Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 128: Phiên ngoại 7
Lương Y Đồng tất nhiên đã nhận ra động tác nhỏ của bảo bảo, nàng có chút buồn cười, nhéo nhéo bàn tay của tiểu gia hỏa. Bảo bảo chột dạ, đôi mắt đen láy xoay chuyển, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía mẫu phi, biểu tình mang theo chút vô tội.
Sau khi bọn họ vào phòng riêng, bảo bảo mới thả lỏng.
Tiến vào phòng riêng, Lương Y Đồng tháo mũ che mặt xuống, tiểu nhị của tửu lầu vừa lúc nhìn thấy động tác của nàng, chỉ tiếc là nàng đưa lưng về phía cửa, từ góc độ này không thể thấy được cái gì. Tiểu Nhị vốn tưởng rằng sau khi tiến vào là có thể thấy chân dung mỹ nhân, ai ngờ lại bị thị vệ ở cửa ngăn cản, trong đó có một người ôm quyền, nói: "Đắc tội rồi, chủ tử của bọn ra không thích người khác quấy rầy, các ngươi mang thực đơn tới là được."
Tiểu nhị nào từng gặp qua một màn như thế này, thấy bên hông bọn họ đều có bảo kiếm nên không dám đắc tội, vội vàng cẩm thực đơn đến. Tuyết Trản nhận lấy thực đơn, đi vào, Lương Y Đồng cùng Dự Vương chọn xong đồ ăn thì nàng mới đưa ra ngoài cho tiểu nhị.
Tuyết Trản ngũ quan thanh lệ, tướng mạo không tồi, nhìn thấy nàng cười khanh khách nói chuyện với mình, tiểu nhị vội vàng đồng ý, sau đó mới giật mình, "Việc này không phải tiểu nhân có thể quyết định, nhưng tiểu nhân có thể hỏi một chút."
Tuyết Trận cười nói: "Vất vả rồi."
Nàng đưa cho tiểu nhị một ít bạc vụn, nói: "Giá cả có thể thương lượng, chỉ là mượn phòng bếp một chút, làm vài món ăn mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của các ngươi. Mấy đồ ăn khác vừa chọn đều là đồ ăn nổi tiếng của qúy tiệm, đều để các ngươi làm."
Thì ra là sợ bảo bảo ăn không quen đồ bên ngoài, bọn họ cố ý dẫn theo một đầu bếp của Vương phủ. Dự Vương muốn cho đầu mếp mượn phòng mếp của tửu lầu, làm một ít món Lương Y Đồng cùng bảo bảo thích.
Tuyết Trản nói rằng dạ dày của tiểu hài tử yếu, từ nhỏ đã không quen ăn đồ bên ngoài nên mới đưa ra hạ sách này, trong lời nói cũng không có ý xem thường tửu lầu, đoàn người bọn họ không hề ít, thấy thị vệ cùng nha hoàn đều ăn đồ của tiệm, mà đưa bạc lại nhiều, chưởng quầy rất sảng khoái đồng ý.
Chờ không bao lâu, đồ ăn đã được dọn lên. Tổng cộng có sáu món, khi bắt đầu ăn, Lương Y Đồng mời phát hiện có hai món là do đầu bếp nhà mình làm, bốn món khác là đồ ăn của tửu lầu. Nàng nhịn không được mà nhìn Dự Vương một cái, trong lòng không thể nói được là có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hắn thật sự quá cẩn thận, khiến người khác phải kinh ngạc.
Biết là hắn vì nàng cùng bảo bảo, trong lòng Lương Y Đồng ấm áp, lại có chút ngọt ngào, không khỏi cảm thán một câu, "Chàng vậy mà còn dẫn theo cả đầu bếp."
Dự Vương không nhanh không chậm mà gắp đồ ăn cho nàng cùng bảo bảo, nói: "Sợ hai người không quen ăn đồ bên ngoài."
Chuyến này bọn họ đi Sơn Đông, trên đường đi có không ít tiểu trấn, mà số lượng tửu lầu cũng có hạn, hương vị tất nhiên khó có thể đảm bảo, dẫn theo đầu bếp của Vương phủ cũng coi như tránh họa.
Tửu lầu này hương vị cũng không tồi, bọn họ ăn uống xong, biết được gần đây có một cái cây ước nguyện của ngôi miếu rất có danh khí, bọn họ liền tới xem thử. Cây ước nguyện này là một cây cổ thụ tám trăm năm tuổi, vô cùng linh nghiệm, nghe nói là thôn dân trong phạm vi mấy chục dặm đều tới đó ước nguyện.
Dân cư trong tiểu trấn không quá nhiều, ngôi miếu nằm ở phía nam. Khi bọn họ vào, trong miếu vô cùng an tĩnh, trừ bỏ mấy tiểu hòa thượng thì căn bản không có người.
Khi đi đến gần cây cổ thụ, bọn họ nhìn thấy một cái sạp nhỏ, trên sạp bày đủ các loại giấy ước nguyện, có một hòa thượng lớn tuổi đứng trông sạp, ông khép hờ đôi mắt, dựa vào ghế mây, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bảo bảo theo phụ mẫu xuống xe ngựa, tò mò mà nhìn lão hòa thượng, ông lại đúng lúc này mở đôi mắt. Lão hòa thượng râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ, đôi mắt sáng ngời trí tuệ, vô cùng sắc bén. Bảo bảo bị ông dọa sợ, lông mi run rẩy đôi chút.
Lão hòa thượng không khỏi cười cười, "Dọa đến con rồi sao? Chớ trách ta."
Bảo bảo lắc đầu, thẹn thùng nói: "Là con làm phiền gia gia nghỉ ngơi, người chớ trách con."
Tiểu gia hỏa trắng nõn, không chỉ có ngũ quan tinh xảo, đôi mắt cũng rất linh động, khi đáp lời nghiêm trang như vậy thì lại giống như một tiểu đại nhân, đáng yêu cực kỳ.
Ý cười trong mắt lão hòa thượng càng sâu hơn, ông cũng không sửa lại vấn đề xưng hộ của bảo bảo. Bởi vì cười, nếp nhăn càng sâu hơn chút, ông vẫy vẫy tay với bảo bảo, nói: "Tiểu oa nhi này ta càng nhìn càng thuận mắt, tới đây, ta cho con hai tờ giấy ước nguyện, lát nữa có thể dùng"
Bảo bảo có chút chần chờ, nhìn Lương Y Đồng một cái, thấy mẫu phi gật đầu thì mới ngoan ngoãn đi qua, "Cảm ơn gia gia."
Lão hòa thượng cười mà xoa đầu tiểu gia hỏa, hỏi: "Con biết viết chữ không? Nếu biết thì viết lên đây ước nguyện của chính mình, tâm thành tắc linh."
(Tâm thành tắc linh: người có tâm chân thành thì sẽ linh nghiệm)
Bảo bảo đã viết được không ít chữ, lại lần nữa nói cảm ơn, thấy bên cạnh có nghiên mực cùng bút lông thì cầm lấy viết trên hai tờ giấy ước nguyện lần lượt là: nguyện cho phụ mẫu thọ tỷ nam sơn, nguyện cho phụ mẫu bình an hạnh phúc.
Lão hòa thượng ở một bên nhìn, khi thấy tiểu gia hỏa viết ra nguyện vọng thì lại càng thích tiểu oa nhi này hơn. Lúc này ông mới ngẩng đầu nhìn về phía Lương Y Đồng cùng Dự Vương, Lương Y Đồng cũng nói lời cảm tạ.
Lão hòa thượng lắc đầu, lại cho nàng cùng Dự Vương mỗi người một tờ giấy ước nguyện. Giấy ước nguyện là nhận miễn phí, theo quy củ thì mỗi người chỉ có thể nhận một cái, mực cùng bút bên cạnh cũng là để khách nhân sử dụng, sau khi ước nguyện chỉ cần quyên góp ít tiền nhang đèn tùy tâm là được.
Dự Vương vốn không tin cái này, thấy Lương Y Đồng cùng bảo bảo đều viết rất nghiêm túc thì không khỏi nhìn một cái, xem thử nội dung ước nguyện của bọn họ. Lương Y Đồng đã viết xong, chỉ có đúng hai chữ "cầu tử".
Sau khi nghe nói nơi này có cây ước nguyện, sở dĩ nàng muốn đến, chính là vì để Dự Vương nhìn thấy nội dung ước nguyện của nàng. Sau khi đảm bảo hắn đã nhìn thấy, nàng mới buông bút xuống, cười với Dự Vương, "Vương gia không viết sao?"
Ánh mắt Dự Vương còn dừng trên hai chữ "cầu tử", nghe vậy mới thu hồi ánh mắt, viết một hàng chữ lên giấy, nội dung ước nguyện của hắn giống với bảo bảo.
Dưới tán cây ước nguyện chỉ có một phụ nhân đang đúng, chờ đến khi người nọ ước nguyện xong, bọn họ mới dắt tay bảo bảo đến dưới cây cổ thụ. Cây này rất lớn, lá cây tươi tốt che trời, khi đặt mình dưới tán cây, chỉ cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.
Tiểu gia hỏa treo giấy ước nguyện lên cây rồi chắp tay trước ngực, học theo vị phụ nhân vừa rồi bái lạy. Khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa mang theo biểu tình nghiêm túc, trong miệng còn lẩm bẩm, bộ dáng cực kỳ thú vị, Lương Y Đồng không khỏi mỉm cười.
Sau khi lên xe ngựa, Dự Vương nhịn không được hỏi Lương Y Đồng một câu, "Muốn có tiểu bảo bảo như vậy sao? Còn viết lên giấy ước nguyện rồi."
Lương Y Đồng cong cong môi, "Không chỉ có ta muốn nha, bảo bảo cũng muốn có đệ đệ."
Tiểu gia hỏa nghe vậy thì vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt cũng sáng lên, phụ họa, "Vâng, con cũng muốn đệ đệ, phụ vương, người cùng mẫu phi sinh cho con một đệ đệ đi!"
Dự Vương nhướng mày, thấy mẫu tử hai người đều đầy mong đợi mà nhìn mình, trong lòng hắn cũng không khỏi giật giật, có chút dao động. Bảo bảo đã năm tuổi, thân thể của Lương Y Đồng cũng hoàn toàn nảy nở, mấy năm nay sức khỏe không tồi, có thêm một hài tử cũng không phải không thể.
Lương Y Đồng vừa thấy biểu tình của hắn liền biết hắn đã bị hấp dẫn rồi, nàng cong cong môi, không nhịn được mà hôn lên mặt hắn một cái, bảo bảo cũng rất cao hứng, hôn lên mặt hắn thêm một cái. Bên môi Dự Vương nở nụ cười, biết là bảo bảo chỉ muốn đệ đệ, hắn chậm rãi nói: "Đừng vui vẻ sớm như vậy, nói không chừng là muội muội đấy."
Biểu tình của bảo bảo có chút buồn bực, nãi thanh nãi khí nói: "Phụ vương đừng có mồm thối."
(Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
Dự Vương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, nói một câu to gan lớn mật.
Buổi chiều bọn họ cũng không cưỡi ngựa, ngồi trong xe chơi cờ. Khoảng thời gian trước Dự Vương đã dạy bảo bảo chơi cờ vây, hai phụ tử liền ngồi chơi mấy trận. Kỹ năng chơi cờ của tiểu gia hỏa tất nhiên không quá tốt, nhưng lại thắng ở biểu tình phong phú. Khi ăn được quân cờ của Dự Vương, tiểu gia hỏa sẽ vui mừng mà nhìn về phía Lương Y Đồng, vẻ mặt cầu được khen ngợi. Khi phát hiện quân cờ của mình sắp bị ăn mất, bộ dáng vô cùng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ cũng căng chặt. Nếu phụ vương không ăn quân cờ đó, tiểu gia hỏa sẽ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào, khi thật sự không còn nghĩ được thì sẽ ỷ vào tuổi nhỏ, vô cùng đáng thương mà cầu mẫu phi giúp đỡ.
Một nhà ba người vô cùng vui vẻ.
Buổi tối bọn họ tới một tiểu trấn khác, tiểu trấn này náo nhiệt hơn chút, thậm chí còn có chợ đêm. Trời tối, lồng đèn đỏ được treo lên cao, nhóm tiểu thương lục đục bày hàng, ba người dùng bữa tối xong thì đi dạo một vòng.
Bảo bảo là lần đầu đi dạo phố, buổi chiều vẫn luôn ngồi ở trên xe ngựa nên đã sớm muốn đi bộ một chút, hiện giờ thấy trên đường cái gì cũng có bán, đôi mắt tiểu gia hỏa sáng rực, chỗ nào cũng muốn xem một chút.
Dự Vương cùng Lương Y Đồng vô cùng có kiên nhẫn, bồi tiểu gia hỏa đi lại khắp nơi, còn mua cho tiều gia hỏa tượng đất, hồ lô ngào đường, bảo bảo vui vẻ cực kỳ, đi đường cũng hưng phấn hơn, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn nở nụ cười, cuối cùng tất nhiên cũng là vui vẻ trở về.
Khi trở lại quán trọ, tiểu gia hỏa còn nhịn không được mà nói với Dự Vương và Lương Y Đồng: "Phụ vương, mẫu phi, con cảm thấy du ngoạn như thế này, mỗi năm có thể đi một lần.
Lương Y Đồng buồn cười mà xoa đầu tiểu gia hỏa, thoải mái đồng ý, "Được, về sau mỗi năm đều đưa con đi chơi."
Nghe vậy, bảo bảo không khỏi hoan hô một chút.
Một ngày hôm nay, mọi người vẫn luôn vui cười, thấy tiểu gia hỏa vui vẻ như thế, Lương Y Đồng cũng có cảm giác thỏa mãn, thậm chí còn có chút tự trách, cảm thấy ngày thường ít khi làm bạn với bảo bảo.
Buổi tối, bảo bảo ở phòng cách vách bọn họ.
Lương Y Đồng rửa mặt xong liền lên giường, vừa mới đi đường dài, vốn tưởng rằng Dự Vương sẽ nghỉ một chút, ai ngờ hắn vẫn cúi người đè lên nàng. Lương Y Đồng nhịn không được mà đẩy đẩy hắn, hắn lại hạ giọng nói: "Không phải muốn có thêm tiểu bảo bảo sao? Không nỗ lực một chút thì thêm như thế nào?"
Đêm dài từ từ, Lương Y Đồng chung quy không thể cự tuyệt hắn, cũng may thân thể nàng đã tốt hơn không ít, cho dù bồi hắn hết nửa đêm, cũng không đến mức ngày hôm sau không đứng dậy được.
***
Bọn họ đi liên tiếp mười mấy ngày mới đến dưới chân núi Thái Sơn, dọc theo đường đi này, bọn họ vừa đi vừa dừng, phàm là nơi có phong cảnh đẹp đều sẽ thưởng thức một phen, gặp được hội miếu thì cũng dừng lại xem.
Không chỉ có bảo bảo rất vui vẻ, mà Lương Y Đồng cũng thích thú. Nàng cũng là lần đầu ra ngoài chơi, cho dù có vẻ ổn trọng hơn bảo bảo, nhưng đôi lông mày vẫn luôn như đang nhảy nhót.
Phong cảnh của núi Thái Sơn quả nhiên là độc nhất thiên hạ, nói là tiên cảnh nhân gian cũng không hề quá lời, núi cao trập trùng sừng sững, đỉnh núi ẩn hiện trong màn mây, nơi nơi đều bừng bừng cơ khí, đẹp đến mức người nhìn có thể quên hô hấp.
Đoàn người bọn họ bị khung cảnh tráng lệ làm cho chấn động, không khỏi thả nhẹ hô hấp, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc cùng cảm thán, lòng dạ trống trải đi không ít, hoàn toàn say mê trước cảnh tượng mỹ lệ của thiên nhiên.
Nhưng leo núi cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, bọn họ vừa đi vừa dừng, khi đến giữa sườn núi, Lương Y Đồng có chút mệt mỏi. Vì phải vận động mạnh, má nàng lộ ra một tia hồng nhạt, mơ hồ có chút mê người, nàng chỉ chăm chú với con đường dưới chân, căn bản không biết ánh mắt Dự Vương nhìn nàng có chút sâu thẳm.
Thấy bảo bảo còn có sức lực trèo tiếp, nàng mới không chịu yếu thế, chỉ xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục đi lên. Thấy nàng mệt mỏi, Dự Vương hô tạm dừng, nói nghỉ nơi một chút. Kỳ thật bảo bảo cũng đã hơi mệt, phụ vương vừa nói nghỉ ngơi, tiểu gia hỏa đã chạy vào lòng Dự Vương. Tiểu gia hỏa thật ra càng muốn mẫu phi ôm mình hơn, nhưng vì biết là một khi chạy vào lòng mẫu phi, phụ vương sẽ trực tiếp xách mình đi, tiểu gia hỏa mới tự giác chạy tới chỗ Dự Vương.
"Mệt mỏi sao?" Dự Vương nhìn tiểu gia hỏa một cái, ôm lên trên đùi mình. Bảo bảo dựa trên người hắn, ngoan ngoãn gật đầu. Lương Y Đồng nhận được túi nước nha hoàn đưa tới, đút cho tiểu gia hỏa uống một ít, cười nói: "Con đi ở phía trước rất có tinh thần, mẫu phi còn tưởng rằng con không mệt."
Bảo bảo uống xong, liếm liếm môi, thẹn thùng cười cười, "Phụ vương nói, nam tử hán đại trượng phu phải chịu được khổ."
Lương Y Đồng buồn cười mà nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, không đợi nàng nói cái gì đã nghe Dự Vương nói: "Chỉ biết nhi tử khát, phu quân thì không quản?"
Nghe ra sự oán giận trong lời nói của phụ vương, bảo bảo cong cong môi, vui sướng nghĩ, quả nhiên ở trong lòng mẫu phi, mình mới là quan trọng nhất!
Tiểu gia hỏa cười quá mức xán lạn, bị Dự Vương lướt qua mới có chút chột dạ. Rõ ràng là phụ vương chưa từng động thủ đánh mình, nhưng bảo bảo lại cảm thấy mông có chút đau, vội vàng lấy túi nước từ trong tay mẫu phi, thử nói: "Con đút nước cho phụ vương."
Dự Vương hừ một tiếng, biểu tình vẫn có chút khó chịu, híp mắt liếc Lương Y Đồng một cái, tỏ rõ rằng muốn nàng đút. Đôi tay nhỏ của bảo bảo cứng đờ, giờ khắc này lại lần nữa cảm thấy sự tồn tại của mình có chút dư thừa, trong nháy mắt, tiểu gia hỏa còn muốn trượt xuống khỏi đùi phụ vương, đi xa một chút, nhường lại vị trí cho mẫu phi.
Phiền muộn của tiểu hài tử tới nhanh như vậy đấy!
Lương Y Đồng buồn cười mà trừng Dự Vương một cái, nói với bảo bảo: "Phụ vương không uống thì mẫu phi uống. mẫu phi còn chưa từng được nhi tử đút nước đâu, nhất định là rất ngọt."
Lúc này trên mặt bảo bảo mới có ý cười, nhanh chóng bị dời lực chú ý, cũng mặc kệ Dự Vương, vươn tay nhỏ đến trước mặt Lương Y Đồng, vui mừng nói: "Con đút cho mẫu phi."
Lương Y Đồng uống một ngụm, sau khi uống xong thì cầm lấy khăn lau mồ hôi trán cho bảo bảo, cười nói: "Bảo bảo nhà ta thật lợi hại, giơ cao như vậy mà túi nước không hề bị đổ."
Lúc này khuôn mặt của tiểu gia hỏa mới có chút hồng, "Mẫu phi, con đã năm tuổi rồi, gọi con là Tường Vũ."
Tên của tiểu gia hỏa là Cố Tướng Vũ, nhưng người nhà vẫn gọi là bảo bảo.
Thấy mẫu tử hai người thân thiết, làm lơ sự tồn tại của hắn, Dự Vương càng khó chịu, chân hơi lung lay một chút, đá nhẹ tiểu gia hỏa, "Không phải muốn đút cho phụ vương sao? Như thế nào mà mới chớp mắt đã làm phản rồi?"
Thấy phụ vương lại buồn bực, bảo bảo bĩu môi, "Ai nói vừa rồi người không uống."
Ngoài miệng thì oán giận, nhưng tiểu gia hỏa vẫn ngoan ngoãn giơ tay đút nước cho phụ vương. Thấy phụ vương uống, trên mặt tiểu gia hỏa tràn đầy ý cười. Bảo bảo trắng trắng nộn nộn, khi cười lên thì mi mắt cong cong, lập tức giống với Lương Y Đồng, Dự Vương nhịn không được mà nhéo chóp mũi nhi tử, "Muốn tạo phản à? Ngay cả phụ vương cũng dám oán giận."
Bảo bảo líu lưỡi.
Nha hoàn cùng thị vệ cách khá xa, vẫn chưa nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ thấy một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cả đám đều có ý muốn thành thân sinh con.
Bọn họ nghỉ ngơi một lát thì liền tiếp tục lên núi, trên đường ăn một chút gì đó, mất thêm một canh giờ mới đến được đỉnh núi. Khi bước lên đỉnh núi luôn có cảm giác thỏa mãn khi được nhìn thấy những ngọn núi nhỏ, nơi này thực sự cực kỳ đẹp, mây mù lượn lờ, dường như duỗi tay là có thể chạm vào mây.
Bảo bảo cực kỳ hưng phấn, thể lực cũng tốt, vẫn có tinh lực nhảy tới nhảy lui.
Dự Vương vẫn luôn canh cánh chuyện Lương Y Đồng không đút nước cho mình, khi bảo bảo thám hiểm đỉnh núi, hắn duỗi tay kéo nhẹ vành tai nàng, biểu đạt sự bất mãn.
Lương Y Đồng cùng hắn chung sống lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra hắn muốn nàng đút nước, nàng nhịn không được có chút buồn cười, chỉ cảm thấy ở trước mặt nàng, hắn thật sự có chút trẻ con, nên nàng cố ý làm bộ không hiểu ý hẳn.
Khi nha hoàn đưa túi nước tới, nàng tự uống một ngụm, vui vẻ cảm khái một câu, "Thật ngọt."
Dự Vương hừ một tiếng, thấy nàng cố tình bỏ qua mình, hắn cúi đầu cắn lên môi nàng một cái, ngay sau đó nâng ót nàng lên, cạy răng nàng, cuốn lấy cái lưỡi liếm một chút.
Cách đó không xa, thị vệ cùng nha hoàn, còn có bảo bảo đều có mặt.
Gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng, vội vàng đẩy hắn ra, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút xấu hổ buồn bực, "Chàng làm cái gì đó?"
Dự Vương liễu môi, hắn vô cùng tuấn mỹ, ngày thường luôn luôn lãnh đạm, vì hiện tại có chút ngả ngớn nên có thêm nhiều phần tà khí, "Nếm thử xem có bao nhiêu ngọi."
Gương mặt Lương Y Đồng đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn. Dự Vương lại đè bả vai nàng lại, giọng nói khàn khàn: "Không ngoan như vậy, là muốn ta nếm thử lần nữa sao?"
Lương Y Đồng thật sự không có cách gì với hắn, chỉ đành thỏa hiệp, đút cho hắn uống mấy ngụm nước. Một đại nam nhân như hắn cũng không biết xấu hổ, thật sự mở miệng uống, uống xong còn không quên bình luận một chút, "Không ngọt bằng miệng nàng."
Lương Y Đồng có chút hỏng rồi, thật sự muốn lấy một miếng vải nhét vào miệng hắn.
Nhìn thấy biểu tình sinh động của nàng. Dự Vương cong cong môi, thấp giọng nói: "Biểu tình gì đây? Vẻ mặt khó tin như vậy, chẳng lẽ nàng cảm thấy miệng ta ngọt hơn sao?"
Thấy hắn lại thò qua, Lương Y Đồng không khỏi lui về sau một bước, xoay người đi tìm bảo bảo, thật sự sợ hắn không thèm quan tâm mà lại lần nữa hôn xuống, vừa rồi cũng không biết có bị nha hoàn nhìn thấy hay không.
Nhìn thân ảnh chạy trối chết của nàng, Dự Vương cong cong môi, thảnh thơi đi theo.
Lần này bọn họ tới đây vốn là muốn xem mặt trời mọc, cho nên sẽ ở lại đỉnh núi một đêm, từ chiều đám thị vệ đã bắt đầu dựng lều trại. Bảo bảo lần đầu tiên thấy lều trại, khi bọn thị vệ bận việc, tiểu gia hỏa vô cùng tò mò, đi theo phía sau thị vệ, xoay tới xoay lui, rất giống tiểu cẩu cẩu.
Lều trại dựng xong, tiểu gia hỏa chui vào trước tiên xem xét một phen, còn nhịn không được mà lăn một cái, đầu tóc đều rối loạn. Tưởng tượng đến việc phải ngủ trên núi một đêm, tiểu gia hỏa có chút hưng phấn, còn kích động mà kêu lên một tiếng.
Khi Lương Y Đồng đi vào lều trại thì nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu gia hỏa. Bảo bảo vừa lăn trên giường hai vòng, mông nhỏ chổng lên, đang tính lăn thêm một vòng thì thấy mẫu phi đi vào, thân thể cứng đờ, kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ chôn vào trong chăn.
Tiểu gia hỏa vô cùng sĩ diện, cũng rất chú trọng hình tượng của mình trong mắt mẫu phi, lúc hai tuổi còn cho phép bản thân vui vẻ, sau khi vỡ lòng thì đã cực kỳ tuân thủ quy củ, cho dù vui vẻ cũng chỉ có thể vụng trộm một chút.
Ai ngờ lại đột nhiên bị bắt gặp. Khi tiểu gia hỏa vừa tiến vào, mẫu phi cùng phụ vương rõ ràng còn đứng cạnh nhau ở phía xa xa, tâm sự với nhau cái gì đó, vậy mà còn có thời gian đến nhìn bảo bảo.
Tiểu gia hỏa xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chỉ cảm thấy bị mẫu phi nhìn thấy một màn này, so với để Lục Tú nhìn thấy còn mất mặt hơn, chôn ở trong chăn không chịu ra. Lương Y Đồng buồn cười vô cùng, không nhịn được mà vỗ vỗ bảo bảo. "Ở trước mặt mẫu phi, có gì mà phải ngượng ngùng?"
Bảo bảo vẫn không chịu ra, khuôn mặt nhỏ gắt gao chôn trong chăn, làm một con đà điểu.
Lương Y Đồng nghẹn cười đến mức khó chịu, nói: "Không ra thì thôi, ta đi đây."
Bảo bảo dựng lỗ tai lên, nghe được tiếng bước chân nàng rời đi thì mới chui ra khỏi chăn, ai ngờ vừa mở mắt đã nhìn thấy mẫu phi cười khanh khách đứng ở cửa lều.
Gương mặt bảo bảo phiếm hồng, hai bàn tay vội vàng bưng kín khuôn mặt nhỏ, thở hồng hộc chỉ trích, "Mẫu phi gạt người!"
Sau khi bọn họ vào phòng riêng, bảo bảo mới thả lỏng.
Tiến vào phòng riêng, Lương Y Đồng tháo mũ che mặt xuống, tiểu nhị của tửu lầu vừa lúc nhìn thấy động tác của nàng, chỉ tiếc là nàng đưa lưng về phía cửa, từ góc độ này không thể thấy được cái gì. Tiểu Nhị vốn tưởng rằng sau khi tiến vào là có thể thấy chân dung mỹ nhân, ai ngờ lại bị thị vệ ở cửa ngăn cản, trong đó có một người ôm quyền, nói: "Đắc tội rồi, chủ tử của bọn ra không thích người khác quấy rầy, các ngươi mang thực đơn tới là được."
Tiểu nhị nào từng gặp qua một màn như thế này, thấy bên hông bọn họ đều có bảo kiếm nên không dám đắc tội, vội vàng cẩm thực đơn đến. Tuyết Trản nhận lấy thực đơn, đi vào, Lương Y Đồng cùng Dự Vương chọn xong đồ ăn thì nàng mới đưa ra ngoài cho tiểu nhị.
Tuyết Trản ngũ quan thanh lệ, tướng mạo không tồi, nhìn thấy nàng cười khanh khách nói chuyện với mình, tiểu nhị vội vàng đồng ý, sau đó mới giật mình, "Việc này không phải tiểu nhân có thể quyết định, nhưng tiểu nhân có thể hỏi một chút."
Tuyết Trận cười nói: "Vất vả rồi."
Nàng đưa cho tiểu nhị một ít bạc vụn, nói: "Giá cả có thể thương lượng, chỉ là mượn phòng bếp một chút, làm vài món ăn mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của các ngươi. Mấy đồ ăn khác vừa chọn đều là đồ ăn nổi tiếng của qúy tiệm, đều để các ngươi làm."
Thì ra là sợ bảo bảo ăn không quen đồ bên ngoài, bọn họ cố ý dẫn theo một đầu bếp của Vương phủ. Dự Vương muốn cho đầu mếp mượn phòng mếp của tửu lầu, làm một ít món Lương Y Đồng cùng bảo bảo thích.
Tuyết Trản nói rằng dạ dày của tiểu hài tử yếu, từ nhỏ đã không quen ăn đồ bên ngoài nên mới đưa ra hạ sách này, trong lời nói cũng không có ý xem thường tửu lầu, đoàn người bọn họ không hề ít, thấy thị vệ cùng nha hoàn đều ăn đồ của tiệm, mà đưa bạc lại nhiều, chưởng quầy rất sảng khoái đồng ý.
Chờ không bao lâu, đồ ăn đã được dọn lên. Tổng cộng có sáu món, khi bắt đầu ăn, Lương Y Đồng mời phát hiện có hai món là do đầu bếp nhà mình làm, bốn món khác là đồ ăn của tửu lầu. Nàng nhịn không được mà nhìn Dự Vương một cái, trong lòng không thể nói được là có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hắn thật sự quá cẩn thận, khiến người khác phải kinh ngạc.
Biết là hắn vì nàng cùng bảo bảo, trong lòng Lương Y Đồng ấm áp, lại có chút ngọt ngào, không khỏi cảm thán một câu, "Chàng vậy mà còn dẫn theo cả đầu bếp."
Dự Vương không nhanh không chậm mà gắp đồ ăn cho nàng cùng bảo bảo, nói: "Sợ hai người không quen ăn đồ bên ngoài."
Chuyến này bọn họ đi Sơn Đông, trên đường đi có không ít tiểu trấn, mà số lượng tửu lầu cũng có hạn, hương vị tất nhiên khó có thể đảm bảo, dẫn theo đầu bếp của Vương phủ cũng coi như tránh họa.
Tửu lầu này hương vị cũng không tồi, bọn họ ăn uống xong, biết được gần đây có một cái cây ước nguyện của ngôi miếu rất có danh khí, bọn họ liền tới xem thử. Cây ước nguyện này là một cây cổ thụ tám trăm năm tuổi, vô cùng linh nghiệm, nghe nói là thôn dân trong phạm vi mấy chục dặm đều tới đó ước nguyện.
Dân cư trong tiểu trấn không quá nhiều, ngôi miếu nằm ở phía nam. Khi bọn họ vào, trong miếu vô cùng an tĩnh, trừ bỏ mấy tiểu hòa thượng thì căn bản không có người.
Khi đi đến gần cây cổ thụ, bọn họ nhìn thấy một cái sạp nhỏ, trên sạp bày đủ các loại giấy ước nguyện, có một hòa thượng lớn tuổi đứng trông sạp, ông khép hờ đôi mắt, dựa vào ghế mây, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bảo bảo theo phụ mẫu xuống xe ngựa, tò mò mà nhìn lão hòa thượng, ông lại đúng lúc này mở đôi mắt. Lão hòa thượng râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ, đôi mắt sáng ngời trí tuệ, vô cùng sắc bén. Bảo bảo bị ông dọa sợ, lông mi run rẩy đôi chút.
Lão hòa thượng không khỏi cười cười, "Dọa đến con rồi sao? Chớ trách ta."
Bảo bảo lắc đầu, thẹn thùng nói: "Là con làm phiền gia gia nghỉ ngơi, người chớ trách con."
Tiểu gia hỏa trắng nõn, không chỉ có ngũ quan tinh xảo, đôi mắt cũng rất linh động, khi đáp lời nghiêm trang như vậy thì lại giống như một tiểu đại nhân, đáng yêu cực kỳ.
Ý cười trong mắt lão hòa thượng càng sâu hơn, ông cũng không sửa lại vấn đề xưng hộ của bảo bảo. Bởi vì cười, nếp nhăn càng sâu hơn chút, ông vẫy vẫy tay với bảo bảo, nói: "Tiểu oa nhi này ta càng nhìn càng thuận mắt, tới đây, ta cho con hai tờ giấy ước nguyện, lát nữa có thể dùng"
Bảo bảo có chút chần chờ, nhìn Lương Y Đồng một cái, thấy mẫu phi gật đầu thì mới ngoan ngoãn đi qua, "Cảm ơn gia gia."
Lão hòa thượng cười mà xoa đầu tiểu gia hỏa, hỏi: "Con biết viết chữ không? Nếu biết thì viết lên đây ước nguyện của chính mình, tâm thành tắc linh."
(Tâm thành tắc linh: người có tâm chân thành thì sẽ linh nghiệm)
Bảo bảo đã viết được không ít chữ, lại lần nữa nói cảm ơn, thấy bên cạnh có nghiên mực cùng bút lông thì cầm lấy viết trên hai tờ giấy ước nguyện lần lượt là: nguyện cho phụ mẫu thọ tỷ nam sơn, nguyện cho phụ mẫu bình an hạnh phúc.
Lão hòa thượng ở một bên nhìn, khi thấy tiểu gia hỏa viết ra nguyện vọng thì lại càng thích tiểu oa nhi này hơn. Lúc này ông mới ngẩng đầu nhìn về phía Lương Y Đồng cùng Dự Vương, Lương Y Đồng cũng nói lời cảm tạ.
Lão hòa thượng lắc đầu, lại cho nàng cùng Dự Vương mỗi người một tờ giấy ước nguyện. Giấy ước nguyện là nhận miễn phí, theo quy củ thì mỗi người chỉ có thể nhận một cái, mực cùng bút bên cạnh cũng là để khách nhân sử dụng, sau khi ước nguyện chỉ cần quyên góp ít tiền nhang đèn tùy tâm là được.
Dự Vương vốn không tin cái này, thấy Lương Y Đồng cùng bảo bảo đều viết rất nghiêm túc thì không khỏi nhìn một cái, xem thử nội dung ước nguyện của bọn họ. Lương Y Đồng đã viết xong, chỉ có đúng hai chữ "cầu tử".
Sau khi nghe nói nơi này có cây ước nguyện, sở dĩ nàng muốn đến, chính là vì để Dự Vương nhìn thấy nội dung ước nguyện của nàng. Sau khi đảm bảo hắn đã nhìn thấy, nàng mới buông bút xuống, cười với Dự Vương, "Vương gia không viết sao?"
Ánh mắt Dự Vương còn dừng trên hai chữ "cầu tử", nghe vậy mới thu hồi ánh mắt, viết một hàng chữ lên giấy, nội dung ước nguyện của hắn giống với bảo bảo.
Dưới tán cây ước nguyện chỉ có một phụ nhân đang đúng, chờ đến khi người nọ ước nguyện xong, bọn họ mới dắt tay bảo bảo đến dưới cây cổ thụ. Cây này rất lớn, lá cây tươi tốt che trời, khi đặt mình dưới tán cây, chỉ cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.
Tiểu gia hỏa treo giấy ước nguyện lên cây rồi chắp tay trước ngực, học theo vị phụ nhân vừa rồi bái lạy. Khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa mang theo biểu tình nghiêm túc, trong miệng còn lẩm bẩm, bộ dáng cực kỳ thú vị, Lương Y Đồng không khỏi mỉm cười.
Sau khi lên xe ngựa, Dự Vương nhịn không được hỏi Lương Y Đồng một câu, "Muốn có tiểu bảo bảo như vậy sao? Còn viết lên giấy ước nguyện rồi."
Lương Y Đồng cong cong môi, "Không chỉ có ta muốn nha, bảo bảo cũng muốn có đệ đệ."
Tiểu gia hỏa nghe vậy thì vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt cũng sáng lên, phụ họa, "Vâng, con cũng muốn đệ đệ, phụ vương, người cùng mẫu phi sinh cho con một đệ đệ đi!"
Dự Vương nhướng mày, thấy mẫu tử hai người đều đầy mong đợi mà nhìn mình, trong lòng hắn cũng không khỏi giật giật, có chút dao động. Bảo bảo đã năm tuổi, thân thể của Lương Y Đồng cũng hoàn toàn nảy nở, mấy năm nay sức khỏe không tồi, có thêm một hài tử cũng không phải không thể.
Lương Y Đồng vừa thấy biểu tình của hắn liền biết hắn đã bị hấp dẫn rồi, nàng cong cong môi, không nhịn được mà hôn lên mặt hắn một cái, bảo bảo cũng rất cao hứng, hôn lên mặt hắn thêm một cái. Bên môi Dự Vương nở nụ cười, biết là bảo bảo chỉ muốn đệ đệ, hắn chậm rãi nói: "Đừng vui vẻ sớm như vậy, nói không chừng là muội muội đấy."
Biểu tình của bảo bảo có chút buồn bực, nãi thanh nãi khí nói: "Phụ vương đừng có mồm thối."
(Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
Dự Vương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, nói một câu to gan lớn mật.
Buổi chiều bọn họ cũng không cưỡi ngựa, ngồi trong xe chơi cờ. Khoảng thời gian trước Dự Vương đã dạy bảo bảo chơi cờ vây, hai phụ tử liền ngồi chơi mấy trận. Kỹ năng chơi cờ của tiểu gia hỏa tất nhiên không quá tốt, nhưng lại thắng ở biểu tình phong phú. Khi ăn được quân cờ của Dự Vương, tiểu gia hỏa sẽ vui mừng mà nhìn về phía Lương Y Đồng, vẻ mặt cầu được khen ngợi. Khi phát hiện quân cờ của mình sắp bị ăn mất, bộ dáng vô cùng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ cũng căng chặt. Nếu phụ vương không ăn quân cờ đó, tiểu gia hỏa sẽ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào, khi thật sự không còn nghĩ được thì sẽ ỷ vào tuổi nhỏ, vô cùng đáng thương mà cầu mẫu phi giúp đỡ.
Một nhà ba người vô cùng vui vẻ.
Buổi tối bọn họ tới một tiểu trấn khác, tiểu trấn này náo nhiệt hơn chút, thậm chí còn có chợ đêm. Trời tối, lồng đèn đỏ được treo lên cao, nhóm tiểu thương lục đục bày hàng, ba người dùng bữa tối xong thì đi dạo một vòng.
Bảo bảo là lần đầu đi dạo phố, buổi chiều vẫn luôn ngồi ở trên xe ngựa nên đã sớm muốn đi bộ một chút, hiện giờ thấy trên đường cái gì cũng có bán, đôi mắt tiểu gia hỏa sáng rực, chỗ nào cũng muốn xem một chút.
Dự Vương cùng Lương Y Đồng vô cùng có kiên nhẫn, bồi tiểu gia hỏa đi lại khắp nơi, còn mua cho tiều gia hỏa tượng đất, hồ lô ngào đường, bảo bảo vui vẻ cực kỳ, đi đường cũng hưng phấn hơn, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn nở nụ cười, cuối cùng tất nhiên cũng là vui vẻ trở về.
Khi trở lại quán trọ, tiểu gia hỏa còn nhịn không được mà nói với Dự Vương và Lương Y Đồng: "Phụ vương, mẫu phi, con cảm thấy du ngoạn như thế này, mỗi năm có thể đi một lần.
Lương Y Đồng buồn cười mà xoa đầu tiểu gia hỏa, thoải mái đồng ý, "Được, về sau mỗi năm đều đưa con đi chơi."
Nghe vậy, bảo bảo không khỏi hoan hô một chút.
Một ngày hôm nay, mọi người vẫn luôn vui cười, thấy tiểu gia hỏa vui vẻ như thế, Lương Y Đồng cũng có cảm giác thỏa mãn, thậm chí còn có chút tự trách, cảm thấy ngày thường ít khi làm bạn với bảo bảo.
Buổi tối, bảo bảo ở phòng cách vách bọn họ.
Lương Y Đồng rửa mặt xong liền lên giường, vừa mới đi đường dài, vốn tưởng rằng Dự Vương sẽ nghỉ một chút, ai ngờ hắn vẫn cúi người đè lên nàng. Lương Y Đồng nhịn không được mà đẩy đẩy hắn, hắn lại hạ giọng nói: "Không phải muốn có thêm tiểu bảo bảo sao? Không nỗ lực một chút thì thêm như thế nào?"
Đêm dài từ từ, Lương Y Đồng chung quy không thể cự tuyệt hắn, cũng may thân thể nàng đã tốt hơn không ít, cho dù bồi hắn hết nửa đêm, cũng không đến mức ngày hôm sau không đứng dậy được.
***
Bọn họ đi liên tiếp mười mấy ngày mới đến dưới chân núi Thái Sơn, dọc theo đường đi này, bọn họ vừa đi vừa dừng, phàm là nơi có phong cảnh đẹp đều sẽ thưởng thức một phen, gặp được hội miếu thì cũng dừng lại xem.
Không chỉ có bảo bảo rất vui vẻ, mà Lương Y Đồng cũng thích thú. Nàng cũng là lần đầu ra ngoài chơi, cho dù có vẻ ổn trọng hơn bảo bảo, nhưng đôi lông mày vẫn luôn như đang nhảy nhót.
Phong cảnh của núi Thái Sơn quả nhiên là độc nhất thiên hạ, nói là tiên cảnh nhân gian cũng không hề quá lời, núi cao trập trùng sừng sững, đỉnh núi ẩn hiện trong màn mây, nơi nơi đều bừng bừng cơ khí, đẹp đến mức người nhìn có thể quên hô hấp.
Đoàn người bọn họ bị khung cảnh tráng lệ làm cho chấn động, không khỏi thả nhẹ hô hấp, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc cùng cảm thán, lòng dạ trống trải đi không ít, hoàn toàn say mê trước cảnh tượng mỹ lệ của thiên nhiên.
Nhưng leo núi cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, bọn họ vừa đi vừa dừng, khi đến giữa sườn núi, Lương Y Đồng có chút mệt mỏi. Vì phải vận động mạnh, má nàng lộ ra một tia hồng nhạt, mơ hồ có chút mê người, nàng chỉ chăm chú với con đường dưới chân, căn bản không biết ánh mắt Dự Vương nhìn nàng có chút sâu thẳm.
Thấy bảo bảo còn có sức lực trèo tiếp, nàng mới không chịu yếu thế, chỉ xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục đi lên. Thấy nàng mệt mỏi, Dự Vương hô tạm dừng, nói nghỉ nơi một chút. Kỳ thật bảo bảo cũng đã hơi mệt, phụ vương vừa nói nghỉ ngơi, tiểu gia hỏa đã chạy vào lòng Dự Vương. Tiểu gia hỏa thật ra càng muốn mẫu phi ôm mình hơn, nhưng vì biết là một khi chạy vào lòng mẫu phi, phụ vương sẽ trực tiếp xách mình đi, tiểu gia hỏa mới tự giác chạy tới chỗ Dự Vương.
"Mệt mỏi sao?" Dự Vương nhìn tiểu gia hỏa một cái, ôm lên trên đùi mình. Bảo bảo dựa trên người hắn, ngoan ngoãn gật đầu. Lương Y Đồng nhận được túi nước nha hoàn đưa tới, đút cho tiểu gia hỏa uống một ít, cười nói: "Con đi ở phía trước rất có tinh thần, mẫu phi còn tưởng rằng con không mệt."
Bảo bảo uống xong, liếm liếm môi, thẹn thùng cười cười, "Phụ vương nói, nam tử hán đại trượng phu phải chịu được khổ."
Lương Y Đồng buồn cười mà nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, không đợi nàng nói cái gì đã nghe Dự Vương nói: "Chỉ biết nhi tử khát, phu quân thì không quản?"
Nghe ra sự oán giận trong lời nói của phụ vương, bảo bảo cong cong môi, vui sướng nghĩ, quả nhiên ở trong lòng mẫu phi, mình mới là quan trọng nhất!
Tiểu gia hỏa cười quá mức xán lạn, bị Dự Vương lướt qua mới có chút chột dạ. Rõ ràng là phụ vương chưa từng động thủ đánh mình, nhưng bảo bảo lại cảm thấy mông có chút đau, vội vàng lấy túi nước từ trong tay mẫu phi, thử nói: "Con đút nước cho phụ vương."
Dự Vương hừ một tiếng, biểu tình vẫn có chút khó chịu, híp mắt liếc Lương Y Đồng một cái, tỏ rõ rằng muốn nàng đút. Đôi tay nhỏ của bảo bảo cứng đờ, giờ khắc này lại lần nữa cảm thấy sự tồn tại của mình có chút dư thừa, trong nháy mắt, tiểu gia hỏa còn muốn trượt xuống khỏi đùi phụ vương, đi xa một chút, nhường lại vị trí cho mẫu phi.
Phiền muộn của tiểu hài tử tới nhanh như vậy đấy!
Lương Y Đồng buồn cười mà trừng Dự Vương một cái, nói với bảo bảo: "Phụ vương không uống thì mẫu phi uống. mẫu phi còn chưa từng được nhi tử đút nước đâu, nhất định là rất ngọt."
Lúc này trên mặt bảo bảo mới có ý cười, nhanh chóng bị dời lực chú ý, cũng mặc kệ Dự Vương, vươn tay nhỏ đến trước mặt Lương Y Đồng, vui mừng nói: "Con đút cho mẫu phi."
Lương Y Đồng uống một ngụm, sau khi uống xong thì cầm lấy khăn lau mồ hôi trán cho bảo bảo, cười nói: "Bảo bảo nhà ta thật lợi hại, giơ cao như vậy mà túi nước không hề bị đổ."
Lúc này khuôn mặt của tiểu gia hỏa mới có chút hồng, "Mẫu phi, con đã năm tuổi rồi, gọi con là Tường Vũ."
Tên của tiểu gia hỏa là Cố Tướng Vũ, nhưng người nhà vẫn gọi là bảo bảo.
Thấy mẫu tử hai người thân thiết, làm lơ sự tồn tại của hắn, Dự Vương càng khó chịu, chân hơi lung lay một chút, đá nhẹ tiểu gia hỏa, "Không phải muốn đút cho phụ vương sao? Như thế nào mà mới chớp mắt đã làm phản rồi?"
Thấy phụ vương lại buồn bực, bảo bảo bĩu môi, "Ai nói vừa rồi người không uống."
Ngoài miệng thì oán giận, nhưng tiểu gia hỏa vẫn ngoan ngoãn giơ tay đút nước cho phụ vương. Thấy phụ vương uống, trên mặt tiểu gia hỏa tràn đầy ý cười. Bảo bảo trắng trắng nộn nộn, khi cười lên thì mi mắt cong cong, lập tức giống với Lương Y Đồng, Dự Vương nhịn không được mà nhéo chóp mũi nhi tử, "Muốn tạo phản à? Ngay cả phụ vương cũng dám oán giận."
Bảo bảo líu lưỡi.
Nha hoàn cùng thị vệ cách khá xa, vẫn chưa nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ thấy một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cả đám đều có ý muốn thành thân sinh con.
Bọn họ nghỉ ngơi một lát thì liền tiếp tục lên núi, trên đường ăn một chút gì đó, mất thêm một canh giờ mới đến được đỉnh núi. Khi bước lên đỉnh núi luôn có cảm giác thỏa mãn khi được nhìn thấy những ngọn núi nhỏ, nơi này thực sự cực kỳ đẹp, mây mù lượn lờ, dường như duỗi tay là có thể chạm vào mây.
Bảo bảo cực kỳ hưng phấn, thể lực cũng tốt, vẫn có tinh lực nhảy tới nhảy lui.
Dự Vương vẫn luôn canh cánh chuyện Lương Y Đồng không đút nước cho mình, khi bảo bảo thám hiểm đỉnh núi, hắn duỗi tay kéo nhẹ vành tai nàng, biểu đạt sự bất mãn.
Lương Y Đồng cùng hắn chung sống lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra hắn muốn nàng đút nước, nàng nhịn không được có chút buồn cười, chỉ cảm thấy ở trước mặt nàng, hắn thật sự có chút trẻ con, nên nàng cố ý làm bộ không hiểu ý hẳn.
Khi nha hoàn đưa túi nước tới, nàng tự uống một ngụm, vui vẻ cảm khái một câu, "Thật ngọt."
Dự Vương hừ một tiếng, thấy nàng cố tình bỏ qua mình, hắn cúi đầu cắn lên môi nàng một cái, ngay sau đó nâng ót nàng lên, cạy răng nàng, cuốn lấy cái lưỡi liếm một chút.
Cách đó không xa, thị vệ cùng nha hoàn, còn có bảo bảo đều có mặt.
Gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng, vội vàng đẩy hắn ra, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút xấu hổ buồn bực, "Chàng làm cái gì đó?"
Dự Vương liễu môi, hắn vô cùng tuấn mỹ, ngày thường luôn luôn lãnh đạm, vì hiện tại có chút ngả ngớn nên có thêm nhiều phần tà khí, "Nếm thử xem có bao nhiêu ngọi."
Gương mặt Lương Y Đồng đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn. Dự Vương lại đè bả vai nàng lại, giọng nói khàn khàn: "Không ngoan như vậy, là muốn ta nếm thử lần nữa sao?"
Lương Y Đồng thật sự không có cách gì với hắn, chỉ đành thỏa hiệp, đút cho hắn uống mấy ngụm nước. Một đại nam nhân như hắn cũng không biết xấu hổ, thật sự mở miệng uống, uống xong còn không quên bình luận một chút, "Không ngọt bằng miệng nàng."
Lương Y Đồng có chút hỏng rồi, thật sự muốn lấy một miếng vải nhét vào miệng hắn.
Nhìn thấy biểu tình sinh động của nàng. Dự Vương cong cong môi, thấp giọng nói: "Biểu tình gì đây? Vẻ mặt khó tin như vậy, chẳng lẽ nàng cảm thấy miệng ta ngọt hơn sao?"
Thấy hắn lại thò qua, Lương Y Đồng không khỏi lui về sau một bước, xoay người đi tìm bảo bảo, thật sự sợ hắn không thèm quan tâm mà lại lần nữa hôn xuống, vừa rồi cũng không biết có bị nha hoàn nhìn thấy hay không.
Nhìn thân ảnh chạy trối chết của nàng, Dự Vương cong cong môi, thảnh thơi đi theo.
Lần này bọn họ tới đây vốn là muốn xem mặt trời mọc, cho nên sẽ ở lại đỉnh núi một đêm, từ chiều đám thị vệ đã bắt đầu dựng lều trại. Bảo bảo lần đầu tiên thấy lều trại, khi bọn thị vệ bận việc, tiểu gia hỏa vô cùng tò mò, đi theo phía sau thị vệ, xoay tới xoay lui, rất giống tiểu cẩu cẩu.
Lều trại dựng xong, tiểu gia hỏa chui vào trước tiên xem xét một phen, còn nhịn không được mà lăn một cái, đầu tóc đều rối loạn. Tưởng tượng đến việc phải ngủ trên núi một đêm, tiểu gia hỏa có chút hưng phấn, còn kích động mà kêu lên một tiếng.
Khi Lương Y Đồng đi vào lều trại thì nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu gia hỏa. Bảo bảo vừa lăn trên giường hai vòng, mông nhỏ chổng lên, đang tính lăn thêm một vòng thì thấy mẫu phi đi vào, thân thể cứng đờ, kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ chôn vào trong chăn.
Tiểu gia hỏa vô cùng sĩ diện, cũng rất chú trọng hình tượng của mình trong mắt mẫu phi, lúc hai tuổi còn cho phép bản thân vui vẻ, sau khi vỡ lòng thì đã cực kỳ tuân thủ quy củ, cho dù vui vẻ cũng chỉ có thể vụng trộm một chút.
Ai ngờ lại đột nhiên bị bắt gặp. Khi tiểu gia hỏa vừa tiến vào, mẫu phi cùng phụ vương rõ ràng còn đứng cạnh nhau ở phía xa xa, tâm sự với nhau cái gì đó, vậy mà còn có thời gian đến nhìn bảo bảo.
Tiểu gia hỏa xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chỉ cảm thấy bị mẫu phi nhìn thấy một màn này, so với để Lục Tú nhìn thấy còn mất mặt hơn, chôn ở trong chăn không chịu ra. Lương Y Đồng buồn cười vô cùng, không nhịn được mà vỗ vỗ bảo bảo. "Ở trước mặt mẫu phi, có gì mà phải ngượng ngùng?"
Bảo bảo vẫn không chịu ra, khuôn mặt nhỏ gắt gao chôn trong chăn, làm một con đà điểu.
Lương Y Đồng nghẹn cười đến mức khó chịu, nói: "Không ra thì thôi, ta đi đây."
Bảo bảo dựng lỗ tai lên, nghe được tiếng bước chân nàng rời đi thì mới chui ra khỏi chăn, ai ngờ vừa mở mắt đã nhìn thấy mẫu phi cười khanh khách đứng ở cửa lều.
Gương mặt bảo bảo phiếm hồng, hai bàn tay vội vàng bưng kín khuôn mặt nhỏ, thở hồng hộc chỉ trích, "Mẫu phi gạt người!"
Bình luận truyện