Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!
Chương 45
Ân Trục Ly quay về Phúc Lộc Vương phủ, lúc này đã qua nửa đêm. Nàng đi vào phòng ngủ thì phát hiện Thẩm Đình Giao không có ở đây. Gần đây nàng trông coi hắn vô cùng nghiêm cẩn, chỉ sợ Thẩm Đình Xa lén giở thủ đoạn mà ám sát, lúc này nàng lập tức gọi Tiểu Hà “Cửu gia đâu?”
Tiểu Hà cung kính “Vương phi vừa đi, Cửu gia nằng nặc đòi chờ Vương phi về, lúc này có lẽ đang ngắm trăng bên hồ sen.”
Ân Trục Ly trầm nét mặt “Có ai theo ko?”
Tiểu Hà thấy nàng không vui, lại càng cẩn thận “Có Liêm Khang, vừa rồi hình như công tử cũng có theo ra.”
Bởi vì trên danh nghĩa thì Trương Thanh là con riêng của Thẩm Đình Giao, nên mọi người trong phủ đều gọi hắn là công tử. Ân Trục Ly thở phào nhẹ nhõm “Lui xuống đi.”
Nàng bước trên con đường rải đầy đá nhỏ, bên cạnh ao, Thẩm Đình Giao đang đứng dựa vào gốc cây, trên cây treo những ngọn đèn lồng, lại bày một cái bàn nhỏ, Thẩm Đình Giao nương theo ánh đèn và ánh trăng mà vẽ một bức tranh. Hắn mặc tơ mỏng, tóc dài dùng dây lụa bạc cột hờ. Dưới ánh trăng, cành sen nương theo gió khẽ lay, làm lăn tăn làn nước. Cảnh đẹp này thật có chút mờ ảo, Ân Trục Ly vốn là một người không thể kháng cự lại cái đẹp, nàng ngây người một lúc rồi bước lại gần , thấy hắn ăn mặc phong phanh thì cau mày “Đêm khuya nhiều sương, sao lại không mặc thêm áo?”
Thẩm Đình Giao nhìn thấy nàng thì trong đôi mắt ánh lên sự mừng rỡ “Nàng đã về.”
Ân Trục Ly bước lại gần ao, ngồi trên một tảng đá, tiện tay ôm hắn vào trong ngực , từ chuyện lần trước ở hồ Bồng Lai, hắn không hề tới gần sông hồ nữa “Tại sao lại đến đây?”
Thẩm Đình Giao ngẩng đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng sáng, đôi mắt hắn sáng rỡ như châu ngọc “Nàng… đã mấy ngày chẳng thèm để ý tới ta.”
Ân Trục Ly sờ mặt hắn, cảm giác này thật tốt, nàng không đành lòng nặng tay “Ngài cứ thử nghĩ xem, kể từ lúc đi Lạc Dương rồi về Trường An, có ngày nào mà ta không phải tất tả ngược xuôi, đề phòng trước sau?” Nàng lại đưa tay đặt trên ngực hắn “Hơn nữa, nếu không để ý tới Cửu gia, thì lúc này ta tới đây làm gì?”
Thẩm Đình Giao nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên ngực mình, đầu ngón tay vẫn còn vương vấn hương thơm, từ ngày Đường Ẩn theo tới Lạc Dương tới nay, hắn đã phải ăn chay nhiều ngày rồi.
Ân Trục Ly liếc xéo hắn, sao nàng không biết hắn có ý gì được, nhưng nàng chỉ cười nhẹ “Sao, Cửu gia thấy thế nào?”
Thẩm Đình Giao vốn da mặt mỏng, trong nháy mắt mặt đã đỏ tới mang tai, nhưng vẫn chịu đựng không chống đối nàng. Ân Trục Ly cười khẽ, cúi người hôn hắn, lại thấy bộ dáng dịu dàng ưng thuận của hắn thì càng không nhịn được, bèn đè hắn lên tảng đá cạnh bờ ao “Nghĩ gì thì nói…”
Khoảng cách quá gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Thẩm Đình Giao nhìn thấy khuôn mặt nàng gần trong gang tấc thì hơi thở dần dồn dập. Đang tính mở miệng nói thì Ân Trục Ly cúi đầu, dùng môi nàng ngăn lời hắn lại.
Nụ hôn này rất sâu, rất triền miên. Hà Giản đang đứng trong tối cũng không dám nhìn nữa, Trương Thanh lúc đầu mở to mắt, một lát sau mặt cũng đỏ lừ “Phụ thân… haiz…”
Tiếng rên như có như không vang lên, cuối cùng Trương Thanh cũng lấy tay che mắt, vẻ mặt hết sức đau khổ “Kiếp này mà phụ thân muốn đùa với mẫu phi… thật không dễ dàng gì.”
Hà Giản vốn không thích hắn nhưng lúc này cũng không hề phản bác, chỉ trầm ngâm.
Thấy hơi thở nặng nhọc của Thẩm Đình Giao, Ân Trục Ly mới vừa lòng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống “Cửu gia, nói cho ta biết ngài đang nghĩ gì?”
Thẩm Đình Giao sinh ra và lớn lên ở trong cung, mặc dù không được sủng ái nhưng cũng là hoàng tử. Trừ Ân Trục Ly ra thì ai cũng thấy hắn nho nhã quý phái, lời nói cử chỉ đều theo cung quy, huống chi hắn không lập thiếp, vốn không hiểu chuyện ân ái nam nữ, lúc này xấu hổ biết nói làm sao?
Ân Trục Ly thấy vẽ mặt quẫn bách của hắn bèn đùa dai “Nói đi. Ngài muốn Ân mỗ làm gì?”
Hai má Thẩm Đình Giao đỏ như son, tươi như hoa đào “Ta… Trục Ly…”
Ân Trục Ly đứng dậy khỏi tảng đá, phủi áo như muốn rời đi “Haiz, nếu Cửu gia không có ý khác, Ân mỗ đành về phòng ngủ, không quấy rầy Cửu Gia ngắm trăng.”
Thẩm Đình Giao đang động tình, sao có thể cho nàng đi như vậy, lúc này bèn kéo nàng “Trục Ly…” Những từ bất nhã kia, hắn thật không nói thành lời “Ta… ta muốn.”
Hà Giản nghe thấy thì mặt đầy vạch đen, hắn là ân sư của Thẩm tiểu vương gia, dạy cầm kỳ thi họa, dạy thơ văn ca phú nhưng lại quên dạy Cửu gia bản lĩnh đối phó với phụ nữ.
Ân Trục Ly thấy mình chọc hắn sắp điên rồi, bèn ôm hắn vào ngực rồi về phòng, lúc đi ngang qua đường mòn thì ra dấu với hai người đang đứng trong bóng tối, ý tứ rất rõ ràng – mau trở về nhà tìm ai thì tìm, làm gì thì làm. Nói một cách khác là … cút xéo mau cho ta!
Trở về phòng ngủ, khí trời nóng nực. Ân Trục Ly đặt Thẩm Đình Giao lên giường, rót một chén trà lạnh, xoay người lấy Bích Lạc Giai bên hông thò vào vạt áo hắn mà rạch. Lưỡi dao sắt bén lướt qua da thịt, lạnh lẽo thấu xương, Thẩm Đình Giao có chút khẩn trương nhưng biết rằng ở bên cạnh nàng hắn tuyệt đối an toàn nên đành trụ khí, không dám lộn xộn.
Tiểu Hà cung kính “Vương phi vừa đi, Cửu gia nằng nặc đòi chờ Vương phi về, lúc này có lẽ đang ngắm trăng bên hồ sen.”
Ân Trục Ly trầm nét mặt “Có ai theo ko?”
Tiểu Hà thấy nàng không vui, lại càng cẩn thận “Có Liêm Khang, vừa rồi hình như công tử cũng có theo ra.”
Bởi vì trên danh nghĩa thì Trương Thanh là con riêng của Thẩm Đình Giao, nên mọi người trong phủ đều gọi hắn là công tử. Ân Trục Ly thở phào nhẹ nhõm “Lui xuống đi.”
Nàng bước trên con đường rải đầy đá nhỏ, bên cạnh ao, Thẩm Đình Giao đang đứng dựa vào gốc cây, trên cây treo những ngọn đèn lồng, lại bày một cái bàn nhỏ, Thẩm Đình Giao nương theo ánh đèn và ánh trăng mà vẽ một bức tranh. Hắn mặc tơ mỏng, tóc dài dùng dây lụa bạc cột hờ. Dưới ánh trăng, cành sen nương theo gió khẽ lay, làm lăn tăn làn nước. Cảnh đẹp này thật có chút mờ ảo, Ân Trục Ly vốn là một người không thể kháng cự lại cái đẹp, nàng ngây người một lúc rồi bước lại gần , thấy hắn ăn mặc phong phanh thì cau mày “Đêm khuya nhiều sương, sao lại không mặc thêm áo?”
Thẩm Đình Giao nhìn thấy nàng thì trong đôi mắt ánh lên sự mừng rỡ “Nàng đã về.”
Ân Trục Ly bước lại gần ao, ngồi trên một tảng đá, tiện tay ôm hắn vào trong ngực , từ chuyện lần trước ở hồ Bồng Lai, hắn không hề tới gần sông hồ nữa “Tại sao lại đến đây?”
Thẩm Đình Giao ngẩng đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng sáng, đôi mắt hắn sáng rỡ như châu ngọc “Nàng… đã mấy ngày chẳng thèm để ý tới ta.”
Ân Trục Ly sờ mặt hắn, cảm giác này thật tốt, nàng không đành lòng nặng tay “Ngài cứ thử nghĩ xem, kể từ lúc đi Lạc Dương rồi về Trường An, có ngày nào mà ta không phải tất tả ngược xuôi, đề phòng trước sau?” Nàng lại đưa tay đặt trên ngực hắn “Hơn nữa, nếu không để ý tới Cửu gia, thì lúc này ta tới đây làm gì?”
Thẩm Đình Giao nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên ngực mình, đầu ngón tay vẫn còn vương vấn hương thơm, từ ngày Đường Ẩn theo tới Lạc Dương tới nay, hắn đã phải ăn chay nhiều ngày rồi.
Ân Trục Ly liếc xéo hắn, sao nàng không biết hắn có ý gì được, nhưng nàng chỉ cười nhẹ “Sao, Cửu gia thấy thế nào?”
Thẩm Đình Giao vốn da mặt mỏng, trong nháy mắt mặt đã đỏ tới mang tai, nhưng vẫn chịu đựng không chống đối nàng. Ân Trục Ly cười khẽ, cúi người hôn hắn, lại thấy bộ dáng dịu dàng ưng thuận của hắn thì càng không nhịn được, bèn đè hắn lên tảng đá cạnh bờ ao “Nghĩ gì thì nói…”
Khoảng cách quá gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Thẩm Đình Giao nhìn thấy khuôn mặt nàng gần trong gang tấc thì hơi thở dần dồn dập. Đang tính mở miệng nói thì Ân Trục Ly cúi đầu, dùng môi nàng ngăn lời hắn lại.
Nụ hôn này rất sâu, rất triền miên. Hà Giản đang đứng trong tối cũng không dám nhìn nữa, Trương Thanh lúc đầu mở to mắt, một lát sau mặt cũng đỏ lừ “Phụ thân… haiz…”
Tiếng rên như có như không vang lên, cuối cùng Trương Thanh cũng lấy tay che mắt, vẻ mặt hết sức đau khổ “Kiếp này mà phụ thân muốn đùa với mẫu phi… thật không dễ dàng gì.”
Hà Giản vốn không thích hắn nhưng lúc này cũng không hề phản bác, chỉ trầm ngâm.
Thấy hơi thở nặng nhọc của Thẩm Đình Giao, Ân Trục Ly mới vừa lòng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống “Cửu gia, nói cho ta biết ngài đang nghĩ gì?”
Thẩm Đình Giao sinh ra và lớn lên ở trong cung, mặc dù không được sủng ái nhưng cũng là hoàng tử. Trừ Ân Trục Ly ra thì ai cũng thấy hắn nho nhã quý phái, lời nói cử chỉ đều theo cung quy, huống chi hắn không lập thiếp, vốn không hiểu chuyện ân ái nam nữ, lúc này xấu hổ biết nói làm sao?
Ân Trục Ly thấy vẽ mặt quẫn bách của hắn bèn đùa dai “Nói đi. Ngài muốn Ân mỗ làm gì?”
Hai má Thẩm Đình Giao đỏ như son, tươi như hoa đào “Ta… Trục Ly…”
Ân Trục Ly đứng dậy khỏi tảng đá, phủi áo như muốn rời đi “Haiz, nếu Cửu gia không có ý khác, Ân mỗ đành về phòng ngủ, không quấy rầy Cửu Gia ngắm trăng.”
Thẩm Đình Giao đang động tình, sao có thể cho nàng đi như vậy, lúc này bèn kéo nàng “Trục Ly…” Những từ bất nhã kia, hắn thật không nói thành lời “Ta… ta muốn.”
Hà Giản nghe thấy thì mặt đầy vạch đen, hắn là ân sư của Thẩm tiểu vương gia, dạy cầm kỳ thi họa, dạy thơ văn ca phú nhưng lại quên dạy Cửu gia bản lĩnh đối phó với phụ nữ.
Ân Trục Ly thấy mình chọc hắn sắp điên rồi, bèn ôm hắn vào ngực rồi về phòng, lúc đi ngang qua đường mòn thì ra dấu với hai người đang đứng trong bóng tối, ý tứ rất rõ ràng – mau trở về nhà tìm ai thì tìm, làm gì thì làm. Nói một cách khác là … cút xéo mau cho ta!
Trở về phòng ngủ, khí trời nóng nực. Ân Trục Ly đặt Thẩm Đình Giao lên giường, rót một chén trà lạnh, xoay người lấy Bích Lạc Giai bên hông thò vào vạt áo hắn mà rạch. Lưỡi dao sắt bén lướt qua da thịt, lạnh lẽo thấu xương, Thẩm Đình Giao có chút khẩn trương nhưng biết rằng ở bên cạnh nàng hắn tuyệt đối an toàn nên đành trụ khí, không dám lộn xộn.
Bình luận truyện