuốc, hút một hơi.
“Lúc nào về?” Cố Thanh Trì truy hỏi.
“Hai ngày nữa,” Cố Kiên thở ra một hơi, “Mấy ngày nay có ai đến nhà không?”
Cố Thanh Trì không tiện nói đợt này không ở nhà, nhưng câu hỏi của bố khiến hắn lo lắng, “Không, sao thế bố?”
“Không có gì,” Cố Kiên nghĩ ngợi, lại bỏ thêm một câu, “Trong ngăn kéo của tao còn có một tấm thẻ, mày cất đi giúp tao trước.”
Cố Thanh Trì càng nghe càng hồ đồ, “Bố, có chuyện gì với bố vậy?”
“Mày cứ làm theo lời tao trước, tao sẽ không hại mày.” Cố Kiên không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Thanh Trì gọi lại đã không thể kết nối, không biết là tháo sim hay là nguyên nhân gì khác.
Cố Thanh Trì thất thần nhìn chằm chằm số lạ trên màn hình điện thoại.
Nhiều ngày như vậy, cũng không có tin tức, đột nhiên gọi điện tới, nhưng cũng hoàn toàn không vì vậy mà thở phào, ngược lại cảm thấy trái tim giống như treo giữa không trung, lo lắng không yên.
Những lời bố nói trong điện thoại thực sự quá kỳ lạ, khiến hắn có dự cảm không tốt.
Tại sao bố phải giao thẻ cho hắn giữ?
Những vật này trước kia chưa bao giờ cho hắn đụng vào.
Cũng bởi vì bây giờ hai người họ không có bí mật?
Hắn đã lớn từng này vẫn là lần đầu hy vọng có thể mau mau nhìn thấy bố.
“Là đứa trẻ năm đó hả?” Lư Vệ Quốc ngồi trên giường nhỏ trong khách sạn, ngậm điếu thuốc vừa châm lửa mơ hồ hỏi.
“Ừ.” Cố Kiên gật đầu.
Lư Vệ Quốc kẹp thuốc lá trong tay, mở chai bia, phun mấy vòng khói, “Tin được không?”
Cố Kiên bóc ra một hạt lạc, nhét vào miệng, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tao tin được.”
Lư Vệ Quốc nhìn ông ta một cái, khẽ cười một tiếng, “Tao thật bội phục mày, dám giữ thằng oắt đó ở bên cạnh, mày làm vậy không phải tương đương với trói quả bom hẹn giờ trên người hả? Rốt cuộc năm đó mày nghĩ thế nào?”
Cố Kiên bóp bóp lon nước, “Nói thật, tao cũng rất hối hận.”
Lưu Vệ Quốc uống một hớp bia, “Mày nói với nó thế nào?”
“Nhặt được.” Cố Kiên thản nhiên nói.
“Nó tin thật hả?” Lư Vệ Quốc hơi kinh ngạc trợn mắt một cái.
Cố Kiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nếu như lần này thật sự xảy ra chuyện, chắn chắn nó sẽ không tin tao nữa.” Cố Kiên nhét đầu thuốc lá vào lon nước, giơ tay ném vào thùng rác ở đầu giường.
Lon nước và chai thủy tinh trong thùng rác chạm nhau phát ta tiếng vang rất lớn.
Lư Vệ Quốc nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngủ say trên giường, uống một hơi cạn sạch bia trong tay, vỗ vỗ bả vai Cố Kiên, “Không sao, tao đã liên lạc được với người bên kia rồi, mày thả lỏng tinh thần đi.”
Cố Thanh Trì đặt điện thoại lên bàn, “Vừa nãy anh nói gì với em, em không hiểu được.”
“Anh nói anh chuyển giúp em,” Tống Úc lấy điện thoại nhấn mở phần mềm thanh toán ra, “Số thẻ của bố em là bao nhiêu, anh chuyển tiền qua giúp em, đêm hôm khuya khoắt đừng chạy lung tung.”
Cố Thanh Trì lấy một tờ giấy trong ví ra, bên trên viết rất nhiều số thẻ, có hai tấm thẻ của lão Tào, còn có của một người tài vụ dưới tay lão Tào, còn có của bố.
Hắn chỉ vào dòng thứ hai nói: “Cái này.”
“5000?” Tống Úc nhấn số thẻ xong sau đó nhướng mày hỏi.
“Ừ, chuyển đi.” Cố Thanh Trì xoa xoa đùi hơi cứng ngắc, đổi tư thế ngồi, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm con cá trong rãnh nước.
“Chuyển xong rồi.” Tống Úc giơ điện thoại lên, xiên miếng dưa hấu ăn.
“Ngày mai em về lấy tiền đưa cho anh.” Cố Thanh Trì nói.
“Không sao, không vội, dù sao em lại không chạy được,” Tống Úc cười ôm lấy cổ Cố Thanh Trì, “Xem như lãi, hôn anh một cái.”
Cố Thanh Trì nghiêng đầu mổ mạnh một cái lên môi anh.
“Đi tắm đi.” Tống Úc vỗ vỗ sau lưng hắn.
“Cùng tắm.” Cố Thanh Trì kéo tay anh nói, “Tiết kiệm nước.”
Tống Úc vô cùng khó khăn đèn khóe miệng nhếch lên, rõ ràng mỗi lần tắm cùng nhau mới tốn nước hơn được chưa!
Cố Thanh Trì đẩy cửa thủy tinh phòng tắm ra, vòng ra sau lưng Tống Úc, chậm rãi đẩy quần áo anh lên, “Để em kiểm tra xem, cái bớt kia của anh còn không.”
Tống Úc không tự giác co rúm về phía trước.
Đầu ngón tay ấm áp của Cố Thanh Trì cọ qua làn da, giống như mang theo dòng điện nhỏ bé, mặt Tống Úc đỏ lên, lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ bị gặm trên eo mình.
Màu của “Bớt” đã từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm, nhìn từ xa càng giống bị bỏng thứ gì đó hơn.
“Hơi nhạt rồi, lát nữa thêm màu cho anh.” Cố Thanh Trì cong ngón trỏ, nhẹ nhàng móc một cái trên cằm anh, giơ tay lột quần áo anh.
Tống Úc tiến lên nửa bước, dán chặt vào thân trên trần trụi của Cố Thanh Trì, nghiêng đầu cắn một cái lên cổ hắn… Không xấu hổ không thẹn mà lãng phí tài nguyên nước.
Sau khi xong việc hai người đứng song song bên bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt, Tống Úc ngậm bàn chải đánh răng nói không rõ: “Anh cảm thấy lông mày của em nên sửa lại một tí.”
Cố Thanh Trì nghiêng người về phía trước lại gần gương, “Không phải rất ổn à?”
Tống Úc súc miệng, ngay thẳng nói, “Quá dữ.”
“Tại sao anh không nói là điềm xấu.” Cố Thanh Trì liếc anh một cái.
“Ơ, lời này em nói đúng rồi, lông mày đẹp có thể cải mệnh, anh sửa cho em cái lông mày may mắn thế nào?” Tống Úc quay người lấy khăn lông.
“Nào có con trai sửa…” Cố Thanh Trì nói được một nửa lại nuốt xuống, nhìn Tống Úc trong gương.
“Anh thành thật nói với em vậy,” Tống Úc ném khăn mặt vào bồn rửa mặt, một tay chống nạnh mặt quay về phía Cố Thanh Trì, “Anh đã thấy khó chịu với lông mày của em lâu rồi, em có cho sửa không hả?”
Cố Thanh Trì chép miệng, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi.
Tống Úc nắm lưỡi dao trong tay, chỉ huy Cố Thanh Trì nửa ngồi xổm xuống.
“Anh định sửa thành kiểu dáng gì cho em? Có hình ảnh không?” Cố Thanh Trì cảm thấy chân mỏi nhừ, dứt khoát kéo cái ghế ngồi xuống.
Bản thân trong gương bị Tống Úc che lại, không nhìn thấy mặt.
“Cần gì hình ảnh, bậc thầy nghệ thuật bọn anh đều sửa tùy duyên.” Tống Úc cười nói.
Cố Thanh Trì hơi ngửa đầu ra sau, “Anh đừng sửa cho em nhiều quá, cạo sơ một tí là được rồi.”
“Anh biết,” Tống Úc tách hai chân ra, hơi ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt Cố Thanh Trì, rũ mắt cười một tiếng, “Nhắm mắt lại, cẩn thận lát nữa rơi vào mắt.”
Cố Thanh Trì ngoan ngoan nhắm nghiền hai mắt.
Tống Úc thật sự không nhịn được, trước tiên hôn một cái lên miệng hắn.
Khóe miệng Cố Thanh Trì hơi nhếch lên, “Sửa lông mày còn không quên chiếm hời của khách à?”
“Bớt đi, anh hôn em là hời cho em.” Tống Úc vẫn là lần đầu tiên cẩn thận quan sát lông mày của Cố Thanh Trì như thế, phát hiện trên lông mày của hắn lại còn giấu một nốt ruồi rất nhỏ.
“Lần trước không phải anh nói ai chủ động là người đó chiếm hời hả?” Cố Thanh Trì nhỏ giọng đáp lại, hắn có thể cảm giác được Tống Úc làm rất nhẹ, sửa cũng ở chỗ góc viền, lúc hơi thở quét qua đôi má rất dễ chịu.
Tống Úc cười lên, đổi lông mày bên cạnh, “Đến tiệm cắt tóc sửa lông mày một lần cũng mất hai mươi đấy, anh chỉ hôn em một cái thì có sao… A!”
Khóe miệng Cố Thanh Trì vốn còn mang theo nụ cười, bị Tống Úc hô một tiếng như thế trái tim lập tức run lên, mở mắt ra nhìn anh, “Sao vậy?”
Tống Úc há miệng không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm vào lông mày hắn.
Cố Thanh Trì lập tức ý thức được gì đó, giơ tay sờ lông mày một cái, không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng vừa soi gương mới phát hiện, bên trái thiếu một góc.
“Ui đậu má!” Cố Thanh Trì vuốt ve qua lại lông mày của mình, quay đầu nhìn về phía Tống Úc, “Sao lại thiếu một đoạn!”
Tống Úc rụt cổ một cái, “Nếu không thì… Bên kia cũng cạo một đoạn cho em?”
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt.
Tống Úc móc móng tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Như vậy sẽ đối xứng…”
Bình luận truyện