Kim Bài Trợ Lý

Chương 20



“Chỗ nào có bán bao lì xì?” Lô Chu hỏi.

“Không cần cho ba mẹ tôi tiền lì xì.” Tiêu Nghị đi Santana của đệ đệ nói “Tiền của tôi đều là anh đưa, như thế nào còn cầm tiền lì xì?”

Lô Chu chẳng hề để ý ừ một tiếng, Tiêu Nghị nói “Chu ca, tôi mang anh đi chơi, đầu năm chúng ta đi ôn tuyền lần nữa.”

Lô Chu đi theo Tiêu Nghị đi dạo huyện lý một ngày, Tiêu Nghị biết Lô Chu tại Bắc Kinh cũng rất ít đi đến nơi công cộng, đều là trong nhà, trong xe, một đường chạy, cả cửa hàng cơ hồ không đi qua, muốn đi dạo cửa hàng lớn còn phải ra ngoại quốc.

Tiêu Nghị cùng Lô Chu đầu tiên là đi chơi trò chơi điện tử, lại đi dạo chợ hoa, Lô Chu lúc bắt đầu mặt không đổi sắc, Tiêu Nghị biết người nhà y tùy tùy tiện tiện là có thể mua hết toàn bộ cửa hàng, quần áo trên người đã có thể bao hết cửa hàng, sẽ không dẫn y đi mua quần áo, mà là đi dạo mấy cửa hàng đồ chơi, thuận tiện ăn chút đồ ăn Hồ Bắc.

Buổi chiều hai người lại đi dạo chợ hoa, Lô Chu đối với chợ hoa hiển nhiên rất có hứng thú, một bên nhìn vừa nói “Khi còn bé năm mới có rất nhiều món đồ chơi muốn mua.”

“Tôi cũng vậy.” Tiêu Nghị ôm một chậu hoa, nhìn Lô Chu khom người ở trước sạp chơi những thứ đủ mọi màu sắc, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.

Chạng vạng, hai người lại đi dạo trong siêu thị lớn thật lâu, nơi nơi đều là mấy bác trai bác gái mua hàng tết, Tiêu Nghị đẩy xe, Lô Chu tùy tiện nhìn liếc mắt một cái, liền không cần tiền đem đồ vật tùy tùy tiện tiện ném lên trên xe.

Cuối cùng Tiêu Nghị kêu Tiêu Cường xuống dưới, đem một đống lớn hàng tết ôm lên lầu, cha mẹ làm lẩu chiêu đãi Lô Chu, 5 người, 1 bàn ăn, mùa đông trên bàn lẩu còn sôi hơi nước, trong TV đang chiếu phim cầu huyết Lô Chu làm diễn viên chính lúc 8 giờ.

Nói nói cười cười, mọi người nhìn Lô Chu ăn cơm, Tiêu ba Tiêu mẹ hiển nhiên đã từ Tiêu đệ biết được Lô Chu là người ra sao, nói chuyện đều cẩn thận rất nhiều, Lô Chu lại vài câu trêu ghẹo, hóa giải vấn đề có chút xấu hổ, Tiêu Nghị cười nói “Mọi người cứ xem Chu ca như Đỗ Mã là được, con cùng Chu ca rất thân.”

Học đại học, Đỗ Mã có đôi khi cũng tới nhà Tiêu Nghị đón năm mới, Lô Chu lại cùng Tiêu đệ chạm cốc, cùng anh ta uống rượu.

Sau bữa cơm chiều, Lô Chu vén lên tay áo, giúp đỡ Tiêu mẹ thu thập bát đũa, Tiêu Nghị nhất thời hồn phi phách tán, muốn tiến lên hỗ trợ, Lô Chu lại ngăn đón nói “Cậu cái gì a! Cái gì cũng đều không được!”

Tiêu mẹ cười ha ha nói “Dì đến, Tiểu Lô con cầm chén bỏ vào trong bồn rửa là được.”

Đêm khuya, Lô Chu hiển nhiên đi dạo có chút mệt, ngủ sớm, trước khi ngủ còn đề xuất chuyện chạy bộ ngày hôm sau.

Lô Chu vài ngày không tập thể hình, Tiêu Nghị lại không thể dẫn y đi phòng tập thể thao, chỉ có thể chạy bộ, nhưng phụ cận nhiều người nuôi chó, chạy bộ lại dễ dàng bị chó đuổi, cuối cùng bị Lô Chu mắng, đành phải quyết định ngày hôm sau dậy sớm một chút, buổi sáng đi chạy bộ.

Lô Chu đi ngủ, Tiêu Nghị đặc biệt giám thị một chút Tiêu Cường, nhìn cậu ta có lén lút đi gọi điện thoại hoặc là nói cho bằng hữu chuyện Lô Chu đến nhà hắn không, Tiêu Cường hiển nhiên vì xe mà thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), ai cũng không nói, Tiêu Nghị lúc này mới yên tâm, lại mở họp gia đình, đặc biệt dặn dò người nhà một lần việc này cùng công việc của hắn là cùng một nhịp thở, người nhà nhất trí cam đoan tuyệt không để Tiêu Nghị thêm phiền toái, Tiêu Nghị mới dám đi ngủ.

Tại Bắc Kinh trong nhà Lô Chu, Tiêu Nghị mỗi ngày ôm thú nhồi bông dài một thước của Lô Chu, ngủ không quá quen, liền vô ý thức mà xem thú nhồi bông như thay thế phẩm của Lô Chu, Lô Chu ngủ còn ngáy ngủ, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cánh tay đặt trên gối đầu, Tiêu Nghị thì cả người nằm trên người Lô Chu, hai chân kẹp một chân giống như gấu trên cây.

Sáng sớm.

Tiêu Nghị phát hiện mình quấn Lô Chu nhất thời vẻ mặt co rút, cực kỳ cẩn thận buông y ra, chậm rãi dịch sang một bên. Lô Chu còn ngủ, trong quần lót đỉnh lều trại.

Tiêu Nghị thối lui đến bên giường, thâm hút một hơi.

“Uy… Chu ca.” Tiêu Nghị cẩn thận nói “Rời giường —— “

Nửa giờ sau.

“Cậu có phải nam nhân không a!” Lô Chu mặc đồ thể thao, tại tiểu khu sau quốc lộ bên cạnh chỗ đạp bước, chờ Tiêu Nghị đuổi theo.

Tiêu Nghị thở hồng hộc, ôm một thân cây nói “Anh… Anh chạy đi, đừng chờ tôi…”

Lô Chu “Tôi lại không biết đường, cậu quá thiếu rèn luyện!”

Tiêu Nghị quả thực không cách nào bồi Lô Chu chơi, Lô Chu cao cao đại đại vẫn là người sinh ra để tập thể dục, chạy 10 km với y mà nói dễ như ăn cơm, Tiêu Nghị học âm nhạc, đây là hãm hại người a! Trợ lý hợp đồng cho tới bây giờ chưa nói qua phải bồi lão bản chạy bộ a a a!

“Hô —— hô ——” Tiêu Nghị vẻ mặt trắng bệch, cảm giác đã đến cực hạn, muốn chết tại ven đường, Lô Chu thở ra một hơi nhiệt khí, cởi nón, cởi áo khoác, mặc áo may ô, lộ ra cánh tay cường tráng, Tiêu Nghị theo ở phía sau, khập khiễng đi.

“Bình thường phải rèn luyện thêm!” Lô Chu nói “Tay gầy như gà.”

Hai mắt Tiêu Nghị xoay vòng, Lô Chu nói “Lấy tiền đi, mua điểm tâm ăn, tôi muốn ăn mì nóng.”

Quán mì bên đường đã mở, Tiêu Nghị thở hổn hển, đi theo Lô Chu đi ăn, Lô Chu ăn hai bát lớn, kêu thêm bát nước sôi để rửa chén, Tiêu Nghị ăn một chén, ngồi phịch ở chỗ ngồi, thoáng thư thái.

“Đem khăn quàng cổ đeo lên, đừng để bị cảm.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị nói “Tôi còn đi, tôi… Không được, không không, tôi còn đi… Tôi nói hiện tại không được…”

Chạy bộ xong, Tiêu Nghị ra một thân mồ hôi, cảm giác có tinh thần hơn rất nhiều, người đã dần dần nhiều lên, bọn họ đi qua phố dài, dừng lại ở trạm xe buýt, chuẩn bị trở về nhà.

Lô Chu chảy mồ hôi, trên lưng một bãi mồ hôi, Tiêu Nghị run rẩy, mặc vào cho y, hai người vừa vặn đi qua cửa hàng bên ngoài, chuẩn bị kêu xe hoặc ngồi xe buýt.

“Xin hỏi… Anh là Lô Chu sao?” Một nam sinh trung học nói “Có thể cho em… Chữ kí được không?”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu “…”

Lô Chu cởi nón, tóc hơi dài, mặc vào áo khoác, chạy bộ xong, Tiêu Nghị cùng Lô Chu đều hoàn toàn quên ra cửa sẽ bị phát hiện.

Lô Chu lập tức kịp phản ứng nói “Hư, đừng ồn ào, đưa bút cho tôi.”

Nam sinh kia suýt nữa muốn ngất xỉu đi nói “Anh anh anh, thật là anh sao? ! Em em em em…”

Nam sinh quay đầu lại nhìn, Tiêu Nghị cùng Lô Chu trong lòng đồng thời lộp bộp một tiếng, ở trạm xe buýt, học sinh trung học đứng thành đàn, tựa hồ là nghỉ đông đi dạo phố ăn cơm xem phim, lúc này mới buổi sáng 9 giờ a! Tiêu Nghị nghĩ thầm mẹ kiếp! Các em cũng quá chịu khó đi! Nghỉ đông không ở trong nhà đi ngủ ra ngoài sớm như vậy là muốn làm chi ——!

Nơi đó học sinh trung học đã sớm phát hiện Lô Chu, kêu nam hài này lại đây dò đường, Lô Chu kinh hồn táng đảm ký tên cho cậu ta nói “Tạm biệt.”

“Oa a ——!”

“A a a a ——!”

Một trận thét chói tai, phụ cận trạm xe buýt, cửa hàng, sạp báo, người lái xe đạp toàn bộ đều bị dọa đến, một đám học sinh trung học thẳng hướng lại đây.

“Lô Chu ——! !”

“Lô Chu a a a a —— “

“Lô Chu!”

Lô Chu cùng Tiêu Nghị nháy mắt bỏ chạy, hai người chạy như điên, vọt vào trong ngõ hẻm, Tiêu Nghị quát “Bên này!”

Tiêu Nghị nghĩ qua vô số lần nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở quê nhà mình bị fan vây truy chặn đường, Tiêu Nghị xoay người vào tường, vươn tay muốn kéo Lô Chu, Lô Chu quát “Lui ra phía sau!”

Ngay sau đó Lô Chu phi chân đá thùng rác, đạp thùng rác tiêu sái nhảy, xoay người vào tường, fan đuổi tới trong ngõ hẻm thét to “Lô Chu ——!”

Tiêu Nghị kéo Lô Chu, từ một nơi khác chạy như điên ra, hướng ra đường cái, fan lại từ chỗ ngoặt đuổi theo, bốn phương tám hướng tất cả đều là người, Tiêu Nghị mang theo Lô Chu vọt vào cửa hàng, trong nháy mắt cửa hàng luân hãm “Lô Chu” “Lô Chu” tiếng thét cơ hồ muốn đem cửa hàng ném đi, nhân viên mới vừa mặc trang phục còn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn trái phải, nghe rõ có người gọi cái gì, nháy mắt một tiếng thét chói tai, mang giày cao gót đuổi theo.

“Cậu không có khí lực chạy sao!” Lô Chu giận dữ hét.

Tiêu Nghị “Sinh tử tồn vong a! Có thể không chạy sao!”

Fan càng ngày càng nhiều, Tiêu Nghị cảm giác có nguy cơ sinh hóa, ngược lại Lô Chu không động, ôm tường thở dốc, khoát tay.

“Già rồi già rồi…”

“Chạy mau đi!” Tiêu Nghị giận dữ hét “Cẩn thận bị bái thành □□!”

Lô Chu: “…”

Lô Chu dốc hết toàn lực tiến lên, cùng Tiêu Nghị chạy như điên ra ga ra, fan một đường đuổi tới, nhưng Tiêu Nghị chạy nhanh đã thành công vứt bỏ không ít, ngay sau đó mang Lô Chu tả quải hữu quải, vào trong thôn, dọc theo đường cái vẫn luôn chạy, chạy đến công trường một mảnh không người.

“Anh trốn ở trong này!” Tiêu Nghị nói “Nửa giờ sau gặp lại!”

Tiêu Nghị đem Lô Chu đẩy mạnh vào một cái lều plastic, xoay người lần thứ hai xông lên đường cái, dẫn fan rời đi.

Lô Chu thiếu chút nữa muốn đau xóc hông, ăn nửa cân mì cộng thêm một chén nước lớn, lại bị fan đuổi theo một đường, cả người đều không tốt, trong đầu một trận thiên toàn địa chuyển, trong bụng một trận sông cuộn biển gầm, dạ dày dâng lên, nhất thời quang quác một tiếng phun ra.

“Dát ——!” Nháy mắt một trận tiếng kêu của quái thú sợ tới mức y hồn bất phụ thể (hồn vía lên mây).

Lô Chu mới vừa ói, răng rắc một tiếng, tình thiên phích lịch.

Cũng không biết ai ở sau nhà nuôi hai con ngỗng, Lô Chu như vậy vừa quang quác vừa phun, phun đầy mặt hai con ngỗng.

“Dát dát dát cạc cạc —— “

Hai con ngỗng hướng phía Lô Chu cuồng đỉnh cuồng trác, rất xa còn có 3 con ngỗng quát to, bay nhanh hướng Lô Chu vọt tới, Lô Chu phát điên kêu to, tùy tay cầm cây trúc muốn đánh mấy con ngỗng, mới vừa ra tay đã bị ngỗng đoạt đi, Lô Chu cuồng khiếu la “Cứu mạng a ——!”

Trong đời Lô Chu sợ nhất thứ này, lúc này cũng không tái trốn ở đó, quyết đoán chạy đi, sức chiến đấu của ngỗng so với fan quả thực gấp trăm ngàn lần, cũng không biết nhà ai thiếu đạo đức ở công trường nuôi ngỗng như vậy!

Tiêu Nghị chạy chạy, dừng lại.

Mặt sau đuổi theo mấy chục fan, Tiêu Nghị xoay người nói “Hắc! Lô Chu đã đi nha!”

Nhóm fan “? ? ?”

Tiêu Nghị tháo xuống mũ lưỡi trai, tiêu sái khom người chào nói “Nam thần của chúng tôi nói chúc mọi người năm mới vui vẻ! Khai giảng hảo hảo học tập!”

Tiêu Nghị xoay người, mặc niệm ngàn vạn lần không cần đuổi theo, cước bộ càng lúc càng nhanh, chạy vào công viên, trà trộn vào trong đám người, tiện đà chạy trốn. Chạy đi tìm Lô Chu, nhìn Lô Chu ôm một cây gậy tre, lên lầu hai công trường.

3 con ngỗng phía dưới, trong đó hai con ngỗng đầu đầy mì sợi, trên người nước đầm đìa, phẫn nộ vỗ cánh, kiêu ngạo vây quanh gậy tre kia.

“Này!” Tiêu Nghị quát to, tiện đà nhặt gạch lên, xa xa ném qua, lại không ngắm trúng ngỗng, chính là nện ở trên gậy tre, đương một tiếng vang thật lớn. Tiêu Nghị lại lấy mấy cục gạch, một bên đe dọa 3 con ngỗng một bên tiến lên, nhóm ngỗng nháy mắt chạy.

Lô Chu rõ ràng đã bị kinh hách, vẻ mặt xanh mét, vẻ mặt hoảng hốt.

“Cậu không phải cố ý chứ! Nói!” Lô Chu giận dữ hét.

“Tôi tôi tôi… Tôi không biết nơi này có ngỗng a.” Tiêu Nghị thê thảm hô “Oan uổng đại vương!”

Ai biết anh sợ ngỗng… Tiêu Nghị quả thực căn bản không thể tưởng tượng được nơi này hơn phân nửa là khi còn bé bị ngỗng khi dễ… Xe của Tiêu Cường dừng ở ven đường, Lô Chu về nhà, thẳng đến khi ăn cơm trưa mới lại đây.

Đỗ Mai điện thoại đến.

“Các cậu rốt cuộc đang làm gì? !” Đỗ Mai sắp bị Tiêu Nghị cùng Lô Chu đùa chết nói:”Sao lại chạy đến Hồ Bắc?”

“Là là là… Là như vậy.” Tiêu Nghị giải thích sự tình, Đỗ Mai ngược lại không trách cứ hắn nói “Đi nơi khác đón năm mới cũng tốt, Lô Chu đã rất nhiều năm chưa ăn bữa cơm đoàn viên. Thay tôi ân cần thăm hỏi ba mẹ cậu.”

Tiêu Nghị nhẹ nhàng thở ra nói “Vâng vâng.”

Đỗ Mai nói “Tôi liên hệ truyền thông, kêu bọn họ không cần báo cái này… Ai? Lâm Nghiêu, tôi đột nhiên cảm thấy có thể báo thì báo, thuận tiện để Lô Chu quay cái video, chúc mọi người năm mới vui vẻ, anh cảm thấy thế nào?”

Tiêu Nghị cùng Đỗ Mai thương lượng một hồi, quyết định quay phim ngắn chúc năm mới, không bằng liền nói về quê nhà, thuận tiện đến ôn tuyền Kinh Sơn đón năm mới, tính toán đến lúc đó phát lên trên mạng.

Cùng ngày trên bàn cơm chiều, một người thân thích đưa tới ngỗng kho.

Lô Chu: “…”

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm đây là an ủi Lô Chu sao, Tiêu mẹ còn không biết ban ngày chuyện gì xảy ra, không trụ khuyên bọn họ ăn nhiều một chút.

Ngày hôm sau, Lô Chu lại kéo Tiêu Nghị đi chạy bộ, hiển nhiên đã bình phục tâm trạng bị ngỗng rượt, lần này đi vòng công viên, vùng này không khí rất tốt, toàn bộ khu Hoa Trung bao quát thập yển, Võ Đang, Thần Nông giá cao như vậy, chỉ có Trung Quốc xưng hô như vậy, Lô Chu thật lâu không có ở bên ngoài vận động, cùng ngày lại cùng Tiêu Nghị thuê sân đánh cầu lông.

Đêm 30, nơi nơi đều là tiếng pháo, nhà Tiêu Nghị từ buổi sáng bắt đầu nấu cơm, bận việc một ngày. Tiêu mẹ biết bọn họ mồng 3 phải trở về, kiên trì kêu Tiêu Nghị cùng Lô Chu ăn một chút, Tiêu Nghị ngăn trở nhiều lần, cuối cùng phải tùy vào bà ấy.

Tiêu Nghị cùng Tiêu Cường đối phó 2 con gà, Lô Chu cũng tự mình xuống bếp, hỗ trợ làm việc, thịt kho vịt hầm ngó sen, ninh canh gà, chiên cá, nướng thịt dê, thịt kho tàu & cá… 8 mâm, ngó sen, rau xào chờ đến 4 giờ ăn sáng, bạn gái của Tiêu Cường đầu năm trực ban không hồi hương cũng tới nhà.

Tiêu Cường dặn dò cô ấy ngàn vạn lần không nói đi ra ngoài trong nhà có người tới, bạn gái bị cả kinh một lúc lâu không phục hồi lại tinh thần, vẫn là Lô Chu thân thiết đáp lời, bạn gái Tiêu Cường mới thoáng trấn định chút.

4 món rau trộn, một nhà 6 người, chạm cốc uống rượu, mọi người đón năm mới, thập phần náo nhiệt.

Bạn gái Tiêu Cường gắp thức ăn cho Tiêu Cường, Tiêu Cường lập tức nói anh tự mình ăn, em ăn nhiều một chút, Tiêu Nghị thì vội vàng hầu hạ Lô Chu ăn cơm, Lô Chu ngược lại có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ đầu Tiêu Nghị, ý bảo hắn ăn, đừng động.

Lô Chu chê cười, người đầy bàn cười ha ha, Tiêu Nghị thấy Lô Chu uống rượu có chút say, thầm nghĩ dẫn y về nhà vẫn là đúng.

Ăn bữa cơm đoàn viên xong, Tiêu Cường liền ôm một đống pháo lớn, bốn người trẻ tuổi xuống lầu, đốt pháo trong tiểu khu.

“Cấm pháo hoa cũng nhiều năm rồi!” Lô Chu ở bên tai Tiêu Nghị hô.

“Cái gì!” Tiêu Nghị hướng Lô Chu hô.

Lô Chu nở nụ cười, Tiêu Nghị lớn mật trực tiếp dùng bật lửa đốt pháo, Lô Chu lập tức quát “Đừng tìm chết!”

Lô Chu đem Tiêu Nghị kéo trở về, một tay nắm tay hắn, một tay kia duỗi đánh võ, bật lửa.

Tiêu Nghị “…”

Pháo vang kinh thiên động địa, Tiêu Nghị nói:”Một lần anh nhìn thấy khói là lúc nào? !”

“Ở Dubai!” Lô Chu cười hô.

“Pháo hoa Ở Dubai hơn cái này không? !” Tiêu Nghị cười hô.

Lô Chu gật gật đầu lại lắc đầu.

Nhìn mùa xuân, mọi người chúc nhau năm mới vui vẻ, Tiêu ba còn cười nói “Tiểu Lô lúc nào thì đón xuân?”

Lô Chu cười cười nói “Chúng con đóng phim truyền hình, cũng giống nhau thôi, Tiêu Nghị kiên quyết nỗ lực, nói không chừng về sau có thể.”

Tiêu Nghị tức giận, nghĩ thầm anh đùa tôi?

Vào ban đêm, điện thoại của Lô Chu vang không ngừng, tất cả đều là chúc tết, Tiêu Nghị ai chúc tết vậy, lại gọi điện thoại cho Đỗ Mã, trước tiên lên trên giường ngủ, kết quả dưới gối đầu đụng đến bao lì xì, mặt ngoài viết “Lô”.

Sau lưng còn có chữ kí của Lô Chu, bên trong là hình có chữ kí của Lô Chu, cùng với 2 ngàn đồng tiền.

Trong phòng khách.

“Đến, chú Tiêu.” Lô Chu nói.

“Ai Tiểu Lô, không cần như vậy!”

“Cho trưởng bối ạ, quy củ là như thế này, một chút tâm ý.”

Tiêu Nghị ngẩng đầu, nhìn thấy trong phòng khách, Lô Chu đang lì xì cho phụ mẫu của mình, lại cho Tiêu Cường một cái nói “Hảo hảo công tác, cố gắng kiếm tiền.”

“Cám ơn Chu ca!” Tiêu Cường vui vẻ hét lên.

Tiêu Nghị ngồi ở trên giường, bỗng nhiên một trận xót xa trong lòng, nghĩ thầm nếu có một ngày thật sự thành danh, nhất định phải hảo hảo báo đáp Lô Chu.

Nhưng mà trên đời này có chút tình cảm, chỉ có thể từ cao xuống thấp, như nước sông cuồn cuộn, vĩnh viễn chảy về hướng đông, có vài người, thí dụ như Lô Chu, thí dụ như Đỗ Mã, có lẽ Tiêu Nghị cả đời đều không thể báo đáp địa vị của bọn họ, cũng chỉ thường thường ngưỡng mộ, thường thường cảm động. Ngưỡng mộ xong, cảm động xong, tiếp tục ngưỡng mộ, tiếp tục cảm động…

Dù sao tôi cứ như vậy, không bản lĩnh, muốn mệnh một cái, Tiêu Nghị cam chịu nghĩ, lão tử đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa là một con buồi, Chu ca cũng không cần báo đáp tôi cái gì, chân tâm với y thì tốt rồi, ân, tôi không thẹn với lương tâm… Được cứ như vậy, năm mới vui vẻ, Chu ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện