Kiêu Ngạo Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 36: Mễ lạp nhi có giấc mộng (hạ)
Rất nhiều người đều như vậy, họ có lý tưởng, trong hiện thực thống khổ, họ cố gắng sống. Với bọn họ, họ còn sống bởi vì giấc mộng...
... ...
Con người khi còn sống, sẽ có chút việc, có chút người, có chút tình cảnh, có chút lời nói, có đoạn thời gian sẽ làm cho con người khắc cốt ghi tâm.
Sở Thiên Biến chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ ở trong trò chơi bởi vì một cô bé chưa đầy 14, bởi vì đôi mắt to đầy nước mắt, vì một ít câu nói ít ỏi kia làm cho tâm linh hắn bị rung động mạnh.
Có lẽ là bởi vì đây là trò chơi nên khoảng cách người và người bị kéo xa vô tận, cũng có thể trở nên gần không khoảng cách, cũng có lẽ Sở Thiên Biến à người đầu tiên trong trò chơi giúp cô, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác... , chuyện này Sở Thiên Biến cũng lười suy nghĩ, lòng người là thứ khó đoán nhất trên đời, đây cũng là phạm trù hắn ghét nhất, bởi vì nó không thể thông qua tính toán, xác xuất để tìm ra đáp án chính xác.
Có lẽ là vì khó khăn trong tuổi ấu thơ, cũng có lẽ là do lên tới 10 cấp quá khó khăn, Mễ Lạp Nhi giống như tìm được một chỗ phát tiết, cô dựa vào Sở Thiên Biến khóc rống lên, sau đó giải thích hành vi buổi trưa của mình.
-Em biết mình rất ngốc, ý nghĩ kém, thân thủ cũng rất ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn, thành tích cho tới bây giờ đều chưa bao giờ lọt vào tốp 20, nấu đồ ăn cũng không xong, ngoại trừ giặt quần áo, thu dọn phòng, em căn bản không biết gì khác. Chơi trò chơi cũng vậy, nhìn thấy quái thú em liền sợ tới rung tay. Em không có tiền, cũng không có tài năng, cha mẹ cũng không có, em sống trong khung gỗ rộng 3 thuốc mà bà em để lại, dựa vào tiền chính phủ cứu tế mới có thể sống sót.
-Nhưng mà, nhưng mà em rất muốn đi học, em rất muốn nuôi sống con chó đã sống với em từ nhỏ, em là một cô gái không có gì ngoài bộ ngực, rất em thật sự rất muốn, rất muốn kiếm tiền đi học...
-Nhưng mà, Mễ Lạp Nhi thật sự không phải là cô gái làm phiền người khác. Em thật sự không muốn làm phiền ca ca, thật sự...
Nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng kia, Sở Thiên Biến yên lặng gật đầu:
-Anh biết.
-Cám ơn ca ca.
Mễ Lạp Nhi ngọt ngào cười rộ lên, ánh mắt hép lại thành hình trăng khuyết, cô cúi đầu, sau đó chạy vào rừng.
Sở Thiên Biến nhìn cô bé, thản nhiên nói:
-Mễ Lạp Nhi, em hẵn biết chuyện em làm tuyệt đối kiếm không đủ tiền học phí, cho dù làm tới tháng sau cũng như vậy.
Nói thật, Sở Thiên Biến rất thưởng thức tính cách cô gái, cho nên hắn lựa chọn phương thức tàn khốc đánh tan sự ảo tưởng của cô bé, một gà con còn gà hơn hắn muốn torng trò chơi kiếm tiền, chuyện này căn bản không thể nào.
Nếu không thể thực hiện, vậy thì tốt nhất nên để nó tan biến sớm một chút.
Nghe vậy, Mễ Lạp Nhi ngừng lại, quay đầu, cô bé dùng đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn hắn, thật lâu sau, cô gái cười rộ lên, vỗ vỗ bộ ngực mình.
-Không sợ, em còn bản thân mà...
Sở Thiên Biến mở to mắt nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt mình. Trò chơi chết tiệt, ngan cả cảnh rơi lệ cũng làm thật như vậy.
Mễ Lạp Nhi rất nhỏ, ước chừng 14 tuổi, nhưng ánh mắt của cô bé giống như người đã trải qua rất nhiều sương gió, cô giống như một đóa mai vàng trong trời đầy tuyết, nó không sợ sương mà cũng chẵng ngại gió.
-Em còn bản thân! ? Một đáp án tương đối chính xác.
Sở Thiên Biến mỉm cười, gật đầu nói:
-Anh vừa lúc cần một đồng đội.
"A!"
Mễ Lạp Nhi đột nhiên ngẩng đầu, không tin nổi nhìn hắn, nói:
-Em, em sao! ! ?
Sở Thiên Biến nhíu mày, nói:
-Anh cần một người kháng quái, nhưng em là Thợ Săn...
-Em có thể kháng quái? Em thường xuyên kháng quái, Mễ Lạp Nhi tuy rằng là thợ săn nhưng em lại mặc giáp sắt!
Cô gái không ngừng vỗ ngực, dùng sức gật đầu:
-Áo giáp rất cứng! Mễ Lạp Nhi rất cứng!
Chợt, Mễ Lạp Nhi cảm thấy trước vị ca ca trước mặt này có chút khác thường, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên trong khe hở áo giáp lộ ra nội y màu hồng nhạt, cặp ngực kia đang không ngừng lắc lư, tựa hồ không hề hợp chút nào với 2 từ cứng rắn.
-Em, em thật sự...
Cô gái nhăn mày lại nhưng không biết phải chứng minh thế nào là mình có thể đảm nhiệm việc này.
Sở Thiên Biến cười cười, sau đó đưa vài tiền bạc cho Mễ Lạp Nhi, nói:
-Về thị trấn sửa trang bị rồi mới tính tiếp, cứ như thế này thì không thể nào đảm nhiệm việc kháng quái được đâu.
Gắt gao nắm chặt tiền, Mễ Lạp Nhi chần chờ hỏi:
-Thật sự phải sửa sao? Toàn bộ đều phải sửa? Đại Kiếm và Cung Tiễn cũng phải như vậy? Kháng quái đâu cần đâu?
-Toàn bộ!
Sở Thiên Biến nghiêm túc gật đầu, chợt an ủi, nói:
-Anh sẽ phát lương, gấp đôi tiền em kiếm được một ngày. Mễ Lạp Nhi mỗi ngày đánh quái kiếm được bao nhiêu tiền?
-2 tiền bạc!
Mễ Lạp Nhi do dự vươn hai cái ngón sau đó lại do dự rồi rút một ngón tay về:
-Hơn 1 tiền bạc một chút.
-Vậy mỗi ngày 5 tiền bạc đi.
Sở Thiên Biến phất tay, lúc này hắn cảm thấy mình giống như một người có tiền, vì vậy hắn bổ sung:
-Phí sửa chữa không tính trong 5 tiền bạc. Mau đi đi! Mấy tiền bạc này là dự chi.
-Thật sự?
Mễ Lạp Nhi khó có thể tin mở to hai mắt, sau đó cô bé nhanh chóng chạy đi:
-Một lát nữa em sẽ trở lại.
Chạy đến bên cạnh rừng cây, cô bé xoay người lại cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy nụ cười mà không có nước mắt, cô bé nói:
-Cám ơn ca ca.
... ...
Hai giờ sau, Sở Thiên Biến đem toàn than trang bị kiểm tra lần thứ 5, Mễ Lạp Nhi rốt cuộc cũng xuất hiện, đồng thời cô bé còn mang theo một thứ làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
-Đây là cái gì? Em đem số tiền còn lại mua thứ này? Khế Ước Thuê?
Sở Thiên Biến nhìn tấm giấy trong tay, trong lòng cảm thấy xấu hổ vì mình không biết gì.
Sở Thiên Biến lặng lẽ mở tư liệu, tìm kiếm tin tức về thứ này, rất nhanh hắn đã tìm được.
Cái gọi là Khế Ước Thuê kỳ thật là thứ hệ thống dùng để bảo hiểm lợi ích của các thành viên trong đoàn đội.
Cụ thể phương thức, khi đội ngũ đồng ý, nó sẽ dựa theo điều ước đã ghi phân phối quyền sở hữu, điều này làm cho chuyện lừa gạt trong trò chơi giảm đi rất nhiều.
Loại Khế Ước này có rất nhiều loại, thứ mà Mễ Lạp Nhi mang đến không nghi ngờ gì chính là loại không hợp lý nhất, nó cũng là loại làm cho người ký bị bốc lột nhiều nhất.
-Thuê kỳ hạn một tháng, ích lợi phân phối, tất cả lợi ích thuộc về mình, nhưng mỗi ngày phải trả cho Mễ Lạp Nhi ( Khiên Thịt )tiền lương là 5 tiền bạc. Trừng phạt phương thức: quá hạn mà không trả tiền lương, hệ thống hội tự động trừ tiền chủ thuê, người được thuê nếu chủ động rời khỏi đội ngũ, tiền biến thành con số 0, rớt xuống 3 cấp.
Sở Thiên Biến buôn Khế Ước, trừng mắt nhìn cô bé:
-Một tháng! ? Em xác định?
-Thời gian quá dài sao? Kỳ thật, em cũng hiểu có chút quá mức...
Mễ Lạp Nhi cúi đầu nói:
-Nhưng mà, phần Khế Ước này tiêu hao 1.5 tiền bạc đó...
Sở Thiên Biến không nói gì nhìn Mễ Lạp Nhi, hắn ký tên vào Khế Ước, tấm da dê kia lập tức cháy, hóa thành hai diểm sang bay về phía 2 người.
-Vừa lòng chưa?
-Dạ!
Mễ Lạp Nhi thở ra một hơi rồi dùng sức gật đầu.
-Vậy đi thôi, trên dường đi anh sẽ chỉ em phải làm thế nào. Đầu tiên, anh ra lệnh, em dùng cung tiễn dụ quái chạy tới, sau đó...
Sở Thiên Biến nói xong một câu, Mễ Lạp Nhi đi phía sau gật đầu một cái, hai người cú thế đi dưới ánh trăng, thân hình từ từ biến mất...
... ...
Con người khi còn sống, sẽ có chút việc, có chút người, có chút tình cảnh, có chút lời nói, có đoạn thời gian sẽ làm cho con người khắc cốt ghi tâm.
Sở Thiên Biến chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ ở trong trò chơi bởi vì một cô bé chưa đầy 14, bởi vì đôi mắt to đầy nước mắt, vì một ít câu nói ít ỏi kia làm cho tâm linh hắn bị rung động mạnh.
Có lẽ là bởi vì đây là trò chơi nên khoảng cách người và người bị kéo xa vô tận, cũng có thể trở nên gần không khoảng cách, cũng có lẽ Sở Thiên Biến à người đầu tiên trong trò chơi giúp cô, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác... , chuyện này Sở Thiên Biến cũng lười suy nghĩ, lòng người là thứ khó đoán nhất trên đời, đây cũng là phạm trù hắn ghét nhất, bởi vì nó không thể thông qua tính toán, xác xuất để tìm ra đáp án chính xác.
Có lẽ là vì khó khăn trong tuổi ấu thơ, cũng có lẽ là do lên tới 10 cấp quá khó khăn, Mễ Lạp Nhi giống như tìm được một chỗ phát tiết, cô dựa vào Sở Thiên Biến khóc rống lên, sau đó giải thích hành vi buổi trưa của mình.
-Em biết mình rất ngốc, ý nghĩ kém, thân thủ cũng rất ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn, thành tích cho tới bây giờ đều chưa bao giờ lọt vào tốp 20, nấu đồ ăn cũng không xong, ngoại trừ giặt quần áo, thu dọn phòng, em căn bản không biết gì khác. Chơi trò chơi cũng vậy, nhìn thấy quái thú em liền sợ tới rung tay. Em không có tiền, cũng không có tài năng, cha mẹ cũng không có, em sống trong khung gỗ rộng 3 thuốc mà bà em để lại, dựa vào tiền chính phủ cứu tế mới có thể sống sót.
-Nhưng mà, nhưng mà em rất muốn đi học, em rất muốn nuôi sống con chó đã sống với em từ nhỏ, em là một cô gái không có gì ngoài bộ ngực, rất em thật sự rất muốn, rất muốn kiếm tiền đi học...
-Nhưng mà, Mễ Lạp Nhi thật sự không phải là cô gái làm phiền người khác. Em thật sự không muốn làm phiền ca ca, thật sự...
Nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng kia, Sở Thiên Biến yên lặng gật đầu:
-Anh biết.
-Cám ơn ca ca.
Mễ Lạp Nhi ngọt ngào cười rộ lên, ánh mắt hép lại thành hình trăng khuyết, cô cúi đầu, sau đó chạy vào rừng.
Sở Thiên Biến nhìn cô bé, thản nhiên nói:
-Mễ Lạp Nhi, em hẵn biết chuyện em làm tuyệt đối kiếm không đủ tiền học phí, cho dù làm tới tháng sau cũng như vậy.
Nói thật, Sở Thiên Biến rất thưởng thức tính cách cô gái, cho nên hắn lựa chọn phương thức tàn khốc đánh tan sự ảo tưởng của cô bé, một gà con còn gà hơn hắn muốn torng trò chơi kiếm tiền, chuyện này căn bản không thể nào.
Nếu không thể thực hiện, vậy thì tốt nhất nên để nó tan biến sớm một chút.
Nghe vậy, Mễ Lạp Nhi ngừng lại, quay đầu, cô bé dùng đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn hắn, thật lâu sau, cô gái cười rộ lên, vỗ vỗ bộ ngực mình.
-Không sợ, em còn bản thân mà...
Sở Thiên Biến mở to mắt nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt mình. Trò chơi chết tiệt, ngan cả cảnh rơi lệ cũng làm thật như vậy.
Mễ Lạp Nhi rất nhỏ, ước chừng 14 tuổi, nhưng ánh mắt của cô bé giống như người đã trải qua rất nhiều sương gió, cô giống như một đóa mai vàng trong trời đầy tuyết, nó không sợ sương mà cũng chẵng ngại gió.
-Em còn bản thân! ? Một đáp án tương đối chính xác.
Sở Thiên Biến mỉm cười, gật đầu nói:
-Anh vừa lúc cần một đồng đội.
"A!"
Mễ Lạp Nhi đột nhiên ngẩng đầu, không tin nổi nhìn hắn, nói:
-Em, em sao! ! ?
Sở Thiên Biến nhíu mày, nói:
-Anh cần một người kháng quái, nhưng em là Thợ Săn...
-Em có thể kháng quái? Em thường xuyên kháng quái, Mễ Lạp Nhi tuy rằng là thợ săn nhưng em lại mặc giáp sắt!
Cô gái không ngừng vỗ ngực, dùng sức gật đầu:
-Áo giáp rất cứng! Mễ Lạp Nhi rất cứng!
Chợt, Mễ Lạp Nhi cảm thấy trước vị ca ca trước mặt này có chút khác thường, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên trong khe hở áo giáp lộ ra nội y màu hồng nhạt, cặp ngực kia đang không ngừng lắc lư, tựa hồ không hề hợp chút nào với 2 từ cứng rắn.
-Em, em thật sự...
Cô gái nhăn mày lại nhưng không biết phải chứng minh thế nào là mình có thể đảm nhiệm việc này.
Sở Thiên Biến cười cười, sau đó đưa vài tiền bạc cho Mễ Lạp Nhi, nói:
-Về thị trấn sửa trang bị rồi mới tính tiếp, cứ như thế này thì không thể nào đảm nhiệm việc kháng quái được đâu.
Gắt gao nắm chặt tiền, Mễ Lạp Nhi chần chờ hỏi:
-Thật sự phải sửa sao? Toàn bộ đều phải sửa? Đại Kiếm và Cung Tiễn cũng phải như vậy? Kháng quái đâu cần đâu?
-Toàn bộ!
Sở Thiên Biến nghiêm túc gật đầu, chợt an ủi, nói:
-Anh sẽ phát lương, gấp đôi tiền em kiếm được một ngày. Mễ Lạp Nhi mỗi ngày đánh quái kiếm được bao nhiêu tiền?
-2 tiền bạc!
Mễ Lạp Nhi do dự vươn hai cái ngón sau đó lại do dự rồi rút một ngón tay về:
-Hơn 1 tiền bạc một chút.
-Vậy mỗi ngày 5 tiền bạc đi.
Sở Thiên Biến phất tay, lúc này hắn cảm thấy mình giống như một người có tiền, vì vậy hắn bổ sung:
-Phí sửa chữa không tính trong 5 tiền bạc. Mau đi đi! Mấy tiền bạc này là dự chi.
-Thật sự?
Mễ Lạp Nhi khó có thể tin mở to hai mắt, sau đó cô bé nhanh chóng chạy đi:
-Một lát nữa em sẽ trở lại.
Chạy đến bên cạnh rừng cây, cô bé xoay người lại cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy nụ cười mà không có nước mắt, cô bé nói:
-Cám ơn ca ca.
... ...
Hai giờ sau, Sở Thiên Biến đem toàn than trang bị kiểm tra lần thứ 5, Mễ Lạp Nhi rốt cuộc cũng xuất hiện, đồng thời cô bé còn mang theo một thứ làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
-Đây là cái gì? Em đem số tiền còn lại mua thứ này? Khế Ước Thuê?
Sở Thiên Biến nhìn tấm giấy trong tay, trong lòng cảm thấy xấu hổ vì mình không biết gì.
Sở Thiên Biến lặng lẽ mở tư liệu, tìm kiếm tin tức về thứ này, rất nhanh hắn đã tìm được.
Cái gọi là Khế Ước Thuê kỳ thật là thứ hệ thống dùng để bảo hiểm lợi ích của các thành viên trong đoàn đội.
Cụ thể phương thức, khi đội ngũ đồng ý, nó sẽ dựa theo điều ước đã ghi phân phối quyền sở hữu, điều này làm cho chuyện lừa gạt trong trò chơi giảm đi rất nhiều.
Loại Khế Ước này có rất nhiều loại, thứ mà Mễ Lạp Nhi mang đến không nghi ngờ gì chính là loại không hợp lý nhất, nó cũng là loại làm cho người ký bị bốc lột nhiều nhất.
-Thuê kỳ hạn một tháng, ích lợi phân phối, tất cả lợi ích thuộc về mình, nhưng mỗi ngày phải trả cho Mễ Lạp Nhi ( Khiên Thịt )tiền lương là 5 tiền bạc. Trừng phạt phương thức: quá hạn mà không trả tiền lương, hệ thống hội tự động trừ tiền chủ thuê, người được thuê nếu chủ động rời khỏi đội ngũ, tiền biến thành con số 0, rớt xuống 3 cấp.
Sở Thiên Biến buôn Khế Ước, trừng mắt nhìn cô bé:
-Một tháng! ? Em xác định?
-Thời gian quá dài sao? Kỳ thật, em cũng hiểu có chút quá mức...
Mễ Lạp Nhi cúi đầu nói:
-Nhưng mà, phần Khế Ước này tiêu hao 1.5 tiền bạc đó...
Sở Thiên Biến không nói gì nhìn Mễ Lạp Nhi, hắn ký tên vào Khế Ước, tấm da dê kia lập tức cháy, hóa thành hai diểm sang bay về phía 2 người.
-Vừa lòng chưa?
-Dạ!
Mễ Lạp Nhi thở ra một hơi rồi dùng sức gật đầu.
-Vậy đi thôi, trên dường đi anh sẽ chỉ em phải làm thế nào. Đầu tiên, anh ra lệnh, em dùng cung tiễn dụ quái chạy tới, sau đó...
Sở Thiên Biến nói xong một câu, Mễ Lạp Nhi đi phía sau gật đầu một cái, hai người cú thế đi dưới ánh trăng, thân hình từ từ biến mất...
Bình luận truyện