Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn

Chương 7: Tôi nhìn, cô cởi!



Lộ Nam chưa từng nghĩ tới. Có một ngày, một người phụ nữ mặt không đổi sắc đứng trước mặt hắn nói chuyện không kiêng nể. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tô Bắc, phảng phất như muốn đem nàng từ trong tới ngoài đều nhìn thấu.

Tô Bắc trong lòng có chút hoảng loạn. Rốt cuộc thì đối phương cùng là đàn ông, hai người sức lực kém xa, nếu hắn muốn làm cái gì với cô, này cũng rất khó nói. Hiện tại hai người bọn họ còn đang là phu thê trên danh nghĩa. Hắn làm cái gì, cô cũng chỉ có thể là người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

Lúc này trong đầu Tô Bắc hiện lên vô số tưởng tượng. Đang lúc muốn mở miệng, âm thanh mát lạnh của Lộ Nam lại vang lên. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Bắc, từng câu từng chữ cảnh cáo: "Tốt! Nếu cô nói coi như không có cuộc hôn nhân này, vậy hy vọng cô có thể nói được, làm được!"

Tô Bắc vừa nghe được lời nói này của Lộ Nam, tức khắc liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh nhảu mở miệng, sợ Lộ Nam đổi ý: "Tôi khẳng định có thể làm được."

Nhìn bộ dáng thề son sắc của Tô Bắc, Lộ Nam hừ lạnh một tiếng: "Cô đừng cao hứng quá sớm. Nếu cô làm không được, tôi sẽ khiến cô phải hối hận."

Tô Bắc tức khắc trừng lớn mắt, tức giận trừng mắt hắn: "Bổn cô nương từ nhỏ tới nay, còn chưa biết hai chữ hối hận viết như thế nào."

Lộ nam đột nhiên cười, hắn cười ý vị thâm trường, làm Tô Bắc có điểm sởn tóc gáy. Tô Bắc nhịn không được bả vai run lên. Chỉ nghe thấy Lộ Nam nói: "Tốt nhất là cô cũng đừng ra ngoài tự cho mình là Lộ phu nhân. Hy vọng cô thời thời khắc khắc nhớ vị trí của mình."

Tô Bắc kéo kéo khóe miệng: "Ok! Không thành vấn đề!"

Nếu không phải cha mẹ thiết kế, cô sẽ không thay thế Tô Noãn xuất giá, càng miễn bàn cái gì lấy thân phận Lộ phu khoe khoang, cô mới không hiếm lạ. "

Lộ nam tiếp tục nói:" Đệ nhị, đừng tưởng rằng cô gả cho tôi thì Tô gia cùng nhà họ Lộ liền có quan hệ, nói cho cô đừng mơ tưởng từ nhà họ Lộ kiếm một phân tiền ích lợi! "

Tô Bắc cười.

Cô cười tươi như hoa, nguyên lai người đàn ông này, là sợ cô lợi dụng cái quan hệ hôn nhân này, vì Tô gia giành tư lợi a!

Ha hả!

Cô không phải thánh mẫu. Cô từ trước tới nay đều một tôn chỉ làm người. Bị thiết kế gả thay, đắng chát trong lòng, cô sớm đã muốn vứt bỏ, nói chi đến Tô gia.

Lộ nam nhìn Tô Bắc lương bạc lại trào phúng ý cười, hơi hơi nhíu mày:" Này, cô cười cái gì? "

Tô Bắc trực diện đón nhận, không hề sợ hãi nhìn hắn.

" Thứ nhất, đừng kêu tôi là này, tôi có tên có họ, đại danh Tô Bắc, nhũ danh Bắc Bắc! "

" Thứ hai, đối với danh hào Lộ phu nhân, nói thật, bổn cô nương thật đúng là không hiếm lạ! Ai thích thì lấy đi, không tiễn! "

" Thứ ba, anh không thích Tô gia, tôi cũng không thấy đến có bao nhiêu thích, anh nên lo lắng chính là, tôi có thể hay không lợi dụng tầng này thân phận, vì chính mình giành tư lợi, mà không phải Tô gia! "

Lộ Nam đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt này, lúc nói chuyện thần thái thật phá lệ mê người. Kiêu ngạo mang theo tự tin, tựa hồ có một loại khó có thể nói rõ sức quyến rũ. Cảm giác rất kỳ lạ. Chính là hắn thế nhưng cũng có lúc bị hấp dẫn.

Hắn hơi hơi nhướng mày:" Cho nên? "

Tô Bắc hừ nhẹ một tiếng:" Cho nên, ngài còn có hay không yêu cầu khác, nếu không có, tôi liền phải ngủ, đi thong thả, không tiễn! "

Tô Bắc nói xong, liền làm bộ muốn thoát y ngủ.

Lộ nam nghiền ngẫm nhìn nàng, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Tô Bắc vẫn duy trì tư thế cởi quần áo tư thế, cứng ngắc tại chỗ. Nàng xấu hổ ho khan một tiếng. Người đàn ông này chẳng lẽ không có một chút lịch sư sao? Cô còn phải ngủ, hắn đứng mãi ở chỗ này làm gì? Hai người giằng co ba giây, Tô Bắc tròng mắt xoay không dưới năm vòng. Cô rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, đem tay buông xuống, không hề bày ra bộ dáng cởi quần áo nữa.

Cô nhìn chằm chằm Lộ Nam:" Tôi nói lộ tổng, xin hỏi ngài đứng ở chỗ này, đến tột cùng là ý tứ gì? Ngài không nghe thấy tôi muốn đi ngủ sao? "

Kỳ thật, Tô Bắc càng muốn nói, đại ca chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người sao?

Chính là, tốt xấu gì ở địa bàn nhà người ta, cô cũng không dám quá kiêu ngạo.

Lộ Nam lạnh lạnh nhìn cô một cái:" Cô không phải muốn cởi quần áo ngủ sao? Tôi nhìn, cô cởi! "

Tô Bắc sửng sốt một chút, thật sâu hít một hơi.

Cô nhẫn!

Vị này vân đạm phong khinh, muốn nhìn cô cới, thật sự đầu óc có bệnh đi! Lời này hắn đến tột cùng là như thế nào nói ra?

Thấy vẻ mặt Tô Bắc khuất nghẹn cùng tái giận, Lộ Nam mặt không thay đổi sắc hướng giường đi tới.

Cởi quần áo, cởi giày..

Tô Bắc tức khắc từ trên giường nhảy dựng lên, chạy nhanh xoay người. Trái tim cô đập loạn lên. Giọng nói lắp bắp, kinh ngạc dị thường:" Anh.. anh.. anh làm cái gì? Mau mặc quần áo vào! "

Tô Bắc khẩn trương nói năng lộn xộn, người đàn ông này đến tột cùng muốn làm cái gì?

Lộ Nam cười lạnh một tiếng:" Ngủ a! Không cởi quần áo như thế nào ngủ, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi quên mất, đây là phòng tân hôn của chúng ta!"

Tô Bắc nháy mắt một búng máu nghẹn ở trong lòng, thiếu chút nữa nghẹn chết!

Cô là thật sự đã quên!

Xong rồi, xong rồi!

Chẳng lẽ đêm nay, thật sự muốn cùng người đàn ông đáng ghét này cùng chung chăn gối sao?

Vạn nhất hắn nhất thời thú tính quá độ..

Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng..

Tô Bắc chạy nhanh dùng sức lắc đầu, nàng đều suy nghĩ cái gì đâu!

Đêm nay, nhất định không thể phát sinh cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện