Kiêu Ngạo Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 62: Con đường ấm sắc thuốc



-Dùng thật là tốt!

Trong Vực Sóng Dữ, Sở Thiên Biến cuối cùng cũng xuất hiện, hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay, khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

-Oa! Có cần biến ánh mắt thành như vậy không?

Hương Thảo Thiên Không quay đầu lại nhìn thấy hai tròng mắt của hắn liền nhịn không được kêu lên, sau đó hắn chợt hiểu nên cười mắng:

-Buổi tối không được dùng ánh mắt này đứng lẽ loi một mình, nếu không sẽ hù chết người đó.

-Ân! Ánh mắt của Thiên Hồi ca ca thật đáng sợ!

Mễ Lạp Nhi có vẽ hơi sợ, bàn tay nhỏ bé lại muốn vươn ra sờ thử đôi mắt này.

Cầm tay cô bé, ngăn cản động tác này lại, Sở Thiên Biến cười nói:

-Mễ Lạp Nhi nếu thấy thú vị, khi rãnh có thể cài đặt thử một chút.

-Sử dụng chiếc nhẫn Người Lừa Gạt có thể biến thành chủng tộc khác? Ngoại trừ chức nghiệp, giới tính, thuộc tính, những thứ khác đều có thể tùy ý đặt ra?

Thấy đôi mắt của cô bé bắt đầu xoay chuyển, Hương Thảo Thiên Không lập tức ngang ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói:

-Đương nhiên, không biết thứ này do ai làm sao.

"à!"

Mễ Lạp Nhi nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.

Ba người còn đang nhỏ giọng thì thầm, Thiêu Đốt Thiển Lam đứng phía trước đột nhiên xoay người lại, trầm giọng nói:

-Nói chuyện phiếm chấm dứt, chuẩn bị chính thức bắt đầu.

Đám người Sở Thiên Biến lập tức nghiêm trang lại, ánh mắt 3 người tập trung lên người Thiêu Đốt, Hương Thảo Thiên Không vốn còn muốn trêu đùa 2 câu, nhưng khi thấy vẻ nghiêm ngị trong mắt Thiêu Đốt, hắn một câu cũng không nói ra lời.

Khi ở một nơi không có người ngoài, tên Kiến Tập Kỵ Binh mới thể hiện ra một mặt hắn luôn giấu kính.

Hắn giống như thanh trường thương trong tay, mặc dù bất không phải là vũ khí Ưu Tú, nhưng nó vẫn mang trên người sự sắc bén và duệ khí.

-Hình thức 'Bán phán định' hoàn toàn, còn có cổ khí thế này, cao thủ a!

Hương Thảo Thiên Không chậc chậc tán thưởng, trong mắt hiện lên vẻ nhớ lại, hắn chua sót thì thào tự nói:

-Đây mới là tuyệt đỉnh cao thủ a!

Ánh mắt Sở Thiên Biến xẹt qua 2 người, trong lòng vừa động, hắn cười nói:

-Bắt đầu đi, tôi và Mễ Lạp Nhi phụ trách phát ra, kháng giao cho Hương Thảo và Thiển Lam huynh.

Nghe vậy, Thiêu Đốt Thiển Lam lại nhìn chăm chú vào Hương Thảo Thiên Không, hỏi:

-Vực Sóng Dữ hình thức Khó Khăn, một mình cậu có thể kháng không?

-Một mình tôi?

Hương Thảo Thiên Không cười rộ lên, hắn ngạo nghễ nói:

-Nếu cho tôi một trị liệu, cho dù là hình thức Địa Ngục tôi cũng có thể bao trọn gói.

-Được.

Thiêu Đốt Thiển Lam gật đầu, đứng ở một bên, nói:

-Cậu dẫn đường, tôi tham gia phát ra đồng thời trợ giúp kháng quái.

Chiến Sĩ đầu màu gà cười hắc hắc, hắn không nói gì mà chỉ đi lên phía trước bắt đầu dẫn đường.

Đi theo đội ngũ, Sở Thiên Biến đi ở sau cùng, lực chú ý của hắn bắt đầu tập trung cao độ khi vào Phó Bản, mỗi hoàn cảnh, mỗi chi tiết trong Phó Bản hắn đều ghi nhớ hết.

Địa hình của Vực Sóng Dữ giống như một con đường hầm, cửa vào thì nằm trên đầu, bên cạnh là dòng nước chảy xiết ngăn cản việc ra ngoài, trước mặt mọi người là một con đường mòn hình xoắn ốc, trên bức tường tản ra ánh sáng màu xanh mờ ảo, nó mơ hồ tạo thành một luồng áp lực lên mọi người.

Hương Thảo Thiên Không một người đi phía trước, 3 người còn lại cách hắn 10 m, bộ dáng của tên này vẫn cứ nghênh ngang như là không phải đang trong Phò Bản mà giống như đang đi trên con đường lớn trong Phong Ngữ trấn, vừa đi vừa ngắm người đẹp vậy.

Sở Thiên Biến thấy thế không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ:

-Cái tính tình này chẳng khác nào tên Ngụy Kim Tịch cả.

Sau một lát, con đường mòn đã đi được một nữa, phía dưới mơ hồ có thể thấy được nguồn nước, bỗng nhiên, những viên bảo thạch trong vách tường bên cạnh đột nhiên rung lên, một đôi mắt lạnh như băng xuất hiện trước mặt mọi người làm cho mọi người thiếu chút nữa đã hét lên.

Mễ Lạp Nhi đứng ở phía sau đội ngũ, cô bé nhanh chóng che miệng lại không để cho mình hét lên, có điều khuôn mặt cô bé đã bị hù dọa tới mức trắng không còn chút máu.

Tám con rắn bò ra, trên đỉnh đầu con rắn có chút sáng lên, trên đầu nó có một viên ngọc không khác gì những viên ngọc trên bức tường ven đường.

Thúy Quan Hải Xà: cấp bậc: 16, loại hình: Tinh Anh. Lượng HP: 4000, kỹ năng: Độc Dịch Phún Xạ, Xuyên Thứ

Sở Thiên Biến sử dụng Cảm Giác tìm hiểu tin tức về con rắn, khi thấy tin tức, trong lòng hắn liền kinh hãi: trên diễn dàn có nói cho dù là quái chặn đường cũng sẽ có thực lực Tinh Anh, xem ra chuyện này là thật.

Đối mặt với 8 con rắn, bước đi của Hương Thảo Thiên Không cũng không có chút tạm dừng nào, hắn rút thanh kiếm bên hông ra, sau đó nhẹ nhàng chuyển động, hắn quay đầu lại nhìn Thiêu Đốt Thiển Lam, cười nói:

-Tuy rằng không đạt tới trình độ như Thiển Lam huynh, nhưng cũng có thể lấy ra làm cửa hàng mặt tiền rồi.

Nói xong, thân kiếm xuất hiện vô số tia sát, Phích Lịch Lôi Đình khởi động, trường kiếm xẹt qua thân thể 8 con rắn, trong nháy mắt, những tia sét chạy ngang chạy dọc trong người 8 con rắn, tiếp theo, Hương Thảo Thiên Không nghiêng người sử dụng chiêu Kiếm Thuẩn Luân Kích hắn vừa mới học, tấm chắn và thanh kiếm không ngừng nện lên người những con rắn làm cho chúng không ngừng ngã trái ngã phải.

Hai kỹ năng này của Hương Thảo Thiên Không nhìn thì khí thế kinh người, nhưng thương tổn lại có chút thảm hại, từ đầu tới đuôi 8 con rắn chỉ mất khoảng 40 HP mà thôi.

Có điều, Kiến Tập Thuẫn Giáp Sĩ Binh có chức trách là giữ cừu hận, hai cái kỹ năng sử dụng xong, tám con rắn liến nhìn chằm chằm vào Hương Thảo Thiên Không, bọn chúng dường như muốn cắn một cái lên cái màu gà của Hương Thảo Thiên Không.

Hương Thảo Thiên Không xoay trường kiếm lại, hai đòn Phá Giáp đánh lên người một con rắn, sau đó hắn hú lên quái dị:

-Đừng nhìn tôi như vậy! Đám Chiến hữu! Đi theo mục tiêu của của tôi, đánh con rắn này!

Một bên hô to gọi nhỏ, một bên giơ trường kiếm lên trước ngực, "Nhất Tuyến Thiên" luân phiên sử dụng, từ đầu tới duôi hắn không có chút thương tổn nào.

-Hắc! Không tồi.

Thiêu Đốt Thiển Lam khen ngợi một tiếng, hắn bước tới vài bước xâm nhập vào đàn rắn, đi đến sau lưng bọn chúng, một đòn Thương Kích Xuyên Thứ đâm ra, tiếp theo, một đòn Quét Ngang xuất hiện.

"-140", "-150", "-75", "-75" . . .

Những con số tổn thương liên tục xuất hiện trên đầu bầy rắn làm cho Hương Thảo Thiên Không líu lưỡi, hắn quái dị kêu lên:

-Toàn bộ đều là nhược điểm công kích! ? Khống Chế khu vực? Thiển Lam lão ca, anh có để cho người sống không thế!

Thiêu Đốt Thiển Lam cũng không ngẩng đầu lên, hắn không nhanh không chậm nói:

-Cậu cũng không kém, bước đi khi kháng quái vừa rồi, thời gian tiến vào hình thức 'Bán phán định' đều rất không tệ.'Nhất Tuyến Thiên' của cậu hẳn là cấp Đại Sư, phải không?.

-So ra vẫn kém anh!

Hương Thảo Thiên Không rầu rĩ nói một câu.

"Ông. . ."

"-240" !

Một cột sáng xuất hiện trên đầu con rắn, một đòn Tinh Hỏa Trụ sinh ra Bạo Kích mạnh mẽ giảm lượng máu của Hải Xà xuống 6%.

Thiêu Đốt Thiển Lam và Hương Thảo Thiên Không liếc mắt nhìn nhau, người trước khóe miệng hiện lên nụ cười:

-Không hổ là Pháo đài được công nhân trong Dạ Tước, trang bị cùi bắp thế này mà còn đánh ra được thương tổn cao như thế.

Mới vừa nói xong, ánh mắt của Kiến Tập Kỵ Binh ngưng trọng lại, hắn thấy cách đó không xa, Sở Thiên Biến lấy từ trong ba lô ra một quyển da dê, sau khi mở ra nó biến thành những điểm sáng bay vào cơ thể hắn, tiếp theo, chú ngữ Tinh Hỏa Trụ vang lên.

"Ông" !

"-280" !

Một cái Bạo Kích xuất hiện trên đầu con rắn, tiếp theo, Kiến Tập Kỵ Binh thấy Sở Thiên Biến lấy ra một lọ thủy tinh, Thiêu Đốt Thiển Lam biết nó là bình MP Sơ Cấp, sau khi Sở Thiên Biến uống xong, hắn lại bắt đầu đọc chú ngữ Tinh Hỏa Trụ.

"Phanh" !

"-300" ! Lại là một cái Bạo Kích.

Ánh sáng của Tinh Hỏa Trụ nổ trước mặt Thiêu Đốt, hắn trong lòng thầm mắng:

-Tiểu tử này thật sự muốn trở thành ấm sắc thuốc ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện