Kiều Nữ Độc Phi
Chương 9: Đánh gãy chân ngươi
“Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết thì tự đi mà chết, không cần kéo lão nương chôn cùng, đồ đáng chết, ngươi đang muốn thiêu cháy ta?” Nhìn ngọn lửa xung quanh, Lý thị sợ vô cùng, vừa thét chói tai vừa lùi ra ngoài, sắc mặt hoảng sợ cực độ.
Mộc Vân Dao bước về phía Lý thị, nhìn ánh mắt bà ta hoảng sợ, đẩy tủ quần áo đè vào cái đùi bị gãy của Lý thị.
“A...a...”
Tiếng thét chói tai làm màng nhĩ người ta đau đớn, trong đêm khuya yên tĩnh truyền đi thật xa.
“Dao... Dao nhi...” Tô Thanh run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao ngẩng đầu, sự ngoan lệ trong mắt tan dần, nước mắt chảy ra ròng ròng: “Mẫu thân, con bất đắc dĩ mới làm vậy, con phải bảo vệ nương và bản thân, nương tin con đi, con sẽ không hại người.”
Nàng sợ Tô Thanh sẽ cảm thấy nàng tàn nhẫn, cho rằng nàng là cái quái vật máu lạnh, nhưng nàng không còn cách nào, sau bốn ngày Tô Thanh bước vào đường chết, cho nên, nàng muốn thay đổi, chẳng sợ con đường đó tràn ngập máu, cũng không thể ngồi chờ chết, vì thế nàng muốn lợi dụng Lý thị, đem cái súc sinh Trương tài chủ giết chết, chỉ có như vậy, nàng cùng mẫu thân có thể bình an mà sống.
“Dao nhi đừng sợ, đừng sợ, là mẫu thân châm lửa, người là do mẫu thân đánh, con đi đi, chạy mau đi!” Tô Thanh vội đem Mộc Vân Dao vào lòng, nàng sợ, sợ đến phát run cả người, ngay cả nói cũng không thông, đáng lẽ nàng nên xa lánh khi thấy đứa con mình quá tàn nhẫn, nhưng nàng không làm được. “Dao nhi, tranh thủ cơ hội này, chạy đi, càng xa càng tốt, mãi mãi đừng quay về đây!”
Tô Thanh nhìn Lý thị, trong mắt mang theo hận thù, trước giờ nàng nghĩ thật đơn giản, nhưng bà bà mỗi ngày luôn tìm cớ đánh chửi nàng vậy mà bây giờ còn muốn bán mình cùng nữ nhi để đổi bạc, lần đầu tiên nàng hận đến lấy máu trong đầu tim. Nhiều năm rồi, Mộc Thành cùng Vân Dao là tất cả của nàng, nay, Mộc Thanh đã mất, bầu trời như sụp đổ nhưng nàng không thể kiên cường, đã là nương của đứa nhỏ, nàng phải bảo vệ đứa nhỏ của mình! Chẳng sợ dùng cả mạng mình để đổi lấy, cũng không bao giờ đem nữ nhi đẩy vào hố lửa!
“Không, mẫu thân, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ không sao cả, lúc này chúng ta đều sống thật tốt mà, phải chết là bà ta, là bọn họ, là những người làm hại chúng ta!” Mộc Vân Dao ánh mắt lạnh như băng mang theo hơi thở bạo ngược, nhìn Lý thị đang ngồi trên mặt đất.
Vào mùa đông, trời trở nên khô hanh, lúc xây nhà ở đều dùng vật liệu là gỗ lâu năm, chỉ một chút mồi lửa đều dễ dàng bốc cháy, chốc lát, cả tủ quần áo cũng cháy.
Lý thị kêu đến khàn cả họng, lúc đầu còn chửi mắng thậm tệ, sau cùng lại bắt đầu cầu xin Mộc Vân Dao: “Dao nhi, ta là tổ mẫu của ngươi, ngươi cứu... làm ơn cứu ta đi!”
“Tổ mẫu, hôm qua, mẫu thân quỳ xuống cầu xin ngươi đừng đem hai mẫu tử ta bán đi, ngươi không đồng ý, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi à?”
“Không, ta không bán các ngươi đâu, về sau, ba người chúng ta nương tựa nhau để sống.”
“Ồ, nói thật dễ nghe, tiếc là chữ lại từ miệng ngươi phun ra, ta không tin được cái nào. À mà ngươi cũng đừng tuyệt vọng sớm, ta không để ngươi chết đâu.” Ít nhất bây giờ sẽ không.
Nói xong, bên ngoài đã huyên náo tiếng kêu dập lửa, trong phòng không ngừng có những miếng gỗ bị thiêu cháy rớt xuống. Một cây gỗ cháy rơi xuống trước mặt Mộc Vân Dao, Tô Thanh muốn kéo nàng né xa ra nhưng Mộc Vân Dao lại không nhúc nhích: “Mẫu thân, đừng sợ, con sẽ bảo vệ nương.”
Nói xong, nàng nhìn khúc gỗ bốc lửa trước mặt, ngồi xổm xuống, cắn răng cầm lên. Tô Thanh hốt hoảng: “Dao nhi!”
Mộc Vân Dao sắc mặt trắng bệch thả tay ra, bàn tay toàn là máu thịt bê bết, nàng sờ mặt Tô Thanh làm mặt dính đầy than và máu, sau đó mới dùng sức đẩy tủ quần áo.
“Mẫu thân, giúp ta đẩy nó ra, cứu tổ mẫu ra!”
“Dao nhi...”
“Mẫu thân tin tưởng con!” Thời gian khẩn cấp, nàng không kịp giải thích rõ ràng.
Lý thị đã muốn điên: “Quỷ, ngươi là đồ ác quỷ, cứu mạng với, ai đó cứu với! Tiểu tiện nhân, đồ đáng chết, cút, cút ngay!” Không là quỷ sao có khả năng tàn nhẫn đến như thế.
Mộc Vân Dao mặt lạnh dần, vừa nâng tủ quần áo lên một chút, nghe thấy thế liền buông tay, rắc, Lý thị vốn đã gãy chân, nay hình như lại gãy làm hai nửa, đau đớn cùng hoảng sợ cực độ làm cho bà ngất đi.
Tô Thanh giúp đỡ Mộc Vân Dao đem tủ quần áo nâng ra, rồi cùng nhau hợp lực kéo Lý thị theo hướng cửa mà đi.
Hết chương 9.
Mộc Vân Dao bước về phía Lý thị, nhìn ánh mắt bà ta hoảng sợ, đẩy tủ quần áo đè vào cái đùi bị gãy của Lý thị.
“A...a...”
Tiếng thét chói tai làm màng nhĩ người ta đau đớn, trong đêm khuya yên tĩnh truyền đi thật xa.
“Dao... Dao nhi...” Tô Thanh run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao ngẩng đầu, sự ngoan lệ trong mắt tan dần, nước mắt chảy ra ròng ròng: “Mẫu thân, con bất đắc dĩ mới làm vậy, con phải bảo vệ nương và bản thân, nương tin con đi, con sẽ không hại người.”
Nàng sợ Tô Thanh sẽ cảm thấy nàng tàn nhẫn, cho rằng nàng là cái quái vật máu lạnh, nhưng nàng không còn cách nào, sau bốn ngày Tô Thanh bước vào đường chết, cho nên, nàng muốn thay đổi, chẳng sợ con đường đó tràn ngập máu, cũng không thể ngồi chờ chết, vì thế nàng muốn lợi dụng Lý thị, đem cái súc sinh Trương tài chủ giết chết, chỉ có như vậy, nàng cùng mẫu thân có thể bình an mà sống.
“Dao nhi đừng sợ, đừng sợ, là mẫu thân châm lửa, người là do mẫu thân đánh, con đi đi, chạy mau đi!” Tô Thanh vội đem Mộc Vân Dao vào lòng, nàng sợ, sợ đến phát run cả người, ngay cả nói cũng không thông, đáng lẽ nàng nên xa lánh khi thấy đứa con mình quá tàn nhẫn, nhưng nàng không làm được. “Dao nhi, tranh thủ cơ hội này, chạy đi, càng xa càng tốt, mãi mãi đừng quay về đây!”
Tô Thanh nhìn Lý thị, trong mắt mang theo hận thù, trước giờ nàng nghĩ thật đơn giản, nhưng bà bà mỗi ngày luôn tìm cớ đánh chửi nàng vậy mà bây giờ còn muốn bán mình cùng nữ nhi để đổi bạc, lần đầu tiên nàng hận đến lấy máu trong đầu tim. Nhiều năm rồi, Mộc Thành cùng Vân Dao là tất cả của nàng, nay, Mộc Thanh đã mất, bầu trời như sụp đổ nhưng nàng không thể kiên cường, đã là nương của đứa nhỏ, nàng phải bảo vệ đứa nhỏ của mình! Chẳng sợ dùng cả mạng mình để đổi lấy, cũng không bao giờ đem nữ nhi đẩy vào hố lửa!
“Không, mẫu thân, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ không sao cả, lúc này chúng ta đều sống thật tốt mà, phải chết là bà ta, là bọn họ, là những người làm hại chúng ta!” Mộc Vân Dao ánh mắt lạnh như băng mang theo hơi thở bạo ngược, nhìn Lý thị đang ngồi trên mặt đất.
Vào mùa đông, trời trở nên khô hanh, lúc xây nhà ở đều dùng vật liệu là gỗ lâu năm, chỉ một chút mồi lửa đều dễ dàng bốc cháy, chốc lát, cả tủ quần áo cũng cháy.
Lý thị kêu đến khàn cả họng, lúc đầu còn chửi mắng thậm tệ, sau cùng lại bắt đầu cầu xin Mộc Vân Dao: “Dao nhi, ta là tổ mẫu của ngươi, ngươi cứu... làm ơn cứu ta đi!”
“Tổ mẫu, hôm qua, mẫu thân quỳ xuống cầu xin ngươi đừng đem hai mẫu tử ta bán đi, ngươi không đồng ý, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi à?”
“Không, ta không bán các ngươi đâu, về sau, ba người chúng ta nương tựa nhau để sống.”
“Ồ, nói thật dễ nghe, tiếc là chữ lại từ miệng ngươi phun ra, ta không tin được cái nào. À mà ngươi cũng đừng tuyệt vọng sớm, ta không để ngươi chết đâu.” Ít nhất bây giờ sẽ không.
Nói xong, bên ngoài đã huyên náo tiếng kêu dập lửa, trong phòng không ngừng có những miếng gỗ bị thiêu cháy rớt xuống. Một cây gỗ cháy rơi xuống trước mặt Mộc Vân Dao, Tô Thanh muốn kéo nàng né xa ra nhưng Mộc Vân Dao lại không nhúc nhích: “Mẫu thân, đừng sợ, con sẽ bảo vệ nương.”
Nói xong, nàng nhìn khúc gỗ bốc lửa trước mặt, ngồi xổm xuống, cắn răng cầm lên. Tô Thanh hốt hoảng: “Dao nhi!”
Mộc Vân Dao sắc mặt trắng bệch thả tay ra, bàn tay toàn là máu thịt bê bết, nàng sờ mặt Tô Thanh làm mặt dính đầy than và máu, sau đó mới dùng sức đẩy tủ quần áo.
“Mẫu thân, giúp ta đẩy nó ra, cứu tổ mẫu ra!”
“Dao nhi...”
“Mẫu thân tin tưởng con!” Thời gian khẩn cấp, nàng không kịp giải thích rõ ràng.
Lý thị đã muốn điên: “Quỷ, ngươi là đồ ác quỷ, cứu mạng với, ai đó cứu với! Tiểu tiện nhân, đồ đáng chết, cút, cút ngay!” Không là quỷ sao có khả năng tàn nhẫn đến như thế.
Mộc Vân Dao mặt lạnh dần, vừa nâng tủ quần áo lên một chút, nghe thấy thế liền buông tay, rắc, Lý thị vốn đã gãy chân, nay hình như lại gãy làm hai nửa, đau đớn cùng hoảng sợ cực độ làm cho bà ngất đi.
Tô Thanh giúp đỡ Mộc Vân Dao đem tủ quần áo nâng ra, rồi cùng nhau hợp lực kéo Lý thị theo hướng cửa mà đi.
Hết chương 9.
Bình luận truyện