Chương 10: Chương 10
Chương 10:
Mấy cảnh kinh dị trong phim sở dĩ làm người xem sợ, rất nhiều khi là do xung quanh chỉ có một mình, cái cảm giác cô độc trong không gian tối tăm mới chính là thủ phạm lớn nhất khiến người đó sinh ra nỗi sợ hãi.
Nhưng thực tế thì lúc quay phim, trong căn nhà ma bé tí có khi chen chúc cả hơn chục con người, với tình huống thế này thì diễn viên rất khó có thể diễn chân thật được.
Đặc biệt là kiểu người mới học được chút ít về diễn xuất như Kiều Cầu, lúc đứng trước ống kính, không dễ dàng gì bỏ lơ sự hiện diện của mọi người ở xung quanh.
Pickett Lý cũng đành chịu.
May là lúc quay phim Pickett Lý đều phác họa đại khái các phân cảnh ra, đoạn này chưa qua được thì cứ để Kiều Cầu diễn cảnh khác trước.
Pickett Lý phát hiện ra Kiều Cầu là kiểu người càng bị áp lực càng bộc phát năng lực, vì vậy lúc quay cũng chẳng cần để ý quá nhiều, cần mắng thì cứ mắng, cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi đến khàn cả giọng của Pickett Lý.
Đương nhiên Pickett Lý cũng chẳng phải chỉ mắng mỗi mình Kiều Cầu.
Mấy nam phụ, nữ phụ bị nhà đầu tư nhét vào cũng bị Pickett Lý mắng tuốt.
Chẳng ai có thể tưởng tượng một Pickett Lý ngày thường luôn thân thiện hài hước vậy mà hễ cầm micro lên liền biến hình ngay.
Sau cùng có cô sinh viên bị mắng đến mức bật khóc tại chỗ.
Pickett Lý bực mình, trừng mắt nhìn cô nàng: "Mấy người còn lại nghỉ ngơi một lúc đi."
Đối với chuyện Kiều Cầu không sợ ma, Pickett Lý rất đau đầu, thế là liền thương lượng cùng người trong đoàn, quyết định dọa Kiều Cầu một trận.
Trong đoàn có một chuyên gia trang điểm họ Đổng, rất thích Kiều Cầu, vừa nghe Pickett Lý nói thế liền lập tức phản đối: "Ê, không được, thế thì quá vô đạo đức rồi nha."
"Đến lúc này rồi còn nói đạo đức làm gì hả!" Pickett Lý lườm một cái, "Anh còn sợ mình quá đạo đức rồi đó! Thế giờ em nói anh nghe xem, bộ diễn mặt sợ hãi khó vậy hả?"
"Kiều Cầu mới có mười tám thôi mà, anh đừng ép thằng nhỏ dữ quá chứ."
Pickett Lý phất tay một cái, nói: "Xem ý kiến của Kiều Cầu đi."
Pickett Lý định bảo Kiều Cầu nửa đêm một mình đi qua bãi tha ma.
"Để cậu trải nghiệm thử nhé, tôi nghĩ qua đêm nay thể nào cậu cũng biết sợ thôi."
"Đương nhiên, cậu không muốn đi cũng được."
Ai ngờ Kiều Cầu lại đồng ý ngay: "Vâng."
Pickett Lý sững sờ: "Chúng tôi sẽ không đi theo sau cậu đâu đấy.
Chỉ mình cậu thôi nhé."
Kiều Cầu suy nghĩ một chút, khó xử mà nói: "Cái này thì không sao.
Em chỉ sợ đến lúc đó cũng...!không thấy sợ thôi."
Pickett Lý hết cách, đành bật ngón tay cái với Kiều Cầu, phục rồi: "Kiều gan to."
Buổi tối hôm ấy quả thực không ai đi cùng Kiều Cầu, cậu ăn cơm tối xong liền tự mình đi bộ đến gần bãi tha ma.
Buổi tối ngày mười bốn âm lịch, cây cối um tùm đứng yên bất động, mặt trăng dần nhô lên cao từ đường chân trời, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa vang lên khiến người qua đường dễ dàng rợn tóc gáy.
Trên đồi có không ít bia mộ âm u sừng sững hiện rõ dưới ánh trăng.
Không ai chọn đi tản bộ nơi này vào buổi tối cả.
Ngoại trừ Kiều Cầu.
Giờ này trong lòng Kiều Cầu đang nghĩ, này mà là bãi tha ma gì chứ? Nơi đây chẳng qua chỉ là một điểm quay phim trong phim trường, dưới đó không có xác chết, bia mộ cũng bày lung tung cho có, trông chẳng ra làm sao.
Kiều Cầu đi rất chậm, có lúc còn lấy di động ra soi bia mộ, tò mò xem trên bia viết là chữ gì.
Mấy ngày qua Pickett Lý sốt ruột, Kiều Cầu cũng gấp, cậu rất sợ kéo chân người khác, nhưng càng sốt ruột thì biểu cảm trên mặt càng sai, đến lúc sau Kiều Cầu cũng không biết phải làm sao nữa.
Vì tạo không khí bãi tha ma nên chỗ này không có đèn đường thành thử đường đi rất tối, lại còn không bằng phẳng, Kiều Cầu bị đá vướng chân mấy lần, bởi không thấy rõ đường, rốt cuộc cậu giơ hai tay quơ quào rồi ngã nhào về phía trước, nằm đo ván trên đường.
Kiều Cầu rên lên một tiếng, khua cỏ dại xung quanh, sau đó nhặt đầu sỏ khiến mình vấp ngã lên.
Đó là một cái đầu lâu màu trắng, hốc mắt trống rỗng, tự bốc lên hơi lạnh.
Kiều Cầu nhìn qua, lật người nằm ngửa trên đất, thuận tay ném cái đầu lâu đi.
Cậu thở dài trong lòng, phát sầu mà nghĩ: Này có gì đáng sợ chứ? Nhẹ như vậy, sao có thể là đầu lâu thật được?
Ngay lúc Kiều Cầu vấp ngã, phía sau đột nhiên có tiếng kêu lên, một đám người vội vàng chạy tới, có người lớn tiếng hỏi:
"Kiều Cầu, ngã có sao không?"
Kiều Cầu ngồi xuống, sờ đầu gối cùng khuỷu tay, bảo: "Không có chuyện gì ạ!"
Tuy nhóm người Pickett Lý bảo Kiều Cầu tới đây một mình nhưng thật ra không yên tâm được nên vẫn đi theo sau Kiều Cầu, thấy cậu ngã xuống liền không nhịn được mà xông lên.
Do đi quá vội mà chị trang điểm vốn mang giày cao gót bị vấp, ngã lộn nhào.
Tình cảnh hỗn loạn mà ầm ĩ, Pickett Lý nhìn kỹ xem Kiều Cầu có sợ hãi gì không, nhìn xong thì chỉ biết thở dài bó tay.
Kiều Cầu bò dậy, nhanh chóng vọt tới trước mặt chuyên gia trang điểm, hỏi: "Chị Đổng, chị có sao không ạ?"
Người được gọi là chị Đổng hít lạnh vào một hơi, người bên cạnh vội vã chiếu đèn tới.
Mùa hè mặc quần áo mỏng, lần này ngã mạnh, bị rách một vết thương rất dài, đầu gối bên kia cũng bị toác ra, máu trên cẳng chân đang chảy tí tách xuống.
Trong đầu Kiều Cầu "bùm" lên một tiếng, không chống đỡ được mà ngồi sụp xuống đất.
Người bên cạnh đều chú ý vết thương của chị Đổng, chỉ có Pickett Lý vẫn luôn quan sát Kiều Cầu.
Pickett Lý đang lo lắng nên làm sao khiến Kiều Cầu diễn nhập vai, kết quả đột nhiên phát hiện mặt Kiều Cầu trắng bệch, mày khẽ cau lại, sự sợ hãi cộng với vẻ mặt thê thảm ấy khiến Pickett Lý không nhịn được mà hét to lên.
Tiếng hét rất lớn, người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Pickett Lý.
Hắn lại bước lên trước dùng sức nắm chặt tay Kiều Cầu.
"Cậu! Cậu..." Pickett Lý kéo Kiều Cầu từ trên đất dậy, mừng như điên hỏi, "Cậu có phải sợ máu không..."
Kiều Cầu sửng sốt, có chút không hiểu ra sao, sau một lát mới gật đầu.
"Quá tốt, quá tốt rồi." Pickett Lý khua tay múa chân, bắt đầu cười ha hả.
Pickett Lý làm đạo diễn rất cẩn thận, Kiều Cầu sợ máu thật, còn đoàn phim thì toàn là máu giả nên cậu không sợ.
Mỗi khi muốn diễn cảnh sợ hãi, Pickett Lý đều bảo chị Đổng kéo ống quần lên, để Kiều Cầu xem, bồi dưỡng tâm trạng, đến khi sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên đất.
Lúc này Kiều Cầu thường ở trong trạng thái môi run lẩy bẩy, không nói được gì, trái lại so với cái kiểu khàn giọng gào lên càng ấn tượng hơn.
"Đạo diễn, ác quá rồi đấy." Chị Đổng cầm trong tay một miếng bánh quy sôcôla, cắn "răng rắc răng rắc", nhìn Kiều Cầu ở trên sân một cái, rồi quay sang nói với Pickett Lý.
Pickett Lý nói to vào trong sân: "Nghỉ ngơi một lúc!" Sau đó quay đầu lại nói với chị Đổng: "Anh đã có thể để cậu ấy một mình ra bãi tha ma rồi, thì còn chuyện gì mà không thể làm chứ?"
Pickett Lý yêu cầu Kiều Cầu ở giai đoạn sau phải ăn nhiều cho béo lên chút, nhưng mà sau khi đến Hoài Độ rồi, bởi cường độ công việc cao, nên cho dù ban đầu lượng ăn vốn cũng chẳng ít, sau này còn tăng dần đều thì cậu vẫn bị sụt một kí.
Pickett Lý ngồi ăn cơm cùng Kiều Cầu, nhìn ba hộp cơm xếp chồng cạnh cậu, vô cùng đau đớn hỏi.
"Cơm cậu ăn vào chạy đâu hết rồi? Hả? Ăn xong đều bài ra hết rồi hả?"
Kiều Cầu cúi đầu, rất xấu hổ.
Đóng phim sắp hai tháng, Kiều Cầu gầy, cũng đen đi nhiều, trước kia khi diễn vốn không cần hoá trang, giờ thì phải đánh phấn rất dày, khéo có khán giả xem phim lại phải ồ lên một tiếng bảo nam chính sao lại bị đổi thành người khác rồi.
Pickett Lý liếc cậu một cái, động viên: "Ăn đi, ăn nhiều thịt chút, ngày mốt đóng máy rồi, chúng ta cố gắng chút! Nhé?"
Kiều Cầu vội vã gật đầu, nghe Pickett Lý nói vậy, không hiểu sao mắt cậu lại thấy ươn ướt.
Dù Kiều Cầu là người mới, nhưng cậu rất nỗ lực đóng phim, nếu như không có cảnh quay thì cũng sẽ ngồi cạnh đấy, nhìn người khác diễn, miệng thì lẩm nhẩm, thỉnh thoảng còn đứng dậy bắt chước theo hai lần.
Cậu diễn rất nhập tâm, kỹ năng diễn xuất tiến bộ nhanh chóng, tựa như trời sinh ra đã vậy.
Có lúc Pickett Lý gọi cậu, "Giang Dương!", Kiều Cầu cũng đáp lại.
Dường như trong lòng Kiều Cầu, cậu chính là Giang Dương, mà Giang Dương cũng chính là cậu.
Hết chương 10.
Bình luận truyện