Kiều Hạ Xuân Ba Lục

Chương 11



Editor: Ngốc Aki.

Đang lúc ngâm mình trong hồ để thanh tẩy, Vân Chiếu Ảnh đột nhiên nói: “Ta muốn làm phù kiều.”

*Phù kiều: cầu nổi.

Bởi vì đang bị thương nên chỉ có thể ngồi bên hồ xem mỹ nhân tắm, Hàn nghiêng đầu: “Vì sao?”

“Không vì sao cả!” Vân công tử không nói lời nào, tiếp tục ngâm. Một lát sau, nhô đầu lên. “Chúng ta so xem ai làm cái tốt hơn.”

Xem ra việc nấu cơm cùng dựng nhà đã đả kích lòng tự tin của Vân, Hàn Kinh Hồng chỉ cười không nói, có chút hối hận trước kia khi muốn tỉ thí, vì cái gì lại không nghĩ tới so vụ này — mặc dù có chút không tinh thần thượng võ, nhưng cảm giác thắng lợi thật tốt đẹp.

“Ta là người bị thương, lấy đâu ra sức chẻ củi xây cầu, Vân, ngươi đang nhân lúc cháy nhà hôi của đó.”

“Tối qua sao không thấy ngươi nói mình là người bệnh…” Vân thấp giọng, nhớ tới việc đêm qua, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nước lạnh như băng quanh thân cũng ngày càng nóng, dường như tay của Hàn vẫn ở trên người y như tối qua.

Thấy mình càng có phản ứng mất mặt, Vân Chiếu Ảnh đột ngột đứng lên, Hàn không kịp phản ứng, chỉ thấy quần áo y bay lên, hồng phi yểu yểu. (như hồng nhạn vút bay.)

Bỏ lỡ mất thời khắc động lòng người nhất khi mỹ nhân tắm xong, Hàn thở dài.

“Tự nhiên khinh công giỏi thế để làm gì…”

Vân là người nói được thì làm được. Hai ngày sau, trên hồ quả nhiên có một phù kiều.

Năng lực của Vân thì rất nhiều, nhưng tuyệt đối không có thủ công. Chất liệu bất đồng, những tấm ván gỗ lớn nhỏ không đồng đều cùng một chỗ… Ừm… Thật đúng là… Phong cách cổ xưa đáng yêu…

Từ mà Hàn Kinh Hồng vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới ra khiến Vân cười tươi như hoa, đồng thời hung hắc đá một cước, đá Hàn xuống nước.

Hàn đã quên, Vân ghét nhất người khác lừa y… Tuy rằng sau khi từ hồ leo lên, quả thật là được thưởng thức mỹ nhân nhiều hơn.

Trong núi bao lâu, mùa đông hay hạ cũng chẳng biết. Chính là nhân thảy tồn tại trên trần thế, sẽ không vì hai người không ở đó mà mất đi.

Khi thương thế chuyển biến tốt đẹp, áp lực xuất cốc cũng gần kề trước mắt.

Bọn họ rốt cuộc cũng không mải người trong núi.

Vân cứ trầm mặc đăm chiêu suy nghĩ, Hàn cũng không phải không hiểu. Đôi khi, chính hắn cũng không rõ, mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì, muốn cái gì.

Sự nhận thức của sư phụ? Sự nhận thức của phụ thân? Vị trí Nhật Quân? Muốn những người từng xem thường hắn phải kính trọng?

Hắn muốn rất nhiều, nhưng lại dường như chẳng muốn gì.

Phật dạy: “Thế nhân có bát khổ: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ, oán tắng hội khổ, ngũ ấm thạnh khổ. “

*Bát khổ: Khổ khi sinh, khi già, khi bệnh, khi chết, khi yêu mà phải chia ly, khi cầu mà không được, khi oan gia đụng độ, về ngũ ấm hưng thịnh: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Cái này là Phật Lý, tớ cũng chả hiểu.

Biết rõ cầu không được là khổ, nhưng càng khổ lại chẳng biết sao vẫn cầu.

Đáy lòng như thú vật tham lam, không biết lúc nào sẽ nuốt hết tất thảy. Một ngày nào đó, cũng sẽ đem tính mạng của hắn nuốt lấy.

Hắn nói với Vân, nên giải quyết những chuyện phải đối mắt.

Vân không nói gì.

Ngày hôm sau, hai người xuất cốc.

___________________

Lại bước vào giang hồ, đã thấy một mảnh huyết vũ tinh phong. Vì chuyện của Hàn Kinh Hồng, Thần Tiên phủ và Vô Danh giáo lại đấu đá. Vân Chiếu Ảnh tuy không phải người Thần Tiên phủ, nhưng vẫn xuất thân triều đình, cho nên, y không hỏi Hàn Kinh Hồng chuyện gì.

Trên đường ngẫu nhiên gặp phải người quen cũ, nhìn thấy Hàn Kinh Hồng như nhìn thấy quỷ. Giải thích xong, biết được sự thật, tin Hàn Kinh Hồng chưa chết lập tức làn truyền khắp trà lâu tửu quán, truyền tới các góc trong võ lâm.

Khi tin tức tới Thùy Hồng sơn trang, một nữ tử mặc tố y cười nhạt, tháo xuống hiếu hoa trên tóc.

*hiếu hoa: hoa tang.

Vô kinh vô hỉ, vô bi vô thống.

(Không kinh ngạc, không vui mừng, không đau khổ, không buồn bã.)

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hàn Kinh Hồng không chết, chuyện thứ nhất hẳn là phải quay về sơn trang, thế nhưng, Hàn Kinh Hồng lại đi cùng Vân Chiếu Ảnh.

Đường đến Điểm Thương.

Vô số lời đồn đại trên võ lâm truyền đi.

___________________

“Ngươi đã đến rồi.” Người tóc bạc vẫn kiêu căng như cũ, quay lưng về phía đồ đệ.

“Sư tôn gọi gấp, có gì phân phó?”

“Đây là cơ hội, qua lần này, nguyên khí Vô Danh giáo đại thương, nhất định sẽ đổi lại tân huyết, và ngươi, rốt cuộc có thể lên làm Nhật Quân.”

“Ý sư tôn là…”

“Cơ hội để ngươi biểu hiện — ngăn cản đại hội trừng ác diễn ra.”

Hàn Kinh Hồng lẳng lặng nghe người tóc bạc phân tích.

“Lúc trước tổng đàn cử Độc Cô Ly Trần xuôi nam tiêu diệt Huyết Dục Môn, không ngờ nửa đường xuất hiện huynh muội Nhĩ Á Tráp, tiếp quản luôn thế lực của Huyết Dục Môn, khiến bản giáo thất bại trong gang tấc, chưa thể thành công. Hiện giờ, vi sư đã thấy ngươi đàm đạo với huynh muội Nhĩ Á Tráp, chỉ cần chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho họ, bọn họ nguyện quy nhập Vô Danh giáo.”

—- Cho nên, trừng ác đại hội vào trùng dương (9/9), tuyệt đối không thể thành công.

Huyết Dục Môn tuy gây họa lớn, nhưng đầu sỏ đã chết, chỉ cần người kế nhiệm có thể đem mọi người đi theo chính đạo, vì lợi ích của chính đạo, còn hơn là vì tiêu diệt địch nhân mà hy sinh bao sinh mệnh.

Cái gọi là chính tà chi niệm, có khi yếu ớt tới nỗi không chịu nổ một kích.

Tên gọi không quan trọng, kết quả mới là trong yếu… Là như thế này.

“Con hiểu rồi.” Hàn Kinh Hồng ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt thần túy dưới ánh trăng có chút mê ly. “Sư phụ muốn Hàn trọng thương Tùng Thạch đạo trưởng?”

“Việc này Thần Tiên phủ cũng nhúng tay, mượn cơ hội đả kích bản giáo. Chỉ trọng thương Tùng Thạch đạo trưởng không thể ngăn cản lời mời dự họp. Vì đại cục, phải…” Người tóc bạc thản nhiên nói: “Giết hắn.”

Phía sau 『 lạc ──』  một tiếng vang nhỏ, Hàn cùng người tóc bạc cùng biến sắc.

───────────────

Thanh niên ở trên núi ra sức chạy, gã biết mình vừa nghe được chuyện không nên — Hàn Kinh Hồng nổi danh thiên hạ, lại muốn vì Huyết Dục Môn mà giết Tùng Thạch đạo trưởng.

Đó là một ác mộng. Hàm răng của thanh niên đập vào nhau, hắn hối hận chính mình sao nửa đêm nửa hôm vì Dạ Đàm hương mà lên núi.

Việc này phải nói cho mọi người biết, để mọi người đề phòng.

Sơn đạo đen tối, cao thấp không rõ, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu của sơn trang. Thanh nhiên hồng hộc, ngực như muốn vỡ ra, có cả vui mừng… Nhanh nhanh, đi vào là có thể.

Gió lặng, người dừng.

Gã nhìn thấy Hàn Kinh Hồng cùng người tóc bạc ở trước mặt mình.

Gã nghe người tóc bạc kia nói:  Nhớ việc Hàn Tín hỏi đường giết tiều phu, đừng vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn.

Gã nhìn thấy Hàn Kinh Hồng gật đầu, nói: Hàn đã biết, sư phụ có thể đi trước!

Gã nhìn người tóc bạc rời đi, Hàn Kiếm trong tay Hàn Kinh Hồng chậm rãi rút ra khỏi vỏ.

───────────────

Ngồi xổm bên dòng suối, chậm rãi bắt tay vào tẩy rửa vết máu, xem tơ máu từng luồng từng luồng tiến vào trong nước suối, Hàn Kinh Hồng không khỏi cười khổ, giơ lên tay kia, nhìn nước suối chảy qua bàn tay tái nhợt. Bọt nước dưới ánh trăng, đen tối đục ngầu.

Muốn rửa cái gì nữa? Còn cần rửa sao? Từ lúc giết người kia, còn có máu ai có thể khiến hắn càng thêm bẩn?

“Hàn.”

Sau lưng khẽ gọi, Hàn không quay đầu lại, nhìn thân ảnh Vân dần dần hiện ra trên mặt suối.

Lại có một người khác mình tới hoàn toàn như thế! Bao nhiều lần, oán Vân vì sao không rời xa mình. Nhưng lúc này…

Hàn đột nhiên đứng dậy, ôm chặt Vân, như muốn dung nhập Vân vào cơ thể mình, nghe tim y đập, ngửi mùi cỏ xanh thơm mát trên người y, vùi đầu vào cổ Vân.

Chỉ cần Vân không phát hiện, chỉ cần Vân còn bầu bạn ta, vậy cũng tốt…

Vô luận một người ti tiện tới mức nào, vẫn luôn khẩn cầu được cứu rỗi.

Vân cái gì cũng không hỏi, vòng tay, ôm lấy linh hồn điên cuồng mà nát vụn này, trong lòng bất lực.

Chỉ cần buông tay, linh hồn này sẽ hoàn toàn vỡ vụn… Nhưng mà, không buông tay, bản thân mình còn có thể chịu thương tổn bao nhiêu lần? Trầm mặc, suối vẫn chảy.

____________________

Việc đời căn bản không phân biệt, luôn có thiện ác hỗn tạp. Vì đại cục, có khi người tốt phải biến mất, ác nhân tiếp tục sống sót. Chỉ sần kết quả là thiện ác có báo, cái gì cũng có thể. Đây là quan niệm mà Hàn tiếp thu từ khi còn nhỏ. Hắn cũng không biết có cái gì không đúng, cũng không biết là mình làm sai. Nhưng hắn biết, thế nhân chắc chắn không tiếp nhận quan niệm này. Cho nên, hắn vẫn không hy vọng Vân biết…

Rõ ràng hắn đã lưu lại Vân dưới chân núi, tại sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của Tùng Thạch đạo trưởng? Thấy ánh mắt kinh hoàng của Vân đang nhìn mình, Hàn ngây dại, kiếm trên tay lại như có ý thức, đâm vào ngực của Tùng Thạch đạo trưởng.

Máu kia phun ra, Hàn Kinh Hồng nở nụ cười.

Giống như bình thường, tươi cười, sáng ngời, chói mắt.

Lão thiên gia, ngài đúng là rất chán ghét ta, muốn ruồng bỏ ta…

Máu cũng bắn lên khuôn mặt kinh hãi của Vân. Y nhìn Hàn Kinh Hồng rút lại kiếm, sau đó một chữ cũng không nói, xoay người rời đi.

Màn kia đối với y là đả kích quá lớn. Hàn Kinh Hồng tiếp tục cười khanh khách, cười đến nỗi không cử động nổi.

Nếu hắn không cười, nếu hắn dùng vẻ mặt chân thành biểu đạt hối hận với Vân, Vân sẽ lại tha thứ cho Hàn, giống như trong quá khứ. Y sẽ làm bộ như thế chuyện kia là do y hoa mắt, hoặc là đang nằm mộng…

Nhưng mà, Hàn nở nụ cười.

Y đã không còn cách nào tiếp tục chống đỡ.

Ở cạnh Vân, thấy khuôn mặt kia thanh nhã cao thượng, chính là chứng cứ phạm tội của hắn.

Người giống như hắn, sao có tư cách tìm được hạnh phúc?

Hắn cùng với y, là người của hai thế giới…

Trừng ác đại hội cũng không nhàn rỗi gì — có lẽ đã hóa bi phẫn thành sức mạnh, vẫn khai mở như thường. Nhưng rốt cuộc có thể thành công hay không, Hàn Kinh Hồng không còn quan tâm.

Việc sư phụ giao, còn có lời nói văng vẳng bên tai, một mình hắn mờ mịt tới Điểm Thương, tùy tiện chọn đường, rồi cứ thế đi tiếp.

Cũng không biết đi bao lâu, mang máng thấy bầu trời tối lại sáng, cảm thấy thật mệt mỏi, tùy tiện ngồi xuống ven đường, nằm trên mặt đất.

Biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày này, giấy vĩnh viễn không bọc được lửa. Trường hợp Vân rời đi sau khi nhìn thấy vẻ mặt thật của hắn, hắn đã nghĩ bao lần, đoán ngàn vạn khả năng. Vì sao lúc này vẫn khó chịu như thế?

Mất hết can đảm sao? Cũng không phải.

Chỉ là biết rằng, lần này Vân sẽ không bao giờ… quay đầu lần nữa…

Nghĩ đến Vân nhăn mày giật dữ, lại cười, chuyện cũ cứ thế quấn lấy tâm, từng đợt từng đợt co rút đau đớn, giống như bị xé rách.

Khi mới gặp, Vân có thần sắc lãnh đạm lại quật cường, ánh mắt kiêu ngạo mà tịch mịch.

“Ngươi tên Vân Chiếu Ảnh! Thật thú vị, ta tên Hàn Kinh Hồng, tên đôi ta hợp lại, không phải là Kinh Hồng Chiếu Ảnh sao? Xem ra, chúng ta nhất định là bạn tốt!”

Nghe được mấy lời này, có chút lúng túng, Vân cao ngạo hất cằm, lại không biết, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mà tịch mịch như hàn tuyệt của y, sau khi Hàn nói xong, từng ánh lên nụ cười thấp thoáng.

Cô phương nhất thế, cung đoạn hữu tình sầu. Hàn khi đó đã biết, đời này của Vân, không thể rời những lời này.

*cô phương nhất thế, cung đoạn hữu tình sầu: Một đời cô đơn, có tình cũng đứt đoạn.

Hai người gặp nhau, sao mà may mắn, sao mà bất hạnh.

Người qua đường dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Ngẫu nhiên mấy người đi qua, ném cho hắn mấy đồng tiền lẻ. Nằm ở ven đường là thành khất cái sao? Nhìn mấy đồng tiền ném vào tay, Hàn vô thức nhặt lên, cảm giác trên đồng tiền còn dư hơi ấm, bất giác cười nhạo.

Thất hồn lạc phách như vậy, còn là truyền nhân của Nhật Quân sao? Sư phụ mà thấy, không biết sẽ có biểu tình gì.

Thân thể mệt mỏi, thần trí thanh tỉnh. Hàn Kinh Hồng tự nhìn lại, đồng thời, cũng không thay đổi ý định, chỉ cảm thấy cảm giác bản thân sa đọa, bị mọi người xem thường thật tốt.

Hắn ở trong mộng, thấy tuyệt cốc. Vân chặt từng khúc từng khúc gỗ xây thành thụ ốc. Dưới cây cỏ sum xuê, ít nhất ba ngày mới có thể khô héo, hắn thấy Vân đem cây cỏ đặt lên đá phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chanh, rồi lại chiết nhánh cây.

Hết thảy cảnh này, hắn rõ ràng chưa thấy qua, lại dường như đã thấy rõ, chính là Vân đem cây cỏ đưa lên, tạo thành thụ ốc, hơi hời nhăn mày, đến cuối cùng trải từng tầng từng tầng ra, chạy về bên hồ kéo mình đi…

Chỗ mềm yếu nhất trong lòng bị đánh trúng, hắn quay đầu mỉm cười, nhưng lại chứng khiến mái tóc bạc phơ của sư phụ: “Ngươi ăn xong Địa mạch tử chi lại không chết, thật là việc lạ, song nếu tiếp tục, ngươi không chết cũng thành phế nhân… Ngươi có Địa mạch tử chi làm nguồn, lại là người có tư chất luyện võ, lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, cứu ngươi một mạng… Lão phu dù nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ… Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện… Ta sẽ đem ngươi tới Vô Danh giáo, đề cử ngươi là truyền nhân Nhật Quân, ngươi nhất định phải có được vị trí Nhật Quân, bù lại tiếc nuối suốt đời của ta!”

Tiểu hài tử năm sáu tuổi kinh hoàng chạy khỏi lão nhân tóc bạc, lại được một thanh kiếm nghênh đón.

“Ta cũng không muốn giết con.” Người nọ tươi cười, thanh âm ôn nhu.

“Thật ư?” Hắn kinh ngạc nhìn nụ cười của người nọ, như thanh trường kiếm kia sáng người chói mắt.

“Nhưng mà… nếu con không chết, những gì ta có sẽ biến mất. Hắn sẽ ruồng bỏ ta, không cần ta.”

“Cũng đúng…” Trường kiếm đặt trên cổ hắn, hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt, hết thảy đều không phải sự thật.

“Ai bảo ngươi đuổi theo ta đến đây? Nếu ngươi không đuổi theo ta thì tốt rồi, ta cũng không muốn tự tay giết ngươi. Kỳ thật ngươi ở trong sơn trang gặp phải chuyện gì cũng không liên quan tới ta, bởi vì ta chán ghét ngươi, chán ghét dòng máu đê tiện ghê tởm chảy trong ngươi!”

“… Con biết.”

“Cho nên, vì ta, ngươi chết đi! Hài tử.”

“Mặc kệ trong tình huống nào, ngươi đều phải hảo hảo bảo trọng tính mạng của mình, không được khinh suất. Dù là trao đổi tính mạng của ngàn vạn người, cũng phải sống sót.” Lời người tóc bạc hiện lên trong tâm đứa nhỏ.

Thực xin lỗi, mẫu thân, tuy rằng lời người nói cũng thực có lý, nhưng đã quá muộn, con đã nghe lời sư phụ rồi.

Cặp mắt quyến rũ, câu hồn, lúc nào cũng lấp lánh sóng xuân của nữ tử kia hiện lên vẻ khiếp sợ, không thể tin nổi, đã không thể còn câu hồn kẻ nào.

Đứa nhỏ kinh ngạc nhìn máu trong tay, xoa xoa đôi mắt mẫu thân, muốn nàng nhắm mắt.

Nhưng mắt nữ tử không nhắm được, máu vương trên mặt.

Mẫu thân, yên tâm đi! Bắt đầu từ bây giờ, người vĩnh viễn là hoàn mỹ. Cuộc đời của người sẽ không còn vết nhơ nào nữa.

Đứa nhỏ si ngốc nở nụ cười, ngã vào lòng mẫu thân, ôm chặt thân thể dần lạnh như băng của nàng.

Thật ấm áp…

“Tiểu ca, tiểu ca, ngươi có khỏe không?” Lay động, Hàn Kinh Hồng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, bên cạnh có một nông phụ ăn mặc như lão phụ, trên tay mang một giỏ trúc, khuôn mặt phúc hậu, đang dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hắn. “Trông ngươi ăn mặc giống người tốt, sao ngủ ở đây, không lẽ gặp phải thổ phỉ?”

Thổ phỉ? Hàn có chút không hiểu cúi đầu, phát hiện trên áo mình dính không ít vết máu. Ngón tay vỗ vào vết máu, nhất thời có chút phân vân không rõ là thật hay giả, trong mộng hay đã tỉnh. Một hồi lâu mới nhớ tới, là máu của Tùng Thạch đạo trưởng hôm qua.

Lão phụ nhân kia thấy thần sắc hỗn loạn trong mắt hắn, thương tiếc trong mắt càng sâu, nói: “Ngươi hẳn là rất sợ… Có đói bụng không? Nơi này có chút bánh…” Bà mở giỏ trúc, lấy ra xấp bánh rán, đưa cho Hàn.

Theo bản năng đưa tay tiếp nhận, sau đó mới thấy không đúng, giang hồ hiểm ác, làm gì có chuyện được người khác cho đồ dễ thế.

Nhưng nhìn lão nhân gia nheo mắt mỉm cười, nếp nhăn khóe mắt thành hoa, con ngươi đã gần đục, lộ ra thương tiếc ôn nhu, không nhẫn tâm muốn hủy. Không tự chủ được, cầm bánh mà cắn.

Lão nhân gia cười thật vui, thấy hắn cắn vài miếng, hỏi: “Có khát không, uống chút nước!” Lại lấy từ trong giỏ trúc một bình nhỏ.

Hàn ăn hai cái, tinh thần khẽ động, giữ vững thần trí mỉm cười, lại tươi cười sáng ngời chói mắt như ngày xưa. Hắn vươn tay, nhận lấy bình nước.

Ngón tay tiếp xúc ngón tay, một ngân châm từ tay áo lão phu nhân phóng ra. Hàn đã tin lão nhân gia kia, nguyên vốn khó lòng phòng bị, nhưng bánh rán trong tay hắn thoáng hạ xuống, tựa hồ sớm đoán trước, toàn bộ ngân châm cắm trên bánh rán.

Hai người cầm tay, lão phụ nhân đau đến biến sắc, Hàn mỉm cười thở dài, ánh mắt xa xăm.

“Hàn Kinh Hồng, ngươi quả nhiên thiết thạch tâm tràng!” Lão phụ nhân nghĩ không ra mình đã làm gì sai, hắn rõ ràng đã ăn bánh rán mình, tìn mình, vì sao còn có thể phòng bị.

* thiết thạch tâm tràng: ý chí sắt đá.

“Bởi vì ta rất mệt… Nếu phu nhân hạ thủ trước, ta có thể thật sự thần trí không rõ trúng ám toán. Vô Trần đại khái dặn dò nhóm phu nhân, ta khá mẫn cảm với ác ý! Song… Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề, phu nhân thua ở khoản quá thận trọng.” Chân khí trên tay gia tăng, hoàn toàn chế trụ 『 lão phụ nhân 』, ánh mắt Hàn Kinh Hồng trên người bà, đảo không ngừng. “Phu nhân hẳn là một trong Thất Sắc Vân Nghê của Thần Tiên phủ?”

*Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề: nói người cũng như ngựa, sẽ vẫn có thể bị té ngã, ý nói làm người không ai là không sai lầm.

“Hừ! Thì sao nào, danh hào của cô nương đây sẽ không nói với loại tiểu nhân đê tiện vô sỉ ghê tởm như ngươi nghe.” 『 lão phụ nhân 』 trong lòng biết Hàn Kinh Hồng tâm ngoan thủ lạt(lòng dạ độc ác), lần này rơi vào trong tay hắn, tuyệt không thể sống, cảm thấy tuyệt vọng, một miệng phun đầy thóa mạ lên mặt Hàn.

Hàn chậm rãi dùng tay lau đi nước miếng trên mặt, khuôn mặt không có lấy một chút biến hóa.  Đột nhiên buông tay ra.”Phu nhân đi đi!”

“A?” 『 Lão phụ nhân 』 không nghĩ tới tìm được đường sống trong chỗ chết, cứ kinh ngạc đứng, không có phản ứng.

“Bảo phu nhân đi thì cứ đi, còn không đi!” Nhíu mày, hắn nhìn lên không trung, ánh mặt trời mãnh liệt khiến đôi mắt hổ phách nheo lại. “Trở về nói với Vô Trần, không cần phiền phức thế, nếu nàng muốn gặp ta, trực tiếp tới tìm ta.”

『 Lão phụ nhân 』 trước khi rời đi còn liếc hắn một cái, trường thân ngọc lập (đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn đứng thẳng), một mình dưới tàng cây, tuy là một thân màu trầm, vẫn đem lại cho người ta cảm giác quang minh, nhưng đôi mắt thoạt nhìn tràn đầy ánh sáng, lại tràn ngập bóng tói cùng tuyệt vọng, mâu thuẫn cùng điên cuồng.

Nàng đột nhiên hiểu được, quận chúa tiên tư ngọc chất, tại sao với người này không thể buông tay.

Một người như vậy, cho dù hắn ích kỷ ti tiện thế nào, cũng khiến người ta không khỏi thương tiếc.

───────────────

Hàn Kinh Hồng vì thế gặp lại Oánh Vô Trần. Tốc độ của nàng nhanh hơn so với hắn nghĩ. N

Nàng một thân bạch y, vẫn cao ngạo tịch mịch, không nhiễm bụi trần. Giống hoa mai!

Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch vô chủ khai, dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ.

Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố. Linh lạc thành nê triển vi trần, chích hữu hương như cố. (*)

Lần đầu tiên Hàn cảm giác tội lỗi của chính mình.

Không thể oán hận Vô Trần tính kế hắn, khiến hắn trọng thương. Kỳ thật, hết thảy đều do hắn sai. Nàng vốn băng thanh cao khiết, là hắn kéo nàng xuống hồng trần, làm thị phi động đến nàng. Cũng trách không được nàng.

Vô ý khổ tranh xuân… Chỉ hữu hương như cố…

*Phải đâu khổ giành xuân… Vẫn có hương như cũ.

Quận chúa của Tĩnh Nam vương phủ, Đại Đương gia của Thần Tiên phủ. Thật sự không thể hình dung sự tương tự giữa hai thân phận.

Mai phách nguyệt hồn – Nguyệt Hoa quận chúa – Oánh Vô Trần.

*mai phách nguyệt hồn: cốt cách của mai, cái thần của trăng.

__________________

(*) 

<tbody></tbody>
卜算子-梅Bốc toán tử – MaiBốc toán tử – Hoa mai (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
驛外斷橋邊,
寂寞開無主。
已是黃昏獨自愁,
更著風和雨。無意苦爭春,
一任群芳妒。
零落成泥碾作塵,
只有香如故。
Dịch ngoại đoạn kiều biên,
Tịch mịch khai vô chủ.
Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu,
Cánh trước phong hoà vũ.Vô ý khổ tranh xuân,
Nhất nhiệm quần phương đố.
Linh lạc thành nê niễn tác trần,
Chỉ hữu hương như cố.
Ngoài trạm bên đầu cầu,
Lặng lẽ nở không chủ.
Trời lúc chiều vàng một gợi buồn,
Lại gặp mưa cùng gió.Phải đâu khổ giành xuân,
Mọi hoa ghen đủ thứ.
Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,
Vẫn có hương như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện