Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả
Chương 37: Thân mật
Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh
Thời tiết dần trở nên nóng bức, theo thông lệ của những năm trước thì đến tháng sáu Hoàng đế sẽ mang theo gia quyến và quan lại đi hành cung tránh nóng.
Diêm Mặc cũng đi theo đoàn hộ vệ, ngày thứ hai sau khi hộ tống hoàng gia đến hành cung thì hắn phải trở lại kinh thành.
Tuy nói khoảng cách từ kinh thành đến hành cung cưỡi ngựa vừa đi vừa về cũng chỉ mất mấy canh giờ là cùng, nhưng Diêm Mặc thân là Phó thống lĩnh của cấm vệ quân, hắn phải phụ trách chỉ đạo huấn luyện thị vệ, nếu không có ý chỉ của Hoàng Đế thì không thể tự ý rời khỏi vị trí của mình.
Vì vậy mà trước khi Chử Thanh Huy trở lại kinh thành có lẽ hai người cũng không được gặp mặt, mà chờ đến khi nàng hồi kinh lại phải lập tức chuẩn bị cho việc đại hôn. Theo tập tục xưa, trước khi thành hôn thì cả hai không được gặp nhau, lần này xa cách phải mất hơn hai tháng.
Chử Thanh Huy trong lòng không cam tâm, sau khi sắp xếp ổn thỏa liền đến chỗ Hoàng Hậu quấy rầy một hồi, có thể cải trang đi tìm Diêm Mặc.
Đa số các hộ vệ đều dựng trại đóng quân ở bên ngoài hành cung, Chử Thanh Huy giả dạng nam tử, lợi dụng lúc chiều tối dễ che giấu mà dẫn theo Tía Tô một đường tránh né mọi người tìm được lều của Diêm Mặc.
Tía Tô chủ động canh giữ bên ngoài lều, chỉ để một mình nàng đi vào.
Có lẽ là Diêm Mặc mới vừa tắm gội xong, hắn khoác một cái áo đen và quần dài lỏng lẻo vắt vẻo bên hông, để lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực tựa như được đúc từ đồng.
Lúc này Diêm Mặc gập chân ngồi trên giường chuyên chú điêu khắc tượng nhỏ trong tay, ánh nến màu cam mờ ảo phản chiếu nửa bên mặt của hắn, nửa bên còn lại khuất trong bóng tối, khiến ngũ quan vốn có vẻ lạnh lùng của hắn càng thêm rõ nét.
Chử Thanh Huy hưng phấn đi đến, vừa vào trong lều đã bị cảnh tượng ấy dọa cho choáng váng, cứng người tại chỗ.
Diêm Mặc cũng không ngờ rằng nàng sẽ đến, tuy trong lòng có hơi kinh ngạc nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, buông pho tượng ra rồi khoác thêm áo ngoài vào cho đàng hoàng.
Chử Thanh Huy đột nhiên hoàn hồn, lập tức xoay người sang chỗ khác, dậm chân, vừa thẹn lại vừa hoảng: "Chàng, sao chàng không mặc quần áo chứ?!"
Diêm Mặc đứng dậy, dắt tay nàng qua: "Là ta sai."
Lều trại ở đây đều là dựng lên để tạm thời ở lại nên rất đơn sơ, ngoại trừ một cái giường thấp và một cái bàn thì không có chỗ nào có thể ngồi được cả.
Khi Chử Thanh Huy bị ấn ngồi ở trên giường thì thân thể càng thêm cứng đờ, nàng cúi đầu không dám đối diện với Diêm Mặc.
Không gian trong lều trại cũng không lớn, hai người cách nhau rất gần, nàng chỉ cảm thấy khi mình hô hấp thì trong xoang mũi đều tràn ngập hơi thở của tiên sinh. Loại hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc này của hắn làm nàng tâm hoảng ý loạn, không biết nên ứng phó thế nào. Nhớ tới cảnh tượng mình chứng kiến khi vừa vào đây, trên mặt nàng càng thêm đỏ ửng, đầu óc như bị đình trệ.
Diêm Mặc cũng ngồi trên chiếc giường thấp, may là hắn không dựa quá gần nàng, nếu không nàng thật sự không thể nào thở nổi.
Hai người đều không có nói chuyện, bầu không khí trong doanh trại càng thêm ái muội, tròng mắt của Chử Thanh Huy hoảng hốt nhìn khắp nơi. Thấy trong tay Diêm Mặc có cầm pho tượng vừa khắc được một nửa, nàng vội cầm lên, tìm đại một lời để nói: "Hôm nay cũng mệt rồi, chàng cũng đừng khắc nữa, nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Không sao, chỉ còn mấy nhát đao nữa là khắc xong rồi."
Chử Thanh Huy nghe vậy, dùng ngón tay sờ lên pho tượng, phát hiện quả thực còn có chỗ thô ráp liền trả nó lại.
Diêm Mặc nhận lấy, hoàn thành vài nét cuối cùng rồi dùng giấy nhám cẩn thận mài giũa.
Chử Thanh Huy an tĩnh nhìn sườn mặt của hắn, tâm trạng hoảng loạn vừa rồi cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Chợt nghĩ đến chuyện sắp phải chia xa, ngữ khí cũng bớt căng thẳng đi nhiều, nàng nhẹ giọng thầm nói: "Ngày mai tiên sinh hồi kinh rồi, phải hơn hai tháng sau chúng ta mới gặp lại."
Diêm Mặc buông giấy nhám trong tay xuống, nhìn nàng, nói: "Đến lượt ta tới tìm nàng."
Từ lúc hắn biết Bánh bao nhỏ muốn đến hành cung tránh nóng, trước đây hắn đã tránh các trạm gác ngầm để tiến vào quan sát địa hình của nơi đây.
Ở đây không giống với hoàng cung trong kinh thành, hành cung xây theo kiểu tựa núi, mỗi một cung điện đều được sơn thủy bao quanh, có thể nói là độc lập. Nếu âm thầm tới tìm nàng thì không có nhiều cố kỵ như trong hoàng cung, cũng không cần lo lắng sẽ làm kinh động đến ai.
Chử Thanh Huy nghe xong, bỗng chốc tâm trạng đã vui vẻ hẳn lên, nàng ngẩng nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh. Tuy rằng không biết theo lời Diêm Măc thì khi nào hắn đến tìm nàng, tìm như thế nào, nhưng nếu hắn đã nói sẽ đến tìm thì nhất định đến, nàng tin tưởng hắn.
Rồi rốt cuộc nàng vẫn lo lắng hắn sẽ bị liên lụy, suy nghĩ một lúc rồi nàng lại lắc đầu: "Thật ra...... Không gặp được cũng không sao." Tuy nói là nói như vậy, nhưng nàng lại nghĩ đến lần mà Diêm Mặc rời kinh đi tiếp ứng cho sứ thần, dù chỉ có nửa tháng mà nàng cảm giác như đã qua mấy năm ròng, hiện tại có lẽ phải xa cách tận hai tháng, không phải càng thêm gian nan sao?
"Ta muốn gặp nàng." Diêm Mặc nói.
Một câu này đã che khuất nỗi lo lắng của Chử Thanh Huy, chỉ còn lại một đôi mắt hạnh chăm chú nhìn hắn.
Diêm Mặc vươn một ngón tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng.
Chử Thanh Huy ôm lấy tay hắn, nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay to rộng, vết chai dày cộm thô ráp ở lòng bàn tay cọ lên gương mặt non mịn của nàng, mang đến một trận tê dại.
Lông mi Chử Thanh Huy run rẩy kịch liệt nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Diêm Mặc nâng cằm trắng nõn tinh tế của nàng lên, ánh mắt dừng lại ở đôi má đỏ lựng như rặng mây chiều, càng nhìn càng thêm sâu thẳm. Hắn chậm rãi cúi đầu...
Khác với lần đầu tiên như chuồn chuồn lướt nước, lúc này đây, môi lưỡi hắn như đang tuần tra lãnh địa của mình, đảo một lượt để nếm vị ngọt trong miệng nhỏ nhắn của nàng.
Chử Thanh Huy hô hấp dồn dập, hai mắt dao động không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngẫu nhiên vội liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Diêm Mặc lại mút mấy cái ở môi nàng, duỗi tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh để ôm người vào trong lồng ngực mình, tay chạm lên đỉnh đầu nàng.
Qua một hồi lâu, Chử Thanh Huy mới từ từ bình phục lại hơi thở, nàng bắt lấy tay của Diêm Mặc, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve xoa nắn trên đó, thỉnh thoảng véo mạnh một cái, giống như đang chơi đùa.
Diêm Mặc cảm thấy ngứa, lật bàn tay to rộng của mình lại bao lấy hai tay nhỏ nhắn của nàng bên trong.
Chử Thanh Huy rút tay ra, lại ôm lấy tay hắn, càng cào thêm hăng say.
Diêm Mặc bất đắc dĩ đành phải tùy nàng.
Chử Thanh Huy chu đôi môi hơi sưng đỏ lên, làm nũng lẩm bẩm nói: "Chàng không tuân thủ quy tắc gì cả, trước đó ta đã nói nếu chàng muốn hôn ta thì trước tiên phải nói với ta một tiếng mới được, khi đó tiên sinh đã đáp ứng rồi mà."
"Có nói." Diêm Mặc nói.
"Nào có? Sao ta lại không nghe thấy?" Chử Thanh Huy lập tức ngẩng đầu phản bác.
Diêm Mặc rũ mắt xuống đối mắt với nàng, đến khi Chử Thanh Huy ngượng ngùng muốn dời mắt trước, hắn lại rút bàn tay ra, chỉ vào hai mắt mình: "Là nơi này đã nói."
Chử Thanh Huy cứng họng, thế nhưng không thể phản bác lại hắn, một lát sau mới cắn môi, nói: "Vậy, ta còn chưa có đồng ý đâu."
"Đồng ý rồi." Diêm Mặc lại gục đầu xuống, hôn một cái lên mí mắt nàng: "Cũng là nơi này nói với ta rằng nàng nguyện ý."
"Oành" một tiếng, hai má Chử Thanh Huy lại đỏ lên. Nàng vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, dùng chóp mũi nhỏ nhắn cọ loạn khắp nơi, bĩu môi hờn dỗi: "Tiên sinh không giống như trước đây, không nói lời nào đứng đắn cả."
Hiện giờ có đôi khi hắn khiến nàng phải nghẹn lời.
Nàng lại không biết, vì động tác của nàng mà hơi thở nóng hổi đã phả trước ngực Diêm Mặc, khiến cho thân thể hắn trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng.
Chử Thanh Huy như phát hiện ra trò mới, cách lớp quần áo mà dùng một ngón tay trắng nõn chọc vào ngực Diêm Mặc, nhẹ giọng kinh ngạc cảm thán: "Thật là cứng, giống như thiết vậy, nhưng cũng không hẳn là giống, hình như là tơ lụa bọc thiết, thực sự rất thú vị."
Nàng cúi đầu nhìn lại bộ ngực của mình, lại nhìn Diêm Mặc một cái, một lần nữa vươn đầu ngón tay ra chọc một chút.
Cổ họng Diêm Mặc khẽ động, cúi đầu nhìn vẻ mặt hồn nhiên và thú vị của nàng, hắn thầm than một tiếng, đành phải đưa tay giữ lấy tay nàng, ngăn hành động không an phận ấy lại.
Chử Thanh Huy lại tránh một chút, lần này nàng không tránh thoát, lẩm bẩm một tiếng, an tĩnh dựa vào lồng ngực Diêm Mặc.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng chim kêu.
Đây là ám hiệu ước định của Chử Thanh Huy và Tía Tô, nói cho nàng biết thời gian không còn sớm, cần phải trở về rồi.
Chử Thanh Huy từ trong lồng ngực Diêm Mặc ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lên, vừa nhanh vừa nhẹ hôn một cái lên môi hắn, khi nàng sắp lùi lại, trong đầu nóng lên, lại duỗi chiếc lưỡi mềm mại ướt át ra liếm lên môi hắn rồi mới vội vàng lui ra ngoài, hai tay che mặt, nhìn hắn qua khe hở ngón tay.
"Ta phải đi rồi, tiên sinh nhớ kỹ lời mình đã nói, phải tới tìm ta, nếu không ta sẽ tức giận với chàng." Tuy trong lời nói mang theo vài phần đe dọa nhưng thanh âm lại như làm nũng, nói xong cũng không đợi Diêm Mặc trả lời đã vén rèm lên chạy ra ngoài.
Diêm Mặc đứng dậy đuổi theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng các nàng bước vào hành cung.
Hắn đứng tại chỗ, đưa đầu ngón lên môi nhẹ nhàng vuốt ve, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Beta: Quanh
Thời tiết dần trở nên nóng bức, theo thông lệ của những năm trước thì đến tháng sáu Hoàng đế sẽ mang theo gia quyến và quan lại đi hành cung tránh nóng.
Diêm Mặc cũng đi theo đoàn hộ vệ, ngày thứ hai sau khi hộ tống hoàng gia đến hành cung thì hắn phải trở lại kinh thành.
Tuy nói khoảng cách từ kinh thành đến hành cung cưỡi ngựa vừa đi vừa về cũng chỉ mất mấy canh giờ là cùng, nhưng Diêm Mặc thân là Phó thống lĩnh của cấm vệ quân, hắn phải phụ trách chỉ đạo huấn luyện thị vệ, nếu không có ý chỉ của Hoàng Đế thì không thể tự ý rời khỏi vị trí của mình.
Vì vậy mà trước khi Chử Thanh Huy trở lại kinh thành có lẽ hai người cũng không được gặp mặt, mà chờ đến khi nàng hồi kinh lại phải lập tức chuẩn bị cho việc đại hôn. Theo tập tục xưa, trước khi thành hôn thì cả hai không được gặp nhau, lần này xa cách phải mất hơn hai tháng.
Chử Thanh Huy trong lòng không cam tâm, sau khi sắp xếp ổn thỏa liền đến chỗ Hoàng Hậu quấy rầy một hồi, có thể cải trang đi tìm Diêm Mặc.
Đa số các hộ vệ đều dựng trại đóng quân ở bên ngoài hành cung, Chử Thanh Huy giả dạng nam tử, lợi dụng lúc chiều tối dễ che giấu mà dẫn theo Tía Tô một đường tránh né mọi người tìm được lều của Diêm Mặc.
Tía Tô chủ động canh giữ bên ngoài lều, chỉ để một mình nàng đi vào.
Có lẽ là Diêm Mặc mới vừa tắm gội xong, hắn khoác một cái áo đen và quần dài lỏng lẻo vắt vẻo bên hông, để lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực tựa như được đúc từ đồng.
Lúc này Diêm Mặc gập chân ngồi trên giường chuyên chú điêu khắc tượng nhỏ trong tay, ánh nến màu cam mờ ảo phản chiếu nửa bên mặt của hắn, nửa bên còn lại khuất trong bóng tối, khiến ngũ quan vốn có vẻ lạnh lùng của hắn càng thêm rõ nét.
Chử Thanh Huy hưng phấn đi đến, vừa vào trong lều đã bị cảnh tượng ấy dọa cho choáng váng, cứng người tại chỗ.
Diêm Mặc cũng không ngờ rằng nàng sẽ đến, tuy trong lòng có hơi kinh ngạc nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, buông pho tượng ra rồi khoác thêm áo ngoài vào cho đàng hoàng.
Chử Thanh Huy đột nhiên hoàn hồn, lập tức xoay người sang chỗ khác, dậm chân, vừa thẹn lại vừa hoảng: "Chàng, sao chàng không mặc quần áo chứ?!"
Diêm Mặc đứng dậy, dắt tay nàng qua: "Là ta sai."
Lều trại ở đây đều là dựng lên để tạm thời ở lại nên rất đơn sơ, ngoại trừ một cái giường thấp và một cái bàn thì không có chỗ nào có thể ngồi được cả.
Khi Chử Thanh Huy bị ấn ngồi ở trên giường thì thân thể càng thêm cứng đờ, nàng cúi đầu không dám đối diện với Diêm Mặc.
Không gian trong lều trại cũng không lớn, hai người cách nhau rất gần, nàng chỉ cảm thấy khi mình hô hấp thì trong xoang mũi đều tràn ngập hơi thở của tiên sinh. Loại hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc này của hắn làm nàng tâm hoảng ý loạn, không biết nên ứng phó thế nào. Nhớ tới cảnh tượng mình chứng kiến khi vừa vào đây, trên mặt nàng càng thêm đỏ ửng, đầu óc như bị đình trệ.
Diêm Mặc cũng ngồi trên chiếc giường thấp, may là hắn không dựa quá gần nàng, nếu không nàng thật sự không thể nào thở nổi.
Hai người đều không có nói chuyện, bầu không khí trong doanh trại càng thêm ái muội, tròng mắt của Chử Thanh Huy hoảng hốt nhìn khắp nơi. Thấy trong tay Diêm Mặc có cầm pho tượng vừa khắc được một nửa, nàng vội cầm lên, tìm đại một lời để nói: "Hôm nay cũng mệt rồi, chàng cũng đừng khắc nữa, nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Không sao, chỉ còn mấy nhát đao nữa là khắc xong rồi."
Chử Thanh Huy nghe vậy, dùng ngón tay sờ lên pho tượng, phát hiện quả thực còn có chỗ thô ráp liền trả nó lại.
Diêm Mặc nhận lấy, hoàn thành vài nét cuối cùng rồi dùng giấy nhám cẩn thận mài giũa.
Chử Thanh Huy an tĩnh nhìn sườn mặt của hắn, tâm trạng hoảng loạn vừa rồi cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Chợt nghĩ đến chuyện sắp phải chia xa, ngữ khí cũng bớt căng thẳng đi nhiều, nàng nhẹ giọng thầm nói: "Ngày mai tiên sinh hồi kinh rồi, phải hơn hai tháng sau chúng ta mới gặp lại."
Diêm Mặc buông giấy nhám trong tay xuống, nhìn nàng, nói: "Đến lượt ta tới tìm nàng."
Từ lúc hắn biết Bánh bao nhỏ muốn đến hành cung tránh nóng, trước đây hắn đã tránh các trạm gác ngầm để tiến vào quan sát địa hình của nơi đây.
Ở đây không giống với hoàng cung trong kinh thành, hành cung xây theo kiểu tựa núi, mỗi một cung điện đều được sơn thủy bao quanh, có thể nói là độc lập. Nếu âm thầm tới tìm nàng thì không có nhiều cố kỵ như trong hoàng cung, cũng không cần lo lắng sẽ làm kinh động đến ai.
Chử Thanh Huy nghe xong, bỗng chốc tâm trạng đã vui vẻ hẳn lên, nàng ngẩng nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh. Tuy rằng không biết theo lời Diêm Măc thì khi nào hắn đến tìm nàng, tìm như thế nào, nhưng nếu hắn đã nói sẽ đến tìm thì nhất định đến, nàng tin tưởng hắn.
Rồi rốt cuộc nàng vẫn lo lắng hắn sẽ bị liên lụy, suy nghĩ một lúc rồi nàng lại lắc đầu: "Thật ra...... Không gặp được cũng không sao." Tuy nói là nói như vậy, nhưng nàng lại nghĩ đến lần mà Diêm Mặc rời kinh đi tiếp ứng cho sứ thần, dù chỉ có nửa tháng mà nàng cảm giác như đã qua mấy năm ròng, hiện tại có lẽ phải xa cách tận hai tháng, không phải càng thêm gian nan sao?
"Ta muốn gặp nàng." Diêm Mặc nói.
Một câu này đã che khuất nỗi lo lắng của Chử Thanh Huy, chỉ còn lại một đôi mắt hạnh chăm chú nhìn hắn.
Diêm Mặc vươn một ngón tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng.
Chử Thanh Huy ôm lấy tay hắn, nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay to rộng, vết chai dày cộm thô ráp ở lòng bàn tay cọ lên gương mặt non mịn của nàng, mang đến một trận tê dại.
Lông mi Chử Thanh Huy run rẩy kịch liệt nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Diêm Mặc nâng cằm trắng nõn tinh tế của nàng lên, ánh mắt dừng lại ở đôi má đỏ lựng như rặng mây chiều, càng nhìn càng thêm sâu thẳm. Hắn chậm rãi cúi đầu...
Khác với lần đầu tiên như chuồn chuồn lướt nước, lúc này đây, môi lưỡi hắn như đang tuần tra lãnh địa của mình, đảo một lượt để nếm vị ngọt trong miệng nhỏ nhắn của nàng.
Chử Thanh Huy hô hấp dồn dập, hai mắt dao động không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngẫu nhiên vội liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Diêm Mặc lại mút mấy cái ở môi nàng, duỗi tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh để ôm người vào trong lồng ngực mình, tay chạm lên đỉnh đầu nàng.
Qua một hồi lâu, Chử Thanh Huy mới từ từ bình phục lại hơi thở, nàng bắt lấy tay của Diêm Mặc, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve xoa nắn trên đó, thỉnh thoảng véo mạnh một cái, giống như đang chơi đùa.
Diêm Mặc cảm thấy ngứa, lật bàn tay to rộng của mình lại bao lấy hai tay nhỏ nhắn của nàng bên trong.
Chử Thanh Huy rút tay ra, lại ôm lấy tay hắn, càng cào thêm hăng say.
Diêm Mặc bất đắc dĩ đành phải tùy nàng.
Chử Thanh Huy chu đôi môi hơi sưng đỏ lên, làm nũng lẩm bẩm nói: "Chàng không tuân thủ quy tắc gì cả, trước đó ta đã nói nếu chàng muốn hôn ta thì trước tiên phải nói với ta một tiếng mới được, khi đó tiên sinh đã đáp ứng rồi mà."
"Có nói." Diêm Mặc nói.
"Nào có? Sao ta lại không nghe thấy?" Chử Thanh Huy lập tức ngẩng đầu phản bác.
Diêm Mặc rũ mắt xuống đối mắt với nàng, đến khi Chử Thanh Huy ngượng ngùng muốn dời mắt trước, hắn lại rút bàn tay ra, chỉ vào hai mắt mình: "Là nơi này đã nói."
Chử Thanh Huy cứng họng, thế nhưng không thể phản bác lại hắn, một lát sau mới cắn môi, nói: "Vậy, ta còn chưa có đồng ý đâu."
"Đồng ý rồi." Diêm Mặc lại gục đầu xuống, hôn một cái lên mí mắt nàng: "Cũng là nơi này nói với ta rằng nàng nguyện ý."
"Oành" một tiếng, hai má Chử Thanh Huy lại đỏ lên. Nàng vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, dùng chóp mũi nhỏ nhắn cọ loạn khắp nơi, bĩu môi hờn dỗi: "Tiên sinh không giống như trước đây, không nói lời nào đứng đắn cả."
Hiện giờ có đôi khi hắn khiến nàng phải nghẹn lời.
Nàng lại không biết, vì động tác của nàng mà hơi thở nóng hổi đã phả trước ngực Diêm Mặc, khiến cho thân thể hắn trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng.
Chử Thanh Huy như phát hiện ra trò mới, cách lớp quần áo mà dùng một ngón tay trắng nõn chọc vào ngực Diêm Mặc, nhẹ giọng kinh ngạc cảm thán: "Thật là cứng, giống như thiết vậy, nhưng cũng không hẳn là giống, hình như là tơ lụa bọc thiết, thực sự rất thú vị."
Nàng cúi đầu nhìn lại bộ ngực của mình, lại nhìn Diêm Mặc một cái, một lần nữa vươn đầu ngón tay ra chọc một chút.
Cổ họng Diêm Mặc khẽ động, cúi đầu nhìn vẻ mặt hồn nhiên và thú vị của nàng, hắn thầm than một tiếng, đành phải đưa tay giữ lấy tay nàng, ngăn hành động không an phận ấy lại.
Chử Thanh Huy lại tránh một chút, lần này nàng không tránh thoát, lẩm bẩm một tiếng, an tĩnh dựa vào lồng ngực Diêm Mặc.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng chim kêu.
Đây là ám hiệu ước định của Chử Thanh Huy và Tía Tô, nói cho nàng biết thời gian không còn sớm, cần phải trở về rồi.
Chử Thanh Huy từ trong lồng ngực Diêm Mặc ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lên, vừa nhanh vừa nhẹ hôn một cái lên môi hắn, khi nàng sắp lùi lại, trong đầu nóng lên, lại duỗi chiếc lưỡi mềm mại ướt át ra liếm lên môi hắn rồi mới vội vàng lui ra ngoài, hai tay che mặt, nhìn hắn qua khe hở ngón tay.
"Ta phải đi rồi, tiên sinh nhớ kỹ lời mình đã nói, phải tới tìm ta, nếu không ta sẽ tức giận với chàng." Tuy trong lời nói mang theo vài phần đe dọa nhưng thanh âm lại như làm nũng, nói xong cũng không đợi Diêm Mặc trả lời đã vén rèm lên chạy ra ngoài.
Diêm Mặc đứng dậy đuổi theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng các nàng bước vào hành cung.
Hắn đứng tại chỗ, đưa đầu ngón lên môi nhẹ nhàng vuốt ve, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bình luận truyện