Kiều Nữ Lâm gia
Chương 61
Ở trong mắt người đời hình tượng của Tấn Giang Hầu từ trước đến giờ là con người rắn rỏi, ở trong mắt con cháu của ông xem ra càng thêm không cận nhân tình lại cố chấp không thể thúc giục, lúc nào mà thấy được có tiểu nữ hài nhi cưỡi trên bả vai ông? Thật đúng là chuyện lạ việc lạ nằm mộng cũng không nghĩ đến.
Thế nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy thật sự xảy ra, Tấn Giang Hầu vẫn như thường ngày trầm mặc ít nói, sâu như đầm nước vững như núi cao, nhưng trên vai ông cưỡi một tiểu cô nương như đóa hoa, còn cười hì hì rất sung sướng…
Tình cảnh này, thật giống như gốc cây cổ thụ ngàn năm trên mỏm đá mới mọc ra một mầm nhánh non mềm, rất kỳ quái, rất có sinh mệnh lực, có một vẻ đẹp chấn động lòng người.
Tiêu thị dụi mắt một cái, quả thật không thể tin nổi tất cả bản thân đang nhìn thấy.
“Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ sao?” Ánh nến chiếu rọi xuống, bà e sợ cho rằng mình bị hoa mắt, lại dụi dụi mắt.
Không sai, Lâm Thấm thật sự cưỡi trên cổ Tấn Giang Hầu, nở nụ cười như hoa.
Khổ sở, chua cay, đau đớn, ghen tỵ, đủ loại cảm xúc gào thét mà đến, kích động trong lòng Tiêu thị, khiến cho bà thật sự cực kỳ khổ sở, “La Khởi, ông cũng có lúc như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ông là một tảng băng ngàn năm không đổi, một cục sắt cực kỳ cứng rắn, đời này vĩnh viễn không có lúc nhu tình mật ý đó. Những năm này ta đây phí hết tâm tư như thế nào, lấy ra tất cả vốn liếng tới lấy lòng ông, ông lại chưa từng cho tôi sắc mặt, ông đối với nhi tử, nữ nhi ta, tôn tử tôn nữ cũng chưa từng như vậy.” Tiêu thị nghĩ đến Tấn Giang Hầu cho tới nay đối xử với bà như thế nào, giận đến quả thật muốn nổi điên.
Nếu như Tấn Giang Hầu thật sự trầm mặc như núi với bất kỳ ai, đó cũng thôi đi, nhưng ông lại để cho Lâm Thấm cưỡi lên cổ ông, nói rõ ông cũng có lúc nuông chiều hài tử, cũng sẽ có lúc mềm lòng!
Làm người sợ nhất so sánh, hơn nữa Tiêu thị vốn là trưởng nữ gia chủ Tiêu thị Lan Lăng, địa vị của bà ở Tiêu gia thắng Tiêu Huỳnh là thê tử nguyên phối của Tấn Giang Hầu, bà ngoại của Lâm Thấm xa xa. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, bà vốn là thiên chi kiều nữ lại không thể không uất uất ức ức gả cho chồng đường muội mình, thành điền phòng kế thất, bà càng thêm không nhịn được so sánh với Tiêu Huỳnh, muốn khắp mọi nơi đều thắng Tiêu Huỳnh, trong lòng mới thoáng bình yên chút. Ngày trước còn may, mặc dù nhi tử ruột của Tiêu Huỳnh là Thế tử, nhưng La Giản là một người ai cũng biết chính là hoàn khố, một ngày nào đó sẽ bị đoạt mất vị trí Thế tử chạy về nông thôn ẩn cư, phủ Tấn Giang Hầu này tương lai là của La Châm. Còn nữ nhi mà Tiêu Huỳnh liều mạng sinh hạ tính tình táo bạo, không ai không biết, sau khi lớn lên không ai dám cưới, không thể làm gì khác hơn là gả cho một kẻ cô nhi không cha không mẹ, so sánh với La Anh gả vào Tướng phủ, quả thật là một kẻ trên trời, một người dưới đất. Tiêu thị thường so sánh nhi tử nữ nhi của mình với nhi tử nữ nhi của Tiêu Huỳnh nhiều lần, đắc chí vừa lòng, khí thế dương dương tự đắc, thỏa thuê mãn nguyện. Nhưng những ngày này chuyện phát sinh từng chút một phá hủy khổ tâm tính toán nhiều năm của bà, La Giản bắt đầu có tiền đồ rồi, bắt đầu được người tán tụng rồi, La Châm lại năm lần bảy lượt mắc sai lầm, đầu tiên vào phủ Thuận Thiên, tiếp đó lại bị Tấn Giang Hầu cách chức đến biên thành Tây Bắc chịu khổ chịu tội, không biết đến khi nào mới có thể trở lại kinh thành! Còn La Thư, La Thư mà cho đến bây giờ bà vẫn không hề để vào trong mắt, lại gả cho cô nhi rất có tiền, cô nhi rất có tâm kế, lại sinh được Lâm Đàm và Lâm Thấm nữ nhi như vậy, một sắp trở thành Hoàng trưởng tử phi, một lần đầu tiên gặp mặt ông ngoại, liền thuận lợi trôi chảy cưỡi lên trên cổ ông…
(*) điền phòng: chỉ vợ trước chết, lại cưới vợ khác được xưng là “Điền phòng”. Làm điền phòng thường là quả phụ tuổi còn trẻ hoặc cô nương lớn tuổi, hoặc có quan hệ chung đụng thân thiết với nhà vợ, sau khi trưởng nữ xuất giá qua đời, thứ nữ tiếp tục kết duyên.
Trong ngực Tiêu thị hoàn toàn lạnh lẽo.
La Châm nghe xong lời Tiêu thị nói, hiện giờ đã điều chỉnh xong thân phận phi thường của mình, muốn lên tinh thần, khuyên Tấn Giang Hầu giữ hắn lại Kinh thành. Hắn nhìn thấy Lâm Thấm cưỡi trên cổ Tấn Giang Hầu đi vào, cũng sợ run một lúc thật lâu, nhưng hắn quan tâm vấn đề trọng đại rốt cuộc là mình đi hay ở lại, hắn ngây ngốc qua đi liền bước nhanh về phía trước cung kính nghênh đón: “Phụ thân, ngài đã tới.”
Nhi tử của hắn La Văn Lễ, La Văn Tích cũng hồi hồn, theo sát tới. Những người La gia còn lại, cũng liền đi tới nghênh đón.
“Phụ thân, xin lên ghế trên để các tôn nhi bái kiến.” La Châm ân cần nói.
Tấn Giang Hầu yên lặng không nói gì, nhìn vòng quanh mọi người, ánh mắt của ông rơi vào trên người người nào, người đó liền lạnh cả tim, không nhịn được run rẩy một cái.
Ông hàng năm lãnh binh đánh giặc, không chỉ riêng bản lĩnh thắng trận, tính tình cũng vô cùng kiên cường, ánh mắt sắc bén như cương đao, rất có lực xuyên thấu, người bình thường không chịu nổi.
Tấn Giang Hầu quan sát toàn bộ các tôn nhi của ông một lần, bước nhanh đi tới ghế Thái sư trong phòng khách.
Đó là chỗ ngồi của ông.
“A Thấm, cháu xuống trước.” Tấn Giang Hầu thương lượng với Lâm Thấm.
Ông vừa về đến nhà, các tôn nhi đương nhiên phải bái kiến ông, lúc này trên vai ông kiệu một tiểu ngoại tôn nữ, nhìn thành chuyện gì.
“Cứ không.” Lâm Thấm ôm sát cổ của ông.
Tấn Giang Hầu chỉ cần dùng lực, đương nhiên có thể xách Lâm Thấm xuống, nhưng tay của ông vừa đụng vào thân thể nhỏ bé của Lâm Thấm, cảm thấy mềm nhũn, thật sự không đành lòng.
“Cháu thích cao.” Lâm Thấm cười hì hì.
Tấn Giang Hầu bị Lâm Thấm chỉnh hết cách rồi, chợt nghĩ đến Hoài Viễn Vương cũng ở đây, trong lòng khẽ động, “A Thấm, tỷ phu của cháu cũng cao, để cho hắn kiệu cháu có được không?”
Tròng mắt Lâm Thấm đảo vòng, ngọt ngào cười, “Cháu thích ông ngoại.” Cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, hôn một cái lên gương mặt Tấn Giang Hầu.
Đáng thương thay cho ông ngoại kiên cường của nàng, chưa từng trải qua trường hợp như vậy, thân thể nhất thời cứng đờ.
Tính khí kia, dáng vẻ đó, ngày trước nào có tiểu hài tử nào dám hôn ông. Cố tình Lâm Thấm, lần đầu tiên gặp mặt chính là cưỡi trên cổ Hoài Viễn Vương, không hề thấp hơn ông, thậm chí còn cao hơn ông, liền không sợ ông. Sau khi cưỡi lên trên cổ ông, càng thêm không sợ ông.
Tấn Giang Hầu đến trước ghế Thái sư, sâu sắc cảm thấy trên bả vai có một tiểu hài tử quả thật không có cách nào ngồi xuống, liền thiện ý thương lượng với Lâm Thấm: “A Thấm, ông ngoại ôm cháu có được không?”
Lâm Thấm cười hì hì: “Thật ra thì cháu thích cao hơn, nhưng mà, ông ngoại muốn ôm cháu, vậy liền ôm là được.” Rất hiền hòa đồng ý.
Tấn Giang Hầu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài trong lòng, chìa cánh tay ra, ôm Lâm Thấm trên bả vai vào trong ngực, ngồi xuống.
Ông thật sự không biết ôm hài tử, tư thế ôm Lâm Thấm không khác cầm đao và kiếm lắm. Cũng may Lâm Thấm không khách khí, rất biết chiếu cố bản thân, dời tới dời lui trong ngực Tấn Giang Hầu, còn bận chỉ huy, “Ông ngoại, cánh tay ngài hơi cong xuống có được không? Lại hơi cong nữa, lại khẽ cong nữa, đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Bận rộn một lúc, cuối cùng dạy Tấn Giang Hầu được khá hơn một chút, nàng liền thoải thoải mái mái dựa vào trong ngực ông ngoại, cười tít mắt nhìn mọi người La gia trước mắt.
Lâm Khai cười khẽ, “Cha, ngài xem tiểu a Thấm của chúng ta, ông ngoại không có biện pháp nào với muội ấy.”
Sắc mặt Lâm Phong vui vẻ, “A Thấm là một tiểu hài tử rất biết tự mình thoải mái vui vẻ.”
Biểu hiện hôm nay của Lâm Thấm thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có điều, hắn cực kỳ hài lòng, vô cùng vui vẻ.
Khi La Châm mang theo mọi người La gia bái kiến Tấn Giang Hầu, Lâm Thấm yên yên ổn ổn ngồi trong ngực ông ngoại nàng, không hề quấy rối.
Đám người La Văn Úy tức giận không chịu nổi. Bái kiến Tấn Giang Hầu, dập đầu cho Tấn Giang Hầu, đó là cần phải làm, nhưng trong ngực lão nhân gia ông còn ôm một tiểu nha đầu, tính toán chuyện gì?
Nếu không phải Tấn Giang Hầu xây dựng ảnh hưởng rất nặng, mọi người La gia đều sợ ông, sợ rằng La Văn Úy đã sớm đứng ra lớn tiếng chất vấn.
Sau khi những người này dập đầu xong, Hoài Viễn Vương và La Giản mới không nhanh không chậm đi vào.
Lâm Thấm thấy Hoài Viễn Vương liền vui sướng gọi “Diệu ca ca”, giơ hai cánh tay nhỏ về phía hắn, Hoài Viễn Vương thoải mái bế nàng.
Những người La gia này không thiếu được phải bái kiến Hoài Viễn Vương, giống như lại dập đầu về phía Lâm Thấm, sắp tức đến bể phổi rồi.
Càng khiến cho người ta tức giận chính là, bọn họ vừa mới bái kiến Hoài Viễn Vương xong, mới dập đầu xong, Lâm Thấm liền cười hì hì gọi La Giản “Cậu”, muốn cậu ôm Hoài Viễn Vương liền giao nàng cho La Giản.
La Châm thật sự giận sôi lên, tiểu nha đầu này mới vừa rồi sao không cần cậu, lại đợi đến lúc này mới cần?
Tiêu thị từ trước đến giờ tự cho là đại gia khuê tú có hàm dưỡng, mệnh phụ Hầu phủ, vào lúc này đã sắc mặt tái xanh.
La Thư kéo tay Lâm Phong, “Uất ức vài năm ta đây phải chịu, giống như lập tức ra khỏi toàn bộ. A Thấm giúp ta hả giận rồi.”
Giọng Lâm Phong dịu dàng, “Về sau sẽ càng thêm hãnh diện.” Kịch hay vẫn còn ở phía sau, chẳng lẽ uất ức, lấn áp mấy chục năm cứ đi qua như vậy hay sao?
La Thư tin phục gật đầu.
Lâm Thấm túm chặt lấy mặt của La Giản đang nhiệt liệt nói gì đó, La Giản tỏ vẻ cưng chiều, “Thật sao? Tiểu a Thấm của chúng ta thật lợi hại nha.”
Tiêu thị sắp tức đến không xong, đưa tay che ngực, mặt trắng bệch, “Đại Bạch là một con ngỗng, tiểu Hôi là một đầu lừa, so cậu với con lừa.” Giọng nói thất hồn lạc phách của La Giản giống như vọng về bên tai bà, ha ha, đây thật sự là ngoại sinh nữ của hắn, cho dù lấy hắn so sánh với một con ngỗng, một đầu lừa, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!
La Giản thế mà lại thích tiểu nữ nhi của La Thư, La Giản thế mà lại hòa hảo với La Thư rồi… Đây là đả kích quá lớn đối với Tiêu thị mà nói, trái tim ác độc tàn nhẫn của bà bị thương nặng, đã đang chảy máu.
Cơn tức của La Châm qua đi, vẫn quan tâm tới chuyện của chính hắn hơn, lấy can đảm ở bên cạnh Tấn Giang Hầu lấy lòng.
Hắn muốn khiến Tấn Giang Hầu mềm lòng, đổi chủ ý, để cho hắn ở lại Kinh thành, đừng đi biên cảnh Tây Bắc chịu khổ nữa.
Tâm tư của hắn rõ rành rành, Tấn Giang Hầu thương hại liếc nhìn hắn.
Tấn Giang Hầu hắng giọng một cái.
Thế nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy thật sự xảy ra, Tấn Giang Hầu vẫn như thường ngày trầm mặc ít nói, sâu như đầm nước vững như núi cao, nhưng trên vai ông cưỡi một tiểu cô nương như đóa hoa, còn cười hì hì rất sung sướng…
Tình cảnh này, thật giống như gốc cây cổ thụ ngàn năm trên mỏm đá mới mọc ra một mầm nhánh non mềm, rất kỳ quái, rất có sinh mệnh lực, có một vẻ đẹp chấn động lòng người.
Tiêu thị dụi mắt một cái, quả thật không thể tin nổi tất cả bản thân đang nhìn thấy.
“Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ sao?” Ánh nến chiếu rọi xuống, bà e sợ cho rằng mình bị hoa mắt, lại dụi dụi mắt.
Không sai, Lâm Thấm thật sự cưỡi trên cổ Tấn Giang Hầu, nở nụ cười như hoa.
Khổ sở, chua cay, đau đớn, ghen tỵ, đủ loại cảm xúc gào thét mà đến, kích động trong lòng Tiêu thị, khiến cho bà thật sự cực kỳ khổ sở, “La Khởi, ông cũng có lúc như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ông là một tảng băng ngàn năm không đổi, một cục sắt cực kỳ cứng rắn, đời này vĩnh viễn không có lúc nhu tình mật ý đó. Những năm này ta đây phí hết tâm tư như thế nào, lấy ra tất cả vốn liếng tới lấy lòng ông, ông lại chưa từng cho tôi sắc mặt, ông đối với nhi tử, nữ nhi ta, tôn tử tôn nữ cũng chưa từng như vậy.” Tiêu thị nghĩ đến Tấn Giang Hầu cho tới nay đối xử với bà như thế nào, giận đến quả thật muốn nổi điên.
Nếu như Tấn Giang Hầu thật sự trầm mặc như núi với bất kỳ ai, đó cũng thôi đi, nhưng ông lại để cho Lâm Thấm cưỡi lên cổ ông, nói rõ ông cũng có lúc nuông chiều hài tử, cũng sẽ có lúc mềm lòng!
Làm người sợ nhất so sánh, hơn nữa Tiêu thị vốn là trưởng nữ gia chủ Tiêu thị Lan Lăng, địa vị của bà ở Tiêu gia thắng Tiêu Huỳnh là thê tử nguyên phối của Tấn Giang Hầu, bà ngoại của Lâm Thấm xa xa. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, bà vốn là thiên chi kiều nữ lại không thể không uất uất ức ức gả cho chồng đường muội mình, thành điền phòng kế thất, bà càng thêm không nhịn được so sánh với Tiêu Huỳnh, muốn khắp mọi nơi đều thắng Tiêu Huỳnh, trong lòng mới thoáng bình yên chút. Ngày trước còn may, mặc dù nhi tử ruột của Tiêu Huỳnh là Thế tử, nhưng La Giản là một người ai cũng biết chính là hoàn khố, một ngày nào đó sẽ bị đoạt mất vị trí Thế tử chạy về nông thôn ẩn cư, phủ Tấn Giang Hầu này tương lai là của La Châm. Còn nữ nhi mà Tiêu Huỳnh liều mạng sinh hạ tính tình táo bạo, không ai không biết, sau khi lớn lên không ai dám cưới, không thể làm gì khác hơn là gả cho một kẻ cô nhi không cha không mẹ, so sánh với La Anh gả vào Tướng phủ, quả thật là một kẻ trên trời, một người dưới đất. Tiêu thị thường so sánh nhi tử nữ nhi của mình với nhi tử nữ nhi của Tiêu Huỳnh nhiều lần, đắc chí vừa lòng, khí thế dương dương tự đắc, thỏa thuê mãn nguyện. Nhưng những ngày này chuyện phát sinh từng chút một phá hủy khổ tâm tính toán nhiều năm của bà, La Giản bắt đầu có tiền đồ rồi, bắt đầu được người tán tụng rồi, La Châm lại năm lần bảy lượt mắc sai lầm, đầu tiên vào phủ Thuận Thiên, tiếp đó lại bị Tấn Giang Hầu cách chức đến biên thành Tây Bắc chịu khổ chịu tội, không biết đến khi nào mới có thể trở lại kinh thành! Còn La Thư, La Thư mà cho đến bây giờ bà vẫn không hề để vào trong mắt, lại gả cho cô nhi rất có tiền, cô nhi rất có tâm kế, lại sinh được Lâm Đàm và Lâm Thấm nữ nhi như vậy, một sắp trở thành Hoàng trưởng tử phi, một lần đầu tiên gặp mặt ông ngoại, liền thuận lợi trôi chảy cưỡi lên trên cổ ông…
(*) điền phòng: chỉ vợ trước chết, lại cưới vợ khác được xưng là “Điền phòng”. Làm điền phòng thường là quả phụ tuổi còn trẻ hoặc cô nương lớn tuổi, hoặc có quan hệ chung đụng thân thiết với nhà vợ, sau khi trưởng nữ xuất giá qua đời, thứ nữ tiếp tục kết duyên.
Trong ngực Tiêu thị hoàn toàn lạnh lẽo.
La Châm nghe xong lời Tiêu thị nói, hiện giờ đã điều chỉnh xong thân phận phi thường của mình, muốn lên tinh thần, khuyên Tấn Giang Hầu giữ hắn lại Kinh thành. Hắn nhìn thấy Lâm Thấm cưỡi trên cổ Tấn Giang Hầu đi vào, cũng sợ run một lúc thật lâu, nhưng hắn quan tâm vấn đề trọng đại rốt cuộc là mình đi hay ở lại, hắn ngây ngốc qua đi liền bước nhanh về phía trước cung kính nghênh đón: “Phụ thân, ngài đã tới.”
Nhi tử của hắn La Văn Lễ, La Văn Tích cũng hồi hồn, theo sát tới. Những người La gia còn lại, cũng liền đi tới nghênh đón.
“Phụ thân, xin lên ghế trên để các tôn nhi bái kiến.” La Châm ân cần nói.
Tấn Giang Hầu yên lặng không nói gì, nhìn vòng quanh mọi người, ánh mắt của ông rơi vào trên người người nào, người đó liền lạnh cả tim, không nhịn được run rẩy một cái.
Ông hàng năm lãnh binh đánh giặc, không chỉ riêng bản lĩnh thắng trận, tính tình cũng vô cùng kiên cường, ánh mắt sắc bén như cương đao, rất có lực xuyên thấu, người bình thường không chịu nổi.
Tấn Giang Hầu quan sát toàn bộ các tôn nhi của ông một lần, bước nhanh đi tới ghế Thái sư trong phòng khách.
Đó là chỗ ngồi của ông.
“A Thấm, cháu xuống trước.” Tấn Giang Hầu thương lượng với Lâm Thấm.
Ông vừa về đến nhà, các tôn nhi đương nhiên phải bái kiến ông, lúc này trên vai ông kiệu một tiểu ngoại tôn nữ, nhìn thành chuyện gì.
“Cứ không.” Lâm Thấm ôm sát cổ của ông.
Tấn Giang Hầu chỉ cần dùng lực, đương nhiên có thể xách Lâm Thấm xuống, nhưng tay của ông vừa đụng vào thân thể nhỏ bé của Lâm Thấm, cảm thấy mềm nhũn, thật sự không đành lòng.
“Cháu thích cao.” Lâm Thấm cười hì hì.
Tấn Giang Hầu bị Lâm Thấm chỉnh hết cách rồi, chợt nghĩ đến Hoài Viễn Vương cũng ở đây, trong lòng khẽ động, “A Thấm, tỷ phu của cháu cũng cao, để cho hắn kiệu cháu có được không?”
Tròng mắt Lâm Thấm đảo vòng, ngọt ngào cười, “Cháu thích ông ngoại.” Cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, hôn một cái lên gương mặt Tấn Giang Hầu.
Đáng thương thay cho ông ngoại kiên cường của nàng, chưa từng trải qua trường hợp như vậy, thân thể nhất thời cứng đờ.
Tính khí kia, dáng vẻ đó, ngày trước nào có tiểu hài tử nào dám hôn ông. Cố tình Lâm Thấm, lần đầu tiên gặp mặt chính là cưỡi trên cổ Hoài Viễn Vương, không hề thấp hơn ông, thậm chí còn cao hơn ông, liền không sợ ông. Sau khi cưỡi lên trên cổ ông, càng thêm không sợ ông.
Tấn Giang Hầu đến trước ghế Thái sư, sâu sắc cảm thấy trên bả vai có một tiểu hài tử quả thật không có cách nào ngồi xuống, liền thiện ý thương lượng với Lâm Thấm: “A Thấm, ông ngoại ôm cháu có được không?”
Lâm Thấm cười hì hì: “Thật ra thì cháu thích cao hơn, nhưng mà, ông ngoại muốn ôm cháu, vậy liền ôm là được.” Rất hiền hòa đồng ý.
Tấn Giang Hầu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài trong lòng, chìa cánh tay ra, ôm Lâm Thấm trên bả vai vào trong ngực, ngồi xuống.
Ông thật sự không biết ôm hài tử, tư thế ôm Lâm Thấm không khác cầm đao và kiếm lắm. Cũng may Lâm Thấm không khách khí, rất biết chiếu cố bản thân, dời tới dời lui trong ngực Tấn Giang Hầu, còn bận chỉ huy, “Ông ngoại, cánh tay ngài hơi cong xuống có được không? Lại hơi cong nữa, lại khẽ cong nữa, đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Bận rộn một lúc, cuối cùng dạy Tấn Giang Hầu được khá hơn một chút, nàng liền thoải thoải mái mái dựa vào trong ngực ông ngoại, cười tít mắt nhìn mọi người La gia trước mắt.
Lâm Khai cười khẽ, “Cha, ngài xem tiểu a Thấm của chúng ta, ông ngoại không có biện pháp nào với muội ấy.”
Sắc mặt Lâm Phong vui vẻ, “A Thấm là một tiểu hài tử rất biết tự mình thoải mái vui vẻ.”
Biểu hiện hôm nay của Lâm Thấm thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có điều, hắn cực kỳ hài lòng, vô cùng vui vẻ.
Khi La Châm mang theo mọi người La gia bái kiến Tấn Giang Hầu, Lâm Thấm yên yên ổn ổn ngồi trong ngực ông ngoại nàng, không hề quấy rối.
Đám người La Văn Úy tức giận không chịu nổi. Bái kiến Tấn Giang Hầu, dập đầu cho Tấn Giang Hầu, đó là cần phải làm, nhưng trong ngực lão nhân gia ông còn ôm một tiểu nha đầu, tính toán chuyện gì?
Nếu không phải Tấn Giang Hầu xây dựng ảnh hưởng rất nặng, mọi người La gia đều sợ ông, sợ rằng La Văn Úy đã sớm đứng ra lớn tiếng chất vấn.
Sau khi những người này dập đầu xong, Hoài Viễn Vương và La Giản mới không nhanh không chậm đi vào.
Lâm Thấm thấy Hoài Viễn Vương liền vui sướng gọi “Diệu ca ca”, giơ hai cánh tay nhỏ về phía hắn, Hoài Viễn Vương thoải mái bế nàng.
Những người La gia này không thiếu được phải bái kiến Hoài Viễn Vương, giống như lại dập đầu về phía Lâm Thấm, sắp tức đến bể phổi rồi.
Càng khiến cho người ta tức giận chính là, bọn họ vừa mới bái kiến Hoài Viễn Vương xong, mới dập đầu xong, Lâm Thấm liền cười hì hì gọi La Giản “Cậu”, muốn cậu ôm Hoài Viễn Vương liền giao nàng cho La Giản.
La Châm thật sự giận sôi lên, tiểu nha đầu này mới vừa rồi sao không cần cậu, lại đợi đến lúc này mới cần?
Tiêu thị từ trước đến giờ tự cho là đại gia khuê tú có hàm dưỡng, mệnh phụ Hầu phủ, vào lúc này đã sắc mặt tái xanh.
La Thư kéo tay Lâm Phong, “Uất ức vài năm ta đây phải chịu, giống như lập tức ra khỏi toàn bộ. A Thấm giúp ta hả giận rồi.”
Giọng Lâm Phong dịu dàng, “Về sau sẽ càng thêm hãnh diện.” Kịch hay vẫn còn ở phía sau, chẳng lẽ uất ức, lấn áp mấy chục năm cứ đi qua như vậy hay sao?
La Thư tin phục gật đầu.
Lâm Thấm túm chặt lấy mặt của La Giản đang nhiệt liệt nói gì đó, La Giản tỏ vẻ cưng chiều, “Thật sao? Tiểu a Thấm của chúng ta thật lợi hại nha.”
Tiêu thị sắp tức đến không xong, đưa tay che ngực, mặt trắng bệch, “Đại Bạch là một con ngỗng, tiểu Hôi là một đầu lừa, so cậu với con lừa.” Giọng nói thất hồn lạc phách của La Giản giống như vọng về bên tai bà, ha ha, đây thật sự là ngoại sinh nữ của hắn, cho dù lấy hắn so sánh với một con ngỗng, một đầu lừa, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!
La Giản thế mà lại thích tiểu nữ nhi của La Thư, La Giản thế mà lại hòa hảo với La Thư rồi… Đây là đả kích quá lớn đối với Tiêu thị mà nói, trái tim ác độc tàn nhẫn của bà bị thương nặng, đã đang chảy máu.
Cơn tức của La Châm qua đi, vẫn quan tâm tới chuyện của chính hắn hơn, lấy can đảm ở bên cạnh Tấn Giang Hầu lấy lòng.
Hắn muốn khiến Tấn Giang Hầu mềm lòng, đổi chủ ý, để cho hắn ở lại Kinh thành, đừng đi biên cảnh Tây Bắc chịu khổ nữa.
Tâm tư của hắn rõ rành rành, Tấn Giang Hầu thương hại liếc nhìn hắn.
Tấn Giang Hầu hắng giọng một cái.
Bình luận truyện