Kiều Thê Lạc Đường
Chương 12
"Kỳ huynh, muôn vàn không thể."
"Các ngươi tránh ra đây là chuyện giữa ta và nàng." Kỳ Vân trầm giọng ra lệnh.
Chợt một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, phi kiếm nhắm thẳng vào Đường Tiêu Từ.
"Thần Tâm, dừng tay!" Kỳ Vân kinh hãi, vung tay áo đỡ công kích ác liệt của Thần Tâm, đánh ra một chưởng.
Thần Tâm trúng chưởng, người cùng thương rơi xuống, "Công tử! Nàng muốn giết ngươi, mà ngươi lại????"
*Thương*: cây thương, cây giáo, cây kiếm.
“Đây là chuyện riêng của ta, ngươi đã không phải là người của Huyền cốc, ngươi không nhớ sao?” Kỳ Vân cắn răng chịu đựng bị một kiếm đâm trúng sau lưng, không để cho người nhìn thấy.
"Tại sao ngươi??????" Một chút cơ hội cũng không cho ta? Thần Tâm chưa có nói xong, bởi vì nàng hiểu rõ hắn nhất định biết ý nghĩ trong lòng của nàng.
"Tình cảm không có nguyên tắc, ngươi nên đi tìm duyên phận thuộc về chính mình." Trước đây hắn cũng đã nhìn thấu lòng của Thần Tâm, hắn giả vờ như không có nhận ra để cho nàng một cơ hội tỉnh ngộ, nhưng nàng lại ra tay đả thương Linh Ngọc phản lại kỷ luật của Huyền cốc, vốn chính là nữ nhân đố kỵ.
"A????" Khóe mắt của Đường Tiêu Từ rỉ ra máu, kiếm trong tay của nàng “Keng” một tiếng rơi xuống đất, cùng lúc mọi người chú ý tới nàng, cũng nhìn thấy vết kiếm đâm sau lưng của Kỳ Vân.
Không biết là Thần Tâm ngộ thương hay là Đường Tiêu Từ ra tay, bọn họ nhìn thấy trong mắt của Đường Tiêu Từ chảy ra không phải là nước mắt, mà là máu!
"Tiện nha đầu nhà ngươi lại dám sát hại công tử." Thần Tâm không thể đè nén phẫn nộ, "Nạp mạng đi."
Trên mặt của Đường Tiêu Từ không lộ ra vẻ gì lúc này lại nhắm mắt lại.
"Dừng tay!" Ngân quang chợt lóe, Thần Tâm phát hiện thân thể của mình lại không thể động đậy.
"Lừa dối chủ thượng, phải bị tội gì?" Một nam tử khôi ngô tuấn tú không nhanh không chậm xuất hiện ở trước mặt mọi người, thoạt nhìn như là thư sinh nho nhã yếu đuối nhưng lại toát ra phong thái cao quý phi phàm làm cho không người nào có thể xem thường.
"Thị Hồn nói có thể ngươi cần ta, ta liền chạy đến." Vô Thường đi tới bên cạnh Kỳ Vân, nhanh như chớp điểm mấy cái ở sau lưng của hắn, sau đó bôi thuốc.
Động tác làm liền một mạch làm cho những người ở chỗ này trợn mắt há hốc mồm.
"Không cần nói cám ơn ta vẫn là theo quy cũ." Mặt của Vô Thường không chút thay đổi, chuyển sang Thần Tâm, "Về phần ngươi, năm đó là chủ thượng đại sư huynh nhân đức khoan hồng, Linh Ngọc tiểu thư không truy cứu, nhưng ta cũng không có dễ nói chuyện như vậy, ngươi thiếu cái gì liền thường cái nấy." Phất ống tay áo một cái, không ai thấy hắn ra tay như thế nào mà Thần Tâm liền thẳng tắp ngã xuống.
"Vô Thường, quên đi!" Kỳ Vân thở dài.
"Giết…Kỳ….Vân….rồi" Sau khi đôi môi trắng bệch run rẩy phun ra bốn chữ này, hai mắt của Đường Tiêu Từ trợn trắng, thân thể ngã xuống phía sau.
Kỳ Vân cùng Đường Quân Nghị cùng lúc ra tay ôm lấy nàng.
"Nàng không còn thở!" Đường Quân Nghị kinh hãi nói ra bốn chữ này, tâm đều rạn nứt gầm nhẹ.
"Tiêu Từ, nàng tỉnh tỉnh??"
Trong nháy mắt tất cả sinh mạng ở đây như bất động, đồng tử của Kỳ Vân thắt chặt, hô hấp cứng lại, trái tim không đập, cả linh hồn hầu như theo tin tức này mà ra khỏi cơ thể. Không! Đây không phải là sự thật.
"Còn có nhịp tim." Vô Thường để tay lên trên cổ của Tiêu từ, nhìn thấy sắc mặt tro tàn của hai đại nam nhân, dầu gì ở trên giang hồ bọn họ cũng tiếng tăm lừng lẫy, dậm chân một cái giang hồ biến sắc.
“Nàng còn có thể cứu?” Đường Quân Nghị căng thẳng kinh hoảng hỏi.
"Ta là ai, các ngươi còn không biết?" Xem ra tiếng tăm mà muội tử Vô Tuyết của hắn làm cho còn không đủ vang dội.
Ngoại trừ Kỳ Vân và Thần Hỉ ra toàn bộ mọi người lắc đầu.
"Quái Y Vô Thường này dù sao vẫn nên nghe qua chứ?" Vô Thường tức giận nói.
"Một mạng đổi một mạng, một mạng để một mạng, trên mặt đất không nhiều người lắm, dưới lòng đất không ít hồn, ngươi chính là Quái Y Vô Thường của Lạc Nhật Sơn Trang?" Đường Quân Nghị kinh ngạc, Kỳ Vân lại có thể mời đượic thần long kiến chủ bất kiến vĩ Quái Y?
Vô Thường chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, Độc Lang Quân Đường Quân Nghị, người thừa kế của Đường môn sau này. Liền lướt qua hắn đi tới trước giường, bắt đầu giúp Đường Tiêu Từ bắt mạch.
"Nàng sao rồi?" Kỳ Vân ngồi ở trước giường, ánh mắt đen nhánh không giấu được vẻ mặt lo lắng.
"Nàng bị thương rất nặng." Vô Thường nói thẳng. " Khi còn bé cũng có thể là nàng đã từng bị thương nặng ở trong não."
"Làm sao ngươi biết?" Đường Quân Nghị kinh ngạc chuyện này không có nghe thái quân nhắc tới.
"Bởi vì bề ngoài không nhìn ra được, cho nên bị người bỏ quên, bất quá cũng vì vậy mà nhân họa đắc phúc." Vô Thường vừa giúp nàng châm cứu vừa nói.
"Như thế nào rồi?" Đường Quân Ngọc đối với Vô Thường tràn đầy hiếu kỳ, nghe nói quy củ của hắn là cứu một mạng người sẽ phải để lại một mạng.
Vô Thường chăm chú nhìn chằm chằm vào Kỳ Vân, "Có thể cứu nàng, dự định lấy mạng của ai để đổi?"
"Của ta!" Đường Quân Nghị không chút do dự đứng ra.
"Để ta!" Người của Đường gia vượt lên trước.
Kỳ Vân thở dài yếu ớt, "Nàng đã là thê tử của ta rồi!" Tiểu tử này chính là muốn hắn nói ra lời nói trong lòng.
"Vậy thì không thành vấn đề, những người không có nhiệm vụ đi ra ngoài." Âm lượng khàn khàn trầm thấp vừa phải của Vô Thường phát ra, nhưng phóng ra nghiêm khắc không cho phép bác bỏ.
“Người này là thái độ gì” Đường Quân Minh cực kỳ tức giận, nói thế nào thì Đường môn của bọn họ dầu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ mà Quái Y Vô Thường này vừa vào cửa ngay cả liếc mắt nhìn cũng khinh thường nhìn bọn hắn.
"Quân Minh, đi ra ngoài." Đường Quân Nghị bày ra uy nghiêm của đại sư huynh, suy nghĩ sâu xa quay lại liếc nhìn Vô Thường.
"Đi a!" Đường Quân Ngọc lôi kéo Đường Quân Minh, "Chúng ta đi xem tình hình của Quân Vũ như thế nào."
Đoàn người đều bị đuổi ra ngoài.
"Đại sư huynh, ngươi cũng nên rời đi." Ở nơi này đại phu lớn nhất.
"Ta muốn thời gian bảo đảm." Kỳ Vân tự biết ngồi ở đây cũng không giải quyết được vấn đề.
“Ba ngày! Ba ngày sau ngươi sẽ có một tân nương tử vui vẻ, nhưng điều kiện trước hết là ngươi phải đi giải quyết vấn đề với Linh Ngọc.”
"Ta hiểu." Kỳ Vân nhắm mắt lại, nên đến sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
"Ngươi đã ngủ đủ lâu, cũng nên để cho tâm mình tỉnh lại." Vô Thường ý tứ hàm xúc nói, tự mình chữa lành tâm là khó khăn, huống chi một người đã từng mất hết hy vọng.
"Cám ơn ngươi!" Kỳ Vân cong môi lên, lộ ra nụ cười chân thành, xoay người rời đi.
"Rốt cuộc Huyền cốc tứ thánh đều tự tìm được hạnh phúc." Khóe miệng của Vô Thường chậm rãi nâng lên nụ cười như không cười, nhìn lên bầu trời xanh, tin rằng Huyền Cốc Lão Nhân nhìn thấy điều này trong lòng cũng sẽ vui mừng.
~ ~ ~ ~ ~
Kết thúc
Ngày hè chói chang một buổi chiều yên tĩnh.
"Phụ thân, việc lớn không tốt rồi!" Một thằng bé trai sợ hãi đẩy cửa vào, tiếng tri hô ở cổ họng chưa xong, đã bị Kỳ Vân đón lấy lưỡi đuôi của nó.
"Nương lại mất tích."
"Nha, phụ thân người thật thần kì, không cần điểm chỉ cũng biết."
Ánh mắt trong sáng của tiểu hài tử lóe lên sùng bái, tựa như năm đó lần đầu tiên nàng gặp phải hắn.
Kỳ Vân không biết nên khóc hay cười, "Đây không cần tính cũng biết?" Kỷ lục lạc đường của nàng có thể viết thành một quyển sách thật dày.
"Nha! Nương đang ở đâu?"
"Phòng nương, con đi tìm xem, hẳn là nương vẫn còn ở đó."
"Thế nhưng con gõ cửa cũng không có người lên tiếng trả lời."
"Nếu như không phải là nương bị vấp, căn bản chính là nương không có nghe thấy." Kỳ Vân lắc đầu, có thê tử hồ đồ như vậy thật sự là tăng thêm rất nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Tiểu nam hài chạy đi, lại chạy về.
"Phụ thân, muội muội thức dậy khóc tìm nương, không thấy nương, phụ thân mau tính xem nương đi nơi nào."
Lại nữa rồi! Thân là thần toán chỉ tính nàng mất tích là đủ rồi, lại còn một tiểu quỷ có chứng bệnh hay quên, nói cũng kỳ quái, tiểu quỷ này tính rất hay quên, nhưng phản ứng linh hoạt không giống một tiểu oa nhi bốn tuổi, cùng tiểu đại nhân cũng thế, lợi hại hơn là nó lại?? "Sao con đem muội muội đặt ở giữa không trung?" Có thể cách không di chuyển đồ vật.
"Muội ấy quá nặng, ôm trong tay rất là mỏi." Tiểu nam hài lơ đễnh. "Nương ở đâu?"
"Kỳ đại ca, việc lớn không tốt rồi!" Cánh cửa lại lần nữa bị mở ra.
Đột nhiên trên vai của nàng bị người vỗ xuống.
"Có chuyện gì đợi lát nữa hãy nói, Kỳ đại ca, huynh nói xem bây giờ bọn nhỏ đang ở đâu?"
Một đôi dở hơi!
Rốt cuộc Kỳ Vân không nhịn được cất tiếng cười to, mà tiếng cười kia ở trong Huyền cốc là không có gì đáng ngạc nhiên, không có ai quá sợ hãi cho là chuyện lạ gì.
Tất cả đều là vì có nàng ở trong cốc.
Kì Vân nhìn chăm chú người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, phát giác sao mà mình quá may mắn, có thể có được tất cả tình yêu của nàng.
"Kỳ đại ca, ngươi đừng cười nữa, mau nghĩ cách nhanh một chút, trễ nữa Dung nhi sẽ đói chết, không được! Ta còn phải đi ra ngoài nữa” Kỳ Vân buồn cười nhìn đôi mẫu tử này, đúng thật là cùng một khuôn mẫu in ra.
"Thiền nhi lại mất tích?"
"A! Huynh thật thần kì, thoáng cái liền đoán được kế tiếp ta muốn nói gì." Đường Tiêu Từ chạy đến bên cạnh hắn, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Ta mới quay người đi, tiểu quỷ kia liền mang muội muội đi ra ngoài chạy loạn, khi ta nhớ tới phải cho Dung nhi uống sữa thì đã không thấy tăm hơi của chúng nó.”
"Tìm xem." Đường Tiêu Từ vén lên váy bi muốn xông ra bên ngoài thì góc áo bị giữ chặt, không vui quay lại nói: "Thiền nhi, đừng kéo nương, nương có việc gấp."
"Nương!" Nó không nhịn được mắt trợn trắng.
"Thiền nhi, sao con ở đây?" Đường Tiêu Từ trợn tròn mắt.
Kỳ Vân cười không ngừng nghỉ.
"Con đã đứng ở đây một lúc lâu." Kỳ Lãnh Thiền dở khóc dở cười, có trời mới biết làm sao có thể nó cùng người hồ đồ như thế là mẫu tử?
"Vậy sao nương không thấy được con?"
"Trong mắt nương chỉ có phụ thân." Nó lại còn bay lên để cho nàng nhìn.
"Oh!" Dung nhi đâu?" Đối với khả năng đặt biệt này của con trai Đường Tiêu Từ đã luyện thành thói quen, nhìn xung quanh.
"Dung nhi không phải ở??? A, người đâu? Muội ấy vốn là ở phía sau con."
Lúc này, Thần Hỉ quần áo xốc xếch cười khổ xuất hiện, trong tay còn ôm một tiểu oa nhi.
"Tại sao Dung nhi lại ở chổ của ngươi?"
"Chuyện này ta cũng rất muốn biết." Thần Hỉ đem đứa trẻ giao đến trong lòng của Đường Tiêu Từ, ảo nảo sờ sờ cái mũi. Có trời mới biết, hắn đang “làm” rất vất vả thì có một đứa trẻ lại từ trên trời giáng xuống.
"Thần Hỉ thúc thúc, người không có mặc quần!"
Đường Tiêu Từ tự động đem tầm mắt theo lời của đứa con dời xuống phía dưới.
"Chết tiệt!" Thần Hỉ khẽ nguyền rủa.
"Không được nhìn!" Kỳ Vân vội vàng ngăn lại, tiếng gầm gừ xuyên qua huyền cốc, "Thần Hỉ, cút!"
"Công tử, ta không phải là cố ý." Thần Hỉ chật vật tông cửa xông ra, ai nói người Huyền cốc đáng sợ nhất là Huyền cốc tứ thánh, theo hắn nhận thấy gây rắc rối chính là một lớn một nhỏ yêu tinh này đây.
Phía sau hắn truyền đến từng trận tiếng cười như bạc kiềm du dương, còn có Kỳ Vân bất đắc dĩ, không tức giận khẽ nguyền rủa.
Mùa hè ở Huyền cốc tràn đầy niềm vui.
HÊT
"Các ngươi tránh ra đây là chuyện giữa ta và nàng." Kỳ Vân trầm giọng ra lệnh.
Chợt một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, phi kiếm nhắm thẳng vào Đường Tiêu Từ.
"Thần Tâm, dừng tay!" Kỳ Vân kinh hãi, vung tay áo đỡ công kích ác liệt của Thần Tâm, đánh ra một chưởng.
Thần Tâm trúng chưởng, người cùng thương rơi xuống, "Công tử! Nàng muốn giết ngươi, mà ngươi lại????"
*Thương*: cây thương, cây giáo, cây kiếm.
“Đây là chuyện riêng của ta, ngươi đã không phải là người của Huyền cốc, ngươi không nhớ sao?” Kỳ Vân cắn răng chịu đựng bị một kiếm đâm trúng sau lưng, không để cho người nhìn thấy.
"Tại sao ngươi??????" Một chút cơ hội cũng không cho ta? Thần Tâm chưa có nói xong, bởi vì nàng hiểu rõ hắn nhất định biết ý nghĩ trong lòng của nàng.
"Tình cảm không có nguyên tắc, ngươi nên đi tìm duyên phận thuộc về chính mình." Trước đây hắn cũng đã nhìn thấu lòng của Thần Tâm, hắn giả vờ như không có nhận ra để cho nàng một cơ hội tỉnh ngộ, nhưng nàng lại ra tay đả thương Linh Ngọc phản lại kỷ luật của Huyền cốc, vốn chính là nữ nhân đố kỵ.
"A????" Khóe mắt của Đường Tiêu Từ rỉ ra máu, kiếm trong tay của nàng “Keng” một tiếng rơi xuống đất, cùng lúc mọi người chú ý tới nàng, cũng nhìn thấy vết kiếm đâm sau lưng của Kỳ Vân.
Không biết là Thần Tâm ngộ thương hay là Đường Tiêu Từ ra tay, bọn họ nhìn thấy trong mắt của Đường Tiêu Từ chảy ra không phải là nước mắt, mà là máu!
"Tiện nha đầu nhà ngươi lại dám sát hại công tử." Thần Tâm không thể đè nén phẫn nộ, "Nạp mạng đi."
Trên mặt của Đường Tiêu Từ không lộ ra vẻ gì lúc này lại nhắm mắt lại.
"Dừng tay!" Ngân quang chợt lóe, Thần Tâm phát hiện thân thể của mình lại không thể động đậy.
"Lừa dối chủ thượng, phải bị tội gì?" Một nam tử khôi ngô tuấn tú không nhanh không chậm xuất hiện ở trước mặt mọi người, thoạt nhìn như là thư sinh nho nhã yếu đuối nhưng lại toát ra phong thái cao quý phi phàm làm cho không người nào có thể xem thường.
"Thị Hồn nói có thể ngươi cần ta, ta liền chạy đến." Vô Thường đi tới bên cạnh Kỳ Vân, nhanh như chớp điểm mấy cái ở sau lưng của hắn, sau đó bôi thuốc.
Động tác làm liền một mạch làm cho những người ở chỗ này trợn mắt há hốc mồm.
"Không cần nói cám ơn ta vẫn là theo quy cũ." Mặt của Vô Thường không chút thay đổi, chuyển sang Thần Tâm, "Về phần ngươi, năm đó là chủ thượng đại sư huynh nhân đức khoan hồng, Linh Ngọc tiểu thư không truy cứu, nhưng ta cũng không có dễ nói chuyện như vậy, ngươi thiếu cái gì liền thường cái nấy." Phất ống tay áo một cái, không ai thấy hắn ra tay như thế nào mà Thần Tâm liền thẳng tắp ngã xuống.
"Vô Thường, quên đi!" Kỳ Vân thở dài.
"Giết…Kỳ….Vân….rồi" Sau khi đôi môi trắng bệch run rẩy phun ra bốn chữ này, hai mắt của Đường Tiêu Từ trợn trắng, thân thể ngã xuống phía sau.
Kỳ Vân cùng Đường Quân Nghị cùng lúc ra tay ôm lấy nàng.
"Nàng không còn thở!" Đường Quân Nghị kinh hãi nói ra bốn chữ này, tâm đều rạn nứt gầm nhẹ.
"Tiêu Từ, nàng tỉnh tỉnh??"
Trong nháy mắt tất cả sinh mạng ở đây như bất động, đồng tử của Kỳ Vân thắt chặt, hô hấp cứng lại, trái tim không đập, cả linh hồn hầu như theo tin tức này mà ra khỏi cơ thể. Không! Đây không phải là sự thật.
"Còn có nhịp tim." Vô Thường để tay lên trên cổ của Tiêu từ, nhìn thấy sắc mặt tro tàn của hai đại nam nhân, dầu gì ở trên giang hồ bọn họ cũng tiếng tăm lừng lẫy, dậm chân một cái giang hồ biến sắc.
“Nàng còn có thể cứu?” Đường Quân Nghị căng thẳng kinh hoảng hỏi.
"Ta là ai, các ngươi còn không biết?" Xem ra tiếng tăm mà muội tử Vô Tuyết của hắn làm cho còn không đủ vang dội.
Ngoại trừ Kỳ Vân và Thần Hỉ ra toàn bộ mọi người lắc đầu.
"Quái Y Vô Thường này dù sao vẫn nên nghe qua chứ?" Vô Thường tức giận nói.
"Một mạng đổi một mạng, một mạng để một mạng, trên mặt đất không nhiều người lắm, dưới lòng đất không ít hồn, ngươi chính là Quái Y Vô Thường của Lạc Nhật Sơn Trang?" Đường Quân Nghị kinh ngạc, Kỳ Vân lại có thể mời đượic thần long kiến chủ bất kiến vĩ Quái Y?
Vô Thường chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, Độc Lang Quân Đường Quân Nghị, người thừa kế của Đường môn sau này. Liền lướt qua hắn đi tới trước giường, bắt đầu giúp Đường Tiêu Từ bắt mạch.
"Nàng sao rồi?" Kỳ Vân ngồi ở trước giường, ánh mắt đen nhánh không giấu được vẻ mặt lo lắng.
"Nàng bị thương rất nặng." Vô Thường nói thẳng. " Khi còn bé cũng có thể là nàng đã từng bị thương nặng ở trong não."
"Làm sao ngươi biết?" Đường Quân Nghị kinh ngạc chuyện này không có nghe thái quân nhắc tới.
"Bởi vì bề ngoài không nhìn ra được, cho nên bị người bỏ quên, bất quá cũng vì vậy mà nhân họa đắc phúc." Vô Thường vừa giúp nàng châm cứu vừa nói.
"Như thế nào rồi?" Đường Quân Ngọc đối với Vô Thường tràn đầy hiếu kỳ, nghe nói quy củ của hắn là cứu một mạng người sẽ phải để lại một mạng.
Vô Thường chăm chú nhìn chằm chằm vào Kỳ Vân, "Có thể cứu nàng, dự định lấy mạng của ai để đổi?"
"Của ta!" Đường Quân Nghị không chút do dự đứng ra.
"Để ta!" Người của Đường gia vượt lên trước.
Kỳ Vân thở dài yếu ớt, "Nàng đã là thê tử của ta rồi!" Tiểu tử này chính là muốn hắn nói ra lời nói trong lòng.
"Vậy thì không thành vấn đề, những người không có nhiệm vụ đi ra ngoài." Âm lượng khàn khàn trầm thấp vừa phải của Vô Thường phát ra, nhưng phóng ra nghiêm khắc không cho phép bác bỏ.
“Người này là thái độ gì” Đường Quân Minh cực kỳ tức giận, nói thế nào thì Đường môn của bọn họ dầu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ mà Quái Y Vô Thường này vừa vào cửa ngay cả liếc mắt nhìn cũng khinh thường nhìn bọn hắn.
"Quân Minh, đi ra ngoài." Đường Quân Nghị bày ra uy nghiêm của đại sư huynh, suy nghĩ sâu xa quay lại liếc nhìn Vô Thường.
"Đi a!" Đường Quân Ngọc lôi kéo Đường Quân Minh, "Chúng ta đi xem tình hình của Quân Vũ như thế nào."
Đoàn người đều bị đuổi ra ngoài.
"Đại sư huynh, ngươi cũng nên rời đi." Ở nơi này đại phu lớn nhất.
"Ta muốn thời gian bảo đảm." Kỳ Vân tự biết ngồi ở đây cũng không giải quyết được vấn đề.
“Ba ngày! Ba ngày sau ngươi sẽ có một tân nương tử vui vẻ, nhưng điều kiện trước hết là ngươi phải đi giải quyết vấn đề với Linh Ngọc.”
"Ta hiểu." Kỳ Vân nhắm mắt lại, nên đến sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
"Ngươi đã ngủ đủ lâu, cũng nên để cho tâm mình tỉnh lại." Vô Thường ý tứ hàm xúc nói, tự mình chữa lành tâm là khó khăn, huống chi một người đã từng mất hết hy vọng.
"Cám ơn ngươi!" Kỳ Vân cong môi lên, lộ ra nụ cười chân thành, xoay người rời đi.
"Rốt cuộc Huyền cốc tứ thánh đều tự tìm được hạnh phúc." Khóe miệng của Vô Thường chậm rãi nâng lên nụ cười như không cười, nhìn lên bầu trời xanh, tin rằng Huyền Cốc Lão Nhân nhìn thấy điều này trong lòng cũng sẽ vui mừng.
~ ~ ~ ~ ~
Kết thúc
Ngày hè chói chang một buổi chiều yên tĩnh.
"Phụ thân, việc lớn không tốt rồi!" Một thằng bé trai sợ hãi đẩy cửa vào, tiếng tri hô ở cổ họng chưa xong, đã bị Kỳ Vân đón lấy lưỡi đuôi của nó.
"Nương lại mất tích."
"Nha, phụ thân người thật thần kì, không cần điểm chỉ cũng biết."
Ánh mắt trong sáng của tiểu hài tử lóe lên sùng bái, tựa như năm đó lần đầu tiên nàng gặp phải hắn.
Kỳ Vân không biết nên khóc hay cười, "Đây không cần tính cũng biết?" Kỷ lục lạc đường của nàng có thể viết thành một quyển sách thật dày.
"Nha! Nương đang ở đâu?"
"Phòng nương, con đi tìm xem, hẳn là nương vẫn còn ở đó."
"Thế nhưng con gõ cửa cũng không có người lên tiếng trả lời."
"Nếu như không phải là nương bị vấp, căn bản chính là nương không có nghe thấy." Kỳ Vân lắc đầu, có thê tử hồ đồ như vậy thật sự là tăng thêm rất nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Tiểu nam hài chạy đi, lại chạy về.
"Phụ thân, muội muội thức dậy khóc tìm nương, không thấy nương, phụ thân mau tính xem nương đi nơi nào."
Lại nữa rồi! Thân là thần toán chỉ tính nàng mất tích là đủ rồi, lại còn một tiểu quỷ có chứng bệnh hay quên, nói cũng kỳ quái, tiểu quỷ này tính rất hay quên, nhưng phản ứng linh hoạt không giống một tiểu oa nhi bốn tuổi, cùng tiểu đại nhân cũng thế, lợi hại hơn là nó lại?? "Sao con đem muội muội đặt ở giữa không trung?" Có thể cách không di chuyển đồ vật.
"Muội ấy quá nặng, ôm trong tay rất là mỏi." Tiểu nam hài lơ đễnh. "Nương ở đâu?"
"Kỳ đại ca, việc lớn không tốt rồi!" Cánh cửa lại lần nữa bị mở ra.
Đột nhiên trên vai của nàng bị người vỗ xuống.
"Có chuyện gì đợi lát nữa hãy nói, Kỳ đại ca, huynh nói xem bây giờ bọn nhỏ đang ở đâu?"
Một đôi dở hơi!
Rốt cuộc Kỳ Vân không nhịn được cất tiếng cười to, mà tiếng cười kia ở trong Huyền cốc là không có gì đáng ngạc nhiên, không có ai quá sợ hãi cho là chuyện lạ gì.
Tất cả đều là vì có nàng ở trong cốc.
Kì Vân nhìn chăm chú người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, phát giác sao mà mình quá may mắn, có thể có được tất cả tình yêu của nàng.
"Kỳ đại ca, ngươi đừng cười nữa, mau nghĩ cách nhanh một chút, trễ nữa Dung nhi sẽ đói chết, không được! Ta còn phải đi ra ngoài nữa” Kỳ Vân buồn cười nhìn đôi mẫu tử này, đúng thật là cùng một khuôn mẫu in ra.
"Thiền nhi lại mất tích?"
"A! Huynh thật thần kì, thoáng cái liền đoán được kế tiếp ta muốn nói gì." Đường Tiêu Từ chạy đến bên cạnh hắn, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Ta mới quay người đi, tiểu quỷ kia liền mang muội muội đi ra ngoài chạy loạn, khi ta nhớ tới phải cho Dung nhi uống sữa thì đã không thấy tăm hơi của chúng nó.”
"Tìm xem." Đường Tiêu Từ vén lên váy bi muốn xông ra bên ngoài thì góc áo bị giữ chặt, không vui quay lại nói: "Thiền nhi, đừng kéo nương, nương có việc gấp."
"Nương!" Nó không nhịn được mắt trợn trắng.
"Thiền nhi, sao con ở đây?" Đường Tiêu Từ trợn tròn mắt.
Kỳ Vân cười không ngừng nghỉ.
"Con đã đứng ở đây một lúc lâu." Kỳ Lãnh Thiền dở khóc dở cười, có trời mới biết làm sao có thể nó cùng người hồ đồ như thế là mẫu tử?
"Vậy sao nương không thấy được con?"
"Trong mắt nương chỉ có phụ thân." Nó lại còn bay lên để cho nàng nhìn.
"Oh!" Dung nhi đâu?" Đối với khả năng đặt biệt này của con trai Đường Tiêu Từ đã luyện thành thói quen, nhìn xung quanh.
"Dung nhi không phải ở??? A, người đâu? Muội ấy vốn là ở phía sau con."
Lúc này, Thần Hỉ quần áo xốc xếch cười khổ xuất hiện, trong tay còn ôm một tiểu oa nhi.
"Tại sao Dung nhi lại ở chổ của ngươi?"
"Chuyện này ta cũng rất muốn biết." Thần Hỉ đem đứa trẻ giao đến trong lòng của Đường Tiêu Từ, ảo nảo sờ sờ cái mũi. Có trời mới biết, hắn đang “làm” rất vất vả thì có một đứa trẻ lại từ trên trời giáng xuống.
"Thần Hỉ thúc thúc, người không có mặc quần!"
Đường Tiêu Từ tự động đem tầm mắt theo lời của đứa con dời xuống phía dưới.
"Chết tiệt!" Thần Hỉ khẽ nguyền rủa.
"Không được nhìn!" Kỳ Vân vội vàng ngăn lại, tiếng gầm gừ xuyên qua huyền cốc, "Thần Hỉ, cút!"
"Công tử, ta không phải là cố ý." Thần Hỉ chật vật tông cửa xông ra, ai nói người Huyền cốc đáng sợ nhất là Huyền cốc tứ thánh, theo hắn nhận thấy gây rắc rối chính là một lớn một nhỏ yêu tinh này đây.
Phía sau hắn truyền đến từng trận tiếng cười như bạc kiềm du dương, còn có Kỳ Vân bất đắc dĩ, không tức giận khẽ nguyền rủa.
Mùa hè ở Huyền cốc tràn đầy niềm vui.
HÊT
Bình luận truyện