Kim Bút Thần Hiệp

Chương 6: Vân Mộng ma đàn hội ân sư



Hôm sau, Do Nhân Kiệt một mình một ngựa băng mình trong gió tuyết rời khỏi Tương Dương, mang theo ba trăm lạng vàng lên đường đi về phía Do Nam, đến Tứ Phương bảo gặp Đỗ Môn tú sĩ Ôn Tự Quảng để mua lấy tin tức về hành tung hiện nay của ân sư Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa.

Qua khỏi Hán Thủy, ra đến đường cái quan đã gần giữa trưa, không bao lâu thì đến một cánh rừng già.

Do Nhân Kiệt đưa tay vuốt đi lớp bụi tuyết bám trên mặt, bụng than thầm vì giá rét. Bỗng hai đại hán y phục mỏng cũ từ trong rừng phóng ra, khiến ngựa chàng hốt hoảng đứng thẳng lên và cất tiếng hí vang, làm cho Do Nhân Kiệt suýt nữa đã rơi xuống đất.

Hai đại hán ấy mặt mày vàng bệch, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, mỗi người tay cầm một cây đòn gánh, dáng vẻ tuy xơ xác tiều tụy, nhưng cố ý trừng to đôi mắt làm ra vẻ hung tợn.

Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn, hiểu ngay mục đích của đối phương, bèn ghìm cương dừng lại, mỉm cười hỏi :

- Hai vị định làm gì vậy?

Một trong hai người run lẩy bẩy vì lạnh, cây đòn gánh trong tay như muốn vuột khỏi bất kỳ lúc nào.

Người kia thì vung vẫy cây đòn gánh trong tay, cất giọng ồ ề nói :

- Bằng hữu nên biết điều là hơn!

Do Nhân Kiệt từ trong lòng móc ra một nắm bạc vụn, đồng thời từ dưới lớp áo rút ra ngọn Thần Tiên địch, chẳng nói chẳng rằng vung mạnh về phía một ngọn cây, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang rền, ngọn cây to bằng miệng bát đã gãy làm hai.

Hai gã đại hán biến sắc mặt, quay người toan bỏ chạy.

Do Nhân Kiệt trầm giọng quát :

- Đứng lại!

Liền theo đó tay trái vung lên, ném nắm bạc vụn rơi xuống trước mặt hai đại hán ấy, song hai người đứng thừ ra tại chỗ, không dám tiến tới nhặt lấy.

Do Nhân Kiệt đưa tay chỉ, dịu mặt nghiêm giọng nói :

- Mấy lạng bạc này đủ cho hai ngươi sống qua mùa đông, nhưng hãy nhớ lấy, khỏe mạnh thế này làm gì chẳng được, không nên mạo hiểm như vậy, nếu như hai ngươi có chút lòng cảm kích thì hãy lập tức ăn năn hối cải, đừng bao giờ có hành động như ngày hôm nay nữa.

Đoạn hai chân kẹp mạnh, giục ngựa tiếp tục lên đường.

Giữa trưa thì đã đến Song Cầu trấn, gió tuyết mỗi lúc mỗi to hơn, Do Nhân Kiệt thấy ngựa ra chiều uể oải và không ngừng ngẩng đầu cất tiếng hí não nề, chàng đành dừng ngựa nghỉ lại tại thị trấn.

Thị trấn này tất cả chỉ chừng năm mươi hộ dân cư, nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa, nhất thời cũng khó phân biệt được đâu là quán xá đâu là nhà ở, chàng đành dắt ngựa đi đến một ngôi nhà ở đầu thị trấn.

Gõ cửa một hồi thật lâu, chẳng nghe có tiếng trả lời. Do Nhân Kiệt khẽ chau mày, đành đi sang nhà khác.

Nhà thứ nhì cũng giống như vậy, song cửa lại không cài then, chàng chỉ đẩy nhẹ là cánh cửa đã mở.

Do Nhân Kiệt chẳng bận tâm nhiều, vội vàng buộc ngựa rồi cắm cúi đi vào nhà, quay lại đóng cửa rồi mới quét mắt nhìn. Gần góc nhà có một chiếc lò lửa cũ, lửa trong lò đã tắt, một đôi phu phụ già đang nằm mọp cạnh lò sưởi, dường như đang ngủ.

Do Nhân Kiệt đi đến gần, khẽ buông tiếng đằng hắng, giọng áy náy nói :

- Nhị vị lão nhân gia, thật rất là có lỗi...

Bỗng ngưng lời, thì ra chàng phát hiện đầu của hai phu phụ già này không phải gối trên cánh tay, mà là ngoẹo vào trong lò sưởi.

Do Nhân Kiệt đến gần đưa tay thăm dò, quả như đã nghĩ, hai lão nhân đã tắt thở từ lâu. Chàng đảo mắt nhìn cảnh vật tiêu điều xung quanh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hai lão nhân này chắc chắn đã chết vì đói rét.

Cứ thế, chàng đi hết nhà này đến nhà khác, gần cuối trấn mới gặp được một quán rượu. Trong mười mấy ngôi nhà vừa đi qua, Do Nhân Kiệt đã trông thấy tổng cộng tám tử thi, còn lại dù còn sống thì cũng đang thoi thóp và quằn quại trong tay tử thần.

Chủ quán rượu dáng vẻ cũng rất nghèo nàn, hiển nhiên y không ngờ thời tiết giá rét thế này mà lại có khách đến chiếu cố, bèn cười gượng nói :

- Khách quan nếu chỉ cần chút rượu thì...

Do Nhân Kiệt ngắt lời :

- Thị trấn này tổng cộng có bao nhiêu tiệm quán? Bán những gì? Có đầy đủ gạo, dầu, muối, củi, áo, mền, rượu, thịt hay không?

Gã chủ quán thoáng ngẩn người, đoạn mới nói :

- Tất cả đều có đủ, nhưng e là không nhiều...

Do Nhân Kiệt lấy túi bạc ra, trút hết lên bàn, chừng khoảng ba mươi lạng, chỉ vào đống bạc khoát tay nói :

- Đi mau, có gì cứ mua hết, giá cả không quan trọng, nếu bạc không đủ thì còn vàng, xong việc sẽ có thưởng, càng nhanh càng tốt!

Chưa đầy một giờ sau, cái thị trấn nhỏ ngập đầy chết chóc đã đổi khác, khắp nơi tràn trề sinh khí. Gã chủ quán nói chẳng sai, những thứ Do Nhân Kiệt đòi hỏi đều có đủ, chỉ không được nhiều mà thôi.

Sau khi kết toán, chỉ tiêu đi hai mươi lạng bạc, mười mấy lạng còn lại Do Nhân Kiệt giao hết cho một vị trưởng giả họ Triệu, nhờ ông an táng những người đã chết.

Sau đó chàng nhờ ba tráng hán gánh các vật dụng đi phân phát cho dân, nhưng sau cùng nghĩ kỹ, chàng thấy như vậy cũng chưa phải là ổn, bèn mượn một chiếc búa rìu, lấy một thỏi vàng ra, chẻ thành nhiều mảnh nhỏ, lấy ra mười lạng, lại cho mời các nhà buôn đến, nhờ họ lập tức phái người đến Phàn Thành mua hàng hóa và phân phát cho dân nghèo, trích ra hai lạng trả thù lao cho họ.

Giờ đây, trước khi rời khỏi thị trấn, chàng chỉ còn một việc phải làm là bằng cách nào để giữ cho sự việc này không lan truyền rộng ra.

Chàng bèn thăm dò các nhà buôn :

- Chư vị có biết phen này tại hạ đã phụng mệnh của ai không?

Mọi người thảy đều lắc đầu, Do Nhân Kiệt đang khó xử thì vị trưởng giả họ Triệu bỗng trố to mắt nói :

- Có phải Tôn viên ngoại ở Phàn Thành không?

Do Nhân Kiệt mỉm cười gật đầu :

- Đúng rồi!

Đoạn chàng nghiêm mặt nói tiếp :

- Hẳn là chư vị rất rõ về con người của Tôn viên ngoại, để không phụ thành ý của lão nhân gia ấy, mong mọi người tuyệt đối đừng nhắc đến việc này nữa.

Ba hôm sau, Do Nhân Kiệt lại đến một thị trấn khác, đó là Sa Hà Điếm, nằm giữa Toại Bình và Tâm Dương.

Cuộc sống của dân cư trong thị trấn này xem ra còn tồi tệ hơn Song Câu trấn. Do Nhân Kiệt sớm đã quyết định, cứu người như cứu hỏa, làm được bao nhiêu hay bất nhiêu, bất chấp hậu quả ra sao, tiêu hết vàng rồi hẵng liệu.

Lần này chàng không tốn công như trước nữa, sau khi ước lượng số hộ cần cứu giúp, chàng tìm đến một lão trượng họ Thái được dân chúng tin kính nhất, lấy ra hai mươi mấy lạng vàng và nói :

- Xin phiền lão nhân gia, đây là một chút lòng thành của Tôn viên ngoại...

Vị lão trượng họ Thái quả nhiên không cần chàng phải nói nhiều, hiểu ngay “chút lòng thành” của chàng, ngoài việc thay mặt mọi người cảm tạ, lập tức nhận lời thực thi ngay.

Cứ thế, chàng tiếp tục phân phát, khi đến Thượng Thái, một thỏi vàng nặng một trăm năm mươi lạng chỉ còn lại được vài mảnh vụn không đầy một lạng, tạm đủ tiêu vặt, lúc này chàng có nên đến Tứ Phương bảo nữa hay không?

Nếu không đi, làm sao phục mệnh? Còn như đi, vàng đâu để mua tin tức? Một nguồn tin quan trọng thế kia, lẽ nào Đỗ Môn tú sĩ lại chịu phá lệ bán với giá một trăm năm mươi lạng? Tất nhiên là không bao giờ có.

Do Nhân Kiệt nằm trong khách điếm suy ngẫm suốt cả đêm. Sáng hôm sau, chàng quyết định cứ đến, nguyên nhân thúc đẩy một là phải có sự phúc đáp với Thiên Ma giáo, hai là chàng cũng muốn tìm gặp lại ân sư.

Sau khi hỏi thăm, biết Tứ Phương bảo nằm ở ngoài thành bắc, cách chừng bốn dặm gần cầu Đông Hồng.

Để tránh tai mắt, Do Nhân Kiệt quyết định bỏ ngựa bộ hành. Ra khỏi cửa thành bắc, theo đường cái quan đi được chừng nửa giờ, qua khỏi một chiếc cầu đá, rẽ sang hướng tây, vượt qua một ngọn đồi cao, chàng tìm gặp Tứ Phương bảo, trông hệt như một thành trì nhỏ nằm trong một cánh rừng cây cao ngút.

Do Nhân Kiệt dừng lại trên khoảng đất trống trước cổng bảo, phủi sạch tuyết tám trên mình, xem xét kỹ xung quanh, vừa định cất bước đến gần thì hai cánh cửa sắt đen xì bỗng mở ra.

Từ trong bước ra là một người đàn ông trung niên áo xám với vẻ mặt đanh lạnh, Do Nhân Kiệt vội tiến tới, sau đó hai người dừng bước, cách nhau một khoảng, cùng đưa mắt nhìn nhau.

Rất hiển nhiên, hai người đều cùng một ý nghĩ là chờ đối phương lên tiếng trước.

Một hồi rất lâu, người trung niên mới gật đầu, đưa chiếc như ý (cánh tay bằng ngọc để gãi ngứa) trong tay lên.

Do Nhân Kiệt tiến tới một bước, đưa thỏi vàng ra trước mặt.

Trung niên áo xám ngẩng lên hỏi :

- Nặng bao nhiêu?

- Một trăm năm mươi lạng!

Trung niên áo xám lại hỏi :

- Có điều chi kiến giáo?

- Muốn rõ về hành tung hiện nay của Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa!

- Thật đáng tiếc, tệ chủ nhân đã đi vắng!

Trung niên áo xám nhẹ vung tay, thỏi vàng từ từ bay về phía Do Nhân Kiệt.

Do Nhân Kiệt ngầm vận chân khí vung tay gạt ngang, thỏi vàng lại từ từ bay trở lại, đồng thời nói :

- Dưới thỏi vàng còn có vật khác nữa!

Trung niên áo xám thoáng ngẩn người, đưa tay đón lấy thỏi vàng, mở gói vải ra, từ trong lấy ra một quyển tập nhỏ, xem xong ngẩng lên hỏi :

- Tôn giá xưng hô thế nào?

- Ác Quân Bình Công Tôn Tiết!

- Tôn giá đã viết là bằng lòng với giá bán tin tức tuyệt học Thiên Long, Kim Bút thất thập nhị thức, vậy là sao?

- Đã viết rất rõ ràng rồi!

- Tôn giá định bán giá bao nhiêu?

- Một trăm năm mươi lạng đúng!

- Để bù vào số thiếu ư?

- Đúng vậy!

- Ở đâu tôn giá có tuyệt học đó?

- Bốn năm tháng trước, một thiếu niên họ Do đã dùng để đổi lấy sự khôi phục công lực cho Kim Bút đại hiệp nơi Tụ Thủ Thần Y.

- Nửa tháng sau sẽ nghe hồi âm.

- Phải chăng quý bảo hiện chưa biết chút manh mối gì về hành tung của Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa?

- Nếu vậy thì tại hạ đâu có nhận thỏi vàng nầy của tôn giá!

- Vậy tại sao phải chờ lâu đến thế?

- Nói ra xin tôn giá chớ trách.

- Cứ nói!

- Đó là bởi tệ bảo có quy định rõ ràng, phải tuyệt đối giữ uy tín, bất luận “mua vào” hay “bán ra” đều phải là hàng thật và giá cả nhất định, dù quen hay lạ cũng vậy!

Hàm ý trong câu nói rất rõ ràng, chẳng phải họ không biết gì về tin tức của Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa, mà là sợ việc quyển Tung Hoành Phổ nằm trong tay Tụ Thủ Thần Y không đúng sự thật.

Do Nhân Kiệt nghĩ kỹ, bất giác phì cười, đúng rồi, chàng dựa vào đâu mà buộc đối phương tin lời mình kia chứ?

Trung niên áo xám ném cho chàng một chiếc thẻ bài bằng đồng và nói :

- Tôn giá hãy trọ tại khách điếm Duyệt Lai, bắt đầu từ ngày hôm nay hoàn toàn miễn phí.

Do Nhân Kiệt trở về khách điếm Duyệt Lai trong thành, chàng vốn đang ở trọ tại đó, trao chiếc thẻ bài bóng nhẵn kia cho chủ điếm. Chủ điếm lập tức thay đổi thái độ, sốt sắng mang nước thêm trà, hết sức ân cần chu đáo.

Chàng vào phòng, trong phòng đã có sẵn một chậu lửa to, bên trên có một gát sắt trên giá là một ấm rượu vàng, mùi rượu thơm nồng lan tỏa khắp phòng.

Do Nhân Kiệt đóng cửa lại, nằm lên giường, bắt đầu ngẫm nghĩ về mấy vấn đề.

Giờ này chàng ít ra đã hiểu rõ hai điều, một là nếu nguồn tin đúng sự thật và đáng giá, Đỗ Môn tú sĩ chẳng những “bán ra” mà còn “mua vào”, sau đó mưu lợi ở trung gian.

Điều thứ hai là, Đỗ Môn tú sĩ bất luận bản thân có võ công hay không, và trình độ thế nào, trong Tứ Phương bảo hẳn là có một nhóm kỳ tài dị sĩ. Chẳng kể ai khác, chỉ người trung niên áo xám khi nãy, nhất định là một cao thủ nội gia, một thỏi vàng nặng đến thế mà có thể làm cho bay đi như một mảnh giấy, không hề dao động. Một nhân vật võ lâm thường sao có thể thực hiện được? Một gia nhân thân tín mà còn có thân thủ như vậy, những người khác không cần nói cũng đủ rõ.

Hiện điều chàng lo lắng là, Đỗ Môn tú sĩ bằng cách nào để chứng thực được quyển Tung Hoành Phổ đang ở trong tay Tụ Thủ Thần Y?

Tụ Thủ Thần Y cũng phẳng phải hạng tầm thường, dễ gì lão chịu tiết lộ cho kẻ khác biết, nếu không chứng thực được thì sẽ ra sao?

Và còn nữa, đây cũng là một vấn đề khá rắc rối, chàng phải ở đây chờ đến nửa tháng dài, thời gian ấy chàng phải giải quyết bằng cách nào?

Đêm hôm ấy, bởi trong lòng buồn bực nên chàng đã uống khá nhiều rượu, đang khi mơ màng ngủ, phòng bên bỗng vang lên tiếng cãi vã nhau từ nhỏ đến to.

Hai người cãi vã nhau dường như đều có hơi men, chỉ nghe một người giọng ồ ề lặp đi lặp lại :

- Tốt hơn là Dương huynh nên suy nghĩ cho kỹ...

Người giọng ồ ề khẽ nói :

- Dương huynh thử nghĩ, một trăm lạng vàng mà chỉ đổi lấy một câu nói vớ vẫn, thật là không đáng, nếu chúng ta chịu khó động não tìm một biện pháp biến thông...

- Biện pháp biến thông gì?

- Ôi, ôi, Dương huynh thật là, không phải vờ vĩnh đó chứ?

- Tiểu đệ quả thật không hiểu ý Tân huynh!

- Thật đơn giản, cái mà trang chủ chúng ta cần chỉ là một câu trả lời, do Đỗ Môn tú sĩ nói ra cũng vậy, chúng ta nói ra cũng vậy, hoàn toàn không có bằng cớ...

- Tiểu đệ hiểu rồi, ý của Tân huynh muốn chúng ta bịa ra một câu trả lời nào đó phải không?

- Đúng rồi! Dương huynh thử nghĩ, nếu như vậy thì một trăm lạng vàng chẳng phải thuộc về hai chúng ta hay sao? Đây là vàng chứ đâu phải bạc, một trăm lạng đúng!

- Đương nhiên là không phải ít!

- Đúng vậy! Dương huynh thử nghĩ kỹ xem, lương tháng của chúng ta hiện nay là tám lạng bảy, kể ra tuy cũng khá ưu hậu, nhưng so với năm mươi lạng vàng thì có đáng là bao? Một tháng tám lạng bảy, một năm chỉ hơn trăm lạng, trừ đi ăn mặc vui chơi, có ai còn dư không? Cho dù làm đến đời con đời cháu thì cũng chẳng mong dành dụm được bấy nhiêu. Còn bây giờ, chúng ta chỉ cần... hắc hắc... Dương huynh hãy nghĩ kỹ lại đi!

- Vậy Tân huynh định bịa ra câu trả lời như thế nào?

- Thật dễ dàng, cứ nói là... phải rồi, cứ nói là Thiên Sơn tam nghĩa đã chết từ lâu rồi! Vậy là xong, thật là gọn!

Do Nhân Kiệt nghe vậy bất giác giật mình, ai lại thăm tin tức về Thiên Sơn tam nghĩa nữa đây? Lập tức, cơn buồn ngủ của chàng liền biến mất.

Chỉ nghe người họ Dương nói tiếp :

- Nếu Tam Nghĩa vẫn còn sống thì sao?

Người họ Tân ấp úng :

- Vậy thì... đến lúc ấy hẵng tùy cơ ứng biến, ý kiến là do con người nghĩ ra, cùng lắm... bỏ trốn là xong!

- Hừ, giàu nghèo là do số mệnh, Tân huynh nên từ bỏ ý nghĩ đó đi là hơn!

Người họ Tân buông tiếng thở dài thậm thượt, hiển nhiên đã từ bỏ ý định chiếm đoạt một trăm lạng vàng. Lát sau, tiếng ngáy ngủ đều đặn vang lên.

Do Nhân Kiệt hết sức thất vọng, bởi chàng chưa nghe ra được lai lịch của hai người này.

Sáng hôm sau, chàng thức dậy rất sớm, chắp tay sau lưng đứng nơi cửa phòng, vờ ra vẻ ngắm tuyết rơi, chờ đợi hai người kia đi ra.

Sau cùng, hai hán tử bước ra, người nào cũng ăn mặc gọn gàng, một người mập lùn có đôi mày chữ bát, một người vóc dáng trung bình, sống mũi nhô cao và ánh mắt rất sắc bén.

Qua tướng mạo của họ, Do Nhân Kiệt đoán họ Dương có lẽ là người mập lùn, người mũi cao họ Tân. Quả nhiên chàng đã đoán trúng, hai người sau khi ra khỏi phòng, người mũi cao vòng tay nói :

- Vậy thì làm nhọc Dương huynh quá!

Sau khi người họ Dương rời khỏi, Do Nhân Kiệt vốn định đến gần bắt chuyện nhưng nghĩ lại thấy không ổn, trông gã họ Tân gian xảo đa nghi thế kia, nếu ứng đáp không khéo càng gây thêm rắc rối, đằng nào thì họ cũng chưa rời khỏi đây, chi bằng thư thả mà chờ cơ hội.

Hai giờ sau, người họ Dương đã trở về. Do Nhân Kiệt thừa lúc người họ Tân tiến tới đón và hỏi chuyện, lặng lẽ quay trở vào phòng, lên giường nằm chờ đợi.

Quả đúng như dự tính của chàng, hai người kia cũng trở vào phòng, người họ Dương không ngớt thở dài, còn người họ Tân thì làu bàu :

- Mẹ kiếp, thật là quá đáng!

Do Nhân Kiệt hết sức lấy làm lạ, chả lẽ cuộc giao dịch của họ đã bất thành hay sao?

Lát sau, người họ Tân bỗng hỏi :

- Y dựa vào đâu mà đòi tăng giá hả?

- Y bảo là tin tức của Thiên Sơn tam nghĩa lẽ ra chỉ được liệt vào hạng thứ ba, điều ấy quả không sai, nhưng tình hình hiện nay đã khác, thân giá của Thiên Sơn tam nghĩa đã được nâng cao, còn về việc họ chia ra ở đâu, khi nào chúng ta đưa ra hai trăm lạng vàng thì y sẽ giải thích...

Do Nhân Kiệt nghe vậy không khỏi vừa tức vừa nực cười, Đỗ Môn tú sĩ quả là gian xảo, lý do nâng cao thứ bậc rõ ràng là vì Thiên Sơn tam nghĩa đang đi cùng với Tiêu Dao thư sinh.

Rất tiếc là chàng không thể làm gì được, đồng thời cũng không sao tạo được niềm tin đối với hai người này, bằng không chàng thật muốn bảo họ chờ đợi nửa tháng, chàng sẽ bán lại cho họ để lấy một trăm lạng vàng, cứu sống thêm một số người nữa.

Chỉ nghe gã họ Tân với giọng ồ ề nói tiếp :

- Vậy thì bây giờ tính sao đây?

Gã họ Dương thở dài :

- Đành trở về thôi, còn gì mà tính nữa?

Gã họ Tân lặng thinh một hồi, bỗng nói :

- Tiểu đệ nghĩ thế này, trang chúa chúng ta quyết tìm biết về hành tung của Thiên Sơn tam nghĩa, dù thêm hai trăm lạng vàng nhất định cũng đưa ra. Nếu hai người cùng trở về thì phải tốn kém nhiều, chi bằng một người về, một người ở lại, Dương huynh nghĩ sao?

Do Nhân Kiệt nghe vậy, biết ngay gã này đang động não, để xem mưu đồ của gã ra sao?

Gã họ Dương lưỡng lự một chút mới nói :

- Vậy ai trở về?

Gã họ Tân hắng giọng :

- Đúng lẽ là tiểu đệ phải về, nhưng Dương huynh biết đó, tiểu đệ xưa nay nói năng vụng về, trang chủ lại nóng tính, lỡ nói không được rõ ràng thì...

Gã họ Dương thở dài tiếp lời :

- Vậy thì tiểu đệ về được rồi!

Gã họ Tân vờ ra vẻ áy náy :

- Tiểu đệ thật...

Gã họ Dương trang trọng ngắt lời :

- Xin Tân huynh hiểu cho, tiểu đệ phải mang theo vàng trở về, kẻo trang chủ nghi ngờ chúng ta giở trò.

Hay lắm, kẻ tám lạng, người nửa cân!

Do Nhân Kiệt đưa tay bụm miệng, suýt nữa đã cười thành tiếng.

Chỉ nghe gã họ Tân vội nói :

- Tất nhiên! Tất nhiên! Tiểu đệ tính hay sơ xuất, món tiền to lớn thế kia, lỡ có bề gì thì khốn!

Do Nhân Kiệt thầm gật đầu, gã này thật khôn khéo, vừa gặp gió là xoay chiều ngay.

Hai người kia sau khi đã đồng ý, đôi bên đều rất vui vẻ, lớn tiếng gọi phổ ky đến, chọn lấy rất nhiều thức ăn và rượu, như chuẩn bị ăn uống một bữa thỏa thích.

Do Nhân Kiệt thừa lúc ấy trở ra ngoài đại sảnh.

Sau hai ngày chờ đợi, Do Nhân Kiệt cảm thấy quá buồn tẻ, lại uống hết vài ly rượu, bởi trời giá rét, chẳng nơi nào để đi, chàng uống rượu xong liền lên giường nghỉ, ngủ đến nửa đêm, chàng bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng “hự” khô khan.

Chàng lập tức nhận ra tiếng hự ấy đã phát ra từ phòng bên, liền tung mình xuống giường. Vì tranh thủ thời gian, chàng vung chưởng bổ thẳng vào vách ván.

“Ầm” một tiếng, trên vách lập tức thủng một lỗ to. Khi trông thấy cảnh tượng bên kia, chàng bất giác ngớ người.

Gã họ Dương đang nằm sóng soài trên giường, hiển nhiên đã hồn lìa khỏi xác, gã họ Tân đang tay cầm một ngọn trủy thủ sắc bén, khom mình xuống tấn thủ thế, mắt hung tợn nhìn ra cửa phòng, một người (mất 2 trang, tập 3 trang 111-112)

Khách điếm Duyệt Lai này là một chi nhánh kinh doanh của Tứ Phương bảo, nếu đúng như vậy thì chàng không cần phải lo cho vị chủ điếm này nữa.

Chỉ thấy Độc Mã Phong Tân Lập Kỳ sau một thoáng ngạc nhiên, bỗng tung mình lao nhanh ra cửa, ngọn trủy thủ trong tay đâm thẳng vào yết hầu chủ điếm, nhưng khi đến gần, đột nhiên xoay tay, đổi sang nhắm vào giữa mắt và mũi đối phương chém ngang tới.

Bởi y ra tay chớp nhoáng, kẻ bị công chẳng dễ gì ung dung tránh né, dù võ công cao đến mấy cũng chỉ có hai con đường để chọn, một là nhảy lùi ra sau, hai là ngã người sang trái hoặc phải.

Nếu chủ điếm nhảy lùi ra sau, hắn sẽ thừa cơ thoát thân ra cửa, còn như chủ điếm ngông cuồng tự phụ, chọn cách ứng biến thứ hai thì sẽ bị ngọn trủy thủ rạch nát mặt, mặc dù tránh sang trái hay phải.

Thế nhưng, chủ điếm không tung mình thoái lui, cũng chẳng ngã người sang trái hay phải, mà lại vung tay chộp tới, hệt như giọng kềm giữ chặt lấy cổ tay Tân Lập Kỳ.

Tuy vậy, Tân Lập Kỳ vẫn ương ngạnh nói :

- Ngươi định làm gì lão tử hả?

Chủ điếm với giọng bình tĩnh đáp :

- Xử trí các hạ thế nào, đó là việc của Thái đại trang chủ, bổn điếm chỉ cần không bị các vị bằng hữu giang hồ hiểu lầm là một hắc điếm là được rồi!

Đoạn siết mạnh tay hơn, Tân Lập Kỳ rú lên đau đớn, ngọn trủy thủ rơi xuống đất, rồi thì toàn thân mềm nhũn ngã ra một đống.

Chủ điếm lại điểm thêm mấy huyệt đạo của Tân Lập Kỳ, quay sang Do Nhân Kiệt vòng tay nói :

- Đã làm kinh động đến khách quan, thật hết sức có lỗi, để tiểu nhân đi gọi phổ ky thức dậy, đổi một gian phòng thanh tĩnh khác cho khách quan.

Nằm trong gian phòng mới đổi, Do Nhân Kiệt hồi lâu cũng không sao ngủ được.

Giờ đây chàng đã rõ kẻ muốn biết tin tức của Thiên Sơn tam nghĩa thì ra là Thái trang chủ nào đó của Đại Thiên sơn trang ở Thương Nam. Còn giữa đôi bên có ân oán thế nào, e rằng chỉ bản thân Thiên Sơn tam nghĩa mới biết được thôi.

Ngoài ra, chàng cần phải đề cao cảnh giác hơn nữa, bởi trong võ lâm song tuyệt Đỗ Môn tú sĩ Ôn Tư Quảng hiển nhiên còn ghê gớm hơn Tụ Thủ Thần Y nhiều.

Hôm sau, gió tuyết đã ngưng, thời tiết khá hơn phần nào.

Do Nhân Kiệt vừa định đi dạo chơi trong thành, bỗng thấy viên quản sự của Tứ Phương bảo với nụ cười hiếm có trên môi từ phía trước đi tới.

Do Nhân Kiệt ngạc nhiên thầm nhủ :

- “Hôm nay mới ngày thứ ba, y đến đây làm gì thế này?”

Viên quản sự đi vào phòng, ôm quyền thi lễ, tươi cười nói :

- Không sai, vật ấy quả đúng là đang ở nơi lão quái vật họ Thi, tại hạ xin thay mặt tệ chủ nhân hết sức xin lỗi Công Tôn đại hiệp.

Do Nhân Kiệt ngẩn người, cơ hồ không sao tin được, trố to mắt nói :

- Đã dò ra... nhanh đến vậy ư?

Không phải sao? Chẳng kể bí mật của Tụ Thủ Thần Y chẳng dễ gì dọ thám được, chỉ tính về lộ trình thì cũng chẳng thể nào thực hiện được.

Từ đây đến Nam Dương không dưới ba trăm dặm đường, dù ngựa tốt đến mấy và đi cả ngày lẫn đêm, khứ hồi cũng phải mất bốn hôm, vậy chẳng phải quá là ly kỳ ư?

Viên quản sự lại cười nói :

- Lẽ ra thì cũng không thể nhanh đến vậy, chẳng qua là do may mắn đó thôi...

Công Tôn đại hiệp ở đây đầy đủ cả chứ?

Do Nhân Kiệt cười thầm, không muốn nói chuyện bâng quơ, bèn nghiêm mặt nói :

- Vậy việc tại hạ nhờ thám thính, có thể cho biết được rồi chứ?

Viên quản sự gật đầu thấp giọng :

- Hồ Gia trại ở Vân Mộng!

Hồ Gia trại ở Vân Mộng? Do Nhân Kiệt tuy chỉ mới nghe địa danh ấy lần đầu, nhưng chàng không hỏi gì thêm nữa. Sau khi viên quản sự kia rời khỏi, chàng lập tức thu xếp hành lý, giục ngựa ra khỏi cửa thành tây.

Ngay khi chàng rẽ sang đường cái quan, đầu óc chàng bỗng lóe lên một nghi vấn.

Sau này nếu có người đến hỏi Đỗ Môn tú sĩ, vào ngày tháng năm nọ, có một vị Ác Quân Bình sau khi rời khỏi Thượng Thái đã đi qua những nơi nào và gặp những ai? Đã nói về những việc gì? Đỗ Môn tú sĩ có trả lời trọn vẹn được chăng?

Nếu như trả lời được một cách chắc chắn, vậy thì tin tức nhờ ở đâu mà có?

Vì thế, Do Nhân Kiệt lập tức đưa ra một câu trả lời, đó là hiện tại ở phía sau chàng nhất định có người theo dõi.

Nhưng chàng không hề ngoảnh lại nhìn, tiếp tục tiến bước, một mặt lòng thầm toan tính bằng cách nào để thoát khỏi kẻ theo dõi đây?

Trưa hôm ấy, chàng đến Toại Bình, vẫn chưa nghĩ ra được một biện pháp hay.

Sau trưa, chàng tiếp tục lên đường, đi được chưa bao lâu thì thời tiết lại trở xấu, chàng vốn có thể đi thẳng đến Sa Hà điếm nghỉ chân, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn. Vạn nhất người trong trấn nhận ra chàng, lại mang hành động bố thí hôm trước của chàng nói lại với kẻ theo dõi, vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Thử nghĩ, Ác Quân Bình Công Tôn Tiết trong giới võ lâm ai cũng biết là một tên hiểm độc, nay lại đại phát từ tâm, không đáng nghi ngờ sao được?

Do Nhân Kiệt quyết định tìm một thôn làng nhỏ nghỉ lại. Thế là chàng lại đi tiếp, chẳng bao lâu đã trông thấy bên phải cách đường cái quan không xa lắm có một thôn xóm chừng năm sáu hộ dân.

Chàng dừng ngựa lại, ngước lên nhìn trời, vờ ra vẻ phân vân do dự. Một lúc sau mới giật cương cho ngựa rẽ vào thôn nhỏ kia.

Chàng đoán chẳng sai. Ngay khi chàng rẽ vào thôn nhỏ kia, phía sau liền lập tức xuất hiện một bóng người như quỷ mị.

Người này mặc y phục xám nhạt, rất khó nhận ra khi đi trên tuyết, vác trên vai một chiếc túi vải cùng màu áo, thân thủ rất nhanh nhẹn, đôi mắt sáng quắc nhưng vẻ mặt đanh lạnh, chính là viên quản sự trung niên trong Tứ Phương bảo.

Chỉ thấy y quét mắt nhìn quanh, đoạn nhanh nhẹn đến nấp vào sau một cây to bên lề đường, chậm rãi đặt chiếc túi vải xuống, từ trong lấy ra một chiếc áo gió đặc chế, trùm kín cả đầu lẫn mặt, ngồi bệt xuống đất, dường như y đã rất quen với cái lối ngủ ngoài trời như vậy.

Chẳng bao lâu sau, tuyết rơi đã liên kết người với cây thành một hình thể phì nộn.

Trời tối dần, gió tuyết cũng mỗi lúc mỗi to hơn, sau cùng màn đêm đã hoàn toàn phủ kín vạn vật.

Mặt đất đã yên ngủ, thôn nhỏ kia cũng đã yên ngủ, chỉ ở sau ngọn cây to bên lề đường, viên quản sự vẫn mở to mắt nhìn vào thôn, rất ư là tỉnh táo.

Canh ba qua đi không lâu, bỗng tiếng vó ngựa hối hả vang lên, phá tan màn đêm tĩnh mịch, từ bên kia thôn chạy về phía đường cái quan ở hướng tây.

Viên quản sự đứng phắt dậy, thảng thốt nói :

- Chết rồi! Tên này quả là danh bất hư truyền, thật tinh ranh hết sức, định trốn chạy hả?

Y chẳng màng cất lấy chiếc áo gió quý giá, vội tung mình đuổi theo nhanh như gió cuốn.

Thân thủ của vị quản sự này quả nhiên bất phàm, nhưng có một điều y không ngờ đến. Khi y đuổi kịp người cưỡi ngựa và chận lại gạn hỏi, thì ra đó là một gã nông phu trẻ.

Gã nông phu thở hổn hển nói :

- Đại gia... hỏi về vị đại gia... cưỡi con ngựa này phải không? Tiểu nhân... đâu biết danh tánh... của vị đại gia ấy là gì? Chỉ biết... tính tình của vị đại gia ấy... rất là quái lạ...

- Quái lạ như thế nào?

- Ngủ đến nửa đêm, vị đại gia ấy đã lay tỉnh tiểu nhân, hỏi tiểu nhân có biết cưỡi ngựa hay không? Tiểu nhân trả lời là biết, vị đại gia ấy lại hỏi có cưỡi được nhanh hay không? Tiểu nhân hỏi sao mới gọi là nhanh. Vị đại gia ấy bảo nếu tiểu nhân đến được Sa Hà điếm trước khi trời sáng thì...

- Thì sao?

- Thì sẽ tặng con ngựa này cho tiểu nhân!

Vị quản sự tức tối giậm mạnh chân, quay phắt người, theo đường đến phóng đi như bay.

Gã nông phu mỉm miệng cười, nhẹ nhàng tung mình lên lưng ngựa, tiếp tục ra roi phóng đi về phía Tâm Dương. Thì ra đó chính là Do Nhân Kiệt, chàng đã quyết định đến Tâm Dương nên mới thay đổi diện mạo và một con ngựa khác.

* * * * *

Năm hôm sau, Do Nhân Kiệt vòng qua khu núi Đồng Bách, đã đến An Lục, cách Vân Mộng không còn bao xa nữa.

Chàng nghỉ lại trong thành, định thăm dò xem Hồ Gia trại là một chốn như thế nào?

Chàng gọi phổ ky đến hỏi :

- Đây đến Vân Mộng còn bao xa nữa?

Gã phổ ky đáp ngay không cần suy nghĩ :

- Không đến sáu mươi dặm.

- Đến Hồ Gia trại thì sao?

Gã phổ ky biến sắc :

- Khách quan... định đến Hồ Gia trại ư?

Do Nhân Kiệt thoáng ngạc nhiên :

- Đến không được ư?

Gã phổ ky ấp úng :

- Nếu khách quan nhất định muốn đến thì cũng được thôi!

Do Nhân Kiệt biết gã phổ ky không dám nói rõ nhất định là vì chưa biết rõ thân phận của chàng, bèn vờ chau mày nói :

- Cũng chẳng nhất thiết phải đến đó, bổn hiệu nghe đâu hai món thuốc và trà hiện nay rất có giá, nên mới mang một ít đến đây. Người buôn bán lấy vốn kiếm lời, lời nhiều hay ít là một việc. Điều quan trọng nhất là phải vững chắc. Nếu nơi ấy đã không đến được, chỉ cần giá cả chênh lệch không nhiều thì bán tại đây cũng chẳng sao.

- Hàng hóa của đương gia ở đâu?

- Sắp đến nơi rồi.

- Có bao nhiêu?

- Không nhiều, hai thứ cộng lại chừng ba mươi gánh thôi.

Gã phổ ky giật mình :

- Ôi trời, đương gia khẩu khí thật là to, ba mươi gánh hàng mà bảo là không nhiều ư? Theo tiểu nhân thì khách quan nên bán tại đây là hơn.

Do Nhân Kiệt thừa cơ hỏi :

- Bên đó dạo này không được yên ổn phải không?

Gã phổ ky quay đi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, đoạn hạ thấp giọng nói :

- Có một Thiên Ma giáo gì đó, chẳng hay khách quan có nghe nói bao giờ chưa?

- Vâng! Sao nào?

Gã phổ ky đưa tay bụm miệng nói nhỏ :

- Chính người của Thiên Ma giáo đang ở Hồ Gia trại, người buôn bán như khách quan, thử nghĩ làm sao đến đó được?

Do Nhân Kiệt gật đầu lia lịa :

- Thật bổn hiệu không nghĩ đến điều ấy, may là được huynh đài cho biết. Nếu vậy thì hai hôm nữa hàng đến, phải cân nhắc thật kỹ mới được.

Nói đoạn chàng móc ra một mảnh vàng vụn nói tiếp :

- Phiền huynh đài hãy mang đổi giùm, nhân tiện cho ít rượu và thức ăn. À, phải rồi, bổn hiệu đã quên hỏi, Hồ Gia trại cách Vân Mộng bao xa?

- Ở phía đông nam Vân Mộng, gần Kỳ Giao Loan, cách Vân Mộng chừng hơn mười dặm.

Sau khi gã phổ ky rời khỏi, Do Nhân Kiệt cảm thấy thật hết sức thắc mắc, lời nói của gã phổ ky nhất định không phải giả dối, mà phía Đỗ Môn tú sĩ cũng không có lẽ bán tin sai sự thật, vậy thì quá mâu thuẫn còn gì?

Sáng hôm sau, vì muốn tìm hiểu thêm về Hồ Gia trại, chàng đã đến một tửu lầu danh tiếng nhất trong thành. Kết quả chứng thực lời nói của gã phổ ky hoàn toàn đáng tin cậy. Hiện nay Hồ Gia trại quả nhiên không còn là một nơi lương thiện. Điếm tiểu nhị nghe chàng hỏi đến Hồ Gia trại thảy đều tái mặt ấp úng.

Do Nhân Kiệt thầm nhủ :

- “Vậy là đóa hoa vàng, nay đã cần dùng đến rồi.”

Ngày thứ ba, chàng viện lý do đi đón hàng, thanh toán tiền nong, rồi rời khỏi khách điếm, đến một nơi vắng vẻ, hồi phục lại diện mạo Ác Quân Bình, sau đó tiến về phía Vân Mộng.

Đến Vân Mộng, chàng không hỏi thăm ai nữa, tiến thẳng về hướng Đông nam.

Đi được chừng hơn mười dặm, trông thấy một khu rừng rậm rạp, bên trong loáng thoáng có một ngôi miếu cổ.

Chàng nghĩ, người xuất gia không bao giờ nói dối, hỏi thăm hòa thượng chắc chắn hơn. Thật không ngờ, ra mở cửa lại là một đại hán võ phục mày rậm mắt to.

Do Nhân Kiệt đã dự tính trước, nếu Thiên Ma giáo có đặt Phân đàn tại Hồ Gia trại, nhất định chính là đây.

Do đó, không chờ gã đại hán lên tiếng, chàng đã xòe tay đưa đóa hoa vàng ra, chăm mắt nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi :

(mất 2 trang, tập 3 trang 127-128)

Do Nhân Kiệt đã có dự định, phen này bất luận có dò la được tung tích của ân sư với Thiên Sơn tam nghĩa hay không, cũng phải tiêu diệt Phân đàn Hồ Gia trại này.

Bởi trong võ lâm chỉ có một Ác Quân Bình hiện đã là Phó phân đàn chủ Phân đàn Tương Dương, không nên tự ý đến một Phân đàn khác trên đường từ Thượng Thái trở về.

Thiên Ma giáo tin tức rất linh thông, nếu chàng không giải quyết được Phân đàn này thì chỉ còn một con đường để đi, từ bỏ ý nguyện đã xây dựng bấy lâu, rút khỏi Phân đàn Tương Dương.

Chàng có thể làm vậy chăng? Tất nhiên là không!

Do đó, để biết người biết ta, điều cần làm trước tiên là tìm hiểu rõ thực lực đối phương. Thế là chàng khẽ buông tiếng đằng hắng để ám thị cho đối phương biết về tính nghiêm trọng phen này đến đây của chàng, đoạn ngẩng lên chậm rãi nói :

- Hiện Phân đàn nay có bao nhiêu nhân sự?

Cừu Hân Bình sửng sốt :

- Ý của thượng sai là...

Do Nhân Kiệt ngắt lời :

- Phải nói là ý của Thích hộ pháp mới đúng.

Cừu Hân Bình vội nói :

- Vâng! Bởi bổn Phân đàn thành lập chưa được bao lâu, phạm vi quản hạt cũng hẹp hơn các Phân đàn khác, nên nhân sự vẫn chưa đủ số. Hiện có một Bạch kỳ hộ đàn, một Hắc kỳ hộ đàn, sáu nam giáo đồ và hai nữ giáo đồ. Ngoài lão hán ra còn thiếu một Phó phân đàn chủ và một Huỳnh kỳ hộ đàn. Hôm trước, Đoan Mộc lão hộ pháp có ghé ngang qua đây, nghe đâu chừng một hai tháng nữa sẽ ủy phái đến.

Do Nhân Kiệt lại buông tiếng đằng hắng :

- Những người vừa kể hiện có mặt trong đàn cả chứ?

Cừu Hân Bình thoáng biến sắc, chẳng rõ là vì không hiểu ý vị thượng sai này, hay còn có nguyên nhân mờ ám nào khác, dường như có vẻ bối rối, giọng không được tự nhiên nói :

- Việc ấy ti chức phải kiểm tra lại mới được!

Do Nhân Kiệt khoát tay :

- Kiểm tra xong hãy đến báo cáo ngay!

Cừu Hân Bình đứng lên nói :

- Vâng! Ti chức sẽ quay lại ngay, xin thượng sai hãy ngồi chờ chốc lát!

Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn theo Cừu Hân Bình bước vội vã ra khỏi phòng, lòng hết sức thắc mắc, người trong Phân đàn có đủ mặt hay không đâu có gì là quan trọng, vì sao lão lại có vẻ hốt hoảng thế này?

Lão có ngoại hiệu là Hổ đởm, lại là chủ một Phân đàn, nếu không có sự việc trọng đại thì đâu cuống lên thế kia, chả lẽ lão đã làm điều gì mờ ám hay sao?

Do Nhân Kiệt đang băn khoăn thì Cừu Hân Bình đã quay lại với nụ cười hớn hở trên mặt, như tâm sự đã được giải tỏa, vòng tay nói :

- Ti chức đã kiểm tra rõ, ngoài hai vị hộ đàn ra, tất cả đều có mặt. Hai vị Hoàng, Triệu đã đến Kỳ Gia loan, chiều mai mới trở về. Thượng sai có cần gọi họ đến điểm danh không?

Do Nhân Kiệt vô cùng hối hận đã để cho lão ta một mình ra ngoài thật là thất sách. Bởi trong Phân đàn này, ngoài Cừu Hân Bình ra, nhân vật trọng yếu nhất là hai tên hộ đàn. Nếu lão ta nghi ngờ về thân phận của chàng thì đâu có ra vẻ hoan hỉ như vậy khi hay hai tên hộ đàn đi vắng?

Qua đó đủ biết vừa rồi lão ta ra ngoài hẳn đã giở trò gì đó. Thế nhưng, mặc lão ta, giờ đây trong Phân đàn này chỉ còn mỗi mình lão, chỉ cần chàng hành động nhanh gọn, dù lão có quỷ kế gì cũng chẳng kịp giở ra.

Chàng lắc đầu tỏ vẻ không cần thiết, sau đó ra hiệu cho Cừu Hân Bình ngồi xuống.

Chờ cho lão yên vị, chàng quay mặt lại, đột ngột hỏi :

- Trong khu vực quản hạt của bổn đàn vẫn bình yên chứ?

Cừu Hân Bình thoáng khom mình đáp :

- Nhờ hồng phúc của Giáo chủ, vẫn bình yên!

Do Nhân Kiệt chú mục hỏi tiếp :

- Trong vùng quản hạt, ngoài bổn Phân đàn, có còn nhân vật võ lâm nào khác không?

Cừu Hân Bình lắc đầu :

- Không!

Do Nhân Kiệt lừ mắt lạnh lùng :

- Thật chăng?

Cừu Hân Bình sửng sốt :

- Thượng sai phen này đến đây... chả lẽ... đã nghe được tin gì hay sao?

Do Nhân Kiệt nhìn thẳng vào mặt Cừu Hân Bình, rắn giọng :

- Tiêu Dao thư sinh với Thiên Sơn tam nghĩa, theo Cừu Phân đàn thì có kể là nhân vật võ lâm chăng?

Cừu Hân Bình ngớ người :

- Sao? Ý của thượng sai phải chăng là... Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa đã... có mặt tại Hồ Gia trại này?

Do Nhân Kiệt lách người, đứng án ngự nơi cửa, đanh mặt lạnh lùng nói :

- Không sai! Bổn sai phen này đến đây chính là để trị cái tội thiếu trách nhiệm của ngươi.

Cừu Hân Bình đảo nhanh mắt, bỗng ngửa mặt cười vang.

Do Nhân Kiệt quát :

- Có gì đáng cười hả?

- Cười Ác Quân Bình ngươi đã chết đến nơi rồi mà không biết!

Do Nhân Kiệt gằn giọng :

- Ngươi dám công nhiên phản giáo ư?

- Bắt buộc phải vậy thôi! Họ Cừu này vốn rất muốn tận trung với Thiên Ma giáo, nhưng rất tiếc là có người không dung cho!

- Người đó là ai?

Cừu Hân Bình chỉ tay ra cửa sau lưng chàng, trầm giọng :

- Người phản đối quyết liệt nhất đang ở sau lưng các hạ đấy!

Do Nhân Kiệt đề phòng có sự dối trá, bước ngang sang bên năm thước, mới quay đầu nhìn ra ngoài.

Quả như lời Cừu Hân Bình, ngoài cửa đúng là đang có một lão nhân râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, chính là ân sư Tiêu Dao thư sinh.

Do Nhân Kiệt mừng rỡ reo lên :

- Sư phụ quả nhiên ở đây?

Tiêu Dao thư sinh thoáng ngẩn người :

- Ngươi là Nhân Kiệt ư?

Do Nhân Kiệt quỳ sụp xuống lạy :

- Kiệt nhi đã không giữ trọn kỳ hạn nửa năm, xin nhận chịu trách phạt Cừu Hân Bình ngơ ngác hỏi :

- Vậy là sao thế này?

Tiêu Dao thư sinh thở dài :

- Đây chính là Nhân Kiệt mà lão phu đã từng đề cập đến. Lớn thế này mà chẳng chịu vâng lời chút nào cả, thật khiến lão phu nhức đầu hết sức.

Cừu Hân Bình vỡ lẽ :

- À, ra lão Do lão đệ. Hãy đứng lên mau, Cừu mỗ đây chỉ tiếp đãi gia tân quý khách, chứ không phải là nơi giáo huấn đồ đệ.

Tiêu Dao thư sinh tiếp lời :

- Ngươi đã ra ngoài bao lâu rồi?

Do Nhân Kiệt cúi đầu đáp :

- Kiệt nhi đưa Liên muội đến Ba Đông liền bỏ đi ngay.

- Sao ngươi lại tìm được đến đây?

Do Nhân Kiệt bèn kể lại từ việc theo dõi Ác Quân Bình tại Giang Lăng, đến khi phụng mệnh đi tìm Đỗ Môn tú sĩ.

Cừu Hân Bình cả kinh nói :

- Lão họ Ôn quả là thần thông quảng đại đến vậy thật ư?

Tiêu Dao thư sinh chau mày nói :

- Muốn diệt Thiên Ma giáo phải trừ Ôn Tư Quảng trước, ba anh em họ Triệu cũng có ý như vậy. Hiện tại rắc rối nhất chỉ là tai mắt của lão ta quá rộng. Vạn nhất hành động bất cẩn, bí mật bị tiết lộ, rất có thể sẽ chuốc lấy hậu quả nghiêm trọng.

Cừu Hân Bình trố mắt :

- Hậu quả nghiêm trọng gì?

Tiêu Dao thư sinh thở dài :

- Ôn Tư Quảng cũng giống như Tụ Thủ Thần Y và Vu Khê lão quái, hiện tại đều giữ lấy lập trường riêng. Nếu bị dồn vào chân tường, có thể sẽ đầu nhập Thiên Ma giáo, lúc ấy chẳng phải hổ thêm cánh ư?

Cừu Hân Bình gật đầu không nói gì, Do Nhân Kiệt biết ba anh em họ Triệu mà ân sư đã nhắc đến chính là Thiên Sơn tam nghĩa, bèn hỏi :

- Ba vị tiền bối Thiên Sơn tam nghĩa hiện có ở đây không?

Cừu Hân Bình đáp thay :

- Đã có việc đến Hiếu Cảm rồi.

Do Nhân Kiệt lại hỏi :

- Sư phụ có biết Thái trang chủ Đại Thiên sơn trang gì đó ở Thương Nam là người thế nào không?

Tiêu Dao thư sinh trố mắt :

- Y thế nào?

- Trong lúc Kiệt nhi chờ hồi âm tại khách điếm Duyệt Lai, Thái trang chủ cũng có phái hai người đến, mang theo một trăm lạng vàng để mua tin tức về ba vị Triệu tiền bối.

Tiêu Dao thư sinh vội hỏi :

- Rồi họ có mua được tin không?

Do Nhân Kiệt lắc đầu :

- Không!

- Vì sao vậy?

Do Nhân Kiệt bèn kể lại tự sự về hai người họ Dương và họ Tân, và việc Đỗ Môn tú sĩ đã nâng cao hạng tin.

Tiêu Dao thư sinh gật gù :

- Đây quả là một món lễ vật quý giá mà ngươi đã mang cho ba lão ấy!

Do Nhân Kiệt vốn định hỏi xem Tam Nghĩa với Thái trang chủ thật ra có ân oán gì, nhưng thấy ân sư chỉ nói vậy rồi lặng thinh, biết có hỏi cũng vô ích, nên không hỏi nữa.

Cừu Hân Bình quay sang Do Nhân Kiệt hỏi :

- Lão đệ có đói không?

Do Nhân Kiệt cười cười nói :

- Không đói lắm. Nếu tiền bối không trách, vãn bối muốn hỏi một điều trước.

Cừu Hân Bình nheo mắt :

- Lão đệ có điều chi kiến giáo?

Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Tiêu Dao thư sinh, thấy ân sư không hề có vẻ trách cứ, mới cười nói :

- Vãn bối không sao hiểu nổi, khi nãy vãn bối với thân phận Ác Quân Bình tra hỏi tiền bối về nhân số của Phân đàn, vì sao tiền bối lại có vẻ...

Cừu Hân Bình cười ha hả tiếp lời :

- Có gì mà khó hiểu? Lão hán có tật nên giật mình, tưởng đâu vị thượng sai này đã khám phá ra trong Phân đàn có chứa người ngoài. Lúc ấy lão hán không biết lệnh sư đã từ Kỳ Gia loan về đến hay chưa, với thân thủ như Cừu mỗ mà chọi với Ác Quân Bình không lo sợ sao được.

Rõ là thẳng thắng bộc trực, không chút che đậy, đúng là bản sắc anh hùng.

Lúc bấy giờ, Tiêu Dao thư sinh thoáng chau mày, như đang suy ngẫm điều gì đó, lắc đầu nguầy nguậy khẽ lẩm bẩm :

- Lạ thật, lão Ôn Tư Quảng thật là khó hiểu...

Do Nhân Kiệt thấy ngoài trời tối om, trên đại điện đã thắp đèn, chợt động tâm lớn tiếng nói :

- Đêm nay sẽ có một vị khách bất ngờ đến đây, xin Cừu Đàn chủ hãy chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.

Tiêu Dao thư sinh và Cừu Hân Bình đều sửng sốt, đồng thanh hỏi :

- Ai vậy?

Do Nhân Kiệt nháy mắt ra hiệu và nói :

- Vị khách này tính nết rất quái lạ. Đã dặn vãn bối trước khi vị ấy đến đây, tuyệt đối không được tiết lộ danh tánh.

Đêm hôm ấy vào lúc canh ba, quả nhiên im lìm xuất hiện một bóng người.

Người ấy qua khi hiện thân liền quét mắt nhìn quanh, như hết sức quen thuộc nơi này, tung mình xuống giữa sân, sau đó bước nhanh về phía một gian phòng có ánh đèn hắt ra nằm ở hướng tây.

Tiêu Dao thư sinh cùng Do Nhân Kiệt đã ở trong phòng chờ sẵn từ lâu, người ấy chưa kịp vào đến, hai người đã đứng lên bước ra đón, nôn nóng thấp giọng hỏi :

- Có phát hiện gì không?

Người ấy gật đầu mỉm cười, khẽ đáp :

- Đúng như dự đoán của vãn bối, chính là người đã quét dọn sân vườn lúc chiều nay.

Vậy người khách bất ngờ ấy là ai đã rõ, thì ra lúc Tiêu Dao thư sinh băn khoăn thắc mắc về việc Đỗ Môn tú sĩ vì sao tin tức lại linh thông đến vậy, Do Nhân Kiệt tình cờ nhìn ra sân, trông thấy một giáo đồ đang cầm một chiếc xuỗng xúc tuyết thì bất giác sinh lòng ngờ vực, đã chiều thế này mà còn dọn dẹp sân vườn, vị nhân huynh này há chẳng siêng năng quá mức ư?

Thế là chàng bèn tìm cách để thử tên giáo đồ ấy, và cuối cùng, tên giáo đồ ấy quả nhiên đã mắc bẫy.

Cừu Hân Bình đanh mặt tức giận nói :

- Quân khốn kiếp, bây giờ hắn đang ở đâu?

Do Nhân Kiệt đảo quanh mắt, truyền âm đáp :

- Vừa rồi hắn đã nấp sau ngọn cây to trước cửa miếu, có lẽ chưa trông thấy rõ ràng. Nếu thính lực của vãn bối không lầm, bây giờ có lẽ đã đến đây rồi.

Tiêu Dao thư sinh gật đầu, truyền âm nói :

- Đúng vậy, hắn đang ở bên cửa sổ, hãy bắt hắn mang vào đây!

Do Nhân Kiệt gật đầu cười, lách người ra khỏi phòng. Lát sau đã cắp lấy một hán tử mặt mày tái mét, cười hề hề bước vào.

Cừu Hân Bình giận run, thở mạnh một hồi mới trỏ tay giận dữ quát :

- Cừu mỗ đã không phải với ngươi ở chỗ nào? Ngươi nói đi!

Gã hán tử ấy không nói được lời nào, nằm mọp dưới đất dập đầu lia lịa.

Tiêu Dao thư sinh khoát tay, chậm rãi nói :

- Hãy để cho lão phu!

Đoạn quay sang gã hán tử, dịu giọng nói :

- Lưu Tam, có lão phu đây chỉ cần ngươi chịu thú nhận, lão phu có thể bảo đảm cho ngươi không chết. Vì lão phu biết ngươi chẳng có quan hệ gì với Đỗ Môn tú sĩ.

Trong khi ngươi theo chủ nhân của ngươi đã mười năm dài, theo lão phu nghĩ đó chỉ là ngươi nhất thời hồ đồ...

Gã hán tử dập đầu nói :

- Lão nhân gia thật sáng suốt như thần thánh...

Tiêu Dao thư sinh tiếp lời :

- Ngươi đừng sợ, hãy thư thả kể rõ từ đầu. Trước đây làm thế nào ngươi đã tiếp xúc với người của Tứ Phương bảo?

Gã hán tử lại dập đầu lạy :

- Vào mùa xuân năm nay, tiểu nhân đã bài bạc với một nhóm du thủ du thực tại Kỳ Gia loan. Kết quả... kết quả... tiểu nhân thật đáng chết...

- Kết quả ngươi đã thua to, và ngay khi ấy đã có người hết sức khẳng khái cho ngươi mượn một số tiền phải không?

- Vâng!

- Sau đó hai người đã kết bạn phải không?

- Vâng!

- Sau đó hai người đã thường xuyên đi chung nhau, ăn uống vui chơi hết sức thân thiết, tiền bạc đều do hắn chi trả phải không?

- Vâng!

- Để đền đáp ân tình của hắn, ngươi đã tiết lộ với hắn mọi sự, kể cả việc lão phu với Tam Nghĩa đã có mặt tại đây phải không?

- Tiểu nhân thật đáng chết...

- Cả thảy ngươi đã dùng hết bao nhiêu tiền của hắn?

- Chừng năm mươi lạng bạc.

- Thật tội nghiệp cho ngươi. Ngươi có biết là chỉ cái tin của lão phu với Tam Nghĩa đã có mặt tại Hồ Gia trại, người ta đã bán với giá ba trăm lạng vàng hay không?

Lưu Tam giật nẩy mình, dập đầu lạy lia lịa, ra chiều vừa hổ thẹn lại vừa căm tức, và cũng hết sức khiếp hãi.

Tiêu Dao thư sinh buông tiếng thở dài, khoát tay nói :

- Thôi được rồi, ngươi hãy lui ra!

Chờ cho Lưu Tam rối rít cảm tạ với gương mặt bê bết máu rời khỏi, Cừu Hân Bình quay sang Tiêu Dao thư sinh hậm hực nói :

- Chả lẽ như vậy là...

Tiêu Dao thư sinh lắc đầu ngắt lời :

- Bản chất của y không xấu, hãy tha thứ cho y, sau này còn cần dùng đến y rất nhiều. Lão phu xem tướng không bao giờ sai. Cừu lão đệ hãy chờ xem!

Hôm sau, Tiêu Dao thư sinh gọi Do Nhân Kiệt đến nói :

- Ngươi có thể đi được rồi!

Do Nhân Kiệt sững sờ :

- Ý của sư phụ...

Tiêu Dao thư sinh gật đầu tiếp lời :

- Phải, vẫn với thân phận như vậy trở về Phân đàn Tương Dương!

Do Nhân Kiệt thoáng do dự :

- Vậy thì về hành tung của sư phụ và ba vị tiền bối Thiên Sơn, Kiệt nhi trả lời với họ thế nào?

- Cứ nói thật!

- Không chút giấu giếm ư?

- Ngươi cần giấu giếm gì kia chứ? Tin tức mà ngươi mua được vốn chỉ có Hồ Gia trại ở Vân Mộng, không phải sao?

- Cứ trả lời y vậy ư?

- Chả lẽ ngươi còn muốn cho họ biết là ngươi đã đến đây hay sao?

- Nếu Tổng đàn được tin này, phái người đến điều tra thì sao?

- Hừ, đằng nào thì nơi đây cũng không còn náu thân được nữa, nếu có người đến, sẵn tiện diệt luôn một thể rồi di chuyển đi nơi khác.

- Sư phụ định di chuyển đến đâu?

Tiêu Dao thư sinh lắc đầu :

- Hiện tại chưa quyết định!

Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ chốc lát, lại hỏi :

- Tổng đàn của Thiên Ma giáo đặt tại đâu?

Tiêu Dao thư sinh chau mày :

- Đó chính là nguyên nhân mà lão phu bảo ngươi trở về Phân đàn Tương Dương, bây giờ chỉ xem ngươi khi về đến đó, có thám thính ra hay không thôi!

Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :

- Cừu tiền bối cũng không biết ư?

Tiêu Dao thư sinh lắc đầu thở dài :

- Còn rất nhiều điều không biết lắm!

- Chính phó Đàn chủ ở các Phân đàn đa số là do Tổng đàn ủy phái, qua những người ấy cũng không dò la được chút tin tức gì sao?

Tiêu Dao thư sinh cười chua chát :

- Dò la ở ai? Ngoài Đường chủ với ba hộ pháp, bất kỳ ai ra vào Tổng đàn đều phải bịt mắt, hiện chỉ biết có lẽ ở trong khu vực Cửu Cung sơn, nhưng Cửu Cung sơn rộng mấy mươi dặm, biết tìm đâu ra?

Do Nhân Kiệt lại hỏi :

- Ba vị tiền bối Thiên Sơn bao giờ thì về?

Tiêu Dao thư sinh cười nói :

- Tạm thời chưa về đâu, ba lão ấy tùy hứng bay nhảy, mới vừa nhờ người mang tin về, bảo là lại đến Phân đàn Thiên Môn, hỏi lão phu có hứng thú tham gia hay không. Ba lão ấy nhiều năm xa cách, thật không ngờ vẫn còn sung sức đến thế, phải chi có thêm vài người như vậy thì khí số của Thiên Ma giáo ắt sẽ tận trong một thời gian ngắn.

Do Nhân Kiệt cười :

- Nếu không còn việc gì khác, Kiệt nhi xin cáo từ, nhờ sư phụ gởi lời thăm hỏi đến ba vị Triệu tiền bối, và chúc ba vị lão nhân gia ấy chuyến đi đến Thiên Môn thuận buồm xuôi gió.

Bảy hôm sau, Do Nhân Kiệt về đến Phân đàn Tương Dương.

Trong Phân đàn, tất cả vẫn như trước, sau khi nghe chàng báo lại nội dung tin tức, Tô Kim Phụng liền cho bồ câu mang tin đi ngay.

Tối hôm ấy, sau khi mọi người giải tán, Tô Kim Phụng rón rén hỏi :

- Đã liên lạc được với lệnh sư chưa?

Do Nhân Kiệt gật đầu, bèn lược thuật về chuyến đi đến Hồ Gia trại.

Tô Kim Phụng im lặng một hồi, bỗng thở dài nói :

- Bây giờ đến lượt nô gia chúc mừng cho Do thiếu hiệp!

- Tổng đàn đã có hồi âm rồi ư?

- Y mới rời khỏi ngày hôm qua!

- Chức vị gì vậy?

- Hắc kỳ hộ pháp!

Do Nhân Kiệt nheo mắt :

- Đại tỷ không có gì khó chịu chứ?

Tô Kim Phụng ngớ người :

- Đâu có!

- Nếu đại tỷ cũng cho đó là một tin vui thì... đại tỷ sao lại thở dài?

- Thiếu hiệp có biết mình được điều đến đường nào không?

- Đường nào vậy?

- Nga Mi Đao đường!

- Nga Mi Đao đường thì có gì là không tốt?

- Hừ, đương nhiên là rất tốt!

Do Nhân Kiệt lẩm bẩm lặp đi lặp lại bốn tiếng “Nga Mi Đao đường”, bỗng vỡ lẽ :

- Đúng rồi, nếu Nga Mi Đao đường có vấn đề, nhất định là ở hai chữ “Nga Mi”!

Đoạn ngẩng lên nói :

- Có phải không ổn về mặt nhân sự không?

- Do thiếu hiệp có từng nghe nói về Thủy Hỏa song cơ ở Dương Châu bao giờ chưa?

- Có! Thế nào?

- Hai tỷ muội đó chính là cấp trên trực tiếp của thiếu hiệp sắp tới đây!

Do Nhân Kiệt ngẩn người, bỗng phì cười :

- Điều ấy đại tỷ hãy yên tâm!

Tô Kim Phụng đỏ mặt :

- Thiếu hiệp nói nghe lạ quá, đó đâu phải là việc của nô gia, có gì mà không yên tâm kia chứ.

Do Nhân Kiệt biết mình lỡ lời, vội đánh trống lảng :

- Đại tỷ hãy nghe Nhân Kiệt kể một câu chuyện là sẽ rõ ngay.

Chàng bèn kể lại việc Ác Quân Bình đã theo đuổi Song cơ khi xưa, rồi bị Song cơ cho bốn thị tỳ bỡn cợt.

Nghe xong, Tô Kim Phụng tuy không nói gì, nhưng thần sắc đã khá hơn nhiều.

Do Nhân Kiệt lại cười nói tiếp :

- Đại tỷ hãy chờ xem, Ác Quân Bình này nếu trong ba tháng mà không bị đuổi ra khỏi Nga Mi Đao đường, thua gì cũng chịu!

Tô Kim Phụng nguýt mắt :

- Thời thế đã khác, biết đâu Song cơ chẳng thương hại thiếu hiệp một dạ si tình mà hồi tâm chuyển ý?

Nói đoạn nàng bèn đứng lên đi vào phòng lấy ra một lá cờ sao và một chiếc lệnh bài thông hành, nghiêm túc nói :

- Ngày mai lên đường ngay, trước hết đến phân đà Gia Ngư trình diện, chờ sự sắp xếp tiếp theo. Trước khi vào Tổng đàn, hãy cất giấu hết những vật tùy thân có thể tiết lộ thân phận, nhất là ngọn Thần Tiên địch.

- Phải qua kiểm tra ư?

- Kiểm tra hết sức nghiêm ngặt!

- Mang theo Kim Hoa lệnh và Thái Cực lệnh có sao không?

- Vật của bổn giáo, đương nhiên là không sao!

Do Nhân Kiệt đưa tay chỉ một cuộn giấy nhủ nói :

- Còn đây là gì vậy?

- Sau khi phái đến các đường, việc đầu tiên là trắc nghiệm võ công vốn có của nhân viên mới, tiếp đến là truyền thụ võ công đặc biệt của đường ấy, xin hỏi Ác Quân Bình đây môn võ công nào sở trường nhất?

Do Nhân Kiệt ngớ người :

- Nhân Kiệt... suýt nữa đã quên mất, chỉ biết... vũ khí của Ác Quân Bình...

dường như là một đôi Tam Lăng thích... vậy biết làm sao đây?

- Không sai, vũ khí của Ác Quân Bình sử dụng đúng là một đôi Tam Lăng thích, đây chính là toàn bộ chiêu thức của Tam Lăng thích. Từ đây đến Phân đàn Gia Ngư phải mất nửa tháng, với thời gian ấy học tập một môn võ công mới, có lẽ không quá khó chứ?

Do Nhân Kiệt thấy Tô Kim Phụng lo cho mình chu đáo đến vậy, hết sức cảm động, nhất thời không biết phải bày tỏ niềm cảm kích ấy như thế nào.

Tô Kim Phụng lại nói tiếp :

- Đôi Tam Lăng thích thì Kim Phụng đã cho người đến Phàn Thành rèn xong rồi, sẽ mang đến nội tr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện