Kiều Nương Y Kinh

Quyển 2 - Chương 16: Nghĩ nhiều



Tôn quan chủ đi tới thì nha đầu ngồi ở dưới hành lang vội xua tay với nàng.

Tôn quan chủ vội dừng bước.

"Tiểu thư ngủ?" Nàng thấp giọng hỏi.

Nha đầu gật gật đầu.

"Thân mình tiểu thư không tốt, tinh thần không ổn, ban ngày phải ngủ nửa canh giờ." Nàng nói, tay không ngừng may vá.

Tôn quan chủ ừ một tiếng.

"Chẳng qua rốt cuộc là tốt lắm, từ từ chăm sóc sẽ càng ngày càng tốt." Nàng mỉm cười nói, "Không uổng công lúc trước Chu phu nhân một mảnh thành kính."

Nha đầu gật gật đầu.

"Nếu phu nhân còn sống, chắc cao hứng lắm a." Nàng thở dài nói, quay đầu lại nhìn trong phòng.

Tuổi nhỏ mà bao nhiêu trí tuệ a, hơn nữa, bao nhiêu lợi hại a.

"Hai tiểu đồng, đã đưa đi rồi." Tôn quan chủ nói, "Ta từng cùng quan chủ Bảo Nguyên Sơn đạo quán này, đồng môn tu đạo, tiểu thư yên tâm."

Yên tâm, là người nào yên tâm?

Nha đầu cúi đầu thêu thùa may vá vâng một tiếng.

Tôn quan chủ khách sáo nói nàng hai câu may vá tốt liền cáo từ, nha đầu cầm đồ may vá ngơ ngơ ngẩn ngẩn một khắc, trong nhà truyền đến tiếng tất tất tác tác.

"Tiểu thư." Nha đầu vội buông đồ xuống đi vào.

Trình Kiều Nương đã ngồi trên sập.

Nha đầu hầu hạ nàng ngồi xuống, uống một chén nước, lại giúp nàng chải đầu.

"Tiểu thư, quan chủ nói, đã đưa hai người kia đi." Nha đầu nói.

Trình Kiều Nương ừ một tiếng, cúi đầu đọc sách.

Trong phòng im lặng không tiếng động.

"Ngươi có phải cảm thấy được này hai tiểu đồng thực đáng thươnghay không?" Trình Kiều Nương hỏi.

"Không, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. các nàng vì mình an bài chu đáo, chính là vạn nhất đâu? Vạn nhất tiểu thư nếu có chuyện gì. . ." Nha đầu vội run giọng nói.

Nói tới đây không dám nói tiếp, nghĩ cũng không dám nghĩ, đã nhiều ngày hàng đêm ác mộng. Đều là vì thế.

"Nếu là thật như thế, những người này đều không sống được rồi." Trình Kiều Nương nói, mỉm cười.

Nữ tử khuê các bị nhục nhã, chuyện mất thể diện như vậy, Trình gia nhất định sẽ đem toàn bộ người biết diệt khẩu.

"Cho nên hai tiểu đồng này nhất định bên ngoài cẩn thận nhìn, vạn nhất không kêu được các ngươi, nàng cũng sẽ xông tới." Trình Kiều Nương nói.

Nha đầu vâng một tiếng.

"Lại nói tiếp, các nàng làm như vậy quả thật rất không tồi." Trình Kiều Nương tay cầm sách nói, "Hai đứa nhỏ, nhưng thật ra thông minh."

Nha đầu có chút khó hiểu. Nhìn thấy Trình Kiều Nương.

"Này. Tiểu thư. Thích hai tiểu đồng này?" Nàng hỏi.

Trình Kiều Nương ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ta chỉ là ngốc tử, cũng không phải kẻ điên." Nàng nói.

Nha đầu không nhịn được cười ra tiếng.

"Tiểu thư, người lại chọc em." Nàng kêu.

"Ta không chọc ngươi. Ta nói rồi, ta rất thù dai." Trình Kiều Nương nói, đem trang sách lật qua, "Sao có thể đem người lợi dụng ta giữ ở bên người."

Đúng vậy, hai tiểu thư không muốn tánh mạng của họ.

Hai tiểu đồng chính là bị đưa đến đạo quán khác mà thôi, thật là vận khí không sai rồi.

Nha đầu cúi đầu vâng một tiếng.

"Tiểu thư, cá mới mua, người xem ăn thế nào?" Nàng hỏi, giọng điệu thoải mái vui vẻ.

"Cá gì?" Trình Kiều Nương hỏi.

"Cá trắm đen lớn." Nha đầu nói.

"Phòng bếp còn có cái gì?" Trình Kiều Nương lại hỏi.

"Có mấy bó hành xanh, trứng. Còn có hôm qua trên núi ngắt một ít nấm cùng mộc nhĩ." Nha đầu vừa nhẩm ngón tay vừa nói, "Còn có hai cái . . . ."

"Tốt lắm." Trình Kiều Nương ngắt lời nàng, "Làm canh cá đi."

Nha đầu cao hứng gật đầu, ngồi chồm hỗm, còn thật sự chuẩn bị nghe dạy.

Màn đêm buông xuống thì trong kinh thành Trần Thiệu Trần đại nhân rốt cục đợi cho quản gia trở về hỏi cụ thể và tỉ mỉ tình hình.

"May là Lục Nương nhớ rõ có người gọi tên nha đầu kia, tên này nói ra, lại vạn hạnh tiểu nhị cũng nghe được, bởi vì là nhà họ đến lại mang theo cái ăn, cho nên tiểu nhị sinh lòng căm giận nhớ kỹ." Quản gia cảm thán nói.

Việc này có tính là người tốt có ông trời ủng hộ?

Trần Thiệu nhắm mắt thầm nghĩ, trùng hợp như thế, lại trùng hợp như thế.

"Như vậy hỏi thăm ra là tiểu thư nhà ai?" Hắn hỏi.

"Lúc ấy bên trong ghế lô chỉ có hai công tử." Quản gia nói.

Công tử? Phụ thân không phải nói nha đầu kia đi theo một vị tiểu thư sao? là tiểu thư chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi ? Sao lại thành công tử?

Trần Thiệu nhíu mày.

"Càng may là hai công tử này cũng là người trong kinh." Quản gia nói tiếp, "Một Chu gia Lục công tử, một là người què tiểu Tần công tử, về phần vị Bán Cần kia là nha đầu nhà ai, tiểu nhị cũng không biết."

Chu gia, Tần gia.

Trần Thiệu im lặng một khắc.

"Như thế, lấy bái thiếp của ta đến hỏi liền biết." Hắn nói.

Quản gia đúng là ý này, hai nhà này không phải dân chúng bình dân, không nên tùy tiện tới cửa hỏi nha đầu nhà người ta, cho nên cầm danh thiếp lão gia sẽ thuận lợi hơn, hắn vâng một tiếng xoay người liền đi.

Bởi vì vừa uống rượu, lại vừa cưỡi ngựa, sau khi Tần Công tử tắm rửa thay quần áo liền nằm xuống nghỉ tạm, gian ngoài bọn nha đầu thấp giọng nói chuyện kinh động đến hắn.

"Các ngươi mới vừa nói ai tới tìm ai?" Hắn còn cách rèm che hỏi.

Bọn nha đầu bước nhanh lại, ở ngoài ngồi chồm hỗm.

"Hồi công tử." Các nàng nói, "Là nhà Trần Thiệu Trần lão gia phái người tới hỏi nhà chúng ta có phải có một nha đầu tên là Bán Cần, thật là kỳ quái, không biết vì sao."

Tần công tử ngồi phịch xuống.

"Ai? Trần Thiệu?" Hắn hỏi, "Bán Cần?"

Bọn nha đầu rất ít thấy công tử như thế, có chút kinh ngạc, chần chờ một khắc xốc rèm lên.

"Vâng, là danh thiếp Trần đại nhân, hỏi Bán Cần có phải là nha đầu nhà chúng ta." Nha đầu còn thật sự nói.

Tần công tử trầm mặc một khắc, đưa tay lấy quải trượng bên giường.

"Đi Chu gia." Hắn nói.

Hiện tại?

Nha đầu kinh ngạc nhìn bên ngoài một chút.

Tinh thần Chu Lục Lang mơ hồ, bị phụ thân kêu đến khi đang ở Diễn Võ Trường đánh quyền, cứ như vậy mồ hôi ướt đẫm đi đến.

"Trời giá rét, gió lạnh." Chu mẫu đau lòng nói, thúc giục nha đầu lấy khăn lau lại.

Chu phụ không kiên nhẫn xua tay.

"Các ngươi đi xuống." Hắn nói.

Chu mẫu không dám ý kiến, mang theo nha nụ hoa già lui ra ngoài.

"Phụ thân, chuyện gì?" Chu Lục Lang mở miệng hỏi nói.

"nha đầu Ngươi mang về không đơn giản a." Chu phụ nói.

Chu Lục Lang nhíu mày.

"Lời nói cử chỉ cũng có chút không đơn giản, chỉ nhìn kỹ, có vẻ như cũng không có gì là không đơn giản." Hắn nói.

Người Chu gia có gì nói nấy, hắn nói xong liền nhìn phụ thân.

"Phụ thân có điều gì cứ nói đi." Hắn nói.

"Mới vừa rồi Trần Thiệu Trần đại nhân phái người đến đây." Chu phụ nói.

Mắt Chu Lục Lang sáng lên, một quan lớn nho sĩ như thế tới bái phóng Chu gia bọn hắn? Chẳng lẽ là vì chuyện lập Thái tử?

Hoàng Đế tuổi tác đã cao, thân thể suy nhược nhiều bệnh, chuyện chọn Thái tử, lửa xém lông mày, hai hoàng tử, trong triều phe phái sôi nổi, người khác đối với loại này đều đau đầu không thôi tránh không kịp, chỉ Chu gia lại cho rằng đây là tốt cơ hội.

Chỉ tiếc, võ tướng thấp, chức quan Chu gia lại là võ tướng trong thiên hạ, nếu không phải ông nội dự kiến trước, năm đó vào kinh khi vừa mới thành danh, chỉ sợ trong kinh rộng lớn sớm đã không ai biết Chu gia bọn hắn là ai, như vậy thời khắc không ai mượn sức bọn hắn, sao lại không nóng lòng muốn thử.

Không nghĩ tới, không đến không phải không đến, lúc đến lại là đại nhân lớn như thế.

"Trần đại nhân hay là đã tuyển chọn?" Chu Lục Lang nhịn không được kích động, ánh mắt tỏa sáng, "Là ai?"

Như vậy hoặc có kéo bè cánh, mặc kệ với ai hắn tức khắc muốn theo sau làm một hồi .

Từ xưa đến nay phú quý đều mưu cầu trong nguy hiểm, nhìn trước ngó sau sợ lang hổ cũng không thể an toàn, hợp lại một hồi, bất luận thành bại, đều là thống khoái.

Chu phụ nhìn thấy bộ dáng đứa con có chút bật cười, nhưng nghĩ lại mình mới vừa nghe quản gia truyền đạt bái thiếp thì cũng là thần tháinhư vậy .

"Lục Lang, ngươi suy nghĩ nhiều quá." Hắn lắc đầu nói, "Trần gia là tới để hỏi nha đầu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện