Kiều Kiều Sư Nương

Chương 8: Chân ái biểu lộ



Lăng Phong trở lại phòng mình, lúc này đã có thể náo nhiệt rồi, các sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội đều đến thăm hỏi. Lúc trước còn lo không có cơ hội quen biết cùng trò chuyện với bọn họ, bây giờ thì tốt rồi, mỗi đồng môn tới thăm, tay không mà đến, thắng lợi trở về.
Lăng gia là Giang Nam cự phú, Lăng Phong lại là người mang trọng trách kế thừa nhân mạch của Hoa Sơn, vì vậy hắn trở thành Hoa Sơn thiện tài đồng tử, mỗi một sư huynh sư tỷ tới thăm đều nhận được một phần lễ vật, những thứ này đều là do Thẩm Nhạn Băng chuẩn bị, thậm chí lễ vật thế nào, của ai đều có ghi tên ở bên ngoài. Bởi vậy có thể thấy Lăng Khanh làm ăn thành công, cũng không phải chỉ có vận khí mà thôi.
Mỗi sư huynh tỷ đồng môn nhận xong ân huệ, đều vui mừng không ngớt, thế mới biết câu nói "Lễ nhiều người không trách" quả là không sai chút nào.
Điều duy nhất làm Lăng Phong tiếc nuối là sư tỷ Đàm Uyển Phượng không có tới thăm, chỉ có Tạ Lâm Lan là nhiệt tâm đối với hắn.
Tạ Lâm Lan vừa đến đã xán lấy Lăng Phong hỏi han, cảm thán nói:
- Sư đệ, ta vừa nhìn thấy bộ dáng lo lắng của nhị sư huynh, còn tưởng rằng ngươi đã…"
- Đã..?" Lăng Phong cười hắc hắc nói:
- Tỷ là nói ta đã chết đúng không? Yên tâm đi, sư đệ phúc lớn mạng lớn, hơn nữa còn có sư tỷ quan tâm lo lắng, ta làm sao có chuyện gì được."
- Ngươi nói bậy." Tạ Lâm Lan hờn trách nói:
- Sư đệ, ngươi sanh tử thế nào, thì có liên quan gì đến ta…"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Chúng ta là đồng môn, thân như huynh đệ tỷ muội, làm sao lại không có quan hệ? Chẳng phải nhị sư huynh cùng sư tỷ có quan hệ đó sao?"
- Không cho ngươi nói bậy!!" Tạ Lâm Lan đứng lên, sắc mặt có vẻ khó chịu, có thể thấy nàng không muốn người ta bàn luận đến chuyện của nàng cùng Hà Vĩ Thu. "Hắn là người làm việc lúc nào cũng thiếu thận trọng, bằng không đã không để cho ngươi bị thương."
Lăng Phong ôn hòa nói:
- Sư tỷ, người nghe ta nói. Thực ra, ta không có trách nhị sư huynh, là ta dưới núi gặp người quen, nên mới lưu lại. Về sau không phải có nhị sư huynh kịp thời xuống núi tìm, có thể ta đã thật sự đi đời rồi."
- Không nói hắn nữa, nói tiếp ta sẽ giận." Ta Lâm Lan trong lòng vẫn còn bực bội. Tam anh tam phượng trong ấn tượng của mọi người, thì Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng một đôi, Hà Vĩ Thu cùng Tạ Lâm Lan một đôi, Vương Bỉnh Hạo cùng Lục Phi Nhi cũng là một đôi.
Lăng Phong bây giờ mới biết, Tam anh tam phượng kỳ thật không phải giống như lời các sư huynh đệ khác nói, rất nhiều đều là do mọi người tự suy đoán, nhưng sự thực căn bản không có giống như họ tưởng tượng. Lăng Phong lấy lễ vật kế mẫu đã sớm chuẩn bị đưa cho Lâm Lan, nói:
- Cho tỷ, đây là lễ vật kế mẫu bảo ta giao cho tỷ."
- Lễ vật cho ta?" Tạ Lâm Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong thành ý gật đầu, Tạ Lâm Lan do dự một chút, sau đó vẫn nhận lấy. Nàng đem cái hộp mở ra, bên trong còn có hai cái hộp nhỏ, mở tiếp hộp bên trái, bên trong là son phấn trang điểm loại thượng đẳng ở Giang Nam. Tạ Lâm Lan vừa thấy, trong lòng vô cùng vui sướng, nữ hài tử không ai không thích làm đẹp, Hoa Sơn và Giang Nam khoảng cách khá xa, rất ít khí có loại son phấn trang điểm thượng đẳng thế này. Mỗi lần có đệ tử xuống núi, Tạ Lâm Lan đều nhờ họ mua hộ, thế nhưng dù sao Giang Nam cũng quá xa, cho dù có mua về, cũng chỉ là một ít son phấn bình thường ở địa phương mà thôi.
Lâm Lan trong lòng tràn ngập vui thích, mở tiếp cái hộp bên phải, vật bên trong lại càng khiến cho nàng kinh ngạc, đó chính là một cây trâm ngọc trạm khắc thượng đẳng. Tạ Lâm Lan từ nhỏ gia cảnh bần hàn, năm sáu tuổi bởi vì Hoàng Hà lũ lụt, cả nhà đều chết hết, nàng may mắn được sư nương cứu, sau đó mới trở thành đệ tử Hoa Sơn. Bởi vì không có thân thích, cho nên rất ít khi được tặng quà, càng không nói đến là trâm ngọc quý giá. Đừng xem những đại hiệp khi hành tẩu giang hồ được nở mày nở mặt, kỳ thật khi là đệ tử , không phải ai cũng xuất thân phú quý, đa phần đều là gia cảnh nghèo khó. Tựa như những trạng nguyên thủa hàn vi, càng là xuất thân bần hàn, thì lại càng dễ thành tài. Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, tỷ như Lăng Phong, trời sanh đã là dị bẩm.
Nữ hài tử đều thích trang điểm, nhưng bởi vì không có tiền, Tạ Lâm Lan chỉ có thể ảo tưởng một chút mà thôi. Hôm nay Lăng Phong tặng lễ vật đến tay, nàng làm sao lại không vui. Càng huống chi lại là tự tay kế mẫu của hắn chuẩn bị, tựa như là mẹ chồng tặng cho con dâu vậy, ngươi nói có thể không vui sao?
Tạ Lâm Lan không giống như Đàm Uyển Phượng, nàng rất thẳng thắn, hướng ngoại, đơn giản, vui buồn đều lộ ra mặt. Không như Đàm Uyển Phượng, bộ dáng lúc nào cũng băng lãnh, làm cho người ta thực đoán không ra trong lòng nàng đang nghĩ cái gì. Theo lý mà nói nữ nhân như vậy tình cảm thường không rõ ràng, thiếu đi những lời nói lãng mạn. Thế nhưng nữ nhân cao ngạo, cũng chính là đối tượng nam nhân theo đuổi điên cuồng, có đôi khi, nam nhân còn bị coi thường.
Lăng Phong nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tạ Lâm Lan, mỉm cười nói:
- Sư tỷ, thích không?"
Tạ Lâm Lan trên mặt nóng bừng, đậy chiếc hộp vào, đưa trả lại Lăng Phong, nói:
- Sư đệ, cái này quý giá, ta không thể nhận."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Kế mẫu nói, nếu ta không thể giao vật này cho tỷ, ta chính là bất hiếu, về nhà sẽ bị đánh vào mông."
- Đánh mông!" Tạ Lâm Lan sửng sốt, hỏi:
- Tại sao?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Tỷ muốn nghe lời thật hay lời khộng thật?"
Tạ Lâm Lan ngẩn người, nói:
- Lời thật."
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Bởi vì kế mẫu đã xem tỷ như con dâu trong nhà…"
- Ngươi, ngươi nói bậy cái gì ! ! !" Tạ Lâm Lan khuôn mặt lập tức đỏ bừng, hờn dỗi nói:
- Ngươi lại nói bậy, sau này ta không để ý tới ngươi nữa."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta chính là nói lời thật, nếu mà tỷ nghe lời giả, chỉ sợ còn tức giận hơn."
- Lời giả là cái gì?" Tạ Lâm Lan vừa nghe, lại càng thêm hiếu kỳ.
Lăng Phong vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:
- Không thể nói, nói rồi tỷ sẽ tức giận."
Càng không nói, Tạ Lâm Lan càng muốn nghe, giục:
- Ngươi nói nhanh một chút, bằng không ta sẽ không nhận lễ vật, để ngươi bị đánh mông."
- Không được."
- Vậy ngươi mau nói lời giả cho ta nghe."
- Ta có thể nói, nhưng trước tiên tỷ phải hứa với ta ba việc." Lăng Phong mặc cả.
Tạ Lâm Lan hỏi:
- Việc gì, ngươi nói đi."
Lăng Phong nói:
- Thứ nhất, tỷ ngàn vạn lần không được tức giận; thứ hai, tỷ sau này phải làm sư tỷ tốt nhất của ta…"
- Dừng, thế nào mới là sư tỷ tốt nhất?" Tạ Lâm Lan hỏi.
Lăng Phong nói:
- Sư tỷ tốt nhất chính là không tức giận, không mắng chửi, đối với ta vừa cưng vừa yêu, lúc nào cũng phải bảo vệ tiểu sư đệ này, thỉnh thoảng còn phải quan tâm ta, chiếu cố ta, dạy ta võ công…"
- Hừ, cái gì mà sư tỷ tốt nhất, ngươi cứ nói thẳng là muốn ta làm nhũ mẫu cho rồi." Tạ Lâm Lan bực bội nói.
Lăng Phong nói:
- Nhũ mẫu? Sư tỷ chẳng lẽ tỷ có sữa để bú sao? Thực là thần kỳ nha…"
- Chớ có nói bậy!!" Tạ Lâm Lan tức giận đến độ khuôn mặt đỏ bừng, trông rất mê người. "Ngươi còn không đứng đắn, ta, ta sẽ đi."
Lăng Phong nói:
- Đừng, đừng, ta không nói nữa."
Ta Lâm Lan lại giục:
- Mau nói, lời giả là thế nào?"
Lăng Phong nói:
- Còn điều kiện thứ ba chưa nói mà."
Tạ Lâm Lan sốt ruột:
- Không nói cũng không sao, đều không có quan hệ. Nói mau, nếu không sau này ta sẽ không để ý tới ngươi."
Lăng Phong cười hì hì:
- Nói như vậy, tỷ đã đồng ý làm sư tỷ tốt nhất của ta, đúng không?"
- Sư đệ, ngươi…" Tạ Lâm Lan thực sự chưa có gặp qua sự đệ nào mồm mép láu lỉnh như hắn, đang muốn mắng, lại không biết mắng như thế nào.
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Lời giả thật ra chính là, ta căn bản không có thích sư tỷ."
- Ngươi, ngươi không có đứng đắn." Tạ Lâm Lan nóng bốc lên đầu, Lăng Phong vội vàng nhảy đến bên cạnh, nắm lấy tay nàng, nói:
- Sư tỷ, tỷ vạn lần không được tức giận, ta nói lời giả là không thích tỷ, thực ra trong lòng lại thích tỷ tới cực hạn!! Ta mặc dù sinh trong gia đình có tiền, nhưng mẫu thân mất sớm, cha lại lo chuyện làm ăn, cho tới bây giờ không có ai đối tốt với ta, quan tâm ta . Sư tỷ, tỷ thật dịu dàng ôn nhu, ta thực sự thích tỷ, sau này sẽ thực lòng báo đáp tỷ."
Tạ Lâm Lan thấy hắn không né tránh, rất bội phục dũng khí của hắn. Nàng vốn muốn tránh khỏi vuốt ve an ủi của hắn, chỉ là lại nghĩ, có người thích mình có cái gì không tốt? Như thế cũng là để cho các sư huynh sư tỷ nhìn xem, Tạ Lâm Lan mình không phải là không có người thương. Chỉ cần mình muốn yêu, sẽ có cả đám nam nhân bu lấy mình.Tạ Lâm Lan vừa nghĩ, trong lòng lại trở nên vui vẻ, mỉm cười nói:
- Sư đệ, vừa rồi ngươi nói rất đúng, chúng ta giống như người một nhà, chúng ta cũng đã sớm coi ngươi là bằng hữu tốt." Nói rồi khẽ liếc Lăng Phong một cái.
Tạ Lâm Lan chưa bao giờ đứng gần nhìn kỹ Lăng Phong như vậy, lúc này nàng mới phát hiện, thật ra bộ dáng hắn cũng không đến nỗi nào, mi dài, mắt rộng, mũi cao, môi mỏng, kết hợp mới khuôn mặt ngây thơ, tươi cười thân thiết, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như là một hài tử. Hơn nữa thân hình rắn chắc, cân xứng, cũng xem như là một nhân tài. Chỉ là còn nhỏ một chút, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nàng tin tưởng chỉ không quá ba năm nữa thôi, Lăng Phong phong thái so với Lục Thừa Thiên chỉ hơn không kém. Vừa nghĩ như vậy, hảo cảm của Tạ Lâm Lan đối với Lăng Phong cũng tăng lên gấp bội, Đàm Uyển Phượng không phải là có Lục Thừa Thiên hay sao? Lăng Phong cũng chẳng kém, gia thế hiển hách, được sư nương ân sủng, lại là một nhân tài, qua một thời gian nữa, ai là đại biểu trong Hoa Sơn thiếu niên còn chưa biết được.
- Cám ơn sư tỷ, tỷ thực là tốt." Lăng Phong vô cùng cao hứng, chỉ thiếu nước nhảy lên mà ôm hôn Tạ Lâm Lan.
Tạ Lâm Lan tránh khỏi tay hắn, nói:
- Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải huấn luyện nữa." Nói rồi xoay người bước đi, còn không quên mang theo lễ vật Lăng Phong tặng. "Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, chớ nên nói ra ngoài, nếu không ta, ta sẽ không tha cho ngươi." Nói xong, hai má đã đỏ bừng.
Lăng Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trong lòng vô cùng đắc ý, bởi vì từ ánh mắt hờn dỗi trách cứ của nàng, hắn biết đó không phải là tức giận phẫn nộ, mà là hàm tình đưa tình, đây là điều khiến cho nam nhân vô cùng tự hào. Nhất là đối với Tạ Lâm Lan nữ hiệp như vậy, tâm tình lại càng thêm rõ ràng.
Lăng Phong trong lòng đắc ý, cảm thấy cuộc sống trên Hoa Sơn bắt đầu trở nên thú vị, đồng thời cũng muôn màu muôn vẻ. Thực ra khi người ta tâm tình được tốt, cuộc sống cũng trở nên tươi đẹp hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện