Kiều Nương Xuân Khuê
Chương 140
Editor: Trà Xanh
Bước đi trong bóng đêm, Triệu Yến Bình cầm hai món quà mà muội muội và cháu trai tặng về nhà.
Buổi sáng hắn đã nói đêm nay sẽ về trễ chút, cho nên A Kiều và mẹ chồng đã ăn trước với bọn nhỏ, không chờ hắn. Lúc này hắn về, A Kiều kêu Thúy Nương dọn cơm lên.
Thính đường đã thắp đèn, Liễu thị và A Kiều đều ngồi, Mạnh Chiêu ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẫu thân, chỉ có tiểu Sơ Cẩm thấy cha thì tuột khỏi tay tổ mẫu, bắt cha ôm nàng ăn cơm.
Triệu Yến Bình ít nói chuyện trước mặt nữ nhi nhưng hắn luôn chiều chuộng nữ nhi, thà mình ăn cơm không ngon cũng không bắt nữ nhi ngồi bên cạnh chơi. A Kiều không chịu được, ngồi bên cạnh hắn, ôm nữ nhi, bảo Thúy Nương lấy thêm một phần chén đũa, nàng chọn hai miếng trứng chiên nhỏ, sợ mặn nên nhúng vào cháo, sau đó đút cho nữ nhi ăn.
Tiểu Sơ Cẩm mặc áo yếm do tổ mẫu may cho bé, nhìn cha ăn một miếng, bé cũng ăn một miếng, ăn một cách ngon lành.
A Kiều nhìn cánh tay mũm mĩm của nữ nhi, nghĩ thầm nữ nhi ăn uống được ghê, lúc chiều đã ăn nửa chén cháo, bây giờ còn ăn trứng gà, chả trách khuôn mặt tròn vo, bị Lư Tuấn đặt biệt danh là “bé mập”. Nữ nhi hiện tại không hiểu, thêm hai năm nữa hiểu rõ ý nghĩa của bé mập, nhất định sẽ bực.
Ăn cơm xong, Triệu Yến Bình chơi giấu đồ với hai đứa nhỏ như mọi khi.
Tiểu Sơ Cẩm thấy cha chơi với ca ca nhiều lần, đã hiểu đây là chuyện gì, cho nên Triệu Yến Bình chuẩn bị hai túi tiền, hai anh em cùng nhau giấu.
Chơi xong, Xuân Trúc dẫn Mạnh Chiêu đi sương phòng ngủ, Bách Linh cũng ôm Sơ Cẩm ra hậu viện tắm rửa, bé con chạy nhảy cả ngày không biết ra bao nhiêu mồ hôi, kể từ lúc mùa xuân ấm lên, mỗi đêm đều phải tắm, tắm xong thì ngủ với tổ mẫu.
Hài tử đã lớn, tiếp tục ngủ trong phòng cha mẹ không thích hợp, lỡ như tỉnh dậy bắt gặp cha và mẫu thân đang làm chuyện xấu hổ thì mắc cỡ lắm.
Liễu thị định đi chung với cháu gái, Triệu Yến Bình gọi bà: “Nương ngồi thêm một chút.”
Liễu thị nghe thấy, đoán được nhi tử có việc muốn nói, bà quay lại ghế ngồi.
Đông Trúc lui ra ngoài.
A Kiều và Liễu thị tò mò nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình lấy hai thứ trong ngực áo ra, đưa cái túi cho mẫu thân và nói: “Đây là một cặp vòng tay bằng vàng Hương Vân tặng cho Sơ Cẩm, Thái Tử phái tam gia đến chờ bên ngoài Đại Lý Tự để đưa cho ta, còn đây là ngọc bội hồ lô do tam gia tặng, nói là chúc Sơ Cẩm phúc lộc trường thọ.”
Liễu thị nghe nhi tử nói về hai món đồ, hốc mắt bà đỏ hoe.
Theo tập tục ở kinh thành, khi cháu trai và cháu gái nhà mẹ ruột được một tuổi, làm cô cô phải tặng bọn nhỏ vòng tay, có tiền thì tặng vòng vàng vòng bạc, không có tiền thì tặng vòng đồng. Nữ nhi ở Đông Cung phải tuân theo quy củ, mọi việc cần cẩn thận kẻo đi sai một bước sẽ trở thành nhược điểm cho người ta lên án, hiện giờ Sơ Cẩm sắp một tuổi, nữ nhi vẫn nghĩ cách cầu xin Thái Tử tặng cặp vòng tay.
Lau nước mắt trên khóe, Liễu thị cầm hai cái vòng vàng, nhìn tỉ mỉ thì phát hiện vòng tay trái có khắc “Mặt trời mới mọc”, vòng tay phải có khắc “Cẩm tú hàng năm”, đúng là lồng tên của tiểu Sơ Cẩm vào.
“A Kiều con mau nhìn nè.” Liễu thị mỉm cười đưa vòng tay cho A Kiều.
Mặt trời mới mọc ý nói tinh thần đầy sức sống, cẩm tú hàng năm ý nói hoa nở xinh đẹp rực rỡ hàng năm, ý nghĩa tốt đẹp như vậy, làm sao A Kiều không thích cho được?
Về phần ngọc bội hồ lô do tam gia Tiêu Luyện tặng, trên mặt không có khắc chữ, nhưng là một khối ngọc trắng như mỡ dê trong vắt không hề lẫn tạp chất, giá trị tất nhiên rất lớn.
“Ngọc bội của tam gia chắc chắn do trưởng bối đưa, sao chàng lại nhận?” A Kiều cảm thấy không ổn, lo lắng nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình bất đắc dĩ: “Ta không muốn nhận, hắn nhét đồ rồi chạy. Đó là hoàng cung, hắn có thể chạy, ta làm sao đuổi theo được?”
A Kiều ngạc nhiên.
Hành động của tam gia tựa như hài tử của hoàng gia không khác gì với hài tử bình thường khác.
Triệu Yến Bình nói: “Nhận rồi thì cất đi, tam gia năm nay mười một tuổi, đã hiểu chuyện, nếu hắn tặng ngọc bội, chứng tỏ ngọc bội này không phải là đồ không thể tặng, tuy nhiên Sơ Cẩm còn nhỏ, nàng cất ngọc bội trước, khi nào con bé lớn một chút mới đeo.”
A Kiều gật đầu.
Triệu Yến Bình lại an ủi mẫu thân: “Nương, nhìn là biết Hương Vân đặc biệt làm vòng tay này cho Sơ Cẩm, tính tình nàng cẩn thận, sẽ không lén lút bảo người bên cạnh ra ngoài cung đặt vòng tay, tám phần là nhờ Thái Tử, Thái Tử chẳng những giúp còn phái tam gia tới đưa, chứng tỏ Thái Tử thật sự yêu thương muội muội. Nương đừng lo lắng gì nữa, lần sau có tiệc trong cung, nương vào cung, khẳng định sẽ thấy nàng.”
Liễu thị khẽ thở dài: “Ta lo lắng nếu Thái Tử không thương nàng. Thái Tử đối với nàng quá tốt, ta vui nhưng tận đáy lòng vẫn lo lắng.”
Thái Tử tần, Thái Tử tiệp dư, Thái Tử chiêu nghi, xét đến cùng vẫn là thiếp thất, có chủ mẫu nào chịu đựng được cảnh thiếp thất được yêu thương?
Triệu Yến Bình nói: “Nương đọc tiểu thuyết quá nhiều. Nếu ở Tuyên Vương phủ, Hương Vân chỉ là thiếp thất, Vương phi dễ dàng tìm lý do để đối phó nàng, nhưng vào Đông Cung, mọi việc phải theo quy củ, Thái Tử tần cũng có địa vị, chỉ cần Thái Tử tần không phạm sai lầm, ngay cả Thái Tử cũng không thể tùy ý xử lý.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định muốn đối phó muội muội, Triệu Yến Bình chưa từng gặp Thái Tử Phi, hắn không rõ Thái Tử Phi có ý định đó hay không, nhưng ngoại trừ Thái Tử Phi, hậu viện của Thái Tử còn có nữ nhân khác, khó tránh khỏi sẽ có một hai người ghen ghét muội muội. Dưới đủ loại tình huống, muội muội vẫn có thể sinh ba hài tử bình an, đã nói lên rằng Thái Tử hiện tại, hay là Tuyên Vương trước kia, tuyệt đối không phải kẻ vô dụng, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay Thái Tử.
Trước đây muội muội ở nhà mười chín ngày, Triệu Yến Bình cẩn thận hỏi thăm cuộc sống của muội muội trong vương phủ, muội muội nói nhiều như vậy, tóm lại là làm đúng bổn phận, mọi việc đều nghe lời Vương gia.
Triệu Yến Bình cho rằng muội muội làm rất đúng. Hắn cũng thế, Hoàng Thượng cho hắn làm tả tự chính của Đại Lý Tự, hắn làm tốt chức vụ này, hắn không phạm sai lầm, không tin người khác có thể áp đặt tội danh cho hắn. Thuần Khánh Đế không phải là hôn quân, thoạt nhìn Thái Tử điện hạ cũng không phải là hôn quân, luật lệ sáng tỏ, thiện ác đều rõ ràng.
—-
Ngày 26 tháng 3, tiểu Sơ Cẩm tròn một tuổi.
Chủ tớ Triệu gia đều thức dậy rất sớm. Khi A Kiều ra hậu viện, Liễu thị đã mặc đồ tươm tất cho tiểu Sơ Cẩm, bé mặc đồ sinh nhật do A Kiều tự tay may, áo màu đỏ rực có thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng, váy màu đen, mang giày thêu lụa đỏ có đế màu đen, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ.
Mái tóc của tiểu Sơ Cẩm dày và đen nhánh, quấn thành 2 búi trên đầu, dùng dải lụa màu đỏ rực quấn chung quanh, phía trên gắn đóa hoa lụa nho nhỏ tinh xảo, trên cổ tay đeo vòng tay bằng vàng do Hương Vân cô cô tặng, cả người tỏa ra hào quang giàu có giống như tiểu thư nhà giàu, không ai có thể ngờ rằng cha nàng từng là một bộ đầu, mẫu thân từng có cuộc sống bị người ta ức hiếp mấy năm trời.
Nhìn nữ nhi sinh ra đã được hưởng thụ phú quý, từ nhỏ đã được người nhà và họ hàng yêu thương, A Kiều rất vui. Nàng và Triệu Yến Bình đã chịu khổ cực nhưng cuộc sống của nữ nhi ngọt ngào, hai vợ chồng đã thấy đủ, làm việc gì cũng nhiệt tình.
Ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút, khách khứa lần lượt tới nhà.
Tới sớm nhất là cô mẫu Mạnh thị của A Kiều, dẫn theo hai đứa con. Tiết Diễm năm nay mười bốn tuổi, rất giống Tiết Ngao, mày kiếm mắt sáng, nhưng Tiết Ngao xuất thân là sơn tặc, cả người có khí chất ngang tàng và cẩu thả tựa như cây tùng đón gió trên đỉnh núi, Tiết Diễm hướng nội và trầm tĩnh tựa như một cây trúc xanh cao ráo thẳng tắp.
Biểu muội Tiết Ninh có đôi mắt hạnh và gò má đào, dung nhan giống Mạnh thị, cũng hơi giống A Kiều, hiện giờ mới mười một tuổi, có thể đoán được tương lai sẽ rất xinh đẹp.
A Kiều còn nhớ rõ lần cô mẫu dẫn biểu đệ và biểu muội đến huyện Võ An đón nàng, khi đó biểu đệ và biểu muội đều là hài tử, chớp mắt đã 5 năm trôi qua, thời gian trôi qua thật mau.
Người thứ hai tới là Mai thị, tiểu thiếu gia Lư Nghi còn nhỏ, Mai thị chỉ dẫn theo trưởng tử Lư Tuấn. Lư Tuấn năm tuổi rõ ràng bướng bỉnh và ham chơi, nhưng rất thích chơi với người bạn trầm tĩnh và hiểu chuyện như Mạnh Chiêu. Cậu bước vào hành lễ với A Kiều và mọi người, đôi mắt to quay qua nhìn Mạnh Chiêu, cười hì hì, giống như có ý muốn khoe gì đó.
“Sao lão thái công không tới?” A Kiều ngạc nhiên hỏi, Lư thái công rõ ràng rất thích Sơ Cẩm.
Mai thị dở khóc dở cười: “Mấy ngày trước, lão thái công và vài người bạn già đi đến Ngũ Đài Sơn, nói rằng chơi đủ mới về.”
Lư thái công tuy lớn tuổi nhưng tâm hồn không già, mỗi năm đều đi du lịch một chuyến, năm nay muốn đi Ngũ Đài Sơn.
Tuy lão nhân gia không tới nhưng bảo Mai thị đem quà tới, đặt trong hộp được dán giấy đỏ, A Kiều tuy tò mò cũng phải đợi tan tiệc mới mở ra xem.
Phủ tướng quân và Lý Quốc Công phủ là hai nhà thân thiết với Triệu gia nhất, còn lại là nữ quyến trong phủ của vài vị đồng liêu của Triệu Yến Bình, cơ bản sẽ đến trước khi khai tiệc nửa canh giờ.
Lư Tuấn quả nhiên đem theo thứ mới đến, là hai con dế đặt trong lồng nhỏ bằng tre. Cậu muốn chơi với Mạnh Chiêu, tiểu Sơ Cẩm lại thích theo đuôi ca ca. Lư Tuấn yêu cầu tiểu Sơ Cẩm ngoan ngoãn nhìn và không được lộn xộn, tiểu Sơ Cẩm gật đầu, Lư Tuấn mới đồng ý cho tiểu Sơ Cẩm coi, nhưng khi Lư Tuấn mới lấy lồng đựng dế ra, tiểu Sơ Cẩm dùng bàn tay mũm mĩm chọt vào lồng, lồng bị lật, rớt nắp, hai con dế bên trong chạy ra ngoài!
Lư Tuấn hét lên, luống cuống chạy đi bắt dế, tiểu Sơ Cẩm thấy, cũng thông minh đi bắt con dế khác, ba hài tử trở nên bận rộn.
“Đúng là tiểu hài tử.” Tiết Ninh đứng một bên, cười nói như giọng điệu của người lớn.
Tiết Diễm nhìn muội muội, nghĩ đến hình ảnh muội muội mè nheo đòi phụ thân dạy cưỡi ngựa, mẫu thân không chịu, phụ thân lén dẫn muội muội đi ra ngoài dạy.
Tiểu hài tử chơi đùa, người lớn tụ tập nói chuyện, đột nhiên Quách Hưng ở cửa hét to: “Anh cô nương!”
Liễu thị lập tức đứng dậy.
A Kiều mời cô mẫu và Mai thị ngồi trước, nàng không dám tin đi theo sau bà mẫu cùng với Triệu Yến Bình, ba người vội vàng chạy ra cửa, thấy Thẩm Anh đã xuống xe ngựa, trên tay ôm một bé trai xinh đẹp da trắng môi hồng.
“Sao hai mẹ con tới, tam gia đâu rồi?” Xác định trong xe ngựa không còn ai khác, Liễu thị vui mừng hỏi thăm.
Thẩm Anh mỉm cười: “Hắn là quan phụ mẫu, không thể tự tiện rời Sóc Châu. Con nhớ chất nữ, tạm thời quyết định trở về, Tử Hành mau gọi bà ngoại.”
Tạ Tử Hành sinh tháng 11 năm kia, lớn hơn tiểu Sơ Cẩm năm tháng, không nói nhiều như tiểu Sơ Cẩm, đôi mắt to nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên nghiêng đầu, vùi vào vai mẫu thân vì sợ người lạ.
Cháu ngoại sinh ra đã lâu, đây là lần đầu tiên Liễu thị gặp, lúc này cũng không lo trách móc tiểu nữ nhi nghịch ngợm, đón hai mẹ con vào trước.
Thẩm Anh vừa bước vào, nhìn thấy ba hài tử bắt dế trong sân, nàng gọi Sơ Cẩm vài lần, con bé bận rộn không rảnh phản ứng, A Kiều và Liễu thị kêu cũng không được. Thẩm Anh thả Tạ Tử Hành xuống, bảo nhi tử đi chơi, Tạ Tử Hành hơi sợ Mạnh Chiêu và Lư Tuấn, nhưng nhìn thấy có một muội muội giống cậu, Tạ Tử Hành rốt cuộc ngập ngừng bước tới.
Thẩm Anh bí mật nói với A Kiều: “Người ta nói cháu ngoại giống Cậu, ta thấy Tử Hành giống đại ca của ta.”
A Kiều nghi ngờ: “Nói thế nào?”
Nàng không nhìn hình dáng, nhưng Tạ Tử Hành và Tạ Dĩnh giống một khuôn đúc ra.
Thẩm Anh hừ: “Ta và Tạ Dĩnh không sợ người lạ, đại ca của ta có vẻ mặt người lạ đừng tới gần, không giống hắn thì giống ai?”
Nàng mới nói xong, Tạ Tử Hành muốn chạy tới bên cạnh tiểu Sơ Cẩm, Tiểu Sơ Cẩm không biết cậu, bỏ lơ Tạ Tử Hành để tiếp tục đi bắt dế nhưng Mạnh Chiêu hiểu chuyện, muốn nắm tay Tạ Tử Hành cùng đi, kết quả Tạ Tử Hành hất tay tránh thoát Mạnh Chiêu, uất ức chạy tới chỗ mẫu thân.
A Kiều nhìn thấy, liếc nhìn trượng phu không có biểu hiện vui mừng trong ngày sinh nhật một tuổi của nữ nhi, từ chối thừa nhận rằng Tạ Tử Hành giống hắn.
Triệu Yến Bình không thích kết bạn với ai, nhưng nếu bị người ta từ chối, hắn sẽ không lộ ra vẻ mặt uất ức, cùng lắm là lén nôn một ngụm máu mà thôi.
Bước đi trong bóng đêm, Triệu Yến Bình cầm hai món quà mà muội muội và cháu trai tặng về nhà.
Buổi sáng hắn đã nói đêm nay sẽ về trễ chút, cho nên A Kiều và mẹ chồng đã ăn trước với bọn nhỏ, không chờ hắn. Lúc này hắn về, A Kiều kêu Thúy Nương dọn cơm lên.
Thính đường đã thắp đèn, Liễu thị và A Kiều đều ngồi, Mạnh Chiêu ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẫu thân, chỉ có tiểu Sơ Cẩm thấy cha thì tuột khỏi tay tổ mẫu, bắt cha ôm nàng ăn cơm.
Triệu Yến Bình ít nói chuyện trước mặt nữ nhi nhưng hắn luôn chiều chuộng nữ nhi, thà mình ăn cơm không ngon cũng không bắt nữ nhi ngồi bên cạnh chơi. A Kiều không chịu được, ngồi bên cạnh hắn, ôm nữ nhi, bảo Thúy Nương lấy thêm một phần chén đũa, nàng chọn hai miếng trứng chiên nhỏ, sợ mặn nên nhúng vào cháo, sau đó đút cho nữ nhi ăn.
Tiểu Sơ Cẩm mặc áo yếm do tổ mẫu may cho bé, nhìn cha ăn một miếng, bé cũng ăn một miếng, ăn một cách ngon lành.
A Kiều nhìn cánh tay mũm mĩm của nữ nhi, nghĩ thầm nữ nhi ăn uống được ghê, lúc chiều đã ăn nửa chén cháo, bây giờ còn ăn trứng gà, chả trách khuôn mặt tròn vo, bị Lư Tuấn đặt biệt danh là “bé mập”. Nữ nhi hiện tại không hiểu, thêm hai năm nữa hiểu rõ ý nghĩa của bé mập, nhất định sẽ bực.
Ăn cơm xong, Triệu Yến Bình chơi giấu đồ với hai đứa nhỏ như mọi khi.
Tiểu Sơ Cẩm thấy cha chơi với ca ca nhiều lần, đã hiểu đây là chuyện gì, cho nên Triệu Yến Bình chuẩn bị hai túi tiền, hai anh em cùng nhau giấu.
Chơi xong, Xuân Trúc dẫn Mạnh Chiêu đi sương phòng ngủ, Bách Linh cũng ôm Sơ Cẩm ra hậu viện tắm rửa, bé con chạy nhảy cả ngày không biết ra bao nhiêu mồ hôi, kể từ lúc mùa xuân ấm lên, mỗi đêm đều phải tắm, tắm xong thì ngủ với tổ mẫu.
Hài tử đã lớn, tiếp tục ngủ trong phòng cha mẹ không thích hợp, lỡ như tỉnh dậy bắt gặp cha và mẫu thân đang làm chuyện xấu hổ thì mắc cỡ lắm.
Liễu thị định đi chung với cháu gái, Triệu Yến Bình gọi bà: “Nương ngồi thêm một chút.”
Liễu thị nghe thấy, đoán được nhi tử có việc muốn nói, bà quay lại ghế ngồi.
Đông Trúc lui ra ngoài.
A Kiều và Liễu thị tò mò nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình lấy hai thứ trong ngực áo ra, đưa cái túi cho mẫu thân và nói: “Đây là một cặp vòng tay bằng vàng Hương Vân tặng cho Sơ Cẩm, Thái Tử phái tam gia đến chờ bên ngoài Đại Lý Tự để đưa cho ta, còn đây là ngọc bội hồ lô do tam gia tặng, nói là chúc Sơ Cẩm phúc lộc trường thọ.”
Liễu thị nghe nhi tử nói về hai món đồ, hốc mắt bà đỏ hoe.
Theo tập tục ở kinh thành, khi cháu trai và cháu gái nhà mẹ ruột được một tuổi, làm cô cô phải tặng bọn nhỏ vòng tay, có tiền thì tặng vòng vàng vòng bạc, không có tiền thì tặng vòng đồng. Nữ nhi ở Đông Cung phải tuân theo quy củ, mọi việc cần cẩn thận kẻo đi sai một bước sẽ trở thành nhược điểm cho người ta lên án, hiện giờ Sơ Cẩm sắp một tuổi, nữ nhi vẫn nghĩ cách cầu xin Thái Tử tặng cặp vòng tay.
Lau nước mắt trên khóe, Liễu thị cầm hai cái vòng vàng, nhìn tỉ mỉ thì phát hiện vòng tay trái có khắc “Mặt trời mới mọc”, vòng tay phải có khắc “Cẩm tú hàng năm”, đúng là lồng tên của tiểu Sơ Cẩm vào.
“A Kiều con mau nhìn nè.” Liễu thị mỉm cười đưa vòng tay cho A Kiều.
Mặt trời mới mọc ý nói tinh thần đầy sức sống, cẩm tú hàng năm ý nói hoa nở xinh đẹp rực rỡ hàng năm, ý nghĩa tốt đẹp như vậy, làm sao A Kiều không thích cho được?
Về phần ngọc bội hồ lô do tam gia Tiêu Luyện tặng, trên mặt không có khắc chữ, nhưng là một khối ngọc trắng như mỡ dê trong vắt không hề lẫn tạp chất, giá trị tất nhiên rất lớn.
“Ngọc bội của tam gia chắc chắn do trưởng bối đưa, sao chàng lại nhận?” A Kiều cảm thấy không ổn, lo lắng nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình bất đắc dĩ: “Ta không muốn nhận, hắn nhét đồ rồi chạy. Đó là hoàng cung, hắn có thể chạy, ta làm sao đuổi theo được?”
A Kiều ngạc nhiên.
Hành động của tam gia tựa như hài tử của hoàng gia không khác gì với hài tử bình thường khác.
Triệu Yến Bình nói: “Nhận rồi thì cất đi, tam gia năm nay mười một tuổi, đã hiểu chuyện, nếu hắn tặng ngọc bội, chứng tỏ ngọc bội này không phải là đồ không thể tặng, tuy nhiên Sơ Cẩm còn nhỏ, nàng cất ngọc bội trước, khi nào con bé lớn một chút mới đeo.”
A Kiều gật đầu.
Triệu Yến Bình lại an ủi mẫu thân: “Nương, nhìn là biết Hương Vân đặc biệt làm vòng tay này cho Sơ Cẩm, tính tình nàng cẩn thận, sẽ không lén lút bảo người bên cạnh ra ngoài cung đặt vòng tay, tám phần là nhờ Thái Tử, Thái Tử chẳng những giúp còn phái tam gia tới đưa, chứng tỏ Thái Tử thật sự yêu thương muội muội. Nương đừng lo lắng gì nữa, lần sau có tiệc trong cung, nương vào cung, khẳng định sẽ thấy nàng.”
Liễu thị khẽ thở dài: “Ta lo lắng nếu Thái Tử không thương nàng. Thái Tử đối với nàng quá tốt, ta vui nhưng tận đáy lòng vẫn lo lắng.”
Thái Tử tần, Thái Tử tiệp dư, Thái Tử chiêu nghi, xét đến cùng vẫn là thiếp thất, có chủ mẫu nào chịu đựng được cảnh thiếp thất được yêu thương?
Triệu Yến Bình nói: “Nương đọc tiểu thuyết quá nhiều. Nếu ở Tuyên Vương phủ, Hương Vân chỉ là thiếp thất, Vương phi dễ dàng tìm lý do để đối phó nàng, nhưng vào Đông Cung, mọi việc phải theo quy củ, Thái Tử tần cũng có địa vị, chỉ cần Thái Tử tần không phạm sai lầm, ngay cả Thái Tử cũng không thể tùy ý xử lý.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định muốn đối phó muội muội, Triệu Yến Bình chưa từng gặp Thái Tử Phi, hắn không rõ Thái Tử Phi có ý định đó hay không, nhưng ngoại trừ Thái Tử Phi, hậu viện của Thái Tử còn có nữ nhân khác, khó tránh khỏi sẽ có một hai người ghen ghét muội muội. Dưới đủ loại tình huống, muội muội vẫn có thể sinh ba hài tử bình an, đã nói lên rằng Thái Tử hiện tại, hay là Tuyên Vương trước kia, tuyệt đối không phải kẻ vô dụng, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay Thái Tử.
Trước đây muội muội ở nhà mười chín ngày, Triệu Yến Bình cẩn thận hỏi thăm cuộc sống của muội muội trong vương phủ, muội muội nói nhiều như vậy, tóm lại là làm đúng bổn phận, mọi việc đều nghe lời Vương gia.
Triệu Yến Bình cho rằng muội muội làm rất đúng. Hắn cũng thế, Hoàng Thượng cho hắn làm tả tự chính của Đại Lý Tự, hắn làm tốt chức vụ này, hắn không phạm sai lầm, không tin người khác có thể áp đặt tội danh cho hắn. Thuần Khánh Đế không phải là hôn quân, thoạt nhìn Thái Tử điện hạ cũng không phải là hôn quân, luật lệ sáng tỏ, thiện ác đều rõ ràng.
—-
Ngày 26 tháng 3, tiểu Sơ Cẩm tròn một tuổi.
Chủ tớ Triệu gia đều thức dậy rất sớm. Khi A Kiều ra hậu viện, Liễu thị đã mặc đồ tươm tất cho tiểu Sơ Cẩm, bé mặc đồ sinh nhật do A Kiều tự tay may, áo màu đỏ rực có thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng, váy màu đen, mang giày thêu lụa đỏ có đế màu đen, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ.
Mái tóc của tiểu Sơ Cẩm dày và đen nhánh, quấn thành 2 búi trên đầu, dùng dải lụa màu đỏ rực quấn chung quanh, phía trên gắn đóa hoa lụa nho nhỏ tinh xảo, trên cổ tay đeo vòng tay bằng vàng do Hương Vân cô cô tặng, cả người tỏa ra hào quang giàu có giống như tiểu thư nhà giàu, không ai có thể ngờ rằng cha nàng từng là một bộ đầu, mẫu thân từng có cuộc sống bị người ta ức hiếp mấy năm trời.
Nhìn nữ nhi sinh ra đã được hưởng thụ phú quý, từ nhỏ đã được người nhà và họ hàng yêu thương, A Kiều rất vui. Nàng và Triệu Yến Bình đã chịu khổ cực nhưng cuộc sống của nữ nhi ngọt ngào, hai vợ chồng đã thấy đủ, làm việc gì cũng nhiệt tình.
Ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút, khách khứa lần lượt tới nhà.
Tới sớm nhất là cô mẫu Mạnh thị của A Kiều, dẫn theo hai đứa con. Tiết Diễm năm nay mười bốn tuổi, rất giống Tiết Ngao, mày kiếm mắt sáng, nhưng Tiết Ngao xuất thân là sơn tặc, cả người có khí chất ngang tàng và cẩu thả tựa như cây tùng đón gió trên đỉnh núi, Tiết Diễm hướng nội và trầm tĩnh tựa như một cây trúc xanh cao ráo thẳng tắp.
Biểu muội Tiết Ninh có đôi mắt hạnh và gò má đào, dung nhan giống Mạnh thị, cũng hơi giống A Kiều, hiện giờ mới mười một tuổi, có thể đoán được tương lai sẽ rất xinh đẹp.
A Kiều còn nhớ rõ lần cô mẫu dẫn biểu đệ và biểu muội đến huyện Võ An đón nàng, khi đó biểu đệ và biểu muội đều là hài tử, chớp mắt đã 5 năm trôi qua, thời gian trôi qua thật mau.
Người thứ hai tới là Mai thị, tiểu thiếu gia Lư Nghi còn nhỏ, Mai thị chỉ dẫn theo trưởng tử Lư Tuấn. Lư Tuấn năm tuổi rõ ràng bướng bỉnh và ham chơi, nhưng rất thích chơi với người bạn trầm tĩnh và hiểu chuyện như Mạnh Chiêu. Cậu bước vào hành lễ với A Kiều và mọi người, đôi mắt to quay qua nhìn Mạnh Chiêu, cười hì hì, giống như có ý muốn khoe gì đó.
“Sao lão thái công không tới?” A Kiều ngạc nhiên hỏi, Lư thái công rõ ràng rất thích Sơ Cẩm.
Mai thị dở khóc dở cười: “Mấy ngày trước, lão thái công và vài người bạn già đi đến Ngũ Đài Sơn, nói rằng chơi đủ mới về.”
Lư thái công tuy lớn tuổi nhưng tâm hồn không già, mỗi năm đều đi du lịch một chuyến, năm nay muốn đi Ngũ Đài Sơn.
Tuy lão nhân gia không tới nhưng bảo Mai thị đem quà tới, đặt trong hộp được dán giấy đỏ, A Kiều tuy tò mò cũng phải đợi tan tiệc mới mở ra xem.
Phủ tướng quân và Lý Quốc Công phủ là hai nhà thân thiết với Triệu gia nhất, còn lại là nữ quyến trong phủ của vài vị đồng liêu của Triệu Yến Bình, cơ bản sẽ đến trước khi khai tiệc nửa canh giờ.
Lư Tuấn quả nhiên đem theo thứ mới đến, là hai con dế đặt trong lồng nhỏ bằng tre. Cậu muốn chơi với Mạnh Chiêu, tiểu Sơ Cẩm lại thích theo đuôi ca ca. Lư Tuấn yêu cầu tiểu Sơ Cẩm ngoan ngoãn nhìn và không được lộn xộn, tiểu Sơ Cẩm gật đầu, Lư Tuấn mới đồng ý cho tiểu Sơ Cẩm coi, nhưng khi Lư Tuấn mới lấy lồng đựng dế ra, tiểu Sơ Cẩm dùng bàn tay mũm mĩm chọt vào lồng, lồng bị lật, rớt nắp, hai con dế bên trong chạy ra ngoài!
Lư Tuấn hét lên, luống cuống chạy đi bắt dế, tiểu Sơ Cẩm thấy, cũng thông minh đi bắt con dế khác, ba hài tử trở nên bận rộn.
“Đúng là tiểu hài tử.” Tiết Ninh đứng một bên, cười nói như giọng điệu của người lớn.
Tiết Diễm nhìn muội muội, nghĩ đến hình ảnh muội muội mè nheo đòi phụ thân dạy cưỡi ngựa, mẫu thân không chịu, phụ thân lén dẫn muội muội đi ra ngoài dạy.
Tiểu hài tử chơi đùa, người lớn tụ tập nói chuyện, đột nhiên Quách Hưng ở cửa hét to: “Anh cô nương!”
Liễu thị lập tức đứng dậy.
A Kiều mời cô mẫu và Mai thị ngồi trước, nàng không dám tin đi theo sau bà mẫu cùng với Triệu Yến Bình, ba người vội vàng chạy ra cửa, thấy Thẩm Anh đã xuống xe ngựa, trên tay ôm một bé trai xinh đẹp da trắng môi hồng.
“Sao hai mẹ con tới, tam gia đâu rồi?” Xác định trong xe ngựa không còn ai khác, Liễu thị vui mừng hỏi thăm.
Thẩm Anh mỉm cười: “Hắn là quan phụ mẫu, không thể tự tiện rời Sóc Châu. Con nhớ chất nữ, tạm thời quyết định trở về, Tử Hành mau gọi bà ngoại.”
Tạ Tử Hành sinh tháng 11 năm kia, lớn hơn tiểu Sơ Cẩm năm tháng, không nói nhiều như tiểu Sơ Cẩm, đôi mắt to nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên nghiêng đầu, vùi vào vai mẫu thân vì sợ người lạ.
Cháu ngoại sinh ra đã lâu, đây là lần đầu tiên Liễu thị gặp, lúc này cũng không lo trách móc tiểu nữ nhi nghịch ngợm, đón hai mẹ con vào trước.
Thẩm Anh vừa bước vào, nhìn thấy ba hài tử bắt dế trong sân, nàng gọi Sơ Cẩm vài lần, con bé bận rộn không rảnh phản ứng, A Kiều và Liễu thị kêu cũng không được. Thẩm Anh thả Tạ Tử Hành xuống, bảo nhi tử đi chơi, Tạ Tử Hành hơi sợ Mạnh Chiêu và Lư Tuấn, nhưng nhìn thấy có một muội muội giống cậu, Tạ Tử Hành rốt cuộc ngập ngừng bước tới.
Thẩm Anh bí mật nói với A Kiều: “Người ta nói cháu ngoại giống Cậu, ta thấy Tử Hành giống đại ca của ta.”
A Kiều nghi ngờ: “Nói thế nào?”
Nàng không nhìn hình dáng, nhưng Tạ Tử Hành và Tạ Dĩnh giống một khuôn đúc ra.
Thẩm Anh hừ: “Ta và Tạ Dĩnh không sợ người lạ, đại ca của ta có vẻ mặt người lạ đừng tới gần, không giống hắn thì giống ai?”
Nàng mới nói xong, Tạ Tử Hành muốn chạy tới bên cạnh tiểu Sơ Cẩm, Tiểu Sơ Cẩm không biết cậu, bỏ lơ Tạ Tử Hành để tiếp tục đi bắt dế nhưng Mạnh Chiêu hiểu chuyện, muốn nắm tay Tạ Tử Hành cùng đi, kết quả Tạ Tử Hành hất tay tránh thoát Mạnh Chiêu, uất ức chạy tới chỗ mẫu thân.
A Kiều nhìn thấy, liếc nhìn trượng phu không có biểu hiện vui mừng trong ngày sinh nhật một tuổi của nữ nhi, từ chối thừa nhận rằng Tạ Tử Hành giống hắn.
Triệu Yến Bình không thích kết bạn với ai, nhưng nếu bị người ta từ chối, hắn sẽ không lộ ra vẻ mặt uất ức, cùng lắm là lén nôn một ngụm máu mà thôi.
Bình luận truyện